[Oneshot] Lời hứa...

các bạn thấy fic này thế nào?

  • Hay

    Số phiếu: 13 81,3%
  • Cũng được

    Số phiếu: 1 6,3%
  • Dỡ

    Số phiếu: 2 12,5%

  • Số người tham gia
    16

Violet SR

Nothing
Thành viên thân thiết
Tham gia
12/12/2015
Bài viết
3.620
Title: Lời hứa...
Author: Violet SR
Disclaimer: Tác phẩm chỉ là một tí tưởng tưởng điên của mình và mượn tạm nhân vật của Gosho Aoyama
Category: romance
Painting: Shinran
Rating: 15+
Length: Oneshot
Status: đang tiến hành
Warning: Tuy fic không hay, nhưng muốn mang đi cũng phải hỏi qua ý mình nhé.
Summary:
<3 <3
Lời hứa ấy, liệu cậu có còn nhớ.
Sẽ quay về bên tớ lúc hoàng hôn.
Chiều nắng tắt, đêm về một màu tối.
Nỗi đau tăng dần theo nỗi nhớ khôn nguôi.
Là mưa hay nước mắt đang rơi.
Là không vị, lạnh lùng vô cảm xúc.
Hay là vị mặn, khuất lấp sau hàng mi.
Những tiếng nấc trong đêm tàn tĩnh mịch.
Một niềm tin, lặng lẽ vào hư vô.
Tớ mệt lắm rồi, cậu có biết ?
Trong cậu, một chút tình, một chút nhớ.

Có theo gió mà pha loãng trong không trung?
<3 <3

barrinhas-divisorias-32.png

Sẽ ra part sớm nhất có thể, mong các bạn ủng hộ!!!
 
Hiệu chỉnh:
Hôm nay lại một ngày nữa tớ vắng cậu, trái tim tớ như tan chảy trước một người.Tớ phải làm sao khi hình bóng cậu cứ hiện mãi trong tâm trí tớ, còn người đó? Khi bên cạnh anh ấy tớ như muốn mượn tạm bờ vai để lao khô những giọt nước mắt trên khóe mi, những giọt nước mắt khóc vì cậu, chớ hoàn toàn không nghĩ đến trái tim người đó đang hướng về tớ. Mỗi lần nhớ đến cậu lòng tớ đau lắm, đau như ngàn mũi kim xuyên sâu vào tận tâm hồn bé nhỏ của tớ. Và mỗi lần như thế anh ấy lại nhắn cho tớ 1 tin nhắn:"Ngủ ngon, Ran nhé". Trái tim tớ đang rung động trước tấm chân tình của anh ấy hay chỉ xem ảnh như một vật thế thân cho cậu-người tớ yêu nhất. Và ngày hôm nay(4/5/2015) -ngày sinh nhật của cậu đồng thời cũng là lúc quyển nhật ký của chúng ta đã ghi đến trang cuối cùng từ ngày cậu ra đi năm đó. Tớ sẽ không bao giờ quên cái ngày định mệnh ấy. Cậu còn nhớ không ngày hôm đó(1/10/2011) -ngày sinh nhật tớ, cậu đã mua tặng tớ 1 món quà. Đối với tớ, ngay lúc đó món quà quý báu nhất mà tớ nhận được là cậu, được ở bên cậu từ lúc sáng sớm bình minh, đến tận hoàng hôn chiều tà. Cánh đồng bồ công anh ấy, là nơi chúng ta gặp mặt, là nơi in dấu biết bao kỉ niệm đẹp giữa hai chúng ta .Và ngay lúc này-hoàng hôn chợt buông xuống, ánh nắng chiều ấm áp cỏi lòng tớ, cậu đã ở bên cạnh tớ vang bài ca hát mừng sinh nhật.

Happy birthday to you,happy birthday to you

Happy birthday ,happy birthday,happy birthday to you.




Rồi cậu giơ món đồ sau lưng ra tặng cho tớ, tớ rất ngạc nhiên và sung sướng.Thắc mắt vì quyển nhật ký to đùng mà cậu tặng tớ.
Tớ hỏi giọng ngây thơ:
- Cái nỳ dùng làm gì vậy Shinichi.
Cậu nhẹ nhàng đáp,rồi hạ giọng xuống:
- Ran àk, mình mình sắp qua bên Anh học, quyển nhật ký này xem như là vật kỉ niệm giữa hai chúng ta, mình đã viết tất cả những cảm xúc đoán trước của mình khi phải xa cậu, từng ngày, từng ngày một vào trong đó.Còn phần tiếp theo giao cho cậu, khi cậu hoàn thành xong quyển nhật ký này thì mình sẽ quay về ngay tại đây- cánh đồng bồ công anh của riêng chúng ta để gặp lại cậu.
Rồi nước mắt cậu đã rơi, rơi trên đôi gò má của cậu- người mà tớ yêu thương. Cậu có biết sao ngày hôm đó, tớ đã cậm cụi cố mà viết xong quyển nhật ký của hai chúng ta, nhưng cậu thật quá đáng. Tại sao lại mua đâu ra quyển nhật ký dày đến thế, làm cho tớ viết mãi, viết mãi cũng không hết được. Những giọt nước mắt như chảy ngược vào tim, đau tớ đau lắm, tớ muốn quên cậu đi.Vì cậu đã không giữ đúng lời hứa, cậu đã không đến đó để gặp tớ.Cậu có biết tớ đợi cậu lâu lắm không.Tớ chờ cậu ở đó, từng giây, từng phút, từng tiếng như dài đăng đẳng, dài cả mấy năm vậy. Từng cánh hoa bồ công anh bay theo gió mà không thèm ngoảnh mặt lại nhìn tớ 1 cái. Nó có giống câu không? cậu có bỏ rơi tớ như những cánh hoa bồ công anh đó, bay phất phơ theo gió kia không?



Không, không đâu cậu ấy nhất định sẽ giữ lời hứa, cậu ấy nhất định sẽ tới. Tớ tự trấn an bản thân bằng những câu hỏi ngu ngơ, rồi tự động trả lời như một con điên.Phải tớ đã điên vì cậu. Cậu đã giúp tớ đứng lên mỗi lúc khó khăn, cho tớ sức mạnh để vược qua những vấp nghã của cuộc đời. Cậu cho tớ niềm tin, rồi nhẫn tâm giẫm đạp lên nó không thương tiếc. Rồi một cơn mưa chợt rơi, đã 8h tối rồi cậu sẽ không đến, sẽ không bao giờ đến nữa. Tớ đang đau khổ vì trái tim đang rỉ máu, một trái tim nhỏ bé đã vì cậu khóc rất nhiều lần rồi. Và đây, ngay lúc này là lần cuối cùng tớ khóc vì cậu. Khi tớ hoàn toàn buông bỏ tất cả để quên cậu, tớ ngã quỳ suống, ngước mặt nhìn trời, nước mưa như tạt lạnh vào mặt tớ, tớ đưa tay ra hứng những hạt mưa rơi hoài không nghĩ như khóc thương cho tớ, nhưng tất cả chỉ là vô vọng.


Từ đằng xa có một bóng nam đang dần tiến lại bên tớ, cầm theo chiếc ô. Người đó đã tiến lại bên tớ,thủ thỉ bên tai, giong ngọt lịm:
- Ngốk àk,anh về rồi,anh đã giữ đúng lời hứa.
Tớ đang lẩn quẩn giữa tiếng mưa và tiếng người đó nói,khi đã phân biệt được, tớ bất ngờ, giọng run run:
- Shinichi là anh,là anh thật sao.
Cậu đã nói to nhằm lấn áp tiếng mưa và để cho mình nghe thật rỏ từng câu, từng chữ cậu nói:
- Ran àk,anh đã về theo đúng lời hứa năm xưa.
Tớ vui mừng,nhảy lên ôm chầm lấy cậu, cậu đã siếc chặt tớ và thì thầm bên tai :
- Anh yêu em!
Tớ ngay lúc đó cảm giác hạnh phúc lắm, thì thầm trong tiếng nấc:
- Em cũng vậy. Em cũng rất yêu anh!
Rồi 2 chúng ta cùng chạy lại bên một góc cây để trú mưa, cậu kể cho tớ nghe về việc học hành của câu trong mấy năm qua. Rồi chúng mình cùng nhau lật lại những dòng chữ trong quyển nhật ký ngày nào. Cậu thì phì cười trước những con chữ xấu xí ngoằn ngèo của tớ, rồi tớ thì bật khóc trước những dòng chữ viết bằng nước mắt của cậu, dù rằng đã đọc nhiều lắm rồi. Cảm giác đọc một mình và đọc ở bên cậu, đúng là khác quá. Cảm động lắm.
Rồi tớ ngiêng đầu hỏi cậu:
- Sao cậu biết vào ngày này- sinh nhật cậu, tớ sẽ hoàn thành quyển nhật ký ấy vậy?.
Cậu quay qua trả lời tỉnh bơ:
- Chẳng phải tớ ghi trong nhật kí, hôm nay là ngày kết thúc sao? cũng tức là lúc tớ trở về mà? Cậu hỏi gì lạ vậy.
Mặt tôi ngu ra rõ, là sao? ừm thì tôi chỉ lo ghi làm sao cho hết cái quyển ấy thôi. Phần của Shinichi thì tôi có đọc nhưng vừa đọc vừa khóc, ai đâu mà để ý đến cái ngày tháng nằm ở trên. Với khuôn mặt buồn cười tôi nói:
- Tớ không để ý mấy cái đó.
Shinichi quay qua tôi kinh ngạc nói:
- Thật không thấy.
Tôi gật đầu cái một.
Cậu ấy e dè, tiếp tục hỏi:
- Vậy sao cậu lại xuất hiện ở đây? giờ này.
Tôi đần ra, tại sao tôi đã không biết ngày cậu về, mà vẫn gặp được thế. Tôi ngờ nghệnh trả lời:
- Tớ không biết, viết xong thì ra đây như lời cậu nói 4 năm trước thôi.
Shinichi cười nhẹ, lâu lắm tôi mới thấy lại nụ cười ấm áp này, cậu áp nhẹ đầu tôi vào trong ngực cậu. Tôi hơi bất ngờ nhưng sự ấm áp đó, tôi không cưỡng lại được. Ngoan ngoãn nép sâu vào ngực cậu. Tôi nghe giọng nói quen thuộc, đều đều và đầy ấm áp phát ra trên đầu tôi
- Cái này gọi là thần giao cách cảm đấy!!! Tớ yêu cậu, Ran....
Rồi một làn môi ấm lướt nhẹ nơi trán tôi, cảm giác ngọt ngào dâng trào. Giọt nước mắt lặng lẽ rơi, chẳng phải là đau khổ mà là giọt nước mắt của hạnh phúc...



Trong màn mưa, có một đôi tình nhân đang tận hưởng giây phút ngọt ngào của tình yêu, họ ôm nhau trong màn mưa lạnh lẽo, chẳng làm gì nữa, chỉ ôm và trao hơn ấm cho nhau, thế là đủ. Tình yêu họ vẫn trọn vẹn sau nhiều năm xa cách...Thật đáng ngưỡng mộ.



Sau cơn mưa, bầu trời lại sáng.
Bảy sắc cầu vồng tô thẩm bầu trời xanh.
Bao ghanh ghét, để trở thành đố kị.
Bao nổi nhớ, để hóa thành yêu thương.
Ngỡ như anh đã quên tất cả.
Thoáng vô tình em tránh khứ nơi anh.
Anh vẫn vậy, vẫn là anh của lúc trước.
Vẫn dịu dàng, vẫn ánh mắt say mê.
Anh yêu em và em cũng như vậy.
Một chút lặng tờ.... mãi mãi ta bên nhau. <3 <3 <3



.png
 
Hiệu chỉnh:
Hức,hức...................:KSV@17:cảm động thế:KSV@18:,hay thế:KSV@11:,buồn thế:KSV@16:,vui thế:KSV@03:.....=))=))
End rồi à.:KSV@13:
Vậy 2 cái tem duy nhất là của tớ......................:KSV@10:
Nhưng tớ ko mún ngoài shin ra ran còn 1 người
Mà ran có thik thằng kia ko
Tớ là fan ruột thịt của shinran nên mấy cái này phải làm rõ :KSV@07:
Hỏi au lun
Mà tui cũng là new ma đấy=))=))
 
Sự quan tâm của Amuro Tooro, chỉ làm Ran ngỡ anh là shinichi thôi, người thay thế. Nhưng Ran chưa 1 lần chấp nhận tc của anh Amuro, chỉ nhận sự quan tâm của anh ấy một cách thụ động. Trong trái tim Ran chỉ mỗi anh shin thoi....Vả lại oneshort nên ngắn mà bạn, hjhj
 
×
Quay lại
Top