[Lưu trữ][Event] Viết Và Review

Hana no kokoro

Lặng
Thành viên thân thiết
Tham gia
1/9/2015
Bài viết
63
[EVENT] VIẾT VÀ REVIEW

I. Thể lệ event và đăng kí tham gia


1. Đăng kí tham gia:

Event Viết và Review không giới hạn số lượng người đăng kí. Các thành viên tham gia event đăng kí ngay tại topic này.

Thời gian đăng kí: Từ 15/11/2017 - 15/12/2017.


Bản đăng kí tham gia:

- Tên:

- Bút danh (nếu có):

- Phần thi muốn tham gia (viết fic hay review):

- Bài dự thi vòng sơ khảo:

+ Đối với Author: Trích dẫn một đoạn (khoảng 1000 từ) trong fic của bạn mà bạn tâm đắc nhất.

+ Đối với Reviewer: Dẫn link bài review của bạn mà bạn tâm đắc nhất.

Lưu ý: Các thành viên tham gia phần thi review yêu cầu dẫn link trực tiếp vào bài review của mình, tránh dẫn link chung của topic.

DỪNG NHẬN ĐƠN ĐĂNG KÝ

2. Vòng sơ khảo:

BTC sẽ dựa vào đơn đăng kí của các thành viên để chọn ra những người chơi tham gia vòng chính thức. Kết quả vòng này sẽ được inbox cho từng thành viên.

Lưu ý: Phần tuyển chọn vòng sơ khảo hoàn toàn dựa trên nhận định của BTC. BTC sẽ không giải đáp bất kì thắc mắc nào về kết quả của vòng sơ khảo.


3. Vòng chính thức:

Những thành viên đã qua vòng sơ khảo sẽ tiếp tục tham gia vòng chính thức.


- Dành cho thành viên tham gia viết fic:

Mỗi người sẽ bốc 2 số bất kì từ dãy số của BTC để chọn ra 2 theme và phải viết thành một Oneshot tối đa 3333 từ. Author có 15 ngày để hoàn thành Oneshot. Nếu quá thời gian quy định, bài viết sẽ bị loại.

BGK phần thi viết fic gồm 3 người, trong đó có 2 người thuộc BTC và người review fic. Thang điểm tối đa của mỗi thành viên trong BGK là 10.

Lưu ý:
• Trường hợp đạo fic sẽ bị ban nick vĩnh viễn.
• Các thành viên đăng kí sớm hơn sẽ được ưu tiên trong việc chọn số.



- Dành cho thành viên tham gia review:

Người Review sẽ được BTC giao ngẫu nhiên một fic và phải hoàn thành bài review của mình trong thời gian 10 ngày. Nếu quá thời gian quy định, bài viết sẽ bị loại.

BGK phần thi review gồm 3 người, trong đó có 2 người thuộc BTC và Author của fic. Thang điểm tối đa của mỗi thành viên trong BGK là 10.


Trong quá trình tham gia, Author sẽ không biết người review fic mình là ai, và Reviewer cũng không biết người viết fic là ai. Sau khi Author và Reviewer hoàn thành các phần dự thi của mình, BTC sẽ post toàn bộ bài dự thi tại topic “Tổng hợp bài thi Event Viết và Review”.


II. Giải thưởng


Sổ tay in theo yêu cầu.

Số lượng giải thưởng được tính bằng 1/3 số lượng người tham gia và tối đa là 5 giải ở mỗi phần thi.


Mọi thắc mắc và góp ý xin vui lòng cmt tại topic này để được giải đáp.


BTC
 
Hiệu chỉnh:
- Tên: Vạn kiếp luân hồi

- Bút danh: Sề

- Phần thi muốn tham gia: Viết fic

- Trích đoạn [Oneshot] Trở lại, có được không?

"(...)
-Tại sao?

Cô thở dốc, nhưng vẫn cố nén hơi lại mà hỏi một câu dõng dạc.

- Tại sao ba làm vậy???

Ran hét lên. Hét đến khàn cả cổ, át đi cả tiếng mưa ầm ào ngoài trời. Đã lâu rồi cô mới dùng thái độ này nói chuyện với ba của mình.

Kogoro nhướng mày, đôi mắt đen đục ánh lên nét từng trải quét qua người Ran một lượt. Ông vẫn không buông cuốn sổ theo dõi xuống, cũng không có ý định trả lời Ran.

Nhìn phản ứng ấy của ba, nỗi uất nghẹn trong lòng lại càng trào lên không cách nào ngăn cản. Ran nắm chặt tay, bước đến trước mặt ông. Ngay khi cô định mở miệng, ba cô đã lên tiếng, và tất nhiên, ông ấy không nhìn vào mặt Ran:

- Muốn hỏi đống huy chương bạc đã đi đâu phải không?

Ran cảm thấy như mình vừa bị hụt hơi. Nỗi xót xa từ đâu giăng đầy hai bên khóe mắt. Vậy là... cô đoán đúng rồi? Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Ran cố giữ giọng không run:

-Là ba đã vứt đi?

-Không phải là vứt đi, mà là quyên góp cho người ta, coi như làm chút công ích.

-... Ba coi công sức của con chỉ là thứ rác rưởi thôi sao?

Ran hỏi, từng từ từng từ như vết dao găm cứa vào tim cô. Nhưng Ran biết, ánh mắt lúc này của cô kiên định đến mức nào.

- Ha...-ông Kogoro khẽ cười- cái gì gọi là công sức? Nếu thật sự nỗ lực, mày nghĩ suốt bảy năm qua, mày có "tích trữ" được đống bạc nhạt nhẽo đó không?

-Ba thôi đi!!!- Ran hét lên, cơn đau ở chân tê rần, cùng với cơn đau hung hăng dẫm đạp trong tim, trong phổi, trong cả ruột gan thi nhau kéo đến vây h.ãm. Mặt cô đỏ lựng, đến khóe mắt cũng ửng lên màu phớt hồng. Nhưng Ran vẫn cố nuốt xuống tất cả. Ngày hôm nay, nhất định Ran phải nói cho ra lẽ!

- Là á quân thì đã làm sao? Là á quân không phải cũng đổ mồ hôi, máu và nước mắt để vượt qua bao tuyển thủ đó sao? Từ khi nào mà người ta cho mình cái quyền được phủ nhận những người đạt á quân như vậy?

Ran nói, nói một lèo, nói không kịp thở. Những đau đớn, những trăn trở, những hổ thẹn suốt bảy năm qua cô âm thầm chịu đựng, đến hôm nay cuối cùng cũng có thể trút bỏ. Ran cảm thấy lòng mình nhẹ hơn một chút. Nhưng tại sao, cô vẫn không thể thoải mái nổi?

-Đó chỉ là lí sự quèn của những kẻ thất bại...- ông Kogoro mỉa mai- Mày nên nhớ, "thắng làm vua, thua làm giặc", đó là tôn chỉ sống còn trong giới thể thao. Người ta chỉ đánh giá thực lực mày vào màu huy chương mà mày giành được, chứ chả ai rảnh hơi đi nghe mày phân bua!

Kogoro đứng dậy khỏi ghế, đi lướt qua Ran. Ông ấy cũng không thèm liếc nhìn biểu tình cứng đờ trên khuôn mặt con gái. Cuộc nói chuyện hiếm hoi giữa hai cha con họ, cứ như vậy mà kết thúc chỉ bằng một cái sập cửa lạnh lùng.

Ran đứng lặng trong phòng khách, cảm thấy đất trời như sụp đổ dưới chân. Cô đã từng thề, cả đời sẽ không bao giờ tin vào bất kì điều gì thuộc về Kogoro Mori nữa. Cô không bao giờ muốn tha thứ cho kẻ mà hơn phân nửa cuộc đời đã bị Karatedo ám ảnh. Là ai trong thời khắc mẹ cô hấp hối mà không thể ở bên? Là ai mải miết với giải đấu quốc tế để một đứa trẻ mới mười hai tuổi phải lo hậu sự cho mẹ mình? Là vì ai mà cô đã ngày đêm luyện tập Karatedo, chỉ mong nhận được cái gật đầu công nhận? Vì Karatedo, hay vì Kogoro Mori mà cuộc sống của cô bị đảo lộn đến không còn ra hình thù gì rõ ràng?

"-Người ta chỉ đánh giá thực lực mày vào màu huy chương mà mày giành được, chứ chả ai rảnh hơi đi nghe mày phân bua! "

Ran khụy xuống, cô bỗng thấy toàn thân mất hết sức lực. Cô quá yếu hèn! Cô không vượt qua nổi cái bóng của quá khứ. Là cô, là chính cô đã tự hủy hoại mình! Là chính cô vẫn mải miết kiếm tìm những lời ngụy biện tàn úa cho nỗi đớn hèn của bản thân! Ran Mori, cô quên mất rồi. Cô thực sự đã quên mất những lời người đó nói trong buổi chiều hôm ấy. Đến bây giờ có lục tung cả trí óc lên, cũng chỉ đọng lại trong cô màu đỏ chết chóc và tuyệt vọng- phút thoi thóp của Mặt trời phản quang lên vạn vật, chảy tràn lênh láng trên bầu trời, hòa vào sông suối, tắm đẫm cả cơ thể người ấy, đâm vào mắt cô chói lọi. Để rồi cũng chính giây phút tuyệt trần ấy khiến suốt bao năm qua, cô vẫn không tin người ấy đã ra đi mãi mãi. Cho dù chính mắt cô thấy họ chùm vải trắng lên mặt người! Cho dù chính tay cô rải tro người xuống biển! Cho dù trí óc cô những ngày đó hoàn toàn tỉnh táo!

Cô vẫn chưa thể làm quen nổi với ý nghĩ...rằng người đã tự sát!"
 
- Tên: Hàm Mạc.

- Bút danh (nếu có): Hàm Mạc.

- Phần thi muốn tham gia (viết fic hay review): Fanfic.

- Bài dự thi vòng sơ khảo:

Gương mặt úp sấp của nàng đầy máu và đất bẩn, nhìn không thấy, bị mái tóc đen rối tung che khuất chỉ lộ ra đôi mắt mờ đục không có thần, mí mắt thoạt nhìn cũng bị đả thương không nhẹ.

Bên ngoài tiếng khóc gào lên gọi tên nàng đột nhiên cũng im bặt.

Bàn tay be bét máu thịt của nàng khẽ cử động, lê từng chút trên nền đất, từng xíu một lại dừng, dường như nhận ra điều gì mà cố gắng nhịn toàn bộ đau đớn xuống. Từ cổ họng phát ra mấy tiếng đứt đoạn giống như thứ vật vô tri.

“Ư.. ư….”

Rất đau đớn. Đau đớn tưởng như đang xé tan khúc ruột thành từng mảnh từng mảnh rời rạc.

Nhụ mẫu từng hầu hạ nàng nhiều năm lúc này ngồi trên ghế chỉ chán ghét cười.

“Con tiện tì kia chắc cũng bị đánh chết rồi. Không phải vội, ngươi tới đây thôi sẽ xuống cửu tuyền mà theo nó!”

Nước mắt trong câm lặng trào ra giàn dụa theo từng chữ sắc nhọn. Giống như bên tai vẫn nghe văng vẳng tiếng gọi “Tiểu thư ơi, tiểu thư ơi!”. Mắt nhắm lại vẫn không che nổi tâm đã tan thành hoang phế.

Chân cũng không còn cử động được nữa, nằm quặt sang hai hướng trên nền đất.

Đến nước này nàng mới chân chính cảm nhận bản thân thật sự giống như tất cả những người đó nói, vì ngươi là đồ phế vật vô dụng nên mới chuốc lấy kết quả này, hại sạch những người bên cạnh ngươi đến chết cũng không được toàn thây!

Hơn hai mươi người theo nàng từ cố quốc, chủ tớ đã mười mấy năm, tình cảm bao nhiêu, bên tai đều là tiếng kêu thảm thiết vì đau đớn lại đến chết cũng không có một lời xin tha cho mình, chỉ liên tục gọi tên nàng.

"Quận chúa ơi, các ngươi tha quận chúa của chúng ta ra"



Nước mắt giàn dụa, đến giờ khắc này nàng cũng chỉ biết khóc như thế. Căm hận những kẻ khác càng nhiều, càng căm hận mình nhiều hơn. Người mù nhưng nước mắt vẫn rơi, câm mà từng thanh âm ú ớ lại trở nên thê lương xé ruột.

“Ngươi nhận hay không nhận? Bây giờ nhận ta còn có thể cho ngươi kết thúc sớm.”

Những người này tra tấn nàng hai ngày, giết sạch những ai cản trở mình lại vẫn để nàng sống chỉ vì mấy chữ ký trên tờ giấy, thừa nhận bản án nàng thông gian cùng cẩu tặc. Bán nước cầu vinh, hoang dâm thất tiết.

Bây giờ nha hoàn trung thành nhất cũng không giữ được, nàng còn phải đánh mất thanh danh của mình? Bao nhiêu người liều mạng bảo hộ nàng, che chở cho nàng…

Tỳ nữ đưa giấy tới trước mặt, cũng nhét bút vào tay. Nàng run rẩy lần mò tờ giấy, trong lòng là thống khổ cũng lạnh lẽo tới tê liệt.

Mấy người kia nhìn nàng tìm loạn trong đau đớn, chỉ đứng cười, không có ý muốn tới giúp. Vì nàng là một kẻ mù, trước nay ở một bên im lặng nhìn nàng mò mẫm đã quen. Vì nàng còn là một kẻ mù đã sắp chết, càng miễn làm bẩn váy họ.

Cả đời chìm trong bóng tối, tới lúc chết cũng ở trong bóng tối, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Nàng lúc trước im lặng sống trong bóng tối, không hề nghi ngờ ở bên ngoài ánh sáng kia có kẻ nàng cười nhạo mình hay không. Nhưng bây giờ thì nàng nghe được rồi, nghe ra thế thái nhân tình vẫn thường thấy ở nhân gian. Nghe được cũng đã muộn.

Nàng là kẻ mù biết đề thơ, ba chữ còn thiếu trên bản án đã soạn xong này càng quen thuộc. Trên đó đã có sẵn điểm chỉ nàng bị ép điểm, chỉ là nàng không nhìn thấy.

Sau một hồi cắn răng lần sờ cũng thấy vết khô của mực đỏ ghồ ghề. Dùng cả hai tay máu thịt lẫn lộn, dùng toàn lực xé tan thứ bản thân nắm đến đỏ lằn.



“Ngươi--…!!”

Nhũ mãu kích động từ trên ghế nhào xuống trước, gào lên.

“Người đâu, mau gô ả lại!”

Hai tỳ nữ bội chạy tới giữa nàng lại xách lên trên mặt đất, bên dưới tờ giấy đã chia thành mấy mảnh nát bươm.

Ở giờ phút này đây là chút hành động lưu giữ tự tôn và phản kháng quật cường cuối cùng nàng làm được. Không nhìn những kẻ kia mà lòng chỉ âm thầm cảm thấy chua sót. Mẫu thân luôn nói với nàng rằng.

“A Lan, kẻ tồn tại trên đời này phải tập quen với nhiều chua sót mới sống được.”

Ngày đó nghe xong nàng còn không hiểu. Là nàng ngây thơ ngốc nghếch không thấu lời mẫu thân, bây giờ hối hận cũng chẳng có gì ngoài khắc trong lòng thật sâu.

Bên ngoài có người vội chạy tới nói.

“Hoàng hậu nương nương tới rồi!”

Nhũ mẫu loạn thành một đường, cái gì cũng chưa lấy được, làm sao, làm sao đây--….

Đúng lúc đó nghe tiếng nàng cười. Nàng vốn không thể cười được, chẳng biết lấy khí lực ở đâu mà có thể cất thành thanh âm, lại có phần méo mó, phần lạnh lẽo. Không hề run sợ, đầy trào phúng, giống như muốn nói.

“Muốn ta chết, được, tiện để ta thành toàn cho nàng ta!”

Ước nguyện nhiều năm của hoàng hậu nương nương.

Máu vội chảy ra từ khóe miệng. Nàng cắn lưỡi. Mấy nữ nhân đồng loạt hít lạnh, có người khe khẽ hét lên.

Tiếng bước chân cao quý vọng tới, nàng không cần nghe nữa. Tiếng người hô hoán cũng dần rời xa. Cả một đời cúi đầu nhường nhịn, học theo cổ nhân dạy đức hạnh hiền thục, kết cục của nàng chính là cắn lưỡi tự tử để nhọc lòng giữ lại chút tôn uy sau cuối. Còn cái gì có thể mất đều đã mất.

Lúc đó không nghĩ ra thật ra bản thân làm thế thật ngốc, dưới bao nhiêu sắp xếp toan tính đó thanh danh cũng không thể lấy lại được đâu.

Chỉ là nàng vẫn cười, môi nhếch rộng mà không có thanh âm; trong bóng tối không nhìn thấy bất cứ điều gì, trái phải đúng sai, là người hay ma, ân hay oán, cứ thế rơi nước mắt.

Đời này thất bại như thế, nàng ngẩng đầu cố nhìn thấu trời cao. Đức Phật ơi, ngài nói hoa sen nở trong bùn khó khăn quá có thật còn có thể tỏa hương nữa không? Nhân gian ấm lạnh này có còn có người chứng giám nữa hay không?





Đóa hoa rơi dưới chân ai, thế gian vạn người lúc này nào để ý sắc hoa nhỏ bé tàn phai kia, cứ thuận mình mà chà đạp. Hoa đẹp xơ xác, cánh chưa kịp lìa khỏi đã vội tan nát thành trần nê.
 
- Tên: Mituk Phương

- Bút danh (nếu có): H tiên sinh

- Phần thi muốn tham gia (viết fic hay review): Viết fic

- Bài dự thi vòng sơ khảo:

"Ta từng hỏi ngươi, xuân hạ thu đông, ngươi thích mùa nào. Ngươi bật cười, uống một ngụm rượu, bảo ngươi thích mùa xuân nhất, vì khi đất trời chuyển mình, đào lại nở hoa, ngươi mới có thể gặp ta.

Người ngươi yêu."



.
.
.


"Anh... là ai?"



Tân Nhất nhìn đứa trẻ mang cả một màu hải dương, mỉm cười.

"Ta là ma. Ngươi có sợ không?"

"Tại sao em phải sợ?"

Đứa trẻ cười, ánh mắt lấp lánh một phép màu kì diệu. Y cúi người, xoa đầu đứa trẻ ấy.

"Tiểu tử, ngươi có thể thấy được ta. Âu cũng là duyên phận."

Đứa trẻ không nói gì nhìn y. Thật lâu sau, mới từ từ thở đều.

"Không ai tin em có thể nhìn thấy anh cả."

"Không một ai."

"Còn ta."

"Tiểu tử, còn ta."

Tà áo màu đào khẽ bay trong gió. Hoa đào trái mùa ánh lên một nét hồng nhạt.

"Ngươi tên gì?"

"Em là Kaito."

"Kaito, ta sẽ nhớ rõ."

Ánh mắt đen láy của y bất chợt xao động.

"Đừng quên ta."

"Ừ, sẽ không quên."

"Có duyên sẽ gặp lại."

"Ừ. Hẹn ngày mai."

Đứa trẻ mỉm cười, cầm lấy tay y.

"Đào tinh, em sẽ luôn nhớ."

Nói xong, liền chạy về phía hoàng hôn.

Còn lại mình y vẫn đứng nơi đó trông theo.

Tà áo màu đào vẫn không ngừng xao động.

Y vẫn còn xúc cảm ấm áp nơi bàn tay.

Rất lâu sau, mới khẽ thoát ra một câu.




"Mai gặp."




.
.
.


"Đào tinh, Đào tinh."

Người ấy cười, đưa tay về phía y. Tân Nhất hạnh phúc chạy đến, cành đào lại rơi xuống những cánh hoa xinh đẹp.




"Khoái Đấu."





.
.
.


Ngày hôm sau, y vẫn đứng nơi đó. Từ bình minh đến tận giữa đêm.

Không thấy một ai.

Thân đào gầy gò run lên nhè nhẹ.

Khóe mắt y bất giác chảy dài một hàng trong suốt.



"Lại thất hứa sao?"



Hoa đào nở sớm rơi rụng đi, chỉ còn lại cành hoa trơ trọi.

Những hạt trắng trắng nho nhỏ chạm vào mặt y.

Tuyết đầu mùa.

"Đã sang đông rồi..."

Tân Nhất tự mình lẩm bẩm. Y tựa vào gốc đào lạnh lẽo, không biết đã bao lâu y bắt đầu ngồi ở đây, nhìn tình thế nhân gian đổi thay. Chuyện đời cứ lần lượt trôi qua, lâu đến nỗi, y cũng không hiểu tại sao mình ở đây.

Nhưng y không quên những ngày tháng năm đó. Những tháng ngày hạnh phúc nhất đời y.


.
.
.


Hắc Vũ Khoái Đấu tướng quân vang danh thiên hạ. Tuổi trẻ tài cao, biết bao người thầm ái mộ hắn.

Tân Nhất Đào tinh cũng như thế, nhưng y chưa bao giờ dám đến lại gần, vì y là nam nhân, dù có là yêu tinh, cũng không có đủ can đảm.




"Ngươi... là ai?"




Tân Nhất kinh ngạc nhìn người trước mặt, đến nỗi đánh rơi chén rượu đào trên tay.

"Thật xin lỗi."

Định lấy khăn tay lau đi vết rượu trên tà áo bạch ngọc, nhưng chưa kịp chạm vào, cổ tay đã bị nắm chặt.

"Trả lời ta."

Hắc Vũ tướng quân đanh mắt nhìn y. Tân Nhất cúi mặt, không hồi âm.

Nam nhân nhìn Tân Nhất thêm một chút nữa, bỗng nhiên thoát ra một câu ngu ngốc.

"Ngươi là nữ nhân?"

"Con mắt của ngươi nào nhìn ta ra nữ nhân vậy?"

Tân Nhất ngẩng mặt liếc hắn một cái. Khoái Đấu bật cười, véo nhẹ mặt y.

"Thật đáng yêu nga."

Y không đáp trả, dụng hết lực giật lại tay. Ném cho hắn một cái khăn màu đào.

" Quà tạ lỗi. Cáo từ."

Nói xong, nương theo cánh đào mà từ từ biến mất.

Chỉ còn lại một mình thân bạch ngọc đứng giữa vườn đào.

Không ai hiểu hắn đã nhìn thấy gì lại có thể vui vẻ đến vậy.



"Đào tinh, ta sẽ đến lần nữa."




.
.
.


Tân Nhất mở mắt. Màu tuyết trắng phủ lên vạn vật. Dòng người qua lại đông đúc.

Đã giữa mùa đông.

Y phủi đám tuyết dính đầy lên cành cây, cũng lau đi vết trắng lành lạnh trên mặt. Vì là Đào tinh, nên y cũng chẳng có cảm giác gì lắm, bất quá chỉ thấy sức lực so với bình thường yếu đi 7,8 phần.

Tân Nhất trở về nơi y ngồi suốt hơn ngàn năm, lại thấy tà áo màu đào đã sờn cũ đi không ít.

Vì tinh lực mất đi nên y phục cũng thay đổi sao?

Nhưng vì đổi cho người ấy sống thêm hai mươi năm, như vậy cũng đáng.

Bất giác lại nhớ đến màu mắt xanh mênh mông kia.

Hơn một năm rồi. Thật giống với người đó. Cậu bé ấy vẫn không trở lại.

Nhưng y quen rồi.

Quen với sự lãng quên của trần gian.

Phàm nhân là thế. Dễ dàng quên đi tất cả mọi thứ hắn muốn quên. Y ước mình cũng giống như vậy, đem kí ức năm đó xem như giấc mộng đẹp, rồi quên đi. Như vậy, tim sẽ không đau.

Những nỗi nhớ tựa hồ hiện lên trước mắt y.

Tân Nhất đem mặt vùi vào tà áo.

Lại nhớ đến rồi.



.
.
.



Như đã hẹn, nam nhân ngày hôm sau đứng dưới cây đào nguyên thể cho y.

"Chào ngươi, Đào tinh."

Ngươi ấy cười với y.

Tân Nhất vẫn ngồi trên cành đào to lớn, phủi đi lớp tuyết quanh nhành cây.


Thật lâu mới đáp trả.

"Ngươi không sợ ta sao?"

"Vì sao ta phải sợ?"

Khoái Đấu bình thản thở ra, đem từ trong áo chiếc khăn đào.

"Trả lại cho ngươi."

Tân Nhất chun mũi, hừ nhẹ.

"Đồ đã qua tay phàm nhân, ta không thể dùng nữa."

"Thế ta xin phép nhé."

Hắn cười gian xảo, đem khăn để lại chỗ cũ, nhẹ nhàng nhún người phi thân lên cạnh y.

"Ngươi có mùi hoa đào."

"Đương nhiên, ta là Đào tinh."

Sau đó, người ấy đột nhiên im lặng. Tân Nhất cũng không lên tiếng. Cứ như vậy, mà ngồi cạnh nhau.

Tâm Tân Nhất bỗng nhiên có một loại xúc cảm kỳ lạ.


"Ngươi chinh phục bao nhiêu chiến trường rồi, ngươi có hối hận khi tay mình nhuốm máu không?"

Khoái Đấu nghiêng đầu, khóe môi nở một nụ cười nhẹ nhõm.

"Tay ta nhuốm máu mà đem lại bình yên cho trăm họ, cho thiên hạ thái bình, dù có giết vua, có phải phạm trọng tội, ta cũng cam lòng."

"Ngu ngốc."

Y phun ra một câu, Khoái Đấu cũng chỉ gật đầu.

"Mọi người đều bảo ta rất ngốc."

"Chỉ có kẻ ngốc như ngươi mới có thể thấy được Đào tinh."

"Bởi vậy, ta rất cảm kích sự ngu ngốc này."

Khoái Đấu chống cằm, màu mắt xanh bỗng chăm chú nhìn y.

"Chính vì nó, ta mới có thể gặp một người xinh đẹp như ngươi."

"Ngươi!!"


Nơi cây đào ngàn năm tuổi, người ta thấy vị tướng quân trẻ tuổi của Đông quốc cười vang vui vẻ, thực cũng chẳng hiểu vì sao.




.
.
.
 
Thông báo: Thể lệ phần thi viết fic có một số thay đổi. Mong mọi người thông cảm và xem lại thể lệ mới. Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ event.

Hana.
 
Hiệu chỉnh:
Tên: Juiweihu
Bút Danh: Juiweihu
Phần thi muốn tham gia:Review

Bài Review tâm đắc nhất : Qua Một Kiếp Người
Kinh thành tin tức giặc ngoại biên rối loạn lòng dân, hắn sắp phải đi xa. Ran nghe mà không nói, thần thái có chút u ám, hắn không nhắc đến, nắng vàng mát mẻ, tâm chợt giá lạnh.

Shinichi tựa như định im lặng bỏ nàng một lần nữa. Tâm tình nhất thời chìm sâu dưới vực thẳm.

Đến tướng quân phủ đã là giữa trưa. Nắng vàng hung ác rơi xuống khuôn mặt trắng noãn, có chút mồ hôi tuôn ra, kiều mỵ nhưng lại thấy kỳ quái.

Quản gia đưa nàng vào thư phòng ngồi chờ.

Trước mặt giống như nhìn thấy hắn tay cầm cuốn sách đang ngồi trên ghế, ánh sáng nhàn nhạt khắc lên ngũ quan, gò má trong thấy rõ ràng. Shinichi ngẩn đầu, ánh mắt như biết cười rơi trên người nàng, chỉ dịu dàng cùng ôn nhu. Tay hắn đưa về phía nàng.

Ran nhất thời không xác định là mơ hay thật.
Bất thình lình đi tới, thất thần đưa tay chạm vào tay hắn, chỉ thấy trước mắt một mảnh trống không, nàng cười nhẹ, có ý tự mỉa mai.

Tay men theo thành bàn, sờ vào ghế ngồi, tựa như cảm nhận hơi ấm còn sót lại, Ran nhẹ nhàng ngồi xuống, chỉ thấy bên trái nghiêng mực đã lâu không đụng tới, bên phải bừa bộn sổ sách, thuận tay thu dọn gọn gàng, nhìn cuốn sách trên tay lại không thể đọc thêm một chữ nào, thần thái nhất thời thất sắc, bỏ nhanh lại bàn.

Lòng thầm than một tiếng, có vẻ không phải lời đồn.

Ngồi hồi lâu lại cảm thấy chán, đi về tủ sách bên cạnh, nhìn thoáng qua vài cuốn trừ bỏ binh pháp vẫn là binh pháp. Trong lòng vụt qua thất vọng, chẳng biết hắn khi nào trở về. Bước trở lại ghế ngồi, nhìn thấy gì đó, đi ngược trở lại, cầm lấy hai cuộn tranh duy nhất trong phòng, mắt tím vụt qua tia sáng hài lòng.

Lòng mong chờ mở ra, hai đầu tranh hằn lên vết tỳ, có chút phai màu tựa như được mở ra rất nhiều lần. Mắt thấy người trong tranh, trước mắt tối sầm, đau đến không thở được, cả người không còn sức lực, lảo đảo tìm điểm tựa.

Ánh sáng mặt trời len qua khe cửa yếu ớt, chỉ thấy mặt nàng trắng bệch như tuyết.

Nữ tử trong tranh này là ai?

Trong đầu lại nghĩ đến trước kia, đã từng ác ý nghĩ đến người hắn vẻ là một con heo hay một con thú hoang nào đó. Thì ra, không phải vậy.

Tâm không nhịn được, mở ra bức tranh còn lại.

Hai đầu gối mềm nhũng, ngã nhào trên nền nhà, nàng cuối cùng nhịn không được, khóc thảm thiết thành tiếng “Shinichi…”. Từng giọt nước mắt lăn xuống, hai vai run rẫy, chỉ nghe mỗi tiếng khóc bi thương, muốn nói một câu cũng không thể. Nàng kiệt lực dùng sức đánh liên tục vào ngực.

Bàn tay run run rẩy rẩy cầm bức tranh, trong lòng nhớ rõ như in, chính hắn cầm tay nàng vẽ mà bức tranh này chính là hình ảnh hai người thân mật ôm hôn. Nhìn thấy nàng còn đỏ mặt véo mạnh vào người hắn, sau đó giận dỗi đem đi.

Đột nhiên trong lòng như có thứ gì đó ầm ầm đổ vỡ, lúc bỏ đi, nàng chỉ tìm được một cuộn tranh duy nhất, lúc đó còn nghĩ không biết ở nơi nào. Rốt cuộc…rốt cuộc…là hắn.

Hồi lâu, hung hăng lau nước mắt, đột ngột đứng dậy, đầu gối tê rần, chẳng thể đứng vững, lại ngã nhào trở lại, sau một vài lần cố gắng, tóc bay tán loạn, nàng khó khăn bước được đến bên ghế.

Thần sắc hoảng loạn nàng nhìn hai bức tranh.

Nước mắt lại treo trong hốc mắt, nàng xoay người, gạt đi.

Nàng rốt cục cũng hiểu, hắn chưa từng không nhớ đến nàng, dường như không thể quên. Tựa như nàng đối với hắn. Ran chưa từng hoặc là chưa từng dám nghĩ, hắn còn giữ tranh của nàng.

Nhìn hai vật trân quý trên bàn, lòng tự nhủ, nhất định phải gặp được hắn, dù thế nào cũng phải gặp được. Không gặp không về.

Đến khi hắn về đã là lúc nửa đêm, nàng thiếp đi lúc nào.

Shinichi nhận được thánh chỉ xuất chinh, tâm phiền ý loạn chẳng biết làm gì?. Nàng chỉ vừa mới tha thứ dường như chỉ một cái chớp mắt, hắn lại bỏ nàng đi.
Lòng một mảnh trống rỗng, cảm thấy mùa đông như ở trước mắt.

Sáng sớm đến tìm nàng.

Hắn lặng lẽ đột nhập, mở cửa phòng định bước vào, lại truyền đến thanh âm của Kanji “Tỷ tỷ, tại sao sự phụ đối với Ran tỷ tốt như vậy mà thật lâu thật lâu tỷ ấy mới tha thứ cho sư phụ. Có phải nữ nhân đều thích giận lâu như vậy không?”

Thanh âm Kanji màng theo nghi ngờ cùng không tin tưởng.

Đối diện trên bàn đá, Kazuha tay cầm kim thêu bỗng dừng lại, thoáng nhìn Kanji, nhàn nhạt mở miệng “Dĩ nhiên không phải, đệ không biết Ran tỷ phải chịu khổ như thế nào đâu?”

Nghe vậy Kanji cau mày, vội nói “Có ai bị mất đứa nhỏ mà không đau lòng”

Thanh âm nhẹ như tiếng đàn rơi vào tai, tựa như mang đá nặng nề đập vào lồng ngực, mùa đông chưa đến, cả người lại thấy lạnh lẽo, Shinichi xoay người, không vội manh động, di chuyển đến phía sau cây đại thụ lắng nghe.

“Ừ…có lẽ vậy, nhưng mà Ran tỷ không chỉ mất đứa nhỏ mà còn có cả phu quân”. Ngừng một lúc, Kazuha lại nói “Đệ không biết đâu, ngày Shinichi ca ca biến mất cũng chính là ngày tỷ ấy phát hiện mình mang thai. Lúc đó, mẫu thân bảo tỷ bảo hộ Ran tỷ nên mới nghe được”

Mang thai? Shinichi nhíu mày thật sâu, cả th.ân thể lần đầu tiên run rẩy, gió lạnh thổi vào tay áo, mang theo sức nóng cơ thể đi mất, tiếng lá rì rào thật lớn lại nghe tiếng tim vỡ bên tai rõ ràng, đau đến tê tâm liệt phế.

Trong đầu trở lại ký ức năm đó, mấy ngày trước khi hắn đi, nàng luôn bảo mỏi chân, ban đêm sợ ảnh hưởng đến hắn không dám trở mình, cho đến khi hắn bóp chân cho nàng, nàng mới an tĩnh ngủ.

Hắn rốt cục cũng hiểu, là như vậy.

Tay gắt gao nắm chặt kềm nén xúc động, tình cảm tụ thành một khối. Bất động theo dõi.

Kazuha mang theo đau lòng nói “Tựa như tỷ ấy muốn tìm an ủi, mỗi đêm đều thì thầm với đứa nhỏ trong bụng, giọng nói dường như ai oán, bi thương. Nghe rất đau. Tỷ đã từng rất sợ, sợ phải nghe tiếng nói đau lòng của tỷ ấy”

Nghe vậy, Kanji bất ngờ nói “Tỷ ấy nói gì?”

Bỏ kim thêu trên bàn, Kazuha hít sâu một hơi giống như không muốn nhắc lại chuyện đau lòng, dịu dàng lặp lại lời của Ran “Bảo bối, có phải phụ thân con không cần hai người chúng ta nữa không? Vì sao lại âm thầm bỏ đi một bức thư cũng không để lại?

Không phải như vậy đúng không, phụ thân con không phải như vậy. Người rất mong chờ con, người rất thương mẫu thân, đúng không? Người đã hứa rồi, người nhất định sẽ trở về

Bảo bối con nhất định phải an toàn chào đời, phải thật khoẻ mạnh cùng mẫu thân chờ phụ thân con trở về.

Bảo bối, con không giận mẫu thân đâu đúng không? Sau này ta sẽ không khóc nữa, sẽ cho con sức khoẻ tốt nhất mà ra đời.

Bảo bối, mùa đông rồi, ta thực lạnh thực lạnh, dù thế nào cũng không ngủ được, con sẽ không lạnh đúng không?

Bảo bối, ta thực nhớ phụ thân con, con có thể giúp ta kêu người trở về được không?

Bảo bối, ta thực vô dụng đúng không? Lại khóc ảnh hưởng đến con. Con sẽ không trách ta chứ?

Bảo bối, trong làng xuất hiện ác bá rồi, làm hại rất nhiều người. Không sao, đừng lo, mẫu thân sẽ bảo vệ con, đừng sợ, đừng sợ. Con nhất định sẽ an toàn chào đời.

Bảo bối, xin lỗi thực xin lỗi, là mẫu thân vô dụng, là mẫu thân nhu nhược, không bảo vệ được con, con sẽ không hận ta đúng không?

Bảo bối, có phải phụ thân con sẽ không cần ta nữa đúng không? Đứa con duy nhất của người ta còn không giữ được.

Bảo bối, phụ thân con sẽ chán ghét ta, căm hận ta, xua đuổi ta đúng không?

Bảo bối, mẫu thân phải làm gì bây giờ? Lòng ta thực đau thực đau, con có thể đừng bỏ ta đi được không?

Bảo bối, mẫu thân thực nhớ, thực nhớ con, con có thể trở lại được không?

Bảo bối, không được rồi, mẫu thân không được rồi, lúc nào ta cũng nhớ đến con phải làm sao đây?

Bảo bối, mẫu thân thông suốt rồi, con đã không còn ở trên đời này nữa.

Bảo bối, thiên thần nhỏ bé của mẫu thân hãy sống tốt ở trên kia, mẫu thân lúc nào cũng nhớ đến con. Yêu con”

Lời nói đau lòng tựa như thanh đao băng lãnh không chút kiêng kỵ một đường thẳng tắp tới tim hắn, con ngươi màu lam chuyển tối vô vàn tịch mịch. Nắng sớm nhàn nhạt, lại soi rõ tới đáy lòng, biểu hiện trên mặt hắn như có như không hiện rõ, thống khổ không che giấu tràn ra trong mắt, ngũ vị thế gian rối rắm ở chung một chỗ, tựa như có dã thú cào cấu trong lòng, đau đớn như vậy, cũng không thể tự mình thoát khỏi.

Lần đầu tiên, hắn hối hận quyết định của mình trước kia.

Tâm tình kích động vừa định xông ra, lại truyền đến âm thanh của Kazuha “Đệ biết không, tầm một tháng sau khi mất đứa nhỏ tỷ ấy liên tục thì thầm như vậy, ai oán xót thương, cuối cùng là thiếp đi trong tiếng khóc. Tỷ ở bên ngoài, nghe giọng nói đau đớn đó, như một loại cực hình. Đau đến không thở được”

Kanji đau lòng không kém, tức giận nói “Cũng tại tên ác bá cưỡng bức Ran tỷ, làm hại Ran tỷ đến mất đi đứa nhỏ. Cũng may chưa kịp làm gì đã bị Ran tỷ biến thành thái giám không thể hại người, đáng đời”
“Đệ đơn giản nghĩ như vậy, nếu Shinichi ca ca không bỏ đi, Ran tỷ có bị như vậy không?. Đứa nhỏ cũng không bị mất. Cũng tại huynh ấy tất cả.”

“Cưỡng bức”. Nàng đã từng bị cưỡng bức. Khoé môi nhếch lên, tựa như đang cười tựa như đang khóc, tức giận trong nháy mắt tràn ra như biển, tay bấm sâu vào thịt, cơ hồ phun ra máu.

Cảm giác như một tầng băng bao phủ, cả người Kanji và Kazuha đột nhiên run rẫy, khí thế bức người trong nháy mắt bao phủ tất cả.

Hai tay bắt chéo xoa xoa, giọng nói mang theo chút lạnh, Kazuha nói “Mà đệ biết vì sao, tỷ ấy ở lại nơi đau lòng đó một năm mới thuận ý rời đi không?

Kanji lắc đầu.

Không vội, Kazuha đáp “Ran tỷ chính là âm thầm chờ huynh ấy, sợ huynh ấy trở về sẽ không nhìn thấy người, sợ huynh ấy gửi thư về không ai nhận. Nhưng sự thật thì một bức thư cũng không gửi có, bặt vô âm tín”.

Shinichi khó khăn nhắm chặt mắt, xoay người bước đi.

Xa xa bóng người men theo hành lang, lảo đảo không có sức lực thất thểu đi tới, trở lại phủ Tướng Quân, vội vã đóng kín cửa phòng, hai mắt thất thần, tâm tư trống rỗng nhìn về phía trước.

Tâm tình một mảnh hỗn độn, chẳng thể sắp xếp gọn gàng.

Ánh nắng ấm áp rơi vào bên trong lại cảm thấy băng phủ một tầng thêm một tầng, mãi cũng không tan. Gió chạm không đến lại cảm thấy không khí lạnh lẽo đến lạ.

Hắn nên làm gì với nàng bây giờ?

Rốt cuộc những năm qua hắn lăn lộn trong binh đao đạn lạc vì cái gì? Vốn dĩ chỉ nghĩ cuộc sống của nàng tốt lắm, tốt lắm nhưng là quá ngây thơ rồi, Shinichi ngược lại chỉ cười, quả thật bản thân có được ba vị huynh đệ tốt. Tất cả, chính là nhờ họ ban tặng. Lại thấy bản thân quá ngu ngốc, lần kia đã biết rõ bọn họ một tay che trời, vậy mà vẫn bỏ qua.

Rốt cuộc....sự thật ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Ban đêm yên lặng, đen nhánh như vực sâu không đáy, trong phòng cũng không thắp đèn, gió lạnh tràn vào, th.ân thể khẽ run, trăng nhàn nhạt chiếu vào mơ hồ không rõ ràng, khuôn mặt trắng bệch dị thường, tóc đen như mực soã dài, chỉ cảm thấy yếu ớt. Lệ rơi đầy mặt, đưa tay lau sạch chỉ cảm thấy lạnh như băng, tựa như không có nhiệt độ, từng tiếng nói ai oán bi thương vang lên bên tai “Bảo bối, có phải phụ thân con không cần hai người chúng ta nữa không? Vì sao lại âm thầm bỏ đi một bức thư cũng không để lại?

..

Từng tiếng nói đau đớn của nàng lại vang bên tai, tiếng om sòm bên ngoài lại cảm thấy tiếng nói thêm thanh thuý tựa như một mũi tên nhuốm đầy lửa ghim thẳng vào ngực, từng tấc, từng tấc thiêu đốt d.a thịt, chật vật như vậy cũng không thể nhổ ra khỏi lòng.

Đứa nhỏ, nàng đã mong chờ như thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất.

Một lúc kia nàng đau khổ cần người an ủi nhất, lại chỉ thấy mình nàng cô độc ở nơi đó, vết thương càu xé, ngấm sâu vào tim, đau đớn như vậy, cũng không có ai đến cứu nàng thoát khỏi. Còn hắn, đánh cược mạng sống của bản thân để bảo vệ giang sơn cho người.

Chỉ là…chỉ là cái giá quá lớn rồi. Đứa nhỏ của bọn họ, đau khổ của nàng, lấy gì để bù đắp.

Shinichi đột nhiên cười lớn, thanh âm thanh thuý vang dội tựa như mãnh thú kêu gào, rơi vào tai chợt cảm thấy sợ hãi. Trời trở lạnh, gió rì rào thổi ngoài phòng, len lén bay vào, lại cảm thấy trên mặt lành lạnh, đưa tay phủ lên gò má, cảm giác có một chút nước đọng lại trên bàn tay.

Trong phòng yên tĩnh, không tiếng động, lại nghe thấy tiếng nước tí tách rơi xuống, sắc mặt Shinichi trở nên ảm đạm như người chết, bên ngoài nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Cầm thánh chỉ trên tay, hắn không kiêng kỵ tức giận ném về một góc, ngực kịch liệt phập phồng, tâm tình kích động dường như đang được đè nén, đáy mắt mang theo ý cười, cơ hồ thức tỉnh một quái vật đang ngủ yên.

Chính sự hoàn tất, đến khi tiệc mừng ra trận đã là chiều tà.

Đại diện cung vàng nạm ngọc, đèn sáng như ban ngày, ca múa trong cung mừng bình an cho tướng quân, y phục sặc sỡ tựa cánh bướm, uyển chuyển bay lượn.

Ánh nến đều tối, xa xa chiếu đến hoàng bào của thiên hoàng Hakuba Saguru ở chính điện, đấng mẫu nghi thiên hạ vui vẻ ngồi bên cạnh. Vòng múa mới bắt đầu.

Hai bên bốn chiếc bàn gỗ dài đặt cạnh nhau, ở giữa bày một bình rượu cùng ly nhỏ, tuần tự ngồi theo gia vế, đối diện Shinichi là Akai, bên cạnh là Kaito, đối diện Kaito là công chúa điện hạ.

Chư vị phu nhân hứng thú ngồi xem, thỉnh thoảng nâng tay che miệng cười khẽ, lại thấy ánh mắt trìu mến của phu quân bên cạnh.

Shinichi trầm mặc không nhìn, thuỷ chung uống rượu.

Nến bỗng sáng trở lại, chỉ thấy nụ cười trên môi, không khí thoải mái đến kỳ lạ, tựa như bình yên trước cơn giông.

Kaito nâng ly kính rượu, nhìn Shinichi đến một mình khẽ cười “Nhị ca, hôm nay không mang nhị tẩu đến sao? Có cần ích kỷ vậy không?. Nói xong, uống cạn ly rượu.

Akai nâng tay uống rượu, thoáng qua chút bất ngờ, dường như đoán trước được gì đó, khẽ cau mày.

Vốn dĩ mang phu nhân đến cũng là thoả thuận trước kia của bọn họ.

“Ta sợ doạ đến đại ca, tam đệ và tứ đệ”. Mơ hồ cảm thấy lời nói phát ra từ kẻ răng.

Không uống rượu, Shinichi nhếch môi cười nhưng trong con ngươi xanh thẳm lại phát ra hàn khí, chợt cảm thấy nụ cười kia cũng không bình thường, trong lòng Kaito thấy lạnh, không biết bản thân đã chạm đến cái gì không nên rồi, mọi người đều thấy khác thường nhưng chẳng ai dám mở miệng.

Lại cảm thấy có chút khó hiểu hành động cự tuyệt của Shinichi. Trước giờ chưa từng xảy ra.

Không khí bế tắc, trở nên trầm mặc đến lạ, tựa như vì thái độ của một người phá huỷ cả buổi tiệc náo nhiệt.

Kaito đưa mắt nhìn sang, định nói gì đó, lại ngậm miệng không dám, không biết làm bao nhiêu lần, bên tay chợt có người kéo, ra hiệu tỏ ý đừng nói.

Shinichi âm thầm rót một ly rượu, uống cạn, thả nhẹ nhàng xuống bàn, cười với Kaito “Tứ đệ, có chuyện gì muốn nói với ta sao?”.

Kaito nghe vậy vội nói “Nhị ca, không có”.

Shinichi gật đầu, không nói, lại nở nụ cười, nhìn về Kaito, sau đó nhàn nhạt nhìn về Akai cùng Saguru. Nụ cười thuỷ chung không tắt. Rõ ràng là đang cười, rơi vào đáy mắt lại cảm thấy bức bách vô cùng, không khí dường như rút đi, nhất thời hít thở không thông.

Dừng một lúc hắn mới nói tiếp “Vậy thư ta nhờ đệ gửi về cho nàng, hiện tại đang ở nơi nào?”. Thanh âm ôn hoà, không tức giận lại có cảm giác đông lạnh.

Ánh nến lung linh soi rõ ngũ quan của Kaito chỉ thấy khuôn mặt trắng như tờ giấy, đầu ngón tay khẽ run, ly rượu trên tay tràn ra, cuối cùng thấm ướt cả tay áo. Kaito miệng đắng lưỡi khô, thù lù bất động, không tìm được tiếng nói.

Làm sao lại phát hiện?

Nữ nhân có mặt như có như không hiện lên hoảng hốt, co rúm vào người bên cạnh. Len lén đưa ánh nhìn dò xét về phía Shinichi, khoảnh khắc bị hắn hắn quét qua, không tự chủ toát lên hoảng hốt.

Ánh mắt Rita không giấu sợ hãi tràn ra, nhất thời không thích ứng được người trước mặt đây là Shinichi ca ca tính tình ôn nhu, không nổi giận của nàng.

Akai liếc mắt về phía Saguru gật đầu.

Không khí không bình thường, Akai nhìn về Rita lên tiếng “Công chúa, người có vẻ mệt mỏi, phiền người đưa mấy vị phu nhân ra ngoài hộ vi thần”.

Rita có cảm giác xúc động như muốn khóc, chỉ kịp gật đầu, bên tai lại truyền đến tiếng hung hăng đấm bàn, ly rượu trên bàn một đường lăn xuống, vỡ toang, tâm tình cực kỳ kích động, mãi khi nhìn đến ánh mắt sợ hãi của người khác, cũng không thu về.

Mày rậm nhíu chặt, Shinichi hếch môi cười nhạo nói “Làm sao vậy, chính là chột dạ sao?”

Lời nói lọt vào tai, có chút hiểu ra, hoàng thượng Saguru lúc này mới lên tiếng hỏi rõ “Nhị ca, rốt cuộc là có chuyện gì?”.

Shinichi không nói, đứng dậy, tay cầm hộp gấm đi về phía Saguru, nhẹ nhàng đặt lên bàn, một chân quỳ xuống, không chút để ý mở miệng “Thiên hoàng, chức vị tướng quân quá nặng, ta không đảm đương nổi. Kính xin Thiên hoàng khai ân thuận ý cho vi thần từ quan”.

Mọi người bất ngờ.

Ba người còn lại không hẹn mà cùng nhìn về nhau, trong mắt trừ bỏ khó hiểu vẫn là khó hiểu. Chẳng phải hôm trước đã thuận ý lãnh chỉ, vì sao sự tình lại thành ra như vậy?

Saguru tay run run mở hộp trên bàn, trước mắt tối sầm “Binh phù”, đáy mắt không giấu hoảng hốt tuôn trào, người tựa như không còn lực ngã về sau, hoàng hậu bên cạnh đưa tay vuốt ngực thông khí, kèm nén xúc động trong lòng, giọng khàn khàn hỏi rõ “Nhị ca, tại sao lại làm vậy?”

Shinichi bình tĩnh, không thay đổi sắc mặt nhàn nhạt nói “Ta không có phước phần làm Thiên hoàng như đệ, ta cũng không thông minh có thể làm tể tướng như đại ca, ta cũng không có trung thành như tứ đệ, nhị ca bất tài chỉ có thể dùng tài hèn sức mọn lăn lộn nơi chiến trường. Ta đã mệt, không còn đủ sức để mỗi khi hồi kinh lại phải đi tìm nàng nữa rồi”.

Lời nói nhẹ nhàng rơi vào tai lại trở nên nặng nề, mũi tên sắc nhọn đang dần dần kề cổ, loáng thoáng ba người đã hiểu vấn đề.

Akai nghe vậy, vội vàng khuyên nhũ “Nhị đệ, vì sao lại làm sự tình đến mức này. Dù gì bây giờ nhị muội cũng đã tha thứ cho đệ”.

Kaito bất ngờ nhìn về Akai, hỏi lại “Nhị muội?”

Tâm tình của Kaito cũng là tâm tình hiện giờ của mọi người.

Cơ hồ không muốn nói ra, Akai suy nghĩ một lúc, lựa lời thận trọng nói “Phu nhân của nhị đệ, chính là muội muội cùng thân phụ của ta, Ran Mouri”.

Lo sợ một lúc vừa rồi như khói bay mất, Kaito vui vẻ nhìn Shinichi cầu hoà “Nhị ca, đều là người thân trong nhà, vì sao lại căng thẳng như vậy”.

Vốn dĩ Shinichi không muốn nói ra, vẫn mong tình nghĩa bao năm nay có thể giữ được, xem ra không dễ rồi.

Shinichi cười lớn, mắt xanh chuyển sâu, hằn lên tia máu dày đặc, quét qua mọi người, chợt một trận gió thổi qua, tà áo tung bay, lại cảm thấy trong điện như có gió mạnh, cuốn sâu thành lốc xoáy, thổi mạnh vào mặt liền cảm thấy một trận run run. Lò than đỏ hồng tựa như là đồ bỏ đi, không thể sưởi ấm.

Hắn đè thấp giọng mở miệng “Nhị muội? Đại ca, huynh xứng đáng là ca ca của người ta sao?. Trong hai mươi mấy năm qua, huynh nhận thức được muội muội này mấy lần. Khi nhị muội bỏ nhà đi huynh có từng đi tìm, khi tin tức nhị muội bị bão cuốn trôi huynh có từng điều tra kỹ càng, huynh có từng nghĩ nàng vẫn còn sống. Không có, vậy mà giờ đây, huynh dễ dàng nói ra câu nhị muội để nói với đệ”

Trong điện đột nhiên lắng xuống, chỉ nghe tiếng “tách tách” cháy từ lò than hồng không ngừng vang lên. Không khí lạnh lẽo tựa đến sợ hãi, đóng băng quai hàm. Shinichi cau mày, tựa như đắn đo gì đó, sau đó dùng giọng nói lạnh như băng nói “Đại ca, huynh còn nhớ khi đệ ở chiến trường, đệ nhờ huynh điều tra tin tức của nàng, cho người bảo hộ nàng, huynh đã nói như thế nào, huynh còn nhớ không?”

Akai nắm chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vô vàn áy náy, không thể mở lời.
Hồi lâu, không có ai mở miệng, Shinichi chế giễu nói “Tốt, không nhớ. Huynh nói nàng đã bỏ đi, huynh không điều tra được tin tức của nàng. Đại ca, chẳng phải đường dây mật thám của huynh cùng tam đệ đến đảo hoang còn không làm khó được hai người, vì sao chỉ một nữ nhân chân yếu tay mềm lại không tìm được”

Hắn rốt cuộc cũng thông suốt, vốn dĩ không thể dễ dàng cho qua, hắn không cam tâm.

Shinichi đứng dậy, bóng dáng cao lớn hiện rõ như ánh đèn, chỉ thấy ánh mắt loé ra sát ý, tựa như một con sói khát máu, làm người không rét mà run.

Bên tai truyền đến lời nói của Shinichi “Tứ đệ, ta cùng đệ vào sinh ra tử ở chiến trường, ta từng đối xử tệ bạc với đệ, ta có từng tham sống sợ chết bỏ đệ chiến đấu một mình. Nhìn xem đệ đối xử với ta như thế nào? Thư ta viết nhờ đệ gửi cho nàng, để giấu ở nơi nào? Có phải, nàng đã dời đi. Không thể tìm được nhà. Thật là, một ý tưởng không tệ”.

Kaito kinh sợ rũ mắt, không dám nói gì.

Sát khí vẫn tuôn trào, Shinichi xoay người về chính điện, tựa như không giận tựa như rất giận nói với Saguru “Tam đệ, ta hy sinh bản thân, hy sinh nàng, bảo vệ giang sơn cho đệ. Ta chưa từng có ý nghĩ không an phận. Vậy mà một Thiên hoàng như đệ đã làm gì? Ngay cả chữ tín hứa với ta, đệ cũng không làm được.” Dừng một lúc, Shinichi quắc mắc “Đệ còn nhớ không? Trước khi xuất chinh, ta có viết một lá thư, đệ nói thời gian gấp rút, đệ hứa tự tay thay ta đưa giúp nàng, vậy tại sao một năm trôi qua một tin tức nàng cũng không nhận được, hoàn toàn bị các người che lấp”.

Ba huynh đệ tốt

PREVIOUS

 
Hiệu chỉnh:
- Tên: Gia tộc họ Công Đằng

- Bút danh (nếu có): Miharu - chan

- Phần thi muốn tham gia (viết fic hay review): Viết fic

- Bài dự thi vòng sơ khảo:

Cung cấm giam cầm nàng cả tuổi xuân, đã giam cầm hết thảy ước mơ của nàng. Một nữ hài trong sáng thành một thiếu nữ tuổi xuân mơn mởn, phút chốc chim sẻ thành phượng hoàng. Nhưng... đã là phượng hoàng nàng còn có thể làm chim sẻ bay nhảy tự do sao? Tất cả đều trêu đùa nàng, người thật sự yêu nàng vì nàng mà chết, người nàng thật lòng yêu lại ruồng bỏ nàng, người nàng dốc lòng ở bên phụ bạc nàng. Mao Lợi Lan nàng, kiếp này, bất phục !!

Khi còn chìm trong suy nghĩ miền man, phía trước đã xuất hiện một bóng dáng nam nhân. Nâng đôi mắt trong như ngọc tỏa ra thứ ánh sáng tim tím kia lên, gương mặt bao năm qua phảng phất trong mắt nàng.

"Hoàng thượng ghé đến chỗ ta là có ý gì?"

"Nàng quả nhiên không biết hối cải !" Công Đằng Khoái Đấu gằn thật mạnh từng chữ, hắn đã cho nàng cơ hội, vì cớ gì, nàng không chịu quay đầu. Bỏ đi tự tôn của mình, khuất phục hắn, hắn sẽ cho nàng trở lại quyền quý như trước, sẽ không còn dày vò như bây giờ.

"Ta không làm gì sai, tại sao phải hối cải?" Trong giọng nói của Lợi Lan đã có sự châm chọc hiện rõ, "Công Đằng Tân Nhất chết rồi, sao người còn không để ta chết đi?"

"Nàng thực sự yêu đệ ấy?!"

"Hoàng thượng, cho phép ta mạo phạm, nhưng...", Đến lúc này, cái gì lễ nghi, cái gì phong phạm Lợi Lan đều gạt bỏ, nàng nắm chặt hai đầu vai nam nhân, dùng sức lay mạnh, đôi mắt đầy hơi nước nhưng tuyệt nhiên không có một giọt châu sa chảy xuống, "Vì sao biết rõ y không có tội, y không phải phản loạn lại giết chết y. Tân Nhất chưa bao giờ ngó ngàng đến ngôi vị đế vương kia. Y chỉ mong muốn được mọi người thừa nhận y tồn tại. Vì sao đến cuối cùng, người không thể cho y một chút tình thân? Vì sao ??"

"Mao Lợi Lan, ai là kẻ năm xưa đã giết chết tâm đệ ấy? Nàng cho rằng chỉ trẫm sai? Chỉ mẫu hậu, phụ hoàng sai?" Công Đằng Khoái Đấu lạnh lùng gạt nàng ra, người có lỗi với Tân Nhất không phải ai mà nhiều nhất chính là nàng.

"Nếu không phải người bắt ép y, y sẽ không làm như vậy!" Nàng gào lên như thể muốn trút hết xót xa trong lòng, "Người không cho y một đôi cánh hoàn thiện, Thái hậu và Tiên hoàng vứt bỏ y khi y chỉ là đứa trẻ. Còn người, và cả huynh đệ người cũng chế giễu y. Tất cả là do mấy người, bằng không Tân Nhất, Tân Nhất cũng sẽ không đi đến bước đường này, tự ôm lấy cái tội danh mà không phải do mình làm !!!"

"Lợi Lan, từ bao giờ nữ hài năm ấy biến thành thế này?" Hắn bi thương nhìn nàng, biểu muội hắn từng yêu thích nhất, "Lợi Lan a ~ nếu quay lại trẫm sẽ không cưới nàng, sẽ không cưới nàng. Nàng yêu Tân Nhất nhưng nàng phủ nhận nó, Nàng muốn bảo vệ Tân Nhất nhưng chính nàng đẩy nó vào nguy hiểm. Nàng chưa bao giờ thật lòng! Trẫm sai, phụ hoàng mẫu hậu sai, thì nàng càng sai hơn hết thảy. Nhớ lại đi, nhớ lại những ngày tháng nàng đâm từng nhát dao vào tim đệ ấy."

Nói xong hắn đi đến trước cửa lãnh cung trầm ngâm. Đệ đệ y, vì lời nói duy nhất của một gã chiêm tinh, của một ả phi tần xuất thân thấp kém liền bị xem là nghiệt chủng. Rõ ràng cùng phụ mẫu, vốn nên được phụ hoàng, mẫu hậu yêu thương nhưng đến cuối, khi phụ hoàng thực sự băng hà(3), sự thật về thân thế mới được minh oan, lúc này hiềm nghi đã cắt đứt sợi dây tình thân. Còn nàng, lại cứ thế tổn thương y, là tất cả đều thương tổn y !!!

(3) băng hà = chết

Mao Lợi Lan ngã ngồi xuống gi.ường cứng lạnh phía dưới, đôi mắt thẫn thờ vô hồn, mông lung là những hình ảnh thuở ấu thơ, thuở niên thiếu và chỉ mới đâu đây...

ngandong2_500.gif


Một hài đồng ăn vận mỏng manh, quần áo không hề thích hợp với hoàng cung quệt nước mắt cắn một miếng màn thầu khô cứng. Y là Công Đằng Tân Nhất, Thất Hoàng tử của Đông triều quốc, bị mọi người khinh thường. Đứng một bên nhìn tiểu cô nương đang chơi đùa, không hiểu sao bỗng thốt lên:

"Lợi Lan, ta thích muội !"

"Phế vật hoàng tử như ngươi, đời này kiếp này, suốt đời suốt kiếp đều không xứng với ta." Nàng cao giọng nói rồi chạy vụt đi.

Y lại nghĩ nàng xấu hổ không muốn thừa nhận.

ngandong2_500.gif


Thiếu niên mười tám tuổi đứng trước một cô nương xinh đẹp, nhẹ giọng nói, trong mắt là ôn nhu ai cũng muốn nhận được:

"Lợi Lan, chăm sóc bản thân thật tốt, ở trong cung có quá nhiều nguy hiểm, muội phải cẩn thận hơn trước."

Nàng lại không cho là phải, đáp lời: "Hứ, ta không ngốc mà không biết mấy chuyện này. Ngươi lo cho bản thân ngươi đi kìa."

Thế nhưng y tự cho nàng quan tâm mình kêu mình chăm sóc bản thân.

ngandong2_500.gif


Người nam nhân tiêu sái tuấn dật, tuy hốc hác nhưng không giảm đi sự tinh xảo của ngũ quan. Y sắp chết, cả người đầy máu, nhất là dòng máu đen ngòm không ngừng chảy ra từ miệng, thều thào với người xiêm y(4) lộng lẫy đang ôm lấy mình:

"Lợi Lan, ta không thể ở cạnh nàng nữa, cũng không thể bảo vệ nàng nữa, nàng phải đối đãi với chính mình thật tốt, ăn thật no, ngủ thật ngon."

Nàng rơi nước mắt lã chã, nức nở nói: "Ngốc tử, ngươi còn dám nói nữa ta đánh chết ngươi. Tân Nhất, ngươi không được ngủ, ta còn chưa nói thật lòng mình mà... Tân Nhất, thực xin lỗi, Tân Nhất, ta yêu ngươi, thật đấy."

Y, mãn nguyện, nhắm mắt lại, cuối cùng nữ nhân ấy cũng yêu y !!

(4) xiêm y = quần áo, trang phục

Kết thúc, kết thúc thật rồi.

Y không ở cạnh nàng nữa, nàng còn tồn tại trên đời này làm gì?!

Lợi Lan mỉm cười chua xót, cả đời này, vinh hiển nàng hưởng được không phải ít, là vô cùng nhiều nhưng tình ái lại khiến nàng lâm vào khốn cảnh, là nàng ngu muội, là nàng nợ y, là nàng tự lừa mình dối người. Tất cả là tại nàng.

Lợi Lan khẽ tháo dây buộc tóc, từ từ quỳ xuống theo đúng nghi thức của một Hoàng hậu, nàng muốn, đến chết đi vẫn phải thật xinh đẹp !!

"Thiên Thánh Hoàng đế anh minh, thần thiếp tội tình chồng chất, mong muốn được ban ba thước lụa trắng, rời khỏi thế gian, đến nơi cực lạc hối lỗi."

Công Đằng Khoái Đấu xoay người, thống khổ nhìn nàng.

"Lợi Lan, nàng cam tâm tình nguyện?"

"Khoái Đấu, tâm ta buông rồi, huynh không còn là trượng phu của ta nữa, ta cũng không phải thê tử của huynh. Duyên phu thê của chúng ta vốn dĩ từ đầu đã không có thì cần gì níu kéo? Y chết đi, ta còn cần phải sống?"

"Được, giải thoát như thế là tốt nhất. Ta*, nàng và đệ ấy đã dày vò lẫn nhau quá nhiều."
* Lúc này Khoái Đấu không xem mình là Hoàng đế chỉ nói chuyện bình thường với Lợi Lan


"Khoái Đấu" Nàng ngước gương mặt lên làm hắn như thấp thoáng thấy nữ tử hồn nhiên trước đây, "Xin lỗi huynh, còn có... cảm tạ huynh."

Công Đằng Khoái Đấu khoát tay, đi nhanh về trước, quân lệnh truyền ra: "Na Nghi Lạp Chu Khổng Hoàng Hậu Mao Lợi thị, tâm tính tàn nhẫn, không xứng đáng với ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, tước bỏ quyền vị thành Phế Hoàng hậu của Đông triều quốc. Để hối cải về tội lỗi, ban ba thước lụa trắng !!!"

Công Đằng Khoái Đấu rời đi, cảnh cửa lãnh cung khép lại, khép cả thanh xuân tranh đấu của nàng.
 
- Tên: ShinxRan_000

- Bút danh (nếu có): Spum-chan

- Phần thi muốn tham gia (viết fic hay review): Viết fic

- Bài dự thi vòng sơ khảo: Ngày bồ công anh nở hoa

Chúng tôi cứ như vậy, ôm chặt lấy nhau giữa trời bồ công anh trắng xóa. Vòng tay chúng tôi siết chặt đến nỗi làm đau đối phương thế nhưng lại không ai nỡ buông bỏ. Chúng tôi thật muốn hòa vào làm một thể, đời này kiếp này vĩnh viễn không bao giờ xa nhau.

Ngày hôm nay, anh hồi quang phản chiếu.

Tôi đẩy anh đi dạo trên ngọn đồi nhỏ, đã muộn giờ ngắm bình minh, vậy thì ngắm ngọn núi xa xa chìm trong mây trắng cũng không tệ. Chúng tôi trò chuyện với nhau, từ năm bảy tuổi cho đến hiện tại, giống như một đôi vợ chồng già đã ở bên nhau qua mấy chục xuân hạ thu đông, bỗng một ngày ngồi nhìn mây trời lại nhớ chuyện xưa, cười kể lại với người bạn già bên cạnh.

Sau đó lại ngắm hoàng hôn, ngắm trời đêm với muôn ngàn vì tinh tú.
Rồi lại về nhà, ôm chặt lấy nhau ngủ một giấc.

Và đến sáng hôm sau…

Anh đi.

Anh nằm bên cạnh tôi, hai mắt khép lại, yên bình như đang ngủ, chỉ là hơi thở đã không còn.

Tôi không biết mình có cảm xúc thế nào nữa.

Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy mọi âm thanh đều đình chỉ, vạn vật chìm vào yên tĩnh, còn đáy lòng thì rất lạnh.

Tôi không khóc, nước mắt của tôi đã sớm chảy cạn vào ngày tôi gặp lại anh.
Tôi yên lặng xuống gi.ường, chỉnh lại tư thế nằm cho anh, ém kín chăn, sau đó ra khỏi phòng.

Tôi mở máy tính lên, muốn xem anh đã viết đến đâu. Đây là thứ ghi lại sự tồn tại của anh, tác phẩm đầu tiên cũng là cuối cùng của anh, tôi nhất định phải hoàn thành nó.

Nhưng bất ngờ thay, câu chuyện của anh đã gần đi đến hồi kết.

Chàng thám tử đã tiêu diệt tổ chức thần bí, thế nhưng lại không may bị chấn thương nặng.

Anh đã viết đến đó.

Không biết là anh vô tình hay cố ý bỏ lửng mất đoạn cuối cùng.

Tôi cười, xóa đi một đoạn rồi viết thêm vào.

Chàng thám tử đã tiêu diệt tổ chức thần bí, anh ta trở về Nhật Bản, tìm lại người yêu của mình. Cả hai sống bên nhau hạnh phúc đến cuối đời.

Nếu ngoài đời thực chúng ta phải mang một kết thúc đau thương, vậy tại sao lại không để cho “chúng ta” trong tiểu thuyết có được một hồi kết hạnh phúc.

Viết xong, tôi gửi mail bản tiểu thuyết cho bố của anh, chắc chắn ông sẽ để nó được xuất bản.

Sau đó lại giấy ra giấy và bút, viết hai lá thư, một lá cho bố mẹ tôi, một lá cho bố mẹ anh.

Tôi lái xe mang thư đi gửi, lại mua thêm hai can dầu hỏa nhỏ.

Về đến nhà, tôi đặt hai can dầu hỏa xuống đất rồi đi vào bếp, lấy ra sáu can dầu hỏa nhỏ khác đã mua từ trước.

Vì để anh không phát hiện, cứ hai tuần một lần tôi mới mua một can dầu hỏa nhỏ.

Tôi nói với anh rằng, mua dầu hỏa để tẩy sạch kính, vặn đinh vít, bu lon đã gỉ sắt cho dễ dàng hơn.

Tôi dùng toàn bộ tám can dầu hỏa ấy, tưới dọc theo biển hoa bồ công anh và quanh nhà gỗ.

Một mồi lửa, sắc đỏ nhuộm kín trời xanh.

Tôi đi vào phòng ngủ, lên gi.ường, ôm lấy anh, áp đầu vào ngực anh.

Lồng ngực anh đã không còn tiếng tim đập nhưng chút độ ấm sót lại vẫn khiến tôi cảm thấy an tâm.

Anh ích kỷ, chẳng lẽ tôi thì không sao.

Tôi không muốn cô độc trong thế giới không có anh nữa, mười năm không có anh tôi như con thuyền không định hướng chơi vơi giữa biển rộng ngút ngàn.
Mười năm đó sao có thể gọi là sống, chỉ là tồn tại mà thôi.

Tôi không muốn trải qua những năm tháng ấy thêm một lần nào nữa.

Cũng không muốn để anh một mình ở thế giới xa lạ.

Cho nên tôi ích kỉ, từ bỏ cuộc sống này, từ bỏ bố mẹ, từ bỏ bạn bè, từ bỏ những người yêu thương tôi, chỉ vì được đến bên cạnh anh.

Tôi nhìn qua khung cửa sổ, hoa bồ công anh buông mình giữa biển lửa rợp trời.
Cánh hoa trắng muốt bay giữa không trung như hoa tuyết buông xuống trần gian, thánh khiết sạch sẽ tựa như năm tháng thanh xuân dừng lại ở tuổi đời mười bảy của chúng ta.

Mười năm chờ đợi mỏi mòn, hi vọng rồi tuyệt vọng, tựa như gốc hoa đang đắm mình trong biển lửa, mĩ lệ đến tàn khốc.

Và khi cánh hoa trên nền trời chạm vào biển lửa, vẫn là bụi về với bụi, đất về với đất. Tựa như sáu tháng hạnh phúc bên nhau cuối cùng cũng phải đặt dấu chấm hết.

Kỳ thật, em trồng bồ công anh còn vì một điều nữa.

Bồ công anh, ngày hoa nở cũng là ngày hoa tàn.

Anh và em, cũng cùng rời khỏi thế gian này trong khoảng thời gian đẹp nhất đời người.

Khi gặp lại, chắc chắc anh sẽ trách em phải không.

Nhưng có sao, chỉ cần em làm nũng một chút, anh sẽ tha thứ cho em thôi.

Đúng không, Shinichi.
 
cho em hỏi là nếu trích một đoạn 1000 từ từ fic của mình tâm đắc nhất thì fic đó phải hoàn rồi hay là chưa hoàn cũng được ạ?
 
Chào BTC!

Cho mình hỏi một chút, thời gian đăng kí là từ 15/11-15/12, vậy có nghĩa sau 15/12, event sẽ chính thức bắt đầu và sẽ được bốc số có đúng không?

Event dự kiến sẽ kéo dài trong khoảng bao lâu?

Cảm ơn vì đã đọc! Mong nhận được phản hồi!

Sề.
 
cho em hỏi là nếu trích một đoạn 1000 từ từ fic của mình tâm đắc nhất thì fic đó phải hoàn rồi hay là chưa hoàn cũng được ạ?

Xin lỗi em vì rep chậm trễ nhé. Em trích dẫn đoạn fic từ fic nào cũng được, không nhất thiết fic phải hoàn. Cám ơn em đã quan tâm đến event ;))
 
Chào BTC!

Cho mình hỏi một chút, thời gian đăng kí là từ 15/11-15/12, vậy có nghĩa sau 15/12, event sẽ chính thức bắt đầu và sẽ được bốc số có đúng không?

Event dự kiến sẽ kéo dài trong khoảng bao lâu?

Cảm ơn vì đã đọc! Mong nhận được phản hồi!

Sề.

Vì có sự thay đổi người trong BTC nên bọn ss đang làm lại kế hoạch tổ chức event, chậm nhất là ngày mai sẽ đăng thời gian diễn ra event cụ thể nhé.
 
Thông báo: Thời gian dự kiến tổ chức Event Viết và Review


- Từ 15/11 - 15/12: Thời hạn nộp đơn đăng kí.

Tuy nhiên, BTC có thể chốt hạn đăng kí trước ngày 15/12 tùy thuộc vào số người đã qua vòng sơ khảo. Việc người chơi đã qua vòng sơ khảo mà đăng kí sau cùng vẫn có khả năng bị loại.

- Từ 17 - 18/12: BTC thông báo kết quả vòng sơ khảo, lập topic cho người tham gia viết bốc số. Thứ tự bốc số là thứ tự đăng kí tham gia.

Lưu ý: Những người chơi đăng kí sớm hơn sẽ có nhiều quyền lợi hơn. Do vậy, BTC khuyến khích các thành viên có mong muốn tham gia event đăng kí càng sớm càng tốt.

- 19/12: BTC sẽ tiến hành gửi đề cho các thành viên tham gia phần thi viết.

Lưu ý: Trong khoảng thời gian này, đề nghị các thành viên tham gia event online thường xuyên để bốc số và nhận đề.

- Từ 19/12 - 2/1: Diễn ra phần thi viết.

- Từ 3/1 - 12/1: Diễn ra phần thi review.

- 20/1: Kết thúc event.

Trên đây là thời gian dự kiến của event. Trong trường hợp có bất kì thay đổi nào, BTC sẽ thông báo ngay tại topic này. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ event!
 
Em có 1 thắc mắc, ở trước có đoạn nói: mỗi người tham gia viết fic sau khi qua vòng sơ khảo sẽ bốc 2 theme, viết tối đa 3333 chữ. Vậy trong 15 ngày phải hoàn cả 2 theme hay hoàn xong 1 theme thì sẽ được bốc theme tiếp theo?

Bài dự thi fic có công khai tên tác giả hay không? Hay sẽ đăng theo mã số?

Em cảm ơn ạ!
 
×
Quay lại
Top