Sài Gòn những ngày lạc lõng

nganloli95

Thành viên
Tham gia
14/9/2015
Bài viết
22
Lắm lúc lạc lõng chỉ muốn đi lòng vòng cùng ai đó để hít vào cái sự ồn ào náo nhiệt ở thành phố này. Ấy thế mà nghĩ hoài cũng không thể hình dung ra được một người đi cùng.
sai-gon-nhung-ngay-lac-long.jpg

Phải chăng khi người ta tồn tại ở một thành phố đông đúc, họ dễ cảm thấy mình bơ vơ lạc lõng và muốn có một người đi cùng. Cái người đi cùng ấy mà khi còn trẻ, người ta cứ mặc định đó phải là người yêu. Rồi lớn hơn một chút thì họ nghĩ người đi cùng ấy có thể là mấy đứa bạn thân cũng được. Nhưng khi con người ta đã trưởng thành và trải qua nhiều thăng trầm, người đi cùng thật ra có thể là bất cứ ai, miễn là họ chấp nhận đi cùng mình.

Người ta chấp nhận đi cùng nhau để còn không cảm thấy một mình giữa đường đời. Và nhất là ở Sài Gòn này, người ta đi cùng nhau chính là để không còn cảm giác thấy lạc lõng giữa một thành phố đông đúc. Vậy mà hỏi người ở Sài Gòi, mấy ai từng không một vài lần cảm thấy lạc lõng.

Có một dạo mới chia tay người yêu cũ, đi đâu cũng thấy cô đơn. Không phải vì quá nhớ người cũ, mà chỉ vì không quen cảm giác đi một mình. Thế là lợi dụng tìm đến lũ bạn, tối nào cũng lôi kéo tụi nó đi chơi cùng. Mặc dù trước đó tụi nó hẹn 8 lần 7 lượt cũng chẳng bao giờ mình chịu đi. Thế mà khi không còn người ấy nữa, ngày nào cũng đi với tụi bạn khùng khùng ấy. Nhờ vậy mà cũng trải qua được những ngày kinh khủng của cuộc đời. Những ngày không còn người yêu.

Có những ngày tan sở cảm thấy mệt mỏi, tôi thường xách xe chạy lòng vòng thành phố để đi đâu đó cho tâm trạng khuây khỏa. Vậy mà cứ đi hoài mà cũng không tìm được một nơi nào để đến. Thế là cứ chạy khắp những con đường quen thuộc. Thực sự, khi đi một mình giữa thành phố này, nó sẽ khiến con người ta cảm thấy hết cô đơn, nhưng thay vào đó, họ sẽ cảm thấy lạc lõng. Nhưng nhiều người, họ thà chọn lạc lõng cũng không muốn bị cô đơn. Bởi vì chí ít, họ còn thấy có ai đó bên cạnh nhìn thấy họ.
sai-gon-nhung-ngay-lac-long-khi-nguoi-lon-co-don.jpg

Nhớ một thời tôi có thói quen hay đi ra nhà thờ Đức Bà ngồi cafe bệt vào buổi tối. Ngồi đó chẳng làm gì cả, chỉ là để nhìn dòng xe tấp nập qua lại hàng giờ. Đôi khi con người ta lại bị thu hút bởi sự chuyển động của những sự vật. Nhờ vậy mà con người ta không còn cảm thấy cô đơn chìm đắm trong 4 bức tường nữa. Có nhiều khi cứ mải mê nhìn xe cộ rồi bất giác mỉm cười suy nghĩ: “mình rảnh thiệt, ra đây mấy tiếng đồng hồ ngồi như làm cảnh chỉ để ngó xe như hồi con nít vậy”. Mà rảnh thiệt mà, rảnh mới cảm thấy lạc lõng, chứ bận thì làm gì có cảm giác này.

Con người ta nhiều khi tính khí thất thường, lâu ngày hẹn gặp đi chơi với nguyên một đám bạn cũ, đứa nào cũng tranh nhau nói và kể cho nhau những thứ mới mẻ vừa trải qua. Nhưng trong đó thể nào cũng có một vài đứa im thin thít cả buổi không nói một câu. Không phải vì họ không biết nói gì đâu. Mà là vì họ từng cảm thấy quá lạc lõng, Chẳng biết bắt đầu từ đâu và chẳng biết nói những gì. Trong lòng họ, lúc này chỉ cần nhìn thấy bên cạnh có người đang nói chuyện hướng tới mình, là họ đã cảm thấy có ý nghĩa rồi.

Đấy ở Sài Gòn đông đúc quá, còn con người ta quá bận rộn, bận đến nỗi không còn muốn để ý đến những thứ xung quanh. Thế là họ cứ bơ nhau như người xa lạ. Rồi khiến cho con người ta ở Sài Gòn dễ cảm thấy lạc lõng.

Sống ở thành phố này, lâu ngày bạn sẽ nhận ra một điều, thật ra không có người yêu cũng được, miễn là khi nào cần thì sẽ có người chịu đồng hành. Vì chí ít, con người ta không còn cảm thấy lạc lõng.

 
SG, em chẳng nhớ, cũng chẳng vương. Có ai để nhớ để thương mà vấn vương làm chi?
 
Mà là vì họ từng cảm thấy quá lạc lõng, Chẳng biết bắt đầu từ đâu và chẳng biết nói những gì. (Trong lòng họ, lúc này chỉ cần nhìn thấy bên cạnh có người đang nói chuyện hướng tới mình, là họ đã cảm thấy có ý nghĩa rồi.) Hay là chỉ cần nhìn dòng người qua lại, không cần ai để ý tới, chỉ cần nhìn người ta vui vẻ bận rộn vs cs riêng của mình...........
 
@sau doi Tự sự ghê nha :D
Nhiều lúc chỉ cần có ai đó bên cạnh là đủ rồi, không cần nói gì cả, chỉ ở cạnh bên thôi.
 
×
Quay lại
Top