[Oneshot] Vị cay của những hạt mưa ngày đông

Lưu Tam Hảo

Phong Mạn Chi Luyến
Thành viên thân thiết
Tham gia
19/9/2011
Bài viết
42
VỊ CAY CỦA NHỮNG HẠT MƯA NGÀY ĐÔNG

(Thinking of Ran Mouri)

Author: FRA - CoolGuy_Angel

6.jpg



Cô vẫn đứng đấy. Đôi mắt cô dần trở nên vô hồn và trong suốt. Mái tóc dài đen huyền của cô khẽ đung đưa khi có một vài cơn gió khẽ lướt qua. …

Mưa rồi!

...cơn mưa từ đâu ập đến. Mưa rơi xuống tóc cô. Mưa thấm trên gương mặt cô. Và mưa như đang thấm dần vào người cô. Những hạt mưa nhỏ cố len lỏi vào từng bộ phận giác quan của cơ thể cô để tìm ra một chút gì đó ấm áp.

Lạnh quá. Thời tiết ngày đông!.

Trên người cô giờ đây ngoài chiếc áo lông lửng khoác nhẹ qua vai thì bộ váy được làm bằng lụa mỏng của cô cũng không thể cho cô chút gì gọi là ấm áp. Chợt, một cơn gió mạnh lùa tới cuốn phăng chiếc áo khoác vốn không được vận chắc chắn trên cơ thể cô rơi tuột xuống đất. Điều đó đã làm cho những hạt mưa nhận ra rằng tâm hồn cô quá trong suốt, nó trong suốt đến nỗi làm cho những hạt mưa phải e dè, lo sợ. Nhưng không trong suốt làm sao được khi giờ đây, cái phần tâm hồn ấy đã không còn được bao phủ một thứ gì đó mà chẳng hạn người ta vẫn gọi là “suy nghĩ”, là những “tính toán” của cuộc sống. Thế mà đối với cô, tâm hồn cô không có khái niệm nào là “tính toán” của cuộc sống mà chỉ có “sự chờ đợi và tin tưởng”. giờ đây, đứng nơi đây, cô không còn sự trông ngóng, chờ đợi hay tin tưởng một thứ gì đó xuất hiện như cô hằng mong và càng không phải là sự chờ đợi và tin tưởng một ai đó! Trước đây, từ khi cậu vuột khỏi tầm mắt cô, lớp áo cho tâm hồn ấy luôn được cô vận rất chắc chắn và xuyên suốt. Không một phút nào cô cởi bỏ nó ra khỏi tâm hồn mình. Cái tâm hồn luôn chứa đầy sự vị tha, dũng cảm và luôn sống hết mình vì những người nó thương yêu. Vậy mà giờ đây, chiếc áo ấy không còn được cô vận lên tâm hồn nhỏ bé và đầy thuần khiết ấy nữa. Cô đã cởi bỏ nó ra từ khi nào nó không biết và chính cô cũng không biết.

Nó cảm thấy buồn lắm!

Nhưng nó cũng biết rằng chính cô cũng buồn không kém nó. Cô biết, từ khi nó được mặc vào cho đến khi được cởi ra đều trong suy nghĩ “vô thức” của cô. Cô xa cậu trong vô thức. Cô gặp cậu trong vô thức. Cô chờ cậu trong vô thức. Và cô yêu cậu cũng trong vô thức!

Những hạt mưa giờ đã không còn e dè, lo sợ với cái tâm hồn quá trong suốt đó của cô khi mà nó đã len sâu vào người cô và đọc thấu suy nghĩa của cô. Nó cảm thấy thương cho cô. Nó muốn an ủi cô nhưng nó không cách nào làm được khi mà nó không thể phát ra thành tiếng và cô cũng sẽ không hiểu ý nó muốn nói là gì. Nó đành len lỏi vào bàn tay hãy còn ấm của cô với hy vọng cô sẽ cảm nhận được nó luôn ở trong bàn tay cô và lúc đó, cô sẽ trò chuyện với nó. Nó đã thành công với hành động của mình khi mà cô khẽ đưa tay mình lên rồi thì thầm với nó hay có thể là với chính bản thân cô. Cô nói với nó rằng có một người nào đó đã nói…
“Những điều không nên nói sẽ không bao giờ được nói.
Những điều không nên biết sẽ không bao giờ được biết”.

Với cô, câu nói ấy có lẽ là dành cho cô. Bởi lẽ, những điều cô muốn nói với cậu nhưng chưa bao giờ cô có thể nói được. Và những điều cô muốn biết về cậu, cô cũng chưa từng được biết. Nhưng giờ đây cô đã biết tất cả về cậu! Tâm hồn cô khẽ thỏ thẻ làm người thứ ba trong cuộc trò chuyện này. Đúng! Cô đáp. Vài phút trước đây, chính tại nơi này và chính cậu đã cho cô biết tất cả về cậu, về những gì cô cần được biết. Nhưng dù vậy, mặc cho cô hiểu rất rõ ý cậu muốn nói là gì nhưng cô vẫn không muốn hiểu. Cô “không” muốn hiểu cái gì gọi là trả thù, cái gì gọi là nguy hiểm và cái gì gọi là an toàn…cho cô! Cô đã bịt tai lại để không phải nghe những lời nói từ cậu nhưng cô cũng đã phải nghe. Cô đã nghe rõ từng chữ cậu nói với cô và cả hành động cậu khoác áo cho cô xem như món quà cuối cùng cậu tặng cô. Nhưng cô không màng tới điều đó, vì thế mà chiếc áo cũng sẽ được khoác hờ và nó đã không đủ chắc chắn để bám chặt trên vai cô trước những cơn gió lạnh ngày đông! Vậy còn điều cô muốn nói với cậu là gì? Cô đã nói với cậu chưa?! Mưa lên tiếng.Cô khẽ thở dài, cô muốn nói lắm chứ nhưng cô có thể nói làm sao đây khi mà cô không còn cơ hội nào để nói. Và có lẽ, cô sẽ mãi chôn chặt câu nói ấy vào trong đáy sâu lòng mình và chôn nó thật chặt, vĩnh viễn không bao giờ đào lên!

Cô ngốc quá.

Cả tâm hồn và mưa đều lên tiếng. Ừ, có lẽ cô ngốc thật. Rồi chợt, nước mắt cô khẽ rơi xuống hai gò má đã không còn vẻ hồng hào. Mưa định lên tiếng nhưng bàn tay cô run run làm cho nó không đứng vững được và nó ngã nhào xuống đất. Nó cố gắng bò dậy và thấm xuống đất để tiếp tục được bốc hơi lên trời và hồi sinh một lần nữa. Và nó đã thành công. Lần này, nó rơi xuống mi mắt cô bởi lẽ nó muốn giúp cô lau đi những giọt nước mắt “vô duyên” ấy. Và nó ngạc nhiên. Nước mắt cô sao lại có vị cay thế. Nhưng không, hình như nó nhận ra không phải là nước mắt của cô mà chính là bản thân nó và đồng loại nó mới là yếu tố hình thành nên mùi vị đó. Mắt cô ửng đỏ lên. Có vẻ như cô cũng bị “mùi vị” đó làm cay xè đôi mắt. Nó biết được điều đó khi cô đưa tay lên vuốt nhẹ ngang đôi mắt mình. Nó cảm thấy hối hận vì đã rơi vào đôi mắt cô. Nó cố xin cô tha thứ bằng cách bò chậm xuống lại bàn tay cô để hy vọng cô cảm nhận được như lúc đầu và sẽ lại nói chuyện với nó. Ô không! Nó như không tin vào mắt mình nữa. Cô cười! Một nụ cười trong sáng và thánh thiện biết mấy. Nó không tin là cô cười. Nhưng sự thật thì luôn trái với những gì nó suy nghĩ. Cô đã lau khô nhưng giọt nước cay trên mắt mình và cười thật tự nhiên. Cô quay đầu lại, cô khẽ cúi người để nhặt chiếc áo khoác đã thấm nước mưa lên. Và cô lại mỉm cười khi đưa mắt nhìn vào bên trong ngôi nhà sau lưng cô. Cô lấy cây bút nhỏ trong túi váy cô và viết lên đó 10 chữ cái. Cách 1 chữ là một dấu chấm. Cuối cùng cô treo chiếc áo ấy lên cửa căn biệt thự ấy và thì thầm “tạm biệt”. Rồi cô quay bước đi. Nó không hiểu hành động của cô là gì nhưng nó thấy cô cười thì nó cũng đã hạnh phúc rồi. Nó tự nhủ, nó phải tặng một thứ gì đó cho cô, một thứ gì đó thật ấm áp để cô không còn cảm thấy cái lạnh của nó và của ngày đông đang túc trực bên cô.

CẦU VỒNG.!

Nó chấp nhận biết mất để đánh đổi thành cầu vồng cho cô. Nó biết, khi nhìn thấy cầu vồng cô sẽ rất vui và rất ấm áp. Và đây là lần thứ ba, nó thành công với công việc của mình. Cô nhìn nó và mỉm cười thật hạnh phúc “cám ơn mưa”……..!

Cô đâu biết rằng, trước khi nó biến mất, nó đã nhờ tâm hồn cô che chở cho cô, và tất nhiên là cái phần tâm hồn ấy gật đầu với nó một cách nhanh chóng……

”Ran Mouri! Tớ sẽ luôn ở bên cậu”!



@conankun.yourme.net
 
Dài nhưng hay ! :D:D
Ss này đi tiên phong cho phong trào viết fanfic ở MCF ý, tác giả fic "Tình yêu tìm thấy" đây mà ! :D:D
 
×
Quay lại
Top