Những ngón tay đan

dgoanh

Ước mơ tôi...
Thành viên thân thiết
Tham gia
19/11/2010
Bài viết
1.453
TTO - Đôi khi yếu lòng, chỉ cần ai đó nắm tay mình, nắm chặt và nói nhỏ: Đừng buồn! Mọi thứ sẽ qua thôi. Mình luôn ở bên bạn, cố lên nhé!". Bấy nhiêu đó cũng đủ làm mình vững vàng hơn. Bạn có tin điều ấy không? Tôi tin vì tôi từng nhận được những cái nắm tay như thế và cũng từng siết chặt tay ai đó để cùng đứng dậy sau những biến cố, thất bại.
Bạn hãy thử nhắm mắt và tưởng tượng, khi chơi vơi, mất phương hướng, bạn giống như người bị rơi xuống nước nhưng lại không biết bơi. Một bàn tay nắm lấy tay bạn, quả thật, bàn tay ấy như chiếc phao giải cứu bạn khỏi những hiểm nguy.
***
Tôi nhớ cái nắm tay rất chặt của người bạn tiễn tôi ở sân ga bốn năm trước. Bịn rịn. Luyến tiếc. Người bạn ấy từng rung động vì tôi. Tôi hiểu và chỉ cần tôi nói "Tôi cũng yêu em” thì chúng tôi sẽ là một cặp. Nhưng vào thời điểm ấy tôi chưa muốn yêu.
Ước mơ của tôi những ngày trai trẻ là được đi đây đi đó. "Sao lại cột chặt đời mình vào một ai đó làm gì”, tôi thường giải thích khi ai đó thắc mắc về cái sự “một mình” của mình. Bạn bè ai cũng có đôi có cặp, cũng có một bàn tay để nắm và đan vào nhau. Hồi đó tôi thấy điều đó là “kỳ kỳ”.
Rồi bạn bè cưới nhau ào ào, thiệp cưới tôi nhận được bao giờ cũng là mời “bạn… + …”. Tôi vẫn đi dự tiệc một mình. Thấy bạn bè có con 3 tuổi, vợ chồng vẫn nắm tay và bế con, tôi chợt chột dạ một chút.
Trong những buổi tiệc cưới, đẹp nhất là hình ảnh “tân lang và tân nương”. Sau lời giới thiệu của người dẫn chương trình và bài nhạc tình yêu nổi lên, họ nắm tay nhau tiến lên sân khấu trong sự ngưỡng mộ của nhiều người. Họ hứa trước những người đến dự là sẽ bên nhau, cùng dắt tay nhau vượt qua những khó khăn của cuộc đời…
Lúc đó, thằng con trai độc thân là tôi tự nhủ thầm: “Liệu có được như lời hứa? Và có khi nào họ buông tay ra hoặc đôi bàn tay không còn muốn đan vào nhau nữa?”. Tự hỏi như thế và câu trả lời thì mãi đến sau này khi có dịp gặp lại những người bạn đã thành gia lập thất, nghe họ khẳng định chắc cú: "Có chia tay, đổ vỡ chứ! Thậm chí là nhiều”. Họ không nhớ lời đã hứa ư?
Có lẽ họ không quên lời hứa ấy nhưng vì hai trái tim không còn lắng nghe nhau được nữa, và cũng có thể vì họ đã tìm được một bàn tay khác ấm áp hơn…
***
Mới hôm qua tôi nắm tay một người ngay ở góc quán mà tôi và người ấy vẫn hay ngồi. Chị kể: “Chị có thể chết vào một ngày gần đây. Mấy hôm trước đi khám ở bệnh viện, bác sĩ bảo chị có khối u ác tính, khả năng chữa trị rất thấp”.
Nhìn người phụ nữ trẻ ấy tôi biết chị đã suy sụp tinh thần. Chị còn hai đứa em phải lo, đứa đang học năm 3, đứa học năm nhất… Gánh vác trách nhiệm ấy thay ba mẹ là việc chị muốn làm, là hạnh phúc nên chị từ chối tất thảy những bàn tay muốn nắm lấy tay chị.
Trong một phút, tôi thấy chị yếu đuối, cần lắm một bàn tay - chiếc phao để chị biết rằng ít nhất ngay lúc này có một người hiểu nỗi lòng của chị…
 
×
Quay lại
Top