Tình yêu chưa nói.

Sun Glare

Tân Sinh Viên
Thành viên thân thiết
Tham gia
26/6/2009
Bài viết
2.855
Nhìn em, tôi thấy lòng tự nhiên nhẹ tênh, cảm xúc không gọi được thành tên, nhưng bản thân nó đã mặc định một niềm yêu thương trọn vẹn. Sáng ngày mai, tôi biết, một cái gì đó trong tôi sẽ bắt đầu.

Con đường chỗ hẻm nhà tôi đi ra chiều xuống mát rượi, những cây bằng lăng bên đường rụng xác hoa xuống đầy vỉa hè, nhiều lúc cũng giờ này đi ra quán, tôi không thấy đẹp, hôm nay tự dưng thấy lòng cũng tím theo đường.

Quán bánh tôi làm thêm có tên là KYM-WY, chủ là một chị sinh viên năm cuối ngành du lịch, chỉ thường vắng quán, hầu như các buổi chiều tối, chị học khóa gì đó chuyên ngành phải ở lại trường. Trong thành phố này một quán bánh rộng đâu chừng 20 mét vuông, năm lọt vào con đường đầy bằng lăng thì doanh thu cũng chỉ để duy trì quán. Chị chủ bảo: “Chị mở quán vì mơ ước từ nhỏ.”

Còn tôi, tôi làm chỉ để giết thời gian, ngành văn tôi học khá rỗi. Quán ít khách, nhưng đa phần là người lạ, ai đến một lần ít khi ghé lại lần thứ hai. Nói như vậy không phải quán chất lượng kém mà người dân ở đây chưa có thói quen ăn vặt những thứ xa xỉ như thế này. Một cái bánh kem bằng lòng bàn tay với ba tầng màu đã có giá 50k, hay cái Ballye hương dâu thôi đã là 70k,… mọi nguyên liệu được nhập khẩu trực tiếp ở phương Tây, do một số công ty mà chị chủ quen được trên mạng.

Việc làm bánh là của tất cả nhân viên, nhưng thời gian gần đây quán vắng quá nên chị đã làm hết vào ca sáng, đến khi tôi lãnh ca chiều thì công việc của tôi chỉ là trông quán, nếu có khách thì trò chuyện, tán gẫu hoặc dùng trà cùng khách.

Tôi đẩy cửa kính đi vào, chị Nguyên đang ngồi ở bàn 1 đọc cuốn sách gì đó mà giấy đã ngã màu. Quán vắng không một người khách, tôi đi vào phòng làm bánh, chế một ly trà và mở cặp lấy cuốn Cô đơn vào đời của Dịch Phấn Hàn tiến lại chỗ chị Nguyên. Hình như bấy giờ chị mới biết là tôi vào, chị khẽ giật mình:

- Ủa, em đến lúc nào vậy Tâm?

- Em vào phòng, chế ly trà ra đây mà chị không biết. – Tôi cười – Trông quán mà thế này thì thôi chứ làm cái gì…

- Ban-Zắc viết hay quá em – Hai tay chị nâng cuốn sách cũ ngước mặt lên nhìn tôi cười hiền, rồi cúi đầu đọc tiếp.

Tôi nhớ BanZắc là nhà văn Pháp khoảng thế kỉ XIX, nổi tiếng với “ Lão Gô-ri-ô”.

- Quán chiều nay có khách không chị?

- Em không thấy sao…ít lắm – Chị Nguyên mắt vẫn dán vào cuốn sách trả lời tôi.

Chị Nguyên cũng là nhân viên như tôi, chị làm ca chiều, tôi làm ca tối, chị chỉ hơn tôi 1 tuổi, cũng học khoa văn với tôi nhưng chị học nghành văn hóa. Bình thường khi thấy tôi vào quán là chị về, nhưng hôm nay chị vẫn nán lại, chắc là vì cuốn sách.

Quán chiều lại, được nắng rọi vào qua lớp của gương, cách với mọi âm thanh ngoài kia tấm kính, bên trong im lặng, tịch mịnh. Tôi thắc mắc sao chị Nguyên không mở một đĩa nào đấy của Taylor Swif, định hỏi chị nhưng lại thôi. Tôi đi lại quầy, nhấn nút “Play” trong máy, vì tôi biết nhạc của Taylor đã có sẵn trong ấy rồi, bài đầu tiên, Love Story với giai điệu đồng quê vang lên phá tan sự im lặng của căn phòng và cái buồn của nắng chiều.
Ở bên ngoài, một cô gái đẩy cửa đi vào.

656995-tinhyeuchuanoi5-15b8f.jpg




Nắng rọi ngược làm tôi hơi chói. Là “cô Baley Kiwi”. Chiều nào cũng vậy, khoảng giờ này là cô gái với mái tóc nâu xoăn, mặc một cái sơ mi rộng buột lai áo ở đai quần đùi jean, chân mang giày như các vũ nữ bale ghé vào quán mua một cái Baley Kiwi rồi lặng lẽ đẩy cửa đi ra, nhẹ nhàng như khi cô đến. Cứ thế, đều đặn, từ ngày này qua ngày khác.

- Anh ơi, lấy em cái này – Cô gái chỉ tay vào cái bánh trong tủ kính, không cần biết tôi có nghe hay không, cúi đầu vớ tay lấy túi xách đang đeo trên vai tìm cái boss thanh toán tiền.

Gương mặt cô cúi xuống đúng vào chỗ một vệt nắng nhỏ của chiều rọi vào, bây giời tôi mới để ý, mọi lần tôi đều nhìn thoáng qua cô ấy bởi cách ăn mặt “style”, nhưng lần này, khi nhìn kỹ vào khuôn mặt đang bị nắng chiếu ấy, sóng mũi cao như chẽ giữa đôi mắt sáng ngời đang ánh lên bởi nắng, đôi môi hồng tự nhiên mỏng dính khẽ bặm lại, nhẹ nhàng. Cô ấy ngước mặt lên, mắt tôi chạm vào mắt cô ấy, tôi hơi choáng, tim loạn nhịp. Thấy tôi lúng túng bởi đôi mắt ấy, cô mỉm cười, một cái răng khểnh lộ ra, cười nhẹ thôi mà tự nhiên tôi thấy ngực mình khó chịu khủng khiếp. Tôi giật mình nhìn ra ngoài đường.

- Anh bị sao thế ạ? – Cô ấy đã hết cười, nhướn đôi mài hỏi tôi.

- À, không có gì,… mình xin lỗi, bạn lấy loại như hôm trước phải không? – Tôi gãy đầu rồi chợt nhận ra mình đang là người bán bánh.

- Dạ, cái màu đen có vài hạt kiwi trong nhân ấy ạ. Nhưng anh ơi,…- Rồi cô gái nhíu đôi lông mài lại – Em chỉ có 50k, anh cho em nợ lại 20k được không? Mai em sẽ gửi ạ…

Tôi bật cười:

- Tưởng gì… mà lỡ mai bạn không đến thì sao, lương của mình một ngày chỉ có 20k thôi đấy – Rồi tôi làm mặt nghiêm trọng.
- …
- Mình giỡn thôi, bạn là khách quen mà. – Tôi thấy lông mài cô ấy giãn ra lại, mỉm cười sung sướng.

Tôi cúi xuống đẩy tấm kính qua một bên, nhẹ nhàng lấy chiếc bánh. Cô gái đón chiếc bánh mười lần như một, tôi thấy lúc nào cầm chiếc bánh, mắt cô ấy cũng mường tượng ra một điều gì đó rồi khẽ cười hạnh phúc, tôi không hiểu điều đó là gì nhưng rất tò mò.

- Cảm ơn anh ạ. – Thanh toán xong hóa đơn, cô ấy xoay người xách cái bánh đẩy cửa đi ra. Còn tôi, móc trong túi ra 20k bỏ vào máy tính tiền, mắt vẫn nhìn cô ấy, hồn nhiên đi trong nắng chiều. Cô ấy đẹp thật, tựa như hồn tôi đã đi theo những bước chân hồn nhiên ấy.

- Tâm ghê nha! Dám bỏ tiền túi ra cho khách nợ luôn – Chị Nguyên đang ngồi ở bàn số 1 nói lớn ra chọc quê tôi.

- Trời ơi! Bình thường mà chị, người ta quên mang chứ bộ.

- Ừh, quên mang… say nắng người ta rồi đúng không? – Chị đứng dậy đi đến chổ quầy, tay cầm cuốn sách đã gấp lại.

- Chị này, nói gì linh tinh. – Tôi cúi xuống lấy sổ ra kiểm tra lại doanh thu của ca chiều rồi kéo hộp tủ lấy máy tính.

- Ừ thì linh tinh… không qua mắt chị đâu em à…- Chị cười, vớ tay ngắt nhẹ vào tay tôi một cái – Thôi chị về, trông quán nhé. - Chị Nguyên lấy túi xách bên máy tính tiền quay lưng ra về.

Quán bây giờ vắng. Tôi ngã người trong cái ghế êm to, ngớp một ngụm trà đọc tiếp cuốn sách mang theo đã để trên bàn nãy giờ.

Nhưng được một chạp thì tôi bỏ cuốn sách xuống. Khó mà tập trung được khi tay và mắt thì đọc sách nhưng đầu óc thì nghĩ mãi về đôi mắt ban chiều. Làm sao không nghĩ về nó cho được khi lúc mà ta nhìn vào nó, ta không chỉ thấy gương mặt của ta mà còn thấy cả những chuỗi ngày hạnh phúc sắp được ném. Tự dưng mường tượng như vậy thôi nhưng cũng đủ cảm nhận thấy cái gì đấy gợn dậy trong lòng.

Tối về, tôi không nghĩ mình nhớ về một người nhiều như vậy. Rồi bỗng dưng nhớ đến cái nụ cười hạnh phúc khi đón nhận chiếc bánh trên tay. Tôi thấy mình hơi chệnh choạng. Hơi thôi, nhưng rồi lại bình thường với ý nghĩ cô ấy mua cái bánh hộ cho một người nào đấy.

Tôi quên bẵng đi việc phải làm bài tập về môn văn học nước ngoài và kết quả là sáng ra, lên giảng đường tôi phải ôm cặp ra thảm cỏ ngồi chờ môn triết tiếp theo. Tự nhiên tôi lại nghĩ đến cô ấy, chiều nay tôi sẽ gặp lại cô, và không để cho cô rời quán ngay sau khi mua bánh, tôi sẽ mời cô nán lại một chút và dùng trà với tôi. Nhưng rồi cũng không biết nói gì, cả hai cứ im lặng, mặc kệ nắng cứ đùa giỡn trên đôi mắt sáng của cô… Nghĩ đến đó thôi cũng thấy sướng lắm rồi!

656995-tinyeuchuanoi2-7eeff.jpg


Lần đầu tiên kể từ khi tôi bắt đầu làm cho KYM-WY, tôi biết “sửa soạn” trước gương. Tôi đến quán sớm hơn bình thường, chị Nguyên đang tỉa tót móng tay ngạc nhiên hỏi tôi sao đến sớm thế, tôi chỉ cười nhẹ. Quán có khách, hai bàn, một nhóm học sinh nữ mặc váy xanh trên gối, tôi đoán là học sinh của Phan Bội Châu mà không cần nhìn phù hiệu của chúng, bàn còn lại có một cặp nam nữ. Quán có khách tưởng như sẽ rộn rã nhưng khi kết hợp You Be Long With Me thì tự nhiên cũng thấy lặng. Lạ thật, giống như quán này bị thần “Im lặng” ám rồi vậy. Tôi lại chỗ quầy với chị Nguyên:

- Bữa nay khá chị nhỉ - Rồi mỉm cười nhìn xung quanh một lần nữa.

- Từ trưa đến giờ có 2 bàn đó đấy cậu! – Chị vẫn săm soi bàn tay, dường như sự vắng vẻ, chán chườn của một không gian nào đấy quen thuộc khiến cho những nhân vật nằm trong không gian ấy nhác muốn nói chuyện với nhau, như tôi với chị Nguyên là một điển hình.

Tôi lật cuốn doanh thu ra, đúng vậy thật, buôn bán thế này mà cuối tháng nhận lương thì cũng ngại chết. Tôi gấp cuốn sổ, vào phòng bánh chế một ly trà gừng rồi đến bàn số 1 ngồi. Sỡ dĩ tôi thích ngồi bàn này là vì từ đây có thể trông ra được một góc dài của con đường, hai hàng cây hai bên phủ bóng và người người đi lại trên con đường ấy, thỉnh thoảng có vài cặp tình nhân tay trong tay dạo bước trên vỉa hè, tình lắm!

Lòng tôi cụp xuống, tự nhiên nghĩ đến “cô Baley-Kiwi”, chút nữa cô ấy sẽ đến, nhẹ nhành trên đôi giày balê trắng và ra về với nụ cười hạnh phúc khi cầm cái bánh trên tay. Tự dưng tôi lại mỉm cười. Suy nghĩ ấy bị cắt ngang bởi tiếng còi xe lớn vừa mới đi qua, nghe mà inh ỏi. Tôi khẽ thở dài đưa tay ngớp một ngụm trà, 17h30 rồi.

- Sao chị Nguyên chưa về vậy? bộ bữa nay rảnh lắm hả? – Tôi nhìn sang chị.

- Bây giờ về cũng tắm rửa, ăn cơm rồi ngủ, ngày nào cũng thế, chán quá Tâm ơi. – Rồi chị phịu mặt ra, nhíu đôi mài lại.

Tôi bật cười:

- Không lẽ chị thi hết rồi à? Em còn 2 môn lận, mà một môn làm tiểu luận rồi.

- Chị thi xong cả rồi, thế mới chán đấy nhóc!

- Giỏi há! Hơn tui có tuổi mà xưng nhóc! – Tôi ghét nhất ai gọi tôi là “nhóc”, ít ra thì cũng từ khi ra lên đại học đến giờ.

Chị Nguyên cười trừ:

- Bữa nay chị đoán là cô bé ấy không đến đâu.

Làm như chị biết tôi đang nghĩ gì không bằng:

- Sao chị nói thế? – Nhưng dù gì tôi cũng trố mắt.

- Thì đang nợ em 20k kìa – Rồi chị che miệng cười lớn.

- Chị thì nghĩ xấu cho người khác mà thôi – Tôi biết là chị đùa.

Có bàn tính tiền, là bàn của nhóm học sinh. Tôi đứng dậy dọn bàn. Ra lại thì không thấy chị Nguyên đâu nữa. 18h rồi. Cô ấy bận gì đến trễ hay sao? Hay là trên đường đến đây cô ấy gặp chuyện gì? Tự nhiên tôi thấy trong người bất ổn. Trời tối, phố lên đèn vàng cả con đường, các băng-rôn, ốp-phíc, bảng hiệu đèn điện của các quán ăn, nhà hàng, khách sạn cũng lên đèn sáng rực. Trong quán, cặp tình nhân ấy vẫn ngồi, chàng trai đã rời ghế đối diện, sang ghế bên cùng với cô gái. Họ im lặng, không nói gì cả.

Tôi lặng lẽ bỏ đĩa Celine-Dion vào đầu CD, mở bài My heart will go on. Hai người họ dường như sát lại gần nhau hơn. Bỗng tôi mỉm cười hạnh phúc. Ở đời, đôi khi ta làm một việc gì đó đem lại hạnh phúc cho người khác thì cũng lúc ấy, tự nhiên mình cũng thấy hạnh phúc, có khi lại hơn thứ hạnh phúc do chính ta tạo dựng cho mình.

Một cánh tay đẩy cửa đi vào, là con gái. Không phải “Baley-Kiwi”, vị khách này cao hơn, áo chemise nhẹ màu trắng và cái quần thun ôm đôi chân dài, gương mặt thanh thoát. Không hiểu vì sao tôi vẫn không nén được nỗi thất vọng hiện lên trên khuôn mặt, điều ấy tôi thấy rõ qua màng hình của chiếc máy tính tiền. Cô ấy mua Đôrêmon mini, 6 cái nhỏ, loại nhiều màu…

Thế là tối đó, lần đầu tiên trong 2 tuần kể từ ngày biết “Baley-Kiwi”, tôi không thấy cô ấy đến KYM-WY. Những ngày sau đó cũng thế. Tôi cố không nghĩ đến những lời của chị Nguyên nói hôm bữa, tôi không tin là một người như cô ấy lại vì 20k mà bỏ một thói quen. Tôi tưởng tượng đến chuyện khác, có lẽ cô ấy đã đi đâu đó, và đang chống cằm ngồi nhớ món bánh ( hay nhớ chàng nhân viên bán bánh) của quán chúng tôi, hoặc là cô ấy bệnh, mà không, bệnh gì cả tuần vậy chứ! Thôi mặc, tôi tin cô ấy cũng sẽ đến, vào một ngày không xa.

Tôi nhận được cái tin quán chuẩn bị đóng cửa khi trời bắt đầu vào thu Những cơn mưa chuyển mùa cứ kéo đến ngày một dày hơn. Bây giờ chẳng còn hy vọng nữa, những buổi chiều nhìn màn mưa bên ngoài tấm kính, mưa kéo theo nỗi niềm khó tả. Một tháng rồi chứ ít gì. Vậy mà vẫn cứ trông ra phía con đường ấy, bằng lăng bắt đầu rụng, lá thưa hẳn đi. Có thể người ta cứ nhìn vào một không gian nào đấy, nghĩ về nó, dẫu biết rằng quá khứ đã ra đi mãi mãi…

656995-tinhyeuchuanoi1-7eeff.jpg


Lúc tôi tuyệt vọng nhất lại chính là lúc cô trờ lại. Chiều hôm đó, quán vắng, trời cũng đổ mưa, nhưng lất phất. Vẫn bộ đồ ấy, nhưng màu đã nhợt, mắt cô thâm hơn, da trắng bệt, giống như người vừa mới bật dậy sau những chuỗi ngày dày trên gi.ường bệnh. Cô gầy đi nhiều so với một tháng trước.

- Vẫn món bánh cũ hả bạn? – Tôi cố tình làm vẻ bình thường, bật cười khi thấy cô đẩy cửa đi vào.

Cô cũng gượng cười lại, có một thoáng gì đấy gọi là áy náy khẽ lướt qua mắt cô.

- Lần này em không mua nữa, mãi mãi về sau cũng thế - Rồi cô ấy dừng lại, cuối mặt xuống, tự nhiên không khí nặng khủng khiếp – Em đến để gửi anh số tiền em đã mượn cách đây một tháng, em xin lỗi anh vì thời gian qua…tại… em có vấn đề… - Nói rồi cô lấy cái ví ra lấy tờ 20k đưa cho tôi.

Tôi thấy rõ là cằm cô đang run, thật sự không hiểu gì hết. Tò mò, ngạc nhiên, sợ hãi, bối rối, tôi chẳng biết mình đang bị gì nữa. Khi tôi đang trơ mắt nhìn cô thì cô đẩy tờ tiền lại phía tôi rồi quay người tông cửa chạy ra. Có một giọt nước từ người cô rơi vào tấm kính. Trời bỗng đổ mưa to hơn. Tôi kịp níu tay cô lại: “ Trời đang mưa… bạn nên vào quán dùng một tách trà nóng”. Cô đứng lại, cúi gầm mặt xuống, gương mặt thanh thoát trước kia tiều tụy quá, cô nhắm nghiền mắt như muốn vắt hết thứ nước trong khóe mắt ấy ra rồi ngửa mặt lên trời. Hành động ấy diễn ra hơi nhanh, cô ấy quay người bước vào quán, tiến đến bàn số 1.

Sau khi lại chỗ quầy lấy khăn giấy đưa cho cô, tôi vào phòng bánh, chế một tách trà gừng đem lại bàn số 1.

- Cả buổi chiều mưa dầm mà đi không có ô, mình nghĩ bạn nên dùng thứ này để ngừa cảm.

Ánh mắt cô ấy nhẹ nhàng đưa về phía tôi, mắt vẫn còn nước, long lanh.

- Cảm ơn anh – Rồi cô gục nhẹ, mắt lại hướng ra phía con đường mưa qua tấm kính.

Quán vắng lặng, chẳng vang lên một âm thanh gì cả, nếu lắng tai, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài đường. Không khí thế này khiến cho những mối tò mò về chuyện vừa xảy ra cũng tạm thời nằm im trong lòng. Tôi ngồi ghế đối diện, khe khẽ lướt mắt trên gương mặt của cô, cô đang nghĩ gì đó, gương mặt hơi vô cảm. Rồi cô đánh thượt thở hắt ra, nhìn thoáng qua không gian quán một chút, cô nói:

- Trời mưa, quán vắng anh nhỉ.

Tôi nhún vai:

- Chắc bạn không biết, nếu không mưa, quán cũng như thế này thôi, chuẩn bị đóng cửa rồi.

Cô tỏ vẻ ngạc nhiên, đưa tay ngớp một ngụm trà.

- Cho mình xin lỗi trước nhé, thật sự mình rất tò mò về lúc ban nãy.

- Trông em giống như một con ngốc hả? – Cô cười.

- Không phải, chỉ là…

- Thực ra một tháng qua em ở nhà, không dám đi đâu, bây giờ nghĩ lại thấy phí quá.

- Nhưng vì cái gì mới được chứ?

- Vì hai chữ gọi là “yêu thầm” – Cô đáp nhanh rồi lại đưa mắt ra ngoài đường, mưa đang dần tạnh.


Có cái gì đó đang ở ngực tôi, nặng lắm, thế ra cô ấy đã yêu một người khác rồi, buồn ít thôi, chủ yếu là tôi không hiểu được chính xác là chuyện gì. Nhưng cũng chẳng dám lên tiếng.

- Em thương Long, anh ấy cùng khoa với em. Những gì em dành cho anh ấy, em nghĩ anh ấy biết rất rõ, và ảnh cũng đáp lại em. Chúng em bước ra từ một lần sinh hoạt đoàn trường, bắt đầu hẹn hò, nhưng chẳng ai nói với ai điều gì. Những cái bánh em mua ở quán này là để tặng Long, vì em biết anh ấy rất thích nó, chiều nào cũng ghé qua phòng ảnh, đặt chiếc bánh nhỏ lên khung cửa sổ, rồi lặng lẽ ra về.

– Nói đến đoạn này, cô mỉm nhẹ đôi môi mỏng, tôi cảm nhận rõ được ngực mình đập như thế nào. – Rồi mấy hôm sau, Long tâm sự với em về ch.uyện ấy, anh đã vui và hạnh phúc như thế nào khi chiều là lại thấy chiếc bánh, anh còn nói là có thể anh đã có tình cảm với người ấy, sự tò mò, lâu ngày sẽ dẫn đến mong đợi và nhớ nhung. Thực sự lúc đó em rất vui, vui đến nỗi 17h chiều ngày tiếp theo là em nghĩ đến chuyện đi mua bánh, thế nên hôm đó em đã mang thiếu tiền đấy.– Cô đưa mắt sang nhìn tôi.

- Em bỏ vào chiếc bánh 1 mảnh giấy ghi tên em và lời tiếc lộ nho nhỏ rằng “Em đã yêu.”, nhưng không ngờ rằng khi đến chỗ cửa sổ, em bắt gặp được một điều em không ngờ, Long đang hôn một cô gái lạ, anh ấy ép người ta vào góc tường…

Nói đến đó thôi, tôi thấy mắt mình mờ đi, cô ấy đang nghẹn ngào, dường như không thể nói được nữa.


“Bạn không cần phải kể nữa đâu” – Tôi cắt ngang.

656995-tinhyeuchuanoi3-2dcfd.jpg




Ngoài trời, mưa đã tạnh hẳn, khuya rồi, xe cộ thưa dần, đèn đường chỉ còn lưa thưa, Quán vẫn vắng ngắt, về khuya tạo nên một cảm giác sợ hãi, bây giờ hẳn đã 22h rồi.

- Bạn có nghĩ mình đã thương thầm một người lăng nhăng? Và những gì mình giành cho Long là không đáng? – Tôi đặt hai bàn tay lên ly trà đã nguội.

- Em không nghĩ thế, dù gì em đã sống thật với tình cảm của mình, nếu có điều gì tiếc nuối thì đó là mình chưa thật sự hiểu Long. À, anh tên gì vậy?

- Mình tên Tâm, Khương Nhật Tâm, còn bạn?

- Em là Nhy. Chữ “Y” dài ấy.

- Lần đầy tiên mình thấy tên ấy đấy, độc và lạ. – Tôi bật cười.

- Em học Cao đẳng thương mại, nghành kế toán. Anh Tâm chắc học Bách khoa?

- Sao Nhy nghĩ thế? Mình học Sư phạm, Nhưng là một ngành cử nhân của khoa văn.

Nhy cười nhẹ, nhìn đồng hồ:

- Khuya rồi, chắc em phải về.

- Nhy đợi với, để mình đóng quán rồi đưa Nhy về, đi một mình giờ này, nguy hiểm lắm! – Tôi thấy đèn đường đã tắt gần hết, nhưng lo thì ít mà muốn đưa cô ấy về thì nhiều hơn.

- Thế thì phiền anh quá, nhưng nhà em hơi xa đấy! – Nhy cau trán lại.

- Để tôi tắt đèn. – “càng xa càng tốt chứ sao!” - tôi nhủ thầm trong bụng như thế và mỉm cười đắt thắng.

Những vũng nước dưới chân liên tục bị đá lên bởi hai đôi giày đang cùng nhịp đi với nhau, chậm rãi, nhẹ nhàng.

- Nhy biết không, gần một tháng qua, kể từ chiều hôm ấy, mình ngóng Nhy suốt.

- Vì 20k đó hả anh? – Rồi Nhy che miệng cười lớn – Em xin lỗi.

- Không phải đâu, vì cái khác ấy…- Tôi sao thế này! Can đảm một chút cũng không được.- Nhưng mà… cái ấy khó nói quá.

Nhy lại cười, nhưng nhẹ thôi.

- Khó thì khi khác nói cũng được mà…

- Ừ, để khi khác cũng được.

Tôi thấy lòng tự nhiên nhẹ tênh, cảm xúc không gọi được thành tên, nhưng bản thân nó đã mặc định một bản chất. Đường khuya vắng, gió hơi lạnh mà lòng người thì lại ấm. Sáng ngày mai, tôi biết, một cái gì đó trong tôi sẽ bắt đầu.

Ở đời, trong một hoàn cảnh nào đấy, đôi khi chẳng cần đến lời hứa hẹn mà ta cũng thấy vững tin, và hạnh phúc.

Theo TTVN
 
×
Quay lại
Top