HOA RƠI
...
"Lúc hoa nở là lúc hoa được nâng niu nhất
Lúc hoa rơi chỉ còn lại lụi tàn"
Đường đời là trắc trở, đường tình lại càng đau thương, cớ sao thấu rõ sai trái đớn đau vẫn cố chấp không buông!
.
Nàng đứng đó trước mặt hắn.
Giá y trên người rực rỡ giữa trời thu trong xanh vời vợi. Nàng cười, ôn nhuận như ngọc, châu sa đỏ thẫm, má điểm phấn hồng.
Nàng nhìn hắn, tử ngươi tựa hồ thu sâu không thấy đáy, hình như hắn thấy mắt nàng ướt.
Hắn nhìn nàng mỉm cười, tay không tự chủ vươn về phía nàng, khẽ chạm mái tóc đen mềm mại phủ trên vai mang theo hương lan nhè nhẹ.
Hắn thấy bóng hắn trong đáy mắt nàng, hoàng bào trên người quá đỗi uy nghiêm. Nhưng, dường như chính hắn cũng không còn nhận ra hắn nữa rồi.
Dưới tường thành nơi hắn đứng vạn dân cuối đầu tôn kính.
Hắn không cười nữa, mắt lam đượm buồn, giơ tay còn lại ra trước mặt. Tay nàng đặt lên tay hắn, hình như tay nàng rất lạnh.
Hắn nắm lấy hai tay nàng lại không tự chủ thổi chút hơi nóng xoa nhè nhẹ, nàng cuối đầu không phản ứng.
“Muội đi bình an…” Lời hắn nói ra không hiểu sao chẳng thể trọn vẹn.
Nàng không trả lời, lệ che mờ cả bóng người trước mặt.
.
Lúc ấy hắn còn là một vị hoàng tử khao khát tự do, tính tình phóng khoáng, trong cung bao nhiêu tranh đoạt cũng chẳng buồn bận tâm. Nữa đời trước của hắn có lẽ chỉ ước được sống như một người dân bình thường mà hắn gặp trên phố, gặp được người mình yêu, cùng nàng sinh nhi dưỡng tử, ngày ngày bình phàm đến hết kiếp này.
Hắn thích cưỡi ngựa bắn cung, thích cùng nàng gãy đàn thổi sáo. Nàng đi chân trần, chạm nền đất lạnh, yêu kiều múa theo điệu đàn của hắn, lắc chân hắn tặng nàng khẽ reo theo từng bước chân thiếu nữ.
Hắn nhìn nàng, hình như hắn vẫn luôn nhìn nàng mỉm cười như thế, ấm áp tựa nắng xuân.
Hắn sớm biết nàng là dưỡng nữ của phụ hoàng, hắn sớm nghĩ tiếng “hoàng muội” này đến một ngày hắn sẽ không gọi nữa.
Là thay đổi xưng hô, là thay đổi thân phận, là thay đổi tình cảm giữa hắn và nàng.
Hắn biết, hắn nghĩ có lẽ nàng cũng biết.
.
Nàng ngồi trên bờ hồ chăm chú đọc sách, gió nhè nhẹ vươn vít lên tóc, lên má hồng kiều diễm, chẳng cần tô son.
Hắn ngồi bên kia hồ nâng bút vẽ lại nàng, bên cạnh thêm một cành tuyết lan trắng muốt, chỉ thấy diễm lệ không chút gợn buồn. Hình bóng này là thứ hắn muốn giữ lấy cả đời này, người cùng hắn một đời một kiếp, có lẽ mong ước khi xưa của hắn cũng sắp được thực hiện rồi.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn ngượng ngùng.
“Ta là đang vẽ tuyết lan… “
Nàng không nói, e lệ cuối đầu.
.
Hắn là đích tử của tiên hoàng hậu, gia thế mẫu hậu hắn hiển hách lại được phụ hoàng sủng ái. Hắn lại có tư chất thông minh, tài giỏi hơn người, văn thao võ lượt. Vốn không cần tranh đoạt, là thiên mệnh định sẵn cứ thế đưa hắn lên vương vị.
Nàng thấy hắn vận long bào, trên cao bên cạnh là bậc mẫu nghi được tiên đế chỉ hôn. Nàng quỳ bên dưới tử y đạm đạm, dành cho tân hoàng đế câu chúc phúc.
Nữ nhi hồng ủ kỹ nàng được ban một chén, lặng lẽ lui vào góc phòng tự mình uống cạn. Rượu nồng mặn đắng trên đầu lưỡi, len cả vào tim, có lẽ do rượu quý giá nên mới có vị thế này. Mắt nàng nhòe lệ từ lúc nào chính nàng cũng không rõ nữa. Không biết hôm đó nàng đã uống bao nhiêu, đến khi nàng tỉnh lại đã là vài ngày sau đó.
Cung nhân truyền tụng tân đế và hoàng hậu vô cùng hòa hợp cùng ân ái, tân đế vừa lên ngôi đã ban hành nhiều chính sách giúp dân chúng có cuộc sống ngày càng tốt hơn. Nàng thầm nghĩ vậy là đúng rồi, từ lâu nàng đã biết hắn đúng thật sinh ra để làm hoàng đế và chỉ có thể làm hoàng đế.
Đây là điều người người đều biết rõ.
.
Huyết lan đã trút những đóa cuối cùng, chỉ còn lại cành khẳng khiu trong giá lạnh.
Nàng mơ màng khẽ ngâm một bài thơ
“
Lúc hoa nở là lúc hoa được nâng niu nhất
Lúc hoa rơi chỉ còn lại lụi tàn
Hết độ rồi hoa mong đợi ai?
Hoa trách móc ai?”
Lương tộc gửi sính lễ cầu thân một vị quận chúa Nhật quốc, muốn dẹp yên chiến loạn nơi biên ải không tốn binh đao, không cần hy sinh trăm vạng mạng người phải chăng cách này là tốt nhất.
Quan viên dâng tấu rằng đại quận chúa kiến thức uyên bác nên ở lại trợ giúp quân vương, tam quận chúa tuổi còn quá nhỏ không thể đến nơi đất khách quê người… còn nhị quận chúa quốc sắc thiên hương, tài nghệ hơn người, chỉ có nàng là thích hợp nhất.
Lương tộc cần một con tin, Nhật quốc cần một kẻ thế mạng mang danh hoàng tộc, còn ai thích hợp hơn nàng.
Nàng biết.
Hắn, không thể không biết.
.
Hắn nhắm mắt khẽ thở dài lấy trong người ra một cuộn giấy.
Nàng mở giấy, lệ không kìm nổi.
Nàng không thích tuyết lan nhưng vì hắn thích nàng chưa bao giờ ghét bỏ, tuyết lan trong tranh hắn tặng mong manh đơn độc, thuần khiết mà đau thương.
Hắn cuối đầu giọng trầm trầm ngâm câu thơ đề trong tranh.
“Đời người phải khóc bao nhiêu lần để không còn lưu lệ?
Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát cõi lòng
Lời hẹn ước năm xưa thật hoàn mỹ tựa như hoa bay khắp cả một trời…”
Tiếng “hoàng muội” này có lẽ cả đời hắn không thể thay đổi được.
Hắn biết.
Nàng, tất nhiên biết.
Nàng không khóc nữa, ngước mắt nhìn hắn, phấn hồng nhòe đi vì lệ. “Huynh có gì hối tiếc hay không?”
Hắn không trả lời, khẽ lắc đầu sau đó lại gật…
Nàng cười nhè nhẹ, mắt hướng về vườn tuyết lan phía xa, hình như chỉ còn lại cành cây khẳng khiu trong gió lạnh, hoa đã sớm lìa cành về với đất.
Nàng không nhìn hắn, giọng lạc đi không biết vì gió hay vì lệ còn chưa kịp rơi. “Nếu có kiếp sau ta mong duyên huynh muội này không tiếp tục nữa.”
"Không, ta mong chúng ta không có kiếp sau..."
Nàng rời đi, bóng giá y đỏ thẫm bước lên kiệu hoa dưới chân thành, chiêng trống ngập trời, cờ hoa rợn ngợp, vạn người chúc tụng.
Hắn đứng trên thành nhìn theo đoàn người dần xa, khóe mắt bỏng rát, lòng không rõ dư vị gì…
.
Nghe rằng, năm ấy nhị quận chúa Nhật quốc vì rời xa cố hương trong lòng thương nhớ, lại không chịu nổi thời tiết khác biệt của Lương tộc mà lâm bệnh qua đời khi còn rất trẻ. Lúc trút hơi thở cuối cùng tay nàng vẫn giữ chặt bức tranh tuyết lan lúc đầu mang đến, gương mặt lưu lại một nụ cười, có lẽ là nụ cười đẹp nhất mà người ở hoàng cung Lương tộc từng thấy trên mặt vị quận chúa hòa thân này.
Nghe rằng, năm ấy hoàng đế Nhật quốc ngự giá thân chinh không may tử trận, vương vị về sau trao lại cho vương gia.
Nghe rằng, năm ấy tuyết lan trong hoàng cung Nhật quốc không hề rụng cho đến cuối thu, vẫn kiều diễm bao phủ cả một vùng trời… vẫn rất thuần khiết, chẳng biết có còn đau thương.
...
Đến cuối cùng mình mới nhận ra fic không có tên nhân vật, thôi thì để người đọc tự điền vào. Không hiểu sao đầu năm mình lại mang nội dung không mấy vui vẻ ra. Chà, nhưng vẫn là mong mọi người đều có một "Năm mới vui vẻ!"