[Rất Hay] Tháng sáu trời xanh nhạt - Tâm Văn

Ngoại truyện hai: Vi Lam thổ lộ

~~~***~~~

Vi Lam vươn tay, yêu thương vuốt ve hai má gầy yếu của anh: “Thiên Lãng, nếu có thể làm lại từ đầu, kiếp này anh có hy vọng gặp em không?”

Thiên Lãng cầm tay cô: “Yêu em, anh chưa bao giờ hối hận!”

Cô ngửa đầu nhìn anh, có chút ngượng ngùng.

“Vì những lời này của anh, em có một món quà muốn tặng cho anh!”

Chỉ là một câu nói bình thường, nhưng lại làm cho lòng Thiên Lãng rối loạn.

“Món quà gì?”

“[Tháng sáu trời xanh nhạt] đó!” Vi Lam đem bức tranh giấu phía sau, đưa ra trước mặt anh.

“Đây là tranh của anh, sao có thể gọi là quà tặng của em?” Thiên Lãng không cho là đúng.

“Ngài Tần, anh nhìn cho kỹ đi! Đây có thật là tranh của anh không?”

Thiên Lãng nhìn kỹ, bức tranh này từ kích thước, màu sắc, đều giống hệt bức tranh kia của anh, chỉ có một điểm khác duy nhất là, ánh mắt Vi Lam trong tranh, không hề trống rỗng u buồn, mà là ẩn hàm ý cười. Giống như Vi Lam trước mắt, diễm lệ động lòng người, ý cười trong suốt.

Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, mới phát hiện ra bức tranh, là do các mảnh giấy nhỏ ghép lại.

“Đây rốt cuộc là sao?”

“Em lấy bức tranh của anh, sửa chữa lại một chút.” Cô nhướn nhướn mắt, “Đừng quên, em năm đó cũng học vẽ mà!”

“Anh không hỏi cái này.” Thiên Lãng nói, “Làm sao có thể ghép lại như thế?”

“Em đến xưởng gia công để làm, sau đó cầm về, ghép từng khối lại với nhau. Tổng cộng có khoảng một ngàn khối đấy! Anh có thể tưởng tượng được em ghép lại vất vả như thế nào.”

Cô mấy ngày nay đều làm cái này? Khó trách cả ngày không thấy cô.

“Em sao phải hao tổn tâm sức làm như vậy?” Anh vẫn không hiểu.

“Còn không phải vì anh.” Ý cười của cô dần thu lại, trở nên nghiêm túc, “Em nghe Trầm Hạo…. bác sĩ tâm lý của em, muốn chữa mất trí nhớ, thì nên cho người đó chơi với những mảnh ghép. Quá trình ghép các mảnh ghép lại với nhau, chính là quá trình tìm lại trí nhớ!”

Thiên Lãng trầm ngâm: “Vậy những mảnh ghép này vốn là cho anh?”

“Đúng vậy, sau lại phát hiện anh không mất trí nhớ, giống như chỉ có mình em liều mạng!”

“Sao em lại phát hiện ra?” Đây cũng là điều anh thấy khó hiểu.

“Thứ nhất, là mẹ anh nói cho em biết.”

Thiên Lãng nhăn mày.

“Mẹ…. lại…. Nói cho em?”

“Mẹ anh đương nhien không trực tiếp nói cho em biết. Nhưng mà, khi mẹ và em nói chuyện, không chỉ một lần nhắc tới chuyện em hiểu lầm anh vì tài sản Hạ gia, vì công ty Vân Thiên mà tiếp cận anh. Mà em nhớ, em chỉ nói điều đó với anh trong buổi tối xảy ra tai nạn ấy, chưa bao giờ đề cập với người thứ ba. Nếu anh thật sự mất trí nhớ, mẹ sao lại biết nội dung cuộc nói chuyện của chúng ta đêm đó?”

Thiên Lãng thật sự lắng nghe, gật gật đầu.

“Vậy còn thứ hai?”

“Thứ hai, cảnh sát Vương nói, anh sau khi tỉnh dậy có xem báo cáo và ký tên. Mà mẹ anh nói anh hoàn toàn không nhớ rõ tai nạn xe lần đó. Một người mất trí nhớ, chữ ký của người đó không có ý nghĩa.”

“Hai điểm này đều là do mẹ. Mẹ không hay nói dối, bị em dễ dàng vạch trần. Còn có thứ ba sao?”

“Thứ ba, chính là anh đó, Tần Thiên Lãng tiên sinh!”

Vi Lam giống cô bé con, đôi mắt sáng lên.

“Anh?” Thiên Lãng nhìn cô tựa tiếu phi tiếu, “Anh tự nhận hành động không sai.”

“Đúng, em cũng thừa nhận. Bên ngoài biệt thự, khi chúng ta gặp nhau lần đầu, ngữ khí và biểu tình của anh lạnh như băng. Lúc ban đầu, em quả thật bị anh dọa.” Vi Lam cười đến giảo hoạt, “Nhưng mà, anh lại không che dấu được ánh mắt của anh. Khi anh nhìn em, không giống đang nhìn một người xa lạ. Còn có…. Chính là, anh không kháng cự tiếp xúc với cơ thể em. Ví dụ như buổi tối hôm đó, ngoài miệng anh nói tàn nhẫn vô tình, nhưng lại ôm lấy em, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc em. Bác sĩ tâm lý nói với em, ngôn ngữ cơ thể thường biểu đạt cảm tình chân thật nhất. Bởi vì một lời nói dối có thể nói ra rõ ràng, nhưng muốn cho thể ngữ nói dối lại vô cùng khó….”

Thiên Lãng cắt ngang, giọng nói đột nhiên lạnh đi, so với không khí trong phòng còn lạnh hơn.

“Bác sĩ tâm lý kia của em, dường như biết rất nhiều!”

“Thiên Lãng ca ca, anh không phải là đang ghen đó chứ?” Vi Lam sâu sắc nghe ra sự thay đổi cảm xúc của anh, giọng trở nên ngọt nhuyễn, ai cũng không thể tức giận đối với giọng nói ấy.

Anh đứng lên, cúi người nhìn cô ngồi ở sofa, chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn môi cô. Vi Lam dưới sự khiêu khích của anh, cuồng nhiệt hôn anh, nhưng Thiên Lãng nhanh chóng buông cô ra, thấp giọng nói: “Vi lam, em còn thiếu anh một câu!”

“Nói gì?” Cô ôm lấy cổ anh, biết rõ còn cố hỏi.

“Chỉ có ba chữ.” Giọng Thiên Lãng trầm thấp, ánh mắt thật sâu nhìn cô.

Vi Lam lặng im, nhìn anh. Anh nín thở bất động, giống như đang chờ thẩm phán đưa ra phán quyết.

“Em có một câu muốn nói với anh, nhưng mà là năm chữ.”

Năm chữ? Có phải là “Thiên Lãng, em yêu anh” không?

Anh không dám khẳng định, cô nàng “đáng giận” này luôn không theo lẽ thường mà nói.

Vi Lam đứng dậy khỏi sofa, nhảy nnhảy lên trên bậc cầu thang.

Hơn mười phút sau, cô ôm một bình thủy tinh xuống. Cái bình rất lớn, bên trong đầy những ngôi sao may mắn, đủ màu sắc, trông rất đẹp.

“Đây là món quà thứ hai em muốn tặng anh.” Vi Lam đặt cái chai trên bàn.

“Đây là do em gấp?” Thiên Lãng chần chờ hỏi.

“Em nghe người ta nói, ngôi sao may mắn có thể mang vận may đến cho người ta. Một năm qua, em mỗi ngày đều gấp cho anh một ngôi sao may mắn. Anh đếm thử xem, có phải có ba trăm sáu mươi ngôi sao không?”

“Cái đó và năm chữ em muốn nói, liên quan gì đến nhau?” Anh hỏi.

“Anh mở ra xem, chẳng phải sẽ biết sao?”

Ánh mắt ôn nhu thâm thúy của Thiên Lãng cúi xuống.

“Vì sao không phải em làm?”

“Là quà em tặng cho anh, đương nhiên phải là anh làm.” Cô đổ bình ra trước mặt anh, “Sợ em trêu cợt anh à? Đừng lo, em rất thành ý. Lại đây, tự mình mở ra xem đi.”

Theien Lãng nhìn những ngôi sao may mắn trong lọ, quả thật rất muốn biết bên trong viết cái gì.

Anh cho tay vào bình, chậm rãi mở ra.

Quả nhiên, có một hàng chữ rất nhỏ….

Vi Lam xoay mạnh người, chạy như điên về phía lầu hai. [Nếu không chạy, chỉ sợ không kịp mất!]

Mà Thiên Lãng bên này, trừng mắt trước những tờ giấy màu sắc rực rỡ, tức giận đến mức mặt tái đi.

Trên đó quả thật có năm chữ:

“Thiên Lãng, là đồ ngốc!”

Nhưng là, Vi Lam chạy trốn nhanh hơn nữa, cũng không bằng Thiên Lãng.

Cô chạy lên tầng hai, mở cửa phòng mình, khi quay người đóng cửa, nửa thân người Thiên Lãng đã theo vào.

Không kịp suy nghĩ, Vi Lam dùng sức chặn cửa, không cẩn thận kẹp vào đùi phải của anh.

Thiên Lãng nhịn không được, rên rỉ ra tiếng.

Vi Lam hoảng sợ, vội vàng mở cửa, lo lắng hỏi: “Anh sao vậy? Làm anh đau à?”

Anh đột nhiên giang hai cánh ta, ôm cổ cô.

Vi Lam kêu lên, mới biết mình bị lừa.

Nhìn chằm chằm vào mắt cô, anh chậm rãi nói: “Không có khả năng lần nào cũng là anh bị khi dễ đấy chứ?”

Vi Lam vừa buồn cười, vừa tức giận, mắng: “Tần Thiên Lãng, thật đáng ghét!”

Thiên Lãng dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, sau đó, anh cúi đầu, môi nhiệt liệt đặt trên môi cô.

Chạm được đầu lưỡi ấm áp của anh, Vi Lam càng muốn nhiều hơn. Cánh tay cô cuốn chặt lấy cổ anh.

Sự đáp lại của cô hoàn toàn đánh tan anh!

Thiên Lãng khát khao giữ lấy vị ngọt trên bờ môi cô, dục vọng của anh tăng cao, kích tình cuồng si, nhịn suốt hai năm, giờ phút này anh không thể kiềm chế được khát vọng đối với cô.

Cô nhắm mắt lại, cả người dán vào người anh, như đang ở trong đại dương, mắt hoa lại rung động.

Như nhớ tới đêm đầu tiên của họ. Hai người lúc đó không có ngăn cách và nghi kỵ, tràn ngập dục vọng lưỡng tình tương duyệt. Cho đến khi cô không thể chống đỡ, yếu đuối đổ xuống gi.ường, Thiên Lãng lập tức thuận thế ngã lên người cô.

Vi Lam mở mắt ra, bất lực chống lại đôi mắt đen tràn ngập t.ình d.ục của anh. Khi anh định xâm nhập cô, cô dùng đầu ngón tay đè bờ môi anh.

“Thiên Lãng….”

“Ừ?” Anh hoảng hốt trả lời.

Cô chăm chú nhìn anh, nhẹ giọng nói nhỏ:

“Em yêu anh!”

Thiên Lãng chấn động, nhìn chằm chằm vào mắt cô, bao nhiêu cảm xúc phức tạp.

“Cho tới bây giờ, em muốn nói với anh, chính là năm chữ này.”

Yếu hầu của anh phát ra tiếng nói khàn khàn nguyên thủy: “Chết tiêt! Anh đã chờ lâu lắm, cũng chờ rất vất vả.”

Sau đó, cơ thể nam tính của anh đè xuống, nụ hôn trở nên mãnh liệt mà bá đạo, rải rác trên từng tấc d.a thịt của cô. Đó là khát vọng của anh, là thứ duy nhất trên đời anh muốn có được.

Vi Lam than nhẹ, thân hình mềm mại mặc anh chuyển động. Như để trả lại sự thâm tình của anh, cô trở nên tùy ý mà điên cuồng, tùy ý anh dẫn dắt, cho đến khi làm người ta run rẩy, lên đến đỉnh cao nhất….

Đây là sự tiếp xúc thân mật nhất trên đời, vô cùng thần kỳ! Họ không có khoảng cách, họ hòa thành một thể.
 
Ngoại truyện ba: Âm mưu “Cầu hôn”

.

Vi Lam ngồi ôm gối ở trên sofa, trừng mắt nhìn bức tranh treo trên tường thư phòng.

Một cô gái gầy gò, áo trắng váy lam. Màu sắc đơn giản lam và trắng, hài hòa dễ nhìn. Vòng eo rất nhỏ, tinh tế đến mức tưởng như chưa hề phát dục.

Vi Lam nhìn cô trong tranh, lại nhìn chính mình, âm thầm thở dài.

Nghe tiếng thở dài của cô, vẫn vùi đầu trước bàn làm việc, Thiên Lãng hỏi: “Em lại làm sao vậy?”

Ba tháng trước, anh một lần nữa tiếp nhận công ty Vân Thiên, mỗi ngày đều có một đống việc cần xử lý, buổi tối còn phải ra ngoài xã giao. So sánh với hồi làm ngân hàng, người nào đó thanh nhàn đến mức làm cho người ta ghen tị, cả ngày không có việc gì, không phải ngẩn người nhìn TV, cũng là thở ngắn thở dài.

Vi Lam dùng ngữ khí thương lượng nói: “Thiên Lãng, có thể bỏ bức tranh này xuống không?”

“Vì sao?” Thiên Lãng ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô, “Lúc trước, không phải em đòi treo lên sao?”

“Em mười bảy tuổi có vòng eo tinh tế như thế, nhiều nhất cũng chỉ một thước bảy, mà nhìn bây giờ, em ước chừng phải đến hai thước!”

Anh lắc đầu: “Trên đời phụ nữ có trăm ngàn người, không có ai lại tự ghen tị với chính mình!”

Vi Lam đến bên cạnh bàn làm việc: “Thật ra, anh có cảm thấy em vừa già vừa béo không?”

Thiên Lãng vươn tay ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình, dùng cánh tay bao quanh cô.

“So với dáng người mỏng manh trước kia, anh thích em đầy đặn như bây giờ hơn!”

Thiên Lãng tì cằm lên vai cô, hơi thở ấm áp phả vào mái tóc mai của cô, còn có lời nói đầy ái muội như vậy, Vi Lam nhịn không được đỏ bừng mặt.

Cô vừa nghịch nghịch tay anh, vừa nhỏ giọng nói: “Anh có biết tại sao eo em lại thô như vậy không?”

“Không biết, anh cũng không cảm thấy nó thô.” Thiên Lãng nói xong, hôn xuống cổ cô.

Da ở phía sau cổ Vi Lam đặc biệt trắng nõn, hơn nữa đây là “khu mẫn cảm” của cô. Anh rất nhanh chóng phát hiện điều này, nên mỗi lần muốn “dụ hoặc” cô, đều đánh lén phía sau.

Quả nhiên, anh mới nhẹ nhàng hôn, cô liền co rúm người lại, sau đó xoay người, bắt lấy tay anh.

“Thiên Lãng, đừng đùa. Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”

“Anh vẫn rất nghiêm túc mà.” Vẻ mặt anh vô tội.

“Mấy ngày nay chúng ta ở chung với nhau,” Vi Lam cúi đầu, lắp bắp nói, “Lại không có…. Áp dụng…. an toàn, anh không nghĩ là….”

Đương nhiên là có nghĩ, chỉ là không nghĩ…. Sẽ nhanh như vậy!

Thiên Lãng quả thật nghiêm túc đứng lên, cầm cổ tay cô: “Em, có phải mang thai không?”

“Vâng”. Biểu tình của cô, giống như một đứa trẻ làm sai, “Bác sĩ nói, đã hơn một tháng.”

“Đáng chết!” Sắc mặt anh âm trầm, thấp giọng nguyền rủa, “Em vì sao không nói cho anh biết?”

“Em mới sáng nay mới đi bệnh viện!” Vi Lam cẩn thận quan sát, “Thiên Lãng, anh không vui?”

“Anh không phải là không vui, chỉ là….” Anh muốn nói lại thôi, “Chỉ là…..”

Cô nhướn mi, không nháy mắt nhìn anh: “Thiên Lãng, nếu em cầu hôn anh, anh có đồng ý không?”

Anh nhìn cô, ánh mắt quái dị: “Em cầu hôn anh?”

Vi Lam gục đầu xuống, vẻ đầy ủy khuất.

“Em chờ ba tháng, anh cũng không chịu cầu hôn em, cho nên, em đành phải cầu hôn anh!”

Vẻ mặt Thiên Lãng đầy cảm động, anh nầng cằm cô, cười xấu xa, nói: “Vì con của chúng ta, anh chấp nhận lời cầu hôn của em.”

“Nhưng phải nhanh lên đó,” Cô có chút lo lắng, “nếu không, bụng em lớn lên sẽ không mặc được đồ cô dâu.”

“Chúng ta ngày mai đi đăng ký!” Thiên Lãng dùng tay vuốt hai gò má cô, an ủi nói.

Vi Lam vùi đầu trước ngực anh, cả người dựa sát vào lòng anh: “Cám ơn anh, Thiên Lãng.”

Anh không nói gì, chỉ ôm chặt cô.

Ở ngoài tầm mắt Thiên Lãng, người nào đó khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Cô tỉ mỉ bày ra âm mưu này rốt cuộc đại công cáo thành: Bày ra một câu nói dối, thành công đem chính mình “gả” đi.

Một tháng sau, sau khi cử hành hôn lễ, đôi vợ chồng tân hôn trở lại nhà ở Hải cảnh hoa viên.

Vi Lam vào phòng tắm tẩy đi lớp trang điểm dày của cô dâu, sau khi tắm rửa, thay một chiếc áo ngủ hai dây khêu gợi, hưng trí dạt dào chạy lên tầng hai, lại thấy Thiên Lãng ôm chăn gối, đi từ phòng ngủ của họ ra.

“Anh định…. Đi đâu?” Cô hỏi.

“Đến phòng cho khách ở đối diện.” Anh nói.

“Tần Thiên Lãng, anh có lầm hay không?” Vi Lam mở to mắt nhìn, “Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, anh cư nhiên ngủ ở phòng cho khách?”

“Anh cũng muốn động phòng hoa chúc, tiếc là, hiện tại không được!” Thiên Lãng nhìn chằm chằm vào bụng cô, “Vi Lam, vì con của chúng ta, em nhẫn nại một chút, tạm thời một mình một phòng đi!”

Cô đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Cái này… phải bao lâu?”

Anh còn thật sự tính toán, sau đó nói: “Ít nhất phải tám tháng.”

“Tám tháng?” Vi Lam nhịn không được kêu lên, “Lâu như vậy sao?”

“Không phải là mang thai mười tháng sao? Em hiện giờ là hai tháng, tám tháng sau đứa bé mới ra đời. Anh đã hỏi bác sĩ rồi, lúc này, chúng ta không thể cùng phòng.”

Thiên Lãng nói xong, liền trực tiếp đi vào phòng khách.

Cánh cửa phía sau anh đóng “Rầm” lại.

Đêm khuya.

Vi Lam nằm trên gi.ường lớn với những bông hồng tím, trằn trọc khó ngủ.

Căn phòng bố trí ấm áp, đầy không khí “động phòng”, là phòng ngủ trước kia của Thiên Lãng. Chiếc gi.ường vô cùng lớn là anh cố ý đặt làm ở nước ngoài, không thể tìm thấy ở bất kỳ cửa hàng nào.

Vi Lam rất hối hận vì đã dùng nó làm gi.ường tân hôn, cảm thấy gi.ường quá lớn. Đêm nay một người ngủ, vô cùng hư không.

Thật ra, cô nhớ cảm giác được Thiên Lãng ôm chặt vào ngực. th.ân thể ấm áp của anh là thứ thuốc ngủ tốt nhất của cô.

Sau đó, Vi Lam cũng đứng trước cửa phòng cho khách, sau một lúc do dự, cuối cùng vẫn là gõ cửa.

“Cửa không khóa.” Là tiếng nói tỉnh táo của Thiên Lãng. Xem ra, anh cũng không ngủ.

Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy anh nửa nằm trên gi.ường lớn, trước mặt có một quyển tạp chí.

Anh cư nhiên còn nhàn tình dật chí đọc sách?

Vi Lam tức giận đi đến trước gi.ường, nhấc một góc chăn lên, đang muốn chui vào, Thiên Lãng ngăn cô lại.

“Hạ Vi Lam, một buổi tối em cũng không chịu được sao?” Anh hài hước nhìn cô cười.

“Em không phải muốn cùng anh…. Ưm….. Em chỉ là muốn ôm anh, mới ngủ được.”

Giờ khắc này, Vi Lam ảo não vô cùng, hận không thể cắn lưỡi mình, lời nói không chịu thua kém như vậy cũng nói được.

Thiên Lãng chậm rãi buông lỏng tay ra.

Vi Lam không dám nhìn vào mắt anh, nhanh chóng chui vào chăn, theo thói quen, cô gối đầu lên ngực anh, tay ôm lấy thắt lưng anh.

Cô im lặng nhắm mắt lại, như là đang ngủ. Lúc này, đến lượt Thiên Lãng không thể ngủ.

Vi Lam sau khi tắm rửa, th.ân thể ôn hương mềm mại, bóng loáng nhẵn nhụi, khiến anh sinh ý nghĩ kỳ quái.

Thiên Lãng đột nhiên ngồi dậy.

Vi Lam mở mắt, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

“Không được, em vẫn là về phòng ngủ đi!”

“Thiên Lãng,” Cô sợ hãi mở miệng, “Em…. Em căn bản không mang thai.”

Thiên Lãng nín thở một lát, sau đó, trên mặt hiện lên một nụ cười: “Em rốt cuộc cũng thừa nhận?”

“Anh biết em lừa anh?” Cô kinh ngạc, “Vì sao không vạch trần?”

“Anh là lạt mềm buộcc hặt,” Anh ôn nhu nói, “Cho em lấy lý do, cho em cam tâm tình nguyện gả cho anh.”

Đây rốt cuộc, là ai trên cơ ai? Là ai chui vào bẫy của ai?

Vi Lam á khẩu không trả lời được, nhưng không cam lòng, vội vàng muốn tìm kiếm cái gì, để mình chuyển bại thành thắng.

Cắn cắn môi, cô nói: “Thiên Lãng, em vẫn mạnh hơn anh. Anh cầu hôn em nhiều lần như vậy, đều không thành công. Mà em chỉ cầu một lần, anh đã đồng ý!”

Thiên Lãng trừng mắt nhìn cô, ánh mắt giống như hai ngọn lửa, nhiệt khí liêu nhân.

Vi Lam chột dạ ho một tiếng, giả bộ mỉm cười thoải mái: “Anh sao lại giống sói như vậy? Đừng làm em sợ!”

Đột nhiên, anh dùng sức ôm lấy cô, khiến cô sợ tới mức run run, vội ôm lấy cổ anh.

“A, anh sẽ không…..”

Hai chữ “Keo kiệt” còn chưa ra khỏi miệng, miệng cô đã bị nụ hôn của anh niêm kín, môi Thiên Lãng ấm áp mà ướt át.

Môi ấm áp mà ướt át là ý nghĩ tỉnh táo cuối cùng trong đầu Vi Lam.

Bọn họ điên cuồng mà hôn, ngã nhào trên gi.ường, lại từ trên gi.ường quay cuồng rơi xuống, đụng vào tủ ở đầu gi.ường.

Vi Lam rên rỉ: “Ông xã…. Em đụng vào đầu!”

“Anh đụng vào đầu gối….”

Bọn họ nằm trên thảm, nhìn lẫn nhau. Vi Lam nhịn không được bật cười, Thiên Lãng cười theo, không ngừng lại được, cười đến khi nước mắt lưng tròng.

Sau đó, Thiên Lãng không hề cười, vuốt mấy sợi tóc tán loạn trên mặt cô. Ánh mắt anh ôn nhu như nước, chăm chú nhìn cô.

“Vi Lam….” Giọng anh khàn khàn trầm thấp, “Em…. Vừa gọi anh là ông xã?”

“Anh vốn chính là ông xã của em mà!” Vi Lam nói, vỗ về chơi đùa tóc chồng mình.

Thiên Lãng trầm mặc.

Đúng lúc cô không kịp phản ứng, anh đã ôm cô đi về phía phòng ngủ của họ.

“Nơi này không được sao?” Cô khó hiểu hỏi, “Sao phải đi về?”

Thiên Lãng trả lời: “Phòng ngủ của em sau mười giờ không phải không tiếp anh sao? Giờ đã mười hai giờ rồi!”

Vi Lam vừa ngẩng đầu, nhìn thấy “Ba điều cam kết” dán trên cửa, từng chữ từng chữ như đều nhếch miệng cười nhạo cô:

“Không được đưa người khác phái về qua đêm!” — Không biết cô có tính là khác giới không?

“Phải mặc chỉnh tề!” — Oa, Thiên Lãng giờ chỉ còn lại đồng hồ!

Còn có điều thứ ba — “Buổi tối sau mười giờ phòng của tôi không đón tiếp!”…. Thật là vô cùng châm chọc!

Cô lặng lẽ vươn ta, kéo xuống [Ba điều cam kết] kia.
 
Ngoại truyện bốn: Tên cục cưng

Sau tân hôn, vốn định đi hưởng tuần trăng mật ở Australia, Vi Lam vô cùng muốn đi xem quê hương của chuột túi, kết quả bởi vì mang thai “ngoài ý muốn”, nên kế hoạch không thành.

Do việc này, Vi Lam vô cùng buồn bực – vốn chỉ là nói dối, ai ngờ lại thành sự thật.

“Bà xã, anh trịnh trọng cảnh báo em, về sau không được tùy tiện ước nguyện, cũng không được nói dối, rất có thể sẽ thành sự thật!”

Đối với sự uy hiếp của Thiên Lãng, Vi Lam chỉ vâng vâng dạ dạ. Hiện trong người có thai, trăm ngàn không thể động khí, nếu không sẽ làm hại đến cục cưng.

Ăn cơm tối xong, cô theo thường lệ ngồi trước TV.

Cầm điều khiển trong tay, nhàm chán ấn qua ấn lại. Phim Hàn? Không được, luôn thê thê thảm thảm, khóc sướt mướt, không có lợi cho dưỡng thai; Phim hành động Mĩ? Chém chém giết giết, huyết tinh bạo lực, càng không được! Phim Quỳnh Dao? Chàng chàng thiếp thiếp, triền triền miên miên, nếu không cũng ngây ngây ngốc ngốc, điên điên khùng khùng, cô không muốn con mình sau này sẽ trở thành một Tiểu Yến tử “vừa ngông cuồng, vừa kiêu ngạo”!

Màn ảnh lóe lên hiện ra khuôn mặt quen thuộc. Cô mở to hai mắt nhìn, đây không phải Lâm Thanh Hà[1] sao? Từng là cô gái thần tượng, áo trắng thắng tuyết, lãnh diễm thoát tục.

Chỉ tiếc, hồng nhan chỉ là nháy mắt, tuổi trẻ qua mau, trên khóe miệng, đuôi mắt đã xuất hiện nếp nhăn, dù hóa trang kỹ thế nào cũng không che lấp được. Mỹ mạo thanh xuân đã chỉ còn là nhất thời.

Ngày đó trở thành vợ của một đại thương nhân giàu có. Ngày xưa là “Đông phương bất bại”, hôm nay đã là vợ của Hình Lí Nguyên.

Vi Lam đột nhiên nhớ tới một chuyện cũ. Khi Lâm Thanh Hà sinh con gái đầu long, Hình Lí Nguyên vì biểu đạt tình yêu đối với bà, đã đặt tên là “Hình Ái Lâm”.

Xem ra, vị doanh nhân kia cũng là kẻ có tình, không chỉ là kẻ đầy hơi tiền.

Đúng rồi, vậy cục cưng của mình tên là gì?

Tần Ái Hạ? Tần Ái Vi? Hay Tần Ái Lam?

Vi Lam cảm thấy ba cái tên đều rất hay, nhất thời khó chọn được, phân vân tính toán. Đúng lúc đó Thiên Lãng từ phòng bếp đi ra, cô nhân cơ hội hỏi anh: “Con chúng ta tên là Tần Ái Hạ, Tần Ái Vi, hay là Tần Ái Lam?”

“Sao không gọi là Hạ Mộ Thiên?” Anh ngồi vào ghế sofa bên cạnh cô, đặt lên bàn một cốc sữa nóng.

“Cũng biết sao!” Vi Lam dương dương tự đắc nói, “Chỉ cần anh đồng ý để con chúng ta họ Hạ.”

Thiên Lãng ôm cô ngồi trên đùi, suy nghĩ một chút rồi nói, “Ừm, vậy gọi là Tần Diệc Hạ đi, vừa họ Tần lại họ Hạ, là bảo bối chung của hai người chúng ta.”

Tần Diệc Hạ?

Vi Lam nhẹ nhàng nhắc: “Tần Diệc Hạ, Tần Diệc Hạ, Tần Diệc Hạ….” Giống như đang đọc thuộc long.

Thiên Lãng cầm tay cô, kéo lại gần mình, đột nhiên hôn lên môi cô ba cái.

“Tần Thiên Lãng, anh lại chơi đánh lén?” Vi Lam dung tay chùi miệng, quai hàm bạnh ra.

“Là em lien tục nói ba lần hôn một cái [2] đấy thôi!” Anh cười hì hì.

Tần Diệc Hạ — Hôn một cái? Cô lúc này mới phát hiện, mình bị lừa!

Nhưng mà, lúc này vi Lam không hề tức giận, mà tợn to đôi mắt trong suốt, toàn tâm toàn ý nhìn anh, nói: “Con của chúng ta, cho dù là nam hay nữ, tên ở nhà sẽ gọi là con nhím nhỏ!”

“Con nhím nhỏ?” Thiên Lãng vỗ về cái bụng hơi nhô ra của cô, “Vì sao lại gọi là con nhím nhỏ?”

“Con của hai con nhím, đương nhiên là con nhím nhỏ!”

Vi Lam nhẹ giọng nói, “Thiên Lãng, trong thư anh từng hỏi em, hai con nhím yêu nhau, nó nên làm thế nào để sưởi ấm cho nhau? Em giờ đã có thể trả lời anh.”

“Cách mà hai con nhím yêu nhau, không phải bắt nó nhổ hết gai trên người đi, mà là học được cách làm thế nào để tìm được khoảng cách thích hợp, có thể sưởi ấm cho nhau mà không làm đối phương bị thương.”

Anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt trong suốt lóe sang.

“Giống như chúng ta bây giờ sao?”

“Đúng vậy.” Cô cười gật đầu, “Ông xã, cám ơn anh đối với em bao dung và yêu thương, em chưa bao giờ hạnh phúc như bây giờ!”

Thiên Lãng cúi đầu nhìn xuống, hôn lên mặt cô.

“Anh cũng vậy….”

Môi Vi Lam ướt đẫm, bởi vì nước mắt, nước mắt của một người đàn ông.

Trái tim co rút lại, có cảm giác đau, nhưng cô biết đó là cảm giác hạnh phúc.

Toàn văn hoàn

00 giờ 23 phút

Hà Nội, Ngày 20 tháng 6 năm 2011

Lời bạt:

Lại bắt đầu viết, lúc trước là Đôi lời, bây giờ là Lời bạt, phải nói bản than mình cũng thật nhiều chuyện, nhưng viết ra đơn giản chỉ vì muốn nói gì đó.

Lúc trước sau khi hoàn chính văn, những gì muốn nói thì đều đã nói rồi, giờ đây đọc ngoại truyện, cũng chỉ còn lại một chút suy nghĩ ít ỏi nữa thôi.

“Cách mà hai con nhím yêu nhau, không phải bắt nó nhổ hết gai trên người đi, mà là học được cách làm thế nào để tìm được khoảng cách thích hợp, có thể sưởi ấm cho nhau mà không làm đối phương bị thương”

Lúc đọc câu nói này, đột nhiên ngừng lại, nghĩ một lúc, tự hỏi, rốt cuộc khoảng cách thế nào mới là an toàn, thế nào mới là thích hợp? Muốn biết thì phải thử, nhưng liệu mấy ai có đủ cơ hội để thử cho đến khi tìm được khoảng cách ấy?

Ban đầu, là Thiên Lãng đã đến quá gần Vi Lam nên mới bị thương, hay thật ra, vì Vi Lam cố gắng đến quá gần Thiên Lãng mà khiến cả hai người đều bị thương?

Rồi sau đó, ai đã đi ra quá xa, khiến cả hai người đều lạnh lẽo?

Trong suốt một khoảng thời gian dài, cả hai người đó đã cố gắng đến gần nhau, chỉ khác là, một người biết mình đang đến gần cái gì, còn một người hoàn toàn không biết mình đang sử dụng gai của mình để đâm chính bản thân mình.

Nếu nói là hạnh phúc, có chăng nên nói là bất hạnh. Thiên Lãng và Vi Lam vốn là hai kẻ may mắn, giống như tất cả những nhân vật trong tiểu thuyết ngôn tình, trong những câu chuyện dài dằng dặc không mang màu sắc của hiện thực. Ở trong truyện, hai người ấy đã học được cách tạo cho mình một khoảng cách an toàn. Trải qua rất nhiều đau khổ, cuối cùng thì “Hoàng tử và công chúa cũng sống hạnh phúc bên nhau”.

Bản thân mỗi người chúng ta thật ra cũng có một phần nào đó có gai, dù không nhiều như con nhím, nhưng cũng là một lớp gai sẵn sàng đâm vào người khác, sẵn sàng phòng bị. Nếu như vậy, liệu phải trải qua bao nhiêu thời gian, bao nhiêu cơ hội trôi qua, chúng ta mới có thể học được cách để tạo khoảng cách an toàn nhất cho mình, và cho đối phương?

Có những chuyện muốn nói, có những chuyện phải nói, nhưng nói ra rồi cũng chẳng để làm gì.

Đọc câu chuyện này, tôi tự hỏi, ngày đó, tình cảm của Vi Lam với Sở Hàm rốt cuộc là thứ tình cảm gì? Là tình yêu? Không đúng. Là Lợi dụng? Vậy thì ai mới là người lợi dụng ai?

Cả hai người đó, Vi Lam, Sở Hàm đều là những con nhím, sẵn sang phóng gai ra để bảo vệ bản thân, và vì vậy mà làm người khác bị thương. Nhưng hai người đã không thể học được “cách tạo khoảng cách”, hay phải chăng, vì cả hai người đã không có đủ cơ hội và thời gian? Nếu năm ấy, Vi Lam và Sở Hàm có thêm một cơ hội để đến gần nhau hơn, để cách xa nhau hơn, liệu họ có thể ở bên nhau không?

Vẫn biết cứ nói “giá như” là không thể, nhưng người ta vẫn muốn nói “Giá như…”

Có những thứ chỉ có thể thuận theo tự nhiên, dù miễn cưỡng cũng không được. Vậy có phải, cách tốt nhất là, chúng ta chỉ ngồi đó chờ đợi, chờ cho thứ gọi là “tự nhiên” ấy đến, cuốn chúng ta đi?

Cứ kiên nhẫn tiếp tục bước đi, biết đâu một ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm thấy câu trả lời?

Xưa nay tôi đọc truyện, viết truyện, là để tự tìm cho mình một câu trả lời. Tôi viết truyện, để tự hỏi, tự trả lời. Tôi đọc truyện, để lắng nghe câu trả lời của người khác. Nhưng chưa bao giờ tôi tìm được một câu trả lời trọn vẹn. Có lẽ vì vậy, mà tôi vẫn tiếp tục đọc, tiếp tục viết, tiếp tục hỏi và tiếp tục trả lời.

Thành thật cám ơn vì mọi người đã cùng tôi đi đến cuối con đường này.

Cám ơn vì những động viên, quan tâm của mọi người.

Cám ơn vì tất cả tình cảm mà mọi người dành cho tôi.

Cám ơn vì chúng ta đã có thể mỉm cười!

[1] Lâm Thanh Hà (chữ Hán: 林青霞; bính âm: Lín Qīngxiá, tiếng Anh: Brigitte Lin Ching Hsia) (sinh ngày 3 tháng 11 năm 1954) là một nữ diễn viên của điện ảnh Hồng Kông. Nổi tiếng từ rất sớm với các vai diễn trên các loạt phim truyền hình nhiều tập của Đài Loan thập niên 1970, kể từ thập niên 1980 Lâm Thanh Hà bắt đầu chuyển hướng sang các bộ phim điện ảnh Hồng Kông, cô cũng đạt được nhiều thành công trong thể loại mới này, đặc biệt là với các vai diễn trong phim của Từ Khắc. Cô được coi là một trong những nữ diễn viên hàng đầu của điện ảnh Hồng Kông trong suốt thập niên 1980. Sau khi hoàn thành một loạt vai diễn ấn tượng vào đầu những năm 1990, Lâm Thanh Hà đột ngột rút khỏi làng điện ảnh sau khi lấy chồng năm 1994 và cô không tham gia thêm bất cứ bộ phim nào kể từ đó đến nay. năm 1994 cô lấy Hình Lý Nguyên, một doanh nhân, chủ tịch của tập đoàn Esprit Holdings (hãng giữ bản quyền nhãn hiệu thời trang ESPRIT nổi tiếng); đám cưới đã làm gián đoạn công việc ngành công nghiệp giải trí của cô. Năm 1997 ở tuổi 43 cô mang thai đứa con đầu lòng, cô có đứa con thứ hai vào năm 2001.

[2] Chơi chữ: Tần Diệc Hạ (秦亦夏: Qin yi xia) phát âm gần giống như chữ 亲一下 (Qin yi xia: Hôn một cái, hôn một chút), chỉ khác là một cái thanh 4, một cái thanh 1. Hai thanh này phát âm gần giống nhau, nếu không đặt vào văn cảnh thì rất khó phân biệt)
 
hay wá................kết cục thì hai con nhím cũng đã tìm được khoảng cách an toàn để mãi mãi luôn sưởi ấm cho nhau! đọc xong truyện mình tự hỏi liệu trên thế gian này ai có thể tìm đc hạnh phúc sau khi trải wa nhiều biến cố như hai con nhím kia?................CẢM ƠN vì đã chia sẻ mẫu truyện này!
 
hay wá................kết cục thì hai con nhím cũng đã tìm được khoảng cách an toàn để mãi mãi luôn sưởi ấm cho nhau! đọc xong truyện mình tự hỏi liệu trên thế gian này ai có thể tìm đc hạnh phúc sau khi trải wa nhiều biến cố như hai con nhím kia?................CẢM ƠN vì đã chia sẻ mẫu truyện này!
Cảm ơn bạn vì đã đồng cảm với mình ^^
 
×
Quay lại
Top