[Series] Nos vemos - Hẹn gặp lại

Xin các bác cho ý kiến tí, fic của cháu nó có bị nhàm không à? Có xàm lông không ạ?

  • Có, xàm vãi nồi!

    Số phiếu: 0 0,0%
  • Hơi xàm, vẫn chấp nhận được...

    Số phiếu: 0 0,0%

  • Số người tham gia
    7
  • Bình chọn đã đóng .

Maguerite

Tomorrow, the bird will sing
Tham gia
20/11/2016
Bài viết
12
Title: Nos vemos - Hẹn gặp lại
Author: Deer - Maguerite
Status: On-going.
Disclaimer: Vâng, vâng, mọi nhân vật đều thuộc quyền sở hữu của bác Aoyama Gosho. Tôi chỉ là con nhỏ mượn tạm họ để đặt vào đúng những hoàn cảnh, những thời điểm trong series của tôi thôi.:))
Category: Comedy, Parody, Angst,... (Tùy theo từng phần mà tôi sẽ gán cho nó những category, pairing, rating... tương ứng).
Rating: Từ K đến M.
...

Tôi từng tự hỏi, nếu như Aoyama Gosho không xây dựng những tính cách, tình tiết và nội dung theo chiều hướng hiện tại và tương lai của D.C, thì liệu Shiho có đến với Gin?
 
Hiệu chỉnh:
#1: Tu es mon Lilas!
Category: Romance, Tragedy
Pairing: Gin x Shiho.
Rating: K
...

Hành lang bệnh viện Đa khoa X lúc nào cũng hối hả, cũng tất bật như thế! Mỗi buổi chiều thứ Sáu, người ta đều thấy một cô gái xinh đẹp với bó hoa tử đinh hương tím dịu dàng bước những bước đầy thanh tao trên cái hành lang vốn dài và nhốn nháo này. Cô gái ấy có một mái tóc đỏ hung hung màu tà dương lưu luyến và một đôi mắt... Ôi, một đôi mắt xanh thứ màu xanh của lá trường xuân - một sắc xanh người ta vẫn tưởng là vĩnh cửu, là bất diệt! Hôm nay, cô gái ấy lại đến, trong chiếc áo len cổ lọ đỏ thắm và áo bluse trắng trang nghiêm. Vẫn ánh mắt ấy, điệu bộ ấy, cái dáng cao gầy xinh đẹp đã bước những bước chân qua đây cả ngàn cả vạn lần. Trên tay cô gái, vẫn là một bó tử đinh hương, tím thẫm...

- Gin này, em lại đến đây! - Shiho đặt bó hoa xuống chiếc bàn cạnh gi.ường bệnh.

Người đàn ông với gương mặt hơi gầy, mái tóc dệt từ bạch kim và đôi mắt nhắm nghiền không hề có lấy một phản ứng dù là nhỏ nhất với cô. Khẽ cười, một nụ cười xót xa cho hành động tự huyễn hoặc bản thân mình, Shiho nhanh chóng cắm bó hoa tím ngắt của mình vào chiếc bình trắng tinh gần đó. Cô kéo chiếc ghế, gần, thật gần gương mặt đang say ngủ của Gin. Căn phòng vốn tách biệt nay lại càng trở nên yên ắng. Chỉ có tiếng của những thiết bị y khoa chuyên dụng để duy trì sự sống cho gã, tiếng thở khò khè khó nhọc của Gin qua máy trợ thở và tiếng gió lùa ngoài khung cửa sổ hòa vào nhịp hô hấp của Shiho. Cô không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ, nhìn gã bằng đôi mắt xanh ngắt của mình. Đôi mắt mà cô luôn trân trọng, đôi mắt mà Gin một thời say đắm đến cuồng dại!

- Thông đang reo trên đồi... Và anh ước mơ có một ngôi nhà với khói um trên đỉnh, trong đó có một hạnh phúc đủ cho người này nương nhờ vào người kia. Hỡi em, hỡi tử đinh hương của tôi. Hỡi tình yêu của tôi, một mối tình xôn xao mùa hạ vàng và tím ngắt màu hoa nở. - Cô cất tiếng hát, một bài hát xa xưa.

Shiho lồng tay mình vào tay Gin, gục đầu xuống bên cạnh gã, im lìm và tuyệt vọng. Một đời vì gã, cuối cùng, sống hay chết cô đều vì gã mà tự nguyện! Lời hứa sau khi đánh sập B.O cũng là do cô bắt gã hứa. "Bất công, anh hứa sẽ đưa em đến Granada xem Flamenco, đến Paris dự tiệc trà và đi Berlin ngắm Brandenburg cơ mà? Gin, anh đã hứa..." Cô thổn thức, trong lòng, chỉ trong lòng thôi! Vì bên ngoài, Shiho còn bận vẽ một nụ cười cho Gin phòng khi gã tỉnh dậy cơ mà. Ánh tà dương héo hắt cuối ngày xuyên qua khe cửa sổ, buồn bã trượt dài trên mái tóc mượt mà của cô.

Mặt trời dần rơi rớt những mảnh vụn vỡ của mình xuống trần gian, bóng tối trùm lên thành phố, người con gái rời đi, tử đinh hương còn đó nhưng... gã thanh niên trên gi.ường bệnh vẫn lì lợm không tỉnh lại!
...
- Này, sao mấy tuần rồi chưa thấy cô gái ấy quay lại nhỉ? Cô gái xinh đẹp với bó tử đinh hương ấy. - Hai người y tá dọn dẹp căn phòng trò chuyện, cố ý xua đi bớt sự ảm đạm của nơi này.

- Cậu không biết sao? Cô Miyano đã mất hai tuần trước rồi. - Trước sự ngạc nhiên của người đồng nghiệp, cô y tá tiếp lời. - Cái hôm xảy ra vụ nổ ở khu thương mại, là do cô Miyano tự nguyện làm người hy sinh để cắt trái bom hẹn giờ đó.

- Thật không thể tin được! Cô ấy còn quá trẻ, quá xinh đẹp cơ mà...

Hai bóng người dần khuất khỏi cái hành lang tẻ ngắt, để lại căn phòng đó, trơ trọi người thanh niên điển trai nằm trên gi.ường. Đột nhiên, bàn tay gã siết chặt, nét buồn vấn vương lâu nay trên mi mắt cuối cùng cũng trào ra ngoài. Một giọt nước mắt, nóng hổi, mặn chát theo xương hõm má chảy xuống chiếc gối trắng tinh khôi. Tử đinh hương đã tàn, đôi mắt xanh mà trường xuân vĩnh viễn khép lại và đôi môi khô khốc đến nức nẻ của Gin mấp máy... Những từ ngữ nhỏ đến mức, đến gã cũng không nghe thấy!

- Tu es mon Lilas... Em là tử đinh hương của tôi!

Đoạn, chiếc máy đo điện tâm đồ của gã sập nhịp, tim ngưng đập. Cái chết đến với Gin nhanh chóng và mơ màng hệt như một giấc mộng hoa. Gã thấy Shiho đến bên mình, trong bộ váy trắng tinh khôi, đôi mắt trong veo xanh ngắt đầy hạnh phúc nhìn gã.

- Quý cô xinh đẹp của tôi! - Gã mãn nguyện cười trước khi buông bỏ sợi dây liên kết linh hồn mình với trần thế.
...

Có những tình yêu, không nhất thiết phải cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất. Chỉ cần đến tận khi lìa đời, người này vẫn là tín ngưỡng đẹp nhất trong lòng người kia!

#2: Daisy.
Category: Romance.
Pairing: Gin x Shiho.
Rating: K
...

Shiho ngồi trên ban công rộng mở, dưới ánh đèn vàng vọt của trụ đèn đường gần đó, mái tóc của cô trở nên nổi bật đến kỳ lạ. Thứ ánh sáng héo hắt đó len lỏi từng tia sáng yếu ớt của nó vào đôi mắt xanh rì kia, nhưng thứ ánh sáng tầm thường đó tuyệt nhiên không thể che đậy vẻ não nề của người con gái xinh đẹp ấy. Sâu trong thứ sắc xanh bất tận nọ, người ta cảm thấy một linh hồn đang run lên... Shiho vụn vỡ, trong lặng lẽ, trong thinh lặng! Giữa thành phố xa lạ, nơi mà ánh đèn chẳng còn tinh khôi như khu phố Beika cũ ấy, luôn khiến lòng Shiho dấy lên những nỗi niềm lạ kỳ. Cô muốn bật khóc, giữa dòng người ấy, giữa xã hội ấy. Khuôn ngực bé nhỏ phập phồng đón lấy ngọn gió đầu đông xứ Bắc Âu lạnh lẽo, nét mi thanh mãnh vương những giọt buồn không tên. Trĩu nặng!

Đôi môi không cứng hé mở, một tiếng thở dài, nhỏ đến mức nó tưởng chừng như đóng băng lại, rồi rơi độp xuống đất. Ngước đôi mắt như mờ đi vì cái lạnh lên bầu trời, đầy sao, thật hiếm hoi! Shiho băn khoăn, liệu mình đã rời Nhật Bản được bao nhiêu năm rồi? Ngày tháng thoi đưa thật, cuối cùng Shinichi cùng cô nàng Angel Ran Mouri đã nên duyên vợ chồng dù cho hàng ngày cô vẫn bị Ran than phiền vì gã chồng tham công tiếc việc của cô nàng qua những cú điện thoại đường dài. Shiho chợt bật cười, những thứ đó, có mơ cô cũng chẳng nghĩ rằng mình có thể cảm nhận được... Đau đớn thay, cái gì cô cũng có, cái gì cô cũng được, chỉ duy nhất gã ta là Shiho không thể với tới, dù có vật vã thế nào, kết cục vẫn là không với tới. Gã ta - Gin, gã mà Shiho đặt cho một cái tên, vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức vỡ òa.

- Daisy... - Cô luồn bàn tay xanh đi vì cái lạnh của mình vào chậu hoa cúc dại đang e ấp ra hoa bên ban công.

Cô không rõ vì sao mình lại đặt cho Gin cái tên có phần "bánh bèo" so với gã, nhưng chỉ biết rằng, cái tên ấy đã len lỏi vào từng phần trong tâm thức của cô từ ngày đầu tiên gặp Gin. Hoa cúc dại, buồn thương, thanh khiết và dịu dàng, hệt như tình yêu mà cô dành cho gã, một thứ tình yêu cao thượng đến nỗi chẳng cần một lời đáp lại. Chỉ cần Shiho biết rằng mình đã trao trọn một đời thanh xuân cho người mình yêu thương nhất, là đủ. Chỉ cần Shiho biết rằng trong lòng mình, Gin sẽ mãi mãi là một người tình bất diệt, mặc kệ những định kiến đi, mặc kệ những lời bàn tán đi!

- Em chẳng đa cảm như phu nhân Kudou đâu, nên cứ để thiên hạ dèm pha mệt nghỉ đi. Yêu anh, là chuyện của em! - Shiho khúc khích vén mái tóc mình trước khi bước vào trong.

Đột nhiên, một thứ tiếng động nhỏ đánh sập bức màn tĩnh lặng của màn đêm thu hút sự chú ý của cô. Theo phản xạ, Shiho xoay người lại, nhìn về phía ban công - nơi vừa phát ra tiếng động đó. Một người thanh niên với mái tóc dệt từ ánh sáng của những vì sao, đôi mắt mang theo màu đại dương giữa hạ và cái cười nửa miệng quen thuộc. Đôi đồng tử xanh lam kia ôm lấy cặp mắt trường xuân của cô, như vỗ về lại như chìu chuộng. Trong tíc tắc, chỉ là tíc tắc thôi, Shiho nghĩ mình đã chết đi vì nghẹn ngào... Trái tim bé nhỏ run lên những xúc cảm mãnh liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Một chút xuyến xao, hờn giận mang theo cả bầu trời kỷ niệm và tình yêu. Bỗng đâu, tiếng harmonica da diết vang lên. Đau đáu, hao gầy và xanh xao.

- Chào em, tình đầu. - Gin nhếch môi, một đường cong cong mảnh mai hiện lên, in sâu vào đáy mắt xanh lục của cô.

- Chào anh, Daisy. - Shiho bật cười khúc khích, rồi bỏ mặc lại chậu hoa cúc nhỏ trên bàn, cô chạy đến, bên người tình bất diệt của mình.

Hơi ấm của hai con người hòa vào nhau, giữa lòng thành phố xa lạ. Gin xuất hiện, một cách đầy bất ngờ của số mệnh, đầy dung túng của Thượng Đế! Gã luồn tay vào mái tóc hung đỏ mà hằng đêm đều ám ảnh mình trong từng giấc ngủ, chạm tay lên hàng mi vốn vì chính gã mà vương sầu...

Trong một căn nhà cấp bốn cũ kĩ nằm im lìm nơi góc đường của Paris hoa lệ, có hai trái tim đang tan vào nhau. Thứ tình cảm đó, một thứ tình cảm mà đặt vào cả niềm tin mãnh liệt, cả tuổi xuân và cả nắng vàng biển xanh ngày nào.

- Cô gái ngọt ngào của tôi đâu rồi? - Gin đặt lồng tay mình vào tay Shiho, ma mãnh cười.

- Cô ấy ở ngay đây! - Cô nhẹ khép mi, nép mình vào lòng ngực gã, cảm nhận cảm giác xoa dịu đến nghẹn ngào này.

Và trong cái câm lặng của màn đêm, một mối tình đẹp như hoa cúc dại vẫn đang kiên cường nảy nở. Một mối tình thanh khiết và tao nhã lạ thường của hai tâm hồn vốn chẳng còn nhìn thấy ánh sáng! Thôi thì cứ để mặc như thế, đời cũng cần lắm những nốt lặng cơ mà. Chừng nào những vì tinh tú trên cao kia còn dang tay che chở cho cặp tình nhân bé nhỏ khỏi thứ ánh sáng bình minh úa tàn, thì hoa cúc dại vẫn còn nở, trong góc phòng của cô gái thân thương kia...
...

Cuối cùng thì, cô vẫn chạm được vào chân trời của mình, một chân trời cứ ngỡ rằng cả đời cũng sẽ không với tới... Tình yêu là thế, không phải cứ được người đời ca tụng thì mới gọi là tình yêu đâu! Thanh xuân có bao mùa, yêu được, thì cứ yêu đi, yêu cho hết cái cuồng si tuổi trẻ. Để rồi những giờ phút cuối cùng, nhớ lại cũng sẽ mãn nguyện mà mỉm cười.

#3: Willow
Category: Romance, Tragedy (nhẹ thôi :3)
Pairing: Gin x Shiho.
Rating: K
...

Gin nhướng mi mắt một cách mỏi mệt và buồn chán. Trong căn phòng nhỏ bày trí đơn sơ với những vật dụng xinh xắn bằng gỗ, một người đàn ông đứng tuổi ngồi trên chiếc gi.ường đôi lạnh ngắt. Tóc gã đã bắt đầu điểm bạc mấy mùa, nhưng nào có ai thấy, vì vốn dĩ, màu tóc của gã đã che dấu cả vết tích thương tâm thời gian kia rồi. Gin nhổm người dậy, ra khỏi gi.ường. Từng hành động của gã đều nhẹ nhàng, quen thuộc thể như gã là một cái máy đã được lập trình để làm những công việc này đến hàng tỉ tỉ lần!

Bước vào nhà vệ sinh, thứ đầu tiên Gin nhìn vào, vẫn là nó, chiếc gương treo tường bám hơi nước dày đặc. "Két"... Thứ tiếng động nhỏ bé vang lên khi gã đưa ống tay áo len đen tuyền của mình lau đi những vật hơi nước bám trên mặt kính. Những vệt dài, loang lổ, loang lổ và ướt đẫm. Gin liếc đôi mắt mang thứ sắc xanh mà người ấy đã từng rất yêu thương của mình đến hình ảnh phản chiếu trong gương. Một người đàn ông trung niên với mái tóc ngắn bạc trắng, không rõ là vì thanh xuân đã cạn, hay là vì vốn gã ta chẳng có màu sắc nào khác ngoài cái gam màu lẻ loi đó. Cuối khóe mắt là những vết chân chim của tuổi già, đôi mắt cũ cũng chẳng còn tinh anh như ngày nào... Gã nhếch mép, cười tự giễu mình một lúc rồi mới đánh răng.

Thời tiết mùa Đông ở cái xứ Bắc Âu này lúc nào cũng lạnh đến phát khiếp đi được! Bên ngoài cửa sổ, Gin có thể thấy hàng trăm ngàn cây thông xanh rì rì đang cọ những chiếc lá của mình vào làn gió. Cả ngọn đồi nhỏ, phủ xanh, một sắc xanh mà Gin đã từng và sẽ mãi mãi tôn thờ... Vớ lấy chiếc áo manteau màu rượu vang sờn cũ của mình trên móc treo gần đó, Gin ra khỏi nhà, không quên vất vào lò sưởi vài mảnh gỗ thông vụn. Ngoài trời, những hạt mưa phùn cuối đông đáp xuống gương mặt phong trần của gã, đáp xuống mái đầu lạ lùng của gã và đáp xuống những mảnh tình rơi vỡ trong lòng gã. Mọi thứ, thật tự nhiên, thật nhẹ nhàng và hoài niệm.

Gin thả đôi chân mình dọc theo bờ con suối nhỏ gần đó. Con suối mà dòng nước xanh trong quanh năm, bất kể là vào mùa nào! Bên con suối này, Gin và người tình an nhàn của mình, đã từng kể cho nhau nghe những mẩu chuyện con con, hát cho nhau nghe những bài hát không đầu không cuối. Cuối con đường rải đầy đá xanh và gỗ vụn cùng cỏ dại, một gốc liễu già nua hiện lên. Như một nấm mồ, nấm mồ của thanh xuân cùng tình yêu bất diệt mà Gin dành cho cô gái xinh đẹp của đời mình - Shiho. Bên dưới gốc liễu, lẫn vào những cành khẳng khiu rũ xuống, là mấy đường khắc vụng về và mờ nhạt. Gã miết nhẹ lòng bàn tay đã cứng đi, tái xanh vì cái lạnh kia vào thân cây sần sùi. Đôi mắt xanh xám ngoét cố căng ra, cốt chỉ để nhìn cho thật rõ dòng chữ phai màu kia... Nos vemos, trên đó viết như thế. Shiho đã từng nói với gã về ý nghĩa của thứ từ ngữ này, một mẩu tự Tây Ban Nha xa lạ! Gin nhắm mắt, cố ngăn lệ trào ra khỏi hốc mắt lắng màu thâm trầm kia. Gã không muốn khóc, hay chí ít là vào lúc này.

"Soạt", Gin phủi nhẹ phần đất lạnh dưới chân mình, rồi ngồi bệt xuống. Người gã đè lên mấy cái lá vàng ẻo khiến chúng kêu loạt soạt vui tai phết. Và rồi trong khu rừng thông tĩnh lặng, một tiếng hát vang lên. Âm thanh nhuốm sắc màu bụi trần, gam giọng thứ sầu não và bi thương, nhưng sao bài hát vẫn nhẹ nhàng và an bình lạ kỳ!

Down by the water, under the willow
Sits alone ranger, minding the willow
He and his wife, once lived happily!
Planted a seed, that grew through the reeds
Summers and Winters, through snowy Decembers
Sat by the water, close to the embers
Missing out the lives that they once had before...

Ngày hôm đó, mưa rả rích mãi! Có một người kỵ binh đã gác kiếm, cô đơn ngồi bên dòng nước, dưới gốc liễu rũ. Gã và người vợ yêu quý của mình đã từng có một cuộc sống hạnh phúc biết nhường nào! Cùng nhau gieo trồng những hạt giống, rồi nhìn chúng nảy nở từng ngày mặc kệ thời gian. Hạ rồi lại Đông, hai người cùng nương nhờ vào nhau trong ngôi nhà nhỏ bằng gỗ dưới đồi thông, dìu nhau qua những tháng Mười Hai rét mướt... Bây giờ, gã ngồi bên dòng suối róc rách, dưới gốc liễu, mang theo trong tim những hoài niệm thời trai trẻ. Nhắm đôi mắt mờ đục lại, gã nhung nhớ về một thời hạnh phúc đã qua.
...

- Gin này, chúng ta sẽ trồng một cây liễu, anh nhé?

- Để làm gì?

- Khi nó đủ lớn, em sẽ khắc tên hai chúng mình lên đó. Và kèm theo câu "Nos vemos" nữa!

- Nos vemos?

- Nghĩa là hẹn gặp lại!
...

- À, hẹn gặp lại em ở cổng trời, Shiho!

Ngày hôm sau, người ta tìm thấy một người đàn ông chết vì rét dưới một gốc liễu trong khu rừng nọ. Người đàn ông ra đi, với gương mặt thanh thản và một nụ cười trên môi. Có lẽ, ông ta đã gặp người vợ quá cố của mình ở Thiên Đàng rồi!


#4: J'taime!
Category: Romance, Comedy.
Pairing: Gin x Shiho.
Rating: K

...
Shiho bước trên con đường nhộn nhịp ngày Giáng sinh. Giữa thành phố xa lạ, giữa những dòng người xuôi ngược lướt qua đời nhau, cô chợt cảm thấy chơi vơi. Không phải cứ giữa hoang mạc lẻ loi mới hiu quạnh, cơ bản, giữa con người với con người đã có những thứ khoảng cách vô hình! Cái khoảng cách đó dù cho có mỏng manh và nhỏ bé đến nhường nào, cũng đủ sức khiến người ta khơi lại những vết thương lòng vốn đang ngủ yên. Shiho đặt hai bàn tay tê cóng của mình lên trước đôi môi đỏ mọng màu son, hà hơi, cố gắng sưởi ấm lại thứ cảm giác vốn tê tái tự bao giờ kia. Một làn khói, mỏng, nhẹ xuất hiện từ khuôn miệng bé nhỏ, rồi mất hút vào giữa thế giới đan xen ngoài kia. Đôi mắt màu lục chợt dấy lên vài tia thương tiếc.

- Bây giờ anh đang ở đâu, Gin?

Shiho thì thầm, rồi chợt tự cười chính mình. Cô vẫn luôn hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn đó, dù rằng biết rõ sẽ chẳng ai rỗi hơi trả lời. Chỉ có tâm hồn cô quạnh đối diện với chính mình đầy đau thương. Cho tay vào túi áo khoác ba-đờ-xuy màu rượu vang ấm áp, Shiho nhắm mắt, khẽ lắc đầu xua tan đi những suy nghĩ mệt nhọc cả ngày dài ngồi lì trong văn phòng ở Sở Cảnh sát địa phương. Con phố đông đúc giữa lòng Paris hoa lệ bắt đầu mặc lên người bộ cánh sang trọng và xa hoa dệt lên từ bầu trời đen như nhung và những ánh đèn neon nhiều màu chớp tắt. Sâu trong đáy mắt màu ngọc lục bảo đó, người ta có thể cảm thấy một linh hồn xinh đẹp như tranh họa đang run lên giữa dòng người dày đặc.

Rẽ ra khỏi đường cái tấp nập, Shiho rẽ vào một con hẻm nho nhỏ với ánh đèn đường vàng vọt. Những bước đi của cô không nhanh, không chậm. Shiho đi trên con đường lát gạch đá sờn cũ một cách yên bình và thanh thản. Tưởng chừng như cô là một vì sao, cao thật cao trên trời, không một đau khổ nào có thể chạm vào, không một nỗi buồn nào còn vấn vương... Mái tóc nâu đỏ ấm áp tung bay trong làn gió lạnh ngắt. "Reng... reng... reng..."

- Bonjour, Je m'appelle Miyano. - Shiho bắt máy, đôi mắt thoáng ra dãy số lạ hoắc trên màn hình điện thoại.

- Bonjour, Shiho. Nhìn ra sau đi cô bé! - Đầu dây bên kia, giọng nói trầm ấm áp cùng ngữ điệu dịu dàng đến nao lòng.

Shiho gần như lặng người mất mấy giây. Là tiếng của Gin, của người đàn ông mà cô đã chọn. Gã là thanh xuân của cô, là hạnh phúc của cô, là cả một nguồn sống mãnh liệt mà Shiho đã điên cuồng tìm kiếm bao ngày bao tháng. Hít một hơi thật sâu, cô quay đầu lại, dứt khoát, không chần chừ!

- Chào, vẫn khỏe chứ người tình bé nhỏ của tôi?

Gin đứng đó, vẫn mái tóc màu bạch kim tỏa ra thứ ánh sáng hấp dẫn lạ kỳ dưới ánh đèn vàng, đôi mắt màu trời bình yên rồi, chẳng còn sóng gió nào nữa! Gã mặc trên người bộ vest đen lịch lãm, thắt caravat màu huyết dụ sang trọng và nở một nụ cười... Ôi, nụ cười năm năm tháng tháng ám ảnh cô từng giấc ngủ, nụ cười khiến người ta vừa hạnh phúc vừa đau lòng chết đi được. Shiho buông thõng bàn tay cầm điện thoại, khiến nó rơi xuống mặt đường, đánh mấy tiếng thật nhỏ rồi rơi hẳn vào sự yên tĩnh bức bối. Giữa hai người, không một lời nói, không một hành động. Chỉ đứng đó, nhìn nhau, cố gắng thoi thóp tìm lại những ngày tháng từ lâu đã trôi vào quên lãng.

- Gin... Anh đã đi đâu? Có biết em đã xới tung bao nhiêu thành phố để tìm anh không? Tên sát thủ mặt nồi kia! - Shiho rít qua kẻ răng, điều này khiến Gin lạnh sống lưng.

- Ấy ấy bình tĩnh. Chứ cưng nghĩ để có một cái danh tính giả, xây dựng công ty từ một thằng cái bang để chờ ngày cưới cưng về đội lên đầu là dễ hở? - Gin mồm mép đáp lại người con gái của mình.

Cả hai nhìn nhau rồi chợt bật cười. Những nụ cười vô ưu, vô lo. Một thứ thảnh thơi xinh xắn len lỏi vào không khí trong con hẻm nhỏ, giải thoát nó ra khỏi sự im lặng bức bối lúc nãy. Trong đáy mắt Gin, Shiho như bừng sáng lên, một thiên thần của cuộc đời gã. Người con gái mà gã đã đặt vào những tia sáng cuối cùng của cuộc đời đen tối, người con gái mà gã đã tình nguyện trao cho cô những hành động dịu dàng nhất của mình. Thế ra, cả hai linh hồn đảo điên vì nhau, điên vì thứ tình cảm "con người" nhất của mình.

- Đến đây, để em ngắm anh rõ hơn nào! - Shiho nhẹ nhàng nói.

Gin cười, cho tay vào túi quần, lững thững gõ gót đôi giày Italia đắt đỏ của mình xuống lòng đường, đi đến trước mặt cô. Shiho nhìn gã, bằng đôi mắt say đắm mông lung. Cô khẽ đưa bàn tay, chạm vào gương mặt điển trai chạm khắc những đường nét từng trải. Lùa ngón tay tái đi vì lạnh ấy vào mái tóc ngắn vốn từng rất dài kia... Gin bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt Shiho, chẳng phải những ảo mộng chập chờn trong đêm đen tê tái như ngày nào.

- Shiho này.

- Gì cơ?

- J'taime!

- Ừ, đây biết rồi.

Cuộc đối thoại chóng vánh không đầu không cuối diễn ra trong con hẻm nhỏ. Cả hai cùng nhau, tay trong tay, Gin hạnh phúc vòng tay mình ngang eo cô gái nhỏ bé bên cạnh. Mọi vật như bừng sáng lên giữa màn đêm... Lấp lánh lấp lánh những vì sao trời, chúng có chăng chỉ là ghen tị đến phát hờn đi vì hai con người vốn chẳng còn trẻ nữa. Ừ thì đã có quá khứ nhuốm chàm đấy, ừ thì đã từng cuồng si những giấc mộng đời đấy... Tuổi thanh xuân là thế, mơ mộng là thế. Nhưng bây giờ, Shiho và Gin chỉ mong muốn có một căn nhà nhỏ. Tận hưởng cái yên bình đến ngày nhắm mắt.

Gã hít hà mùi hương quế quen thuộc trên mái tóc nâu đỏ, mùi hương khơi gợi lại những kỷ niệm cũ xưa qua loa mơ màng. Gin như tách cafe đen, đặc sánh, chỉ dành cho những ai biết thưởng thức. Shiho bước vào đời gã, ngọt ngào như một viên đường, trong trắng như một viên đường và xinh đẹp như một viên đường! Cô tan chảy vào sự yêu thương của gã, gã giang rộng vòng tay ôm lấy đôi mắt màu trường xuân ấy. Gin như bức họa đơn sắc, nhàm chán và tẻ nhạt. Shiho lại bước vào đời gã, một lần nữa, ngay bây giờ như một gam màu tinh tế. Cô tô điểm những nét son, tan vào gã chút hương nồng.

- Gin, sau này chúng ta hãy mở một quán cafe với những bức tranh của Picasso, một tủ sách đầy ắp thơ Lorca và Puskin cùng một cái máy hát chỉ chơi những bản piano của Beethoven nhé.

- Ừ, anh sẽ cho em tất cả. Chỉ với một điều kiện! - Gin ma mãnh nói.

- Gì thế?

- Đừng ngừng yêu anh nhé!

- Anh biết không, em không ưa xã hội này. - Shiho bỗng nói một câu kỳ lạ. - Nhưng em rất thích anh!

- Ừ, biết rồi, nói mãi! - Gã nhại lại chất giọng giận dỗi của cô.

Trong một con hẻm nhỏ, có một gã từng là mafia máu lạnh và một ả từng là nhà bác học điên khùng. Nhưng tất cả chỉ là "đã từng", còn bây giờ, họ chỉ là hai con người bình thường, có một thứ tình cảm rất bình thường và những ước mơ rất bình thường!
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Àhihi, thật sự thì tớ đã nghĩ sẽ thế nào nếu bác Aoyama lái cốt truyện sang một hướng khác, thật đấy! Couple này có thể nói là tớ ship khá lâu, từ khi còn lớp 2, lớp 3 mới xem D. C cơ! Giờ mới tìm được trang để viết. Cảm ơn và mong 2 bạn tiếp tục ủng hộ :3
 
. Hâm mộ quá đi ~! Em chưa từng đọc qua một fic nào về couple GinxShiho vì không thích couple lắm nhưng series của Au đã thay đổi em hoàn toàn luôn. Những câu chuyện nhẹ nhàng, có những cảm xúc hạnh phúc giản đơn, có cả những nốt lặng, những cảm xúc buồn sâu lắng. Cộng thêm cho vài ba câu tiếng Pháp càng tô điểm thêm cho cái đẹp, cái hay của series cũng như của couple GinxShiho để lại ấn tượng rât tốt cho em. Chẳng biết nói gì hơn ngoài khâm phục tài năng của Au và mong series này sẽ còn đc tiếp tục, mãi yêu ~!
 
@ShinRan_ShinShi Thân mến.

Tôi rất vui khi có một người có thể đọc và ngẫm tác phẩm của mình. Cậu biết lý do gì khiến tôi phải viết một series chứ không phphải longfic về couple này không? Vì tôi nghĩ, cơ bản, giữa họ là không có bắt đầu, thế thì làm sao có hồi kết.

Trong chính truyện, cả hai đã đau khổ nhiều rồi. Tôi không muốn cả hai trở thành bi kịch trong fic của mình, cậu à!

Dù sao, tôi cũng cảm ơn cậu vì lời khen nhé!
 
#5: Drawing
Category: Tragedy.
Pairing: Gin x Shiho.
Rating: K.

...
Shiho cầm cọ vẽ lên, tô tô vẽ vẽ mấy đường nhợt nhạt lên nền giấy trắng tinh. Cô nhìn ra ngoài khung cửa sổ rộng mở, đáy mắt xanh rì ẩn hiện sự rực rỡ của nắng hạ dối lừa. Chim chóc về, đậu trên mái nhà nho nhỏ, đậu lên bậu cửa sổ líu lo những tiếng vui tươi. Nhưng tất cả những sắc màu sống động xung quanh tuyệt nhiên không thể đánh động được gam màu xám tẻ nhạt trong bức tranh và thứ màu trắng vừa tinh khôi vừa tuyệt vọng trong đáy lòng cô thiếu nữ. Shiho như tách biệt hẳn khỏi không gian và thời gian, ngồi ngẩn người ra đó, không nói, không cười, thậm chí đến thở cũng tựa hồ như không.

"Soạt..." Thứ tiếng động đau xé lòng vang lên, cơn gió lùa vào, thổi tung những mảnh vụn giấy vương vãi dưới nền nhà, đẩy lăn lóc những thỏi chì than, những mẩu ruột bánh mì con con xung quanh chiếc ghế cao của Shiho. Cô khẽ giương đôi mắt mơ hồ nhìn tập giấy trắng tinh trên khung vẽ gỗ tùng. Tất cả, một tờ, chỉ còn có thế. Tờ giấy cuối cùng với những cung màu gam thứ cắc lẻ lượm lặt lại. Đó là tất cả cô còn lại, mọi thứ đều đã cùng với cái ngày định mệnh ấy đi rồi, đi xa lắm rồi... Xa đến nỗi chính Shiho còn chẳng thể nhớ được hình dáng nụ cười đầu tiên và cuối cùng của Gin - người tình năm tháng của mình, như thế nào. Thế nên, cô sợ, sợ rằng mình sẽ quên gã, quên gã như cách cô đã từng cố quên. Đời trớ trêu đến đáng sợ, đâu phải cứ q.uy đầu, thì là về nhà, cứ hối cải, thì được cứu rỗi đâu!

Shiho vất bảng màu xám bẩn xuống đất, nhảy xuống khỏi chiếc ghế đẩu đen bóng, cao nhòng. Cái bóng dáng cao cao, mảnh khảnh và liêu xiêu trong chiếc áo đầm mỏng trắng tinh biến mất sau cánh cửa nhỏ của căn phòng. Vạn vật cứ như thế mà im lặng, vì dẫu sao, nếu cô có ở đây, thì cũng có lời nói nào được phát ra đâu. "Lạch cạch", những tiếng động lạ tai vang lên kèm theo tiếng bước chân lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ, chông chênh lạ thường! Shiho trở lại chỗ ngồi quen thuộc của mình, bầy chim ríu rít đậu trên bậu cửa sổ vì hốt hoảng mà xua nhau bay tán loạn. Một làn gió khác ùa vào gian phòng nhỏ, thổi tung mái tóc đỏ vẫn ngắn chấm vai, thổi tung cả những mảnh vụn hoang tàn trong đôi mắt xinh đẹp. Có vẻ gió chẳng để tâm đến bảng pha cùng những tuýp màu vẽ mới toanh đủ màu sắc trên tay Shiho, nó chỉ bận tâm đến việc chơi đùa với những mảnh giấy vụn của mình trong phòng mà thôi!

Shiho thu cả hai chân lên ghế, đó là thói quen khó bỏ của cô. Không biết đã xuất hiện từ bao giờ, nhưng bây giờ thì không bỏ được. Shiho nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng cuối cùng thật lâu, lâu đến nỗi chính mặt trời và gió cũng chẳng xác định nổi thời gian... Cô nhìn vào đó, như nhìn vào chính mình, lục tìm lại bản ngã còn sót lại trong tấm lòng vốn đã tàn phế đến tê dại. Và rồi với đôi mắt mở to đến tuyệt vọng, cô cầm cọ, vẽ những đường nét điên cuồng bằng tất cả sắc màu mình có. Tiếng đầu cọ chạm vào giấy, tiếng thở gấp gáp, tiếng chim hót ngoài cửa sổ, tiếng bọn chuồn chuồn rủ nhau bay cao bay thấp... Mọi thứ, hòa quyện vào nhau, rồi theo những nét vẽ tang tóc và buồn bã đó của Shiho, trôi vào tranh, trôi về tim. Cô không khóc, không một giọt nước mắt nào rơi xuống nền gỗ lạnh ngắt. Tất cả chỉ đổ về con tim ngây dại và bộ não kiệt quệ. Với tất cả sức tàn còn lại, Shiho vẽ lên bước tranh một nét cọ dài - nét cọ cuối cùng cuộc đời cô.

"Phịch", cô gái với thân hình mảnh khảnh ngã xuống đất, xung quanh là giấy vụn cùng với vô vàn mẩu chì, mẩu bánh... Trong một ngôi nhà nhỏ vùng ngoại ô miền Nam nước Nhật, có một linh hồn lạc lối vừa trở về "nhà". Trong một căn nhà nhỏ miền Nam nước Nhật - nơi có một cô gái với mái tóc nâu đỏ và đôi mắt xanh lục sinh sống, có một bức tranh. Bức tranh cuối cùng của cô thiếu nữ tội nghiệp, trong đó, người ta thấy một người thanh niên trẻ tuổi với mái tóc dài màu xám, đôi mắt xanh màu trời đong đầy bình yên mặc cho phông nền chỉ còn thứ sắc đỏ của máu.

Lâu, rất rất lâu sau đó, người ta tìm thấy trong căn nhà bỏ hoang ở vùng đồng quê phía Nam yên ả, một thi thể mặc chiếc áo đầm đã hoen trở thành màu vàng úa. Trong căn phòng mỗi ngày đều có nắng sớm len lỏi vào ấy, thứ duy nhất còn lại là bức vẽ cuối cùng của cô gái. Bức vẽ với tựa đề "Bình yên của tôi."


#6: If... then...
Category: Tragedy.
Pairing: Gin x Shiho.
Rating: K.
...

- Nếu anh vẫn nhớ đến em, thì dẫu cả thế giới bài trừ mình, em cũng chẳng màng đâu!

Gin cười nhạt, những nếp nhăn thời gian trên gương mặt điển trai khốn khổ của gã xô vào nhau, ép cho thứ nước mặn chát, lại đau đớn khôn tả trào ra khỏi khóe mắt.

- Nếu anh vẫn yêu em, thì dẫu cả thế giới nguyền rủa, em cũng chẳng màng đâu!

Tiếp tục thêm một tràng xót xa dâng lên trong đôi mắt xanh sớm phai hết sắc màu. Trong cặp đồng tử của gã, chỉ còn một màu xám, úa tàn, bi lụy đến khôn cùng. Gió đêm trên tầng thượng tạt vào người Gin, như xé rách những vết thương vốn chưa từng được chữa lành. Gã ngước nhìn bầu trời buổi đêm, đen kịt, không một vệ sáng, tối tăm, không một lối thoát... Như tâm hồn gã vậy!

- Nếu anh vẫn sống, thì dẫu cả thế giới đổ sụp, em cũng chẳng màng đâu!

- Shiho, em đã nói thế cơ mà... - Gin ngước mặt lên trời, cố ngăn thứ cảm giác lạc lõng tràn qua mi mắt.

Trong tíc tắc, Gin, gã thấy đôi mắt người thương, cứ ngỡ là vẫn đâu đây, chưa từng vắng bóng. Trong khoảnh khắc, gã như thấy một mảnh phía Đông vườn Địa đàng, một nơi yên bình trong nắng hạ, không còn đau thương nào, không còn buồn khổ nào. Và nơi đó, Shiho - người con gái dịu dàng của tâm hồn cằn cõi già nua của gã, đang mỉm cười.

- Nếu ta đi cùng nhau, thì có chết anh cũng cam lòng!
...

Phần khá ngắn, khó hiểu... Nhưng nếu các cậu chịu khó ngẫm một tí, các cậu sẽ hiểu tôi muốn nói điều gì. Thân ái :)
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
. Về #6 giống như bạn đang miêu tả về tâm trạng đau khổ của Gin khi đã lớn tuổi về việc Shiho mất chăng ? Đoạn khá ngắn nhưng nó miêu tả rõ về gương mặt đau khổ (đoạn nếp nhăn có vẻ như là nói về tuổi già?) của Gin và những câu nói (câu từ có trẻ con nên mình nghĩ là lúc trẻ) của Shiho. Mình chỉ thử suy đoán thôi, hi vọng là đúng :))
 
@ShinRan_ShinShi
Ừm, cậu đoán kha khá đúng rồi! Gin - người đã về già, hoài niệm, về mối tình đầu. Và ngoài ra, hàm ý của tôi, gã tiếc nuối, tiếc nuối thanh xuân với những việc không thể thực hiện sớm hơn, như yêu Shiho chẳng hạn.

Cảm ơn cậu đã quan tâm và theo dõi series cũng như chịu đựng tính lười chảy nước của tôi. Thân ái :))
 
Hay, hơi chút sến, 1 chút OC, có 1 chút buồn man mác như làn gió thu nhẹ thoảng qua khiến lòng người dễ hoài tưởng.
 
×
Quay lại
Top