Khắc Long.

Tôi đang hào hứng đánh từng quả bi-a điệu nghệ vào lỗ trước sự thán phục của bọn đàn em và cả mấy cô xinh tươi ở đây nữa. Thế mà, bỗng dưng điện thoại lại rung lên như phá đám. Tôi tính không nghe nhưng rồi cũng bực bội nhấc máy:

- Alo!

- Anh Long đấy à? Có chuyện không hay rồi!

- Đức Nam hả mày? Chuyện gì thì cứ nói trắng ra đi, anh mày chẳng hiểu gì cả!

- Hoàng Minh Trúc đang nằm dưới phòng y tế. Nghe đồn là bị chị Mai Thư đánh ghen…

- Cái gì??? – Tôi nói mà như hét vào cái điện thoại. Chuyện đánh ghen thì đúng là xảy ra rất nhiều trong lịch sử “thay bồ hơn thay áo” của tôi nhưng điều khiến tôi phải ngạc nhiên đến thế chính là Mai Thư.

Tôi cúp máy, ngồi phịch xuống ghế rồi đập bàn rầm rầm. Tôi tức giận bởi vì lũ đàn em vô dụng của mình, tôi đã dặn bọn nó phải bảo vệ Minh Trúc cẩn thận vậy mà chuyện này vẫn có thể xảy ra. Trong khi đó người hành động lại chính là Mai Thư – người mà tôi quý nhất trong số những cô bạn gái của tôi. Cô ấy là một con người thông minh, khôn ngoan, tính tình hòa nhã thế mà lại làm điều đó thì thật đúng là không ngờ.

Nếu hôm nay tôi mà đến trường thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra. Coi như Mai Thư còn may vì không bị tôi bắt tận tay nhưng để xem… tôi xử lí cô ta thế nào. Bây giờ “người trong giới” ai cũng biết Minh Trúc là bạn gái mới của tôi thế mà vẫn dám đụng vào. Mai Thư làm vậy chẳng khác nào đang vả vào mặt tôi.

Nghiến răng ken két, tôi tự nhủ với lòng mình rằng: “Khắc Long! Mày không thể để yên chuyện này được.”

o-0-o
Minh Trúc.
Tôi nằm mê man trong căn phòng y tế. Những vết thương bỏng rát ở tay, chân cứ thế hành hạ tôi. Toàn cơ thể ngày càng đau nhức đến khó tả với chỉ mấy vết bầm.

Tôi vẫn cảm nhận được xung quanh mình là sự hiện diện của Hiếu Thiên, Đan Quỳnh, Nhật Hạnh. Bên cạnh đó là một vài người khác nữa nhưng tôi không rõ đó là ai. Điều tôi dám chắc chắn nhất vào lúc này đó chính là mọi người đang vô cùng lo lắng. Qua lời nói của họ, tôi biết chứ.

Bỗng, tiếng bước chân của một ai đó ngày càng rõ ràng hơn.

Rầm rập! Rầm rập!

Tim tôi cũng vì thế mà run bắn lên. Hình như… tôi đã biết người đang đi đến là ai… Không thể nào khác. Càng lúc càng rõ ràng hơn. Chính hắn, chính là hắn.

Mồ hôi cứ thế chảy dàn dụa trên gương mặt đang tái xanh của tôi.

- Minh Trúc!

Tôi giật bắn người dậy, thở hồng hộc và đôi mắt lúc này mới lờ đờ mở ra.

Hiếu Thiên bất ngờ chạy lại đỡ lấy tôi, giọng anh vẫn quan tâm một cách ấm áp:

- Em tỉnh rồi cơ à?

Tôi đưa tay ôm đầu, chợt bắt gặp ánh mắt xót xa của Đan Quỳnh. Tôi biết… Từ ngày đầu tiên gặp Hiếu Thiên, Quỳnh đã “rung rinh” trước anh rồi. Anh học giỏi lại có mã ngoài đẹp trai, phóng khoáng. Anh là người khéo léo, luôn tận tâm với công việc và cởi mở với mọi người. Đến cả nhỏ Quỳnh xưa nay chỉ biết đến hai chữ “học hành”, thế mà nay lại biết rung động thì đủ biết Hiếu Thiên tuyệt vời đến cỡ nào.

Anh cũng khá thân với Quỳnh nhưng dường như anh lại gần gũi tôi hơn, về điều này thì không phải là cá nhân tôi nhận thấy mà là mọi người ở xóm trọ nói như vậy. Chị Lam, chị Phương hay anh Huy vẫn hay chọc Hiếu Thiên với tôi là một cặp nữa là… Những lần đó tôi lại nhìn thấy ánh mắt gượm buồn của Đan Quỳnh.

Tôi đang dựa mình vào bàn tay anh, đôi mắt vẫn đang hoa lên mờ nhoẹt không nhìn thấy gì thì chợt… tôi như mất thăng bằng mà dựa vào một bàn tay khác, không phải là anh nữa.

- Mày bỏ tay ra. Không được động vào bạn gái tao!

Đó là Khắc Long. Mồ hôi tôi vì thế mà lại đổ ra nhiều hơn.

Tôi cố lắc lắc đầu và căng mắt ra thật to để nhìn mọi thứ thật rõ như bình thường. Ah! Đôi mắt tôi lại “vận hành” tốt rồi, tôi dám chắc là như vậy bởi vì lúc này đây, hình ảnh một tên con trai với gương mặt sắc lạnh, một tay đỡ lấy người tôi và một tay lại đang xách cổ người con trai kia với gương mặt hiền lành nhưng lại đang cương lên tức giận đang hiện hữu rõ nét trong đôi mắt tôi. Là Khắc Long và Hiếu Thiên.

Tôi giật mình, lúc này đầu óc không mơ hồ như ban nãy nữa. Sững người, tôi đứng dậy ngay.

- Bỏ anh ấy ra! – Tôi gằn giọng, cố gắng hếch tay Khắc Long ra. Lại như vô ích, tôi cắn chặt môi lại và trừng mắt nhìn hắn: - Tôi bảo là bỏ anh ấy ra!

- Cưng hay nhỉ? Cưng là bạn gái của anh mà. Khắc Long rít lên từng chữ qua từng kẽ răng. Hắn nói nhưng không nhìn vào tôi, tuy thế đôi mắt đang sôi sùng sục ấy vẫn cứ nhìn thẳng vào Hiếu Thiên như muốn luộc chín anh.

Hắn nói tiếp, sau đó dùng lực hất mạnh Hiếu Thiên ra:

- Đã là bạn gái của Khắc Long này thì cấm thằng nào đụng đến! Rõ chưa?

Hiếu Thiên đang định đốp trả thì tôi vội bước đến xoa xoa vào ngực anh như dỗ dành một đứa trẻ:

- Thôi mà anh! Mặc kệ hắn đi. Bây giờ, anh về lớp đi, cứ để em nói chuyện với hắn rồi em sẽ tự về được.

Thấy vẻ mặt không tỏ ra yên tâm một chút nào của anh, tôi mỉm cười nhẹ nhàng dù lòng đang bỏng rát vì nỗi lo lắng về sau. Tôi nheo mắt:

- Anh cứ cùng Đan Quỳnh đi đi nhé! Em sẽ không sao đâu… Hắn ta không có cớ gì mà làm khó em cả…

Hiếu Thiên cắn răng, nhìn tôi vẻ trách móc:

- Thì anh đi. Nhưng rồi em sẽ phải giải thích tất cả mọi chuyện cho anh. Còn không, anh sẽ không bỏ qua cho cái gã này đâu… dù… hắn là ai. – Nói rồi anh lững thững bước về phía cửa.

Có hai anh mắt vẫn gườm nhau đến đáng sợ.

Đan Quỳnh đứng ở góc tường quan sát nãy giờ, sau đó cô lại nhìn tôi, khẽ nhăn trán.

- Cậu dạo này… kì thật đấy! Đáng lẽ trước khi bảo anh ấy đi về, cậu nên cảm ơn anh lấy một tiếng vì đã cứu cậu. – Đan Quỳnh buông thõng lại mấy câu rồi nhanh chóng đuổi theo Hiếu Thiên.
Tôi thở dài, ngồi phịch xuống. Nước tưởng chừng như đã dâng lên khóe mắt. Trong khi đó, Khắc Long lại nghiến răng ken két và kéo ghế ngồi đối diện với tôi:

- Này! Có phải Mai Thư không?

- Là sao cơ…? – Tôi vẫn ấp úng với cách nói lấp lửng nửa chừng của Khắc Long. Trông tôi lúc này chẳng khác nào “con nai vàng ngơ ngác”, như bình thường thì chắc hắn ta thích thú lắm nhưng giờ thì khác, hắn bực bội gắt lên:

- Mai Thư đánh cô có phải không?

Tôi đan chặt hai bàn tay lại vào nhau, mắt khẽ đong đưa từ trái sang phải rồi từ phải sang trái. Lòng rối bời. Tôi không biết phải trả lời hắn như thế nào vì kì thực thì tôi cũng không muốn Mai Thư bị làm sao hết.

- Đúng vậy nhưng… tôi cũng không sao mà. Tôi nghĩ là anh nên quay lại với chị ấy đi, có vẻ chị ấy còn yêu anh lắm đó.

Khắc Long thở hắt và nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu:

- Hay thật đấy! Mai Thư đánh cưng đến nông nỗi này mà cưng còn nói được những lời như vậy cơ à? Cưng thì có thể là không sao nhưng tôi thì có sao đấy… – Nói đến đây, hắn bỏ lửng câu. Ngắm nghía tôi lúc này một lát, hắn lại gằn giọng nói tiếp - … Bởi vì thể diện của Khắc Long này không cho phép.

Hắn bảo cô Bích Hà chăm sóc cẩn thận cho tôi rồi quay sang bấm điện thoại gọi cho ai đó mà tôi đoán rằng, 1 là đàn em hắn, 2 là… Mai Thư.

Tuy Khắc Long không bật loa ngoài nhưng vì hắn ngồi cạnh tôi cộng với đôi tai đang cố nhướn lên mà nghe cho bằng được của mình, tôi vẫn nghe thấy sơ sơ cuộc đối thoại giữa họ.

- Alo! Anh Long đấy hả? Sao rảnh rang gọi cho em quá vậy?

- Mai Thư…

“ Thì ra là Mai Thư” – Tôi nghĩ thầm và cố gắng nghe tiếp. Đầu dây bên kia nói giọng thỏ thẻ, có lẽ là vì đang trong giờ học nên cô không thể nói lớn hơn được.

- Vâng, em đây. Có chuyện gì không?

- Cô đến ngay phòng y tế cho tôi! – Khắc Long hét lên bằng giọng đáng sợ hơn bao giờ hết.

Tuy tôi không nhìn thấy Mai Thư lúc này nhưng tôi dám chắc rằng mặt cô ấy đang tái mét đi vì hoảng sợ. Thật thế, tôi nghe thấy giọng hổn hển của cô:

- Vâng… em đến ngay…

 
Khắc Long cúp máy cái rụp, đang tính quăng cái điện thoại vào tường thì tôi vội kéo tay hắn và nhăn nhăn trán:

- Đừng trút giận lên các đồ vật khác…

- Không cần cô dạy đời tôi! Cô cứ liệu cho cái bản thân mình đi đã rồi hẵng nói. – Khắc Long cáu kỉnh đáp.

Tôi khẽ giật mình. Tôi mới chỉ nói thế thôi mà hắn ta đã tức tối như vậy, hỏi sao lát nữa Mai Thư tới thì tôi không chắc rằng mọi chuyện sẽ tệ đến mức nào.

o-0-o

Mai Thư vừa bước chân vào phòng y tế thì…

“ Bốp!” Cô đã nhận được một cú tát trời giáng từ anh chàng họ Khắc. Cô run run đưa tay ôm lấy đôi má mình, sau đó quẹt hàng máu đang rỉ ở khóe miệng. Dù khóe mắt đang cay cay nhưng Mai Thư vẫn cố gắng giữ lấy chút bình tĩnh cuối cùng:

- Lí do là gì?

- Cô còn cả gan hỏi lí do được hả? Hãy nhìn xem! Ai đang nằm trên gi.ường bệnh vì cô đây này? – Khắc Long vừa nói, vừa đưa tay chỉ về phía tôi.

Tôi đang nằm nhưng thấy thế cũng cố gắng ngồi dậy, tuy thấy Mai Thư bị như thế, lòng tôi cũng cảm thấy thoải mái nhưng thật ra vẫn không muốn so đo với cô ấy làm gì, tôi níu lấy tay Khắc Long:

- Thôi mà! Tôi đâu có cần anh làm những chuyện như vậy… bỏ qua cho cô ấy đi…

Hắn bỏ ngoài tai những lời tôi nói và vẫn cố chấp:

- Trước khi chia tay với cô, tôi đã bảo những gì? Cô nhớ không?

Mai Thư gật đầu:

- Nhớ! Không được đụng chạm đến người sau…

- Vậy tại sao… - Khắc Long đang cao giọng thì cô đã cắt ngang:

- Em chẳng làm gì Minh Trúc cả. Nghe tin cô ấy bị đánh em còn bất ngờ nữa là…

Tôi cắn răng nhìn Mai Thư:

- Kì thực tôi không có ý trách bạn nhưng… Khắc Long…

Mai Thư hất hất mái tóc ngắn rồi bước đến bên tôi:

- Thì ra là có hiểu nhầm trong chuyện này… Bạn thấy rồi đó, tôi đã có bạn trai mới rồi. Tôi không có ghen với bạn mà kể có ghen với bạn đi chăng nữa thì tôi cũng không làm cái trò ngu ngốc đó đâu.

Tôi vẫn lắc lắc đầu:

- Lúc đó rõ ràng là bạn cùng với những người khác đồng loạt xông vào đánh tôi mà… Bạn còn bảo rằng… - Nói đến đây tôi bỗng ôm đầu để cố gắng nhớ lại những điều mà cô ấy nói – Ah! Đúng rồi… Bạn nói là tôi phải tránh xa anh Long rồi chẳng phải trước đó chính bạn đã gọi sữa nóng cho tôi sao? Trong cốc sữa có thuốc… Tôi đã ngất xỉu sau đó…

- Đúng là tôi gọi nhưng tôi đâu có chế biến nó đâu mà kịp làm gì chứ? Hơn nữa, có lẽ bạn nhầm tôi với ai. Tôi xin khẳng định lại rằng: TÔI KHÔNG LÀM GÌ BẠN CẢ.

“ BỐP!” Khắc Long đưa mạnh tay lên và tát Mai Thư thêm một cái nữa.

Đáng lẽ tôi nên ngăn hắn ta lại. Thế mà… tôi lại còn càu nhàu nói tiếp. Chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

- Chính là bạn mà… Mái tóc ngắn, dáng người thanh mảnh…

Mai Thư đang định nói tiếp thì Khắc Long vội ngăn lại:

- Thôi! Tôi không cần nghe thêm cô nói gì nữa hết. Sau giờ ra chơi, cô phải đứng trước toàn trường, xin lỗi và nói rằng từ nay không dám đụng chạm đến Hoàng Minh Trúc lớp 10a7 nữa. Nếu không thì… số phận của cô sẽ giống như Hồng Mỹ…

Tôi không biết Hồng Mỹ là ai, chỉ biết rằng khi nghe thấy cái tên đó, Mai Thư đã run bắn người và lừ lừ bước ra khỏi cửa.

Bất chợt, cô quay lại nhìn tôi bằng cái nhìn trách móc. Nhưng tôi có làm gì sai đâu chứ…? Rõ ràng là Mai Thư, chính xác là Mai Thư.

Tôi vẫn không hiểu tại sao lúc đó giọng cô ấy dõng dạc và hống hách lắm thế mà bây giờ lại nhẹ nhàng như thường. Kể cũng lạ nhưng có gì mà lạ chứ, bây giờ có Khắc Long ở đây cơ mà. Chắc chắn cô phải như vậy rồi.

Một lát sau, Khắc Long ngoắt mấy thằng đàn em đến để dặn dò, sau đó nhắc nhở tôi vài câu rồi lại ra khỏi trường.

Lúc này, trong đầu tôi không còn để tâm đến cô hoa khôi Mai Thư đó nữa mà chỉ suy nghĩ về lời nói của Đan Quỳnh: “Cậu dạo này… kì thật đấy! Đáng lẽ trước khi bảo anh ấy đi về, cậu nên cảm ơn anh lấy một tiếng vì đã cứu cậu”

Hiếu Thiên là người đã cứu tôi ra khỏi vòng vây đó ư? Vậy mà tôi chẳng nhớ gì cả. Tôi quay qua cô Hà y tế:


- Cô Bích Hà! Em muốn hỏi cô lúc nãy ai đã cứu em…

- À! Lúc đó thì trò Thiên đưa em đến, một lát sau trò Quỳnh cũng lên. Nghe hai trò kể lại thì là thế này…



Sau 15 phút đầu giờ, đến tiết học Hóa mà vẫn không thấy Minh Trúc vào lớp. Đan Quỳnh được phân công đi lấy đồ dùng thí nghiệm và tiện thể đi ngang qua lớp Hiếu Thiên.

- Anh Thiên! Anh có thấy Trúc đâu không? Qua 15 phút đầu giờ, sang tiết 1 rồi mà vẫn không thấy cậu ấy đâu cả.

- Sao? Lúc nãy Trúc còn cùng anh vào trường cơ mà? – Hiếu Thiên hốt hoảng bèn chạy đi tìm cô.

Anh cứ chạy như thế, từ lớp này qua lớp khác hỏi thăm. Anh còn đến cả phòng Hội đồng, phòng Đoàn và thậm chí là cả phòng Hiệu trưởng nhưng cũng chẳng thấy cô ấy đâu.

Cho đến khi anh nghe thấy tiếng la hét ở đằng sau khuôn viên trường.

Vội vã, anh chạy lại:

- Các bạn là ai? Tại sao lại đánh cô ấy?

Nghe thấy tiếng anh, đám con gái du côn ấy sợ rằng sẽ bị phát hiện đánh nhau trong trường và bị kỉ luật nên liền toán nhau chạy đi.

Anh cũng chẳng buồn đuổi theo vì trong thâm tâm lúc này, anh chỉ mong rằng Trúc sẽ không làm sao.

Anh nhìn cô lúc này mà nước mắt muốn chực trào. Toàn thân cô đầy những vết bầm tím, trên cánh tay phải còn có một vết xước rất sâu. Anh hận mình đã không đến sớm hơn để cô phải đến nông nỗi này.

Một cách nhanh chóng và khéo léo, anh cõng cô đến phòng y tế và sau đó cũng gọi Đan Quỳnh lên đây để Quỳnh bớt lo lắng và còn tiện chăm sóc cho Trúc nữa.

………….

Vậy là tôi đã nợ anh Thiên một lời cảm ơn và… cả một lời xin lỗi.

Tôi phải đối diện như thế nào với anh đây? Có lẽ tôi sẽ không trốn tránh thêm gì nữa. Lừa dối mãi thế là quá đủ rồi, phải không tôi?



 
Chap 5

( Tiếp Theo)


…::: Công bằng của Mai Thư:::…

.

.

.




Mai Thư

Bước ra khỏi cánh cửa phòng y tế, những tưởng tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn vì thoát được cảnh “mặt đối mặt” với Khắc Long nhưng hoàn toàn ngược lại, cảm giác nặng nề vẫn cứ bao trùm lấy tôi một cách tự nhiên.


Trong suy nghĩ của Khắc Long lúc này thì chắc chắn, hắn nghĩ rằng tôi đã đánh ghen Minh Trúc nhưng bản thân tôi là người rõ nhất, tôi chẳng làm. Tôi không phải là một cô gái ngu ngốc.


Thực lòng tôi không hiểu tại sao Minh Trúc lại có thể nói rằng chính tôi đã đánh cô ta. Chẳng lẽ tôi đối xử với Trúc chưa đủ tốt hay sao? Không những tôi không oán trách hay căm ghét cô ta mà tôi còn khuyên bảo, tâm sự với cô ta như một người bạn chân thành nhất. Hay chăng Minh Trúc muốn “bẫy” tôi để Khắc Long…


Nghĩ đến đây, tôi bỗng lắc đầu nguầy nguậy. Không, không thể được! Tôi đã gặng hỏi mấy cô bạn bên lớp 10a7 thì biết rằng Trúc là một nữ sinh ngoan hiền, học giỏi và không hề biết đến hai từ “thủ đoạn” , thậm chí có người còn bảo cô ngây thơ như một đứa con nít. Với một con người như vậy liệu có thể cố tình đổ oan cho tôi được không?


Tôi cứ bám riết với mọi suy nghĩ. Mệt mỏi lắm.


“Rốt cuộc là như thế nào, như thế nào?” – Nếu không nhầm thì đây là lần thứ 17 đầu óc tôi đề cập đến nó.


Nếu tôi không xin lỗi Trúc trước toàn trường vào giờ ra chơi thì theo lời Khắc Long, số phận của tôi sẽ chẳng khác gì Hồng Mỹ - người yêu cũ của hắn, vì đánh ghen cô bạn gái mới mà bị Khắc Long ra lệnh cạo trọc đầu. Tôi biết lần này cũng vậy, Khắc Long không nói chơi. Chính vì tính cách “nhất ngôn”, đã nói là chắc chắn sẽ làm của mình mà sự uy nghiêm, lạnh lùng của hắn lại càng được củng cố.


Tôi không muốn bị như vậy và lại càng không muốn nhận lỗi khi tôi không làm điều đó.


Liệu tôi có tìm được một tia hi vọng mang tên “công minh” cho mình hay không?



o-0-o


Bàn chân tôi tự động lê đến đằng sau khuôn viên trường. Chẳng là tôi hay đến nơi đó mỗi khi tâm trạng mình không tốt. Ở đó vắng vẻ, mát mẻ, dễ chiều lòng con người cũng như là dễ chiều lòng tôi.


Từng tia nắng trong suốt cứ thế mải miết rọi xuống gương mặt đang cố dãn ra hòng dấu diếm sự căng thẳng tột cùng. Tôi ước những hạt nắng ấy có thể gội sạch hết vết nhơ vô hình trên gương mặt mình.


Danh dự tôi không phải muốn hủy hoại thế nào cũng được, nhất là khi tôi bị oan. Tôi không cam lòng.


Trong lúc đang giận sôi như thế, vô tình tôi lại nhìn xuống mặt đất.


Máu – là máu, chính xác hơn là máu của Minh Trúc.

Đây chính là địa điểm mà cô ấy bị đánh.

Tôi đưa mắt nhìn quanh thì chợt thấy một tấm thẻ học sinh.


“ Nguyễn Tường Vy – 10a13”

Tôi mỉm cười, tấm thẻ này chẳng có gì đặc biệt hơn ngoài chi tiết, nó… bị vấy máu.


Ngay lúc đó, ánh mắt tôi lại chớp được cảnh một toán gồm mấy nữ sinh đang cuống cuồng chạy lại khu này bằng lối ngược lại nhưng xông thẳng về vị trí mà tôi đang đứng.


Một cách khôn ngoan, tôi nhanh chóng đứng nép vào vách tường, đảm bảo khuất được tầm nhìn của họ.


Đôi tai tôi nhướn lên, cố gắng bắt lấy từng câu, từng chữ mà bọn họ nói. Không phải tôi là kẻ “hóng hớt” nhưng chẳng là linh cảm cho tôi nhận thấy một điều gì đó…

- Tụi bay! Thẻ học sinh của tao đâu rồi?

Tôi lại cười khẩy: “ Đúng như mình nghĩ!” rồi lại giỏng tai nghe tiếp.

- Má!!! – Con nhỏ có mái tóc ngắn tựa tựa tôi đang tha hồ văng tục. - Tao cá là nó đã văng ra trong lúc đánh cái con nhỏ “Tre, Nứa” gì đấy.

Bọn nó đảo nhau đi tìm một hồi, sau đó tôi lại nghe thấy giọng chanh chua nước giấm của nhỏ nào đó.

- Bỏ đi mày! Cóc đứa nào biết là tụi mình làm việc này đâu! – Đến đây nó lại đổi giọng gian xảo – Hè hè! Theo tin đồn nóng hổi như ổ bánh mì ở tiệm bà Đông thì… hoa khôi Mai Thư xinh đẹp của chúng ta chuẩn bị phải xin lỗi nhỏ “Tre, Nứa” trước toàn trường, nếu không thì sẽ bị cạo trọc đầu giống như Hồng Mỹ đó! Hohoho…

Con nhỏ tóc ngắn lại đệm vào:

- Haizzz… Bây giờ bọn mày phải cảm ơn cái mái tóc ngắn của tao đây này.

- Khỉ ấy, phải cảm ơn tao vì đã đánh Minh Trúc đến nỗi nó hoa cả mắt cơ chứ.

Nghe đến đây, máu từ tim tôi như muốn “bỏ dép” mà chạy lên não thật nhanh. Cái lũ đốn mạt ấy đã hại tôi nhận 2 cái tát cộng những lời lẽ chẳng hay ho gì từ Khắc Long mà bây giờ còn lớn giọng mỉa mai tôi nữa sao. Cảm thấy như mình nhịn thế là đã quá đủ, tôi hùng hồn bước ra và nói bằng giọng mạnh mẽ, nhẹ nhàng mà cũng không kém phần “truyền cảm”:

- Thì ra là các bạn, chính các bạn đã đánh Minh Trúc.

Bọn họ đứng sững người, ai nấy cũng nhìn chằm chặp vào tôi. Trong khi đó tôi vẫn cố mỉm cười tỏ ra thân thiện và đáng kính phục:

- Với tư cách một người học sinh, một công dân Việt Nam. Tôi nghĩ các bạn không nên để tôi bị oan vì các bạn. Tôi nói không sai chứ?

- Không sai nhưng… chứng cớ thì lại không có, hoa khôi à… - Con nhỏ tóc ngắn hất hất mái tóc của mình rồi tiến đến vỗ vỗ vai tôi một cách trêu ngươi.

Tôi cười nửa miệng, tay giơ cái điện thoại lên:

- Tôi đã ghi hình và thu âm tất cả lại rồi. Các bạn không thể chối được đâu.

- Ơ…ơ… cái gì??? – Lúc này bọn họ mới hốt hoảng thật sự, chút bình tĩnh cuối cùng cũng đã cất cánh bay đi.

- Vừa đẹp! Còn 5 phút nữa là ra chơi. Kịp để các bạn cùng tôi ra đính chính và xin lỗi Minh Trúc trước toàn trường. _ Đến đây tôi tiếp tục tỏ vẻ hòa hoãn _Tôi sẽ nói đỡ cho các bạn với anh Long… còn nếu như các bạn không muốn hợp tác mà cố tình làm gàn thì… _ Đoạn tôi lại nhấn nhá giọng _ tôi không chắc… các bạn sẽ trở thành “bộ ngũ” trọc đầu đâu!

- Sao đây mày?

- Tính sao mày?

- Tao không muốn xin lỗi…

- Tao cũng không…

- Vậy thì sao mày?

Bọn họ lại ra sức bàn bạc trong khi tôi thì đang vô cùng hí hửng. Nhờ cái thói quen ra phía sau khuôn viên trường khi tâm trạng không tốt của mình mà tôi đã tự vớt bản thân mình lên khỏi hố đen oan khuất.

Sau một lát, tôi nghếch mặt lên hỏi:

- Thế nào? Các bạn sẽ nhận lỗi chứ?

- Còn tùy thuộc vào… bàn tay của tụi tao đã… - Nhỏ “đầu đàn” có cái mũi xếch xếch rít lên và sau đó là cả 5 đứa đồng loạt xông vào tấn công tôi, hòng dọa dẫm và cướp chiếc điện thoại đang lưu giữ chứng cứ.

Tôi chưa từng học võ, cũng chưa từng biết cái định nghĩa “đánh nhau”. Ai biểu từ nhỏ tôi đã sắm vai một cô gái xinh đẹp, học giỏi, hiền dịu rồi cơ chứ!

Tôi nhắm tịt mắt lại, đang định hét toáng lên thì…

- Dừng tay!

Là giọng nói yếu ớt nhưng vô cùng đáng sợ của một người nào đó. Từ từ mở mắt ra, tôi định hình được người đang đứng xa xa… Minh Trúc, là bạn ấy.

Trúc lê từng bước chân nặng nhọc lại gần phía tôi hơn. Rồi cô siết nhẹ lấy cánh tay tôi và “gửi gắm” một ánh mắt thách đố đến “bộ ngũ” ấy.

- Tôi nhận ra 5 người các cậu rồi. Đích thị chính là các cậu đã đánh tôi và chuẩn bị hạ độc tôi từ trước hòng vu oan cho Mai Thư. – Trúc nói bằng giọng sắt đá, sau đó lại bước về phía con nhỏ tóc ngắn – Bạn rất giống Mai Thư và đã lợi dụng chính điều đó để tôi nhầm lẫn. Phải không?

Bọn họ im như tờ, chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ lặng lẽ nhìn nhau rồi lại nhìn tôi và Trúc.

“ Tùng! Tùng! Tùng!”

Nghe thấy tiếng trống, tôi liền mỉm cười:

- Bây giờ các bạn có thể đứng trước toàn trường để xin lỗi Minh Trúc rồi đó!

Trúc ho khụ khụ, văng cả máu nhưng nghe thấy lời tôi nói, cô đã xua tay vội vã:

- Không cần thiết! Chỉ cần các bạn đứng ở đây xin lỗi tôi và Mai Thư là được rồi. Và mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đây. Còn nếu không thì tôi không chắc Khắc Long sẽ xử lí các bạn như thế nào đâu.

Lúc này bọn họ mới lí nhí xin lỗi. Có lẽ vì họ đã biết không tài nào chối cãi thêm nữa và cũng không thể làm gì tôi với Trúc.

Xin lỗi xong họ liền bỏ đi ngay, tôi hơi giận, không muốn "đơn giản" như vậy nhưng Trúc chỉ đáp:

- Thôi bỏ đi! Quan trọng là mọi chuyện đã được giải quyết. – Đoạn cô lại quay sang nắm lấy vai tôi – Bây giờ thì có lẽ là đến lượt tôi. Xin lỗi vì tôi đã nghĩ oan cho bạn nhé!



Giữa ánh nắng dịu dàng của một buổi sáng trong xanh, Minh Trúc mỉm cười thật xinh đẹp và ấm áp tựa một viên pha lê trong sáng đang rạng rỡ dưới màu nắng lung linh.



Hạt pha lê. Sự trong sáng. Nét lung linh.

Theo thời gian liệu có đổi màu?

_____________________________________

Hết chap 5.

 
Chap 6

…::: Không trốn tránh :::...


.

.

.


Ra về hôm đó, tôi được đích thân Mai Thư đưa về nhà trọ. Cô còn tỏ ra quan tâm đến tôi hơn khi thấy tôi bị thương nên cẩn thận gọi taxi chứ không đi bằng xe máy như thường ngày.

Trước khi về thì tôi đã đi báo cho đàn em của Khắc Long một tiếng rằng tôi đã tìm ra “thủ phạm” thật sự, người đó không phải là Mai Thư và tôi đã giải quyết ổn thỏa cả rồi nên Khắc Long không cần can thiệp vào nữa.

Cả chặng đường đi về nhà trọ, tuy không xa nhưng cũng đủ cho hai cô gái mới quen nhau nói chuyện. Tôi và Mai Thư đã nói chuyện rất vui vẻ cho đến khi vẻ mặt của tôi bỗng thay đổi hẳn, nó xị xuống và nặng trịch như chì…

- Trúc này! Tôi coi bạn là bạn của tôi nên tôi mới khuyên bạn 1 điều là tránh xa Khắc Long ra. Chẳng mấy chóc hắn sẽ không còn đối xử tốt với bạn như lúc ban đầu. – Nói đến đây Mai Thư lại có vẻ trở nên ngậm ngùi – Dính dáng đến Khắc Long thật sự rất rắc rối, kể cả khi đã chia tay cũng vậy…

Nghe Mai Thư nói mà tôi như muốn đứt thành từng khúc ruột. Chẳng phải là tôi thấy hụt hẫng gì cả đâu, chỉ là tôi thấy khó chịu một chút vì cái điều này cô ấy đã nói với tôi đến hàng tá lần rồi.

- Hừ! – Tôi thở hắt rồi gằn giọng – Tôi phải nói với bạn bao nhiêu lần nữa đây? Vấn đề thực sự không nằm ở tôi mà là ở Khắc Long, chính Khắc Long đấy! Giá mà hắn chịu buông tha cho tôi thì có khi tôi lại tăng thêm được 10 tuổi thọ chứ chẳng chơi!

- Tôi hiểu… chỉ là tôi muốn nhắc nhở bạn thôi. Chơi với Khắc Long như chơi với hổ…

Chưa để Mai Thư nói dứt câu, tôi đã chen ngang vào:

- Và tôi rất sợ, rất ghét hổ. – Tôi nhấn giọng - Bằng mọi giá tôi sẽ tránh xa nó ra, tôi không muốn bị nó ăn thịt!


Một khi một con hổ đói đã quyết tâm săn đón con mồi thì... nó sẽ chẳng buông tha.

Liệu có miếng mồi nào thoát khỏi những chiếc răng nanh sắc nhọn của nó hay không?


o-0-o

Tôi đã về đến nhà trọ và đang nằm gọn ở trên gi.ường để suy nghĩ. Bình thường những khi tôi mệt tôi đều rất buồn ngủ, hầu như chỉ cần đặt mình lên gi.ường hay thậm chí là gục đầu lên bàn tôi vẫn có thể ngủ được nhưng bây giờ thì không dù tôi đang rất muốn làm như vậy để trốn tránh.

Đầu óc tôi đến bây giờ chưa dừng vận hành được, tôi phải đối mặt với anh Thiên như thế nào?

“Két!”

Nghe thấy tiếng kéo cổng, tôi vội vàng ngó lên đồng hồ.


“Bây giờ là 11h30, vậy người vừa bước vào chắc chắn là Hiếu Thiên và Đan Quỳnh.” Mới nghĩ đến đó thôi, tôi đã vội nhắm tịt mắt lại vờ nằm ngủ.

“ Lạch cạch!”

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của họ, sau đó là giọng nói của họ.

- Chắc là Trúc mệt quá nên đã ngủ rồi anh Thiên à…

- Ừ! Vậy thì cứ để cho cô ấy ngủ. Khi nào Trúc dậy th.ì em qua nhắn anh một tiếng nhé, anh sẽ qua để nói chuyện với cô ấy.

Tôi he hé mắt ra nhìn, anh đã đi về phòng của mình. Thoáng nhìn gương mặt đượm buồn của anh, tôi hiểu rằng tôi đã gây ra một nỗi thất vọng không hề nhỏ cho anh. Tệ thật!

Đan Quỳnh cũng vậy, nét mặt cô chẳng có gì lấy làm vui vẻ. Nhưng tôi nghĩ nguyên nhân ở tôi cũng chỉ là một phần nhỏ, còn về anh Thiên mới là “tác nhân chính” gây ra tâm trạng này.

Anh Thiên buồn, Quỳnh cũng buồn theo. Hơn thế nữa, anh lại còn buồn vì tôi… hỏi sao mà Quỳnh có thể vui vẻ cho được?

Suy cho cùng thì tất cả những chuyện rắc rối từ trước đến nay đều do tôi mà ra, đúng hơn là do Khắc Long.
Mai Thư nói đúng, tôi nên rời xa hắn, càng xa càng tốt. Điều ràng buộc bây giờ giữa tôi và hắn chỉ là hai tờ polime 500 ngàn. Lại tiền bạc! Nhắc đến tiền bạc tôi mới nhớ đến việc tôi đã không còn việc làm thêm nữa, trong khi tài khoản hiện giờ của tôi chỉ còn có gần 100 ngàn, chính xác là 92500 đồng.

Tôi vò đầu bứt tai một hồi, sau đó lại sụp mặt xuống tiếp tục giả vờ nằm ngủ vì Đan Quỳnh đã bước vào phòng.

Nhanh chóng, tôi thiếp đi và bước vào một cơn ác mộng…

- Minh Trúc! Mày là đồ biến chất… đồ biến chất…

- Mày đã đi theo tiếng gọi của đồng tiền, của phú quý!

- Hoàng Minh Trúc là đồ phản bội, phản bội!

- Minh Trúc xấu xa… Minh Trúc xấu xa…

Tôi ôm đầu lắc mạnh sau đó bật dậy hẳn:

- Không! Không! Không phải tôi!!!

Tôi thở hổn hển, từng nhịp thở khó khăn cứ thế dồn dập đến, đến nỗi tôi đã cố gắng kìm lại nhưng mãi đến một lát sau mới có thể bình tâm lại được.

Tôi đưa tay quẹt hàng mồ hôi đang lấm tấm trên trán, trên gò má và cả đằng sau gáy.

Ngay lúc này đây, tôi chỉ muốn gào lên, muốn hét lên thật to, muốn khóc để trôi đi hết nỗi buồn đang nặng trĩu trong lòng. Nhưng… có một bàn chân bỗng đi đến kịp ngăn tôi lại.

 
-Bây giờ em đã có thể giải thích mọi chuyện cho anh rồi chứ, Hoàng Minh Trúc?
Tôi ngước mặt lên… là Hiếu Thiên. Anh ấy đã “trịnh trọng” gọi cả họ và tên của tôi lên, bình thường thì tôi sẽ lấy làm thú vị nhưng vào lúc này thì nỗi đau khổ trong lòng vì thế mà lại càng dâng lên cao. Cao đến mức nó có thể ép cho hàng nước mắt đang rưng rưng của tôi chảy ra dàn dụa ngay lúc này, dù tôi đã kìm nén hết sức.

Tôi cúi gằm mặt đưa tay lau hàng nước mắt sau đó hít một hơi thật sâu để bình tâm trở lại.

- Vâng, được. Đến giờ phút này thì em cũng chẳng giấu giếm anh thêm làm gì nữa. – Nói rồi tôi đứng dậy kéo anh ngồi xuống ghế, sau đó mới bắt đầu câu chuyện.

- Sau ngày hôm đó, cái ngày mà anh đụng phải Khắc Long, hắn ta đã hẹn gặp em ở tiệm kem Ý ở gần nhà sách Nam Đàn.

- Thì ra hôm ấy là hắn mời em. – Giọng anh trầm trầm.

- Khắc Long đề nghị em làm bạn gái hắn nhưng em không đồng ý. Rồi hắn lại lấy chuyện anh tông phải người hắn để đe dọa em. Hắn bảo rằng sẽ cho anh bị kỉ luật và đuổi ra khỏi trường…

- Chẳng lẽ em làm vậy là vì anh…?


Tôi vẫn mặc kệ những câu hỏi ngỗn ngang của anh mà nói tiếp. Lúc này đây tôi không thể dừng lại được bởi vì nếu dừng lại để nói về điều gì khác thì lát sau tôi e rằng mình không đủ tâm lí để kể tiếp nữa.

- Em vẫn không đồng ý. Cho đến một hôm hắn bảo ra về phải gặp hắn để thương lượng nhưng cuối cùng hắn lại dẫn em đến tiệm làm tóc.

- Việc này cũng là do hắn… - Anh lại nói bằng giọng ngậm ngùi. Còn tôi vẫn kể bằng giọng vô cảm.

- Sau đó Khắc Long lại dẫn em đi mua sắm để đi dự sinh nhật cùng hắn.

Đến đây, anh Thiên bắt đầu sôi gan lên và quát:

- Thì ra chính Khắc Long đã bỏ mặc em giữa con đường vắng…

Vẫn thờ ơ, tôi nói tiếp những lời cuối cùng trong câu chuyện của mình. Tuy nhiên, tôi đã gạt bỏ chi tiết tôi mượn tiền hắn.

- Và hắn cứ coi em như bạn gái, còn em thì không. Chuyện là như thế đấy…

Anh nói và nhìn thẳng vào hốc mắt sâu hoắm của tôi:

- Mọi chuyện đều là bắt nguồn từ anh mà ra. Thế mà… anh lại trách em… Anh, anh xin lỗi, Trúc à!

Tôi lắc nhẹ đầu, không đáp gì mà cứ nhìn thẳng về phía trước một cách xa xăm. Tôi chẳng muốn nói với anh một lời nào nữa dù trong thâm tâm, chưa một lần nào tôi trách anh.

o-0-o
Bay lên theo cơn gió mơ màng
Từng muộn phiền bỗng dưng thành hạt cát

[La la bay lên – Đại Nhân]



Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy với tâm trạng tươi phơi phới.

Nỗi nặng trĩu trong lòng tôi bây giờ đã không còn nữa mà thay vào đó là sự nhẹ nhàng, thanh thản khi được nói ra tất cả.

Tôi biết cũng có thể Hiếu Thiên đang giận bản thân lắm nhưng như thế lại tốt hơn đối với tôi chăng? Tôi không còn phải đón nhận cái nhìn thất vọng, thiếu thiện cảm từ anh nữa. Tuy thế, ánh mắt hối lỗi của anh lúc này cũng chẳng làm tôi dễ chịu gì. Tôi đã bảo rằng anh cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng dường như những điều tôi nói anh đều bỏ ngoài tai cả. Hơn bao giờ hết, anh đối xử cực kì tốt với tôi.

Còn về phía Đan Quỳnh, không rõ anh có nói gì với cô hay không mà Quỳnh cũng không hỏi thêm tôi điều gì và vẫn vui vẻ với tôi như bình thường.

Hôm nay là chủ nhật vì thế tôi không phải đi học mà có thể ở nhà nghỉ ngơi thoải mái. Bình thường cứ chủ nhật là anh Thiên lại tranh thủ đi làm để kiếm thêm tiền, thế mà từ sáng đến giờ tôi chẳng thấy anh bước chân ra khỏi cổng. Thấy lạ tôi bèn hỏi:

- Anh Thiên! Anh không đi làm hả?

Anh lắc đầu, cười trừ:

- Ừ! Anh không đi. Mà em tìm được việc làm mới chưa?

Tôi lắc đầu xị mặt:

- Chưa, anh à! Em cũng chẳng biết phải tìm công việc mới ở đâu cho thuận lợi nữa.

Đoạn anh lại quay sang tôi với vẻ mặt hơn hớn:

- Anh định sáng nay đi kiếm việc cho em đó!

- Cái gì cơ? Anh á?

- Uhm. Có anh giúp em sẽ nhanh chóng có việc làm hơn.

Tôi mừng rỡ reo lên:

- Thế cũng tốt! – Rồi tôi lại ậm ừ bằng giọng khách sáo - Nhưng… sẽ không phiền anh chứ?

Hiếu Thiên lắc đầu rồi nhéo lấy má tôi:

- Tất nhiên là không rồi! Nếu phiền thì anh đâu có nghỉ làm sáng nay!

Tôi lè lưỡi đáng yêu, sau đó lại tung tăng chạy vào phòng dù bàn chân vẫn đang còn mỏi nhức sau vụ đánh ghen hôm qua.


 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chap 6


(Tiếp theo)




Cuộc đời là dòng chữ "Trớ trêu".


.


.


.






Sáng hôm đó Hiếu Thiên đi kiếm việc làm thêm cho tôi. Tôi cũng muốn đi cùng nhưng anh không đồng ý vì tôi vẫn chưa khỏe hắn.

Tôi ngó lên đồng hồ. Bây giờ là hơn 9h rồi, nghĩ bụng tôi không nằm nghỉ nữa mà sẽ lôi sách vở ra học bù cho hôm trước, chỉ vì bị đánh mà tôi phải bỏ mất mấy tiết học.

“ Cho Natri oxit tác dụng với 343 ml nước tạo ra…”

Bỗng. Bà chủ nhà bước vào mỉm cười với tôi:

- Trúc này! Có anh chàng bảnh trai nào đang muốn gặp cháu đó, cậu ấy đợi ngoài cổng.

Tôi lấy làm lạ nhưng rồi cũng cúi đầu chào bà ấy và đi ra gặp cái “anh chàng bảnh trai” – theo lời nói của bà.

Tôi gắng lê từng bước chân mệt mỏi, khó khăn. Ra đến cổng, ngó dài ra đoạn ngõ tôi vẫn chưa thấy cái anh chàng đó.

“Lạ thật! Chắc lại là trò đùa của một ai đó thôi!” – Bụng bảo dạ tôi liền trở lại phòng để tiếp tục học bài.

Bỗng!

- Hoàng Minh Trúc!

Nghe thấy tiếng gọi, tôi quay người lại thì cái “anh chàng” đó vội gỡ cặp kính đen đen sành điệu ra và ló dần cái “bộ mặt” sau tấm kính mờ của chiếc xe ô tô đỏ láng coóng. “ Anh chàng bảnh trai” đó là Khắc Long. Đúng vậy, làm sao có thể khác được cơ chứ.

Tôi khẽ run người nhưng rồi cũng bước đến phía hắn:

- Có chuyện gì thì anh nói đi, nhanh lên!

- Lên xe đi đã! Làm gì mà vội thế cưng! – Hắn đáp bằng giọng phè phỡn, sau đó đẩy nhẹ cửa cho tôi vào.

Tôi ngó quanh, chưa kịp suy nghĩ thì hắn đã ấn tôi ngồi xuống ghế, không kịp trở tay.

“ Vù! Vù!”

Qúa nhanh chóng, tôi đã yên vị trên chiếc xe ô tô sang trọng một cách vô cùng gượng ép. Tôi gằn lên:

- Anh định đưa tôi đi đâu? Nói đi!

- Đi gặp bác sĩ! – Khắc Long đáp bằng giọng dửng dưng - Chẳng phải cưng mới chỉ được chăm sóc qua loa ở cái phòng y tế tồi tàn của trường sao?

- Nhưng tôi không làm sao cả! – Tôi cố gắng phô trương ra ngoài sự khỏe mạnh lúc này của mình nhưng cũng thật oái ăm thay, hắn ta chẳng thèm màng đến mà cứ coi lời nói của tôi nhẹ tựa như không.

Mặt tôi lại xị xuống, nặng… hơn chì. Như thể được dịp, Khắc Long bật cười khanh khách:

- Haha! Cưng đừng có ủ rủ như thế! Đi khám xong rồi anh sẽ đưa cưng đến xem một nơi, khi nó thế nào thì cưng cũng nhảy cẫng lên vì vui sướng ấy chứ!

Tôi nhăn mặt nhìn hắn qua cái gương của xe ô tô.

Khắc Long vẫn giữ được nét mặt hoan hỉ ban nãy nhưng đôi mắt vẫn thế, sự lạnh giá trong nó vẫn chưa lược bớt tẹo nào. Mái tóc hắn hôm nay không dựng keo lên như mọi khi mà thả rũ xuống, phủ quá tai nhưng để ý thêm một lát thì tôi mới nhận ra rằng không hẳn vậy. Nửa đầu bên kia thì… được cạo hẳn một góc, không quá nhiều nhưng nom rất quậy, đúng chất của hắn. Mà hình như không phải là Khắc Long không vuốt keo “lổm chổm” nữa mà là hắn vừa thay đổi kiểu tóc. Trông vừa hiền hơn nhưng cũng vừa “bợm” hơn.

Tóm gọn lại thì sự đẹp trai của hắn vào bất cứ lúc nào cũng không thể phủ nhận. Và cả sự đáng ghét của hắn cũng vậy. Hắn là đồ khó ưa.

Tôi lè lưỡi và rồi nghếch mặt lên. Chẳng hiểu Khắc Long có kịp thấy cái hành động này của tôi hay không mà tôi lại thoáng nghe thấy tiếng cười khanh khách quen thuộc của hắn. Rõ hâm!


 
4bf87543_38977287_top-20080417-popseoul.jpg

Khắc Long


4c231438_7b693721_4a000999_438bbbd7_f947bd6e1025c0_full.jpg

Hiếu Thiên
 
Bước vào cái bệnh viện tư đang nồng lên vì mùi thuốc. Tôi khó chịu đưa tay bịt ngang mũi để không cảm nhận được cái mùi hắc hắc khó chịu ấy.

Khắc Long dẫn tôi vào trong phòng của một ông bác sĩ nào đó, tôi chẳng rõ nhưng điều mà tôi chắc nhất đó là ông ấy rất giỏi. Không phải hắn ta bảo vậy mà là tôi biết hắn ta luôn chọn những cái gì tốt nhất. Và trong trường hợp này cũng vậy.

Ông ta chỉ xem xét vết thương ở chân của tôi qua loa, không kĩ lưỡng cho lắm. Mà tôi nghĩ cũng chẳng cần thiết bởi vì tôi đoán chỉ là bị ngoài da thôi tuy rằng hơi nhức một xí.

- Cậu có thể yên tâm rồi đấy. Cô ấy không bị làm sao cả, chỉ là bị thương ngoài da và bị bầm tím ở một số chỗ. Nếu cần thì chỉ bôi thuốc thôi là ổn.

Tôi nhẹ mỉm cười vì đã cảm thấy thoải mái hơn, không phải là vì tôi đoán đúng bệnh tình của mình, mà là do không quá tốn nhiều tiền cho cái chân đáng nguyền này.

- Được rồi! Bác sĩ cứ kê thuốc luôn đi! – Khắc Long bỗng xua tay nói và xỏ tay lại vào túi quần.

Ông ấy gật gù, quay sang viết đơn thuốc rồi đưa cho hắn. Tiếp đó, tôi cùng hắn đi đến quầy bán thuốc.

Khắc Long quăng tờ giấy vào người cô dược sĩ trẻ và nói bằng giọng thờ ơ, hách dịch:

- Lấy theo cái đơn này!

Theo ánh mắt quan sát từ nãy đến giờ của tôi thì cô ấy chắc chắn là rất tức giận nhưng khi nhìn thấy mái tóc và phong cách của hắn, cô cũng hiểu hắn là người của giới “giang hồ” nên cô nhịn.

Vài phút sau, cô lấy ra một tuýp thuốc nhỏ rồi đáp:

- Của cậu hết 50 ngàn!

Nghe vậy, tôi liền mở bóp lấy tiền ra trả nhưng Khắc Long đã chặn cái hành động đó lại vì hắn đã lôi sẵn tờ 200 ngàn mới cóng và đưa cho cô dược sĩ từ lúc nào.

Tôi ấm ớ trong miệng nhưng rồi cũng thở dài cho qua. Tôi lại mắc nợ hắn thêm một lần nữa. Rồi tôi lại nhủ với lòng mình rằng khi nào có sẽ trả lại tất, không thiếu Khắc Long một xu. Còn bây giờ tôi cũng chẳng dư giả gì, việc làm thì chưa có nên… để sau tính.

o-0-o

Những tưởng Khắc Long sẽ chở tôi về nhà sau đó nhưng không, hắn lại đưa tôi đến một nơi nào đó mà hắn chắc nịch bảo rằng:

- Chắc chắn cưng sẽ phải nhảy cẫng lên vì vui sướng!

Mặc kệ thế nào thì thế ấy, tôi chỉ biết rằng khi ở bên cạnh hắn tôi chẳng hề hứng thú một tẹo nào mà lại còn cảm thấy bực bội và chán nản nữa chứ.

“Keeét!”


Chiếc xe phanh gấp lại tại một quán café “màu nâu”. Tôi tạm gọi như vậy là vì tôi chưa nhìn thấy cái biển hiệu của nó, chỉ biết là nó được phủ một màn sơn nâu bóng trông rất sang trọng và trang nhã.

Tôi ngơ ngác nhìn quán café rồi lại ngơ ngác nhìn hắn:

- Rốt cuộc là…

- Đây sẽ là nơi làm việc mới của cưng! Quán café Mộc. Chẳng phải cưng đã mất việc ở quán cũ sao?

Gật. Tôi lại nhìn hắn trân trối:

- Sao anh biết…?


- Việc gì mà tôi chẳng biết chứ? – Nói đến đây, hắn lại tuôn một tràng cười rõ hả hê.

Trong khi đó tôi chỉ trố mắt ra nhìn nơi làm việc mới của mình, lòng nhẹ nhàng và thoải mái hơn bao giờ hết. Tôi đã trút được thêm một gánh nặng, đó là tiền bạc.

Tôi lắc lắc tay hắn, hỏi với vẻ háo hức:

- Khi nào tôi có thể bắt đầu công việc?

- Khi cưng muốn. Quán café này cũng khá gần trường học nhưng lại là hướng ngược lại so với nhà trọ của cưng. Hơi xa một chút nếu cưng đi bộ.

Thực ra nếu có xa thì cũng chỉ xa đối với Khắc Long thôi chứ một con bé nhà nghèo như tôi thì đã quá quen rồi, không những thấy không xa mà thậm chí tôi còn thấy gần nữa là đằng khác.

- Mấy giờ thế? – Tôi hỏi gọn.

- 7h đến 9h tối. - Hắn đáp rồi lôi từ trong túi quần ra một bao thuốc lá. Tôi rất dị ứng với cái mùi hắc hắc khó chịu này nhưng mặc kệ, lúc này có một thứ đáng để tôi quan tâm hơn, đó là việc làm.

Tôi trộm nghĩ đến lương bổng ở đấy. Làm việc có 2 tiếng đồng hồ thôi thì liệu 1 tháng có được bao nhiêu không nhỉ? Huống hồ gì quán này vốn đã có đủ nhân viên rồi( theo tôi biết rằng ở đây không tuyển nữa mà Khắc Long đã nhờ vào mối quan hệ của hắn để giúp tôi kiếm việc làm).

- Lương…?

- Một triệu! Hơi ít nhưng mà đây là chỗ tốt nhất anh có thể tìm giúp cưng rồi đấy! – Vừa đáp hắn vừa rít một hơi thuốc lá. Trông hắn lúc này vô cùng giống một lãng tử đa tình. Nhưng thế nào thì hắn cũng không “lừa tình” tôi được đâu! – Đây cũng chính là điều mà tôi tự hào nhất vì bao nhiêu cô gái muốn được Khắc Long chiều chuộng như tôi mà chẳng được, còn tôi thì vẫn thờ ơ với những tình cảm ấy của hắn.

Tôi lại ngồi ngẫm nghĩ. Thực ra lương 1 triệu/ 1 tháng thì đâu có ít? Nó còn nhiều hơn ở chỗ cũ tôi làm nữa ấy chứ. Thật là tuyệt làm sao! Tôi thực sự bắt đầu cảm thấy biết ơn Khắc Long hơn một chút rồi đấy, tuy ác cảm thì vẫn đang “ăn sâu” trong máu thịt của tôi.

o-0-o

Trưa hôm đó, tôi đi ăn cơm ở ngoài với Khắc Long. Đến tận hơn 1h tôi mới trở về nhà.

Vừa mới bước vào phòng thì tôi đã chạm trán Hiếu Thiên. Anh đã ngồi ở đây để đợi tôi về.

Tôi mỉm cười nhìn anh thì chợt, anh nhảy bổ đến reo hò với tôi:

- Haha! Em xem anh có giỏi không này! Anh mới chỉ đi có hơn chục quán café thế mà cũng tìm được việc làm cho em đấy!

Lúc này tôi mới sững người ra. Ôi trời đất ơi! Tôi thật đãng trí quá, rõ ràng khi sáng anh Thiên đã bảo rằng sẽ đi kiếm việc cho tôi cơ mà? Thế mà tôi lại quên bẵng đi mất và lại còn đồng ý với Khắc Long rằng sẽ làm ở quán café Mộc nữa chứ.

Trong khi đó, Hiếu Thiên vẫn cứ giữ nguyên tâm trạng háo hức đến hồn nhiên đó của anh:

- Lương tháng không phải tệ đâu nhé, cũng bằng đợt trước là 700 ngàn đó em! Nhưng xem ra thì ở đây làm thích hơn so với chỗ cũ nhiều!

Cho đến lúc, anh nhìn thấy bộ mặt bơ phờ không một chút vui vẻ của tôi. Anh mới nhận ra sự “lố bịch” từ nãy đến giờ của mình:

- Em làm sao vậy, Trúc? Anh tìm được việc rồi, đáng lẽ ra em phải vui chứ…? Sao lại…

Tôi nhíu mày nhìn anh, trong giọng nói chứa đầy sự hối lỗi:

- Thật ra… em đã tìm được việc làm rồi. Ở quán Mộc, cũng khá gần trường, lương cũng cao.

- Em xin lúc nào vậy? Sao không nói trước với anh? – Anh Thiên nói mà tôi nghe trong đó có tiếng thở hắt đầy mệt mỏi.

Tôi chưa trả lời, cũng không định trả lời vì tôi… nửa muốn nói dối, nửa muốn nói thật với anh.

Thì bỗng…

- Cái anh chàng đi xe hơi đỏ đấy là ai thế? Lúc nãy cậu ta cũng chở cháu về luôn à Trúc? – Bà chủ nhà từ đâu bước vào và nói một cách vô tư lự.

Còn tôi thì biết, mình chuẩn bị phải đón nhận ánh mắt thất vọng, não nề từ anh.

Anh không nói gì mà cứ thế bước ra khỏi phòng, bàn tay anh siết chặt lại. Vừa đi anh vừa lầm bầm, tuy nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy rõ từng chữ một. Nom có vẻ bực bội lắm!

- Lại là Khắc Long! Lúc nào cũng là Khắc Long!



Nếu có thể thần giao cách cảm.

Em có hay tim tôi nhói đau?



______________________________


Hết chap 6.

 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chap 7

…:::Khi vị đắng không phải của café:::…

201028341-Coffee_Cup_by_Raven11.jpg



.
.
.


Sáng hôm sau.

Anh chẳng nói với tôi một lời nhưng cũng chẳng chịu nhận rằng anh đang giận tôi.

Tôi biết rằng trong chuyện này, người sai là tôi nhưng thực ra cũng đâu phải là hoàn toàn do tôi chứ? Giá mà Hiếu Thiên có thể “độ lượng” hơn một chút thì hay quá!

Ừ thì anh không thích người giúp tôi tìm việc là Khắc Long. Nhưng liệu anh có nghĩ đến cảm nghĩ của tôi không? Tôi đâu có muốn dính dáng đến hắn nhưng hắn có thể giúp tôi kiếm một công việc tốt hơn anh thì đáng lẽ anh nên mừng cho tôi mới phải chứ! Tại sao lại cứ phải như vậy? Anh có ích kỉ quá không?

o-0-o

Ăn cơm tối xong, tôi lúi húi đi tới quán café Mộc để làm việc. Nghĩ đến cảnh phải đi bộ lạch cạch đến đó, tôi lại muốn rã hết cả bàn chân. Đúng là tôi đã quen với việc đi bộ nhưng mà tại bình thường bên cạnh tôi luôn có Hiếu Thiên… Còn giờ thì khác quá! Quay đi ngoảnh lại cũng chỉ có mình tôi, một con bé đang dần mất lòng tin của anh.

- Minh Trúc!

Tôi chợt nghe tiếng gọi từ đằng trước nên liền ngước mặt lên và chưa được bao lâu thì đã vội nhăn trán. Tôi thở hắt:

- Lại chuyện gì nữa đây, Khắc Long?

- Lên xe đi, anh chở cưng đi làm! – Khắc Long nói, miệng huýt huýt sáo đến đáng ghét.

Tôi phì cười, nguếch cao giọng mỉa mai:

- Thôi, mời đại thiếu gia, đại công tử tránh đường cho! Tôi đi làm chứ đâu phải đi chơi!

Khắc Long nhăn mặt, đang định bước xuống xe thì tôi lại nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau:

- Minh Trúc!

Người đó là Hiếu Thiên.

Tôi bây giờ chẳng khác gì một món hàng đang bị dành giật bởi hai vị khách đều không thể từ chối.

Khắc Long giằng lấy tay tôi và “tặng” cho Hiếu Thiên một nụ cười thách thức. Hiếu Thiên không để yên, anh cũng nắm lấy tay tôi và cười nhẹ đáp:


- Hãy để cô ấy quyết định! – Nói rồi anh quay sang tôi – Em chọn đi.

- Em… Em… - Tôi ấp úng chẳng nên lời thì Khắc Long đã vội kéo tôi xồng xộc lên xe trước ánh mắt ngỡ ngàng của Hiếu Thiên. Anh đã nắm rất chặt bàn tay tôi nhưng sao… bàn tay tôi lại cứ thế mà tuột khỏi anh một cách quá giản đơn.

Tôi cứ ngoái cổ nhìn lại phía anh. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Hai ánh mắt cứ thế xoáy sâu vào nhau, nhẹ nhàng nhưng đầy cay đắng. Rồi chợt, anh buông mắt nhìn xuống mặt đất, bàn tay cũng từ từ hạ xuống miễn cưỡng.

Và thế, tôi lại đi cùng Khắc Long dù trước đó… tôi đã mong anh biết nhường nào.

“ Mày là đồ tồi tệ, Hoàng Minh Trúc!” – Tôi nhủ thầm sau đó cứ cắn răng đón nhận cái nắm tay từ Khắc Long.

o-0-o


Tới chỗ làm, tâm trạng của tôi vẫn chẳng khá hơn nhưng lí trí ép tôi phải cố gắng kìm nén được nó. Tôi không được đánh mất công việc “béo bở” này – nó là kế sinh nhai, tương lai và cuộc đời của tôi.

Đầu tiên, tôi được chị quản lý giới thiệu một vòng của quán và giới thiệu cụ thể các công việc.

Không gian bên trong khá là thoáng đãng và lãng mạn. Các bức tường được trang trí nhiều bức tranh và một số dãy đèn neon được uốn hình khá dễ thương.

Sau đó chị ấy dẫn tôi đến phòng thay đồ và giới thiệu ngay:

- Các nhân viên phục vụ ở đây đều mặc áo đồng phục màu trắng kem in logo “café Mộc”. Nam mặc quần kaki đơn giản còn nữ mặc váy đến trên gối một chút và tất cả đều có màu nâu. – Nói đến đây chị ấy liền nheo mắt – Nữ được ưu tiên có 2 loại váy nhé. Loại váy xòe dễ thương và váy bó quyến rũ. Em chọn loại nào để chị lấy?

Không chút ngần ngừ tôi liền đáp:

- Váy xòe ạ!

Chị lại bật cười khúc khích:

- Hì hì! Chị biết ngay mà! Nhìn em là chị đoán ngay chọn váy xòe rồi.

Tôi cười ngượng, có lẽ là do bộ dạng của tôi “quê lúa” quá chăng? À không, phải ngoại trừ cái mái tóc được Khắc Long đem đi tỉa tót chứ nhỉ?

Một lát sau chị quản lí bước ra với vẻ mặt không mấy hài lòng:

- Sorry em! Giờ chị mới nhớ ra là váy xòe hôm trước còn một lố 10 cái nhưng do may kém chất lượng nên chị Thủy Anh đem đi sửa lại rồi. Chỉ còn váy bó thôi! Em mặc tạm nhé.

- Hay là cho em mặc quần tạm nhé… - Vừa nói đến đây, chị đã vội chặn họng tôi lại:

- Không! Không! Không! Không! Chị thì chẳng có vấn đề gì nhưng bà chủ… rất là khó tính đó!

Nói xong, chị ấy dúi bộ đồ cho tôi sau đó phóng lẹ ra ngoài như sợ tôi nhăn nhó hay càu nhàu thêm.

Tôi thở ngắn, thở dài. Vậy là có lẽ tôi phải khoác bộ cánh này thật rồi. “Ôi! Cái cuộc đời này!” – Tôi ôm mặt, miệng mếu máo… chạy đi thay đồ.


o-0-o

Khắc Long.

Trong lúc chờ chị Vân quản lí, tôi chậm rãi ngồi nhâm nhi ly café không đường. Tôi đang rất nóng lòng chờ đợi cái cảnh con bé Minh Trúc mặc cái váy bó cách gối cả 1 gang tay. Thế nào rồi cũng lóng nga lóng ngóng cho xem.

- Khắc Long! Chị làm xong nhiệm vụ rồi nhé!

Tôi cười khẩy:

- Cảm ơn bà chị nhá! – Nói rồi tôi lấy cái hộp để sẵn trên bàn và đưa cho chị ấy – Món này em mới tậu dịp trước đi du lịch. Đồng hồ Thụy Sỹ hẳn hoi đấy nhé!

- Gớm! Lại còn quà cáp nữa chứ! Chú em bữa nay cũng ghê gớm thiệt đấy!

- Có gì đâu! Sau này còn phải nhờ bà chị dài dài mà! – Nói đến đây, tôi lại nở một nụ cười ranh mãnh quen thuộc.

o-0-o

Minh Trúc.

Tôi mặc xong bộ đồng phục rồi tự ngắm lại mình trước gương. Công nhận là đẹp thật đấy nhưng đi lại thì đúng là khó khăn. Tôi cứ phải nép qua nép lại, đôi chân muốn khép chặt lại vào nhau, có lúc tôi còn muốn té xỉu lăn quay nữa cơ.

Mà cay cú nhất ở đây là Khắc Long cứ nhìn tôi mà cười đểu cái dáng đi như chim cánh cụt của tôi. Đáng ghét! Đáng ghét thật đấy. Nếu mà là Hiếu Thiên thì chắc chắn là khác, anh ấy sẽ mỉm cười nhẹ nhàng và nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến. Nghĩ đến đây tôi chợt giật mình… liệu anh còn có thể mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến nữa không?

 

Tôi làm mới một chút thôi mà đã mệt nhoài. Thứ nhất là vì lượng khách đến đây đông hơn ở quán Góc Phố nhiều. Thứ hai là vì… cái váy bó sát này đây. Tôi đi lại đã không yên nói gì là làm việc cho thật nghiêm túc và hiệu quả cơ chứ? Nhưng thật may là tôi không bị than trách gì cả! Chị Vân quản lí rất khó tính với các nhân viên khác nhưng lại ngoại trừ tôi, nhờ Khắc Long chăng?


Đã gần 10h rồi, tức là đã quá giờ làm của tôi đến 30’. Nhưng tôi mặc kệ, vẫn cứ làm tiếp do chị Vân yêu cầu và tôi cũng muốn như vậy, tôi muốn để lại ấn tượng tốt nhất vào ngày đầu tiên đi làm ở đây.


- Thôi! Hôm nay em đã vất vả nhiều rồi! – Chị Vân bỗng bước lại đỡ lấy mấy cái ly trên tay tôi, bỏ lại vào một góc sau đó đặt nhẹ tay lên vai tôi. – Em có thể nghỉ được rồi! Khắc Long đang đợi em đó!


Tôi khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại:


- Dạ vâng ạ! Vậy em chào chị nhé! – Nói rồi tôi bước lên những cái bậc thang cao ngút để đến phòng thay đồ.


Chưa đi được 4 bậc, tôi đã lại nghe thấy tiếng chị Vân:


- Hôm nay chị Thủy Anh có việc về sớm nên khóa phòng đồ rồi Trúc ơi! Em chịu khó nhé!


- Sao cơ ạ? – Tôi nghe rõ nhưng lại không dám tin vào đôi tai mình. Đây là lần thứ n+1 tôi mắc vào mấy vụ quần áo vớ vẩn – nhưng lại không vớ vẩn với anh Thiên, với Đan Quỳnh hay cả Nhật Hạnh nữa. Họ sẽ chẳng thể nào hiểu cho nỗi khổ của tôi…


Tôi lững thững bước xuống chỗ chị Vân:


- Tức là giờ… em phải vác cái bộ đồ này… về nhà á!


Chị gật đầu cái rụp:


- Ừ! Mà có sao đâu em! Nhiều nhân viên ở đây… đều như vậy mà!


- Nhưng… Nhưng… em… em chẳng quen…


- Chịu khó đi em! Chỉ một bữa thôi mà! Em là nhân viên… chứ đâu phải là công chúa đâu chứ! – Chị nói thật bình tĩnh nhưng xen lẫn trong đó là sự khó chịu, giận dữ cố che dấu nhưng không thành.


Tôi khẽ trề môi, xem ra tôi đã cư xử hơi thái quá. Sau đó, tôi cố gắng mỉm cười thật rạng rỡ hòng có thể tươi tỉnh trở lại:


- Dạ vâng, thực ra thì… cũng không có vấn đề gì lắm đâu chị ạ! Thôi, em về đã nhé! Hẹn gặp chị vào ngày mai. Chúc chị vui vẻ.


- Ừ, em về đi! Đừng để Khắc Long đợi nữa hén!

Tôi vẫy vẫy tay chào chị, sau đó bước ra ngoài. Trong bụng không hề có ý định sẽ đi cùng Khắc Long về, tôi không thể để anh Thiên giận thêm một chút nào nữa.


.


Ý định của tôi xem như lại không thành, hắn cứ ra sức cản đường không cho tôi đi:


- Lên xe đi cưng! Anh chở cưng về!

- Không! Tôi tự về được rồi!

- Anh nói một lần nữa đó nha! Cưng lên xe anh chở.


- Không! Tôi tự về được rồi! – Tôi gằn giọng lặp lại câu vừa nãy, mặt trợn tròn nhìn hắn, môi dểnh lên trông cực xấu xí nhưng dường như Khắc Long lại không thấy như vậy. Hắn bật cười và cứ thế nhéo qua nhéo lại cái má tôi một cách thích thú.


Tôi nhăn mặt:


- Anh điê.n hả?


- Ừ! Người điê.n yêu! – Khắc Long nói rồi cười lớn.


- Hết thuốc chữa! – Tôi tặc lưỡi sau đó đẩy mạnh hắn ra và cứ thế ngông nghênh bước lên phía trước, cố tình ra vẻ: “ Tôi đi đây! Anh là người điê.n nên tôi mặc kệ nhá!”


Khắc Long đuổi theo và nắm lấy tay tôi sau đó từ từ kéo tôi vào lòng hắn. Hắn từ từ nói… từng chữ… từng câu… từng lời… nhẹ nhàng… ấm áp… lạ kì…

- Tối nay… đi chơi với anh nhé!


Tôi đã muốn vùng vẫy ra khỏi hắn nhưng không được. Hơi thở nhè nhẹ của hắn cứ đều đều, đều đều phả vào cổ tôi. Có thể nói rằng lúc này đây, tôi đang bị hắn… “quyến rũ”.


Bàn tay tệ hại của tôi… tại sao… tại sao lại cứ thế mà khép vào người hắn thế này.

Chợt! Hắn đưa tay nâng đầu tôi lên và từ từ cúi đầu xuống. Môi hắn càng ngày càng gần môi tôi hơn.

Mắt tôi khép hờ với trạng thái mơ mơ màng màng.


Cho đến khi… tôi bừng tỉnh không rõ nguyên nhân.

Tôi vừa nhìn thấy Hiếu Thiên. Có lẽ anh đi đón tôi vì sợ tôi sẽ phải đi một mình giữa đường phố cả một quãng đường dài, thế mà lại chạm cảnh tôi đang… “tay trong tay” với Khắc Long.


Vội vã, tôi xô hắn ra và vừa đuổi theo vừa gọi Hiếu Thiên trước sự ngỡ ngàng của hắn.

- Anh Thiên! Đợi đã… Đợi em… Đợi em đã…


Tôi lúng túng chạy đi hết sức mình với chiếc váy bó sát. Và cả Khắc Long cũng chạy theo tôi, có lẽ là vì… hắn không muốn tuột mất con mồi này chăng?


Không chút ngần ngừ, tôi chạy băng qua đường mà chẳng để tâm quan sát gì cả.


“Bụp”


Khốn thật! Bất ngờ tôi lại ngã soài xuống mặt đường. Tôi gượng người dậy, tay chống lấy mặt đất cố gắng hít lấy từng hơi thở khó khăn.


“ Tin! Tin”


Tiếng còi xe của chiếc ô tô tải ngày một rõ tiếng hơn. Hiếu Thiên giật mình vội vã quay lưng và chạy lại phía tôi.


Còn tôi thì các cơ xương dường như chẳng mảy may hoạt động. Nó hoàn toàn như một chiếc đồng hồ hết pin.

Tôi giương mắt đợi tử thần lạnh lẽo lướt qua và mang tôi đi đến địa ngục vĩnh cửu. Nhưng không… chẳng có một hơi lạnh nào cả và cũng chẳng có tử thần nào. Mà chỉ có anh, chỉ có anh thôi! Anh ôm lấy khổ người bé nhỏ đang rúm lại vì sợ hãi và dùng thân mình để che chăn cho tôi.


Cơ thể anh lạnh, lạnh lắm nhưng tại sao tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm nồng nàn từ anh? Thậm chí còn ấm hơn cả khi Khắc Long ôm tôi nữa. Tại sao… lại kì lạ thế nhỉ?


Có gì lạ đâu khi hơi ấm ấy xuất phát từ trái tim.



“Két!!!”


Tôi từ từ mở mắt ra. Đầu tiên là mắt trái, sau đó là mắt phải và cuối cùng là cả hai mắt đều mập mờ mở ra. Chiếc xe phanh gấp lại sau khi nó còn cách anh và tôi đúng 10 centimet.

Đây là thật hay là mơ đây? Tôi vẫn còn hoang mang thì chợt nhìn lên phía vệ đường.


Khắc Long đang đứng không cách xa chỗ tôi là bao với vẻ dửng dưng, tay xỏ vào tút quần và miệng thì phì phèo điếu thuốc lá.

Hiếu Thiên vội đỡ tôi đứng dậy. Trước đó, anh không quên trừng mắt lên nhìn ông tài xế với vẻ trách giận.


Tôi cứ đứng khựng lại không nhếch chân theo anh.

- Sao? Em còn muốn đi theo hắn ta à? – Hiếu Thiên gằn giọng nhìn tôi.


Lắc lắc đầu, tôi đáp:


- Không nhưng… nhưng… - Vừa nói tôi vừa lấy tay che lấy phía mép đùi. Chẳng là trong vụ va chạm lúc nãy, chiếc váy bó sát đáng ghét ấy đã được dịp rách thẳng một đường không chút thương tiếc.

Hiếu Thiên nhìn tôi ái ngại rồi bật cười dịu dàng. Anh cởi chiếc áo khoác gió đang mặc trên người ra, quàng vào cho tôi sau đó bế xốc tôi đi.

Cứ như thế, tôi bình yên nép trong lòng anh, đôi mắt khép hờ.


Đi được một quãng, anh mới trút ra vài lời. Không rõ vì anh muốn nói với tôi hay là vì tưởng tôi đã ngủ nên mới…


- Lúc nãy, Khắc Long còn đứng ở đó gần hơn anh nhưng em xem… hắn ta không hề nhúc nhích mà cứ đứng trơ vô tâm đến thế đấy! Liệu có phải yêu em thật lòng hay không? Xung quanh em… còn có người thương em thật lòng cơ mà… Lẽ nào em không biết?


 
Chap 8
...::: Bước Ngoặt Giông Tố :::...
.
.
.


Về đến nhà trọ thì tôi cũng đã thiếp đi một mạch đến sáng vì quá mệt.


5h sáng, tôi bật dậy ôn bài một lát sau đó thay đồ đi học. Hôm nay đích thân Hiếu Thiên đợi tôi ở trước phòng.


- Sao hôm nay anh nổi hứng đứng chờ em thế? Mọi hôm toàn em chờ anh không hà!- Tôi le lưỡi nói.


Anh chỉ cười trừ, giọng nhẹ nhàng xen lẫn chút… chua chát:


- Mọi hôm ư? Là mọi hôm của trước kia thì chính xác hơn, em nhỉ?


Tôi chợt giật mình. Đúng là cái thói quen đợi anh đi học đã tự chắp cánh bay lúc nào mà tôi cũng chẳng hay.


Chúng tôi cứ im lặng ngẫm nghĩ một lúc lâu. Cho đến khi anh quay sang tôi thú nhận:


- Thực ra, hôm nay anh cố dậy sớm hơn để đứng chờ em đi học là vì anh sợ Khắc Long sẽ kéo em đi như mọi lần.


Tôi sững người, tay chân như ngừng cử động trong mấy phút. Tôi đã đi học cùng Khắc Long nhiều đến thế rồi sao? Vậy mà…


Tôi mỉm cười rồi chìa ngón trỏ ra:


- Hứa với anh đấy! Từ nay em sẽ chỉ đi cùng anh thôi!


Thấy bộ dạng ấy của tôi, anh bật cười ấm áp như ánh nắng của những ngày cuối đông. Nhờ vậy mà không khí trở nên nhẹ nhàng hẳn. Ngay lập tức, anh cũng giơ ngón trỏ của mình ra và móc nghoéo vào nhau tượng trưng cho một lời hứa đến từ tôi.


Sau đó, chúng tôi lại bước đều cùng nhau trong không khí gần gũi, hạnh phúc ấy cho đến lúc gần đến trường. Bàn chân của anh thôi bước, nụ cười trên môi cũng thôi rạng rỡ mà đổi lại là một nụ cười gượng gạo, mặn chát:


- Nếu em muốn thì có thể rút lại lời hứa ấy ngay bây giờ vì… tất cả vẫn chưa muộn.


Tôi vội thắc mắc:


- Tại sao anh lại nói như thế?


Anh không trả lời câu hỏi của tôi mà lại hỏi ngược lại hòng gợi mở câu trả lời cho tôi:


- Em và Khắc Long thật ra là có quan hệ gì? Có chắc những điều ấy đều là vì anh không?


Tôi nhún vai, trả lời một cách thờ ơ nhất có thể:


- Chẳng gì cả!


- Vậy tối qua… là anh nhìn lầm sao?


Tôi giật mình lần nữa, tuy không nhìn thấy gương mặt mình lúc này nhưng tôi chắc rằng nó đang tái lại. Tím ngắt!


- Em… em… - Tôi ấp úng không nên lời và thật đáng ngạc nhiên, tôi lại quay sang gắt gỏng với anh – Em chẳng có gì để mà giải thích với anh cả, còn tin hay không đó là quyền của anh. Và anh… anh cũng không… - Tôi bỏ lửng câu rồi xua tay và bỏ lên đi trước để đảm bảo rằng cách anh ít nhất là 2 mét. – Thôi! Bỏ đi! Vì tất cả chẳng liên quan gì đến anh hết. Anh không nên lúc nào cũng chỉ nghĩ cho em như vậy… Em có gì để báo đáp cho anh đâu chứ!?


Cứ như thế, thỉnh thoảng tôi lại nghiêng đầu sang một bên để liếc trộm anh. Bước chân anh vẫn chậm rãi, đều đều và lạnh ảm. Tuy vẻ mặt cũng chẳng có gì thay đổi nhưng tôi biết anh đang cố tỏ ra bình thường để che đi sự yếu lòng bên trong, anh đang buồn.


o-0-o


Giờ ngữ văn.


- Ngọc Lam đọc bài cho cô!




- Tú My đọc tiếp phần của Ngọc Lam!




- Rồi! Được rồi Tú My! Mời Minh Trúc đọc tiếp.


….


- Minh Trúc!!! Em đọc tiếp phần của Tú My!




- Trúc kìa! Cô gọi cậu đọc tiếp đó!


- Hả? Hả? Cái… cái gì cơ? – Lúc này tôi mới giật mình, luýnh quýnh đứng phắt dậy.


Cô Quyên thở dài rồi nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng:


- Nãy giờ em làm gì mà không chú ý bài vậy, Minh Trúc?


- Ơ… em… em… Em xin lỗi cô…


- Không sao cả nhưng lần sau nhớ chú ý trong giờ học hơn nhé em!


- Dạ vâng!- Tôi lí nhí đáp sau đó xin cô ra ngoài một lát để thư giãn đầu óc hơn.


Kì thực là cả ngày hôm nay, tôi đang lo lắng về một chuyện gì đó mà chính tôi cũng không rõ. Rốt cuộc là như thế nào? Có chuyện gì bất thường xảy ra ư?



o-0-o


Tôi ra đến tận hoa viên của trường. Bình thường thì trong giờ học, học sinh không được phép “lảng vảng” ở khu vực này nhưng bây giờ cũng đã gần hết tiết 2 rồi, nghĩa là sắp đến giờ ra chơi nên cũng không có vấn đề gì cho lắm.


Tôi ngồi thẩn thờ ở băng ghế đá, ngắm nhìn bầu trời xanh để lòng cảm thấy thư thái hơn. Bầu trời lúc nào cũng như thế, nhẹ nhàng, êm dịu và luôn đưa đến cho tôi một cảm giác bình yên tuyệt vời.


Bỗng, bầu trời trở nên đen kịt lại. Ồ không, không phải mà là có một ai đó đang bịt mắt tôi. Bực mình, tôi gắt lên:


- Bỏ ra đi!




- Một! Hai! Ba… Bỏ ra!!!




- Bệnh hả?


Đến lúc này cái tên quái gỡ nào ấy mới chịu buông tay ra, cười thích chí:


- Haha! Làm gì mà bực bội đến thế hả cưng?


Tôi lè lưỡi:


- Đúng là bệnh! Bệnh quá!


- Này! Cưng mà nói từ đấy nữa là anh nghỉ chơi đấy nhé! – Khắc Long kênh mặt lên nói, sau đó ngồi vào chỗ trống cạnh tôi.


Tôi bĩu môi, nghĩ thầm: “Dở hơi! Tự dưng bữa nay ăn nói như con nít hâm.”


- Cưng cũng biết trốn học ra đây ngồi cơ á?


Tôi lắc đầu:


- Không! Tôi chẳng dám. Chỉ là xin cô ra đây ngồi nghỉ một lát thôi.


- Thôi! Không bàn chuyện đấy nữa. – Hắn nói sau đó có vẻ như là bước vào chủ đề chính – Lúc nãy sao lại đi trước? Làm anh đứng chờ cưng muốn dài cổ.


- Từ này về sau, anh đừng chờ tôi đi học nữa vì tôi sẽ chỉ đi cùng với anh Thiên thôi. Tôi với anh không dính líu gì hết sất! Khoản nợ thì khi có tôi nhất định sẽ trả, anh cứ yên tâm đi,tôi không thèm quỵt đâu mà lo!


Khắc Long nổi quạu, nhìn tôi bằng ánh mắt đằng đằng sát khí như lần đầu tiên tôi đụng độ hắn.


- Cưng nói nghe mà hay nhỉ? Từ trước đến nay anh luôn coi cưng là bạn gái, luôn làm mọi điều vì cưng thế mà bây giờ xong việc thì… ngoảnh *** quay lưng luôn nhỉ? Hay thật đấy!


- Tôi cũng nói rồi đấy thôi, tôi đâu có coi mình là bạn gái anh?


- Không quan trọng! Nếu cưng còn làm gàn thì… cưng biết tay anh. – Khắc Long quay mặt đi giấu sự tức giận rồi rít lên từng tiếng – Hình ảnh một nữ sinh tay nâng ly rượu dưới ôm xấp tiền nằm ở quán bar thì chắc là đẹp và hay ho lắm đấy.


- Anh… anh… Chẳng lẽ cái lúc tôi ở đấy… anh đã chụp lại cả sao? – Tôi run run nói rồi đón lấy mấy bức ảnh từ tay hắn.


Tôi đang nằm trên chiếc ghế sofa, trên tay cầm mấy tờ polime 500 ngàn và xung quanh là những chai rượu ngoại vứt lăn lóc. Tôi cũng hơi hoảng nhưng vẫn tìm cách lấy lại bình tĩnh cho bản thân:


- Tôi chẳng sợ. Chỉ cần Hiếu Thiên hiểu, bạn bè tôi hiểu… thế là đủ rồi. Anh đừng tìm cách mà dụ dỗ, h.ãm hại tôi thêm nữa.



o-0-o


Giờ chuyển giao môn học.


- Minh Trúc! Cậu biết làm bài tập này chứ? Nãy cô Hương giảng mãi mà tớ vẫn không hiểu lắm.




- Này! Trúc! Giảng cho tớ bài này với…!




- Hoàng… Minh… Trúc…!!!


- Á! Gì? Gì? Gì cơ hả? – Tôi giật thót, lắp ba lắp bắp hỏi lại một cách ngớ ngẩn.


- Trời đất! Nãy giờ tớ gọi cậu muốn cong cả lưỡi mà cái tâm hồn thẩn thơ, mơ mộng của cậu cứ giăng ở đâu tận trên mây ý!


Tôi đưa tay gãi đâu rồi phì cười, nửa vì ngượng, nửa là do nhỏ Đan Quỳnh xưa nay cưa từng nói bằng cái giọng “chua len lét” như thế.


- Hì! Tớ xin lỗi! Chỉ là do nãy giờ tớ làm gì cũng không tập trung được. Đầu óc cứ rối tung, mơ hồ cả lên… Chẳng hiểu sao mà tó cứ lo lắng mãi…


- Chắc là do dạo này cậu gặp nhiều chuyện mệt mỏi nên mới thế. – Đan Quỳnh tỏ vẻ cảm thông, nhỏ xoa xoa đôi bàn tay của tôi sau đó nhanh chóng quay phắt lại chủ đề - Giờ thì gạt hết qua một bên nhé! Chỉ tớ bài hóa nãy đã hén, bạn hiền!


Tôi xua tay cười tít mắt:


- Được rồi! Đưa đề cho tớ…



 
Tiết 3, kiểm tra Vật lí.

Tôi mải miết làm bài. Bài kiểm tra lần này cũng không khó lắm nhưng sao tuyến mồ hôi của tôi cứ thế ra sức hoạt động liên tục.


Hay là do trời nóng quá? Làm gì có, hôm nay trời mưa phùn phùn đủ khiến tôi rét run cơ mà.


Tôi thở dài, thực ra chính tôi đây đã biết rất rõ lí do. Đó chỉ là do sự lo lắng về một cái điều gì đó của tôi lúc này mà ra đấy thôi. Mà điều đó chắc chắn không phải là vì tôi lo sợ chuyện Khắc Long dọa dẫm.


“Phập!”


Tôi đang viết ngon lành thì bỗng dưng trật tay, cây bút máy rớt xuống đất và vung vảy mực đi tứ phương. Tôi thở dài: “Làm sao mình có thể bất cẩn như thế được chứ? Thật là tệ quá đi!”


Thời gian các tiết học sau vẫn cứ trôi đi trong sự nơm nớplo lắng của tôi. Cho đến lúc…


-Cô giáo! Cô giáo ơi! Cho tôi gặp cháu Minh Trúc với ạ.


- Vâng, chào chị. Có chuyện gì không vậy chị?– Cô giáo hỏi xã giao vài tiếng sau đó quay xuống. – Trúc ơi! Em có người cần gặp này.


Tôi giật mình, lật đà lật đật chạy ra…


Người muốn gặp tôi là dì Bốn – một người họ hàng xa của tôi hiện cũng sống ở tại nơi này, dì sống dựa vào cái tiệm tạp hóa lụp sụp mà một lần gì mua rẻ lại của người ta. Từ trước đến nay chưa thấy dì đến thăm tôi lần nào, huống gì là ngay giờ học như lúc này cơ chứ.


Tôi cứ tự hỏi bản thân rằng tại sao không dưng dì ấy lại đến gặp tôi thì dì đã gào lên…


Tim tôi bỗng đập lên loạn xạ, nó như muốn chạy thoát khỏi cái lồng ngực chật hẹp.


- Trúc ơi! Mẹ con… mẹ con bị tai nạn nặng lắm! Dì sợ mẹ con không qua khỏi mất rồi! Con mau đi cùng dì đi, mẹ con đang ở bệnh viện Thành Phố!


Choáng váng.


Trời đất ơi! Chuyện gì đang xảy ra thế này. Tất cả cơ hồ cứ như là một cơn ác mộng kinh hãi được báo trước và đột ngộ dâng đến, mạnh mẽ tựa một cơn đại thủy hồng.


Vậy ra cái cảm giác nôn nao, lo lắng ấy lại là vì chuyện này đây ư?


Một cảm giác chỉ nhẹ nhàng, đơn giản như thế mà lại có kết quả là một sự thật đắng cay đến vậy sao? Hơn lúc nào hết, tôi muốn ngất đ, muốn bàn chân chỉ dừng lại ở đó nhưng không…


Tôi phải cố gắng hết sức! Dù có phải gồng chân lên mà chạy, dù có phải đạp lên con đường đầy những chông gai, mũi nhọn, dù có phải lao đi tầm tã giữa cơn mưa lạnh lùng… thì… Tôi vẫn phải chạy, thật nhanh vì mẹ tôi – người mẹ muôn vàn kính yêu đã phải gánh chịu bao nhiêu khổ nhọc, vất vả, đơn côi.


Tôi bật khóc rưng rức, nước mắt cứ thế lăn xối lăn xả mà hòa vào làn mưa mỏng manh, trắng xóa.


Tôi đang ích kỉ, tôi đang đấu tranh.


“ Ba ơi! Con xin lỗi ba. Con không thể nhường mẹ cho ba được, con không thể để mẹ đến với ba.

Con đã thiếu thốn tình cảm của ba quá nhiều rồi. Con chưa một lần được nhìn thấy ba, con biết ba qua tấm ảnh cũ đen trắng, mờ nhoẹt từ thuở ba đi bộ đội, đấu tranh với quân giặc.

Con không đành hứng chịu cảnh từ giã người mà mình yêu thương rời xa vĩnh cữu thêm một lần nào nữa đâu, ba à. Con không phải là con bé mạnh mẽ, giàu nghị lực mà… làm sao con có thể chịu đựng nỗi cơn đau ấy thêm một lần nữa cơ chứ?


Vì vậy con xin ba hãy vì thương con mà để mẹ ở lại cùng con. Ba nhé!”


o-0-o


- Tôi xin cháu hãy chuẩn bị tâm lí trước khi nghe tôi nói về tình trạng của mẹ cháu lúc này. – Ông bác sĩ nói bằng giọng nhẹ nhàng và thật chậm rãi.


- Vâng. Xin bác cứ nói! – Tôi đáp mà giọng cứ run run, tôi sợ cái giây phút này lắm.


- Mẹ cháu trông lúc bị một chiếc xe mô-tô chạy ẩu với tốc độ cao va phải thì bị một que kim loại đâm thủng phần bụng. Nếu không tiến hành ca mổ thì máu sẽ sớm tràn ra các bộ phận khác. Vì thế, chưa đến 1-2 ngày mẹ cháu sẽ… - Ông bác sĩ bỏ lửng câu, cốt ý để cho tôi tự hiểu nhưng tôi vẫn nhìn ông bằng ánh mắt thiết tha như ban đầu. Ông đáp thẳng: - Sẽ… chết.


Tôi xây xẩm mặt mày, bàn tay vẫn níu lấy gấu áo của vị bác sĩ đáng kính:


- Vậy thì xin bác hãy tiến hành ca mổ cho mẹ cháu…


- Tôi cũng mong vậy nhưng cháu thông cảm, đây là bệnh viện tư mà cháu… phải đặt cọc trước thì tôi mới có thể tiến hành được.


Đầu óc tôi quay cuồng muốn chóng cả mặt. Tôi vịn tay thật chặt vòa thành ghế để đảm bảo mình không quỵ ngã. Tôi sụt sùi hỏi tiếp:


- Hết bao nhiêu tiền, hưa bác sĩ?


- Ít nhất là 10 triệu. Chưa kể tiền thuốc men, viện phí, điều dưỡng sau đó. Cháu cứ quyết định kĩ đi, không chần chừ thêm được nữa đâu.


- Nếu được mổ, mẹ cháu sẽ không sao? Phải không ạ, thưa bác sĩ?


- Đúng vậy. Điều đó thì tôi dám chắc chắn với cháu. – Ông bác sĩ nhấn mạnh giọng hơn, ông chắc như đinh đóng cột.


- Vâng, cảm ơn bác sĩ. Cháu sẽ suy nghĩ và trả lời bác sĩ sau. – Tôi thẩn thờ đáp.


- Muộn nhất là tối nay đấy nhé!


- Vâng. Chào bác.


- Ừm! Chào cháu, khoảng 2 tiếng sau là cháu có thể vào thăm mẹ.



 
“Cạch”

Tôi khép cảnh cửa lại sau đó bước ra ngoài, trên lưng mang nặng tâm trạng âu lo, không lo làm sao được cơ chứ? Bây giờ tôi phải làm sao đây?


10 triệu ư? Dễ dàng với tôi ư? Tôi có thể nói có là có ư? Lúc ày trong túi tôi chưa có đến 100 ngàn thì nói gì là 10 triệu chứ? Có bán hế đồ đạc của tôi đi thì cũng không đủ 10% nói gì là ngần ấy!


Chẳng lẽ hết cách rồi sao? Vay mượn à? Không, không, không! Chẳng ai có khả năng giúp tôi chuyện đấy cả.


Đáng ghét thật! Đáng căm phẫn thật! Nếu không phải là tay thanh niên chết dẫm ấy đã đâm phải mẹ tôi thì sự thể đâu đến thế này! Hắn là kẻ vô trách nhiệm, tại sao, tại sao không dám đối mặt với tất cả để chịu tội, chịu trách nhiệm cơ chứ? Hắn nhẫn tâm để lại cho tôi biết bao nhiêu là nỗi buồn, gánh nặng. Hắn thật tàn nhẫn… Nếu tôi mà biết hắn là ai thì chắc chắn sẽ băm vằm hắn ra để đổi lấy mạng sống cho mẹ tôi.


Hai hàng nước mắ vẫn cứ lăn đều trên má tôi mộ cách ngậm ngùi, nếu gào lên chắc chắn sẽ dễ chịu hơn nhưng tôi không thể.


Hay là gục ngã, sẽ gục ngã tại đây… để không suy nghĩ nữa, không mệt mỏi nữa, không muộn phiền nữa?


Chưa để bản thân trả lòi, đôi bàn chân đã vội quỵ xuống. Suýt chút nữa tôi đã ngã sóng xoài xuống mặt đất đượm mùi tanh của bệnh viện.


Nếu không có một bàn tay, nếu không có anh – Hiếu Thiên… Anh đỡ lấy tôi bằng vòng tay ấm áp, gần gũi và thân thương. Anh vỗ nhẹ vai tôi, thì thào qua từng kẽ tóc bằng những lời dịu ngọt:


- Cố lên em! Tất cả rồi cũng sẽ ổn thôi!


Anh kéo tôi đến băng ghế và nhẹ nhàng đặt tôi ngồi xuống.


Tôi mơ màng dựa vào bờ vai vững chãi của anh và ngay lập tức quên đi mọi điều ở thế giới bên ngoài. Tôi không rõ những ai đang có mặt ở đây nữa, chỉ biết rằng có anh thôi!


 
Những giấc mơ hồng, không đớn đau, không đắng cay mà chỉ có những niềm vui, tiếng cười. Tôi đang trốn tránh ở trong đó để thoát khỏi thực tại hoàn toàn trái ngược.

Bỗng, chùm bong bóng màu xanh, màu đỏ trên tay tôi bị giật phắt đi. Luống cuống, chúng bay gọn lên trời rồi mất hút.

Rồi Khắc Long xuất hiện. Tôi đưa mắt nhìn kĩ thêm một lần nữa thì quang cảnh đã chuyển sang khu chờ của bệnh viện.

Hiếu Thiên siết nhẹ tay tôi, giương ánh mắt không chút khách khí về phía Khắc Long:

- Cậu đi đi! Lúc này Minh Trúc không muốn bị làm phiền đâu! Cô ấy đang mệt mỏi và cần nghỉ ngơi.

- Gì cơ chứ? Mày nhìn lại mày đi! Mày là ai mà có thể phát ngôn bừa bãi như vậy chứ? Có chắc rằng cô ấy muốn tao đi không? – Khắc Long đáp sau đó chép miệng mỉa mai – Tao nghĩ người cần đi là mày đấy, đồ nhà quê! Mày đã giúp gì được cho Hoàng Minh Trúc chư mà dám lên mặt với tao?


Hiếu Thiên vẫn đáp một cách rất bình tĩnh:

- Hơn lúc nào hết, cô ấy cần một chỗ dựa vào tinh thần. Lúc khốn khó thì bạn bè là nhất, cậu hiểu chứ? À, tôi quên! Người như cậu thì chỉ biết đến “tiền” thôi, phải không nào?

Khắc Long không những không tức giận mà hắn còn vỗ tay bồm bộp và nhếch miệng cười:

- Đấy! Mày nói đúng trọng tâm rồi đấy! Hoàng Minh Trúc lúc này chỉ cần tiền thôi! Thứ “tinh thần” rởm của mày thì ích gì chứ? Anh nói không sai chút nào, Trúc nhỉ?

Mọi ánh mắt bỗng dưng dồn dập đổ vào tôi. Tất cả như đang chờ đợi một câu trả lời nào đó. Còn tôi vẫn ngơ ngác:

- Sao… sao cơ?

- Cưng cần gì? Tinh thần hay vật chất? – Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía Hiếu Thiên - Cậu ta hay là anh?

Tôi dụi dụi mắt, sao hình ảnh lúc này lại thật đến khó ngờ. Cách Khắc Long, Hiếu Thiên nhìn tôi cũng thật lắm, chẳng có chút gì giống như đang mơ cả. ự nhéo mình một cái, tôi cảm thấy mình không đau chút nào. Vậy là đang mơ sao? Không, không phải! Chỉ là do… nỗi đau về tâm hồn quá lớn, nó khiến thể xác không mảy may cảm nhận được gì nữa chăng?

- Cưng có cần tiền không?

Tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng Khắc Long đang có nhã ý cho tôi mượn tiền. Không ngần ngừ, tôi gật liền:

- Đúng vậy.

- Vậy là… cưng cần tiền lúc này hơn là cái thứ tinh thần đấy phải không?

Gật. Lần này thì tôi có chút e ngại. Tình cảm đúng là tôi cũng rất cần thật nhưng tôi không thể không phủ nhận rằng ngay lúc này đây, tôi cần tiền hơn bất cứ thứ gì khác. Mạng sống của mẹ tôi đang hoàn toàn dựa dẫm vào điều đó.

Khắc Long phá lên cười hả hê. Hắn nhếch mặt lên kiêu ngạo:

- Thấy chưa đồ nhà nghèo? – Hắn nhả ánh mắt khinh khi đến Hiếu Thiên sau đó quay sang tôi mà nheo mắt – Đi theo anh!

Tôi vùng người khỏi Hiếu Thiên rồi lết tấm thân mỏi mệt theo Khắc Long với niềm hi vọng rực sáng.

o-0-o

- Cưng đang cần tiền lắm phải không?

Gật. Tôi chẳng hề dấu giếm:

- Đúng, thật thế!

- Anh có thể giúp cưng… nếu cưng muons!

“Tiền” – Đấy chính là thứ mà tôi phải lao tâm khổ tứ suy nghĩ, trằn trọc. Tôi cần nó hơn lúc nào hết, với một chút ngần ngại, tôi đáp:

- Tôi thật sự rất túng… rất cần tiền… Nếu anh… - Tôi cứ ậm à ậm ừ, từng lời nói thoát ra khỏi cuống họng một cách đầy khó khăn – Tôi… sẽ…sẽ… nhất định sẽ trả đầy đủ… Tôi hứa, hứa chắc với anh…

Khắc Long lắc đầu thất vọng rồi bật cười, nụ cười ánh lên sự mỉa mai thấy rõ:

- Haizzz! Liệu cưng có từng nghĩ r ằng bản thân cưng không thể thực hiện lời hứa đấy không? Hứa suông chẳng tốt chút nào đâu nhé, cô học sinh gương mẫu của tôi à!

Tôi nhìn hắn đầy ái ngại:

- Vậy tôi… tôi có thể làm gì để…

- Hãy làm bạn gái của anh! – Khắc Long nheo mắt đáp, trông hắn lúc này tự mãn đến phát khó chịu. Nhưng tôi thì không có thời giờ để “khó chịu” với hắn, tôi không còn ngạc nhiên với 6 chữ: “ Hãy-làm-bạn-gái-của-anh!” cho lắm. Vì mấy từ đó tôi đã nghe cho mòn tai mòn mắt rồi. Tôi thừ người ra nhìn hắn bằng ánh mắt cụp xuống vì chán nản.

Hắn nhún vai:

- Sao? Cưng không đồng ý à? Vậy thì cưng cứ tự mình xoay xở cho bà mẹ đang thoi thóp dưới cái ga trải gi.ường sặc mùi máu tanh đi nhé! Anh xin lỗi nhưng ah chỉ có một điều kiện đơn giản vậy thôi!

- Không thể khác sao? Anh có thể mở lòng giúp tôi, khi có nhất định tôi sẽ trả. Hoặc trả góp cũng được… hằng tháng tôi sẽ…. – Tôi cứ nói hết câu này sang câu khác, mỗi câu mang một ý khác nhau nhưng lại cùng một điểm chung đó là chẳng câu nào hoàn chỉnh cả. Chúng đều từ được từ mất hết trơn. – Những điều đó anh không thể… ép người khác được. Làm bạn gái anh… tôi… tôi không muốn…

- Anh có việc bận. Đồng ý hay không thì đó là quyền ở cưng đấy. Anh không có nhiều thờ giờ dành cho cưng đâu!

1 phút lặng lẽ trôi qua trong suy nghĩ.
2 phút tĩnh mịch trôi qua trong xót xa.
3 phút cay đắng trôi qua trong giằng xé.
4 phút vô tình trôi qua trong vô vọng.

Khắc Long chậm rãi cất bước đi từlúc nào mà tôi không hề hay biết. Khi tôi nhận thức được hắn đã xa tầm với thì cũng đúng vào lúc đôi môi tôi đang mấp máy…

- Vì mẹ…con sẽ… con… Khắc Long! Khắc Long…

Hắn không nghe thấy tiếng tôi gọi thì phải, bằng chứng là hắn chẳng mảy may quay lại đến một lần. Xem ra hắn đã nói là làm thật. Nước mắt dàn dụa, tôi định chạy đi thật nhanh vì mẹ tôi.

Và một lần nữa, đã có một bàn tay níu tôi lại. Lại là anh, lại là Hiếu Thiên.

- Em đừng làm như vậy! Anh sẽ tìm cách để giúp em. Đan Quỳnh, Nhật Hạnh, Tố Phương, Khánh Huy,… những người trong xóm trọ đều có thể giúp em, không nhiều thì cũng ít. Nếu không đủ anh sẽ bán xe đạp, anh sẽ bán bớt sách vở, sẽ xin ứng trước tiền lương hoặc sẽ xin bác sĩ để khất cho bằng được. Chỉ xin em đừng làm như vậy, anh sẽ đau lòng lắm… Và mẹ em chắc cũng không đahf lòng để em vì mẹ mà lao vào hang sói. Nghe anh đi, hãy nghe lời anh đi, Trúc à!

Tôi bật khóc to hơn và ngay lúc đó tôi lao vào vòng tay anh, ôm thật chặt tựa không muốn rời. Bất cứ một tình huống, hoàn cảnh nào thì anh vẫn luôn như vậy, anh luôn là một bờ vai vững chãi để tôi dựa dẫm. Anh thật tốt! Vậy mà tôi đã bao lần làm anh tổn thương…


 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Anh dìu tôi đến phòng chờ, nơi bạn bè xóm trọ của tôi đang đứng. Tôi cúi đầu chào mọi người sau đó lại gục xuống ghế, thiêm thiếp, đôi mắt khép hờ.

Tôi chưa ngủ.

Anh quay sang phía mọi người để bàn tính.

- Trúc bây giờ rất khó khăn, cô ấy rất cần được mọi người giúp đỡ. Chúng ta là bạn bè, là chỗ dựa duy nhất của Trúc lúc này, chúng ta không thể bỏ mặc cô ấy mà làm lơ được. Tôi không có nhiều thì cũng có ít, cốt yếu là tấm lòng.

Tôi như muốn khóc trước từng lời lẽ của anh. Tôi tủi thân nhiều lắm nhưng cũng biết ơn anh nhiều lắm, tại sao anh lại tốt được đến thế cơ chứ?

Đoạn, anh lại nói tiếp:

- Mỗi người một ít mà có thể cứu vớt được tính mạng của một con người thì quả thật là điều nên làm phải không? Hơn nữa, người ấy lại là mẹ của Trúc. Mỗi người ở xóm trọ chúng ta đã từng nhận những gì ở cô ấy?

Cắt ngang lời nói của anh, tôi nghe lời nói của một ai đó mà trong lúc thiếu tỉnh táo, tôi không tài nào nhận ra được đó là ai.

- Biết là như thế nhưng thật sự là cơm tôi ăn còn chưa đủ no lấy đâu ra…

- Anh Thiên cứ làm như bọn em là lũ vô tình ấy. Em cũng muốn giúp lắm nhưng anh có biết là tiền học phí ở trường em còn chưa đóng xong!

- Còn em thì chưa đóng tiền nhà đã 2 tháng…

- Em còn đúng 81 ngàn 500 đồng…

- Mình thì chẳng khá được hơn là mấy! Mình thề là mình chưa có đến 100 ngàn đấy…

Tôi vô tình đã trở thành gánh nặng của mọi người. Tôi biết mọi người rất tốt, rất muốn giúp đỡ tôi nhưng chẳng ai trong số họ dư giả để cho tôi mượn. Chẳng khác nào tôi đang làm khó họ, dồn họ vào bước chân tường.

Tôi hiểu mình phải làm như thế nào rồi. Vì mẹ, vì mọi người…

o-0-o



Tôi đang đứng trước buồng điện thoại công cộng gần bệnh viện.

Chần chừ một lát tôi cũng nhấc ống máy lên.

Đầu dây vang lên tiếng cộc cằn:

- Khắc Long đây!

Tôi hít một hơi thật dài để lấy can đảm, tuy thế giọng vẫn còn run run:


- Tôi, Trúc!

- Sao? Cưng đã quyết định rồi đấy à?

- Vâng… Tôi đồng ý với điều kiện của anh.

- Hay! Hay lắm! Mẹ cưng sẽ được phẫu thuật ngay!

- Cảm ơn anh… Mạng sống của mẹ tôi đều đội ơn anh…

- Cưng không cần phải khách sáo như thế!

- Vâng. Mong anh gửi tiền đến thật sớm để tôi làm thủ tục!

- Được rồi! Nhưng cưng phải sửa lại cách xưng hô ngay. Là bạn gái của anh thì ăn nói cũng phải khác đấy, cưng nhé!

- Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Tôi… em… sẽ chú ý.

o-0-o

Mẹ tôi được tiến hành ca mổ ngay tối hôm đó. Tôi lặng lẽ ngồi đợi chờ từng giây từng phút trôi qua, lòng thầm cầu nguyện cho mẹ tôi sớm vượt qua cơn nguy kịch.

Chợt! Một bàn chân bước khẽ đến bên tôi, nhẹ nhàng lắm.

- Em vẫn còn ở đây à?

Tôi ngước mặt lên, mỉm cười đáp:

- Vâng! Mẹ em đang phẫu thuật mà.

Hiếu Thiên cười ngạc nhiên, mặt anh rạng rỡ hẳn:

- Mẹ em được phẫu thuật rồi cơ à? Tuyệt thật nhỉ? Em làm thế nào mà họ đồng ý thế?


- Thì… Thì em đưa họ tiền…

- Em vay được của ai rồi hả? Anh tưởng em bảo dì Bốn cũng khó khăn không cho vay được bao nhiêu chứ?

Tôi cười gượng, tôi sẽ không che đậy thêm bất cứ điều gì nữa:

- Là Khắc Long cho em mượn…

- Sao cơ? Em nói sao…???

- Là Khắc Long cho em mượn…

- Tại sao em lại làm như thế? – Hiếu Thiên nói mà tôi nhận thấy rằng mặt anh đang nóng bừng lên vì giận.

Tôi cúi gằm mặt xuống, miệng vẫn không thôi giải thích:

- Em không muốn phiền đến mọi người ở xóm trọ, ở đó ai mà chẳng khó khăn chứ. Và em cũng không thể vô tâm nhìn mẹ em ra đi trong khi còn cơ hội được… Anh đừng làm khó em nữa!

- Anh…anh đã làm khó em sao? Anh nghĩ cho em cũng là làm khó em sao…? – Vừa nói anh vừa vò vò cục tiền ở trên tay mà tôi đoán chắc số tiền ấy là của mọi người đã tích góp với nhau.

Cảm giác tội lỗi cứ thế dâng lên trong tôi nhưng nếu tôi nhận số tiền ấy thì phải chăng lại còn tội lỗi hơn?

- Anh không tin hắn ta cho em mượn tiền vô điều kiện! – Hiếu Thiên gằn lên.

Tôi quyết định im lặng không đáp bởi vì tôi không có đủ can đảm để trả lời cũng như là đủ can đảm để tiếp tục nói dối anh.

- Bạn gái của anh ơi! Honey của anh ơi!

Tôi chợt nghe thấy tiếng gọi của Khắc Long ở xa xa rồi một gần hơn.

Khắc Long đến trong sự ngỡ ngàng của Hiếu Thiên.

Hắn khoác vai tôi, rồi “thì thầm” vào tai tôi. Thực ra không phải là “thì thầm” mà là hắn cố tình làm ra vẻ như không muốn cho Hiếu Thiên biết dù từng lời nói đang cất lên thật to và rõ ràng.

- Em đã bảo rằng em sẽ là bạn gái của anh, phải vậy không?

Tôi nhìn Khắc Long rồi lại nhìn anh Thiên. Tôi không dám nhìn anh lâu vì ánh mắt ấy… đáng sợ quá. Nó xoáy thẳng vào tâm can tôi, làm đau nhói cả một vùng cận tim tôi…

- Đúng vậy. Em – Minh Trúc là bạn gái của Khắc Long…

Hiếu Thiên bật cười, cười như mếu. Anh lắc lắc đầu, ra vẻ không muốn chấp nhận “sự thật” ấy:

- Em… Em đã đánh mất bản thân mình rồi. Em không hề yêu hắn cơ mà… Em đã khiến anh thất vọng đấy!

Anh nói rồi bỏ đi thật nhanh, thật xa. Tôi nhướn người như muốn đuổi theo thì Khắc Long ghì tôi lại:

- Nên nhớ rằng cưng đã là bạn gái của anh!

Nước mắt tôi một lần nữa lại nhẹ lăn trên gò má hốc hác. Tôi gật đầu, cười chua chát:

- Vâng… Em là bạn gái anh.

__________________________________________



Hết chap 8.

 
Chap 9
...::: Nhận Ra :::...
20911192430.jpg

.
.




Sau ca mổ, mẹ tôi đã tỉnh dậy và hồi phục thấy rõ chỉ với vài ngày. Tôi thì một buổi đi học, một buổi thăm mẹ còn một buổi lại đi chơi với Khắc Long. Nhưng những hôm gần đây thì số lần tôi đến bệnh viện lại giảm hắn.­­­­­­­­­­­­­­

Ra về hôm ọ, cũng như thường lệ Khắc Long đến đón tôi ở trước cổng trường. Mọi người dò xét tôi ghê lắm khiến tôi khá là ngại nhưng dần dà lại đâm ra quen.

Tôi nhún người chờ hắn, sau một lát thì cái bóng xe đỏ chói lóa đã hiện lên.

Khá ngạc nhiên, tôi cười:

- Kỉ lục nha! Hôm nay anh chỉ đến trễ có 14 phút 49 giây thôi!

Chắc mọi người thấy buồn cười lắm nhỉ? Đến trễ gần 15 phút mà tôi còn cho là sớm sủa thì cũng đáng ngạc nhiên phải không? Nhưng nếu như quen Khắc Long thì bạn sẽ khác.

Khắc Long cười khẩy, hắn rú ga lên sau đó ngoảnh mặt qua phía tôi:

- Chiều hôm nay anh dẫn cưng đi bar nhá! Chỗ này lạ lắm! Đàn em cũng đã dặn dò họp mặt đông đủ cả rồi. Lần này anh sẽ chính thức giới thiệu cưng đến mọi người. Cưng cứ tự hào mình là người mà anh “cưa” lâu nhất đi nhá!

Tôi nhăn trán:

- Tôi… à… em… em không thích! Em chẳng muốn công khai gì cả đâu!Ai biết thì cứ biết còn ai không biết thì thôi! Vả lại em vẫn chưa quen với những chỗ như vậy nữa…

- Chưa quen rồi thì cũng sẽ quen thôi mà! Cưng lo gì chứ? Anh sẽ ua đồ mới cho cưng mà! – Khắc Long nheo mắt nói, cố tỏ vẻ ga-lăng.

Đến bước này tôi mới đành thú nhận:

- Hôm nay đã là ngày thứ 5 em chưa vào thăm mẹ rồi… hay là chiều nay hoãn lại đến tối được không?


- - Anh hẹn đàn em rồi! Không khác được đâu! – Khắc Long vẫn một mực cố chấp.

Hắn luôn như vậy, luôn bỏ ngoài tai những lời tôi nói và coi nhẹ như lông hồng. Hắn làm thế là không tôn trọng tôi. Chẳng lẽ cứ có nhiều tiền thì được khinh thường người khác sao? Trong phút nóng nảy, tôi đã gào lên:

- Anh quá quắt lắm! Mẹ tôi nằm cô đơn trong bệnh viện đã mấy ngày nay. Tôi là con bà mà không được vào thăm bà thì chẳng hóa là người dưng à?

- Khi nào cô mới chịu thuần hóa đây? Tôi đã cử điều dưỡng viên giỏi nhất ở đó chăm sóc mẹ cô rồi cơ mà? Cô thấy như vậy là chưa đủ hay sao? – Khắc Long gắt lên, mặt hắn tối sầm lại. Ngưỡng tức giận của hắn đã gần như đạt đến đỉnh điểm, hắn bỗng quay sang tôi như ra lệnh – Chiều nay tôi qua nhà trọ đón cô! 2h, 1h hay thậm chí là 12h tôi đều có thể có mặt đấy! Cô cứ liệu mà ở nhà cho đúng giờ đúng giấc!

Tôi cảm nhận được hắn đã nổi giận thực sự mà một khi hắn đã như vậy thì cứ coi như là vô vọng, đừng có mơ mà tôi “kì kèo” gì thêm.

Nhưng thiết nghĩ thì tôi có quá đáng quá không? Tôi nhận được sự giúp đỡ từ hắn thế mà dường như tôi lại là kẻ không biết trọng lời nói. Tôi đã không tuân thủ mọi thứ theo như đúng những gì tôi đã hứa với hắn.

Trên “danh nghĩa”, tôi là bạn gái hắn nhưng trong lòng thì khác, tôi chưa bao giờ yêu hắn. Thậm chí là còn “ngập tràn” “tư tưởng chống đối” mà dù gì thì tôi cũng tin chắc rằng hắn có thích tôi, có muốn tôi trở thành bạn gái thì cũng chỉ là vì sự hiếu kì nhất thời mà thôi.

Biết điều đó nên tôi cũng nhiều lần tự an ủi mình rằng sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ thoát khỏi cái lưới mà Khắc Long đã giăng ra ấy dù tôi vẫn không thể sượng sùng nói mấy lời yêu đương giả tạo.

… Không sớm thì muộn… Rồi ngày ấy sẽ đến… Cái ngày mà nắng, gió, cảm xúc của một con người nào đó sẽ lại xuôi theo lẽ tự nhiên…



o-0-o

Tôi về đến nhà trọ thì gặp ngay bác chủ nhà.

Bác nhìn tôi bằng ánh mắt rất đỗi bình thường, không một chút ngạc nhiên. Chính điều đó làm tôi ngạc nhiên vô cùng vì hình ảnh đôi mắt đầy nếp nhăn căng tròn ra của bác khi thấy tôi bước lên chiếc xe hơi sang trọng một lần nọ vẫn còn in lại rất sâu trong trí óc tôi. Thế mà bây giờ thì bác lại tỏ ra bình thản đến lạ.

Tôi cười nhẹ nhìn bác ấy:

- Cháu tưởng bác thấy cảnh này sẽ ngạc nhiên lắm chứ!

- Cảnh gì chứ Trúc?

- Thì… cháu ngồi trên xế hộp láng coóng?

Bác bật cười, lắc đầu rồi vỗ vai tôi đáp:

- Cứ như lúc cháu mới làm tóc đấy! Dần rồi cũng thành quen. – Nói đoạn, giọng bác ấy bỗng trở nên trầm, nhỏ hơn – Bác thấy cái cậu đấy để làm chỗ dựa vật chất thì tốt nhưng mà… ngẫm lại chẳng bằng thằng Thiên đâu!

Đôi môi tôi bỗng mở rộng về hai bên má, không phải là tôi đang cười, cũng chẳng phải đang gượng mà là vì trong phút chốc, tôi đã không định hình nổi mình phải thể hiện một cảm xúc nào cho hợp hoàn cảnh.

Dường như cảm nhận được nét bối rối trên gương mặt của tôi, bác cười hiền hậu nói:

- Thôi! Vào trong nghỉ đi Trúc! Bác ra ngoài có việc một lát đã.

- V-â-ng-ng…. – Tôi ậm ờ trong miệng, bàn chân cứ thế lếch thếch bước vào phòng một cách mỏi mệt.

Nhưng chưa kịp để tôi vào nghỉ thì bác ấy như sực nhớ ra điều gì liền đi đến:

- Suýt nữa thì bác quên mất! Cháu cầm lấy cái cặp lồng canh gà bác mới nấu khi sáng vào bệnh viện cho mẹ ăn dưỡng sức nhé! Bác chẳng có gì hơn…

- Ơ… bác… Cháu… Cháu cảm ơn… Thật ra thì bác không cần phải…

- Thôi! Thôi! Thôi! Bây giờ không phải lúc cho cháu khách sáo đâu nhé! Đừng có từ chối mà phụ lòng bác! – Bác vuốt vuốt mái tóc tôi, sau đó liền đi ngay như sợ tôi sẽ “nhì nhèo” gì thêm.

Tôi thở dài. Mọi người đối xử với tôi tốt quá, tốt đến mức khiến tôi phải e ngại và thậm chí là cảm thấy xấu hổ.

Bất giác, tôi ngước mắt nhìn lên trời xanh biếc. Xa xa có chú chim nhỏ đang thỏa sức chao liệng trên nền trời mênh mông, cao rộng. Gía mà tôi có thể thanh thản, nhẹ nhàng, không lo âu, phiền muộn như nó thì thật tốt biết bao.

 
Sau khi ăn cơm xong, tôi lôi bài vở ra ôn lại một lát, đôi mắt vẫn không thể nào rời khỏi cái cặp lồng.

Hôm nay tôi không thể vào thăm mẹ trong khi tôi cũng không thể phụ lòng bác chủ nhà. Tôi làm thế này cũng được mà thế kia cũng chẳng xong. Tôi đã bảo mà, cuộc đời là dãy số mang tên trớ trêu. Mà dãy số ấy đối với tôi tính đến thời điểm này thì vẫn chưa thể dừng lại được, thật oái ăm.

Bỗng, Đan Quỳnh quay sang bắt chuyện với tôi:

- Đã mấy ngày rồi cậu không vào thăm mẹ?

Tôi cười mà muốn mếu:

- Cũng vài ngày…

Tuy ngồi cách Quỳnh một khoảng không hề ngắn nhưng tôi vẫn cảm nhận được rõ mồn một tiếng thở dài của nhỏ:

- Cậu có biết hôm qua mẹ cậu ăn gì không? Có biết mẹ cậu uống thuốc lúc mấy giờ không? Có biết mẹ cậu bị dị ứng với thuốc không?

- Sao cơ? Mẹ tớ bị dị ứng cơ á? – Tôi trố mắt lên hỏi, tim lại quặn lên vì lo lắng.

- Đúng vậy đấy! Bác sĩ bảo loại kháng sinh ấy mẹ cậu không thích ứng được nên gây ra dị ứng. Nhưng giờ thì mẹ cậu ổn rồi.

- Cảm ơn trời… - Tôi khẽ nói thì Đan Quỳnh vội lắc đầu:

- Cậu cảm ơn nhầm đối tượng rồi. Đáng lẽ cậu phải cảm ơn anh Thiên vì mấy ngày qua đã chăm sóc mẹ cậu hết sức tận tình. Đến nỗi mà ông bác sĩ cứ tưởng anh ấy là con của mẹ cậu cơ đấy!

- Mấy ngày qua đúng thật là tớ… tớ không vào bệnh viện được. Tớ… tớ…

- Cậu chẳng cần nói gì cả! Chỉ có điều tớ không chắc rằng mẹ cậu không đau lòng, buồn rầu vì ch.uyện ấy đâu. Có lẽ chiều nay cậu nên đến thăm mẹ.

- Tớ xin lỗi nhưng chắc là phải phiền cậu đưa cặp lồng canh gà này đến cho mẹ tớ. Chiều nay tớ có việc bận, không thể đến bệnh viện… - Tôi nói mà nước mắt như gần trào ra. Tôi đang hận bản thân mình, hận đứa con bất hiếu này đây! Tôi là con của mẹ mà lại để người khác thực hiện nghĩa vụ thay mình thì thật đúng là…

“ Mẹ ơi! Con xin lỗi, con sai rồi! Nhưng nếu từ đầu con không làm như vậy thì con cũng thật bất hiếu phải không? Con hứa với mẹ rằng từ nay sẽ quan tâm mẹ, chăm sóc mẹ hơn nữa dù con có phải quỵ lụy, có phải nói những lời đường mật gượng miệng con cũng cam.”

o-0-o

Chiều hôm đó, 1h Khắc Long đã đến đón tôi đi.

Vừa thấy dáng hắn, tôi đã sắm cho mình gương mặt rạng rỡ với làn môi đang cong cong một nụ cười tươi tắn.

- Anh!

- Sao hôm nay cưng có vẻ ngọt thế nhỉ? – Khắc Long chép miệng nghi ngờ nhưng rồi cũng nhanh chóng mở cửa xe cho tôi vào.

Tôi lắc lắc tay hắn:

- Anh!!!

- Gì thế nè?

- Dời lại đến tối nhé! – Tôi vừa nói vừa làm bộ nũng nịu như cún con.

Khắc Long quẹt bật lửa để châm ngòi điếu thuốc rồi nhướn mắt hỏi:

- Dời hẹn bar á?

Tôi gật gật đầu ngay:

- Đúng! Đúng!

- Anh đã nói với cưng rồi phải không nào? Anh sẽ không…

Tôi đưa ngón trỏ lên chặn ngay chính giữa môi hắn:

- Em muốn anh dẫn em đi mua sắm đồ áo! Đi gặp mặt đàn em của anh thì đâu thể ăn mặc “xoàng” được, phải không?

Khắc Long cười, đưa tay nhéo má tôi:

- Tưởng gì chứ cưng nghĩ được thế là anh mừng rồi đấy!

- Điều em muốn là mình sẽ thật đẹp trước mặt mọi người… để không làm mất mặt anh. Việc chuẩn bị sẽ tốn nhiều thời gian lắm! Con gái ai chẳng điệu cơ chứ? Vì thế nên… - Vừa nói, tôi vừa đưa mắt xoáy thẳng như muốn hút hồn Khắc Long – Chiều nay… anh dẫn em đi mua sắm rồi cho em vào… bệnh viện thăm mẹ… nhé!!!

Hắn vẫn chẳng nói gì còn tôi thì vẫn đợi chờ cái gật đầu từ hắn.

Vài phút trôi qua mà hắn vẫn cứ yên lặng như vậy.

Sốt ruột, tôi hít một hơi thật sâu rồi quàng tay lên cổ hắn:

- Đi mà anh!!! Đi mà!!!

Khắc Long vẫn chưa có ý định sẽ trả lời thế nào thì tôi chợt nghe thấy tiếng gõ ở ngoài cửa kính.

- Có làm gì thì hãy đi ra chỗ khác, chớ đừng đậu xe ở đây!

Tôi giật mình quay mặt lại. Thì ra là Hiếu Thiên.

Có lẽ anh cũng đã kịp chứng kiến mọi chuyện xảy ra từ nãy đến giờ, chứng kiến cái sự “tình thân mến thương” của tôi dành cho Khắc Long.

Nom thì anh vẫn bình tĩnh lắm nhưng tôi không rõ tâm trạng của anh thì thế nào. Cũng có thể anh đang rất buồn nhưng cũng có thể anh đã không còn để tâm đến tôi nữa rồi.


Khắc Long nhấn nút hạ cửa kính xuống, hắn quàng lại vai tôi cố tình trêu tức anh Thiên:

- Thật ra cũng chẳng có vấn đề gì cả phải không? Âu yếm ở đâu thì cũng là âu yếm thôi! Phải không Trúc?

Tôi cứ lặng nhìn Hiếu Thiên không chớp mắt. Hiếu Thiên cười nhạt, nhìn tôi:

- Chẳng quan trọng nữa. Chỉ là… đừng tiếp tục lừa dối, đừng tiếp tục đùa giỡn, bỡn cợt tôi nữa. Đối với tôi… thế là quá đủ.

Nói xong những gì cần nói, anh quay lưng đi không một lần ngoái lại. Còn Khắc Long, có lẽ hắn đang hoan hỉ lắm vì vốn dĩ, hắn chẳng ưa Hiếu Thiên một chút nào cơ mà!

Với cái tâm trạng ấy của hắn thì có lẽ sự thay đổi 180 độ thái độ của tôi đã không phải là vô ích.

Bây giờ thì tôi đã hiểu ra, có những điều thực ra đơn giản lắm nhưng chỉ là do con người quyết định hướng đi cho nó mà thôi.


 
Chap 10



…:::Cuộc Thi Hot Girl:::…
user752232pic9150891295362254.jpg







Ngày qua ngày, tôi cứ cặp kè bên Khắc Long với danh nghĩa là bạn gái hắn. Mỗi ngày, tủ đồ áo của tôi lại thêm đầy hơn, túi tiền của tôi cũng dày hơn, cuộc sống của tôi cứ như đang ở trên nhung lụa, tôi chưa bao giờ có đời sống vật chất đầy đủ hơn thế này.

Tuy vậy, “đời sống tinh thần” của tôi lại ngày càng lâm vào đường khốn, ngày nào mà tôi chẳng phải giả vờ cười tươi rói trước mặt Khắc Long, phải giả vờ âu yếm hắn như là đang âu yếm chính người mình yêu vậy, phải chịu sự lạnh nhạt, hời hợt của Hiếu Thiên và cả những người bạn ở xóm trọ của tôi nữa.

Tự cảm thấy mình không có lỗi gì trong chuyện này, tôi cũng chẳng thấy áy náy là mấy, mọi người đã không thích tôi thì tôi cũng chẳng còn có lý do gì để ở lại nơi này. Tôi quyết định chuyển nhà trọ, không ở lại nơi này nữa.

- Chào mọi người, hôm nay tôi sẽ đi khỏi nhà trọ này, sẽ không sống ở đây cùng các bạn nữa! – Tôi cúi đầu chào anh Thiên, Đan Quỳnh và Nhật Hạnh, ăn nói một cách vô cùng khách sáo.

- Sao cậu lại chuyển đi, ở đây không phải là rất tốt sao? – Đan Quỳnh khẽ nói, giọng có ý trách thầm nhưng tôi lại thấy rằng tôi đi chắc là nhỏ sẽ mừng lắm.

- Cũng đúng thôi, bây giờ người ta đã là bạn gái của một công tử nhà giàu rồi cơ mà, làm sao có thể đồng cam cộng khổ với bọn mình như ngày xưa… - Nhật Hạnh giở giọng mỉa mai, tôi nghe mà giận lắm nhưng cũng quyết không để lộ ra ngoài mặt.

- Anh cũng biết rằng sớm có ngày này nhưng không ngờ nó đến sớm vậy. Chào em, chúc em sống tốt! – Hiếu Thiên nói, cười nửa miệng rồi quay lưng bước đi, không thèm nhìn tôi đến một lần.

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, chào mọi người một lần nữa:

- Thôi, tôi đi. Sớm chừng nào có lẽ tốt chừng đó.

Nói xong, tôi lẳng lặng bước đi, dù đã đi được một đoạn khá xa nhưng tôi vẫn còn nghe thấy tiếng nói văng vẳng của một ai đó:

- Đã đi thì đừng bao giờ quay lại nữa, sẽ có một ngày nó hối hận cho xem.

Tôi hiểu rằng họ đang nói về tôi, tất nhiên rằng tôi sẽ chẳng bao giờ quay lại cái nơi của một thời xuẩn ngốc ấy nữa. Làm sao tôi có thể tiếp tục chung sống với mấy con người chẳng còn xem tôi là bạn là bè nữa cơ chứ. Tôi chẳng cần họ, bây giờ tôi xinh đẹp, lại là bạn gái của Khắc Long nên cả khối kẻ muốn làm bạn với tôi ấy chứ, tôi không cần họ… một chút nào hết.

“ Để rồi xem, nhất định, tôi sẽ sống tốt hơn mọi người, nhất định tôi sẽ làm được!!!”


o-0-o



Tôi rời khỏi xóm trọ nghèo, điều này cũng hợp ý Khắc Long lắm vì hắn không muốn có bạn gái lại sống ở trong cái khu nhà “ổ chuột”. Cũng nhờ vậy mà hắn nhanh chóng kiếm cho tôi một chỗ tốt hơn thấy rõ, một khách sạn 3 sao thoáng đãng và không gian rất đẹp, giá tiền thuê cũng hơi cao nhưng tất nhiên đều là một tay Khắc Long chi trả hết nên tôi chẳng phải lo nhiều.

- Anh Long! Bây giờ chúng ta đi đâu chơi đây?

- Bar nhé cưng?

- Uhm!

……

- Anh Long! Hôm nay em không muốn đi bar đâu!

- Thế cưng muốn đi đâu nè?

- Mình đi café cho nó nhẹ nhàng thôi nhé!

- Okie cưng!

……

- Anh Long! Lâu rồi mình chưa vào shop…

- Được rồi! Thích mua quần áo mới chứ gì, anh chiều cưng!


Cuộc sống của tôi cứ trôi qua bằng những ngày mải miết vui chơi như thế đấy, đến cả một việc rất quan trọng mà tôi lại nỡ quên, cho đến ngày hôm nay…

- Trúc này, ở trường sắp tổ chức cuộc thi Hot girl 2k10 đấy, cưng có định tham gia không?

- Thôi! Em tham gia không được đâu!

- Sao lại không? Bạn gái của Khắc Long mà “ngán” à?

- Không nhưng em... Để em hỏi ý kiến mẹ!

Chính lúc này đây, tôi mới giật sững người rằng, đã lâu tôi không đến bệnh viện thăm mẹ. Cứ mải mê quanh quẩn bên Khắc Long mà đến cả việc ấy tôi cũng quên, tôi là một đứa con tồi chăng?

Rồi tôi lại tự nhủ mình rằng, tôi không phải là đứa con như vậy, bởi vì nếu tôi không giữ được “tình cảm” với hắn thì lấy đâu ra tiền hắn gởi vào bệnh viện để chăm sóc mẹ tôi hàng ngày cơ chứ.

Thế là ngay chiều hôm đó, đích thân Khắc Long chở tôi đến bệnh viện để thăm mẹ với danh nghĩa là hỏi ý kiến mẹ.

Tôi cố gắng đi thật nhanh vì nỗi nhớ mẹ cứ thế tràn tới vì bao lâu nay phải quên đi, kìm nén lại.

Vừa bước đến cửa phòng, tôi đã gọi mẹ ngay và ôm chầm lấy bà.

Dạo này trông bà khỏe mạnh hơn nhưng đôi mắt lại hằn lên nhiều vết quầng thâm, có vẻ như bà ngủ không được trọn giấc.

- Mẹ vẫn khỏe chứ? Mẹ có uống thuốc đều đặn không? Mẹ thiếu ngủ sao ạ? – Tôi hỏi dồn hỏi dập và gạt tay lau đi hàng nước mắt đang lăn dài trên má.

- Mẹ sống tốt lắm, bác sĩ chăm sóc cho mẹ rất tận tình. Còn con thì thế nào? Việc học dạo này ra làm sao? Có để cô giáo phàn nàn về điều gì không?


Thực ra việc học của tôi “bê bết” lắm, bài tập về nhà hiếm khi tôi làm cho đầy đủ, lên bảng trả bài cũ thì cũng chẳng xong, ngồi trong lớp thì đầu óc cứ mơ mơ màng màng khiến không ít lần giáo viên chủ nhiệm định gọi về cho gia đình nhưng nhờ có Khắc Long xin hộ nên tôi đã thoát nạn bao nhiêu lần.

Tất nhiên lúc này tôi không thể nói ra cái sự thật bê bối ấy ra được, tôi sợ mẹ sẽ buồn và thất vọng về bản thân tôi nên tôi đành tránh đi:

- Vẫn tốt cả mẹ ạ. Con xin lỗi mẹ vì lâu rồi không đến thăm mẹ được…

- Không sao đâu… Mẹ biết rằng con học rất vất vả mà! – Mẹ nói vậy khiến tôi càng cảm thấy áy náy, tôi lại cho qua ch.uyện ấy:

- Mẹ không thấy cô đơn sao? Hay là… con bảo dì Bốn đến bệnh viện thăm mẹ nhé?

- Không! Mẹ thế này là tốt rồi con à, lâu lâu còn có cái cậu bạn của con đến thăm mẹ nữa mà!

Tôi ngạc nhiên:

- Cậu bạn nào cơ ạ?

- Cái cậu Thiên ấy, cậu ta tốt lắm. Ngày nào đến đây cũng mang theo quà bánh, trái cây cho mẹ và mới hôm bữa còn đưa cho mẹ cái máy cát-sét để mẹ nghe cho đỡ buồn đấy!

“Là anh ấy!” – Tôi nghĩ thầm rồi nhìn lên đồng hồ, tôi chỉ còn 5 phút nữa để nói chuyện với mẹ, tôi không dám để Khắc Long chờ lâu.

- Mẹ ơi, con định tham gia cuộc thi Hot girl của trường, là cuộc thi giống như Hoa khôi ấy mẹ!

- Sao? Con gái mẹ bỗng dưng lại muốn làm Hoa khôi cơ à?- Mẹ cười dịu dàng, nói bằng giọng ngạc nhiên và bàn tay vẫn cứ mải vuốt ve mái tóc tôi.

- Vâng… Con định hỏi ý kiến mẹ…

- Chỉ cần con vui là được rồi! Con cứ tham gia đi, còn về phía mẹ, mẹ sẽ rất tự hào khi có người con là Hoa khôi của trường đấy!

- Dạ ! Con cảm ơn mẹ, bây giờ con lại phải đi học ngay đây, còn chào mẹ nhé, hôm khác con lại đến thăm! – Tôi khẽ hôn lên hai gò má xanh xao của mẹ, sau đó bước đi khỏi bệnh viện thật nhanh.

 
Vài tuần sau, cuộc thi Hot girl 2k10 cũng đã diễn ra nhanh chóng. Lớp tôi có hai đại diện tham gia đó là tôi và một nữ sinh mà có lẽ ít ai ngờ đến, cô bạn mọt sách Đan Quỳnh mà chính tôi đây – người là bạn thân, à không, đã từng là bạn thân của nhỏ cũng không thể ngờ đến. Không phải là Đan Quỳnh không xinh đẹp hay là Đan Quỳnh không đủ khả năng. Mà là vì từ trước đến nay, nhỏ luôn tạo ra cho mình một vỏ bọc kín đáo, dè dặt. Không tài nào mà có thể nghĩ rằng, nhỏ có “tham vọng” trở thành Hot girl của trường.

Ánh đèn sân khấu rục rỡ bừng lên giữa không gian náo nhiệt. Cả khán đài như muốn vỡ ra như từng mảnh thuỷ tinh, bay vút lên theo bầu trời cao vời, rồi chao liệng xuống mặt đất. Trường tôi luôn như vậy đấy, học sinh ở đây ai cũng rất nhiệt thành.

Tôi ngồi trong phòng trang điểm nhưng tai vẫn lắng nghe văng vẳng tiếng MC ngoài sân khấu.

- Các bạn học sinh chú ý trật tự vì phần thi thứ nhất – phần thi trang phục áo dài sắp diễn ra…

Khẽ ngước lên chiếc đồng hồ đang mải miết quay đều từng giây, tôi hít một hơi thật dài và tự nhủ lòng rằng: “ Tôi muốn trở thành Hot girl, tôi phải cố gắng!”

Bỗng, một cái vỗ nhẹ trên vai đã cắt ngang cái dòng suy nghĩ lúc này của tôi.

- Năm nay có 4 thí sinh được kì vọng nhiều nhất đấy!

Tôi ngoái người lại, khẽ mỉm cười khi thấy đó là Mai Thư. Cô mặc trang phục áo dài, vậy là cô cũng tham gia cuộc thi này chăng? Nghĩ vậy nên tôi liền hỏi ngay:

- Ơ! Cậu cũng tham gia Hot girl 2k10 sao?

Mai Thư gật đầu:

- Uhm! Tôi là hoa khôi khối 11, muốn hay không cũng phải tham gia rồi!

Tôi gật đầu, lòng vừa cảm thấy nhẹ nhõm do có người quen cùng nói chuyện để giải tỏa tâm lí và cũng đồng thời cảm thấy cực kì rn vì sắp phải đối mặt với một địch thủ khôg thể nặng kí hơn. Tôi quay sang Thư, giọng nửa đùa nửa thật:

- Thư tham gia thì chắc tôi cũng không còn vé vào vòng trong luôn quá!

Nghe vậy, Mai Thư vội lắc đầu phản đối ngay:

- Không dám đâu! Trúc phải biết rằng Trúc của bây giờ và Trúc của ngày xưa khác nhau nhiều lắm đấy! Trúc biết không, 4 người được kì vọng nhất của năm nay là chị Khánh Linh của khối 12, nhỏ Tường Vy khối 11, tôi và một người nữa là Trúc đấy!

Tôi đang định chối dần thì MC của chương trình vội công bố phần thi bắt đầu:

- Xin mời 27 thí sinh cùng bước ra để tham gia phần thi trang phục áo dài!!!

……
Đầu tiên, tất cả các thí sinh đến từ các khối lớp bước ra để trình diễn chung, sau đó từng cặp thí sinh sẽ bước lên để cùng thực hiện phần thi.

- Thí sinh Nguyễn Tường Vy và thí sinh Mai Bích Trâm!

Theo tôi đánh giá, Bích Trâm có vẻ mờ nhạt còn Tường Vy thì theo đúng nhận định của Mai Thư, cô tỏ ra là một đối thủ đáng gườm.

- Thí sinh Phạm Khánh Linh và thí sinh Vũ Đan Quỳnh!

Lúc này đây, tôi mới sửng sốt thật sự. Khánh Linh thì khỏi phải nói, vóc dáng của cô có lẽ bất cứ siêu mẫu nào trên thế giới cũng phải ao ước nữa là… Còn Đan Quỳnh thì… tôi không thể phủ nhận rằng nhỏ đẹp, đẹp một cách duyên dáng, đẹp một cách tri thức. Nhỏ mặc áo dài theo phong cách của học sinh, tóc bím hai bên và đội nón lá.

- Thí sinh Hoàng Minh Trúc và thí sinh Trương Đoàn Mai Thư!

Tôi bước lên cùng với Mai Thư. Tôi e rằng mình được nhận ít sự cổ vũ hơn nhưng không, tôi được cổ vũ đông lắm, đặc biệt là khối 12. Mà tại sao khối 12 lại reo hò tên tôi nhiều thế mà tại sao khối 10 lại ít thấy ai? Tôi thở dài, lòng đã dần dần hiểu tại sao. Có vẻ như tôi đang mang trên mình vẻ đẹp của Khắc Long thì đúng hơn. Họ cổ vũ cho tôi vì e dè Khắc Long.

Một cách mau chóng, tôi lại gạt phăng cái ý nghĩ ấy đi, sau đó cố gắng tập trung uyển chuyển trong từng đường nét để hoàn thành bài thi một cách tốt nhất có thể.

Kết thúc phần thi áo dài, dĩ nhiên tiếp đến sẽ là phần thi tài năng. Các thí sinh sẽ thể hiện năng khiếu của mình như hát, múa, đánh đàn hay thậm chí là đánh võ nữa. Còn tôi, tôi sẽ cắm hoa vì vốn dĩ tôi là đứa khéo tay, hay làm cơ mà.
.
- Sau đây là kết quả những thí sinh đạt vào vòng thi ứng xử… Danh sách gồm 5 thí sinh… Nguyễn Tường Vy, Trương Đoàn Mai Thư, Ngô Thị Quỳnh Trang, Hoàng Minh Trúc và…

Cả khán đài ai ai cũng nghĩ không ai khác, người đó sẽ là Khánh Linh của khối 12 nhưng không…

- Vũ Đan Quỳnh!

Chính tôi cũng phải sửng cả người lên khi nghe thấy vị MC kính quý đọc lên tên của Đan Quỳnh. Trời đất ơi… có tin được không cơ chứ? Ghê thật! Đan Quỳnh đâu có đẹp tẹo nào. Thế mà nhỏ vẫn ung dung bước vào vòng chung kết được cơ đấy?! Bộ áo dài của nhỏ đâu cần đính cườm như của tôi? Nhỏ thể hiện năng khiếu hát vô cùng mộc mạc, đơn giản chứ đầu cần cắm hoa này nọ như tôi? Tôi đã không biết rằng… đôi khi cái đẹp lại ẩn mình trong những giá trị giản đơn nhất.

Đến phần thi cuối cùng, phần thi ứng xử. Câu hỏi được đặt ra cũng không có gì là khó, quan trọng là trả lời làm sao cho thật khéo, lưu loát, tự nhiên và chân thành nhất thôi. “ Em hãy cho biết lý do mình tham gia cuộc thi Hot girl 2k10?”

Mai Thư trả lời đầu tiên, cô trả lời khá thông minh, đúng trọng tâm và cực kì lưu loát. Kế đến là Quỳnh Trang và Tường Vy khối 11.

- Xin chào quý vị và các bạn đang theo dõi cuộc thi Hot girl của trường chúng ta. Em tên là Nguyễn Tường Vy, học sinh lớp 11a3. Lời đầu tiên em xin gửi đến là lời chào trân trọng nhất. Và bây giờ em xin được trình bày phần dự thi của mình như sau… Em đến với cuộc thi này là để trau dồi thêm cho mình kiến thức, học hỏi thêm bè bạn và quan trọng nhất là… được toả sáng, được chứng tỏ vẻ đẹp của mình. Em xin hết.

Cô bạn này có vẻ hơi khoa trương nhỉ? Tôi nghe mà cảm thấy nó hoa mĩ và chẳng thật chút nào.

- Xin mời thí sinh tiếp theo, Vũ Đan Quỳnh.

- Lời đầu tiên em xin được gửi đến quý thầy cô giáo, bạn bè là lời chúc, lời hỏi thăm sức khoẻ và lời chào trân trọng nhất. Em là Vũ Đan Quỳnh, hôm nay em đến với cuộc thi này, lý do đầu tiên là vì lớp đề cử và lý do thứ hai là lý do quan trọng hơn cả, em muốn trau dồi thêm khả năng tự tin trước đám đông, học tập các bạn và chứng tỏ được nét đẹp xuất phát từ những điều giản dị nhất mà không cần cầu kì, hoa lá. Em xin chân thành cảm ơn.


 
Còn lý do của tôi thì sao? Đơn giản là vì Khắc Long – hắn ép buộc tôi. Nhưng chẳng lẽ bây giờ tôi đi nói những điều đó cho mọi người nghe à? Không đời nào! Tôi đâu có ngốc như vậy chứ! À đúng rồi! Là vì… tiền cơ mà!? Giải thưởng là 2 triệu đồng, sẽ giúp tôi trang trải học phí cũng như là giảm đi gánh nợ với Khắc Long. Nhưng chẳng lẽ cũng nói ra thế sao? Ôi! Rõ ràng là cũng không ổn cơ mà… À! Là vì…

- Và bây giờ là thí sinh cuối cùng, Hoàng Minh Trúc.

- Xin chào quý thầy cô giáo cùng bạn bè 3 khối…- Tôi ậm ờ nói, giọng hơi run. Vốn dĩ tôi không phải là đứa tự tin trước đám đông cơ mà! - Em là Hoàng Minh Trúc, học sinh lớp 10a7… - Lại ngập ngừng, tuyến mồ hôi của tôi cứ căng lên mà hoạt động. - Hôm nay đến với cuộc thi Hot girl 2k10, em không biết nói gì hơn là cảm ơn mẹ… Mẹ… Mẹ là người đã ủng hộ em đến với cuộc thi… Và mẹ… mẹ…

- Em cứ bình tĩnh. Thời gian của em còn lại 2 phút.

Còn có 2 phút thôi mà gã ta bảo tôi bình tĩnh cơ à? Làm sao bây giờ? Tôi run quá.

- Em… em… em yêu mẹ rất nhiều… - Tôi chỉ biết nói như vậy rồi kết thúc phần dự thi của mình. Rõ ràng, tôi trả lời còn “lờ mờ” và chẳng rơi vào trọng tâm. Điều tôi lo lắng lúc này chỉ là Khắc Long thôi. Chứ tôi thì chẳng thiết gì cái danh Hot girl cho lắm. Nói thật, bây giờ tôi đã nổi tiếng toàn trường rồi. Hỏi xem ai mà chẳng biết Minh Trúc – bạn gái của Khắc Long cơ chứ?! Nghĩ đến mà tôi lại thấy càng buồn thôi.

Lấy lại bình tĩnh, tôi cố gắng lui vào trong cánh gà. Vừa thấy tôi, Mai Thư đã vồn vã chạy đến:

- Trúc! Sao lúc nãy Trúc run quá vậy?

Tôi cười, đúng ra không phải là cười mà là kéo dãn đôi môi về hai bên. Thật vậy, lúc này tôi không còn tâm trạng mà cười nữa. Tôi nghe thấy tiếng người ta châm biếm, nào là “Mẹ cái nhỏ Trúc là Khắc Long đại ca rồi!” hay “Tội nghiệp ghê chưa kìa, bạn gái của Khắc Long bị “bể dĩa” ”. Hỏi thử có đáng giận không? Nhưng mà tôi đâu có quyền đấy, người ta nghĩ thế nào, nói thế nào là quyền của người ta. Tôi nào có quyền can thiệp?!

Tôi hướng sang phía Thư và đáp:

- Tôi không quen đứng trên sân khấu cho lắm!

- Tôi thấy Trúc thi mà cũng lo thay cho Trúc luôn đó!

- Ừ! Tình hình này là không đậu rồi, hihi. Nói vậy thôi chứ tôi có lưu loát cỡ nào thì cũng không qua nổi Mai Thư đâu!

- Trúc quá lời rồi, Thư thấy mình vẫn chưa thực sự xuất sắc. Có lẽ Hot girl năm nay dành lại cho khối 10 rồi.

- Khối 10?

- Vũ Đan Quỳnh! Cô bạn ấy mộc mạc, chân quê nhưng rất ấn tượng đấy chứ?

Tôi đưa mắt về phía Quỳnh, nhỏ đang cười đùa, nói chuyện với Hiếu Thiên ở đằng kia – cũng không cách xa chỗ tôi là bao. Anh đã nhìn thấy tôi, tôi dám cá là như vậy. Nhưng chắc là anh lại lờ đi thôi, vì anh giận tôi rồi. Giá như anh hiểu là tôi đang cần lắm sự động viên từ anh. Ơ… Hình như tôi lại bắt đầu ảo tưởng rồi nhỉ? Tôi và anh bây giờ giống như hai con người ở hai thế giới riêng biệt. Anh chẳng còn coi tôi là bạn thì hỏi sao…

- Kết quả cuộc thi Hot girl 2k10 xin được phép công bố! – Gã MC oang oang nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Lần lượt cả 5 người được lọt vào vòng thi ứng xử chúng tôi bước ra khán đài. Tôi lẽo đẽo bước theo sau Mai Thư vì trong số họ tôi chẳng quen ai ngoài cô cả. À không, còn một người tôi quen, thậm chí là rất thân nữa chứ nhỉ? Là Đan Quỳnh. Thế nhưng người ta lờ tôi đi thì tôi cũng phải “đáp lễ” chứ! Sao có thể vờ như chưa có chuyện gì xảy ra được. Khẽ thở dài, tôi lại nhớ về ngày xưa – những ngày tháng êm đềm, hạnh phúc tuy khốn khó.

- Danh hiệu Hot girl cao quý ngày hôm nay được trao cho thí sinh…

Tôi run người, tôi không dám dỏng tai lên mà nghe nữa. Ôi! Phải lấy can đảm từ đâu bây giờ? Trong đầu tôi lúc này chỉ hiện lên vẻn vẹn hai chữ thôi… “Khắc Long”.

- Vũ Đan Quỳnh!

Gã MC vừa dứt lời là cả khán đài đã như vỡ oà ra. Làm sao người ta có thể nghĩ một cô gái bình thường, thậm chí là quá quá bình thường như thế, nhỏ chẳng có gì đặc biệt thế mà lại đạt ngôi vị cao nhất trong cuộc thi ngày hôm nay? Tôi đây… xinh đẹp thế này, thể hiện các phần thi cũng đâu đến nỗi… vậy mà lại… thua kém nhỏ sao? Mà cứ cho nhỏ hơn tôi đi, còn Mai Thư thì thua nhỏ à? Hờ! Nghịch lí! Đúng là nghịch lí. Nhưng mà thôi, dẫu thế nào thì tôi cũng mừng cho nhỏ, nhỏ thật may mắn.

Bỗng, một cánh tay chìa ra trước mặt tôi. Khẽ ngước đôi mắt đang đỏ gay lên của mình, tôi nhận ra đó là Đan Quỳnh. Nhỏ đang đợi một cái bắt tay “hữu nghị” từ tôi. Bắt tay cơ à? Nhỏ muốn chế nhạo tôi sao? Chính vì vậy mà cái suy nghĩ “ mừng cho nhỏ” của tôi tan biến hết. Tôi cảm thấy giận vô cùng.

Hếch mặt lên, tôi cười mỉm:

- Hãy cứ cười nhạo tôi đi!

Nghe thấy vậy, đôi mắt long lanh sau cặp kính của Quỳnh bỗng tròn xoe ra. Còn về phần tôi, tôi vẫn giữ nguyên nụ cười “ngọt ngào” của mình, đôi mắt hướng về phía bàn tay nhỏ với ý: “ Sao chưa rụt tay lại?” . Hất nhẹ tà áo dài, tôi uyển chuyển từng bước vào trong cánh gà. Bỏ lại sau đó là nỗi hụt hẫng của Đan Quỳnh.

.

Tôi rảo bước, cố len mình qua đám đông vẫn đang náo loạn bởi cái kết quả vô cùng quái đảng ấy. Nhìn thấy tôi, họ dò xét, họ dè bỉu nhưng cũng có người thấy tiếc nuối cho tôi. Ra đến ngoài cổng trường, tôi hy vọng mình không gặp Khắc Long.

Qủa là hắn không tới đón tôi thật. Ơn trời, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chưa kịp dứt nhịp thở đầy mỏi mệt kia, tôi đã giật thót bởi giọng nói đanh thép quen thuộc.

- Xin chào tân Hot girl trường Tân Lợi!

Trời đất! Rõ ràng ban nãy tôi không thấy Khắc Long, thế mà bây giờ hắn lại chình ình trước mặt tôi thế này là sao?

Tôi cười gượng:

- Hot girl gì chứ?! Em rớt rồi.

- Cưng đùa anh đấy à? – Hắn cười nhếch mép, bàn tay mơn trớn lên phần cổ của tôi.

Tôi khẽ đẩy cái bàn tay thô ráp của hắn ra và nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh ấy:

- Ngôi vị Hot girl thuộc về người khác rồi, không phải em.

- Anh sẽ phạt cưng vì tội dám đùa giỡn với anh đấy!

Thấy mình nói mãi mà hắn không chịu tin, tôi bực dọc gắt lên:

- Em thề!

- Vậy nói đi, ngôi vị Hot girl thuộc về ai? Mai Thư chắc?

Tôi đáp, giọng nhẹ tênh:

- Không. Là Vũ Đan Quỳnh.

- Ai mà nghe lạ hoắc vậy trời?!

- Cô bạn ở cùng dãy trọ với tôi ngày xưa.

Khắc Long quát ầm lên:

- Một đám xấu xí, vậy mà cô cũng để cho thua được. Thua ai thì thua, ai lại đi thua cái lũ quê kệch ấy chứ?

Thấy mọi người xung quanh bắt đầu đổ dồn ánh mắt về mình, tôi ái ngại nhìn Khắc Long:

- Tại tôi không đủ khả năng thôi, anh làm gì mà phải tỏ ra bực bội như thế?

- Bạn gái của Khắc Long mà phải chịu thua người khác à? Cô thấy không sao còn tôi lại thấy đó là một điều “sỉ nhục” đấy! – Vừa nói, hắn vừa siết mạnh lấy cổ tay tôi. Từng mạch máu như muốn nghẹn lại, bàn tay tôi tím ngắt.

- Bỏ tay tôi ra, anh làm tôi đau đấy!

- Kệ xác cô! – Nói rồi Khắc Long leo lên chiếc Mô-tô đua đồ sộ của mình và rú ga ầm ầm. Vài giây sau đó tôi chỉ còn thấy làn khói đặc mù trời, còn hắn thì đã lượn đi mất hút.

Tôi xoa xoa bàn tay đỏ tấy của mình. Liệu rằng phải chịu đựng hắn đến bao giờ đây? Tôi buông ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước, khẽ thở dài. Con đường đen kịt bây giờ chỉ còn lại mình tôi, lạnh vắng.
***
Hết chap 10.
 
×
Quay lại
Top