Nỗi nhớ Xuân về

dakazino

Ngày mai của những ngày mai
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/4/2013
Bài viết
1.689
Nhớ những nồi cơm sôi những chiều cuối năm chờ người thân phương xa về ăn cơm, đón tết. Hình ảnh cha mẹ mong ngóng con về ăn tết...

Tết cận kề, đêm xuống cứ nhìn thấy ánh sáng của những bóng đèn ngập vàng con phố, vỡ tan dưới lòng đường buốt lạnh. Những giọt mưa xuân bắt đầu lấm tấm trên từng vuông cửa kính, rợi nhẹ lên từng búp lá non sanh đang vươn mình trỗi dậy...

Nhớ cái áo ấm len nâu vàng đã cũ nội thường mặc mỗi khi xuân về, nhớ cái dáng lòm khòm nấu nồi bánh Tét chỉ vỏn vẹn hai, ba chiếc, nhớ hình ảnh nội phơi hạt bí khô để có cái gì đó cắn vui trong dịp tết, nhớ ánh mắt dịu dàng, nụ cười hiền của nội mỗi lần nhìn tôi hát, cười... Tôi lại nhớ lắm, nhớ da diết những cái lạnh buốt mỗi sáng đầu xuân, nội sách giỏ đi chợ trong màn sương mờ đục. Làm sao tôi quên được người đã từng yêu thương chăm sóc tôi khi tôi còn bé. Trong cái gia cảnh nghèo nàn cơ cực, mẹ bệnh nặng phải chữa bệnh xa, ba cực khổ chắt chiu từng đồng xu cắc bạc nuôi con gái khôn lớn. Không bàn tay mẹ nuôi nấng, tôi sống nhờ vào tình yêu thương của nội, được nội kể cho nghe những câu chuyện cổ tích, được nội dạy dỗ cách sống sao cho trọn vẹn, sống sao cho vui vẻ, hạnh phúc, dạy cho cách đón tết, giao thừa...

f3.jpg

Cứ nhớ những năm nào đi chợ tết với mẹ, tay ôm một lẵng hoa cúc vàng, miệng cười tươi. Nhìn những gia đình khác cũng đang sắm tết, đang dọn dẹp, cười nói vui vẻ. Những chiếc giỏ đi chợ của các cô, các bà, các chị nào kẹo, mứt, hạt dưa, hạt bí... Đủ loại. Mấy đứa nhỏ rủ nhau đi chơi khắp xóm, đi từ nhà này đến nhà khác chỉ khoe đã có quần áo mới... Sao mà vui, ấm lạ thường.

Nhớ những nồi cơm sôi những chiều cuối năm chờ người thân phương xa về ăn cơm, đón tết. Hình ảnh cha mẹ mong ngóng con về ăn tết...

Nhớ những bài thơ thấm đẫm tình xuân những lời ngọt ngào, dung dị, khiến cho cảm giác lâng lâng, yêu đời... Những bản tình ca, nhưng bài thơ ngọt ngào. Tôi có nhớ mình đã từng đọc đâu đó dòng thơ xuân như thế này:

"Tia nắng trong lòng ai ấm áp,

Chẳng chút mơ hồ cũng đắm say,

Có phải đông tàn ta mới thấy?

Nét cười duyên dáng của ngất ngây."

Rồi thì trong tiềm thức lớn khôn, tôi chỉ biết nhớ, biết nhìn nhận mọi thứ cố gắng hơn, tốt đẹp hơn. Bất giác sợ mọi thứ trôi qua nhanh chóng mà bản thân không thể nào bắt kịp. Giá mà trên đời này có một cánh của thần kì có thể trôi về tương lại, quá khứ. Tôi sẽ chọn cách quay về quá khứ để được nhìn thấy nội, nhìn thấy những năm tháng nghèo đói nhưng vui vẻ, không suy nghĩ, lo toan, nhìn thấy không khí hằng năm trôi qua đều đặn. Cuộc sống nhiều gam màu quá, hẫng đi thì đã có những gam màu mới xuất hiện đòi hỏi phải gồng mình trốn chạy, đương đầu. Rồi thì đôi lúc mệt nhoài, bế tắc. Đón tết trong nụ cười rạng rỡ vì mùa xuân này khác mùa xuân kia... Tạo hóa thi trớ trêu cho xuân đi xuân lại còn tuổi xuân con người sao mà chóng chánh, mỏng manh... Thế sao không biết quý? Không biết nâng niu những mùa xuân ra đi không trở lại?

"Xuân đang tới, nghĩa là xuân đương qua,

Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già."


...St...
 
Xuân đến, xa người nên mình nhớ.....
 
×
Quay lại
Top