-Này, hãy trả lời tôi đi-tôi hét lên với một chất giọng vừa đau thương vừa xen lẫn với sự tức giân trái ngược với tôi, khuôn mặt ấy chẳng có một chút biến đổi nào.
Sự bất lực đến cùng cực, tôi lôi cây súng từ trong túi ra rồi nói:
-Nếu anh không trả lời tôi sẽ bắn anh đó.
Lúc này mặt anh ta chuyển sang có ý cười rồi nói:
-Chẳng ai lại cầm súng khi không biết được cách thức hoạt động của nó đâu, như thế là âm thầm sát hại mình đó.
-Trả lời tôi đi, tôi không đùa anh đâu- tôi bắn một viên đạn sượt qua đầu anh ta chừng 2cm.
-Wow, giỏi hơn tôi tưởng đấy, nhưng bắn như thế này thì mới gọi là bắn này.
Một hành động rất nhanh, anh ta lôi cây súng từ trong túi ra, lên ngòi súng và bắn ra chỉ trong khoảng thời gian tíc tắc dù đã cố né vào một cái góc bàn mà đã liếc thấy gần đó, nhưng tôi vẫn không thể nào né được hoàn toàn viên đạn, viên đạn sượt qua tay rất đau.”Thật là lại đúng vào tay thuận của tôi nữa chứ- tay trái, nếu tình hình cứ như vậy thì thật sự chẳng thể đi đâu vào đâu.”
Bỗng nhiên một tiếng súng vang lên, chưa kịp nhận ra điều gì? Một cảm giác đau nhói từ trái tim, nhìn xuống dưới, một vệt máu dài đang bắn ra tựa như có ai đó làm rơi cốc nước, hóa ra đây là cảm giác bị súng bắn, cũng không đau lắm ha. Nhìn lên người hồi nãy vừa bắn tôi, anh ấy vẫn đứng thẳng, tay trái nắm lấy khẩu súng cũng đang dần buông xuống, khuôn mặt đó vẫn ánh mắt đó, thứ ánh mắt vô hồn, vô cảm chẳng nắm bắt được gì. Tất cả mọi thứ đều tôi dần, tối dần, tôi gục xuống.
-Luna à, Luna.-tôi có thể nghe được giọng nói của Julia.
Cố mở mắt dậy nhưng không thể, tôi cố cất giọng để cô ấy không lo lắng:
-Nếu cậu cứ hết với giọng nói đó thì tớ sẽ không trụ nổi đâu.
-Này, cậu cứ giả vờ gục như vậy đi-đó là giọng của Leiron
-Này, Julia làm cho cậu ấy ngủ tiếp đi, kéo dài được thêm thời gian nào thì càng tốt.-Lúc này, giọng của Layla cũng dần thay đổi như đã nhận thấy được một điều gì đó rất kinh khủng.
-Tớ phải đi gặp anh ta mới được, nghĩ gì mà lại ra hình phạt như thế chứ?-giọng nói đầy tức giận của Chloe làm tôi ý thức được vấn đề nghiêm trọng của sự việc.
-Này, hình phạt gì vậy, các cậu nói cho tớ biết đi.-tôi cố gắng mở mắt dậy nhưng không nổi.
-Có thể cậu mới mất trí nhớ nên không biết, thực ra kì kiểm tra vừa rồi có một điều luật khá kì dị, chúng tớ gọi nó là phao cứu sinh cho những người đứng cuối. Điều luật ấy được ban hành để trừng phạt những kẻ đứng thứ hai thì cũng được gọi là kẻ thua cuộc, đó chính là phải tuân thủ theo mọi hình phạt mà người đứng đầu ban hành, lúc đầu chúng tớ thực sự muốn cậu thắng, vì cậu đã thắng một lần rồi và vì hệ thống của chúng tớ trong giây phút ấy đã ra một điều lệnh là nếu chúng tớ giúp cậu đi đến vòng cuối, thì sẽ giúp cậu có được thứ cậu muốn có đó là món quà khi chúng tớ đối đầu với kẻ địch và cậu là khi đối đầu với Chloe đúng không,và tớ đã tin nhưng cuối cùng……-giọng nói của Rebecca ngừng lại đôi chút có vẻ như nức nở không nói nên lời.
-Cậu cứ ngủ đi, tớ sẽ giải quyết chuyện này, tớ sẽ không cho phép làm như thế với một người còn không có khả năng chiến đấu và đầy rẫy vết thương như thế, tớ sẽ gặp anh ta và nói rõ chuyện này, không được để mọi chuyện tiếp diễn được. –Chloe nói khi trông thấy sự ngập ngừng của Rebecca.
-Này, nếu cậu gặp anh ta thì cậu sẽ làm gì, chẳng lẽ là chửi vào mặt anh ta và nói rằng thu lại hình phạt, cậu biết rằng lời nói ở đây nếu nói ra thì không thể thay đổi được mà.-Layla nói, tôi có thể cảm nhận được sự tức giận xúng như bất lực trong giọng nói của cô ấy.
-Nhưng giờ chúng ta phải làm gì đây, chẳng lẽ cho Luna bị nhốt ở trong cái nơi ấy, cậu ấy vừa mới bị đạn bắn xuyên tim đó. Chloe nó
-Tớ sẽ đi gặp anh ta với cậu Chloe, nếu nhốt thì nhốt luôn cả tớ. –Julia nói, tôi có thể cảm nhận được sự tức giận.
-Các cậu à, chúng ta phải bình tĩnh, nếu các cậu cứ như vậy thì tình hình chẳng thể ổn hơn được đâu. Tớ nghĩ chúng ta nên đi nói với hiệu trưởng về hậu quả của hình phạt này và dời nó lại khi cô ấy khá hơn chứ chúng ta chẳng thể làm gì khác được. –Leiron nói.
Không khí có phần chùng xuống sau câu nói của Leiron, có lẽ mọi người đều đang suy nghĩ. Tôi cố hết sức mở mắt ra về thấy mình đang nằm trên một chiếc ghế trong một căn phòng có 4 góc tường bao quanh nhau, trên góc tưởng đối diện tôi có một cái TV, trên đó ghi người đứng nhất: “LEO”, ở phía dưới đó có ghi:Hạng 2:Luna và có một dòng gạch đỏ ngay tên của tôi, phía dưới đó ghi rằng, hình phạt của người thua người đứng nhất, ở trong nhà tù một tháng để hiểu rõ sự chưa cố gắng của bản thân” và cả 5 người:Julia, Layla, Chloe, Rebecca và Leiron đều đang nhìn chằm chằm cái TV với ánh mắt căm ghét cùng sự khó chịu ra mặt. Julia thì ngồi bệt xuống đất trước cái ghế của tôi còn Leiron thì đứng ở góc phòng, Layla,Chloe đang ngồi ở những cái ghế khác xung quanh cái bàn.
-Này, cậu mở mắt ra rồi hả? –Julia khi thấy tôi mở mắt ra thì cũng dịu xuống chút hung dữ ở mặt.
-Tớ đang ở đâu đây?-Tôi hỏi
-Câu đang ở phòng công bố thứ hạng cuộc thi của nhóm 4. –Layla trả lời
-Cậu có biết ai đưa tớ đến đây không? Tôi hỏi tiếp
-Là hệ thống đã dịch chuyển cậu tới đây sau khi chữa trị cho cậu-Leiron trả lời.
-Tại sao các cậu đều không sao mà tớ lại bị thương?
-Có lẽ do cậu là người đứng cuối. –Leiron trả lời.
-Này,quên hết tất cả những câu hỏi của cậu bây giờ đi, việc của cậu cần làm bây giờ là đi ngủ, đừng sợ chuyện gì cả, có tớ ở đây rồi. Tớ sẽ bảo vệ cậu–Julia nói
Chẳng hiểu sao khi nghe câu nói đó của cô ấy làm tôi thấy yên lòng lạ thường, từ lúc đến đây, tôi muốn tin tưởng cậu ấy đặt hết mọi niềm tin lên cậu ấy, nhưng;
-Cảm ơn cậu, Julia nhưng đây là hình phạt của tớ, tớ sẽ tự gánh chịu, các cậu cũng đừng trì trệ hình phạt của tớ giùm tớ làm gì, không cần thiết đâu, với lại tớ cũng cần có một chuyện muốn hỏi anh ấy.
-Luna à, cậu lại như vậy rồi, nghe tớ đi, đừng có chịu đựng một mình nữa. –Julia nói
-Không, tớ không chịu đựng một mình đâu, chỉ là tớ muốn tìm lời giải của câu hỏi trong đầu tớ thôi, cậu có tin tưởng tớ không?
Khuôn mặt của Julia thay đổi sang vẻ thở dài bất lực, cô ấy nói:
-Được rồi, tớ tin cậu.
-Cảm ơn cậu, Julia.-tôi nói
Tôi nhìn sang những người còn lại:
-Các cậu có tin tớ không, tớ nhất định sẽ trở về.
Tất cả đều đang định nói gì đó rất nhiều nhưng bị chen ngang bởi tiếng gõ cửa:
-Luna, em dậy chưa? Em phải thi hành hình phạt rồi.
-Các cậu có tin tớ không? –tôi hỏi lại một lần nữa
-Được rồi, chúng tớ tin.
-Cảm ơn các cậu.-tôi nói rồi tiến tới mở cửa ra
-Em đây rồi, dù chưa sẵn sàng hay không thì chúng ta cũng phải đi. –Vừa thấy tôi bước ra, anh ấy đã nói
-Em sẵn sàng rồi, anh hai. –tôi cười đáp lại
Người đó có một chút bất ngờ khi thấy tôi gọi như vậy, vừa đi chúng tôi vừa nói chuyện.
-Nếu em không nói ra thì anh sẽ giấu em tới bao giờ, Helios.
-Em nhớ ra khi nào thế?
-Lúc mà anh đưa em đến với cái thế giới ảo mà có 2,3 người tranh giành em đấy.
-Chính xác hơn là lúc hệ thống bị lỗi đúng không?
-Vậy em có nhớ gì về Leo không?
-Em đang cố tìm ra câu trả lời, giọng nói đó thật sự rất quen thuộc, cả dáng người ấy nữa.
-Đó là lí do dù cho em đã lấy lại được khả năng bắn súng nhưng cũng không bắn cậu ta đúng không?
-Chẳng hiểu sao khi giơ súng lên, tim em lại rất đau
-Này, Luna, đôi lúc có những người thay đổi theo thời gian, và đôi lúc có những kí ức mà càng nhớ lại lại chỉ khiến em đau khổ.
-Em biết chứ, nhưng em lại nghe thấy trái time m không nói thế.
-Mà em đã nhớ ra những gì vậy?
-Nhớ lại hết mọi thứ luôn, nhớ về ba mẹ, nhớ cả lúc nhỏ anh hay dạy em bắn cung nữa đó.
-Này chuyện xấu hổ như thế thì phải quên đi chứ!
-Phải kể tình huống tiếp theo làm sao ta. –tôi không kìm được mà cười to lên.
Anh ấy lấy tay lên làm dấu im lặng với tôi: “Này đừng có nói chuyện nữa, làm như chúng ta không quen biết nghe chưa, như thế có lợi với em hơn và cũng đừng có kể chuyện đó ra, em nhớ hình phạt của anh mà.”
Không kìm được mà ôm bụng, tôi gật đầu vẻ ngoan ngoãn. Chúng tôi cùng bước đến một cánh cửa, anh Helios gõ cửa, bên trong vọng ra một tiếng nói: “Cậu đến rồi hả, vào đi.”
Thế rồi Helios mở cửa, chúng tôi cùng bước vào.
Tác giả:Luna du Maurier
Góc tác giả:
Xin chào mọi người, cuối cùng thì na cũng trở lại rồi nè, hôm vừa rồi đi mua đồ khi đi ngang qua một chỗ đường sắt thì mình lại vô tình nghe thấy radio của tỉnh đang phát chương trình cổ vũ mấy em lớp 9 đang thi tuyển sinh mà tự hỏi là tại sao lúc năm của mình mà không được nghe mà giờ thi xong rồi giờ mới được nghe,chán chả buồn nói, bời vậy cuộc đời có nhiều cái mắc cười lắm khi bạn cần sự cổ vũ thì lại chẳng thấy đâu nhưng khi bạn chẳng mong chờ gì thì nó lại xuất hiện, mà nói không đúng chủ đề vậy thôi chứ mọi người có thấy bất ngờ khi người xuất hiện ở chương 2 là anh trai nữ chính ko? Tui cũng spoil cho mọi người dữ lắm rồi đó, không biết có ai nhận ra không ta?