Nỗi ám ảnh trong con

Nghia ngu ngo

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
17/5/2012
Bài viết
27
Bố kính mến của con…
Lá thư này con đã muốn viết từ lâu, muốn kể hết bố nghe những gì con đã trải qua, đã cảm nhận. Nhưng rồi nấn ná chần chừ, mãi đến hôm nay, con mới có thể bình tâm ngồi lướt phím.

Đã bảy năm, bảy năm rồi bố nhỉ. Kể từ ngày bố xa con đi đến phương trời nào xa lắm. Bảy năm rồi, không nghe tiếng bố ân cần nữa. Bảy năm rồi, gia đình mình mất đi một trụ cột vững bền, phải chênh vênh giữa chợ đời xoay sở. Không biết, bố ở nơi xa ấy, như thế nào. Còn con,ở nơi này, đã nhiều lắm những lần khóc vì nhớ bố.
24fc9bc02d85dd.img.jpg
Con nhớ hình ảnh bố lúc sinh thời. Thời gian con được bên bố, được bố chăm sóc, thương yêu thật ngắn ngủi, nhưng đủ dài để con cảm nhận được tình cảm cha con. Bố, chững chạc và nghiêm khắc, nhưng là một trái tim giàu tình cảm. Bố dạy con tình yêu cuộc sống, yêu thiên nhiên, quý những giá trị truyền thống của đời xưa. Bố chỉ con điều hay lẽ phải. Mỗi lần con bệnh, cũng một tay bố lo toan. Không biết làm sao để kể hết những kỉ niệm giữa con và bố. Chỉ đọng lại một điều: trong con, bố là một người đàn ông thật tuyệt vời. Bố, bên cạnh nghề dạy học, còn làm thầy thuốc, chữa bệnh cứu người. Hệ thống điện trong nhà, một tay bố làm lấy. Cả những cái bàn, cái ghế, bố cũng tự mua gỗ về đóng. Tất cả đều tỉ mỉ và hoàn hảo, hơn hẳn tay thợ làm. Những điều ấy, đến tận bây giờ con vẫn chưa làm được. Con thật sự ngưỡng mộ bố, bố ạ. Con đã từng quyết tâm, sẽ noi gương bố, sẽ trở thành một người hoàn thiện.
cha-toi-060608.JPG
Nhưng rồi, con không còn được bố dìu dắt nữa. Bố đã xa con, về với gió mây trời. Căn bệnh ung thư quái ác đã chia cắt con và bố. Con không nhớ con đã khóc và nuối tiếc bao nhiêu lần. Ngày ấy, con còn bé lắm, chỉ biết khóc mà thôi. Nhưng đến bây giờ, không khóc nữa, con mới thấm thía nỗi đau khi không còn bố.Không còn bố, gia đình mình trải qua nhiều thăng trầm lắm bố ạ. Phải chuyển nhà biết bao lần, chị con muốn tiếp tục học, phải đi làm thêm kiếm sống. Mẹ cũng ngày một tảo tần thêm. Nhiều lúc con thầm nghĩ: “Nếu có bố, chắc nhà mình không đến nỗi này. Bố là người tuyệt vời nhất trên đời!”. Nhưng…bố ơi, con nhận ra rằng bố cũng chỉ là một con người thôi, một con người giữa thế giới rộng lớn này…
images285779_anhkhoc.jpg
Ngày ấy, khi con lên cấp hai, chân ướt chân ráo vào lớp học. Giờ kiểm tra, con phát hiện thẳng Nam ngồi bàn trên coi tài liệu, con giận lắm, báo lại với cô. Lúc ấy, nhìn mặt nó, con đắc chí lắm, tưởng rằng mình đã làm đúng. Nhưng trên đường về, bố biết không, thằng Nam rủ bạn bè của nó, quây lại chặn đường đánh con. Con lại khóc, lại tủi thân nhiều lắm bố à. Nếu có bố, hẳn bố sẽ che chở cho con. Giờ không còn bố nữa, con phải tự bước đi trên đường đời. Con về, lòng nặng trĩu bố ơi. Mẹ thấy con mình mẩy tím bầm, la con một trận. Mẹ nói: “Mày dại lắm, đừng thẳng tính thế, giống bố mày, rồi mai này phải khổ đấy!”. Con ngỡ ngàng, không hiểu. Rồi mẹ kể con nghe. Mẹ kể hồi ấy, bố cũng thẳng tính như con, chẳng nể nang gì. Bố hay viết bài, làm thơ châm biếm những điều xấu xa trong xã hội. Bố bộc lộ thẳng thắn quan điểm mà chẳng dè chừng. Rồi vì tính ấy, biết bao lần bố gặp phải gian truân. Nhiều lần bố gặp nạn mà không ai giúp… Mẹ kể nhiều, nhiều lắm, nhưng con không nhớ hết. Con chỉ nhớ, khi kể xong, mắt mẹ đỏ hoe. Con cũng rùng mình. Con nhận ra bố không hoàn hảo như con nghĩ, bố cũng có những sai lầm, những sai lầm gây ra nhiều hậu quả lớn. Con sợ lắm, con sợ sẽ giống bố. Con quyết tâm sẽ không thẳng thắn như vậy nữa. Mẹ cũng khuyên con: “Biết sống nhường nhịn một chút, đừng như bố khổ lắm con ơi…” Lời của mẹ, con ghi nhớ. Con tin mình sẽ tốt hơn, vì trong con có một phần là dòng máu của mẹ, người con gái nết na ngày ấy, đã bên bố, cứu bố vượt qua biết bao gian nan.
am-anhso2.jpg
Lớn lên, con sống hòa thuận hơn với mọi người. Đã có nhiều người yêu thương và quý mến con. Con mừng lắm bố ạ. Một niềm tin cho một tương lai sáng lạng hơn. Nhưng, bố biết không, con không thể nào chối bỏ được dòng máu của bố đã thấm nhuần trong cơ thể con. Bản chất của con, vẫn là nóng nảy và thẳng thắn, con không thể nào trút bỏ được. Đến một lúc nào đó, những bản tính ấy sẽ quay về bộc lộ trong con. Con thân thiện với mọi người, bao giờ chỉ cũng được một khoảng thời gian đầu thôi. Đến một lúc, khi những tính cách của con bộc lộ ra, không còn ai chấp nhận con nữa. Bạn bè rồi cũng xa lánh con. Những anh chị dè chừng con. Nhiều người chỉ trích con. Giá mà, họ đánh con nhưng thằng Nam làm ngày trước, chắc con sẽ không đau, bố ạ. Đằng này, họ chỉ cười, họ im lặng, rồi họ từ từ lánh xa con. Con đau khổ và u uất. Con không biết phải làm gì. Nỗi ám ảnh trong con về cuộc sống về bố năm xưa quay lại. Con không biết, liệu rằng con có giống bố không? Sẽ bị mọi người xa lánh, sẽ chẳng còn bàn tay nào đưa ra giúp đỡ nữa…Con đã tìm mọi cách để loại đi những tính xấu của mình, nhưng không được nữa. Con tuyệt vọng lắm bố ơi. Tại sao, tại sao con không thừa hưởng được tính tháo vát của bố và sự khéo léo của mẹ? Những gì con được, là những căn bệnh triền miên của mẹ và tính nóng nảy, thẳng thắn của bố hay sao?...
manhvo1.jpg

Bố biết không, đến bây giờ con vẫn không thể tha thứ cho mình. Con đã oán trách nhiều điều lắm, nhưng ngẫm lại, cũng vì bản thân con. Con đã không biết kiềm chế…Khi bị mọi người xa lánh, con mới cảm nhận được nỗi đau của bố năm xưa, bố ạ. Con lại thương bố nhiều hơn…Dòng đời nghiệt ngã quá, phải không bố?...
Khóc, khóc rồi lại mỉm cười chua chát. Thôi bố ạ, bố hãy yên tâm. Con sẽ sớm vượt qua thôi. Dòng đời là thế, cứ mải trôi, con không thay đổi được. Con sống vì chính mình, bố ạ. Người ta nghĩ gì về con, con không quan tâm nữa. Con vẫn sẽ giữ lại sự thẳng thắn của riêng mình. Phải tự hào chứ, phải không bố? Giữa một thế giới căng thẳng ngập tràn sự dè dặt, dối trá, bố con mình là những người dám nói ra quan điểm của bản thân mình. Con yêu bố, con tự hào là con của bố. Con sẽ không thay đổi nữa, con sẽ là chính con! Và bố, hãy yên lòng bố nhé…
ar120292869266388.jpg
Lá thư này, con xin phép bố, được công khai đến những người xung quanh con. Con mong người bạn tri kỉ của con, khi đọc được những dòng này, sẽ hiểu con hơn, vui lòng mà xuất hiện. Không thì con vẫn vui, vui vì được trút cạn lòng mình với bố.

Con đã đổi tên facebook của con rồi – “Người dám nói thật”. Con tự hào về điều đó, bố ạ!
Mong bố ở nơi xa mãi được bình yên,
Con của bố
Nghĩa.
 
Thật chân thành và cảm động thật
 
Người bạn tri kỉ của bạn, khi đọc được những dòng này, sẽ hiểu bạn hơn, vui lòng mà xuất hiện :)
 
Lá thư rất chân thành. 17t suy nghĩ rất người lớn
 
×
Quay lại
Top