Lee Chin Mae: //sợ hãi, khóc//...c...có...có thể...hức...
Do Yoong Sun: đúng, đúng vậy, hahahaha //cười gian//
Lee Chin Mae:...h...hức...hức...
Anh ta được đà làm tới bắt đầu đưa giày ra và bắt cậu liếm.
Lee Chin Mae:...gì chứ...vì...sao tôi phải làm...anh đừng có mà quá đáng.
Anh bắt đầu khó chịu và dày vò cậu.
Do Yoong Sun: wow, cậu làm tôi bất ngờ đấy. Mà cậu mới nói gì nhỉ, tôi chưa nghe rõ!
Cậu nhận ra điều gì đó ko ổn và bắt đầu lấp bấp:
Lee Chin Mae: kh...không...có gì!
Anh đập ngay đầu cậu xuống đất khiến máy bay rung chuyển.
Do Yoong Sun: CẬU NÓI GÌ, NÓI LẠI XEM
Anh tức giận gằng giọng làm cậu giật thót tim. Đầu cậu bắt đầu chảy máu nhẹ, cậu sợ rằng hắn sẽ giết cậu nói tại đây.
Anh nắm cổ áo cậu kéo ngược lại trên ghế.
Do Yoong Sun: để rồi nhắc lại cho cậu nhớ. Tôi, đã mất một khoảng tiền lớn để mang cậu về, nên bây giờ, cậu là người của tôi. Tôi nói gì, cậu nghe nấy. Tôi bảo gì, cậu nghe nấy. Nếu còn chống đối thì tôi không đảm bảo cái mạng nhỏ này của cậu đâu! RÕ CHƯA.
Lee Chin Mae: t...tôi...tôi biết rồi! (suy nghĩ): anh ta điên thật rồi, sao lại hành động như một tên côn đồ như vậy chứ.
Do Yoong Sun: Haha, được đấy, nhớ kĩ vào!
RENG RENG RENG RENG (tiếng chuông điện thoại)
Do Yoong Sun: thật phiền phức, (lấy điện thoại ra). "Có gì không bố"
Cậu cố lắng nghe cuộc nói chuyện xem xem có mạnh mối gì về anh để tìm cách trốn thoát không. Nhưng, cậu đã thất vọng khi chả nghe được gì ngoài "vâng, con biết..." của anh. Anh không bao giờ cho cậu rời khỏi tầm mắt, cậu đã có ý định trốn đâu nhỉ. Anh có một đôi mắt sắc lạnh làm cho cậu phải khiếp sợ. Đôi găng tay màu đen anh đang mang như đã giết hơn cả trăm người vậy, nó tỏa ra một mùi tanh khó chịu khiến cậu buồn nôn. Cậu đang lo lắng với những ngày chung sống với anh ta sau này.