Sự chờ đợi của tôi

thichtien

@hạnh phúc là...tiền@
Thành viên thân thiết
Tham gia
23/8/2012
Bài viết
721
“Quên một người mình yêu cũng khó như cố nhớ một người chưa bao giờ gặp”.


Bất cứ ai sau một ngày làm việc vất vả đều mong muốn nhanh chóng được nghỉ ngơi thoải mái nhưng nó lại khác. Nó sợ cái khoảng thời gian “tạm nghỉ”, nó sợ không có việc gì để làm, nó sợ ở một mình, sợ cảm giác cô đơn bủa vây lấy nó kể từ ngày anh và nó chia tay. Mà kì quái ở chỗ mỗi khi mệt nó lại nhớ anh cồn cào da diết, nhớ vòng tay ôm ấm ấp, nhớ nụ cười, nhớ cái xoa đầu rất “người lớn” của anh và vì vậy mà nó được quyền mè nheo hờn dỗi nũng nịu. Đúng rồi đã từ lâu nó không còn biết đến cái cảm giác được “làm trẻ con” ấy….

Nó đã yêu anh, yêu anh hơn bất cứ ai và bây giờ vẫn vậy. Thiếp đi lúc nào không biết và anh lại hiện về trong giấc mơ của nó giống như những đêm khác. Vẫn đôi mắt thật buồn, vẫn khuôn mặt và hình dáng gầy, vẫn chiếc áo phông kẻ xanh vẫn …

Không thể hẹn hò gặp gỡ, không thể tự động chạy sang nhà anh mỗi khi nhớ, cũng không thể tìm hết lý do này lý do khác để được gặp nó chẳng biết phải làm gì ngoài việc mỗi khi đi đường mắt lại dáo dác tìm kiếm một hình ảnh thân quen dẫu biết rằng là rất khó…nhưng dường như đó đã là một thói quen – một thói quen khó thay đổi. Đôi lúc “thức tỉnh” thì nó tự nhủ rằng đừng tìm nữa không thấy đâu nhưng rồi sâu thẳm trong trái tim vẫn le lói hy vọng hy vọng được nhìn thấy anh đang đi đằng trước. Vì rằng sẽ không dám gặp đối diện – sợ cái cảm giác nhìn nhau mà không thể nói gì. Cười ư, liệu có cười được không khi trong lòng vẫn rất đau. Khóc … khóc để làm gì khi nước mắt đó không thể níu kéo bước chân người ở lại. Vì vậy – nó chỉ thích nhìn từ phía sau, thích đi cùng anh trên một con đường, dưới một bầu trời. Đó đã là hạnh phúc

Và rồi những ngày tháng sau đó nó lại phải cố gắng gạt đi cái hình ảnh đằng sau lưng đó… Đôi lúc nó cũng muốn say, muốn sống phớt đời cho cuộc đời thay đổi nhưng sao mà khó quá. Thỉnh thoảng có người hỏi : “Đã có người yêu chưa?” . Nó cười và đáp rằng, vẫn chưa có đâu. Thật ra không phải không có người theo đuổi, mà chính là không phù hợp. Không phải yêu cầu cao, mà chính là không có cảm giác. Đôi khi nó muốn yêu để bản thân không còn cô đơn nữa, nhưng mà nó nghĩ không thể tùy tiện được bởi vì có câu “thà thiếu chứ đừng dễ dãi”.

Nhưng chờ đợi đến khi nào nhỉ? Đôi khi sự chờ đợi khiến nó mỏi mệt, khiến dễ nản lòng và thấy mất tự tin vào tương lai, vào chính bản thân mình. Dẫu biết là phải cố gắng, cố gắng, phải tự tin và sống lạc quan nhưng trên bước đường đời mấy ai không có những giây phút yếu lòng muốn có một bàn tay ấm để cầm, muốn có một bờ vai để dựa vào mà khóc….

Nghe đi nghe lại bài hát “Bản tình ca đầu tiên” nó thầm ước sẽ có một chàng hoàng tử như vậy xuất hiện trong cuộc đời của nó, một người có thể giúp nó vá lành những vết thương trong tim, một người có thể yêu thương nó thật nhiều và nó cũng vậy.



 
×
Quay lại
Top