" Tạm Biệt Cậu. "
"Lớp học thật buồn chán"
Đó là suy nghĩ của bất cứ ai khi bước đến phòng học. Một tuần trước, Lê Hiếu đã gửi một bức thư cho mọi người. Cả lớp ai cũng ngỡ ngàng trước sự ra đi đột ngột của Hà Tuyết. Buồn bã, hờn trách, trống vắng những xúc cảm tiêu cực ấy bao trùm lên không khí chốn này. Bức thư ngắn như tác phong người viết, nét chữ run rẩy, lời thư trầm buồn. Chắc chẳng ai ngờ bức thư được viết từ một người luôn nở nụ cười tươi bất cứ khi nào. Khi đọc nó lên, mọi thứ trở về tĩnh lặng, thoảng đâu đó tiếng nấc nghẹn ngào hay lời gọi tên tha thiết như cố hình dung ra gương mặt thân quen của người viết.
"Gửi những người bạn yêu quý của tôi,
Mọi người, xin hãy tha lỗi cho sự ra đi đường đột của tớ. Nhưng tớ không còn cách nào khác, tớ không còn nhiều thời gian nữa. Lúc đầu, tớ định sẽ nói dối với các cậu là tớ đi nước ngoài nhưng khi đặt bút viết lá thư này thì tớ đã không còn đủ dũng khí để lừa dối mọi người nữa.
Không có tớ, mọi người nhất định vẫn phải vui đấy. Tớ yêu các cậu nhiều lắm, nhất định tớ sẽ dõi theo các cậu dù cho đang ở phương trời nào. Sẽ ghi dấu từng gương mặt, từng kỷ niệm giữa chúng ta. Có lẽ tớ dừng chân hơi sớm một chút nhưng nhớ đừng quên tớ đấy.
Tạm biệt và cảm ơn mọi người vì tất cả. "
Mọi người ai cũng muốn gặp lại Hà Tuyết một lần nữa, nhưng dù năn nỉ cách mấy, Lê Hiếu vẫn chỉ lắc đầu không đồng ý.
Không ai nhận ra sự khác biệt từ Nhật Minh, cậu còn nhận thêm một bức thư nữa. Bức thư của riêng cậu.
" Nhật Minh,
Tớ đã suy nghĩ rất nhiều.
Về tớ.
Về cậu.
Và về cô ấy.
Phải công nhận là tớ quá mềm yếu. Tớ đã biết sẽ không được gì mà vẫn cố chấp bước theo cậu. Để giờ cả ba chúng ta đều bị tổn thương.
Có lẽ đã đến lúc dừng lại.
Tớ sẽ không quên kỷ niệm của buổi chiều hôm đó đâu. Tớ đã thật sự hạnh phúc trong giây phút đó. Hãy mỉm cười thật tươi nhé. Giống như lúc ở bên cạnh cô ấy vậy.
Tớ thích cậu. Câu nói này tớ muốn nói ra hàng trăm lần dù vẫn biết câu trả lời là không thể nào.
Hy vọng tớ sẽ lại được ngắm hoàng hôn bên cậu một lần nữa. "
Cậu gục đầu vào lá thư run lên từng hồi. Nước mắt trào ra không tài nào cản được.
Phải rồi, cậu không thể thích cô được.
Bởi cậu yêu cô. Hơn hết thảy mọi thứ.
Tại sao đến khi cậu nhận ra tình cảm của mình thì cô lại rời đi. Níu giữ là điều không thể?
Cậu nghĩ đến gương mặt tươi cười của cô khi ở bên cạnh cậu, gương mặt rạng rỡ niềm hạnh phúc. Từng hình ảnh, từng kỷ niệm ùa về hiện hữu trong tâm trí.
Cậu khao khát được gặp cô một lần nữa để thổ lộ hết những tình cảm này. Đối diện với cô, dù sau đó sẽ không còn gì khác ngoài nỗi buồn khi đánh mất cô ấy. Thực sự, chỉ khi mất đi một điều quan trọng trong cuộc đời mình, ta mới nhận thấy giá trị của nó.
Trống vắng.
Lạc lõng.
Hối hận.
Ai đó làm ơn đưa cậu ra khỏi cảm giác này.
Cậu chạy thật nhanh đi tìm Lê Hiếu. Dù Lê Hiếu nói thế nào, cậu cũng chỉ muốn gặp lại và nói lời thật lòng với cô gái ấy. Một lời thôi cũng được để con tim cậu sẽ không dằn vặt nữa.
- Có chuyện gì không? - Lê Hiếu lãnh đạm nhìn cậu, ánh mắt vô hồn nhìn cậu. Cậu nhận ra ẩn sâu trong đó sự khinh bỉ và căm ghét cao độ. Phải rồi, tình cảm dành cho người con gái ấy của Lê Hiếu có khi còn mạnh mẽ hơn cậu. Đủ cho cô có thể thấy ấm áp vào đêm đông lạnh giá của thời gian.
- Xin cậu... Lê Hiếu. Xin cậu nói cho tớ biết cô ấy đang ở đâu đi. Tớ muốn gặp lại cô ấy.
- Để làm gì? Tôi còn nhớ là đã cảnh báo cậu đừng bao giờ bén mảng đến gần cô ấy nữa rồi mà.
- Xin cậu, chỉ lần này thôi. Tôi nhất định không làm cô ấy buồn đâu.
- Một kẻ đã khiến hai người con gái phải khóc như cậu không có tư cách nói ra câu đó.
- Tôi sẽ không đến gần cô ấy nữa. Chỉ lần này thôi. Xin hãy cho tôi bày tỏ tình cảm của mình với người con gái ấy. Rồi tôi sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của cô ấy mà. Tôi cầu xin cậu!
Nhật Minh đã cúi đầu, khẩn khiết cầu xin với hy vọng một lần nữa được ngắm nhìn nụ cười trong sáng của cô. Cậu đã nhận ra cô quan trọng đến mức nào trong tim mình.
Lê Hiếu thở dài nhìn người bạn của mình. Cậu hiểu cái cảm giác khao khát bày tỏ nỗi lòng của mình lắm chứ. Đây là lần đầu tiên, cậu nhận thấy cậu và tên lớp trưởng đáng ghét này giống nhau đến thế.
- Thôi được, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp cô ấy. Nhưng cậu thử làm cô ấy rơi một giọt nước mắt xem. Tôi sẽ làm thịt cậu. Lê Hiếu quay đi, Nhật Minh nối gót theo sau. Cả hai không ai nói với nhau câu nào như một định ước ngầm.
------- Khuôn Viên Bệnh Viện -------
Hà Tuyết an vị trên chiếc xe lăn được Hà Văn đã mang đến. Cô thường đến đây vào khoảng chiều tà này ngắm nhìn cảnh vật im lìm sắp chìm vào bóng tối lặng lẽ. Khuất sau hàng cây, mặt trời vẫn rực rỡ tỏa ra ánh sáng len lỏi chiếu vào gương mặt cô. Ánh sáng thật cô đơn, soi rọi nỗi niềm trong cô. Ánh sáng ấy làm cô nhớ lại cái buổi chiều bình yên hôm nào.
Đẹp quá.
Rực rỡ quá.
Nhưng đau đớn quá.
Cô chìm vào khoảng không của riêng mình nhấm nháp nỗi lòng tê tái. Mọi xúc cảm khiến cô đông cứng. Tự hỏi từ khi nào cô không còn có thể bước đi trên chính đôi chân mình nữa. Căn bệnh mài mòn cơ thể cô, tổn thương gặm nhấm linh hồn cô. Trên hết, cô tiếc nuối khoảng thời gian đã qua, tiếc nuối mãi nụ cười vô tư lự ngày ấy.
Sau cùng thì cuộc sống cũng chỉ là một sự chia ly. Nhưng điều đau đớn nhất, chính là không kịp nói lời tạm biệt.
Phải rồi, câu " Tạm Biệt " cô còn chưa kịp nói kia mà. Chỉ gặp lại một lần nữa thôi để chấm dứt mọi thứ mà cô đã không còn đủ dũng khí để làm nữa rồi.
Đột nhiên thảm cỏ lay động, xào xạc, tiếng bước chân ai đó đang tiến đến gần. Mặc kệ, giờ cô chỉ muốn im lặng và chiêm nghiệm cuộc sống này trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại của đời mình.
Một chiếc áo khoác đen được choàng vào vai cô. Mùi hương quen thuộc tràn lên len lỏi vào từng giác quan của cô. Hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn, ấm áp phả vào tai cô.
- Gió lúc này không tốt cho cậu đâu. Mặc thêm áo vào cho ấm.
- Cái áo này là cái cậu đắp cho tớ hôm cắm trại đúng không?
- Cậu nhận ra à?
- Mùi hương và hơi ấm rất quen thuộc.
- Cậu thật tinh ý. Hà Văn đã về. Hình như ở nhà có chuyện nên nhờ tớ mang thức ăn đến cho cậu. Thằng bé nói cậu sẽ không chịu ăn thức ăn của bệnh viện.
- Ừ tớ không quen miệng. Xin lỗi làm phiền cậu rồi. Hy vọng ở nhà sẽ ổn.
- Sẽ không sao đâu mà. À, hôm nay cậu có khách đấy.
- Hả? - Cô quay lại nhìn cậu với vẻ mặt ngạc nhiên. Từ lúc cô nhập viện đến nay, ngoài Lê Hiếu và em trai cô thì chẳng có ai khác đến cả. À còn mẹ cô nữa nhưng kể từ ngày hôm đó cô không thấy mẹ mình quay lại nữa, càng không nghe tin tức gì về bà ấy. Vậy là ai đây. Cô quay hẳn về sau để nhìn kỹ hơn hình dáng của người đó. Rồi cô giật mình ngạc nhiên, xen lẫn cả hoảng hốt. - Nhật Minh... Sao cậu lại ở đây?
Lê Hiếu rời tay khỏi chiếc xe lăn rồi quay đi.
- Hai người từ từ nói chuyện tớ không làm phiền. Nhưng phải vào sớm để dùng bữa đấy.
Lê Hiếu khuất dạng sau dãy phòng bệnh. Cô và cậu cứ ngượng ngùng nhìn nhau mãi một lúc mới định thần lại. Nhật Minh mở đầu cuộc trò chuyện bằng một nụ cười mỉm.
- Chào cậu.
- Chào cậu. - Cô không cười, quay đi, hướng ánh mắt về nơi chân trời rực đỏ kia. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, hướng đôi mắt nâu sâu lặng về cùng một phía với cô.
- Cảm giác thật thân thuộc. Phải không?
- ....
- Cậu còn giữ con gấu bông đó chứ?
- ....
- ....
- Lớp mình buồn lắm đấy. Mọi người muốn gặp lại cậu một lần nữa nhưng...
- Gặp lại để làm gì chứ. Rồi sẽ lại buồn, lại khóc thôi. Thế thì thà đau một chút rồi sẽ quên vĩnh viễn.
Lời nói đầu tiên của cô trong cuộc đối thoại ảm đạm này lại mang âm hưởng sầu bi. Giọng nói khản đặc, gượng gạo chẳng còn gì của giọng nói lanh lảnh trước kia.
- Quên... Phải rồi, nhớ rất khó nhưng quên thì rất nhanh mà. Nhưng một khi đã nhớ thì sẽ rất khó quên.
Cậu thở dài. Hơi thở chìm trong cơn gió nhẹ là là vuốt ve mái tóc. Khoảng lặng hiện ra giữa hai người. Không nói, không cười, thậm chí không cử động. Họ cứ như vậy mãi trong một khoảng thời gian dài thật dài. Tựa như vô tận.
- Tớ yêu cậu.
Giọng nói trầm ấm phá tan bức tường lạnh lẽo ngăn cách hai con người tưởng gần mà xa này. Âm sắc dịu dàng len lỏi sâu vào từng xúc cảm.
Dịu dàng.
Ấm áp.
Và thật lòng.
- Tớ chưa bao giờ thích cậu. Và tớ cũng không thể thích cậu. Nhưng xin hãy cho tớ một lần được yêu cậu, cho tớ một lần được nói ra và xin hãy lắng nghe tớ một lần.
- ....
- Tên xấu xa đã làm tổn thương một người con gái như tớ hẳn không có tư cách để xin cậu chấp nhận tình cảm của tớ. Và tớ cũng không có tư cách, nhận tình cảm của cậu, được đứng bên cậu. Nhưng chỉ cần cậu lắng nghe thôi cũng đủ rồi.
- Nhật Minh...
- Tớ đang nghe đây.
- Hứa với tớ một chuyện. Tớ sẽ luôn dõi theo cậu dù ở nơi đâu vì thế hãy luôn nhớ đến tớ nhé.
- Sẽ không bao giờ quên.
- Và hãy dành thật nhiều tình cảm bù đắp cho người con gái ấy.
- Tớ...
- Từ lúc tớ giữ chiếc khăn tay của cậu, tớ đã phát hiện ra căn bệnh của mình. Tớ sợ. Rất sợ, mọi người sẽ nhìn tớ bằng con mắt thương hại rằng tớ sắp chết, rằng tớ tội nghiệp. Đôi lúc tớ muốn mang theo mọi bí mật, mọi sợ hãi để biến mất nữa kìa. Nhưng lúc này có cậu, Hiếu, Văn và cả tất cả mọi người trong lớp động viên, cổ vũ dù trực tiếp hay gián tiếp tớ thật sự rất hạnh phúc. Hạnh phúc hơn bao giờ hết.
- Tuyết....
Cô nhìn Nhật Minh và nở nụ cười. Nụ cười mang linh hồn của Tuyết nhưng lại lấp lánh rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời. Cô vươn vai như vừa thức dậy từ cơn mộng mị, hít thở luồng không khí trong lành rười rượi của sự sống.
- Haiz.... ! Ước gì tớ được ngắm tuyết đầu mùa rơi nhỉ, thật viển vông đúng không.
- Cậu nhất định sẽ được ngắm tuyết đầu mùa.
Cậu đứng dậy, hôn lên trán cô một nụ hôn thật nhẹ nhàng. Đã đến lúc tạm biệt rồi.
- Tạm biệt cậu. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Đến lúc đó cậu có thể lại đi chơi với tớ không.
- Dĩ nhiên rồi. Chúng ta sẽ sớm gặp lại.
- Hy vọng Lê Hiếu sẽ thay tớ dành tình cảm cho cậu.
Rồi cậu bước quay đi. Nhẹ nhàng như khi đến. Nhịp bước đều đặn giống từng nấc thang của cuộc sống vậy. Nấc thang của cô không còn cao nữa rồi. Sẽ nhanh thôi, cô sẽ thấy được đích đến của cuộc đời.
- Tạm biệt cậu.