[Oneshot] Nơi chốn an toàn

akiatatakai

Aki ♥ 9G
Thành viên thân thiết
Tham gia
25/5/2012
Bài viết
40
E hèm. Sau một hồi tạm cách biệt KSV mình đã làm thêm một fic mới. =)) Mặc dù không biết có ai ủng hộ không :)) Nhưng kệ=))
mp3.zing.vn/bai-hat/TOKYO-Yui/ZWZ9ZO8A.html
Short fic: Nơi chốn an toàn.
Tác giả: Akiatatakai
Thể loại: chưa xác định =.=
Nhân vật:
Mori Ran: Là cô gái có vết thương lòng khó phai, sống tại một nơi không được xác đinh, sau này được chào đón trở lại thế giới loài người.
Kudo Shinichi: Là chàng thám tử đào hoa được coi là vị cứu tinh cảnh sát Nhật. Là người bạn thân nhất của Ran.
Summary: Chuyện chỉ xoay quanh hai nhân vật chính này, ngoài ra t/g không biết nói gì thêm
364988687.gif


Mọi người cứ chém thoải mái nhé
1380890962.gif
Aki không thể nào viết hay được
1371890812.gif


--------------------------------------------------------------------------------------------
------------------------------------------------------ Có một nơi mà mọi người
------------------------------------------Luôn có những phiền muộn để gửi gắm
--------------------------------------------------------Rồi quên đi sự hạnh phúc
------------------------------------------Mà chìm đắm mãi trong những đau đớn


Cô gái ngồi đó, ánh mắt buồn phiền, mệt mỏi và bơ phờ. Cô đang chờ một ai đó, đôi mắt ướt lệ… Căn phòng đầy mùi hoa lan, trắng một màu trắng tinh khiết như chính cái tên và tâm hồn của cô gái.

Đó là nơi mà mọi người có những vết thương lòng ở. Mặc dù không biết là những vết thương đó có lành không. Cũng có một vài người quên nó đi, rồi trở lại với những gì mà mình có được. Nhưng đa số là những người không thể tự buông thả mà thoải mái bước lên thế giới cũ một cách vui vẻ…

Đó là một nơi vừa đẹp vừa ma quái một cách không rõ ràng. Bên ngoài của nó được bao phủ bởi một những hàng cây xanh rì bám đầy những tấm kính nối với ánh mặt trời. Những đám hoa dại tự mọc lên rồi đung đưa theo chiều gió hàng ngày, tự sống tươi tốt nhờ ánh sáng và sương sớm hàng ngày. Cảnh đẹp cứ hàng ngày hiện ra như vậy, chỉ có những ngày mưa là có vẻ như trầm hơn, những đám hoa lại “thu” mình vào trong những gốc cây cổ thụ gần mình tựa như mẹ và con. Không ai bảo nơi này có phép thuật cả nhưng những gì diễn ra quanh đây tựa như phép màu. Có lẽ vì mọi người đều đau nên không cảm thấy. Những căn phòng đầu tiên có màu đen sẫm… ở đó lạnh toát.

-Ran, nghe tớ đi! Tớ không muốn cậu gặp nguy hiểm nên mới nói dối cậu. Thực sự đó là thật. Làm ơn đi Ran, tớ không muốn lôi cậu vào cuộc chiến. Ran à,hãy tha lỗi cho tớ.

-Không! Tớ chẳng là gì với cậu cả. Hức! Cậu không nói cho tớ tức là cậu không tin tưởng tớ. Cậu làm những việc mà tớ chẳng ngờ tới cảm xúc của tớ, cậu liên tiếp nói dối như vậy không cảm thấy tậm trạng cậu à? Cậu không quan tâm tớ nghĩ thế nào. Cậu tồi lắm. Hức!

-Không! Tớ không phải... không phải như cậu nghĩ đâu. Nhưng… nhưng… tớ… tớ vì cậu mà thôi.Xin cậu hãy luôn cười. Nhé Ran. Tớ không trông mong cậu sẽ tha lỗi cho tớ, nhưng tớ cần phải đi nên… Tạm biệt cậu Ran. Hãy bảo trọ
ng.

Cô gái bừng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi. Cô mơ lại giấc mơ hôm nào. Và cô lại nhớ cậu.

-------------------------------------------Vườn hoa- 6pm-------------------

Ran cảm thấy đau đầu, cô đeo đôi dép vào rồi từ từ đi ra vườn hoa. Cô ngồi bên xích đu, nhẹ nhàng đặt hộp nhạc bên cạnh mình. Cô lên cót, tiếng nhạc kêu… Chậm, du dương… Và chứa đầy tình thương.

-Ran à, chúng mình cùng làm một hộp nhạc đi- Tiếng của một cậu nhóc mười tuổi vang lên giữa bầu trời trong vắt.

-Um um… Cũng được, nhưng mà tớ… tớ không biết làm.- Cô bé rụt rè đứng trước cậu bé kia nói.

Cậu nheo mắt vì ánh nắng, gương mặt cậu và cô bé sáng bừng lên đẹp như hai thiên thần đang chơi đùa với nhau trong vườn Thiên Đàng. Bất giác cậu nở nụ cười, rồi nói:

-Chuyện nhỏ mà Ran. Với đầu óc của một thám tử như tớ thì việc gì mà chả xong.

-Thật không đấy? Hay là ngài thám tử làm không được, chán rồi bỏ giữa chừng? Ha ha

-Này nha! Tớ là tớ rất giỏi đó. Cậu đã bao giờ thấy tớ dừng cuộc khi làm một việc gì đó chưa?

Cô bé không nói, chỉ cười. Nhéo cậu bé kia một nhát rồi cả hai cùng đuổi nhau chạy trên đồi với tiếng cười ríu rít, hồn nhiên


Ran cười buồn, nước mắt cô nhẹ lăn xuống hàng mi cong. Long lanh như viên pha lê trong chiều tối. Gió thoảng qua, cô thấy lạnh. Từ một phía góc trời nào đó, cô cảm giác cậu hiện diện.

--------------------------------------------- ---------------------------------------------

Cậu ngồi ngắm những bức ảnh trong hộc bàn. Cậu và cô đã có những phút đẹp đẽ, thơ mộng. Cậu chảy nước mắt… Cậu chảy nước mắt ư? Lần đầu tiên trong đời. Cậu nhỏ một giọt nước mắt. Vì ai? Bụi vào mắt? Đau mắt? Hay vì ai đó?

Những kỉ niệm cứ luồn trong tâm trí cậu như muốn bóp nát trái tim cậu. Cuộc chiến với Mafia đã tới hồi kết, chỉ còn lại những tòng phạm được đưa ra để xử án và... còn cô nữa. Cậu hiện giờ không có thông tin gì về cô, và cô như một cơn gió đã bay xa, để lại trong cậu một nỗi đau, một nỗi nhớ, mọt nỗi lo... Cậu nghĩ cô ở đâu nhưng dường như không có một hồi âm xứng đáng...

--------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm ấy, Shinichi thực dậy trong trạng thái lơ mơ chưa tỉnh ngủ. Cậu quyết định tìm cô, trong hôm nay.

Shinichi thả bộ trên con đường quen thuộc. Cậu lại nhớ cô. Nhớ những lúc giận hờn nhau rồi lại làm lành trên chính con đường này. Nhớ những lúc cô giục cậu đi học trong trạng thái nhẫn nhịn pha lẫn với bực dọc và cậu thấy quen thuộc tới đáng yêu.

Shinichi chạy vào công viên, nơi chiều nào hồi bé cô với cậu cũng cùng dắt tay nhau đi dạo quanh đó, rồi hai người cùng nhau thi chạy, chơi ú tim, chơi nhảy xa,...rất nhiều thứ. Thậm chí còn bị ngã sưng tay, sưng chân mà cả hai vẫn thản nhiên chơi tiếp. Nhưng rồi cậu thở hắt, nghĩ: "Sao mà cậu ấy có thể ở đây chứ? Làm gì có chỗ nào rộng cho cậu ấy ở hẳn hoi?" Rồi cậu lại cất bước.

Đến một nơi khác, trường học. Nơi cậu và cô thường xuyên bị trêu là một cặp. Rồi cậu cười buồn. Phải rồi, nếu có thời gian thì mình đã đón nhận nó, không phải cố giấu làm gì. Rồi lại đi một nơi khác...


Shinichi đã đi các nơi cậu có thể đi: khu bảo tàng, những ngôi nhà mới, nhà của nhưng bạn mà Ran biết, nhưng đều vô vọng. Cũng chẳng tìm thấy hình bóng của Ran. Tới lúc gần như bất lực, Shinichi nhìn thấy một đường hầm lớn. Cậu muốn bỏ qua nó, nhưng chẳng biết động lực nào đã kéo cậu đi vào đó.

Cậu bất giác thấy nó đẹp như thế nào trong khi cậu đã từng ý định bỏ qua nó. Và cảm cảm giác cô ở đây nên cậu đi nhanh hơn. Tâm trí cậu bị chi phối bởi hình ảnh của cô, mong muốn cô ở đây. Và… cậu đúng.

-Ran! Ran à. Tớ tìm được cậu rồi! Ran ơi- Cậu lên tiếng trong khi thấy Ran đang nằm trên chiếc ghế bành trắng.

Shinichi dừng lại. Không gọi cô vì sợ cô thức dậy. Cậu quì xuống để ngắm kĩ khuôn mặt của cô gái mà cậu hằng mong muốn gặp lại sau cuộc chiến với bọn Mafia. Cậu muốn gặp cô để đền bù cho cô những gì mình đã làm cô tổn thương dù chẳng biết có được bao nhiêu không. Cậu vuốt ve khuôn mặt thiên thần của cô. Cầm lấy tay cô xoa nhẹ. Rồi cuối cùng, không chờ được nữa, cậu thổi phù lên đám tóc của cô. Ran mở mắt, rồi chu miệng ra, ngó quanh tìm kiếm kẻ phá hỏng giấc ngủ của mình. Rồi cô sững người, trước cái nhìn của Shinichi, Ran như đông cứng lại thành cục đá. Ran lại tỉnh, cô đấm thùm thụp vào ngực Shinichi, khóc òa lên một cách sung sướng nhưng cũng không kém phần trách móc:

-Đồ tồi Shinichi! Sao bây giờ cậu mới đón tớ? Hả đồ tồi kia? Cậu có biết là tớ rất lo cho cậu không? Bao nhiêu ngày ở đay tớ đều mong cậu tới đua tớ ra khỏi đây. Cậu có biết tớ lo cậu thế nào không?

Shinichi không trả lời, cậu chỉ ôm nhẹ Ran vào lòng rồi từ từ ghì sát cô vào người. Cậu không ngờ là cô quan tâm tới mình đến vậy. Cậu ngửi tóc của cô. Một mùi thơm nhẹ vào mũi cậu, cậu nhớ mùi hường của cô. Cô vẫn thế. Vẫn nhẹ nhàng, tinh khiết, và mỏng manh như loài hoa lan,đẹp với một vẻ đẹp như chính cái tên của cô: Ran. Mori Ran

-Tớ thấy đau lắm!- Ran dựa vào vai cậu rồi thì thầm- Nhưng tớ biết, trên thế giới này còn nhiều người có những vết thường còn hơn cả tớ. Những đứa trẻ mồ côi. Những người mất cha mẹ. Hay đơn giản là những người bị bỏ rơi. Như Shiho vậy. Ít ra, tớ vẫn còn người thân ở bên. Và có cậu nữa. Shinichi à!

-Ừ. Tớ hiểu!

-Rồi sao? Chuyện Mafia thế nào rồi? Cậu và mọi người giải quyết xong xuôi chưa?

-Rồi Ran, nếu không thì làm sao mà tớ có thể ở đây với cậu?

Chiếc rèm bị gió thổi bật dây giữ, nên những vạt mành trắng nhẹ tung trong căn phòng. Nắng chiều chiếu vào đó. Cậu và cô cùng ngủ thiếp đi trên cái ghế bành. Nắng chiếu vào khuôn mặt hai người. Vẫn thế, vẫn đẹp như thiên thần, chỉ có điều, thiên thần đã lớn, trái tim đã cảm nhận nhiều điều hơn.

Mười Năm Sau.

-Conan! Con đừng trêu em nữa! Em sẽ khóc nếu con tập tành làm thám tử kiểu này. Con y hệt bố hồi nhỏ.

Căn nhà kia rộn tiếng cười của hai đứa trẻ. Phải, gia đình Kudo. Họ đã hạnh phục trong một thế giới thực thụ. Thế giới của con người. Thế giới của hòa bình. Và nơi chốn kia vẫn được người ta để, cho những tâm hồn bị tổn thương…

Conan vòng tay, được bố Shinichi công kênh trên vai, cười khanh khách với đứa em của minh. Bé Hana được mẹ Ran ôm trong tay mỉm cười. Cả gia đình hạnh phúc cùng bước trên con đường đi dạo. Mọi người đều cảm nhận được, buổi chiều thật rất bình yên…

Ps: thực ra fic này mình thấy nó hơi lô lí, và vòng vo rất nhiều. Mình biết là nó rất dở nên các bạn chém nặng vào nhé^^
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Hi bạn!, sao lại không ai ủng hộ, có mình nè ^_^
ừm, thật ra bây giờ mình cũng không có thời gian onl nhiều nên sẽ đọc kĩ và cho ý kiến fic này của bạn sau. Nhưng mình thích cái kết happy ending của fic và hy vọng nó sẽ mở ra thật nhiều điều vui vẻ, may mắn cho t/g của nó (là bạn đó ^_^). Năm mới tốt lành (nhớ ra nhiều fic hay cho tụi này đọc nhá) :KSV@03:
 
×
Quay lại
Top