[Shortfic] Đối mặt

wings89

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
29/10/2010
Bài viết
49
Tác giả: Wings89
Cặp đôi: ShinxShi
Độ tuổi thích hợp để nhảy hố: +17
Tình trạng: Hoàn thành.
Cảnh báo: Đem con tôi đi đâu cũng được, miễn đừng tự ý đổi giấy khai sinh của nó :-)
Tâm sự mỏng: viết vội, chủ yếu phục vụ nhu cầu đói fic của bản thân. Nếu bạn thấy chỗ nào lan man, câu từ lộn xộn, ngữ pháp khó hiểu, thì mong được thông cảm. Vì mình vừa viết vừa dỗ con ngủ :-))

———

Lời dẫn:

Có những thời điểm mà bất cứ sự lựa chọn nào cũng đều là đau đớn.

Bạn chỉ có cách đối mặt với điều đó.

Một đêm say, ngàn ngày mộng.

***
I. MỘT ĐÊM SAY​

- Cháu tự về ổn chứ?

Ông bác James kéo cao cổ áo măng tô, nheo mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Shiho phiếm hồng vì rượu. Không để cô kịp đáp lại, Shinichi đã đập đập cửa oto, sau đó chỉ vào mình:

- Cháu đưa cô ấy về được. Bác cứ lo cho họ đi.

James đánh mắt qua hàng ghế sau xe, hai đồng chí FBI đã say đến ngáy khò khò, còn bên cạnh vô lăng, “cô giáo” Jodie mơ màng nghêu ngao hát. Không phải bàn cãi, buổi tiệc chia tay hôm nay mọi người đã đủ vui, đủ say, và đủ bất tỉnh nhân sự. Dù rằng thiếu đi vài nhân vật quen thuộc do bận nhiệm vụ, thì buổi tiệc vẫn diễn ra đúng mong đợi của những ai tham dự.

Nhìn lại một lần cậu thám tử học sinh đứng bên cạnh cô gái trẻ, James chợt cười. Hai con người này có số phận kì lạ, sức sống phi thường, đã hỗ trợ FBI đột phá thành công đường dây tội phạm nguy hiểm nhất, khả năng ứng chiến ngang hàng các đặc vụ xuất sắc nhất, và sau tất cả, lại không hề đòi hỏi bất cứ quyền lợi nào.

- Được rồi. Giữ sức khoẻ nhé.

Chiếc xe màu đen từ từ lăn bánh, dần mất hút trong màn đêm. Chẳng mấy chốc, cả con đường chỉ còn hai vệt bóng đổ dài, chao nghiêng dưới ánh đèn vàng heo hắt.

- Cậu có thấy lạnh không?

Shinichi ngửa đầu hít một hơi dài. Lồng ngực như quả bóng được thổi phồng bởi một luồng hơi the mát, khiến cậu có cảm giác thanh tỉnh hơn chút. Đêm mùa đông Tokyo thật lạnh, và cũng thật yên bình.

- Tớ tự về được.

Câu trả lời rất không ăn nhập câu hỏi, nhưng lại đánh thẳng trọng tâm. Đúng theo kiểu Ai Haibara.

- Ừ, tớ biết. _Shinichi xoa xoa hai bàn tay vào nhau, cố gắng bắt lấy ánh mắt người đối diện. Nhưng không thể.


- Vậy thì... tạm biệt.


- Ừ... tạm biệt.


Shiho luồn tay vào túi áo, cố giữ cho mình nhịp thở đều đặn nhất. Từng bước chân loạng choạng tiến dần về phía trước.

Say, không biết vì rượu hay vì người.

Hôm nay là đêm cuối cùng, cô được người khác gọi là Ai Haibara.

Hôm nay là đêm cuối cùng, cô được xem cậu ấy là Edogawa Conan.

Đêm cuối cùng Ai Haibara và Conan -danh-chính-ngôn-thuận xuất hiện bên nhau.

Hai vệt bóng dài vẫn nghả nghiêng đan xen vào nhau trong đêm trường thinh lặng, mơ hồ như lưu luyến, mơ hồ như ly biệt.
.
.

Mười bước.

Rồi mười hai bước.

Hai mươi ba bước.

.
.

Tiếng chân người phía sau vẫn đều đặn bắt lấy nhịp chân có phần hỗn loạn của cô. Không nhanh, không chậm. Mặc định như phải thế.

.

Hai trăm ba mươi chín bước, cô bất ngờ quay người lại, bắt trọn vẹn khuôn mặt quen thuộc đang nhăn nhở cười. Vốn dĩ, nụ cười ấy đã in sâu dấu vết trong tâm hồn cô. Đủ thành sẹo.


- Nhìn tớ làm gì? Nhà tớ cũng hướng này mà!!!

- ....

- Tớ ở đây đã mười tám năm rồi đấy. Có phải tớ muốn theo cậu đâu?

- ....

- Tớ không cố ý theo cậu.

- ....

- Này, Haibara!

- ....

- Hôm nay cậu làm sao thế?

- ....

- Haibara!!!


Shiho kéo sụp chiếc mũ len xuống qua tai, cố gắng phớt lờ cái loa rè rè phát ra từ sau lưng. Nhưng có vẻ là vô ích. Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm cho thấy, bất kể là Shinichi Kudou hay Edogawa Conan, một khi đã nhắm vào mục tiêu, cậu ta sẽ không dễ dàng buông bỏ.


- Haibara!! Miyano!!!

- ...

- Shiho Miyano!!!


Cô quay phắt lại, ánh mắt xanh biếc loé lên tia sáng nguy hiểm. Chẳng hiểu sao, chỉ riêng hôm nay, cô thực sự không muốn bất kì ai gọi mình bằng cái tên này. Nhất là cậu ta.


- Có vấn đề gì với tên của cậu à? Khi tớ gọi cậu là Haibara, cậu không quay lại. Nhưng nếu tớ gọi cậu là Miyano, cậu lại nổi giận.


- Tớ không giận.


- Cậu có.


- Không.


- Có.


Shiho bắt đầu thấy cáu thực sự.


Cái tên này... hắn... hắn bị rượu làm hư não rồi?? Cô chọc ghẹo gì đến hắn chứ? Cô chỉ muốn yên tĩnh tận hưởng tàn dư còn lại của cuộc đời cô bé Ai Haibara mà thôi.


Shiho quyết định kéo cả khăn choàng cổ lên thật cao, bịt luôn tai để khỏi nghe hắn lải nhải nữa, quyết định rảo bước nhanh hơn một chút nữa để đỡ bị hắn bám theo, quyết định...


- Được rồi, Haibara. Đến nhà rồi.


Shiho giật mình. Nhanh vậy sao? Cô còn chưa quyết định tiếp theo sẽ làm gì nữa mà!!!


- Cậu đứng đó làm gì? Vào đi.


Shinichi phủi phủi lớp tuyết đọng trên tóc, sau khi đã treo khăn choàng và áo lên giá đỡ.


- Một ly trà gừng nhé? Vừa giải rượu, vừa ấm bụng. À mà cậu để gừng ở đâu nhỉ?!


Nhìn mái tóc đen nhấp nhổm sau mấy cánh tủ bếp, Shiho day day trán hoang mang. Uhm, là cậu ta hay là chính cô đã vào nhầm nhà vậy?


- Trà gừng này, thêm một viên đường.

- Tớ không thích ngọt.

- Ừ, không sao. Tớ thích là được.


Cô đã định quát lên " Cậu điên rồi à", nhưng khi ánh mắt chạm vào tấm lưng gầy quen thuộc, cô lại thở dài . Có lẽ lúc nãy uống quá nhiều rượu, đầu óc không tỉnh táo nên cũng không còn sức quát mắng nữa.


- Nào, đây là tớ cảm ơn cậu đã vất vả điều chế thuốc giải cho tớ.


Shinichi đẩy ly trà gừng về phía Shiho, trên tay mình là một ly nữa, ra hiệu nâng cốc.


- Cảm ơn cậu đã đồng hành cùng tớ suốt thời gian qua.


Shiho im lặng, cốc trà trên tay mơ hồ in vào đáy mắt xanh thẳm.


- Cuối cùng là, chào mừng sự trở lại của Shiho Miyano và Shinichi Kudou.


Ly trà gừng vừa đưa đến môi bỗng chốc khựng lại. Hơi cay thoang thoảng đầu mũi, vương lên khoé mắt. Shiho hít sâu, bờ mi rũ xuống , uống một hơi.


Đặt chiếc ly đã cạn trên bàn, cô thở hắt ra. Cảm giác uể oải tràn xuống vai, cô lắc đầu nhìn Shinichi.


- Kudou.

- Huh?

- Cậu say rồi.

- Hả?


Shinichi nới rộng cổ áo. Tại bữa tiệc, mọi người đã uống rất nhiều rượu, nhưng cậu thì chỉ nâng vài ly.


Say? Không, cậu vẫn còn tỉnh lắm. Người say chính là người con gái khuôn mặt ửng hồng, bước chân xiêu vẹo như chực ngã, đến nỗi mấy lần cậu phải vội bước lên đỡ lấy vai,mà cô ấy lại như không hề hay biết.


- Tớ chưa say, cậu không cần lo cho tớ.

- Ai lo cho cậu?

- Không phải cậu sao?

- Không, tớ chỉ tự lo cho tớ thôi.


Shiho bước ra từ trong bếp, mang theo một ly trà nữa. Cô đặt xuống trước mặt Shinichi, đẩy nhẹ về phía cậu.


- Uống đi, trà gừng đấy. 2 viên đường.

- Tớ có rồi, đang uống đây mà.


Shinichi giơ ly của mình lên, quơ quơ trước mặt cô. Shiho thở dài, cầm ly trà trên tay cậu, uống một ngụm.


- Này này, đó là trà của tớ.


- Trà?_ Shiho nhướng mày_ Kudou, từ bao giờ Martini pha với đường được gọi là trà vậy?

- ....


Lần này, Shinichi á khẩu. Cậu hoang mang nhìn ly trà trên tay Shiho, rồi nhìn xuống ly trà cô vừa mang ra lúc nãy. Có phải mình đã "hơi nhầm lẫn" một chút gì đó không?


- Uống đi. Kia mới là trà giải rượu thật đấy.


Ném lại một câu, cô quay người bước về ghế sofa, tiếp tục nhấm nháp "ly trà Martini" của Shinichi với vẻ bất lực hiện rõ.


- À, ừ. Cảm ơn cậu.


- Không có gì.


- ....


Căn phòng thoáng rơi vào thinh lặng. Chẳng ai biết câu tiếp theo sẽ là gì, nên là thế nào. Không hiểu, tại sao khi trở về thân phận cũ, mở lời gợi chuyện như hai người bạn cũng khó khăn đến thế?


- Hai ngày nữa Ran sẽ kết thúc giải đấu rồi nhỉ?


Giọng nói uể oải mang chút ngái ngủ của Shiho vọng đến từ sau sofa. Shinichi giật mình, bất chợt nhìn về đồng hồ.


- Không cần nhìn, gần một giờ sáng rồi, cô ấy hẳn đã ngủ. Nhưng tớ nghĩ nếu cậu gọi điện thì công chúa của cậu vẫn sẽ rất vui.


Shinichi bối rối. Chết tiệt, cậu quên mất giờ gọi điện cho Ran rồi. Sắp tới sẽ phải giải trình phiền phức đây.


- Tớ sẽ gọi cho cậu ấy vào ngày mai.

- Ừ, chúc may mắn.

- Này!!!


Shinichi chồm người qua ghế sofa, đối diện với khuôn mặt mơ màng nửa tỉnh nửa mê.


- Rốt cuộc cậu đang giận tớ về cái gì vậy?

- Ai?_ Shiho thực sự buồn ngủ. Hai ly rượu pha đường của cậu ta đã phá tan thành trì ý thức cuối cùng của cô.

- Cậu!! Là CẬU đó!!!

Cô là cộng sự tuyệt vời nhất, ăn ý nhất của Shinichi, người mà cậu luôn nghĩ rằng vẫn sẽ đồng hành cùng mình trong chặng đường trinh thám sắp tới, chỉ là với thân phận khác.

Thân phận của chính mình.

Nhưng mỉa mai thay, kể từ khi cậu trở thành Shinichi Kudou, cô ấy tránh cậu như tránh tà.


- Cậu say rồi thì ngủ đi. Đừng làm ồn nữa..._Giọng nói nhỏ dần, vẻ như Shiho sắp chìm vào giấc mộng đẹp.

- Đừng hòng ngủ nếu chưa cho tớ biết lí do.

- Lý do gì??

- Tại sao cậu giận tớ? Vì tớ giấu cậu trộm cậu thuốc giải à? Hay vì tớ đưa tin giả cho cậu trong vụ anh Akai? Hay là do...

- Tớ yêu cậu.


Một câu nói thình lình chen ngang, gãy gọn, súc tích, dứt khoát cắt đứt những câu nghi vấn mang tính chất kể lể dài dòng, đồng thời giáng lên đầu Shinichi một cú thật mạnh.


Thật sự mạnh đến choáng váng.

.

.


- ...Just kidding?!_Shinichi nghi hoặc nhìn Shiho, hơn một phút sau mới lắp bắp phun được hai chữ. Hai chữ cô vẫn hay dùng nhất.


Cô chống tay ngồi dậy, nửa người vẫn ngả trên sofa.


- Đoán xem?


Shiho nhếch môi cười. Cô đang rất đau đầu. Cực kì đau đầu. Mà tên thám tử chết tiệt này còn nhất định không để cô nghỉ ngơi. Tốt lắm! Vậy thì cùng nhau đau đầu đi!


- Ừ. Tớ biết là cậu đùa mà.


Shinichi thở ra, nhưng không khó để thấy bằng mắt thường lồng ngực cậu phập phồng dữ dội. Cậu ta là đang mong cô nói đùa- hay- nói thật?


- Tớ rất nghiêm túc.


Shiho chống cằm lên gối, khẽ nghiêng đầu quan sát phản ứng của Shinichi. Ánh mắt thoáng ý cười trêu chọc, hơi mông lung, có vẻ cô đang rất say, mà dường như vẫn vô cùng tỉnh. Mái tóc nâu đỏ xoã tràn qua kẽ tay, trượt xuống bả vai, phớt qua làn da ửng hồng vì men rượu, dưới ánh đèn càng trở nên lấp lánh ma mị.


- Kudou.

- Ừ?!?

- Shinichi Kudou. Tớ-yêu-cậu.

- Y...yêu..yêu tớ?


Shinichi tiếp tục lắp bắp. Trái tim cậu nảy lên một nhịp cao vút, cảm tưởng ai đó vừa kéo căng ra rồi thình lình bắn ngược lại vào lồng ngực.


Cô ấy.. ừ.. cô ấy hẳn vẫn đang đùa, phải không?


- Ừ, đúng vậy. Tớ yêu cậu.

- Cậu.. cậu say rồi.

- Ừ. Tớ biết. Tớ say rồi.

- Vậy...vậy...


Shinichi luống cuống. Cô ấy say nên không biết mình đang nói gì, đúng không!?


- Tớ say- là sự thật. Và tớ yêu cậu, cũng là sự thật.


Sự thật?


Sự thật là lúc này, Shinichi đang ước chính mình bất tỉnh. Cậu loạng choạng bám lấy thành ghế, chớp chớp mắt nhìn cô bạn gái -rất-hay-đùa của mình, cố đánh giá xem cô ấy rốt cuộc muốn gì. Nhưng đáp lại chỉ là đôi mắt xanh mang máng chút buồn, lưng chừng mỉa mai, thêm chút hả hê, mà cũng như quá nhiều phiền muộn. Shiho trượt chân xuống khỏi sofa, từng bước đi về hướng phòng ngủ, nhẹ giọng lẩm bẩm nhưng đủ để rót từng chữ vào tai cậu.

- Khi tớ lập lại một điều quá ba lần, hẳn cậu nên biết là tớ không đùa.

- ....

Mãi đến khi cánh cửa phòng đóng lại, vang lên một tiếng "cạch" khô khốc, Shinichi vẫn giữ nguyên tư thế vịn ghế, ánh mắt mê man nhìn theo bóng người vừa đi khỏi.

——-

(Kết chương 1)

——

Lời tác giả:

Mình không nhớ lần cuối cùng đặt phím viết fic là khi nào nữa :-) Chắc cũng gần 10 năm rồi nhỉ? Thông thường, phải có “chất kích thích” mạnh mẽ lắm, thì ý tưởng trong đầu mới vượt lười tràn xuống bàn phím được.Về cơ bản, fic này đã hoàn tất ý tưởng và có đoạn kết. Hi vọng lần đào hố này, mình có đầy đủ “thuốc kích thích” để có sức vượt lười lấp hố hoàn hảo :P
 
Chương 2: Đêm say (II)

- Haibara!?

Shinichi đứng trước cửa phòng, khẽ gọi. Sau gần mười phút xốc lại tinh thần, cậu chợt nhớ hai ly "trà" mình pha nhầm đã bị Shiho nốc cạn.

Liệu cô ấy vẫn ổn chứ?

Không, chắc chắn không ổn chút nào!

Lời nói, hành động, tất cả của Haibara, không, của Shiho Miyano lúc nãy chỉ rõ, cô ấy thực sự không ổn chút nào.

Cô ấy yêu cậu?

Có thể sao?

Không thể nào.


Shinichi đi đi lại lại trước cửa phòng. Đã hơn hai giờ sáng. Nếu là Shinichi Kudou của ngày thường, hẳn là cậu nên biết mình cần về nhà ngay lập tức. Lảng vảng trước cửa phòng một người con gái giữa đêm khuya là chuyện... rất không đứng đắn. Ngày thường- nghĩa là lúc cậu tỉnh táo.

Chỉ tiếc, Shinichi đã không mấy tỉnh táo nữa. Chẳng biết sốc vì rượu hay sốc vì lời tỏ tình, mà cậu thấy hơi đau đầu. Mượn bức tường làm điểm tựa, mắt không rời cánh cửa phòng đối diện, Shinichi bắt đầu lục lọi trong quá khứ các mảnh "bằng chứng" để giải mệnh đề "tôi yêu cậu" kia.

-Cạch-

Cửa mở, Shiho nhướng mày nhìn Shinichi, ánh mắt phức tạp xen lẫn mất kiên nhẫn. Cậu nhìn thấy móng tay cô đang cắm sâu vào lòng bàn tay, thoáng run nhẹ.

- Kudou.
- Ừ?!
- Nếu không về nhà, cậu sẽ hối hận đấy.
- Cậu... ổn chứ?
- Không. Tớ không ổn.

Đôi chân Shinichi vừa dợm bước tới thì một lực khác đã xô mạnh cậu về sau, lưng va vào tường đau rát. Một tay Shiho vòng qua đầu Shinichi, kéo xuống, tay còn lại níu chặt trên bả vai cậu. Gương mặt cô lúc này đỏ hơn cả trước khi trở về phòng.

Đôi mắt thăm thẳm bừng bừng tức giận, như muốn xuyên thủng cả người Shinichi bằng hàng nghìn lưỡi dao nhọn.

- Tớ không ổn._ cô thở dốc, năm ngón tay bấm mạnh hơn_ Tớ muốn cậu.

Cô áp môi mình lên môi Shinichi. Bờ môi lạnh ngắt, nhưng mềm mại, thoang thoảng mùi rượu Martini cay nồng.

- Môi cậu...khô quá.

Shiho thì thầm. Shinichi cảm nhận rõ nhịp đập điên cuồng giấu sau lớp áo len dày...của cả hai.

- Tệ thật....

Giọng nói nhẹ hẫng của Shiho tiếp tục chảy vào tai Shinichi. Nửa mê hoặc. Nửa mỉa mai.

- Ừ... cậu hôn...tệ thật.

Shinichi đờ người. Rồi trở nên luống cuống.

Chết tiệt!! Chiết tiệt!!! Chết tiệt!!

Cậu vừa phun ra câu của nợ gì vậy?!!

Shiho bật cười. Một lần nữa, lại đặt môi mình lên môi cậu. Không quá lâu để hai cánh môi hé mở, lưỡi họ bắt đầu cuốn lấy nhau. Mê man, đắm đuối.

Không biết từ bao giờ, vòng ôm của Shinichi đã khép chặt cơ thể Shiho, những ngón tay mạnh mẽ trườn sâu vào lớp áo.

- Tớ nghĩ... nếu không dừng lại, thì sẽ không còn kịp nữa.

Cơ thể Shiho đông cứng lại khi ngón tay Shinichi khẩy nhẹ chốt cài sau lưng áo. Ngón tay cô bấu chặt da cậu, run lên từng đợt. Hơi thở gấp gáp, cũng đang run rẩy.

Cô nghe tiếng Shinichi thở hắt.

- Cậu sai.

Shinichi nghiêng đầu, đưa môi trượt lên vành tai Shiho. Giọng cậu nhỏ đến mức gần như thì thầm.

- Tớ chắc chắn rằng... đã không còn kịp nữa.

Cánh cửa gỗ khép lại. Rất nhanh, bóng đêm cuộn lấy căn phòng nhỏ, đan xen trong không gian lành lạnh là tiếng thở dốc hỗn loạn, ướt át, nóng nảy.

Lần này, trong phòng, có hai người....

——-

"Tớ yêu cậu"

Shiho lướt ngón tay lên vành môi Shinichi, thì thào.

"Ừ. Tớ biết"

Shinichi thuận thế đẩy đầu lưỡi trượt thoáng qua ngón tay cô, tham lam cắn nhẹ.

Mùi vị của cô ấy.... mềm mại quá...

"Shiho..."

"Uhm?"

"Ai..."

"Uhm?"

Một trận mưa hôn rơi tán loạn khắp cơ thể Shiho. Theo quán tính, cô khẽ co người lại, mang theo những tiếng rên rỉ nho nhỏ. Đầu lưỡi Shinichi trượt trên xương quai xanh, đọng trong cổ họng khô nóng.

Mằn mặn, cay cay.

Mồ hôi, hay là nước mắt?

Không còn phân biệt rõ nữa.

Bàn tay cậu vuốt ve giữa hai đùi cô, từ từ tách chúng ra. Nhẹ nhàng nhất có thể.

"Sẽ đau đấy"

"Ừ"

Vén những sợi tóc nâu đỏ loà xoà vắt chéo sau vành tai, Shinichi đặt lên trán cô một nụ hôn lành lạnh. Ma sát giữa hai cơ thể trần trụi bên dưới lớp chăn khiến chúng nhấp nhô không ngừng.

"Cố chịu, một chút thôi"

"Ừ"

Dấu móng tay kéo dài từ xương bả vai xuống tận thắt lưng, hằn nguyên một đường đỏ rướm máu.

"Nếu đau quá, cắn vào vai tớ"

"Ừ....."

Khi thắt lưng Shinichi lần đầu hạ xuống, Shiho suýt ngừng thở. Nó giống như lần đầu tiên uống APTX, cái đau ập đến đột ngột, rồi như vòi bạch tuộc, trườn, bò, và quấn chặt khắp cơ thể. Cô cong người, môi mím chặt, bướng bỉnh không bật ra tiếng kêu.

Shinichi ngừng lại, bàn tay cậu mày mò dưới tấm chăn, cuối cùng cũng tìm được một bàn tay nhỏ hơn, đang cứng đờ bấu vào tấm trải đệm.

Cậu thở dài. Bàn tay cậu xoa nhẹ nhàng lên tay cô, lần lượt đến khi năm ngón tay run rẩy kia buông lỏng, dần dần đan vào nhau.

"Còn muốn tớ không?", cậu siết nhẹ cô dưới chăn.

"... Tớ có thể chọn "Không" vào lúc này sao...?"

"Ừ. Dĩ nhiên là...không thể", Shinichi trượt tiếp lưỡi mình lên môi cô, " Bây giờ, dù không muốn thì cũng phải nhận rồi"

Lần thứ hai, thắt lưng cậu hạ xuống, động tác có phần dứt khoát hơn. Lần thứ ba, động tác lại càng mạnh mẽ hơn hơn. Lần thứ tư....lần thứ năm....Nhịp chuyển động giữa hai cơ thể mỗi lúc một nhanh, vội vàng, thúc giục.

Cơ thể Shiho lả dần đi, sau cơn đau của lần đầu tiên, là cảm giác khát khao hoang hoải. Cô muốn cậu ấy. Cô đã-có-được cậu ấy, theo một nghĩa đen trần trụi nhất.

Cơn đau. Tiếng rên rỉ. Tiếng thở dốc. Mùi mồ hôi lẫn trong hơi rượu. Mười ngón tay đan nhau. Dấu hôn đỏ trải khắp cơ thể. Đẩy đưa. Ướt át.

Tất cả xoắn vào nhau, tạo nên một giai điệu tựa như bản sonat, ngọt đến đau lòng.
.
.
"Shiho"

"Ừ?"

"Xin lỗi..."

"....Ừ..."

Mơ màng nhìn bóng trăng thấp thoáng sau lớp rèm cửa, Shiho tự hỏi bình minh ngày mai sẽ mang sắc thái gì...

Đêm say qua như gió bay.

——

- Chúc mừng huy chương vàng lần thứ sáu, Ran!

- Cảm ơn cậu. Buổi tiệc hôm trước vui không?

Nụ cười trên môi Shinichi thoáng cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục như trước.

- Rất vui. Mọi người uống say rồi ca hát loạn cả lên. Tiếc là cậu không đến được.

Ran nhận chiếc bánh ngọt từ tay Shinichi, mỉm cười.

Ba tháng.

Shinichi đã quay trở lại được ba tháng rồi.

Vụ án dài hơi cậu ấy theo đuổi cuối cùng cũng kết thúc vào ba tháng trước. Đúng dịp tổ chức tiệc chia tay một tháng trước, Ran phải lên đường thi đấu giải Karate quốc gia quan trọng. Dù rất tiếc vì bỏ lỡ khoảnh khắc tạm biệt mọi người, nhưng Ran vẫn thấy hạnh phúc, bởi lẽ, từ nay về sau, cô và Shinichi lại có thể tiếp tục cuộc sống trung học bình thường không vướng bận.

- Tuần này cậu có buổi tập ở sân bóng à?

- Uh, và chắc tớ sẽ về trễ một chút.

- Tớ có thể đến thư viện đọc sách và chờ cậu.

- ...Được.

- Tớ nhớ món mì ramen ở quán Hanayuki gần ga tàu điện Beika. Sau khi cậu đá bóng xong, chúng ta về đi ăn nhé.

- Được.

- Ngày mai cậu đến đón tớ sớm chứ!?

- Uh, tớ sẽ.

Shinichi mỉm cười, nhấp một ngụm cafe đã nguội. Từ lúc trở về, cậu luôn cố gắng bù đắp cho Ran bằng cách đáp ứng hầu hết nguyện vọng của cô, kể cả là nhỏ nhất. Cậu muốn đền bù cho Ran khoảng thời gian chờ đợi dài đăng đẵng, kể từ ngày đi chơi công viên định mệnh ấy. Shinichi đưa đón cô mỗi ngày, cổ vũ cô trong các buổi ngoại khoá, đưa cô đi xem các bộ phim yêu thích, xuất hiện tại các bữa tiệc mừng chiến thắng nhà vô địch Karate.

Nhưng,...

Giọt cafe vương trên đầu lưỡi đắng ngắt.

....Shinichi biết lấy gì đền bù cho lần- đầu -tiên- của người ấy?...

*Flashback*

Khi Shinichi tỉnh dậy, vòng tay bên cạnh đã rời đi. Ánh nắng xuyên qua lớp rèm cửa mỏng manh, rơi trên tấm ga gi.ường xanh nhạt, khiến những vệt máu đỏ thẫm trở nên sống động hơn bao giờ hết.

Nó như lời phê bình nghiêm khắc cho hành vi hoang đường của hai con người vốn dĩ không thuộc về nhau.

Ai Haibara và Edogawa Conan.

Shiho Miyano và Shinichi Kudou.


Mặc lại quần áo, Shinichi hít thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng cậu tự hiểu hơn ai hết, cậu không thể bình tĩnh nổi lúc này.

Cậu nên đối diện với cô ấy như thế nào đây?

Cậu và cô ấy nên làm thế nào đây?

Mối quan hệ này... sẽ như thế nào đây?

.
.
.

*End Flashback*

Không bao giờ Ai Haibara và Edogawa Conan có thể đi cùng nhau như trước.

Kết thúc rồi.

Sau một cơn say.

—————

(Kết thúc chương 2)

Lời tác giả:

Câu chuyện thực ra có thể dừng tại đây rồi. Một kết thúc mở cho mối quan hệ của họ, độc giả có thể tự tưởng tượng. Fic này lấy cảm hứng từ bộ Doujishi bên dưới, mà gần chục năm trc mình rất thích. Tiếc là ko biết đọc nên viết lại theo ý của mình Nếu độc giả thuộc tuýp “mê luyến”, “không thích ngược”, thì nên dừng ở đây.

Vì mình thuộc tuýp ko lột da cắt tim nhân vật thê thảm thì sẽ không ngủ ngon ☺️☺️☺️ Các chương tiếp theo, hai nhân vật chính sẽ lên bờ xuống ruộng không ngóc lên được ý☺️☺️☺️

Do đã ngưng đọc Conan một tgian dài nên nội dung sẽ không xoáy theo chính truyện chính xác được. Nhưng sẽ ko để tính cách nhân vật đi xa quá nguyên tác :-))

Chúc cả nhà ngủ ngon ❤️

From -Wings- with love.
 
OMG ! ! ! ! ! ! Sau gần 10 năm gác bút thì ss Wings cumback rùiiiii <3
Văn phong của ss vẫn rất mượt và tự nhiên, plot truyện lại còn theo hướng ngược quằn quại nx chứ :3
Mừng ss Wings trở lại và em sẽ luôn hóng chương ms từ ss ạ <3
(cố đừng đào hố r bỏ lại con tym nhỏ bé yếu đuối của readers dưới đó nhé ss TvT)

~love~
 
wings ạ , nhớ chị so much ^_^ mấy tác phẩm còn dang dở chị có viết lại tiếp không ạ ? Huhu chị đừng rời tụi em nữa nhé , lúc chị trở lại với tụi em , em mừng lắm luôn á , hóng chị từng ngày [emoji171][emoji171][emoji171][emoji8][emoji8][emoji8]

Love Wings So Much[emoji173]️
 
Thực mà nói em hâm mộ chị lắm luôn ý. Ban đầu nghĩ là H kéo dèm nhưng không ngờ lại có chút thịt lắt rắt.
H vừa đủ, tinh tế, kích thích mà rất "kín đáo" thật sự mà nói thì cảnh H này với em nó là điểm nhấn không thể thiếu của bộ này luôn.
Văn phong miễn chê.
Không biết chị còn viết tiếp không? Bộ này dừng ở đây thì phí quá. Không biết ngược như nào nhỉ? Kiểu lén lút ăn mảnh vài lần nữa chăng? ? Nếu vậy cũng khá quằn quại mà hơn tất cả là... có thịt để ăn ?
Mà doujinshi chị nói là gì thế?
Tóm lại là. Hóng ạ
 
Cảm ơn mọi người vẫn nhớ và quan tâm đến fic của chị :D Lần trở lại đột ngột này chị đã thành fan ShuuShi =))) Các fic mới của chị hiện được up trên wattpad nhiều hơn là forum vì chị viết trực tiếp trên đó luôn, hay quên reup lên forum :D
 
Chương 3. Sinh Mệnh (I)

"Shiho-chan?"


"Shiho-chan?"


"Shiho-chan?"


Mãi đến lần thứ ba, Shiho mới từ từ mở mắt.


" Sayuri-chan?"


"Cậu lại mệt à? Tớ đưa cậu xuống phòng y tế nhé?"


"Tớ không sao"


"Nhưng..."


"Cảm ơn cậu, Sayuri-chan", Shiho cắt lời, dịu dàng mỉm cười nhìn cô gái trẻ. Sayuri là người bạn đầu tiên của cô tại ngôi trường mới này, cũng là người quan tâm cô nhất lớp. Cô ấy khá giống Ayumi-chan.


"Tớ thức khuya chuẩn bị cho buổi thuyết trình, nên hơi thiếu ngủ".


"Cậu thông minh như vậy, không cần quá lo lắng đâu", Sayuri thở phào, dường như an tâm hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt nhợt nhạt của Shiho.


Mấy ngày gần đây, Shiho vẫn luôn trong tình trạng như thế. Uể oải, mệt mỏi. Cô thường xuyên vắng mặt trong các buổi giáo dục thể chất, và về nhà vội vã sau các giờ học.


"Sayuri-chan", Shiho cất tập vở vào bàn rồi đứng dậy, không quên mang theo cặp sách, "Cậu giúp tớ xin phép hai tiết cuối nhé. Tớ muốn về nhà ngủ một chút".


"Được", Sayuri thoải mái nhận lời. Nếu thiếu ngủ làm cậu ấy mệt mỏi như vậy thì nghỉ ngơi là điều nên làm lúc này, đúng không? Hơn nữa, thành tích học tập của Shiho luôn đứng top đầu trường, là "con cưng" của hầu hết các giáo viên bộ môn. Không ai nỡ gây khó dễ cho học trò yêu của mình, nhất là khi trò ấy gặp vấn đề về sức khoẻ.


"Cảm ơn cậu"


"Ngủ nhiều vào đấy, Shiho-chan. Hôm sau tớ sẽ đưa cậu đến tiệm bánh ngọt mới mở gần đây"


"Ừ", cô cười. Sayuri-chan quả thật rất giống Ayumi-chan.


Shiho chậm rãi thả bộ dọc theo các bậc cầu thang. Tiếng cười đùa vọng ra từ các lớp đang trong giờ tự học, hay tiếng giảng bài trầm thấp từ một vị giáo viên già nào đó, theo gió đưa đẩy bên tai, khiến Shiho thoáng lặng lại. Cô vừa chuyển đến ngôi trường này ba tháng, thật không nghĩ, sẽ nhanh như vậy rời đi.


"Shinichi, ở đây"


Tiếng ai đó hét lên một cái tên, khiến đôi chân cô theo phản xạ khựng lại.


"Vàooooo"


"Huraaaa!! Hết sẩy!!!"


Shiho đánh ánh nhìn hướng xuống dưới sân cỏ. Chỉ trong tích tắc, đôi mắt cô đã tóm ngay lấy thân ảnh quen thuộc, người mà suốt cả tháng nay, cô luôn tìm đường tránh né.


"Có cậu thì trận bóng tuần sau không cần lo nữa rồi"


Shinichi gãi mũi, bất lực chịu đựng những cái ôm vai thật chặt kèm theo mấy bàn tay vò lung tung trên mái tóc.


Phải, cậu ấy đã trở lại, mọi người đều vui mừng. Một cô bạn gái thanh mai trúc mã, những người bạn cùng lớp, đội bóng đá yêu thích,... đó là cuộc sống bình thường của cậu ấy.


Bàn tay Shiho siết nhẹ lên quai cặp, cố điều chỉnh nhịp tim trở lại bình thường.


Cô đã từng gián tiếp mang nó ra khỏi cậu một lần. Không thể lặp lại cùng một lỗi lần thứ hai, với cùng một người, phải không?


Shiho vuốt nếp gấp trên tà váy, thong thả bước qua lối rẽ hướng về phía cổng trường. Tận đến khi mái tóc nâu đỏ khuất dần ngoài đường chính, một mái tóc đen dài lặng lẽ bước ra từ phía sau chiếc cột, ánh mắt về hướng sân bóng.

———


Ba ngày sau.


"Chào Kudou-kun", Sayuri bước vội đến chỗ Shinichi- lúc này đang dựa lưng gặm bánh mì bên hàng rào sân cỏ. "Tớ làm phiền cậu một chút được không?"


Shinichi ngước nhìn người bạn trước mặt, trông khá quen. Không đến mười giây, cậu nhận ra đây là cô gái hay đi cùng Shiho dưới căn tin.


"Chào cậu", buông ổ bánh mì xuống, cậu đảo mắt một vòng, nhận ra cô chỉ đi một mình. Cảm giác thất vọng quen thuộc lại ùa đến. Dù Shinichi đã sớm quen với việc trong phạm vi một trăm bước, Shiho sẽ luôn tìm cách tránh mặt cậu.


"Có chuyện gì vậy?"


"Shiho-chan nghỉ học đã ba ngày rồi, và tớ không cách nào liên lạc được với cậu ấy", giọng cô gái không giấu được lo lắng, " Cậu có biết Shiho ở đâu không?"


Shinichi tròn mắt. Cậu ấy đã nghỉ học ba ngày?


"Hai cậu đã quen biết trước khi Shiho-chan chuyển về Teitan, chắc cậu biết nhà cậu ấy chứ?"


"Cậu không biết địa chỉ nhà của...Miyano-san?"


"Không, cậu ấy luôn lảng đi mỗi khi tớ hỏi đến"


Shinichi cúi đầu ngẫm nghĩ. Có thể thói quen phòng vệ trong cô vẫn quá cao. Suốt mười mấy năm sống trong sợ hãi, thói quen đấy hẳn đã trở thành một phần tính cách của cô.


"Xin lỗi, Hokane-san. Tớ cũng không biết", Shinichi gãi đầu, " Nhưng tớ sẽ hỏi thăm vài người bạn chung của bọn tớ. Và báo lại cậu sau nhé"


Sayuri tỏ vẻ thất vọng, cúi chào Shinichi. Có lẽ cô nên đi hỏi thăm thầy chủ nhiệm một chút.


"Nghỉ học ba ngày?!", cậu vô thức lập lại. Thật không bình thường.


Vứt nửa ổ bánh mì còn lại vào thùng rác bên cạnh, Shinichi vơ lấy áo khoác, phóng qua hàng rào, một đường thẳng đến cổng trường. Vội vã đến nỗi quên cả lấy cặp, và vô tình quên cả cô bạn gái đang chờ cậu ở thư viện.


——


Nhìn dấu thập hiển thị trên chiếc que điện tử, Shiho thở dài. Uống APTX không chết mà chỉ bị teo nhỏ, cô lí giải do thuốc chưa hoàn thiện chứ không phải là bản thân mình may mắn. Nhưng say có một đêm mà cũng mang thai, có phải ... cô hơi được thần xác suất ưu ái không? Shiho thoáng nghĩ mình nên mua một tờ vé số, có khi cũng rơi vào giải độc đắc.


Trễ chu kỳ hàng tháng. Khẩu vị thay đổi. Thời gian ngủ ngày nhiều hơn. Buồn nôn. Tất cả triệu chứng ập đến cùng lúc, không quá khó để Shiho khẳng định chuyện gì đang xảy ra. Que thử chỉ là vẽ rắn thêm chân cho đủ quy trình.


Cô bắt đầu thu xếp dần mọi việc để rời khỏi Nhật Bản, trước khi ai đó đánh hơi được việc này. Lập kế hoạch ăn uống và biểu đồ khám sức khoẻ, lên lịch sẵn trong mail để định kì gửi cho Tiến sĩ Agasa đang sống bên Anh. Gấp rút hoàn thiện tài liệu "Dự án Capaste" để gửi sang viện khoa học Thuỵ Sỹ. Cô đã nhận được thư mời cho vị trí Trưởng nhóm chuyên môn vào đầu tháng trước. Làm thủ tục visa, tìm nhà ở. Mua vé máy.


Thứ duy nhất cô không thu xếp được là tình trạng sức khoẻ của mình.


———


Shiho gập người ôm lấy bồn lavabo, nôn thốc nôn tháo. Lần thứ tư trong ngày, chút thức ăn vừa vào miệng chưa được năm phút đã vội vàng theo đường cũ ngược ra. Ba hôm nay, cơn nghén ngày càng nặng, kéo theo là sức khoẻ suy nhược không phanh.


"Tệ hơn mình nghĩ rồi...", Shiho lẩm bẩm, gạt cần xả nước, "Đáng lẽ nên lưu ý hơn từ hôm đó mới phải".


Loạng choạng đứng dậy, cô vịn vào bục rửa mặt, trong lúc đưa tay lấy khăn lau, bất chợt ngẩn người nhìn bóng mình trong gương.


Đó là cô?


Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, khuôn mặt trắng hồng căng mịn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là làn da nhợt nhạt thiếu sức sống. Mi mắt hơi sưng đỏ, hậu quả của những đêm ngủ chập chờn không trọn vẹn.


Cắn nhẹ môi, Shiho cảm giác rõ mảng tế bào khô lạnh bong trên đầu lưỡi.


Ba ngày- không chỉ ăn mà đến cả uống nước cũng làm dạ dày cô nhộn nhạo. Tiếp tục thế này, thực sự không ổn. Cô cần hoàn thành hồ sơ đến Thuỵ Sỹ càng sớm càng tốt.


———


"Shiho? Shiho? Mở cửa"


Vừa vốc một nắm nước lên mặt cho tỉnh táo, cô nghe tiếng chuông vọng vào điên cuồng. Đi cùng giọng nói của người mà cô không muốn gặp nhất. Đặc biệt là thời gian này. Ai mà biết với cái mũi thính hơn cả cảnh khuyển, cậu ta có thể đánh hơi được chuyện gì chứ?


Shiho vốn định phớt lờ tiếng chuông, giả vờ như mình không có mặt trong nhà, nhưng nhanh chóng nhận ra chuyện đó là không thể.


Cậu ta có chìa khoá cửa. Tất nhiên.


"Shiho!?"


"Ngài thám tử, tự ý xông vào nhà người khác có phải là hành vi xâm nhập bất hợp pháp không?"


"Nếu cậu ra mở cửa, tớ đã không sốt ruột tự ý đi vào"


" À? Tớ đã bị mất quyền -không mở cửa- từ khi nào vậy?"


"Shiho", Shinichi cau mày. Không thể tưởng tượng nổi, sắc mặt cô kém đến mức này. "Cậu bệnh không nhẹ đâu."


"Cậu muốn bệnh thì tự đi mà bệnh. Không cần trù ẻo tớ"


"Shiho, tớ đưa cậu đến chỗ bác sĩ Araide"


"Cậu nhớ anh ta thì tự mà đi. Rủ tớ theo làm gì"


"Shiho, cậu không muốn gặp tớ cũng được. Nhưng đừng vô lí với sức khoẻ mình như vậy"


Shinichi rũ vai. Sớm biết là không dễ dàng gì khi cô đã quyết tránh mặt cậu, nhưng...chuyện đó đâu liên quan đến việc ốm tả tơi mà không thèm đi bệnh viện? Chẳng lẽ sợ uống thuốc? Trong trí nhớ của cậu, Haibara chưa hề sợ thuốc.


Thuốc?


Vừa chớm bước về phía cô, ánh mắt Shinichi theo thói quen đảo quanh một vòng, và dừng lại trên vỏ thuốc đặt cạnh hồ cá.


Mải nhắm mắt nghĩ cách đuổi tên "ôn thần" này đi, lại nghe tiếng bước chân tiến về hướng khác, Shiho ngẩng lên.


Khi cô nhận ra sai lầm của mình thì đã muộn.


Vỏ thuốc được bóc ra đêm qua, cô quên chưa kịp vứt.


"Mifepriston?", Shinichi nhíu mày, "uhm đây là thuốc điều....". Tròng mắt cậu đột ngột mở to hết cỡ. Lật đi lật lại ba lần để chắc rằng mình không đọc sai tên, Shinichi cố gắng lục lọi trong trí nhớ tất cả tác dụng của viên thuốc này. Nhưng càng nghĩ, da đầu cậu chỉ càng thêm tê dại.


"Xem đủ chưa? Đủ rồi thì tiện tay vứt giùm tớ"


Cố gắng giữ thanh âm ở mức độ lạnh lùng nhất, Shiho đứng dậy, quyết định trở về phòng. Đối mặt với Shinichi lúc này thật sự có hơi nhức đầu.


"Shiho Miyano"_ Trong tiếng rít qua kẽ răng, một ngọn lửa đang dần bùng lên từ trong ngực_"Cậu không có gì để nói với tớ sao?"


"Ừ. Không", Shiho dừng lại. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng và khoé mắt giật giật liên hồi vì giận dữ, tâm trạng vốn dĩ nặng nề của cô chợt thoải mái vô cùng. Cân nhắc vài giây, cô trở về sofa, từ tốn vén tà váy gọn gàng trước khi tựa lưng lên chiếc gối đỡ êm ái. Đằng nào cũng không giấu được, vậy thì thôi không giấu nữa. Dù sao, nhìn bộ dạng cậu ta lúc này, cô thực sự thấy.. khá vui vẻ.


"Cậu muốn tớ nói với cậu như thế nào?"


Tay bắt chéo trước ngực, Shiho thong thả thưởng thức cơn giận của Shinichi, nhàn nhã như thể đang thưởng thức một tách cafe quen thuộc.


"Chúc mừng cậu lên chức bố, hay là...?"


Shiho khẽ vén tóc gọn sau vành tai, bằng chất giọng bình thản nhẹ nhàng, thốt nên điều mà Shinichi- dù đã đoán được, vẫn phải lảo đảo suýt ngã, "Hay là nên nói,... xin lỗi cậu. Tớ không dự định giữ lại đứa bé này"


Trong khoảnh khắc, khi cô lạnh nhạt nói ra câu đó, một mũi dao vô hình cắm thẳng vào tim Shinichi. Cậu chết cứng giữa nhà. Miệng há hốc.


"Shiho, cậu...cậu..." ngón tay Shinichi run run chỉ vào cô, cảm thấy -không-thể-tin-nổi.


"Ừ? "_Choáng váng. Khó thở. Một vị gai gai tanh tanh tràn lên cổ họng. Mấy ngày nay, hai việc cô làm tốt nhất chính là rời khỏi gi.ường để nôn, và quay lại gi.ường để ngủ. Dù chẳng bao giờ vẹn giấc.


" Đi, tớ lập tức đưa cậu đến bệnh viện"


"Tớ uống thuốc từ hôm qua, đã trễ rồi"


Shinichi lặng người. Cậu không còn biết nên nói gì. Hay phản ứng tiếp theo như nào. Hàng trăm ngàn câu hỏi "tại sao" rượt đuổi nhau chạy khắp các dây thần kinh, khiến chúng căng như dây đàn.


Con của cậu.


Đứa con đầu tiên của cậu.


Một sinh mệnh, cứ đơn giản như vậy mà biến mất?


Trước cả khi cậu biết nó tồn tại.


"Tớ buồn ngủ. Không tiễn."


Chân như bị đóng đinh vào sàn nhà, cậu chằm chằm nhìn Shiho, đột nhiên cảm thấy cô thật xa lạ. Bên nhau hai năm, cậu đã thật sự hiểu được cô ấy?


Kể cả khi cô nói yêu cậu.


"Đó... là con của tớ", Shinichi nhắm mắt, cố hít một hơi thật sâu, "Cậu không có quyền tự quyết định như vậy"


"Ừ...Tớ biết.", Shiho nhếch nhẹ khoé môi, lạnh nhạt, "Còn gì nữa không?"


"Cậu giết...đứa bé", cậu thở hổn hển, hiển nhiên là cực kì giận dữ, "Nó không có lỗi gì cả"


Cô thở dài.


"Kudou. Hai chúng ta đều biết chuyện đêm đó chỉ là...", cô dừng lại, ngẫm nghĩ một chút để chọn từ ngữ thích hợp, "...một sự cố. Một cơn say."


Cậu im lặng, đôi mắt xẹt qua tia bối rối mơ hồ xen lẫn ngượng ngùng. Và cả mặc cảm tội lỗi.


"Hơn nữa, trên lý thuyết, lúc này nó chỉ là một chiếc phôi, thậm chí còn chưa có nhịp tim, không thể gọi là "đứa bé" được. Ừmh. Theo thuật ngữ chuyên môn, cậu có thể gọi nó là một tế bào..."


"Dẹp mẹ cái chuyên môn của cậu đi", Shinichi gần như gầm lên, "Shit!!! Khốn kiếp!!! Chết tiệt!! Fuck!!!! Như vậy cậu cũng nói được? Kể cả là tế bào, nó vẫn là một tế bào ĐANG-SỐNG."


Trong vô thức, bàn tay Shiho trượt xuống bụng. Một cảm giác đau âm ỉ đang lan toả.


Shinichi đứng đó, vẫn đang bộc phát cơn điên bằng vô số từ ngữ... hơi có phần thô tục, một cách mất kiểm soát. Lần đầu tiên, cô thấy cậu ta mất bình tĩnh đến vậy.


"...Kudou, cậu có yêu tớ không?"


Shiho đột ngột bật ra một câu hỏi chẳng liên quan, cắt ngang cơn thịnh nộ của Shinichi.


"Câu trả lời là "không"...", cô cười nhạt, tự đưa ra đáp án nén trong sự chua xót, " Cậu có biết nỗi đau của những đứa trẻ được sinh ra không phải từ tình yêu, và bị buộc phải lớn lên trong những gia đình chỉ sống bên nhau vì trách nhiệm?"


"...Cậu...cậu nói là cậu yêu tớ..."


"Nhưng cậu không yêu tớ", cô nhún vai, "...Hơn nữa, "yêu" cũng chỉ là cảm giác được tạo thành bởi các noron thần kinh trong não bộ. Và..."_ Xoa xoa mi tâm, Shiho bắt đầu thấy sàn nhà hơi chao nghiêng_ "Chuyện đêm đó, cũng là do.. các hoocmon người lớn trong chúng ta...bị kích thích bởi....."


Khó thở. Cảm giác lồng ngực như bị ai đó túm chặt, hình như người đối diện bắt đầu phân thân thành nhiều bóng ảnh. Bụng cô nhói lên một cơn đau kì quặc.


"Shi...Shiho...."_ Ngón tay Shinichi run run hướng về phía cô, sắc mặt nhanh chóng chuyển từ đỏ nhừ sang tái mét.


"Ừ...?", cô mơ hồ đáp lại. Mi mắt trĩu nặng.


"..Máu..."_Toàn thân Shinichi cứng lại, cảm giác lạnh lẽo đã sớm lan khắp cơ thể_"Shiho..Cậu..chảy máu!"


(Kết thúc Chương 3)
 
Chương 4. Sinh mệnh (II)

Bệnh viện Quốc tế Công giáo Seibo.


Shinichi ôm đầu trên băng ghế, mắt không rời cửa phòng cấp cứu. Cậu thấy bác sĩ hối hả đi ra, sau đó dồn dập tiếng bước chân trở lại. Cậu đếm được ba lần, mỗi lần lại tăng thêm từ một đến hai người khoác áo blouse trắng nữa, cùng đi vào.


Cậu biết, khi tập hợp càng đông bác sĩ hội chẩn, nghĩa là tình hình càng phức tạp.


"Đừng lo, em ấy sẽ không sao đâu", Jodie chìa ly nước về phía Shinichi. Cậu lắc đầu, không biết là từ chối ly nước, hay từ chối câu an ủi đã quá cơ bản kia.


"Ở đây đều là các bác sĩ sản khoa và nội khoa giỏi nhất. Rồi sẽ ổn thôi".


Cậu im lặng. Khi Shiho lịm đi trong vòng tay cậu, cả người lạnh dần, Shinichi hiểu sự việc không đơn giản chỉ là uống một viên thuốc. Đoạn đường hơn hai mươi phút đến bệnh viện, cậu nắm tay cô thật chặt.


Mạch đập vô cùng yếu ớt. Hô hấp nặng nề.


Và...máu vẫn không ngừng chảy...


Trong lúc hoảng loạn, cậu biết là mình cần sự giúp đỡ từ một ai đó. Một người phụ nữ có kiến thức trong chuyện này.


Chắc chắn không thể là Ran.


Mẹ? Bà ở quá xa để đến kịp.


Cuối cùng, cậu gọi cho chị Jodie.


Trước khi băng ca được đẩy vào phòng cấp cứu, với một chút bình tĩnh còn sót lại, cậu đưa bác sĩ vỏ viên thuốc, tường thuật sơ bộ tình trạng của cô thông qua những gì cậu suy luận được.


"Mang thai khoảng 5 tuần, xuất huyết do uống Mifepriston."_ Tiếp nhận thông tin bệnh án, vị bác sĩ ném một cái nhìn hoàn toàn -không-thiện-cảm về chàng trai còn đang mặc nguyên bộ đồng phục trung học, không giấu sự gay gắt, " Tuổi trẻ các cô cậu có biết suy nghĩ không? Yêu đương không biết chừng mực thì thôi đi, còn tự ý dùng thuốc phá thai tại nhà?? Mạng người là trò chơi à??"


Quay lưng bước vội vào phòng cấp cứu, trước khi cánh cửa khép lại, ông không quên xát muối lần nữa lên vết thương chưa kịp băng bó của Shinichi.


"Bắt một đứa trẻ chưa ra đời phải gánh hậu quả cho việc mình làm sai. Thật là..."

.

.

.

"Shuu, sao anh đến sớm v..."


Jodie chưa kịp dứt câu, chiếc bóng cao lớn ấy đã lao thẳng về Shinichi bằng vận tốc của một viên đạn rời nòng, nắm cổ áo nhấc hẳn cậu lên, và một cú chuẩn xác- phang thẳng vào giữa mặt.


"Shinichi Kudou", tiếng gầm với tông giọng trầm thấp của Shuichi, dễ dàng nhận ra cả sát khí.


Cảm thấy vẫn chưa đủ, Shuichi tiếp tục xốc cậu dậy, trực tiếp đấm thêm một cú vào bụng, trước khi thô bạo ném cậu ra xa hơn mười bước.


Bốp.


Shinichi đập lưng xuống sàn. Khoé miệng tràn máu. Cú đấm không khoan nhượng khiến răng cậu cắn vào môi, rách một mảng dài.


"Shinichi-Kudou", tiếng gầm gừ rít qua kẽ răng, khiến Shinichi có cảm giác hình như mình đã trở thành kẻ thù giết cha của người đứng trước mặt.


Shuichi Akai là một đặc vụ xuất sắc nhất của FBI. Ấn tượng của Shinichi về anh luôn là một người đàn ông trầm tĩnh, lạnh lùng, và có phần xa cách. Lần duy nhất Shinichi thấy Akai bộc phát cảm xúc là khi đối diện với Gin- kẻ đã giết Akemi Miyano, trong trận đụng độ cuối cùng vào ba tháng trước.


Shinichi không cách nào giải thích được tình huống hiện tại. Cậu nhớ rõ mình không hề trêu chọc gì tới ông anh FBI này cả. Thậm chí trong bữa tiệc chia tay, khi biết Shuichi Akai không đến được, cậu còn nhờ chị Jodie gửi lời cảm ơn đến anh ấy.


Chị Jodie.


Shinichi liếc nhìn "bà cô" đang xám xanh mặt mày, tự hỏi vì sao chị ấy lại báo cho Akai đến đây. Chẳng lẽ là quan tâm em vợ hụt!?


"NGƯNG", Sau nửa phút hoá đá, "bà cô" cũng được hoàn hồn, ngay lập tức kéo tay người đồng nghiệp, giữ thật chặt. Vì cô chắc chắn rằng cơn giận ngút trời của Shuiichi vẫn chưa dừng lại. "Đây là bệnh viện đấy, Shuu."


"Tốt. Nhà xác ở dưới tầng hầm phải không?", Akai luồn tay vào túi áo khoác trong, "Đường ngắn như vậy, để tôi tiễn tên này một đoạn".


"Shuu-", Jodie thật sự muốn khóc lắm rồi. Lúc gọi điện báo tin cho Akai, cô có thể đoán được anh sẽ bùng nổ như thế nào. Nhưng...không đến mức phải nói chuyện bằng súng chứ?


"Nếu không phải Shiho dùng mạng đổi, cậu nghĩ cậu được trở về làm Shinichi Kudou như bây giờ sao?", Akai nhếch môi khinh thường, "hừ, hẹn hò bạn gái? Tham gia giải đá bóng trung học? Xem phim với bạn bè? Nếu không phải Shiho lấy mạng đổi, cậu có khả năng sống thoải mái như vậy sao?"


Tròng mắt Shinichi mở lớn. Cậu hoàn toàn không hiểu Shuichi Akai đang nói gì.


Anh ấy uống nhầm thuốc rồi chắc?


Cái gì mà dùng mạng đổi?


Thuốc giải được chế tạo thành công, tổ chức bị tiêu diệt, Conan và Ai biến mất, Shinichi và Shiho trở về. Mọi thứ chỉ có vậy.


Ít nhất, theo những gì cậu trải qua, thì chính là vậy.


Nhưng tại thời điểm này, Shinichi nhận ra mình đã bỏ lỡ một giai đoạn nào đó. Hay một- điều- gì -đó.


Rất quan trọng.


Và vô cùng nghiêm trọng.


TING.


Tiếng chuông đột ngột vang lên, ngọn đèn đỏ phụt tắt.


Cửa phòng bật mở. Bốn người bác sĩ bước ra, hai người vội vã rời đi, hai người còn lại vẫn đang tranh luận điều gì đó.


"Tôi sẽ gửi bệnh án sang bệnh viện John Hopkins. Có thể trong ngày mai sẽ nhận được câu trả lời"


"Được, nhờ anh cả đấy"


Bệnh viện John Hopkins?


Shinichi thì thào. Cậu biết, đó là bệnh viện hàng đầu của Mỹ... Không, là bệnh viện hàng đầu thế giới, nghiên cứu và điều trị những ca khó nhất, hiếm nhất trong y học.


"Cô ấy thế nào rồi, bác sĩ?", Jodie là người chủ động lên tiếng, khi vị bác sĩ cuối cùng còn lại đang băn khoăn nhìn ba người. Uhm, ở đây... không phải là đang đánh ghen chứ?


"Trong ba người, ai là người nhà bệnh nhân?"


"Tôi"


"Tôi"


Hai giọng nam cùng lúc vang lên, một rắn rỏi kiên quyết, một vội vã ồn ào.


"Tôi là người giám hộ hợp pháp của Shiho Miyano", cuối cùng, vẫn là giọng Jodie cất lên, một cách bất dĩ. "Bố mẹ cô ấy không còn nữa, tôi là chị họ của Miyano"


Ánh mắt vị bác sĩ dịu xuống. Trông người phụ nữ này vẫn đáng tin cậy hơn những người còn lại.


"Vậy, mời cô đi phía này. Tình hình rất phức tạp, tôi cần biết ý kiến của người thân"


Theo bác sĩ bước vào trong, Jodie không quên trừng mắt cảnh cáo hai kẻ đang giương cung bạt súng "Tốt hơn là ngưng gây sự nếu không muốn bị tống cổ đi", cô nhấp nháy môi, nói bằng khẩu hình miệng.


Cánh cửa kim loại nặng nề khép lại. Hành lang vắng hoe, đổ dài qua ô cửa là hai chiếc bóng trầm mặc, xiêu vẹo. Xen lẫn trong mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh, thoang thoảng có lẫn cả mùi thuốc súng chập chờn chưa tan.

.

.

.

"Ý anh là gì?", cơn choáng váng qua đi, Shinichi gượng dậy, quệt ngang vết máu vương trên môi, "Đổi mạng? Shiho?"


Vừa rút điếu thuốc khỏi hộp, lại nhớ ra đang trong bệnh viện, Akai liền vò lại, ném vào thùng rác. Anh ngả đầu tựa vào tấm kính hành lang, đôi mắt xanh không rời cánh cửa phòng cấp cứu.


"Mifepriston là tôi mua cho Shiho"


Giọng Akai bình thản như thể đó là chuyện hiển nhiên phải làm.


"...cũng là tôi bóc đưa tận tay em ấy"


Shinichi trợn mắt nhìn Akai. Trong một thoáng, cậu tự hỏi đứa bé có phải là con mình thật không, hay chỉ là ảo tưởng của bản thân?


Rất nhanh, lí trí đã tát cậu một phát thật mạnh, khi não bộ bắt đầu tái hiện lại đêm say hoang đường một tháng trước.


Với những bông hoa máu nở rộ, đau nhức nhối.


" Cơ thể Shiho miễn cưỡng cũng chống đỡ được hơn sáu năm. Nhưng nhờ ơn cậu, hiện tại, có thể chỉ còn lại sáu tháng."_ Ánh mắt Akai tối sầm, tựa một hố đen không thấy đáy_"Từng đấy thời gian cũng không đủ để sinh nó ra. Nếu bỏ đứa trẻ, em ấy ít nhất cũng sống lâu hơn sáu tháng".


Shinichi ngẩn người. Trong tích tắc, cậu cảm thấy mặt đất chao đảo.


Anh ta đang nói cái gì vậy...???


Sáu năm?


Sáu tháng...?


Vài đoạn kí ức loáng thoáng vụt qua, nhưng rất nhanh, lại vụt biến mất.


Cô ấy uống rất nhiều trong buổi tiệc.


Cô ấy nói yêu cậu.


Cô ấy hôn cậu.


...."Cậu có thể quên đêm nay. Nhưng, đừng quên tớ".....


Phảng phất từ nơi nào xa xôi, giọng Shiho như thầm thì bên tai. Hơi thở nóng hổi. Mái tóc bết vào trán. Làn da trần mướt mồ hôi.


"...Did we give up too soon

Maybe we needed just a little room

Wondering how it all happened

Maybe we just need a little time

Though we did end as friends

Given the chance we could love again

She'll always love you forever

It's not hard to believe

I want you and I need you so I..."


Dường như đêm đó, cô ấy đã lẩm nhẩm giai điệu bài hát "Forget me not" rất lâu, cho đến khi đôi mắt bình yên khép trên ngực cậu.


( Kết thúc Chương 4)



————-

*Lời của tác giả:


Aiyuuu :-))) Vậy là mình cũng sắp lấp được cái hố mới đào rồi :-))


Theo ý tưởng ban đầu, đây là fic ShinShi rất cơ bản, vì nguồn cảm hứng lấy từ doujishi của tác giả Sakura ( chính là các ảnh minh hoạ trên bìa truyện đó). Nhưng đi nửa đường, mình lại nhớ anh Akai quá :-))

Bản tính đồng bóng nhiều năm cho mình biết rằng, cái kết của tưởng tượng với cái kết dưới ngòi bút thi thoảng nó xa nhau 8 vạn dặm dưới đại dương. Quan trọng nữa là, dù mình vẫn hay ship ShinShi ở nhiều fics thì mình vẫn không ưa Shinichi Kudou vl ra Nên thể nào cũng sẽ xuất hiện các nam anh hùng khác tẩn hắn một trận cho đã mắt :-))
 
:) dàn đội ngũ hùng hậu năm xưa, bây giờ còn mỗi ss là còn ra fic ^^
 
×
Quay lại
Top