Mẹ ơi! Con rất yêu mẹ!

gaconueh2005

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
3/3/2013
Bài viết
4.056
“Mẹ ơi, con yêu mẹ vô cùng!”. Chưa bao giờ con nói với mẹ cầu này, dù đã nhiều lần con muốn thốt lên câu nói đó. Không chỉ yêu thương, kính trọng, mẹ còn là tấm gương cho chúng con phấn đấu, học tập, noi theo.

Vì thế, từ bé cho đến nay- đã gần 30 tuổi, con chẳng có ai là thần tượng, ngoài mẹ- người đã sinh ra con, nuôi con khôn lớn, và truyền cho con sự can đảm, đối mặt với những khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Hình ảnh mẹ, với đôi mắt sáng, nụ cười hiền hậu sẽ theo con suốt cuộc đời này.
12216343.aspx
Con nhớ hồi bé, nhà mình nghèo lắm, thu nhập của gia đình chỉ trông vào mấy sào ruộng, nhưng mẹ vẫn chắt chiu, để dành tiền cho anh em con ăn học. Mẹ chấp nhận ăn đói, mặc rách để cho anh em được đến trường.

Những năm đó, làm được đồng nào mẹ chỉ để dành để đóng học, mua sách vở cho chúng con, còn ăn uống hàng ngày thì “tự cấp, tự túc”. Nuôi, trồng được thứ gì thì ăn thứ đấy. Nhiều hôm con rớt nước mắt, thương bố, thương mẹ khi nhìn vào mâm cơm chỉ có cơm độn và rau muống luộc.

Rồi những tháng ngày bố ốm- bố bị bệnh Hoang tưởng ghen tuông. Không chỉ tốn tiền, tốn của, bố còn thường xuyên đổi oan cho mẹ ngoại tình với người này người kia. Anh em, họ hàng nhiều người không biết, cứ cho đó là thật, mẹ khóc nhiều, khóc vì bị oan mà không thể giải thích được với ai. Nhưng nước mắt không bao giờ làm mẹ gục ngã. Mẹ thường nói “Sông có khúc, người có lúc” để động viên anh em chúng con phải cố gắng.

Nhiều lần do bệnh tật, bố kề dao vào cổ mẹ, rồi đuổi mẹ đi. Những lúc đó anh em con lại đi học, đi làm xa không có nhà, những giây phút kinh hoàng đó chỉ có một mình mẹ với những tủi hờn, sợ hãi. Với một người phụ nữ khác, có thể họ sẽ để kệ bố bệnh tật mà đi sống một mình. Nhưng mẹ của con đã không làm vậy, mẹ lại quay về, chăm sóc bố, chịu đựng và đi khắp nơi chữa chạy cho bố. Rồi bố cũng khỏi bệnh, nhưng phải dùng thuốc đến hết đời.

Bây giờ những khó khăn đã qua đi, anh em con đã khôn lớn, đã trưởng thành, công lớn nhất thuộc về mẹ. Mỗi lần nghĩ đến “chuyện ngày xưa”, mắt con vẫn ngân ngấn nước, thương và yêu mẹ vô cùng. Đối với mọi người, mẹ chỉ là một người nông dân bình thường giống như bao nhiêu người nông dân khác trên đất nước Việt Nam, nhưng đối với anh em chúng con, mẹ là một người phụ nữ vĩ đại nhất, tuyệt vời nhất.

Cảm ơn mẹ, vì mẹ con có cuộc sống như ngày hôm nay. Con yêu mẹ vô cùng!
Theo Báo Đất Việt
 
×
Quay lại
Top