Tháng 7 ,dịu dàng 1 bản tình ca

falllovely

Tiểu Ngư
Thành viên thân thiết
Tham gia
28/1/2012
Bài viết
618
thang-7-diu-dang-mot-ban-tinh-ca.jpg
Tháng 7 này, anh sẽ về chứ?
…..
Sẽ về để sưởi ấm con tim lạnh buột của em chứ?
Sẽ về để xoa dịu nỗi đau của em chứ?
Sẽ về để làm tan những nỗi nhớ này chứ?
Em ngồi đong đưa trên xích đu, bàn tay đưa về phía ánh nắng đang chiếu xuống những bông hoa tím nhẹ nhàng và ấm áp.. Mái tóc nâu đỏ dài buông ngang lưng được uốn phía cuối đuôi, em nhắm mắt ngước mặt lên bầu trời trong xanh, thấp thoảng một vài gợn mây trắng.. Mũi hít thật sâu không khí trong lành vào buổi sáng sớm rồi thở ra nhẹ nhàng. Đó là cách em thường làm khi lòng chứa đầy muộn phiền…
“I often close my eyes
And I can see you smile
You reach out for my hand..”
Ngón tay em lướt nhẹ trên những phím đàn, mắt nhắm lại. Đôi bàn tay vẫn lả lướt, bản nhạc Kiss The Rain vang lên… Bản tình ca cho tình yêu đôi ta, vẫn vang lên vào mỗi tháng 7. Khi còn bên nhau, anh đã nói khi nào chúng ta lạc mất nhau thì em hãy đánh bản tình ca này vào mỗi tháng 7. Lúc đó, chúng ta sẽ lại tìm thấy nhau.. Nhưng, chờ mãi, chờ mãi. Chỉ có sự tuyệt vọng chứa chất trong bản nhạc. Bất chợt, tim em nhói lên. Ngón tay bây giờ thôi lả lướt mà nắm chặt lại rồi đập mạnh lên những phím đàn trắng tinh tạo nên những âm thanh chói tai vang khắp căn phòng. Thế rồi, em lại gục trên chiếc dương cầm ấy mà khóc..
Khi màn đêm buông xuống, chỉ còn mỗi mình em trong căn phòng lạnh hiu, em đưa cằm lên khung cửa sổ nhìn ánh trắng tròn trịa đang tỏa sáng một vùng trời nhưng thỉnh thoảng lại ẹ thẹn núp vào những áng mây đang trôi bồng bềnh..Em nghiêng đầu, nhắm mắt để tận hưởng điệu nhạc Kiss The Rain ở tai nghe từ chiếc Ipop. Lòng em lại nặng trĩu bởi những cảm xúc của quá khứ dạt về. Nhưng em đã thôi khóc. Nước mắt của em, theo tháng ngày chờ anh quay về cũng khô dần khô dần..

Em trong chiếc váy trắng mỏng manh, ngồi ngay ở chiếc dương cầm trắng trong gian phòng ngập những ánh đèn.Tay em lả lướt trên những phím đàn, anh đứng cạnh bên chiếc dương cầm trắng tinh khôi mỉm cười, ngón tay khẽ gõ theo nhịp.. Rồi anh ngồi xuống cạnh em, đưa tay lên phím rồi dần hòa theo bản nhạc. Căn phòng bỗng chốc hòa lên một bản tình ca dài vô tận, cứ vang mãi trong không gian.. Em nhìn anh mỉm cười, đôi tay anh vẫn cứ lả lướt trên phím đàn, mắt anh khẽ nhắm tận hưởng bản tình ca của chúng ta.. Nhưng bỗng chốc, anh bỗng mờ dần, mờ dần rồi biến mất trong không gian. Em hoảng hốt đứng phắt dậy, phím đàn vang lên những nốt cuối cùng rồi tắt hẳn. Khung cảnh hiu quạnh giữa con đường lạnh lẽo dài thênh thang hiện ra, em đứng giữa con đường ấy nhìn bóng anh từ xa hiện ra dần. Trông anh hao gầy, nhợt nhạt. Tim em như nhói lên khi thấy bóng dáng liêu xiêu, gầy yếu của anh. Ngay cả có một con gió nhẹ cũng có thể cuốn anh bay đi. Em bắt đầu khóc, quỳ bệt xuống giữa đường, anh đã ở đâu, tại sao anh lại bỏ em mà đi? Tại sao anh lại nỡ rời xa em sau những gì chúng ta trải qua. Hàng nghìn câu hỏi xuất hiện ở trong đầu em, từng tế bào đang quằn quại theo từng cơn đau. Mọi thứ trở nên mờ nhạt.. Anh chỉ biết nhìn em bằng ánh mắt đờ đẫn, vô hồn. Khuôn mặt không cảm xúc, lạnh lùng. Bỗng nhiên anh đưa tay về phía em, khuôn mặt vẫn thế… Em cố ngồi dậy, lòng tự nhủ rằng em sẽ đi cùng anh. Sẽ đi cùng anh về con đường phía trước .Khi em cố nhấc những bước chân nặng trĩu đi về phía anh, thì những tiếng hét thất thanh vang lên. Em nghe tiếng của ai đó gào thét tên em, em nghe tiếng khóc của ai đó, hình như họ.. đang gọi em?
Em dừng lại, ngoảnh đầu nhìn phía sau lưng con đường đen hút và lạnh lẽo. Gió hùa qua những hàng cây, cuốn những bông hoa tím rồi bất chợt dừng lại ở đôi vai nhỏ bé, đang run bần bật của em.Em nhìn anh, trong em rối bời những cảm xúc khó tả…. Bàn tay anh vẫn đưa về phía em, kiên nhẫn và đợi chờ. Còn em, tiếng gọi của ai đó vẫn đang gào thét tên em. Cả những tiếng khóc thê lương cứ vang mãi, vang mãi.. Bỗng nhiên, em quay lưng.. Khi đó mọi thứ trở nên khủng khiếp, gió gào thét từ những ô cửa kính, đèn tín hiệu giao thông nhấp nháy loạn xạ. Hàng cây ven đường đau đớn bám trụ vào mặt đất, tránh những cơn gió giận dữ đang tạt vào mặt em. Bỗng nhiên, anh không còn là chính anh nữa. Mắt anh bỗng chảy những chất lỏng màu đo đỏ, rồi từ khóe miệng cũng thế. Em hoảng hốt, đôi mắt đầy lo sợ. Em bắt đầu chạy, vỡ òa khi nhận ra hình hài của anh bắt đầu biến dạng.. Đầu anh bắt đầu rớt những mảnh vụn, một chất lỏng màu đỏ túa ra như một con thác đang trút nước..Khuôn mặt của anh trầy xát tạo ra những vết dài, loang lỗ.. Và khi em cố gồng mình để quay người bỏ chạy, thì trên bầu trời những bông hoa tím bắt đầu rơi xuống và ngày càng nhiều hơn, dày hơn… Những bông hoa tím dính đẫm máu, em bỏ chạy trong sự sợ hãi nhưng cũng thoáng đãng cảm giác đau đớn tột cùng khi nhận ra nụ cười trên môi của anh.. Khác với lúc em quyết định tiến về phía anh. Dường như anh đang cố mách bảo điều gì đó với em. Dường như, anh đang cố bảo vệ em khỏi một ai đó..
Em nhận ra những bông hoa tím vẫn cứ rơi, ngập đến mắt cá chân em. Em bỏ chạy, đâm đầu vào góc tối ở phía cuối con đường, đâm đầu vào những âm thanh thảm thiết đang gọi tên em… Không được!. Em bỗng nói với chính mình, em quên mất. Em cũng cần có anh đi cùng với em, cần anh đi tiếp với em trên con đường dài.. Em quay lại, hét to :
- Anh hãy đi cùng em đi..
Anh không nói, chỉ lặng im lắc đầu. Bàn tay đã buông xuống, thôi đưa về phía em nữa. Đôi mắt của anh trắng dã, nhưng lại ngân ngấn những giọt nước mắt đôi lúc nước mắt lại thẫm vào chất lỏng màu đỏ rồi chảy xuống gò má loang lỗ những vết thương.. Tim em đau nhói, em khóc, rồi lắc đầu nguầy nguậy :
- Không. Cho đến khi anh cùng em trở về, nếu không em sẽ không đi đâu hết!..hức, anh à về với em đi. Em cần anh, đừng bỏ em mà đi.
Em nói trong tiếng nấc,rồi lại ngả gục xuống bên đường mà khóc. Tim em đau đến chết mất anh ạ.. Em nhìn anh vẫn đứng đó, bóng liêu xiêu của anh dần tan biến theo làn gió thổi mạnh.. Em gào lên, rồi nhận ra mình bị hút từ bóng tối phía cuối con đường. Tay em cào cấu lên mặt đường, mặc cho lực ma sát đang gặm nhấm lấy da tay, em gào lên tiếng gọi tên anh.Cố giãy giụa để thoát ra khỏi vòng xoáy đang hút em vào. Tóc em rối tung lên, máu từng những ngón tay em bật ra, làm những đường dài trên mặt đất ngoằng ngoèo đầy gớm ghiếc..
~~oOo~~​
Em tỉnh dậy trong một căn phòng trắng buốt, mọi thứ thật gọn gàng và tươm tất. Đôi mắt em yếu ớt khẽ mở, mọi thứ vẫn còn mờ ảo. Ánh đèn trên trần nhà hắt vào mắt em, em động đậy những ngón tay bên cạnh và nhận ra mái tóc đen láy có vài cọng tóc bạc lẫn lộn vào.. Là mẹ sao? Em đang ở đâu kia chứ? Em cố gượng dậy,nhưng những sợi dây đang gắn trên tay em cùng với ống thở khiến em không thể gượng dậy nổi. Em nhìn mẹ, thều thào :
- Mẹ ơi.. mẹ..
Em khẽ lay những ngón tay, khều nhẹ vào làn da của mẹ . Bà chợt tỉnh giấc, rồi hốt hoảng khi nhận ra em đã tỉnh. Mẹ nói trong tiếng nấc, bàn tay xương xẩu cuộn tròn thành nắm đấm, mẹ đấm mạnh vào ngực mình rồi tự trách :
- Mẹ hư lắm, con ơi. Mẹ hư lắm. Mẹ không biết làm gì ngoài việc nhìn con đau đớn trong nỗi đau mất mát…chỉ… chỉ biết nhìn rồi về đêm lặng lẽ khóc, lặng lẽ sang phòng con đắp chăn cho con. Mẹ k..hô..n..g biết làm gì cả..cả. Nhưng…mà.. xin con đừng bỏ mẹ mà đi như thế.. Con không thương mẹ sao hả con??
- Mẹ à.. – hơi thở tôi yếu ớt, tôi đưa bàn tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi gò má gầy rộc và xanh xao.. Đôi vai mẹ run bần bật theo tiếng nấc, sóng mũi em cay xòe, khóe mắt em cũng lăn dài những giọt nước vì xót, lòng trách tại sao em lại bồng bột và ấu trĩ đến thế.
Bác sĩ và y tá thấy em tỉnh liền chạy ngay vào phòng kiểm tra sức khỏe của em. Một vị bác sĩ lấy đèn soi vào mắt em, đôi mắt vô hồn, vẫn còn đọng lại sự sợ hãi của giấc mơ dài kì lạ..
Vài ngày sau, khi em đã dần hồi phục. Mọi người đến thăm em, từ bạn bè đến người thân trong gia đình, họ đều có mặt trong sự vui mừng nhưng vài người cũng thấp thỏm rằng em sẽ lại có ý định tự tử.. Em ngồi trên chiếc gi.ường trắng buốt, bộ đồ xanh dành cho bệnh nhân, đôi mắt em lơ đãng nhìn về phía cửa sổ. Những bông hoa tím được đặt trên bàn, đang cố vươn mình đón những ánh nắng của buổi sáng sớm.. Em vén tấm chăn nhàu nát sang một bên, chạm đôi bàn chân lên sàn nhà lạnh buốt.. Em tiến đến khung cửa sổ, vén tấm màn đang đong đưa, dùng tay kéo cửa sang một bên, để những tia nắng len lỏi vào hắt lên khuôn mặt trắng bệt, nhợt nhạt của em.. Đôi mắt thâm quầng vô hồn nhìn lên bầu trời trong xanh cùng với ánh mắt trời chói chan đang tỏa nắng. Em lại nhớ anh mất rồi.. Rồi em bàng hoàng nhận ra, em vẫn phải sống. Buộc mình phải sống khi anh không còn bên cạnh em. Ngay cả khi anh chẳng còn trên thế gian này.. Cứ mỗi lần nghĩ thế, ruột gan em lại sôi lên, tim em lại nhói đau. Em tức giận hất đổ chậu hoa gần bàn, hất đổ những bó hoa đang héo xuống sàn, tạo lên những âm thanh đầy hỗn loạn. Em gào lên, miệng lẩm bẩm :”Tại sao? Tại sao anh lại bỏ em?”. Em ngồi bệt xuống sàn nhà, đất từ chậu hoa và những cánh hoa tím vương ra sàn..Em lại khóc, khóc thét lên cho đến khi bác sĩ và y tá vào kéo em ra khỏi chỗ bẩn. Nhưng em mặc kệ, ngang bướng theo bản năng mà cầm bỏ đất cho vào miệng.. Em không biết, em rất ghét người khác đụng vào em khi em đang tức giận. Em rất ghét..
Em vừa ăn những nắm đất, vừa khóc,miệng lẩm bẩm.. Vị bác sĩ và y tá cố lôi em ra khỏi đó, nhưng ai cũng bất lực khi trên tay họ đều dài ngoằng những vết cào rướm máu.. Em hoảng hốt chui vào góc phòng, ánh mắt đầy lo sợ. Bộ đồ bệnh nhân của em dính đầy đất, móng tay em cũng dính máu từ vết thương của họ. Em ôm chặt đầu, miệng vẫn lẩm bẩm.. Đôi mắt của em đỏ ngầu, dao động không ngừng, giận dữ như một con thú khi bị ai đó cố bắt, giết.. Em thu mình trong góc tối, cho đến khi bảo vệ của viện mạnh bạo lôi em lên gi.ường, họ mặc kệ những tiếng gào thét xé toạc khung cảnh yên tĩnh của bệnh viện. Những người khác ở ngoài nhìn vào từ cửa kính, người thì lắc đầu thương hại, kẻ thì rơi lệ thương xót cho em. Và mọi thứ nhạt mờ sau khi vị bác sĩ tiêm cho em một mũi thuốc. Em đờ đẫn, tay huơ huơ trên không trung. Anh xuất hiện, khuôn mặt đầy lo lắng nhìn em..
“Anh à! Em hứa, em sẽ nghe lời anh. Anh về với em đi..”
Sau hai tháng, qua những đợt kiểm tra tâm lí. Bác sĩ đồng ý cho em xuất viện nhưng vẫn nhắc nhở gia đình phải theo dõi. Em về nhà trên chiếc taxi, lướt trên những con phố tấp nập người. Nhìn những con người xa lạ đang bon chen, hấp tấp để hoàn thành công việc của mình.. Họ vẫn chạy bon bon trên đường, coi em là một thành phần trên con đường ấy.. Em tựa đầu vào cửa kính, bầu trời hôm nay không đẹp như những hôm trước, nó xám xịt và u ám, như chờ đợi một cơn mưa dài sắp đến. Như chờ đợi những âm thanh buồn bã khi mưa xuống..Khi vừa đặt chân đến nhà, cũng là lúc cơn mưa đang mong chờ trút xuống một cách hối hả. Em trở lại phòng của mình, nó lạnh buốt và cô đơn. Chậu hoa đặt trên bàn gần cửa sổ cũng bị mưa làm ướt, em vội vã kéo cánh cửa sổ lại, đặt tay lên cửa kính rồi nhìn lên bầu trời. Mưa từng trên cao, rất cao rơi xuống đập vào khung cửa kính sau đó đua nhau lăn xuống khe cửa. Đôi khi nó hòa nhập lại thành một rồi cùng nhau đưa đến đích, tan vào khe cửa thành một vũng nước. Đôi khi nó cô đơn trên quãng đường và không có ai tranh đua con đường của nó. Em ngồi xuống ghế, kéo hộc tủ ra.. Bức ảnh anh và em ôm nhau mỉm cười nhìn vào ống kính trông thật rạng rỡ và hạnh phúc. Em đặt lên bàn, lấy khăn giấy lau trên mặt ảnh rồi dừng lại tại khuôn mặt anh. Bỗng nhiên, em thấy mình hạnh phúc đến lạ, khi thấy nụ cười của anh..
Em bước xuống những bậc thang, trông thấy chiếc dương cầm trắng được phủ lên một tấm vải mỏng trơ trụi giữa góc phòng. Em lặng lẽ tiến gần nó, chạm tay lên tấm vải kéo nó xuống.. Chiếc dương cầm hiện ra, những phím đàn và bản nhạc Kiss The Rain trên khung đựng.. Em lướt nhẹ trên những phím đàn, nó vẫn lẳng lặng ở góc cuối phòng. Vẫn chờ đợi rằn một lần nữa ai đó sẽ đánh lên bản tình ca. Vẫn chờ đợi chủ nhân của nó sẽ trở về và giúp nó cất lên những nốt nhạc thánh thót. Em ngồi xuống, đặt tay lên phím đàn.. Ngón tay bắt đầu nhấn lên những nốt cơ bản rồi từ từ hòa mình vào bản nhạc. Kiss The Rain, lại một lần nữa vang lên.. Vang lên vào giữa tháng 7, trong cơn mưa ngày càng nặng hạt nhưng không thể lấn át được âm thanh của bản tình ca.. Em thấy lòng mình ấm áp, tim mình thôi đau đớn bởi nỗi đau mất anh.
 
"Em thấy lòng mình ấm áp, tim mình thôi đau đớn bởi nỗi đau mất anh." liệu có thật sự thoát khỏi nỗi đau như thế không nhỉ? Bài viết cứ mênh mang một gì đó không rõ lời!
 
×
Quay lại
Top