Trượt Đại học!

anhnt.anh

Quản lý KSV
Thành viên thân thiết
Tham gia
12/1/2010
Bài viết
968
Bài này tớ ko bít phải cho vào đâu, cũng ko bít cho vào diễn đàn có đúng ko? Nó ko phải là bài viết của tớ, ngày mai tớ có kì thi, nhưng tớ vẫn mún bớt chút thời gian để post bài này lên.


Viễn cảnh trượt Đại học của tôi


Gửi tặng tất cả những ai đang tự dằn vặt mình về kì thi Đh, những ai đang trải qua một thất bại lớn trong đời, nhưng nhớ rằng đây ko phải là thất bại lớn nhất đâu nhé, chỉ là thất bại trước một bước ngoặt của cuộc đời, hay tạm thời là thất bại, vì thành công có thể len lói ở ngay sau thất bại đó mà chúng ta ko hề hay bít.
Nếu thực sự thấy cần, hãy khóc lên, nhưng khóc ít thui, vì điều quan trọng lúc này là phải tìm ra hướng giải quyết sau thất bại đó, chứ ko phải là ôm mãi nó để rùi chẳng giải quyết đc gì.

Đã có lúc tớ tưởng tượng ra viễn cảnh mình trượt đại học là như thế nào…


Phải nói rằng đó là 1 bức tranh vô cùng đen tối, tưởng chừng như chỉ có nước mắt, sự tủi hổ, giận hờn, thất vọng, những bĩu môi, những lời dè bỉu, có những lời "động viên" thiếu chân thành….của cả người trong cuộc và người ngoài cuộc.
Tớ là nhân vật chính của bức tranh đầy hỗn loạn ấy. Và tớ gần như là 1 cái bóng lầm lũi đi về, lòng nặng trĩu những nỗi buồn... Và rồi, mọi người bủa vây xung quanh tớ, hắt hủi, tỏ ra coi thường tớ như 1 con vật mang bệnh lạ giữa 1 thế giới mà tớ từng sống hơn 17 năm.
………Nhưng rồi tớ nhận ra là…..
Sao tất cả đều thiển cận như thế????????
Công lao học hành 12 năm của tớ, những nỗ lực, những cố gắng và những gì tớ đã đạt được, chẳng lẽ chỉ được “chốt hạ” trong điểm của 3 cái môn thi đại học cỏn con đấy sao…Chưa kể đến Hoá với Lý , tớ còn chẳng được học trong 12 năm cơ chứ….
Cứ như lão nông già, nhặt 1 hạt thóc còm trong bao thóc của nhà mình rồi bỏ mặc tất cả những hạt thóc béo tròn khác để rồi đổ mọi thứ đi vì nghĩ cái đó chẳng có giá trị gì nhiều….. Hay cứ như 1 hôm nào đó, bạn chẳng may mặc 1 bộ quần áo phản cảm ra ngoài đường rồi bị mọi người phán xét là 1 đứa con gái hư hỏng thì bạn cảm thấy sẽ thế nào?
….Tôi chỉ muốn nói rằng, trong kì thi ấy, tôi và những người trượt như tôi, chúng tôi đã đánh mất bình tĩnh và thiếu đi 1 chút may mắn để có thể là những người bước vào cánh cửa đại học. Nhưng chúng tôi đã cố gắng, đã nỗ lực, đã tích luỹ kiến thức và hơn hết chúng tôi đều khao khát được thành công. Như vậy có gì là sai????????
Đây không phải là thất bại lần đầu trong sự nghiệp học hành của tôi.
Tôi đã trượt trường cấp 3 NV1 chỉ vì thiếu nửa điểm….
Nhưng hồi đó, khi còn là 1 con nhóc, tôi đem sự tức giận, bực bội, hận thù….vào cấp 3. Tôi đã nỗ lực biết chừng nào trong cả 3 năm đó, tôi như 1 lữ khách luôn sục sôi để tìm cách trả trù, trả thù vì việc tôi thi trượt cấp 3, cũng là cách để chứng minh cho mọi người thấy tôi không kém cỏi, không tầm thường. Tôi dần lấy lại được sự tự tin, niềm vui học hành, những thú vui khác như đọc sách, và tôi sống dần thoải mái như trước……
Nhưng rồi, tôi thất bại thêm 1 lần nữa, con đường vào đại học không hề trải hoa hồng cho tôi. Tôi đi 1 con đường gian nan hơn, nhọc nhằn hơn…..
Những ai đang đọc lời tâm sự này của tôi, bạn có nhận ra điều gì không?
Đó là tôi sở hữu một sự bền bỉ cũng kha khá đấy chứ….Tôi đã đứng lên sau thất bại đầu tiên, và lần này, tôi sẽ bắt đầu lại. Sẽ là 1 đứa trẻ bị ngã, từ từ đứng dậy, bước đi chậm rãi sau cơn đau, để rồi lại có thể chạy tung tăng.
Dẫu biết rằng, thời gian tới, sẽ rất khắc nghiệt đối với tôi, với bạn, với chúng ta, nhưng không ai có thể tước đoạt tấm vé bước vào cuộc đời của mỗi chúng ta. Phải không?
Ai bảo rằng trượt đại học, tôi sẽ thành 1 đứa phá hoại, hay ra tù vào tội như người ta vẫn nghĩ?
Ai bảo trượt đại học, tôi sẽ ra đường lêu lổng…..
Ai bảo trượt đại học, tôi là đứa kém cỏi……..
Ai bĩu môi với tôi rằng "Sao bảo con đó học giỏi lắm, thế mà trượt đại học à…..?”
Thì tôi sẽ tự cười mỉm nói với tất cả mọi người rằng: "Hãy chờ xem, tôi sẽ đứng lên và rồi tôi sẽ thành công."
Tôi sẽ cố gắng mất ít nước mắt thôi. Tôi nói thế là bởi vì tôi là đứa mau nước mắt lắm, có thể khóc bất cứ lúc nào. Đơn giản là khi viết những lời này, tôi cũng đang khóc…..Khóc 1 chút để tiếc thương chuyện cũ, rồi tôi sẽ tạm quên nó đi và sống 1 cuộc đời mới, 1 trang giấy trắng khác….

27709HDtruot1.jpg

Buồn chút thôi, sau đó hãy đứng dậy và bước tiếp nhé! (Ảnh minh họa)

Tôi rất thích 1 câu nói: "Hạnh phúc không phải được tìm thấy ở phía cuối con đường, mà nó được tìm thấy trên suốt dọc đường đi". Hãy ngẫm lại xem, nó đúng với chúng ta nhiều đấy chứ nhỉ?
Sau những giờ học căng thẳng, những lần đạp xe mồ hôi nhễ nhại để đến lớp đúng giờ, những buổi tối học bài tới khuya, những con chữ, con số theo chúng ta cả vào giấc ngủ, chúng ta đã hạnh phúc biết nhường nào khi làm được những bài toán khó, hoàn thành được 1 chuỗi phản ứng hóa, hiểu được bản chất của hiện tượng phóng xạ, hay biết được Nguyễn Minh Châu muốn nói gì qua tác phẩm "Chiếc thuyền ngoài xa"….Họ sẽ không bao giờ hiểu được cảm xúc vui mừng vì sao tôi lại vui sướng biết bao khi được 8 điểm Hóa sau những lần bị 5, 6 vì làm bài mà chẳng hiểu được rõ bản chất của phản ứng…
Nhắc đến đây, bỗng dưng tôi thấy chúng ta kiên cường đến không tưởng, may mắn đến không tưởng….vì đã chinh phục được 1 phần nhỏ, rất nhỏ của thế giới tri thức….Chỉ không may là chúng ta không được vinh danh như những vị thần chiến thắng thôi. Điều đó chẳng quan trọng bằng bạn đã vượt qua được chính mình.
Có thể ngày mai bạn sẽ biết điểm, ngày mai nữa, bạn sẽ biết là mình đã trượt đại học….đừng buồn nhé.
Chúng ta còn trẻ, còn có nghị lực, chúng ta còn thời gian để thực hiện ước mơ của bản thân…
1 năm trượt….không có nghĩa là cả đời trượt… "Đừng bao giờ để cho những thất bại của ngày hôm nay che mờ những ước mơ rực sáng của ngày mai" nha bạn.

Sưu tầm
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Đừng từ bỏ _ Don’t quit

Gửi tặng mọi người bài này. Hi!

Khi mọi chuyện không suôn sẻ, như đôi khi vẫn thế,
khi con đường bạn đi dường như đầy gian khổ
khi ngân quỹ thì thấp mà những món nợ thì cao
khi bạn muốn mỉm cười nhưng bạn vẫn phải thở dài
khi cả sự quan tâm cũng gây sức ép làm không mấy dễ chịu …

Hãy nghỉ ngơi nếu bạn cần, nhưng đừng bỏ mặc !
Cuộc sống kì quặc với những vòng xoáy và điểm ngoặt,
như mọi người chúng ta đều học được, và nhiều sự thất bại quay vòng,
đáng lẽ người ta có thể thành công, người ta lại bỏ qua nó.

Đừng bỏ mặc dù tốc độ dường như rất chậm,
Bạn có thể thành công với một cơ hội khác.
Thành công là thất bại đảo ngược
bất chấp đầy những nghi ngờ…
Và bạn không thể biết bạn đạt gần đến mức nào.
Có thể nó thật gần khi dường như rất xa.
Nên bạn hãy tiếp tục cuộc chiến, khi bạn gặp khó khăn nhiều nhất.
Lúc mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, là lúc bạn không được buông xuôi !



THE END


 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
wa' đúng
ko có gì phải hối tiếc và dằn vặt nếu đã cố gắng hết sức.ko phải chỉ có cánh cửa đại học mới mở ra con đường bước tới thành công.trượt đại học ko có nghĩa là ta mất tất cả, ta còn những kiến thức trau dồi suốt 12 năm cơ mà.còn rất nhiều con đường để ta bước tới ước mơ cho dù có gian nan hơn,chỉ cần quyết tâm,cố gắng và kiên trì.
ước mơ đâu phải để ngắm nhìn, ước mơ là để ta vươn tới cơ mà
hãy nỗ lực hết mình, đừng để sau này phải ước: "giá mà", điều ước đó ko bao giờ có thực đâu
cố lên, các bạn của tôi và cả tôi nữa
 
Mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt đẹp cả thôi ^^!

Miễn ta còn sống và còn hy vọng, niềm tin thì dù thực tại u ám cỡ nào, cuối cùng niềm vui cũng sẽ quay trở về ! Chắc chắn !

Đôi lúc buồn thay những kẻ ngốc ngếch chỉ trượt Đại học mà cũng tự tử ! Ta nuôi một con mèo hay một con chó, chắc hẳn việc hàng ngày cho nó ăn đều đặn cũng đủ thấy mệt mỏi, khó khăn, đôi khi còn muốn bán quách nó đi cho rồi. Vậy mà bố mẹ nuôi 18 năm trời (không phải mỗi việc cho ăn :) ) để rồi 18 năm sau nó "tự chết" ! Nực cười thật :|

Nên mong bạn nào đã, đang hoặc sắp không may gặp phải nỗi buồn này hãy bình thường hóa mọi chuyện và cố gắng, nỗ lực hơn :) Buồn 1 vài tuần thôi, sau đó làm lại ;)) Thất bại ta làm lại từ đầu, thất bại tiếp cho ta bài học mới ^^! Nothing is impossible to a willing heart :-bd
 
Mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt đẹp cả thôi ^^!


--> quá ghét câu nói này.Rất rất ghét .Thế mà độ này cứ vào ksv là phải gặp ~.~

hì bài này hợp tâm trạng của mình quá.
Cũng có chút thở dài , nặng lòng khi công sức của mình , nơi bố mẹ kì vọng mất tiêu rồi .
bạn bè xung quanh sao mà đậu hết. Có đúng 2 đứa trượt jô'g mình .
lại còn nghe mấy lời ng` lớn nói ra nói vào .
Nhưg mà , buồn 1 ít để trút nỗi lòng thôi,cũng chả thèm khóc .Ngồi dằn vặt mình cũng chả giải quyết đk gì.Cứ nghĩ thoáng 1 tí (tự nhiên có thêm 1 năm để trau dồi ngọai ngữ, đi sau bạn bè 1 năm thì bọn nó có kinh nghiệm hơn , sẽ đk giúp đỡ về cuộc sống,1 năm có già đi đâu mà...)Số 1 cũng chỉ đk xếp vào danh mục số ít mà thôi! khéo năm sau thi lại lại làm thủ khoa. Hớ hớ
.sau này còn nhiều chuyện phải đối mặt nữa, 0 vượt qua đk thì tốt nhất ở nhà nằm ngủ hết đơ`i luôn đi.
Còn đư'a nào bĩu môi khinh thường thì vặt cổ nó ra!
Tóm lại : trượt thì thôi!(0 thôi thì biết làm gì? ) Bày đặt !
chỉ có khúc mắc duy nhất là làm sao cho bố mẹ đỡ buồn đây?? hờ hờ.
 
--> quá ghét câu nói này.Rất rất ghét .Thế mà độ này cứ vào ksv là phải gặp ~.~

Ghét cũng chịu thôi :) Đây là châm ngôn sống của tớ, đã đang và sẽ trải nghiệm nó nên nó sẽ còn nằm trong chữ ký tớ đến lúc nào mà tớ thực sự gục ngã thì câu này mới biến mất ^^! Đừng nhìn nó là được ;))

Nhưng tâm trạng và bản lĩnh cậu khá đấy ! Chia buồn và cũng xin gửi 1 lời chúc tới luv, chúc nhanh chóng đạt được mong muốn của mình !
▶️
 
Chẳng hiểu mọi người nghĩ thế nào chứ bây h t chỉ muốn ở nhà thôi. đi học thì đóng gấp mấy lần công lập. Mà học xong chắc gì đã xin được việc :-s. Mọi người cứ mong vào đại học để làm gì k biết. T chỉ muốn ở nhà lấy chồng thôi :d. có rất nhiều người c3 học rất giỏi nhưng vào đh r hoàn cảnh sẽ thay đổi con người bạn. Đh k phải là tất cả. Mọi người hỏi sau này t định làm gì. T trả lời rằng việc gì cũng được miễn là kiếm ra tiền. Bạn cố gắng vào đh mà k phải học thật sự mà chỉ vào cho có tiếng, cho hết trách nhiệm với gia đình thì tốt nhất nên đi học nghề. Có nghề còn dễ xin việc hơn có bằng đại học.
 
@anhnt.anh: ủa ka ui.... cái bài don't quit là bài hát hả... sao e ko tìm thấy bài đó....anh cho e xin cái link down zìa nge....thấy lời cũng hay...
 
Chẳng hiểu mọi người nghĩ thế nào chứ bây h t chỉ muốn ở nhà thôi. đi học thì đóng gấp mấy lần công lập. Mà học xong chắc gì đã xin được việc :-s. Mọi người cứ mong vào đại học để làm gì k biết. T chỉ muốn ở nhà lấy chồng thôi :d. có rất nhiều người c3 học rất giỏi nhưng vào đh r hoàn cảnh sẽ thay đổi con người bạn. Đh k phải là tất cả. Mọi người hỏi sau này t định làm gì. T trả lời rằng việc gì cũng được miễn là kiếm ra tiền. Bạn cố gắng vào đh mà k phải học thật sự mà chỉ vào cho có tiếng, cho hết trách nhiệm với gia đình thì tốt nhất nên đi học nghề. Có nghề còn dễ xin việc hơn có bằng đại học.
bạn nói rất hay, nhiều bạn học ĐH ra vẫn thất nghiệp, nhiều khi cầm cái bằng trong tay mà phải đi làm những công việc không cần bằng cấp cũng được, nhiều khi những người học rất giỏi nhưng khi ra XH thì lại thua những người có bằng cấp thấp hơn mình, chúng ta không nên chỉ biết học, mà còn nên giao lưu rộng (cái này sẽ có lợi cho về sau), nhưng đối với mình bây giờ thì nên lo học để thi đậu vào ĐH mình muốn vì không muốn làm ba mẹ buồn lòng mặc dù ba mẹ mình rất thoáng không đòi hỏi cao ở mình, cũng nhờ vậy mà trên tinh thần mình cũng ít bị áp lực hơn.
 
@anhnt.anh: ủa ka ui.... cái bài don't quit là bài hát hả... sao e ko tìm thấy bài đó....anh cho e xin cái link down zìa nge....thấy lời cũng hay...

Hihihi! Bài đấy do bạn tớ chép tặng tớ, tìm trên mạng cũng có đấy, nhưng nó đều như thế này, có thêm lời tiếng Anh thui, thú thực là tớ cũng chịu ko bít nó là bài thơ hay bài hát. Hi!
 
Trượt ĐH!
Nó là một câu chuyện, nhưng cùng chủ đề nên tớ cho vào đây lun. Hi! Mong mọi người sẽ tìm được hướng đi cho mình. Chúc mọi người thành công trên bước đường của mình.
Trước khi câu chuyện này xảy ra, tôi chỉ lơ mơ biết rằng vào đại học là một chuyện quan trọng lắm. Tốt nghiệp cấp ba rồi ai cũng phải vào đại học như một lẽ đương nhiên vậy. Mẹ tôi nói với tôi rằng thi đỗ đại học rồi lên đại học thì tha hồ chơi bời. Tôi thực sự bị hấp dẫn bởi cái viễn cảnh tươi đẹp ấy. Quãng đời học hành gian khổ sẽ chấm dứt. Sẽ không còn những ngày học thêm hai ba ca, sẽ không còn những núi bài tập, sẽ không còn áp lực điểm số đè lên tâm trí tôi ngay cả trong giấc ngủ. Cuộc đời tươi đẹp biết bao nếu không có cái sự học. Như thế thì vào đại học thật là hay. Nhưng tôi lại tự hỏi nếu không vào đại học thì sao nhỉ. Trong mười người giàu nhất thế giới thì chín người không có bằng đại học. Và tôi lại đọc được trên báo Hoa học trò rằng:”Không phải thất bại mà chỉ là thành công bị trì hoãn”. Như thế có nghĩa sớm muộn gì cũng thành công. Vậy thì vào hay không vào đại học cũng chả quan trọng lắm. Đấy, chỉ đến khi xảy ra câu chuyện mà tôi sắp kể cho các bạn nghe, tôi mới biết trượt đại học thực sự là thế nào.
Hồi đó tôi mới học hết lớp mười còn anh tôi chuẩn bị bước vào kì thi đại học. Anh tôi là người tôi vô cùng ngưỡng mộ, là niềm hi vọng của cả nhà. Trong khi tôi học rất bình thường thì anh đỗ vào chuyên tin của trường Ams và còn giành hẳn một giải ba quốc gia. Dường như anh biết tất cả mọi thứ về máy tính, tôi vì thế nhiều lúc cũng được nhờ. Nhưng chắc thi đại học không dễ như giành giải quốc gia. Chẳng thế mà bố tôi phải sắm hẳn cho anh cái xe máy để đi học ở các lò luyện thi. Lịch học của anh dày đặc đến mức hai anh em cả ngày không mấy khi gặp nhau dù sống cùng một mái nhà. Mất công ôn luyện như thế, tư chất như thế, ai cũng nghĩ anh sẽ đỗ. Vậy mà... anh trượt. Anh chỉ thiếu có nửa điểm. Nửa điểm tưởng như rất nhỏ nhưng lại là một khoảng cách mênh mông giữa người đỗ và kẻ trượt. Cả nhà tôi lúc ấy vẫn hi vọng người ta sẽ hạ điểm chuẩn xuống vì mọi năm họ vẫn làm vậy. Bởi thế tôi vẫn mang một niềm tin mãnh liệt rằng anh tôi sẽ vào đại học. Họ sẽ hạ điểm chuẩn thôi vả lại còn nguyện vọng hai và nguyện vọng ba nữa. Làm sao anh có thể trượt đại học được, anh là niềm tự hào của cả nhà cơ mà. Nhưng rồi quả bóng hi vọng căng đầy của cả nhà cứ dần teo tóp lại theo thời gian. Cánh cửa đại học trước mặt anh tôi khép lại từ từ. Không có tiếng “rầm”, cánh cửa ấy đóng lại trong im lìm, đóng lại một cách êm ái nhưng tàn nhẫn, tuyệt nhiên không để chừa một khe hở.
Tôi rất lo cho anh. Tôi đã nghe nói nhiều người tự tử vì trượt đại học. Nhưng tôi nhận ra mình đã lo quá xa. Anh tôi là một người mạnh mẽ chứ không yếu đuối như thế. Anh chẳng tỏ ra buồn bã mà còn nói với tôi rằng đây chỉ là một kì thi kéo dài hai ngày. Hai ngày ngắn ngủi so với ba vạn sáu ngàn ngày đời người chẳng là cái gì. Đánh giá con người ta chỉ qua hai ngày thì thật sai lầm. Thấy anh tôi cứng cỏi như thế tôi cũng lấy làm mừng. Tôi nói với anh rằng đấy không phải một thất bại mà là thành công bị trì hoãn. Anh liền nở một nụ cười tươi sáng như thể anh không trượt đại học, như thể anh đã cầm tấm bằng ấy trên tay. Bữa cơm hôm ấy trên khuôn mặt bố mẹ tôi cũng không thấy nét buồn phiền. Nó cũng bình thường như bao bữa cơm gia đình đầm ấm khác. Bố nói với anh tôi:
- Con trai không việc gì phải buồn. Đại học không phải là cánh cửa duy nhất bước vào đời.
- Vâng- anh tôi đáp- năm sau con chắc chắn sẽ thi đỗ.
Mẹ tôi nói:
- Theo mẹ, con cứ nên học cao đẳng, vừa học vừa ôn thi cho năm sau. Một năm ngồi nhà cũng chán. Học cao đẳng cũng có thể liên thông lên đại học mà.
- Vâng.
Không khí lạc quan bao trùm lên bữa cơm ấy. Ai cũng giữ nét mặt vui tươi. Thỉnh thoảng lại có một câu nói đùa vui vẻ. Tôi an tâm. Có nhiều con đường khác nhau cho anh tôi chọn lắm chứ đâu chỉ có con đường dẫn qua cánh cổng đại học.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Đó chỉ là chút nắng nhẹ của bầu trời trước cơn giông bão mà thôi.
Một hôm nhà tôi giỗ cụ mời họ hàng đến ăn. Một ông chú hỏi anh tôi:
- Thế cháu năm nay vào trường gì?
Đã rất nhiều người hỏi anh tôi như thế và chắc chắn chẳng dễ dàng gì trả lời để rồi nhìn thấy trong ánh mắt người ta vẻ thương hại. Bố tôi cũng hiểu thế nên trả lời hộ anh:
- Cháu nó học cao đẳng bách khoa.
- À vậy à. Học cao đẳng cũng tốt- người chú vô tư nói.
Mọi người trong mâm cỗ gật gù đồng tình. Anh tôi cũng cười nhưng không được tự nhiên. Anh cũng như tôi đều nhìn thấy ở mọi người vẻ đồng tình giả tạo. Trên khuôn mặt họ có nét gì đó ngại ngần, lồ lộ cái vẻ thương hại dành cho kẻ thất bại. Bố tôi nói to, dường như ông đã hơi ngấm men say:
- Đại học không phải cánh cửa duy nhất bước vào đời.
Mọi người trong mâm cỗ gật gù đồng tình. Bố tôi tiếp tục thao thao kể về những tấm gương thành công không qua trường lớp:
- Thằng Bình con ông Quang đấy, có học hành gì đâu mà đi buôn đất tiền không để đâu cho hết. Khối thằng học đại học ra rồi cũng chả biết làm gì, đấy chẳng bằng cái thằng không học đại học.
Mọi người trong mâm cỗ gật gù đồng tình. Ai ai cũng nhất trí với quan điểm của bố tôi. Nhưng anh tôi thì không lấy làm vui, tôi biết thế.
Một năm trôi qua. Mọi việc không còn tươi sáng như lúc đầu. Anh không còn hứng thú học hành. Chẳng mấy khi tôi thấy anh học, mà tôi biết anh cũng hay bùng tiết. Ở cái lớp cao đẳng của anh, chẳng ai học cả nên anh cũng chẳng thiết học. Suốt ngày tôi thấy anh vật vờ hết ngủ lại ôm cái máy tính cày võ lâm. Anh cũng bắt đầu uống rượu, tuần ít phải một hai lần. Chán học, anh không mặn mà gì ôn bài để thi đại học. Những kiến thức cũ rơi rớt dần. Tất yếu... anh lại trượt đại học lần nữa. Đến lúc này thì anh nản hẳn và bố mẹ tôi cũng nản hẳn.
Một hôm anh đi nhậu với bạn không về ăn cơm.
- Nó lại không về à?- bố tôi hỏi.
- Ừ. Lại đi uống rượu- mẹ tôi đáp.
Bố tôi thở dài thườn thượt lẩm bấm:
- Con với cái. Hỏng thật rồi.
Mẹ quay ra nói với tôi:
- Mày nữa. Liệu mà học hành cho tử tế. Đừng có như thằng anh mày.
Nói xong mẹ bê bát cơm vào bếp. Mẹ cố giấu nhưng tôi vẫn kịp trông thấy một giọt nước trên khoé mắt bà. Còn lại mình tôi với bố. Ông nhẹ nhàng nói với tôi:
- Đấy con thấy không, trượt đại học chẳng ra gì đâu. Con phải cố gắng đừng để làm bố mẹ thất vọng nhé.
Tôi gật đầu. Đêm ấy, anh tôi về nhà say khướt, đến nỗi sáng hôm sau tôi dậy thấy trước cửa nhà một bãi nôn phải lau vội trước khi bố mẹ thấy rồi lại to chuyện. Tôi thương anh lắm. Tôi tự hứa nhất định mình phải thi đỗ đại học.
Năm sau đó đến lượt tôi thi đại học. Tôi ôn bài rất chăm chỉ. Tôi cũng không chọn trường top như anh mà chỉ dám chọn một trường làng nhàng. Cuối cùng tôi đỗ. Bố mẹ tôi mừng lắm. Anh cũng chúc mừng tôi. Bao công sức tôi bỏ ra đã đem lại trái ngọt. Cả nhà tổ chức hẳn một buổi mừng tôi đỗ đại học mời các cô, các bác, các chú đến dự. Nhưng có một điều làm tôi hơi buồn: anh không dự bữa tiệc của tôi. Anh bảo anh bận nhưng tôi biết anh xấu hổ. Tôi được bao bọc bởi biết bao lời chúc mừng tốt đẹp, biết bao lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng nhưng trong lòng tôi vẫn đọng một khoảng mây u ám. Tự thâm tâm tôi biết anh tôi hơn tôi rất nhiều. Vậy mà chỉ qua hai ngày thi người ta đánh giá tôi hơn đứt anh. Có điều gì đó không đúng, có điều gì đó thật bất công với anh.
Tối hôm ấy anh lại say. Mẹ ra mở cửa cho anh:
- Lần sau uống rượu thì đừng có vác mặt về nhà nữa.
- Uống rượu thì sao? Tôi thích uống kệ tôi.
- Học hành thì không lo. Rồi đời mày hỏng mất con ơi.
- Tôi đếch thích học nữa đấy. Đời tôi có hỏng cũng kệ, mẹ không phải lo.
Đến đây mẹ tôi ôm mặt khóc. Bà định nói nhưng tiếng nói méo xệch đi. Những tiếng nấc nghẹn ngào khiến bà chỉ phát ra được những âm thanh ú ớ. Thấy thế tôi bèn nói với anh:
- Sao anh lại nói thế với mẹ? Anh có biết mẹ buồn vì anh nhiều thế nào không? Sao anh không cố gắng để làm mẹ vui?
- Mày tưởng tao không cố chắc. Mày chỉ biết mẹ buồn chứ tao thì không buồn chắc. Mày có biết hai năm nay tao không đi họp lớp không? Tao chẳng dám nhìn mặt bạn bè nữa. Lớp tao có mỗi mình tao thi trượt. Mỗi lần có ai hỏi tao học đại học gì tim tao lại đau nhói. Mà mày có biết cảm giác đấy không? Mỗi khi thấy người khác thì thầm về mình. Rồi ai cũng nhìn tao thương hại. Mày có biết không?
Anh nói như hét vào mặt tôi. Chỉ còn anh và tôi. Mẹ tôi đã chạy về buồng. Bố tôi thì đang đi công tác. Anh tôi lại nói tiếp, tôi không biết anh đang nói hay rượu đang nói nữa:
- À mày không biết. Mày có trượt đại học đâu. Mày là niềm tự hào của cả nhà cơ mà. Mày đâu có làm ai thất vọng. Mày có như thằng anh không ra gì của mày đâu. Làm sao mày biết được cái cảm giác trượt đại học nó như thế nào?
Tôi nín lặng. Tôi còn biết nói gì nữa. Anh đáng thương hơn là đáng giận. Nói xong, anh cũng không vào nhà mà quay lưng đi thẳng. Lúc ấy trời quang đãng nhưng không hiểu sao tôi cứ nhớ nhầm là trời mưa rất to. Đáng lẽ phải mưa to thì mới hợp với hoàn cảnh đấy. Thế mà ông trời không nhỏ lấy một giọt nước mắt cho anh tôi. Ông ấy thật nhẫn tâm.
Đó là một kỉ niệm buồn mà sau này tôi hay lấy ra để trêu anh tôi. Cũng phải bốn năm từ ngày đấy rồi. Anh không còn ở với chúng tôi nữa. Anh đã đi đến một chân trời xa rất xa. Tôi bây giờ đang vất vả với khoá luận tốt nghiệp. Chả mấy chốc mà tôi ra trường. Vèo một cái mà quãng đời đại học sắp qua, nhìn lại cũng chẳng an nhàn như mẹ tôi hứa. Ấy là tại vì tôi tự hứa với mình cố gắng lấy được tấm bằng giỏi, sau này xin việc sẽ thuận lợi hơn. Tôi chỉ biết đi con đường đấy chứ không được như anh tôi. À mà tôi đã kể cho các bạn về anh tôi chưa nhỉ? Anh ấy bây giờ làm cho một công ty phần mềm ở Mỹ lương tháng mấy nghìn đô. Anh ấy là niềm tự hào của cả nhà tôi. Sau cái đêm hôm ấy, anh không còn uống rượu nữa. Thay vào đó, anh xin tiền đi học lập trình ở Aptech và đi học tiếng Anh. Người ta phát hiện ra khả năng của anh ấy và dần dần anh cũng tìm được hướng đi cho mình. Anh ấy là thần tượng của tôi đấy. Nhưng bạn có thể hỏi tôi: tôi có bằng đại học còn anh ấy thì không. Ồ nó cũng chỉ là một tờ giấy thôi, tôi có một tờ giấy còn anh ấy thì không, điều đó chẳng nói lên được tôi giỏi hơn anh ấy.
Tôi nhớ như in bữa tiệc tiễn anh sang Mỹ. Bố tôi mời cả họ đến ăn uống. Hôm ấy bố tôi rất vui. Ông nói oang oang trong men say:
- Đại học không phải cánh cửa duy nhất bước vào đời.
Mọi người gật gù đồng ý. Tất cả đều liếc nhìn anh tôi bằng con mắt thán phục. Anh tôi nở nụ cười, không phải nụ cười ngượng nghịu mà là nụ cười tươi sáng. Tôi liếc nhìn mẹ. Dù mẹ cố giấu nhưng tôi vẫn thấy một giọt nước trên khoé mắt. Nhưng tôi biết đó là giọt nước mắt của hạnh phúc.
Câu chuyện của tôi đến đây là hết. Tôi phải quay lại với khoá luận tốt nghiệp của mình thôi. Mà nhân tiện xin hỏi bạn một câu: bạn có muốn trượt đại học như anh tôi không?


Kết Thúc (END
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
"Cánh cửa Đại học chỉ mở ra 1 con đường dễ đi nhất để dẫn tới thành công trong cuộc đời. Song bên cạnh cánh cửa đó cũng có rất nhiều cánh cửa khác cũng mở ra con đường đê đi và không ít những con đường đó phía sau nó là chân trời, là "những vệt sáng cuối chân trời :)" ".
Dù đi trên con đường nào cũng khó khăn, cũng có lúc vấp ngã, nhưng từ vấp ngã người ta phải biết đứng dạy. Ngã ở đâu thì đứng dạy ở đó. Dù bạn có vấp ngã thì hãy cố gắng đi tiếp hãy đứng dạy bước tiếp." Từ bỏ là thất bại". Bạn hãy sống chọn lựa con đường đi bạn cảm thấy là đúng đắn đừng quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Hãy sống đúng, sống hay , sống tốt. để thành người có ích của xã hội.
Mình chúc những ai đã và đang "vấp ngã" hãy đứng dạy đừng nản lòng. Cuối con đường luôn luôn có 1 "vệt sáng "chờ mỗi người.:KSV@01:
 
Thật là hay! Cách đây vài tuần tớ còn chán đời, rất chán, thậm chí lên kế hoạch để tự tử. Vì tớ lại biết tớ lại vấp ngã lần nữa. Giá lúc ấy tớ đọc được bài viết này thì tốt. Tất nhiên, tớ biết tớ kém cỏi. Nhưng không kém cỏi làm sao được khi tớ rất quyết tâm thi lại lần nữa, giấu bố mẹ tự ôn, vừa học trên trường, vừa ôn đại học. Biết bao đêm thức trắng ôn luyện trong cái lạnh giá của mùa đông còn bạn bè trong phòng thì ấm áp trong chăn từ sớm, biết bao lần nhịn ăn mua sách, in đề. Tớ muốn bố mẹ tự hào về tớ. Kết quả học của tớ tại trường thì thấp. Mọi người chê bai, dè bỉu, còn tớ thì chẳng dám nói ra lý do.
Vậy mà....
Tớ hận bản thân, tớ hận cuộc dời. Trong lúc tớ đang chìm nơi hố sâu tuyệt vọng, cũng không có ai an ủi tớ một câu,chỉ có mình tớ trốn trong phòng, mong tìm người tâm sự trên mạng nhưng chả có ai. Rồi tớ uống rượu, trong cái tĩnh mịch của ban đêm, tớ sợ ở một mình, quá im lặng, càng làm tớ nghĩ nhiều hơn. Chỉ có rượu mới làm tớ quên đi, cái cảm giác lâng lâng ấy thật tuyệt. Tớ không khóc được, không thể,cứ nghĩ tới sự chê bai của mọi người, sự coi thường, khinh bỉ của họ hàng với gia đình mình,rồi cả bố, cả mẹ, họ hi sinh rât nhiều vì tớ, nên tớ cố nhét thứ cay xè, đắng ngắt kia vào mồm. Để rồi quên đi. Sáng hôm sau dậy lại là kế hoạch tự tử lởn vởn trong đầu, làm sao để không ảnh hưởng tới bố tớ, mẹ tớ, không làm họ buồn, không bị họ hàng đi qua cái quan tài mà nhổ vào mặt, không bị thế giới xung quanh đề một cái tít nhỏ là có một vụ tự tử, hay mất tích của một cô sinh viên trượt đại học ngu ngốc nào đó lướt qua một thoáng với vài lới quan tâm mà thực ra là chê bai, chửi rủa.
Tớ đóng kịch rất tài, mọi người nhìn vào tớ luôn là một cô nhóc vui vẻ, không quan tâm đến mọi thứ, vô ăn vô lo. Thậm chí khi một đứa bạn tớ xem điểm của tớ rồi khuyên đừng nghĩ tới điều dại dột gì, tớ lớn tiếng quát to: " m nghĩ tao yếu đuối như vậy sao?" , và giận nó mấy ngày liền.
Cũng trong thời gian đó, tớ chăm chỉ lên chị mình trông con giúp. Và cũng từ đấy tớ quên đi cái suy nghĩ yếu đuối, thấp hèn của mình. Nhìn chị ấy chăm con, nựng con tớ chợt nhận ra nhiều điều. Mạng của một con người quý lắm. Bố mẹ mình vất vả nuôi mình thế mà. Rồi con đường đại học nữa, có nhiều cách để đích khác nhau lắm chứ. Tớ chơi với nhỏ Tít- con chị- nhiều hơn, rồi bớt nghĩ đi. trẻ con hồn nhiên thật.
Và nhiều thứ nữa. Giờ tớ đang chọn lựa nguyện vọng khác. Tớ cũng không muốn học ở trường cũ nữa vì đó không phải ngành tớ chọn, mà là bố mẹ chọn, xã hội chọn. Tớ sẽ lại từ đầu. có thể con đường này rất chông gai nhưng tớ sẽ cố. Tớ còn rất trẻ mà. Hehe. :d
 
Ghét cũng chịu thôi :) Đây là châm ngôn sống của tớ, đã đang và sẽ trải nghiệm nó nên nó sẽ còn nằm trong chữ ký tớ đến lúc nào mà tớ thực sự gục ngã thì câu này mới biến mất ^^! Đừng nhìn nó là được ;))
^^
Đó cũng là châm ngôn sống của "tớ" đấy "bạn" Newsun ạ: Rồi tât cả mọi chuyên cũng sẽ qua. Sẽ không sao , không sao hêt.Tất cả sẽ trở nên tốt đẹp hơn".Câu phụ bản:" Không biết ngày mai ra làm sao, nếu có ra sao cũng chẳng sao "=D>
Chẳng qua là "tớ" có lí do riêng để ghét thôi( 0 phải ghét suông, ghét cho hay đâu "bạn" à :-j)Và cũng tùy từng người dùng mà thôi. "Bạn" dùng từ " đã" có nghĩa là "bạn" đã từng rất suy sụp ,mất hết tâm trí....?rồi mới dám khẳng định câu nói đó ? "Tớ" chỉ thjk những ng` như vậy thôi:)>-. Còn những ng` chưa trải qua bất kì điều gì nói nghe thật sáo rỗng và nực cười =))
[-O<"Tớ" cầu chúc cho "bạn" sẽ lưu giữ chữ ký đó mãi mãi.:).Mới đầu định off cho đến khi "bạn" thay chữ kí đó chứ, nhưng "bạn" tuyên ngôn vậy thì "tớ" đành chịu :D.
Nhưng mà này, có thực sự gục ngã thì cũng phải giữ lấy chứ. Vì theo 'tớ" nghĩ, cái lúc đó mới thực sự cần thiết.Mà chẳng có lúc nào là thực sự cả khi "bạn " "còn sống" =" còn hi vọng";)).Giữ lấy vì "bạn" ( cả " tớ" ) đễu tin câu nói đó đúng mà.:-bd .Nói đk làm đk đó nhé ;) nếu không là thua 1 con nhóc nhứ tớ đó. Vế khía cạnh mà "tớ" nghĩ "bạn" chưa trải qua.Và hi vọng "bạn" hay bất kì ai sẽ không bao giờ phải gặp phải như "tớ" ." God will bless for you [-O<"
Chúc "bạn" mọi điều tốt đẹp nhất !!!! :x:x:x:x:x:x:x ( ghét chúc quá =)))
Cảm ơn vì lời chia buồn (tuy là cái này không cần vs "tớ" ^^), lời chúc , bài hát mà "tớ "nghe chẳng hiểu gì ( thế mới bảo dôi ra 1 năm học English :P)
P/S: a cứ làm như cái chữ kí of a nó nhỏ nhắn + ở yên 1 góc như cái logo 0 =:D.Xưng tớ cậu có hơn gì xưng a e 0 ạ??? :-??
 
Huongmeo560: Hi! Bạn thật quyết tâm và đầy nghị lực, ko phải ai cũng làm được như bạn đâu, mạnh mẽ lên nhé, chúc bạn thành công trên con đường của mình. Hi!
 
Cảm ơn vì lời chia buồn (tuy là cái này không cần vs "tớ" ^^), lời chúc , bài hát mà "tớ "nghe chẳng hiểu gì ( thế mới bảo dôi ra 1 năm học English :P)
P/S: a cứ làm như cái chữ kí of a nó nhỏ nhắn + ở yên 1 góc như cái logo 0 =:D.Xưng tớ cậu có hơn gì xưng a e 0 ạ??? :-??
@luv_shuuichi.akai: Hỳ, Có lẽ hơi làm loãng đề tài rồi ;) Về bài hát, em chỉ cần hiểu tựa đề đó là đủ :) Còn về các xưng hô, thì cái đó cũng hông quan trọng lắm, trong bài viết cứ xưng hô cậu tớ cho khách quan và thân mật :D Không phân biệt tuổi tác, chúng ta là bạn ^^!

@huongmeo560 : chắc bạn đã buồn lắm khi biết kết quả nhỉ. Nhưng cố lên bạn à, có khi đấy là số phận định hướng cho bạn tránh khỏi một thứ gì đó để đến được với thứ tốt hơn chăng ^^!? (tớ không mấy tin vào số phận, nhưng đối với một số vấn đề cứ tin như thế sẽ thấy thoải mái hơn). Có nhiều lúc tớ đã cảm thấy đời thật đen đủi, u ám, nhưng cứ tin rồi sẽ tốt lại thôi và thế là tốt lại cả, đâu rồi cũng vào đó ;) God will bless for you !!
 
nếu nó ko chịu tốt hơn thì làm sao đây:KSV@16:
 
Thì phải làm cho nó tốt hơn, cuộc sống của mình là do mình quyết định, hi. Hãy nhìn vào mặt tốt của vấn đề, mỉm cười với những gì đang diễn ra, hic, tớ ko bít cách an ủi hay động viên người khác, có gì mọi người thông cảm. Theo mình để lấy lại tâm trạng mọi người có thể tham gia các khóa học kĩ năng mềm, đọc các quyển sách tạo động lực cho bản thân, có thể ko học hỏi được nhìu nhưng ở đó nó sẽ giúp bạn lấy lại quyết tâm, vì mục đích của nó là thế mà. HÌ!
 
uh,mình cũng đang buồn lắm,cái nỗi buồn thi rớt đại học.Mình chưa sẵn sàng để đón nhận việc này. Mình buồn nhưng ko khóc được chỉ thấy nghẹn ngào thôi!!! Được đọc bài viết của bạn mình cảm thấy tốt hơn nhiều rồi! Mình sẽ đợi NV2 .Cảm ơn nhé!
 
@anhnt.anh: hj.... bó tay... zị thui tới e chép ra đọc... e tìm mãi mà chả thấy bài nì đâu..... công nhận ka post bài nay hay ghê... đúng thời điểm lun.... chị e cũng đnag chờ kq thi đại học... chả bít nó có đậu ko nữa....e cũng lo lắm...mà đc cái chị e nó lạc wan lắm.. chả có cái j làm nó bùn cả... cho dù đậu hay rớt nó cũng cười hè hè....
 
×
Quay lại
Top