Rớt đại học: Không phải là điều đáng sợ nhất

Monmunmon

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
1/1/2012
Bài viết
4.527
Chính cú ngã đầu đời ấy đã giúp tôi trưởng thành hơn. Hôm nay ngồi nhìn lại, tôi thấy mình thật may mắn.


Tốt nghiệp ĐH Y dược TP.HCM và hiện tôi đang công tác tại một bệnh viện trong thành phố. Tôi từng trải qua một thời gian khó khăn, tưởng chừng như không đứng dậy nổi. Đó là thời điểm tôi biết tin mình thi trượt đại học. Nhưng cũng chính cú ngã đầu đời ấy đã giúp tôi trưởng thành hơn. Hôm nay ngồi nhìn lại, tôi thấy mình thật may mắn.

Sinh ra trong một gia đình nề nếp, bố mẹ đều là giáo viên cấp 2, tôi được nuôi dạy trong một môi trường tốt. Suốt những năm THCS, tôi đều được học sinh giỏi, bố mẹ tự hào, thầy cô và bạn bè yêu mến. Tôi thích học ngành Y và nghĩ nhất định sau này mình phải cố gắng để theo đuổi mơ ước của mình.

Đậu vào một trường THPT có tiếng, năm lớp 10, tôi vẫn giữ được phong độ. Đến năm 11, tôi bắt đầu chán nản việc học và kết quả học theo đó cũng trượt dốc không phanh. Lúc đó tôi có tâm lý thích chơi hơn thích học. Tôi thường xuyên nói dối bố mẹ để đi chơi. Có lẽ vì tin tưởng con gái, bố mẹ yên tâm để tôi đi. Đầu lớp 12, nhận thấy việc học của tôi giảm sút đi rất nhiều, bố mẹ bắt đầu lo lắng, nghiêm khắc với tôi hơn. Nhưng có lẽ vì còn nhỏ, suy nghĩ quá nông cạn, nên dù bố mẹ có quản lý khắt khe đến mấy, việc học của tôi cũng không khá lên.

Vào thời điểm nộp hồ sơ thi Đại học, tôi hối hận thì cũng đã muộn. Cổng trường ĐH tôi hằng mơ ước đã trở nên quá xa vời. Cầm bút viết, tôi không biết mình phải thi trường nào. Cuối cùng, tôi quyết định thi vào ĐH Khoa học tự nhiên TP.HCM theo định hướng của bố mẹ. Phần vì sợ rớt, phần vì cảm thấy có lỗi với bố mẹ, tôi cặm cụi ôn bài. Nhưng có lẽ tôi bỏ quên kiến thức quá lâu nên giờ như phải bắt đầu lại, khó khăn hơn nữa khi đây lại là giai đoạn nước rút. Mọi bài tập đều quá sức và việc học trở thành ám ảnh đối với tôi.

Ngày thi đại học, tôi hồi hộp bước vào phòng thi. Chuyện gì đến cũng đến, tôi trượt đại học với số điểm 14. Ngày đầu, tôi sợ phải đối diện với ánh mắt của bố mẹ, ánh mắt buồn và thất vọng. Hàng xóm bàn tán xôn xao : “Con bé nó rớt ĐH thật à, ngày trước học giỏi thế mà…”. Nhìn bạn bè đậu ĐH, tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ. Có lẽ đó là thời gian khủng hoảng nhất đối với tôi. Tôi hối hận, cắn rứt và hơn hết là cảm thấy mình đã phụ sự kỳ vọng của bố mẹ.

Suốt ngày nhốt mình trong phòng, hai ngày tôi không ăn uống và chỉ biết khóc. Bố mẹ lo lắng, động viên tôi rất nhiều. Tôi còn nhớ như in lời mẹ nói : “Việc học không bao giờ là muộn, nếu con thật sự muốn học, hãy thi lại, bố mẹ luôn ở bên con”. Tôi mở cửa để mẹ vào, hai mẹ con ôm nhau khóc. Một tuần sau đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều và nhận ra mình không thể sụp đổ như vây, tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội thêm một lần nữa. Tôi biết mình vẫn khao khát được vào trường Y, trường ĐH vẫn hằng mong, tôi xin bố mẹ ôn thi lại. Bố mẹ mỉm cười gật đầu.

pl.jpg

Rớt đại học không phải là điều đáng sợ mà điều đáng sợ hơn là bạn không biết đứng lên sau cú ngã ấy

Thời gian đầu ôn thi không hề dễ đối với một người đã mất hết kiến thức như tôi. Hoang mang và chán nản, nhiều lúc tôi muốn vứt bỏ tất cả. Nhìn bạn bè đi học, tôi lại khóc và yếu đuối hơn bao giờ hết. Mẹ luôn ở bên động viên, bạn bè cũng thường xuyên gọi điện về khích lệ. Tôi như được tiếp thêm sức mạnh và tiếp tục mài dũa kiến thức. Tôi xin tài liệu ôn thi của anh chị, bạn bè đã đậu khối B và ôn lại từ đầu, dần dần mọi thứ cũng ổn định hơn.

Tự hệ thống lại toàn bộ kiến thức, tôi thấy tự tin hơn khi giải đề. May mắn hơn nữa, anh hàng xóm bên cạnh giỏi Hóa. Mỗi lần giải đề, có bài nào không hiểu, tôi liền chạy ù đến hỏi anh. Chính sự nhiệt tình của anh đã khiến môn Hóa trở thành môn học yêu thích, mặc dù trước kia tôi rất căm ghét.

Tôi đăng ký vào Trường ĐH Y dược TP.HCM. Ngày thi đến, tôi cảm thấy rất lo lắng. Có lẽ lần rớt đại học năm trước vẫn chưa hết ám ảnh trong tôi. Mẹ nói nhỏ : “Nếu thấy mất bình tĩnh, hãy nắm chặt tay, con sẽ thấy khá hơn đó”. Tôi làm theo lời mẹ, thấy tự tin lên hẳn và thầm nghĩ liều thuốc của mẹ hữu dụng thật.

Tôi kết thúc kỳ thi với số điểm khá cao 25,5 điểm (chưa cộng điểm vùng) và đậu vào ngành Răng hàm mặt. Ngày biết kết quả, tôi vui mừng chạy đến báo tin với bố mẹ. Bố mẹ ôm lấy tôi, nụ cười hiền hậu. Tôi thầm cảm ơn bố mẹ vì đã luôn ủng hộ tôi.

Có lẽ rớt đại học không phải là điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ hơn là bạn không biết đứng lên sau cú ngã ấy. Ngày đó, nếu không có chuyện rớt ĐH chắc tôi cũng không có được thành công như ngày hôm nay.

Theo Mực Tím
 
×
Quay lại
Top