kaito_kid_1412

Yêu Ran forever!
Thành viên thân thiết
Tham gia
21/11/2010
Bài viết
120
11h đêm

KSV.ME-kenhsinhvienlongtimeran(1).jpg


Oài, mỏi nhừ cả người. Chỉ còn ngày mai nữa là tôi sẽ xong kì thi cuối năm học. Hai môn Anh và Toán sao mà khó “nhai” quá. Tôi cần chăm chỉ học hơn nữa, vì tôi và cả vì Shin nữa chứ. Cậu ta đi đâu mấy tháng không về, chắc ở bên Mỹ học luôn rồi. Mỗi lần về thì cũng chỉ vì vụ án, xong là biến đâu mất tiêu à! Nước mắt tôi đã cạn khô mỗi khi nghĩ về cậu ấy.” Shin à, cậu hãy sống thật tốt và học thật giỏi nhé! Tớ cũng sẽ luôn cố gắng vì cậu và cả vì tớ nữa."
…………………..
Tích tắc..Tích tắc… Renggggggggggggggggg
Tôi dậy rồi! Oái. Bây giờ là 6h30. Tối qua tôi quên mất vặn đồng hồ như thương lệ. Sáng nay tôi thi nên phải sớm hơn mới đúng chứ. Chán tôi quá ! Tôi phải nhanh lên mới kịp.
- “ Bố ơi con đi học đây!” Tôi mặc quần áo và mang ba lô chạy như bay ra cửa.
- “ Sao đi sớm thế con? Ăn sáng rồi đi học chứ?” Bố tôi vừa ngái ngủ vừa hỏi. À! Con xin lỗi ông bố thân yêu. Đáng lẽ bố nên hỏi là “ Ở nhà nấu cơm cho bố rồi mới đi chứ?”!
- “ Sáng nay con thi bố ạ! Bố ở nhà tự nấu cơm đi nhá!”
Tôi chạy vội đến trường may ra mới kịp. Vừa bước chân đến cổng trường thì trống vào học vừa vang lên. Ơn chúa! Cuối cùng thì cũng kịp giờ.
Lớp tôi hôm nay có vẻ hơi ồn ào nhưng tôi mặc kệ. Điều quan trọng bây giờ là phải tập trung, đọc kĩ đề và làm bài thật cẩn thận. Ran à! Fighting!
……………………..
45 phút trôi qua thật nhanh chóng. Đề môn anh năm nay cũng không khó lắm. Đều là những kiến thức đã ôn qua rồi nên làm cũng tàm tạm.Ok, vậy là chỉ còn môn toán nữa thôi. Môn này cần cẩn thận nếu không muốn bị lừa. Tôi đang ngồi suy nghĩ và chuẩn bị tinh thần cho môn thi sau thì thấy có ai đó giật tóc tôi và nói khe khẽ:
- “ Ran à! Cậu có làm được bài không? Đề cũng không……”
Tai tôi như bị ù đi. Giọng nói này, hành động này sao mà quen thế? Không phải chứ? Không phải là cậu ấy đã trở về chứ? Tôi từ từ ngoảnh mặt ra sau và…..thật không thể tin được. Người ngồi trước mặt tôi, đang cười cười nói nói nhìn tôi…là cậu ấy_ cái gã thám tử dở hơi ấy.
Mắt tôi bị nhòe đi. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má trước cả khi tôi kịp suy nghĩ mình nên làm gì. Đầu óc tôi quay cuồng. Cậu ấy đã quay về thật rồi! Cảm ơn chúa! Cậu ấy đã bình an trở về. SHINICHI ĐÃ BÌNH AN TRỞ VỀ! AAAAAAAAAA
- “Nín đi! Trông cậu khóc cứ như con nít lên ba vậy!” Cậu ta vẫn hay trêu chọc mình. Đáng ghét! Sao không nghĩ đến cảm xúc của người ta chứ, cái gã thám tử vô tâm?
Cậu ta vừa nói vừa rút từ túi quần ra chiếc khăn tay màu trắng ra đưa cho tôi. Ở góc khăn có thêu chữ SK. À chắc là Shinichi Kudo ấy mà!
Tôi không nhận. Cứ nhìn cậu ta mà khóc. Những cảm xúc kìm nén bấy lâu nay lại tràn về. Cảm xúc hụt hẵng khi biết cậu ấy đã sang Mỹ. Cảm xúc đau khổ và nhớ nhung vì không được gặp cậu. Và cả cảm xúc lo lắng vì không liên lạc được với cậu. Tất cả đều ùa về mà tôi không sao giữ lại được.
Shinichi nhẹ nhàng đưa khăn của cậu ấy lên lau những giọt nước mắt cho tôi. Cảm ơn cậu Shinichi. Cảm ơn cậu đã trở về.
- “ Ngốc ạ! Đừng có khóc nữa! Tớ không chạy trốn nữa đâu mà lo. Bây giờ cậu phải bình tĩnh lại để chuẩn bị thi nữa chứ! Cố gắng lên nhé!” Shinichi dúi cái khăn vào tay tôi. Tôi gật đầu và nhận khăn từ tay cậu ấy, mỉm cười. Cậu ấy đã trở về rồi. Tôi không phải lo gì nữa. Điều quan trọng bây giờ là phải làm bài cho tốt.
…………….
Cuối cùng cũng thi xong, thấy nhẹ nhõm cả người. Toán tôi làm được hết nhưng hình như có sai 1 ý. Thôi không sao! Như thế là vượt quá tiêu chí rồi.
Tôi và Shin đi học về cùng nhau. Hình như bọn con trai trong lớp có rủ cậu ấy đi chơi nhưng cấu ấy từ chối, bảo muốn về nhà nghỉ ngơi sau chuyến bay dài. Á! Vậy là cậu ta vừa đáp chuyến bay sang nay đến Nhật mà vẫn đủ tỉnh táo để đi thi à? Kinh thật!
Tôi đi bên cậu ấy mà không nói một lời nào. Không hiểu sao tôi lại mất đi cảm giác thoải mái khi đi cạnh bạn bè. Tim tôi đập rộn ràng. Tôi có biết bao câu hỏi muốn hỏi cậu ấy nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Bầu không khí im lặng bị phá tan bởi Shinichi:
- “ Cậu không có gì để hỏi tớ ư?”
- “ Tớ chỉ muốn hỏi cậu có khỏe không, khi nào về, nhưng tớ đều biết câu trả lời cả rồi phải không?”
- “ Uhm. Cậu không muốn biết tớ đã đi đâu, làm gì và sao bây giờ lại trở về à?”
- “ Nếu muốn thì cậu đã nói cho tớ biết rồi, đâu cần tớ phải hỏi?” Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy và thấy mặt cậu ấy hơi ửng đỏ. Thực ra thì tôi đang nói dối nhưng như thế thì sao chứ? Tôi không muốn Shin khó xử vì tôi. Rồi tôi quay sang ôm chầm lấy cậu ấy_ như hồi chúng tôi còn nhỏ. Tim tôi đập rộn ràng. Tôi mỉm cười hạnh phúc vì cậu ấy đang ở đây, ngay bên tôi lúc này.
- “ Cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu đã trở về!”
Cậu ấy cứ ấp a ấp úng không nói nên lời. Tôi vẫn cứ ôm chầm lấy cậu ấy. Coi như đây là kết quả cho sự chờ đợi của tôi. Cứ cho là như vậy đi.
Tách. Tôi và Shin giật mình quay lại nhìn. Ôi thôi! Cô bạn trời đánh Sonoko của tôi đang đứng đấy nhăn răng cười và trên tay là cái máy ảnh kĩ thuật số đời mới của cô nàng.
Chẳng lẽ cô nàng vừa chụp hình tôi và Shin ôm nhau sao?
- “ Tình cảm gớm nhỉ! Mới trở về mà đã bày đặt thể hiện tình cảm nơi công cộng rồi. Đã thế, Sonoko này sẽ đem ảnh này lên Facebook của lớp cho bàn dân thiên hạ coi. “ Cô nàng nháy mắt mỉm cười tinh ranh. Trời đất! Sao người bạn thân nhất của mình lại không nghĩ cho đứa bạn gái tội nghiệp này nhỉ?
- “ Không được đâu Sonoko. Tớ xin cậu đấy!” Tôi cố dùng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.” Cậu muốn làm tớ bẽ mặt trước cả lớp sao?”
- “ Không sao đâu! Tớ chỉ muốn dán mác cho 2 cậu là “ Đã có chủ “ thôi. Thế nhé! Bye” Vừa nói cô nàng vừa chạy như bay, chắc là sợ tôi đuổi theo. “ Sonoko, cậu chết chắc rồi!” Tôi đang trong tư thế định chạy theo Sonoko thì có bàn tay nắm chặt lấy tôi. Là Shinichi, cậu ấy làm cái quái gì thế không biết? Sao không để tôi đuổi theo Sonoko?
- “ Thôi bỏ đi” Shin nói.
- “ Sao lại bỏ đi? Cậu muốn chúng ta bẽ mặt trước các bạn trong lớp sao?” Tôi nổi giận thật sự.
- “ Sao lại bẽ mặt? Các bạn trong lớp cũng biết chúng ta thân nhau lắm mà! Với lại bạn bè bình thường ôm nhau có sao đâu. Đó chỉ là xã giao bình thường thôi. Tớ cũng thường bắt tay, có khi còn ôm các fan của mình nữa. “ Tôi nghe cậu ấy nói mà tức điên lên. Shin bảo ôm con gái chỉ là xã giao thôi à! Cậu ấy cũng đã từng ôm nhiều người ngoài tôi nữa à! Thế mà đây là lần đầu tiên tôi ôm cậu ấy_ là boy ý. Rồi đến cảm giác vui thích khi ở gần cậu đến vậy. “Ài chà! Chàng thám tử đào hoa à. Đấy chỉ là trò đùa của cậu thôi chứ gì? Thật đáng ghét!”
Nhận ra thái độ tức giận của tôi, Shin bèn cười hiền:
- “ Tớ đùa thôi. Làm gì có ai ôm xã giao chứ! Mà nói thật, nếu bức ảnh này đem lên mạng thì tớ là người thiệt nhất. Như thế chắc fan nữ của tớ sẽ giảm đáng kể đấy!”
- “ SHINICHI!!!!!!!!!!!” Tôi hét lớn, tức muốn xịt khói lỗ tai. Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Lúc nào cũng kiêu căng chỉ nghĩ đến bản thân mình.
- “Ừ! Chỉ cậu là thiệt đó. Chỉ cậu là mất đi fan nữ xinh xắn gợi cảm còn tớ thì chẳng mất gì cả! Thế đã được chưa?” Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy rồi bỏ đi. Đồ con trai đáng ghét, đồ con trai kiêu căng…..
Shin chạy đuổi theo tôi và nắm lấy tay tôi :
- “ Cho tớ xin lỗi. Tớ chỉ muốn đùa cho vui thôi, không ngờ cậu lại tức giận đến thế! Tớ xin lỗi mà Ran.” Tôi tròn mắt nhìn cậu ấy. Không phải vì câu nói của cậu ấy mà vì thái độ đó, khuôn mặt đó. Trông cậu ấy rất rất giống Conan. Đúng! Là Conan. Mà thật kì lạ. Đúng cái đên mà Shin ra đi thì cũng là lúc tôi gặp Conan và cậu nhóc đến ở nhà tôi từ khi đó. Rồi cách đây mấy ngày Conan về Mỹ cùng bố mẹ thì Shin lại trở về. Và cả thái độ cùng khuôn mặt của Conan giống hệt Shinichi. Sao lại có chuyện kì lạ thế nhỉ?
- “ Sao thế Ran? Sao cậu nhìn tớ chằm chằm thế?”
- “ À! Không có gì! Chỉ là tớ thấy cậu giống Conan quá thôi!”
- “ Thế cậu không nghe mẹ tớ nói gì à! Conan là cháu nội của ông bác lấy bà bác là con gái của anh trai ông nội của mẹ tớ mà!”
- “ Hơ. Đúng là họ hàng râu mơ rễ má!”
- “ Nhắc đến mẹ tớ mới nhớ. Mẹ vừa gửi cho tớ 2 vé đi du lịch trên con tàu Liberty 2 ngày 1 đêm. Cậu…có muốn đi với tớ không?”
- “ Để tớ xin phép bố đã.”
- “ Uhm. Vậy 7h sáng mai tớ qua nhà đón cậu. Nhớ chuẩn bị hành lý đầy đủ đấy! Đến nhà rồi, tớ về đây!”
Tôi về nhà mà thơ thẩn. Dù sao hôm nay cũng là ngày tuyệt vời. Tôi làm bài tốt và điều quan trọng là tôi gặp được cậu ấy. Có điều gì tuyệt vời hơn khi cậu ấy xuất hiện trước mặt tôi khỏe mạnh và vẫn như xưa. Cảm ơn Chúa đã cho con một ngày mới tuyệt đẹp, đã cho con thêm sức sống.

Sáng hôm sau ( 7h)
Kính cong….Kính cong……..
Mới sáng sớm mà ai đã đến nhà tôi thế này. Tôi trùm chăn kín mít để không nghe thấy tiếng chuông.
- “ Ran ơi! Dậy đi! Có thằng Shin đến chơi này!”
Sao cơ? Shinichi đến chơi sớm thế này, vì chuyện gì nhỉ? ÔI! Thôi chết rồi. Tôi quên mất chuyện cậu ấy nói hôm qua, tôi cũng chưa xin phép bố. Thôi, cứ mặc quần áo và lấy vali cái đã. Chuyện đó tính sau. Tôi mặc một chiếc áo sơmi trắng tinh, không hề có một hình thù hoa văn gì trên áo cả. Một chiếc váy màu xanh nước biển kéo cao lên đến tận ngực. À! Đây là mốt mới chứ không phải tôi cố tình làm vậy đâu! Nhưng mà tôi còn cẩn thận mặc một chiếc quần ngắn cũng màu xanh nước biển dưới váy. Tôi ngắm nghía trên gương, trông tôi cũng không đến nỗi nào. Vậy là ổn. Tôi mang vali ra phòng khách. Bố và Shin đang đứng đó. Hai người trố mắt nhìn tôi. Chuyện gì thế nhỉ? Bộ váy này có vấn đề gì sao?
- “ Con mặc cái gì vậy Ran?” Bố tôi hỏi.
- “ Sao ạ? Cái vày này có vấn đề gì sao?Đó là mốt mới đó bố! Con thấy con mặc cũng hợp mà?”
- “ Uhm. Nói sao nhỉ? Nó có hơi…”
- “ Cậu mặc nó trông xinh lắm! Nào chúng ta đi thôi!”
Shin đứng dậy, kéo tay tôi ra cửa. Tôi còn chưa xin phép bố mà. Nhưng bố tôi gọi với theo sau:
- “ Hai đứa đi chơi vui vẻ!” Chắc là Shin đã nói chuyện với bố tôi. Uhm, lúc nãy cậu nói gì ý nhỉ?
Chúng tôi ngồi trên taxi đi ra bến tàu. Tôi hỏi:
- “ Lúc nãy cậu nói có thật không? Chuyện cậu khen tớ xinh ấy?” Tôi nghiêng đấu nhìn cậu ấy. Cậu ấy lại có vẻ mặt hơi ửng đỏ, và tôi cũng vậy:
- “ Uhm. Thực ra….Thực ra tớ nói vậy để chúng ta có thể nhanh chóng thoát khỏi bố cậu và ra bến thôi.”
Ừm. Thì ra là vậy. Cậu ấy lúc nào cũng vậy. Chẳng bao giờ biết khen con gái thật lòng. Chán!!!
( Bến tàu Beika) Khu vực soát vé.
- “ 2 vé của bọn em đây!” Shin chìa 2 tấm vé ra. Cô soát vé nhận lấy và mỉm cười:
- “ Chúc vợ chồng đi chơi vui vẻ!”
- “ AAAAAAAAA! “Tôi và Shin đồng thanh và khua tay lia lịa” Chúng em không…”
- “ Xin mời quý khách tiếp theo!” Cô soát vé không thèm nghe chúng tôi giải thích. Tôi đỏ mặt nhìn Shin. Cậu ấy cũng đỏ mặt ngó lơ đi chỗ khác.
Chúng tôi đã lên tàu. Con tàu thật sang trọng, trông cứ như là một cung điện trên nước vậy! Chúng tôi đến quầy tiếp tân nhận phòng. Cô tiếp tân đưa cho chúng tôi 1 chiếc chìa khóa phòng và mỉm cười tươi rói:
- “ Chúc đôi vợ chồng trẻ có tuần trăng mật hạnh phúc!”
AAAAAAAAA, lại nữa rồi. Sao họ cứ cười nói vô tư và đoán mò thế nhỉ? Tôi sẽ không để cho họ hiểu nhầm nữa đâu.
- “ CHÚNG EM KHÔNG PHẢI LÀ VỢ CHỒNG!” Tôi hét toáng lên. Mọi người xung quanh và cả Shin cùng cô tiếp tân tròn mắt nhìn tôi. Trông Shin có vẻ hơi ngượng nhưng người ngượng chín cả mặt lúc này là tôi. Tôi rối rít xin lỗi mọi người:
- “ Xin lỗi mọi người vì đã to tiếng.” Ôi, nếu bây giờ có cái lỗ nẻ nào thì tốt quá, tôi sẽ chui xuống dưới ngồi cho đến khi hết ngượng mới thôi!
- “ Chị ơi, sao lại có mỗi một phòng hả chị? Bọn em không phải vợ chồng, chị cho em thuê 2 phòng đi.” Shin nói. Bây giờ tôi mới để ý chị ấy đưa cho tôi và Shin chỉ mỗi 1 chìa.
- “ Xin lỗi cậu.” Chị tiếp tân mỉm cười.” Các phòng đều đã cho thuê hết rồi. Với lại bà Yukiko, uhm… chắc là mẹ cậu, đã thuê phòng đôi ở đây cho cô cậu. Mong cô cậu thông cảm.
- “ Mẹ cậu sao? Sao bác lại thuê có một phòng nhỉ?” Tôi ngơ ngác hỏi.
- “ Ôi mẹ ơi là mẹ! Chuyện của con cứ để con lo. Sao mẹ lại can thiệp vào chứ?” Shin vò đầu bứt tai, trông thật tội nghiệp.
- “ Chuyện gì thế Shinichi? Mẹ cậu có chuyện gì à?” Tôi hốt hoảng hỏi. Trông cậu ấy như muốn bệnh.
- “ Mẹ tớ không sao cả! Cậu đừng lo.”
- “ Mà chúng ta phải ở phòng đôi thật à?” Tôi rụt rè hỏi. Ở cùng phòng với con trai á! Bố mà biết chắc giết mình và Shin chết mất.
- “ Uhm. Đành vậy chứ biết làm sao nữa. Mà này, tớ nói với cậu trước. Đừng có mà đêm ngủ một mình sợ ma rồi ôm gối sang gi.ường tớ ngủ ấy nha! Tớ cấm cậu đấy!”
- “ NÀY! Tớ có ĐIÊN đâu. Thân là con gái lại phải ở cùng phòng với con trai, người nên nói câu đó phải là tớ mới phải! CẬU ĐỪNG CÓ TƯỞNG BỞ MÀ VƯỢT QUÁ GIỚI HẠN ĐẤY! NẾU KHÔNG CẬU CHẾT DƯỚI TAY TỚỚỚỚỚỚ!!!!!!”
- “ TỚ CÓ NGU ĐÂUUUU. ĐỘNG ĐẾN CẬU LÀ SẼ CHẾT DƯỚI MẤY MÓN KARATE CỦA CẬU RÔI.”
- “ Uhm” Chị tiếp tân hắng giọng.” Quý khách vui lòng về phòng rồi cãi nhau. Mong quý khách không cản trở giao thông ở đây.”
Tôi và Shinichi xách đồ rồi về phòng. Thôi thì đành vậy. Chỉ ngủ có một đêm thôi mà, chắc không sao đâu.
Phòng ở đây trông đẹp thật, tiện nghi cứ như ở khách sạn 5 sao ấy. Tôi xách vali của mình rồi đem đến một góc phòng. Tôi cần chải đầu và rửa mặt cho tỉnh táo.
- “ Ran à?”
- “ Sao?” Tôi ló mặt ra khỏi phòng tắm.
- “ Cậu…cậu thay bộ quần áo khác được không?”
- “ Sao lại phải thay?” Tôi ngơ ngác hỏi. “ Hồi sáng cậu bảo là tớ mặc cái này xinh mà!” Tôi buột miệng nói, rồi nhận thấy mình thật ngốc vì tự làm mình xấu hổ. “ À. Mặc dù chỉ là …uhm xã giao.”
- “ Cậu mặc nó trông rất xinh nhưng…..” Shin bỏ lửng câu nói. Mặt cầu ấy đỏ lên chắc vì ngượng.
- “ Nhưng sao?” Tôi hồi hộp nhìn cậu ấy, chờ đợi câu trả lời.
- “ Nhưng cái váy đó ngắn quá! Ở đây gió biển lại mạnh nên tớ sợ….tớ sợ….cậu bị cảm lạnh.
- “ Không sao.” Tôi mỉm cười. “ Tớ có mặc quần ngắn ở trong mà.” Vừa nói tôi vừa vén cái váy lên để lộ cái quần short màu xanh da trời. Shin trố mắt nhìn tôi. Tôi vội thả váy xuống và nhận ra hành động lố lăng của mình. Thật xấu hổ. Tôi tưởng cậu ấy là bạn gái của tôi chắc? Tôi lắp bắp:
- “ Tớ .. tớ xin lỗi. Tớ…tớ vô ý quá!”
- “ Uhm. Vậy cậu cứ mặc như vậy đi.” Shin chuyển từ ngạc nhiên sang xấu hổ. Mặt cậu ấy đỏ ửng lên. Tôi còn xấu hổ hơn cậu ấy gấp trăm lần ấy chứ!

Cả ngày hôm đó chúng tôi đi tham quan khắp các con tàu, tận hưởng gió biển ùa vào làn da, mát rượi. Có vẻ hôm nay là một ngày đẹp trời, bầu trời thoáng đãng không một gợn mây. Chúng tôi đã có những giây phút nô đùa bên nhau vui vẻ mà không có thứ gì ngăn cản( như mấy vụ án chẳng hạn). Tôi thật sự rất vui vì có lẽ hạnh phúc đến quá bất chợt và mãnh liệt đến vậy!

( 5h30 trong quán ăn trên thuyền)
- “ Món ăn ở đây ngon quá! No căng cả bụng rồi!”
- “ Ăn như cậu coi chừng béo ra đó! “
- “ Kệ tớ! Mắc mớ gì đến cậu. Đồ con trai vô duyên.”
- “ Thôi không đùa cậu nữa. Tớ có chuyện quan trọng cần nói với cậu”
Chuyện quan trọng cần nói với mình? Trước đây Shin cũng bảo có chuyện quan trọng cần nói với tôi nhưng có vụ án xảy ra và cậu ấy đã không thể mở lời. Và thực ra, tôi cũng có chuyện cần hỏi cậu ấy.
- “ Ran à!”
- “ Shin à!”
- “ Cậu nói trước đi.”
- “ Thôi cậu nói trước đi.”
- “ Ran à! Tớ…tớ đã muốn nói điều này với cậu lâu lắm rồi.” Tôi tròn mắt nhìn cậu ấy. Không hiểu sao tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không biết cậu ấy định nói chuyện gì mà khó nói thế?
- “ Thực ra….thực ra….tớ…tớ…”
- “ Xin cảm ơn quý khách đã chọn con thuyền Liberty của chúng tôi. Chúc quý vị có chuyến đi chơi vui vẻ và hạnh phúc cùng những món ăn ngon trên thuyền. Chúc quý khách có một buổi tối ngon miệng bên người thân của mình. Xin cảm ơn.”
Một tràng pháo tay nổ lên rồn rã. Tôi nhìn Shinichi. Cậu ấy chẳng có vẻ gì là muốn nói tiếp cả.
- “ Để cho buổi tối thêm phần vui vẻ, thú vị , ai trong số quý vị muốn lên đây hát một bài dành tặng cho mọi người và người thân. Có ai muốn lên đây hát một bài không? À, mọi người có vẻ còn hơi rụt rè nhỉ? Cháu gái, cháu có muốn lên hát một bài không?”
Ánh đèn sân khấu rọi thẳng vào người làm tôi lóa mắt. Bác ấy đang nói với tôi à? Tôi đang ngơ ngác với ý định từ chối thì bác ấy đã xuống dắt tôi lên sân khấu. Tôi ngoảnh nhìn Shin, trông cậu ấy chẳng có vẻ gì quan tâm cả. Tôi tức tối mà cũng không hiểu vì sao mình lại như thế? Tôi cố gắng hát một bài xem sao? Giọng tôi cũng không đến nỗi tệ mà. Tôi lên sân khấu, nắm chặt micro trong tay mà mồ hôi túa ra như nước. Phải bình tĩnh. Tôi nhắm chặt mắt lại và bắt đầu hít sâu. Phải bình tĩnh. Nhạc bắt đầu nổi lên và tôi bắt đầu hát......


Tôi mỉm cười nhìn khán giả. Những tràng vỗ tay lại nổi lên rồn rã.Tôi đã làm được. Tôi có thể tự tin hát đơn ca trước khán giả. Tôi thật sự rất vui mừng. Từ phía dưới khán giả, có một chàng trai cao ráo, trông khá bảnh trai, tay cầm bó hoa hồng và từ từ tiến về phía sân khấu. Anh ấy mỉm cười nhìn tôi. Nụ cười thật đẹp làm tim tôi điêu đứng. Ok. Chỉ là ngạc nhiên trước vẻ đẹp của anh ấy chứ không có tình ý gì khác đâu nhá!
Anh ấy cầm bó hoa đứng trước mặt tôi, và cúi chào kiểu quý tộc. Một tay anh để trước ngực và tay kia chì bó hoa ra trước mặt tôi. Tôi cũng bắt chước, cầm cái đuôi váy của tôi lên và cúi chào đáp lễ cũng theo kiểu quý tộc. Khán giả phía dưới lại vồ tay giòn giã.

- “ Cho cậu này, Shin.” Sao mặt cậu có vẻ khó coi thế? “ Thế nào, tớ hát có hay không? Chắc là ăn đứt cậu rồi nhỉ?” Tôi chìa bó hoa cho cậu ấy rồi hỏi luôn một tràng.
- “ Uhm. Cậu hát hay lắm!” Shin cố nở nụ cười nhìn tôi. Sao trông cậu ấy gượng gạo thế nhỉ? Mà lúc nãy chuyện cậu ấy định nói là gì nhỉ?
- “ Chuyện lúc nãy cậu nói tiếp đi Shin. Tớ muốn nghe cái điều quan trọng ấy.”
- “ Uhm. Thực ra…”
Shin vẫn chưa mở lời được thì anh chàng lúc nãy_ cái anh tặng hoa cho tôi ý, đi lại chỗ tôi và chìa tay ra:
- “ Em có muốn nhảy với anh một bản không?” Tôi không hiểu anh ấy nói gì? Mãi một lúc ngơ ngơ tôi mới biết anh ấy đang nói đến khiêu vũ. Quán ăn ở đây không những ăn ngon mà còn sang trọng, lại còn tổ chức khiêu vũ nữa chứ. Thích thật!
Không hiểu sao tôi lại dõi mắt nhìn Shin như thể hỏi xem ý kiến của cậu ấy hay phán đoán thái độ của cậu ấy cũng được. Trông cậu ấy có vẻ không vui. Tôi định từ chối nhưng cái anh chàng kia đã nắm tay tôi kéo ra sàn nhảy.
- “ Ơ….Anh..” Tôi ngơ ngác trước phản ứng của 2 người con trai. Thôi thì nhảy một bản với anh ấy thì có sao đâu.
Bỗng có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi và kéo lại. Tôi ngoảnh đầu nhìn. Là Shin. Cậu ấy đang nắm tay tôi với một khuôn mặt tức giận.
- “ Xin lỗi, không được đâu. Bây giờ chúng tôi đã có kế hoạch đi tham quan con tàu rồi. Chúng tôi không dư giả thời gian múa chân múa tay đâu.” Cậu ý nói khó nghe quá! Khiêu vũ mà bảo múa chân múa tay. Đồ nhàm chán!
- “ Cô ấy là gì của cậu mà xen vào?”
Tim tôi đập thình thịch. Là gì á? Tất nhiên chúng tôi là….
- “ Ờ….Cô ấy là cô gái mới lớn nhưng không đễ dụ đâu!” ….là bạn bè. Ok. Chỉ là bạn bè thôi. “ Đừng có đụng đến cô ấy!”
- “ Chỉ là bạn bè thì sao lại quan tâm thái quá vậy? Thế nào, em. Muốn nhảy với anh không?”
- “ À…Em….Em….” Shinichi nắm tay tôi chạy ra đầu tàu mà không để tôi nói hết câu. “ Em không muốn.” Tôi hét lên và chạy theo cậu ấy. Gió biển khẽ đùa qua mái tóc dài của tôi. Những làn gió nhẹ mang theo hơi mặn nồng của biển táp vào mặt tôi. Tôi còn ngửi thấy nùi tanh tanh của cá. Chúng tôi chạy và dừng lại ở chỗ lancan của đầu tàu. Tôi đứng tựa người vào lancan và:
- “ AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!”
Tôi hét thật lớn. Tiếng hét vang xa ra khoảng không rồi tan biến mất. Tiếng hét mang đi cả những nỗi buồn, tức giận và trả lại cho ta sự bình yên, thanh thản. Tôi đứng tựa vào lancan và nghiêng đầu nhìn cậu ấy:
- “ Ở đây thích thật đấy! Mà sao cậu lại tức giận thế? “
- “ Tớ…không muốn cậu nhảy với anh ta.”
- “ Cậu giận trông đáng yêu lắm đấy!” Tôi cố nở nụ cười để cậu ấy xem như đó chỉ là lời đùa mặc dù tôi biết, đó là thật lòng.
- “ Ran!” Cậu ấy bỗng lấy lại vẻ vui tươi thường ngày. “ Cậu có muốn giống phim Titanic không?”

KSV.ME-kenhsinhvien491c3415119.jpg


Đã có một lần tôi đứng ở đầu tàu và làm giống trong phim đó. Nhưng chỉ một mình thôi. Tôi cũng muốn thử lần nữa, nhưng lần này khác, lần này có cậu ấy ở bên. Tôi gật đầu. Cậu ấy và tôi đứng ở đầu tàu. Tôi dang rộng 2 tay. Cậu ấy đứng đằng sau và ôm eo tôi. Chúng tôi cùng đồng thanh hét lớn:
- “ I’M A KING OF THE WORLD”
Tôi và cậu ấy cứ đứng trong tư thế đó. Làn gió nhẹ làm mái tóc tôi bay trong gió. Tôi mỉm cười và ngắm hoàng hôn. Hoàng hôn trên biển thật đẹp, đẹp cứ như tranh vẽ. Tim tôi lại đập thình thịch. Cậu ấy vẫn đang đứng sau tôi và ôm eo tôi. Tôi khá xấu hổ vì sự tiếp xúc th.ân thể này nhưng mà….tôi thích vậy thì cứ để như vậy đi. Cứ để cho thời gian ngừng trôi để tôi có thể gần cậu lâu như lúc này. Tôi từ từ ngoảnh mặt lại. Hơi thở gấp ấm áp của cậu phả vào mặt tôi. Tôi đã không còn dang 2 tay nữa mà đặt chúng trên ngực cậu.
Điều làm tôi ngạc nhiên là tim cậu cũng đập thình thịch như tôi vậy. Cậu ấy vòng 2 tay ôm tôi và thì thầm khe khẽ:
- “ Ran à. Tớ….tớ… thích cậu.” Câu nói khe khẽ nhưng đủ để mình tôi nghe. Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Người tôi nóng ran lên mặc cho gió biển cứ thổi mạnh vào người như muốn quật ngã. Khuôn mặt tôi chắc lúc này còn ửng đỏ hơn cả quả trứng khổng lồ đang từ từ lặn xuống biển. Mong cho cậu ấy nhìn khuôn mặt tôi mà nghĩ nó ửng đỏ chỉ bởi vì ánh hoàng hôn hắt lên mặt mà thôi. Cậu ấy đang chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi phải nói ….
- “ Ờ….. Tớ ….” Tôi còn chưa nói hết câu thì nhận ra cậu ấy- hay nói đúng hơn là khuôn mặt cậu ấy, đang ở gần tôi hơn lúc nào hết. Ôi chúa ơi! Chẳng lẽ cậu ấy định…..
Tôi nhắm tịt mắt và nín thở chờ đợi. Hơi thở của cậu ấy ngày càng gần…gần hơn… Và…. Tôi cảm nhận thấy thứ gì đó mềm mềm, ươn ướt và ấp áp đặt lên môi tôi. Tim tôi như ngừng đập, đầu óc tôi như tê liệt và đông cứng lại trong khoảnh khắc đó.

KSV.ME-kenhsinhvien12896449042.jpg


Không cần tớ nói hết câu, cậu ấy đã biết câu trả lời.
Sự chờ đợi của tớ chẳng phải là bằng chứng sống cho câu trả lời sao?
Shin à, cậu là người bạn đầu tiên của tớ…….
là người tớ trao tặng nụ hôn đầu tiên của đời tớ……
là mối tình đầu của tớ……
Shin à, cậu là cả cuộc đời tớ. Tớ đã trao tặng trái tim mình cho cậu..
Shin à, tớ thích cậu….và có khi còn nhiều hơn thế nữa.


The end
 
trời ơi. toàn chap hay mà sao dài giữ vậy:KSV@15:. lai lay dc tem roi:KSV@04:
 
dài đến mức không thể đọc hết!!!!!!!!!!!!:KSV@08::KSV@08:
 
Sao chỉ viết 1 chap thôi à???????????????
 
vậy là ngắn rồi chứ ngắn theo kiểu từng khúc lê thê thì ...
 
Titaragon !
He he ! :KSV@05::KSV@05:

Fic này đọc rồi ! Ở MCF cũng có đấy ! Nếu bạn là tác giả thì làm ơn nói rõ hơn nhé ! Còn không là nên ghi rõ tác giả chính !^^
 
HAY tuy hoi dai:KSV@08::KSV@05:
 
ước chi tập cuối conan cũng dc như vầy, nhưng mà Ran...vụ cái váy thấy bùn cười sao á :D
 
Quay lại
Top