Nhật kí của Rio_sp

@phuongminh ơi. Nàng biết web nào tài liệu chuẩn cho mấy môn chuyên ngành văn cho ta xin đi :((
 
@rio_sp ta ko rõ mấy cái này đâu. Nàng cần tài liệu gì để ta hỏi xin bạn ta thử xem có ko
 
6 ngày nữa mới được gặp hắn 2 đứa xa quá cơ... âyyyyyyy
 
  • Thích
Reactions: nho
Vui chơi thế đủ rồi. Bắt tay vào học thôi. Kì này phải cố gắng. Cố gắng hết sức. 5ting!
 
Mai -_- mai.. trời ơi sao tui k nhớ z nè. Trời ơi là trời
 
Phủi phủi, PHÙ!!!!!!!
Đen mẹ nó mất rồi.
 
13/8.
Bắt đầu công việc mới không hề dễ, mình đã biết rõ từ lúc định hình nó, k nghĩ nó căng hơn mình tưởng. Mình vẫn còn tù mù về con đường mới này, mình biết rõ khách muốn gì nhưng lại không thể làm theo, vì mình biết rõ tác hại của son fake lên môi tụi nhỏ. Người ta đã gọi mình tiếng "cô ơi", thì mình phải làm sao để k làm hư hình ảnh đó. Aixx
Ngố ơi, xã nhớ ngố lắm đó... ngố chả thương người ta gì cả. :Conan18: Ngơ
 
Có người hỏi mình bán buôn lời lãi chả bao nhiêu trong khi sức mua chả có, khéo mà lỗ ra thì chết toi. Mình chỉ thấy họ thật buồn cười.. Mình k có việc thì họ bảo 4 năm ra cũn thất nghiệp ăn bám, mình có việc thì họ chê việc ấy nghèo hèn, kinh doanh chỉ biết lừa lọc ngta, thế chả may mình mà có của ăn của để chắc bị chửi lừa đảo mà có quá (:|(:|
Thế mới nói, tự mình thương lấy mình, chả bố con thằng nào thương mình cả. :))
 
  • Thích
Reactions: nho
16/8
Làm sao bi h, hàng thì cứ flash deal liên tục, k mua thì phí, mà mua thì ờm.... ngại cái vốn quá đi hiu hiu
 
Muốn mua gì ó? ^^
 
E mua túi tole, ví ngắn, mask, đồ trang điểm, v..v... túm lại là mua đi bán lại í mà
 
21/936 ngày rồi đó nha Ngố.
Bà xã đang cố gắng kiếm thật nhiều tiền để rước ngố về dinh. Nhứt định phải chờ đó.
Hic... ngố nhà tui vừa dễ thương vừa đáng yêu thế này, phải làm sao để chặt đứt hoa đào bây h :-SS
 
Bán được 2 tuần lăn đùng ra ốm :KSV@19: đệt, bà đây còn muốn kiếm tiền, muốn chết cứ nhào vô
 
Viết cho 1 ngày trời nắng..
Trống tiết tư, một ly cf, một cái đt, bật một bài blog radio.. tôi nhăm nhi vị cf đắng chát, lòng mênh mông một nỗi buồn không tên.
Năm thứ hai ra trường, đi dạy 2 năm, tiếp xúc với nhiều người, dẫn đường thêm nhiều lứa học sinh sang sông, tôi cố gắng làm tốt vai trò giữ lửa, mọi thứ cho công việc đều làm tốt nhất.
Nhưng khi mọi thứ hoàn tất, lòng bình lặng, lại nhận ra mình vẫn chênh vênh ở tuổi 24..
 
24 tuổi, không còn xốc nổi, cũng chẳng còn làm theo cảm tính, giơ tay, nhấc chân đều phải đúng chuẩn mực sư phạm.
Tôi thèm được quay lại cái thời đại học tự do, không vướng bận cơm áo gạo tiền, không phải ngày 2 bữa vùi đầu vào giáo án, giấy tờ, sổ sách, cải cách, đổi mới phương pháp,...
Thèm lại cái cảm giác ngồi sau yên xe đạp, hít một hơi căng phồng mùi gió biển, đạp mỏi chân thì tấp lại ven bờ ngồi nói chuyện linh tinh. Thèm hơi ấm của người cho tôi vòng tay an yên, không bận tâm suy nghĩ điều gì, mùa hạ thì dắt tay nhau lên làm cafe đón những đoàn khách du lịch, mùa mưa cùng che ô đi lòng vòng khắp thành phố nhỏ bé, kiếm một quán ăn nào đó, cùng thưởng thức hương vị nóng hổi của tô bánh canh cá đậm đà hay hít hà với tô mì cay cấp 4..
Ngày quay trở lại, quán ăn vẫn còn, cô chủ quán vẫn còn, mọi thứ vẫn còn, chỉ là bên cạnh tôi lúc đó thiếu vắng một người. Chị chủ quán vẫn nhớ hai đứa, chị hỏi bâng quơ "Em đi một mình hả?". Tôi giật mình rồi khẽ gật đầu. 2 năm..
Tôi trở về Ninh Hoà sau khi chia tay với cơn mưa rào trên đất Quy Nhơn, vùng đất chứng kiến sự trưởng thành và mối tình ngây ngô khờ dại của thời sinh viên, tôi quay lại với lũ trẻ, quay lại với những đêm chong đèn vạch từng lỗi chính tả, cười thầm với cách đám nhóc làm văn, hay trả lời tin nhắn của đám nhóc học sinh cũ.
Tôi có 2 con đường để chọn ngược chiều nhau.. chọn 1 thì mất 1..
 
Mùa mưa năm nay đến muộn, cơn mưa đầu mùa vừa rơi ướt đầm vai áo thì cũng là lúc tôi chấm thêm một dấu tròn cho 2 năm rưỡi thương một người ở xa.
Người ở xa, ta vẫn thương nhưng không biết thương thế nào cho phải, khoảng cách dần biến người yêu thành người thương, dần dần lại như tri kỉ. Chúng ta có thể nhận ra người bên kia khoẻ không qua những tin nhắn vụn vặt buổi tối, nhưng không thể mở lời nói câu nhớ nhau, yêu nhau như thưở còn mặn nồng. Ta có thể hỏi thăm công việc của nhau nhưng không thể quan tâm đến thời gian của họ, càng không thể gửi tin nhắn hỏi họ ở đâu? Họ đang làm gì?.. vì sao, vì người thương giờ chỉ là "bạn", chỉ cần là tin nhắn riêng tư, cuộc nói chuyện cũng có thể chìm vào im lặng.
Ta còn thương người nhiều lắm, người cũng còn thương nhưng người chẳng tính toán chuyện tương lai với ta, khoảng cách địa lý khiến lời hứa năm nào tan biến như bọt biển, khiến hai người thương nhau chỉ đành làm hai người tri kỉ.
Tôi cũng từng oán trách, hờn giận, đau lòng nói câu chia tay, nhưng lại vì thương mà thầm lặng làm "bạn tri kỉ" vậy.
Hôm nay trời lại mưa.. tôi luôn dạy học sinh
"Sau cơn mưa trời lại sáng", nhưng liệu có ánh sáng nào còn tồn tại giữa chúng tôi không nhỉ.
 
Cái rét đầu tiên phả vào mặt khi tôi cố gắng chạy xe thật nhanh cho kịp giờ vào lớp. Mùa thi sắp đến gần, nhìn đám học trò ba chân bốn cẳng ôm đồm sách vở mà nghĩ lại mình cách đây 2 năm.
2 năm.. cũng là 2 năm từ cái ngày tôi đặt vội lên má anh cái hôn tạm biệt mà chẳng dám hứa bao giờ gặp lại.
2 năm... Là đủ lâu để bắt đầu một giai đoạn mới của cuộc đời. Và cũng đủ lâu để xếp gọn kí ức vào một góc.
2 năm... Là những đêm nằm đợi 1 tin nhắn chúc ngủ ngon của người từ yêu thành lạ.
2 năm...đủ cho tôi cảm nhận cuộc sống, được sống và làm việc với nghề, cũng đủ để tập quen dần với việc không còn người ta ở bên.
 
Viết cho những ngày cuối năm.
Anh quản lý quán cf nhắn tin trêu bao giờ mới ra thăm anh, anh sắp cưới vợ rồi mà cái con bé cương như ngựa không ra, chắc đợi anh gửi thiệp vào tận khánh hoà.
Mình cười trừ, trêu anh mấy câu rồi cả 2 anh em đều rơi vào im lặng. Anh là anh trai nyc, nhưng lại là người vun vén cho tình yêu của 2 đứa nhóc làm cf, mà con bé ấy lại là cái đứa từng khóc uất ức vì bị em trai anh đá.
Anh như nhân chứng cho cả thời thanh xuân của mình, như ông anh trai khó tính nhưng dễ thương cực kì. Anh nhìn mình từ con nhóc ngày mới vào xin việc ngơ ngác sự đời, đến khi tinh ranh cầm đầu cả đám làm cf nổi loạn, nhìn mình từ những ngày trốn trong góc tối khóc không thành tiếng đến ngày cười hạnh phúc đến tận mang tai, nhìn mình trưởng thành qua 4 năm đằng đẵng.
Mình vẫn nợ anh 1 tiếng "anh trai". Nhất định sang hè phải ra gọi 1 tiếng mới được.
 
65527565_2399437383446941_2045120880685613056_o.jpg
^^~ <3
 
3/2/2020
Viết cho những ngày đầu năm. Năm nay mình đã dành đủ tiền cho một chuyến đi xa vào mùa hè.Thực hiện..lời hứa còn dang dở
Minh cũng dành đủ tiền cho 1 chiếc
macbook vốn rất thích từ xưa nay. Moi thứ thật lạ trong năm2020. .
Năm mới, khởi đầu mới, vạn điều mới
 
Quay lại
Top