Những bông hồng màu xanh

heokool

Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?
Thành viên thân thiết
Tham gia
22/9/2011
Bài viết
14.934
Sống đơn giản. Yêu thương nhiều. Quan tâm sâu sắc. Nói lời tử tế.

Tại sao tôi luôn là người đến lượt giặt đồ đúng vào lúc hết bột giặt? Mà cũng đến lúc tôi phải chạy ra siêu thị rồi, với một danh sách bao gồm bóng đèn, khăn giấy, túi đựng rác và bột giặt. Thế là tôi lên đường.

Tôi loanh quanh trong siêu thị để tìm những món đồ mình cần, rồi ra quầy thanh toán. Lúc này cái lối hẹp đó đang bị chặn lại bởi một chàng trai trẻ, trông khoảng chừng 16 tuổi. Tôi không vội, nên đứng kiên nhẫn chờ cậu ấy tự nhận ra rằng tôi đang đứng đằng sau và cậu ấy đang chắn đường tôi. Cùng lúc đó, cậu bé chợt vẫy tay lên xuống rối rít và kêu lên rất to:

- Mẹ ơi, con ở đây này!

Bây giờ thì đã rõ: cậu ấy có chút khiếm khuyết về thần kinh. Tôi nhích lên thêm một bước và cậu ấy cũng giật mình khi quay lại và nhận ra tôi đang ở ngay đằng sau. Đôi mắt cậu ấy mở to và vẻ bất ngờ bùng nổ trên mặt cậu ấy khi tôi nói:

- Chào anh bạn, tên cậu là gì?

- Tên em là Denny và em đang đi mua hàng với mẹ em – Cậu ấy trả lời bằng vẻ rất tự hào.

- Ái chà – Tôi cười – Tên em hay thật đấy. Anh cũng ước tên mình là Denny, nhưng tên anh lại là Hal.

- Hal, như Halloween ấy ạ? – Denny hỏi lại.

- Đúng, em bao nhiêu tuổi rồi, Denny?

- Con bao nhiêu tuổi rồi hả Mẹ? – Cậu ấy hỏi mẹ khi người phụ nữ len lỏi bước sang từ quầy tính tiền phía bên kia.

- Con 15 tuổi, Denny ạ. Nào, bây giờ con hãy chứng tỏ mình là một cậu bé ngoan và để cho người đằng sau con có thể đi qua chứ.

Tôi cảm ơn cô ấy và tiếp tục nói chuyện với Denny thêm vài phút nữa về mùa hè, xe đạp và trường học. Tôi thấy đôi mắt nâu của cậu ấy như nhảy múa với niềm phấn khích khi được người khác chú ý đến. Rồi bỗng nhiên cậu ấy quay người và chạy về phía quầy đồ chơi.

916273-hoahong.jpg


Mẹ Denny trông hơi bối rối và cảm ơn tôi vì đã dành thời gian nói chuyện với con của cô ấy. Cô ấy bảo rằng hầu hết mọi người sẽ chẳng buồn nhìn đến Denny, chứ chưa kể nói chuyện. Còn tôi thì bảo cô ấy rằng tôi thấy rất vui, và rồi bỗng nhiên tôi buột ra một câu mà tôi cũng không biết tại sao mình lại nghĩ ra nữa.

Tôi bảo cô ấy rằng có rất nhiều bông hoa hồng màu đỏ, vàng và hồng trong khu vườn của cuộc sống. Tuy nhiên, những “bông hồng màu xanh” là rất hiếm và nên được trân trọng vì vẻ đẹp và sự khác biệt của chúng.

- Cô thấy đấy, Denny là một bông hồng màu xanh. Và nếu ai đó không ngừng lại để thưởng thức vẻ đẹp của bông hoa đó bằng cả trái tim mình, thì họ đã bỏ lỡ một niềm vui rồi.

Mẹ của Denny im lặng trong một giây, rồi với đôi mắt long lanh, cô ấy hỏi:

- Cậu là ai vậy?

Tôi chẳng kịp nghĩ gì khi trả lời:

- Ôi, cháu chỉ là một bông hoa bồ công anh, nhưng chắc chắn là cháu rất thích ngắm những bông hoa khác trong vườn.

Bạn thân mến, lần sau, nếu tình cờ bạn gặp một BÔNG HOA HỒNG MÀU XANH, đừng quay mặt bước đi ngay. Hãy dành chút thời gian để mỉm cười và nói xin chào. Bởi vì, một ngày nào đó, trong một hoàn cảnh nào đó, người mẹ trong câu chuyện này có thể là chính bạn. Và bông hồng màu xanh có thể là một người thân nào đó của bạn. Một khoảnh khắc mà bạn dành cho người khác có thể tạo nên một điều khác biệt tuyệt vời đối với một con người và gia đình của họ.

Lời nhắn gửi tới bạn từ một bông bồ công anh: Sống đơn giản. Yêu thương nhiều. Quan tâm sâu sắc. Nói lời tử tế.

Và phần còn lại sẽ ổn cả thôi.

Theo Hoa Học Trò
 
Tại sao tôi luôn là người đến lượt giặt đồ đúng vào lúc hết bột giặt?
Gi
ống hoàn cảnh của mình thế không biết....:KSV@14:
 
×
Quay lại
Top