Nhị Thập Tứ Hiếu

minhtan20xx

Nhân Viên Tư Vấn
Thành viên thân thiết
Tham gia
20/7/2012
Bài viết
2.256
TRUYỆN THỨ I - Ngu Thuấn

Một vị vua trong Ngũ Đế thời thượng cổ họ Diêu tên là Thuấn, một trang hiếu tử. Sau được vua Nghiêu, hiệu là Đào Đường gả hai người con gái là Nga Hoàng và Nữ Anh, rồi lại truyền ngôi báu cho. Vua Thuấn lên ngôi đặt niên hiệu là Đường Ngu.

Nguyên cha của Thuấn là người hung bạo, không biện biệt được người hay kẻ dỡ, người đương thời đặt tên là Cổ Tẩu (người mù mắt). Mẹ của Thuấn mất sớm, Cổ Tẫu tục huyền với người đàn bà sau này sinh ra Tượng. Vì có lời gièm pha của người kế mẫu và đứa em ngỗ nghịch cùng cha khác mẹ, Cỗ Tẫu không ưa Thuấn và định bụng giết đi. Biết thế, nhưng Thuấn vẫn trọn gìn chữ hiếu đối với cha và người dì ghẻ ác nghiệt, hòa thuận với đứa em độc ác, không một lời than oán. Khi cha bắt đi cày ở đất Lịch Sơn cốt tìm cách trừ đi, vì nơi đây có tiếng là nhiều thú dữ hay ăn thịt người. Nhưng tấm lòng hiếu thảo và hòa mục của Thuấn động đến lòng trời, cả đàn voi ra giúp Thuấn cày đất và muông chim vô số đáp xuống nhặt cỏ hộ. Thấy không hại được Thuấn, Cổ Tẫu và người dì ghẻ sai Thuấn đánh cá ở Hồ Lôi Trạch, nơi có nhiều sóng to gió lớn, nhưng khi Thuấn đến thì sóng lặng gió yên.

Đến khi được vua Đường Nghiêu truyền ngôi, suốt 18 năm trị vì, Đế Thuấn chỉ ngồi gảy đàn hát khúc Nam Phong mà trị bình thiên hạ, nhà nhà đều lạc nghiệp âu ca.

Nguyên Bản:

Đội đội canh điền tượng,
Phân Phân vân thảo cầm,
Phụ Nghiêu đăng báo vị,
Hiếu cảm động thiên tâm

Có nghĩa là:

Hàng đàn voi về cày ruộng,
Hàng bầy chim đến nhặt cỏ,
Giúp vua Nghiêu lên ngôi báu,
Hiếu thảo động lòng trời.

Diễn Quốc Âm:

Đức Đại Thánh họ Ngu, vua Thuấn,

Buổi tiềm long gặp vận hàn vi,

Tuổi xanh khuất bóng từ vi

Cha là Cổ Tẫu người thì ương ương,

Mẹ ghẻ tính càng khe khắt,

Em Tượng thêm rất mực điêu ngoa,

Một mình thuận cả vừa ba,

Trên chiều cha mẹ dưới hòa cùng em.

Trăm cay đắng một niềm ngon ngọt,

Dẫu tử sinh không chút biến dời,

Xót tình khóc tối kêu mai

Xui lòng ghen chét hóa vui dần dần,

Trời cao thẳm mấy lần cũng đến

Vật vô tri cũng mến lọ người.

Mấy phen non lịch pha phôi,

Cỏ chim vì nhặt, ruộng voi vì cày.

Tiếng hiếu hữu xa bay bệ thánh,

Mệnh trương dung trao chánh nhường ngôi

Cầm thi xiêm áo thảnh thơi,

Một nhà đầm ấm, muôn đời ngợi khen.




THE FEELING OF FILIAL PIETY MOVED HEAVEN

Emperor Shùn of the Yú dynasty was the son of Gŭshŏu (=Blind Old-Man). His nature was most filial. But his father was obstinate and his mother was boorish. His younger brother Xiàng was proud and overbearing. Shùn ploughed on Mount Lì [in Shāndōng province], where the elephants ploughed for him and the birds weeded for him, for his feelings of filial piety were so great [that even the beasts were moved]. Emperor Yáo [of Táng] heard of this; he sent nine of his sons to wait on him and two of his daughters to be his wives and later abdicated the throne in his favor. Verses praise him saying:


Herds of elephants plough in the spring;

Flocks of birds pull the weeds;

He is the heir of Yáo and mounts his throne;

The spirit of filial piety moves the heart of Heaven.


TRUYỆN THỨ II - Văn Đế


Tên thật là Hằng, con người vợ thứ của Hán Cao Tổ Lưu Bang em cùng cha khác mẹ với vua Huệ Đế. Vi người vợ cả của Hán Cao Tổ có tính hay ghen dữ tợn và sợ con của người vợ thứ sau này dành ngôi, nên không muốn cho Hằng và mẹ là Bạc Hậu ở triều. Theo lời đề nghị của đình thần, vua Hán Cao Tổ liền phong cho Hằng chức Đại Vương ở đất Đại. Hằng tính tình hiếu thuận được triều thần nhà Hán cũng như thần dân đều mến phục. Sau khi anh là vua Huệ Đế mất, không con nối nghiệp, các quan liền ra đất Đại rước Hằng về lên ngôi, tức là Hán Văn Đế. Khi làm vua rồi, mẹ là Bạc Hậu lại đau yếu trong suốt ba năm liền, Văn Đế, ngoài những buổi chầu, vẫn mặc đại phục của vị Vương đế và đứng hầu mẹ, biếng ăn bỏ ngũ, đêm thức canh chừng bệnh mẹ. Thường ngự y dâng thuốc lên, Văn Đế đở lấy rồi nếm trước sợ có thuốc độc.


Các quan trong triều cũng như ngoài dân chúng biết Văn Đế là người hiếu tử đều bắt chước theo. Nhờ đó, người trong nước đều giữ lòng hiếu thảo hòa mục và thiên hạ thái bình thạnh trị không khác gì ở thời Tam Đại thuở trước. (Tam Đại gồm có các đời vua nhà Hạ, nhà Thương, nhà Chu).


Nguyên bản:

Nhân hiếu lâm thiên hạ,

Nguy nguy quân bách Vương,

Hán đình sự hiền mẫu,

Thang dược tất tiến thường.


Có nghĩa là:

Lấy đạo nhân hiếu dạy thiên hạ,

Công đức cao hơn trăm vua khác,

Phụng dưỡng mẹ nơi công đình nhà Hán,

Thuốc thang tự tay nếm trước.


Diễn Quốc Âm:

Kìa Văn Đế vua hiền Hán Đại,

Vâng ấn phong ngoài cõi phiên Vương,

Quên mình chức cả quyền sang,

Phụng thờ Bạc Hậu lẽ thường chẳng sai,

Đến khi nối ngôi trời trị nước,

Vẫn lòng này săn sắc như xưa.

Mẹ khi ngại gió kinh mưa.

Ba năm hầu hạ thường như một ngày.

Mắt chong bóng dám sai giấc ngủ.

Áo luôn mình dám sổ đai lưng.

Thuốc thang mắt xét tay nâng.

Có tường trong miệng mới dâng dưới màn.

Tiếng nhân hiếu đồn vang thiên hạ,

Thói thuần lương hóa cả lê nguyên,

Hai mươi năm lẽ kiền khôn.

Đã sau Tam Đại, hãy còn Thành, Khang.

Ấy hai vị đế Vương đời trước,

Chữ hiếu dành đá tạc vàng in,

Còn ra sĩ thứ, đấng hiền.

Đếm xem mấy kẻ tiếng truyền đến nay.



HER SON TASTED SOUPS AND MEDICINE


Emperor Wén of the western Hàn was named Liú Héng. He was the third son of Liú Bāng, the founder of the dynasty. Before he became emperor he was appointed king of Dài [in Shānxī province]. His mother became Queen-Mother Bó[-jī]. the emperor-to-be respectfully tended her and was not idle. His mother took sick for three years. The emperor did not sleep nor even unfasten the belt of his clothes. And if he had not tasted a medicine, it was not brought to his mother. His benevolence and piety were rumored throughout the kingdom. Verses praise him saying:


Benevolence and piety are rumored through the kingdom;

Lofty and eminent he excels a hundred kings;

The Queen-Mother has been sick for three years,

And he always tastes the medicine first


TRUYỆN THỨ III - Tăng Tử


Tên là Sâm, tự là Tử Dư, người ở ấp Vũ Thành thuộc nước Lỗ, sinh vào đời Xuân Thu, là học trò giỏi nhất của Khổng Tử. Tăng Tử được liệt vào hàng tứ phối, nghĩa là trong số bốn người, cùng được phối hưởng với Khổng Tử. Ông thờ cha mẹ rất hiếu thảo, bữa ăn nào cũng cố gắng tìm đủ rượu thịt cho cha mẹ dùng. Khi cha mẹ dùng bữa xong, còn thừa món ăn nào, ông hỏi cha mẹ cho ai thì ông vâng mà cho người ấy. Một hôm ông vắng nhà để vào rừng kiếm củi, có người khách đến chơi, mẹ ông muốn cho ông về ngay, nhưng không biết phải làm cách nào, liền cắn vào đầu ngón tay để động lòng con mình. Quả nhiên ở trong rừng ông cảm cảm thấy trong lòng quặn đau, vội vã gánh củi về nhà.


Nguyên bản:

Mẫu chỉ tài phương khiết,

Nhỉ tâm thống bất căm,

Phụ tân qui vị vãn,

Cốt nhục chí tình thâm.


Có nghĩa là:

Mẹ vừa cắn ngón tay,

Con quặn đau trong dạ,

Vội vàng đội cũi về,

Cốt nhục tình linh cảm.


Diễn Quốc Âm:

Đời Chu Mạt có thầy Tăng Tử,

Thờ mẹ cha thời giữ chí thành,

Bữa thường rượu thịt ngon lành,

Cho ai, vâng cứ đinh ninh chẳng rời,

Nhà bần bạc thường vui hái củi,

Quảng mù xanh thui thủi non xâu.

Mẹ ngồi tựa cửa bóng sau,

Nhân khi khách đến trông mau con về.

Rối trong dạ nhân khi cùng túng.

Cắn ngón tay cho động lòng con.

Trông non bỗng chốc bồn chồn.

Quặn đau khúc ruột bước dồn gót chân.

Quỳ dưới gối ghé gần thưa hỏi.

Lắng bên tai nghe giải nguồn cơn.

Cho hay từ hiếu, tương quan.

Non Đồng khi lỡ, khôn hàn tiếng chuông.



SHE BIT HER FINGER AND PAINED HIS HEART


Zēng Shēn of the Zhōu dynasty was called Zĭ-yú (=Disciple of the Master). He was extremely filial to his mother. Shēn once went to the mountains to gather firewood. A guest came to the house, and his mother had no arrangements [to entertain him]. She longed for Shēn , who did not return. Then she bit her finger, drawing blood. Suddenly Shēn felt a pain in his heart. He shouldered the firewood and returned home. Kneeling, he asked his mother what the matter was. His mother said: "A guest came unexpectedly. I bit my finger to alert you." Later, verses praised him, saying:


His mother has just bitten her finger,

When her son's heart aches uncontrollably;

He shoulders his wood to return and is not too late;

The tie between mother and child [lit.: bones & flesh] is so deep.


TRUYỆN THỨ IV - Mẫn Tử Khiên


Tên chữ là Tồn, học trò Khổng Tử, sinh vài đời Xuân Thu, mẹ ông mất sớm, người cha có vợ khác và sinh hạ được hai con. Người dì ghẻ đối với ông vô cùng khắc nghiệt, nhưng ông vẫn một lòng hiếu thuận. Mùa Đông giá rét, hai con riêng của bà thì được mặc áo lót bông, riêng Mẫn Tử Khiên thì mặc áo độn hoa lau ở bên trong. Tuy không đủ ấm, nhưng ông chẳng bao giò hở môi. Một hôm, cha ông dạo chơi ông theo đẩy xe, vì quá rét, tay cóng lại rời tay xe ra. Cha ông thấy thế biết là người kế mẫu ác nghiệt để cho ông chịu rét lạnh, liền có ý định đuổi người đàn bà cay nghiệt kia đi Ông khóc lóc và kêu van với cha xin đừng đuổi kế mẫu đi. Vì người kế mẫu còn chỉ có mình ông chịu rét, nếu bà đi rồi, cả hai em chịu rét và khổ sở lây. Cha ông nghe theo, và người kế mẫu hiểu biết chuyện hiếu thảo của người con chồng, từ đó bà thay đổi cách cư xử và trở nên bậc hiền mẫu.


Nguyên Bản:


Mẫn thị hữu hiền lang,

Hà tằng oán văn nương,

Đường tiền lưu mẫu tại,

Tam tử miễn phong sương


Có nghĩa là:

Nhà nọ mẫn có đứa con hiền,

Không bao giờ oán trách mẹ kế,

Trước mặt cha xin mẹ kế ở lại,

Để ba con cùng khỏi phải khổ sở


Diễn Quốc Âm:

Thầy Mẫn Tử rất đường hiếu nghĩa,

Xót nhà huyên quạnh quẻ đã lâu,

Thờ cha sớm viếng khuya hầu.

Chẳng may gặp phải mẹ sau nồng nàn.

Trời đương tiết đông hàn lạnh lẻo.

Hai em thời kép áo dày bông,

Chẳng thương chút phận long đong.

Hoa lau nở để lạnh lùng một thân,

Khi cha dạo theo chân xe đẩy.

Rét căm căm xe đẩy rời tay,

Cha nhìn ngẫm nghĩ mới hay.

Nghiến răng rắp cắt đứt dây xướng tùy,

Gạt nước mắt chân quỳ miệng gởi.

Lạy cha xin xét lại nguồn cơn,

Mẹ còn chịu một thân đơn.

Mẹ đi luống để cơ hàn cả ba,

Cha trông xuống cũng sa giọt tủi.

Mẹ nghe lời cũng đổi lòng xưa,

Cho hay hiếu cảm nên từ.

Thấm lâu như đá cũng rừ lọ ai?



HE OBEYED HIS MOTHER IN SIMPLE CLOTHES


Mĭn Sŭn of the Zhōu dynasty was called Zĭqiān (=the Master's Inferior). His mother died very early, and his father took another wife, who bore two sons, whom she dressed in raw silk lined with cotton wadding. She was jealous about Sŭn and dressed him in mere rushes. One day his father ordered Sŭn to harness the cart. Sŭn's body was cold and he dropped the rope. His father looked into the reason, then resolved to divorce his second wife. Sŭn said: "If Mother stays, one child will be poorly dressed. If Mother leaves, three children will be cold." The stepmother heard this, and she repented and changed. Verses praise him, saying:


The Mĭn family has a saintly son,

Who never resents his stepmother;

Before the cart he [has begged his father to] let his [step-] mother stay;

Three children are saved from wind and frost.

https://ngkhacphuoc.vnweblogs.com/print/4895/243652
 
×
Quay lại
Top