trang4869

Jeepin xD
Thành viên thân thiết
Tham gia
13/7/2011
Bài viết
462
Kakaka, hôm nay phá lệ làm một cái fic mới, fic này cũng dựa theo một cuốn truyện tranh nhưng mình không nhớ tên, tiếc hùi hụi:KSV@15:Trong fic này sẽ có nhiều điều mới mẻ, ai ủng hộ được thì tks nhé :)

Author: ShinRan_foreverlove
Category: Shoujo, Sad, Funny, Romance,...

Giới thiệu nhận vật:
KenhSinhVien.Net-shinichi-kudo-detective-conan-11007379-337-360.jpg

Kudou Shinichi​
Cậu ta là một kẻ kì quái, 17 tuổi, con nhà danh giá, học giỏi, thông minh xuất chúng, ngoại hình đẹp, gương mình chuẩn, đặc biệt giỏi thể thao và nói chung là hội đủ mọi yếu tố cần thiết của một "Mr.Right" đối mọi cô gái trong trường tuy nhiên...anh ta không hoặc chưa bao giờ có bạn gái chỉ vì đơn giản "Tôi ghét yêu đương phiền phức, lũ con gái chỉ như nhau thôi và tôi không định tìm kiếm một ai"
KenhSinhVien.Net-1176280278-lectionran.jpg

Mouri Ran​
Đây là học sinh mới chuyển đến trường THPT Teitan, bề ngoài xinh xắn và rất ít nói, hầu như cô chưa nói chuyện với cứ bạn bè nào của trường và vô cùng đáng nghi. Bề ngoài luôn mơ mộng, bất cần đời và lạnh nhạt nhưng ít ai biết được một bí mật khủng hoảng của cô "Tôi là một con ma cà rồng, gia đình tôi đã chuyển tôi đến trường này mặc dù chỉ mỗi ông bà nghĩ rằng làm thế sẽ tốt cho tôi"
KenhSinhVien.Net-vermouth-version-2-by-hallow777.jpg

Chả ai biết tên cô ta là gì?​
Cô gái xinh đẹp này là dì gái đi du học xa của Ran Mouri, biệt danh là một loại rượu vang mạnh Vermouth, vô cùng xinh đẹp và có đôi mắt sắc như dao cạo nhưng lại khá vui tính khi nói chuyện cùng cô cháu, dĩ nhiên cô ta cũng là ma cà rồng
KenhSinhVien.Net-kogoro-mori-lacht-komisch-1-.jpg

Tên lão này là Kogorou Mouri​
Đây là bố của "con ma cà rồng" Ran kia, ông ấy nát rượu và khá vui tính nhưng đôi khí, tính khí không được bình thường và ông cũng rất yêu đứa con gái của mình vì biết nó không được như bao đứa trẻ bình thường khác, như cố gắng bù đắp, ông sẵn lòng chiều nó mọi điều nó muốn
KenhSinhVien.Net-640px-eri-kisaki.jpg

Kisaki Eri​
Đây là mama của Ran, bà là một cô luật sư xinh đẹp của Tokyo, đến bây giờ vẫn rất nhiều người thắc mắc tiếc rẻ tự hỏi tại sao bà lại làm vợ của một kẻ như ông Kogorou
....Còn khá nhiều n/v, thân chào, mong ủng hộ, chap mới sẽ sớm có
 
Chap 1: Hoàng tử-Ma cà rồng

Mùa xuân năm 20xx
Dưới nắng xuân rạng ngời của buổi sớm, ánh nắng soi qua hàng cây xanh thắm và rọi xuống mái trường trung học bình yên tên Teitan, sự nhộn nhịp và náo nhiệt của trường học phủ khắp mọi ngóc ngách của ngôi trường, dưới sân bỗng vang lên tiếng la cổ vũ cho ai đó"
"Shinichi Kudou, cố lên" "Shinichi" "Shinichi", cái tên được lặp đi lặp lại hoài không chán, một tên trong đội bóng bịt chặt tai than thở"
-AAAA, ồn quá đi
Và ngay lập tức bị đáp trả "Chậc, cậu lại ghen tị chứ gì?".........Thế nhưng có màng gì, tiếng ồn hét tên của anh chàng ấy vẫn không dứt, chàng trai có cái tên đó đang mải mê đuổi rượt quả bóng đến quên tất cả mọi thứ xung quanh, anh trông thật rạng ngời và tỏa sáng như một hoàng tử với khuôn mặt hoàn hảo lạnh như băng dễ dàng chiếm được cảm tình từ bất cứ cô gái nào..

-Này, tin đồn Shinichi ghét con gái có thật không đấy? Một cô gái khẽ hỏi khi ngồi trên những bậc thềm và ngắm anh chàng đắm đuối
-Ừm, ai cũng biết đứa con gái nào thổ lộ với cậu ta đều bị từ chối mà, chắc tin đồn cũng từ đấy mà lan ra, thậm chí cậu ta còn rất ghét con gái đụng vào người nữa. Một cô khác nhận xét
-Rắc rối nhỉ, hình như điều đó làm nên sức hút của một người như cậu ấy. Lại thêm ý kiến khác
-Ừ, có lẽ... Cuộc trò chuyện diễn ra khá sôi nổi giữa các "bà thím nhiều chuyện" của trường nhưng duy chỉ có một người ngồi im lặng
Thế rồi bỗng dưng câu chuyện lại chuyển chủ đề, đúng là "Học sinh", gì cũng nói được:
-Này, cậu đã nghe bản tin sáng nay chưa? Về ma cà rồng ấy, quả giống y như tớ nghe kể, bọn chung giống hệt con người nên không thể phân biệt được, lang thang và hút máu người khác. Cô gái ra vẻ hiểu biết
-Eo, sợ quá đi mất, sao không bắt chúng lại cơ chứ?
-Họ có quyền mà, không có chứng cứ nữa chứ, thế thì sao làm gì họ được. Ghê quá, mà sao họ lại thích máu nhỉ, ngon không? Hay tớ thử xem nhé, nào nào, lại đây! Kakaka, tiếng ồn vang lên, cô bé tóc ngắn làm khuôn mặt đáng sợ đủ để dọa con nít 3 tuổi ấy chạy theo một cô nàng khác
-Dù sao hút máu thì cũng thật kinh khủng, cậu có nghĩ vậy không hả, học sinh chuyển trường? Bạn nữ quay về phía Ran nãy giờ vẫn laàm thinh à hỏi cô, nét mặt vẫn thế "Uhm, tớ nghĩ vậy"
Đúng vậy, thật kinh khủng..khi nghe các cậu nói vậy..thật kinh khủng bởi vì mình là ma cà rồng

Trong lớp vang lên giọng ồm ồm của thầy giáo, lại một tin mới nữa từ chính phủ về những con ma cà rồng, cô gái tên Ran ngồi bên cửa sổ và lặng lẽ nghe hết từng lời " Họ nói bây giờ chúng không hút máu người nữa, tuy nhiên vẫn rất nguy hiểm cho chúng ta..."
Lại mấy lời của bọn học sinh chen vào "Tớ nghe nói răng chúng rất sắc nhọn để có thể dễ dàng cắn phập vào cổ ta" :(
Sẽ không ai nhận ra đâu nhỉ, hôm qua mình đã mài bớt thực sự rất đau Bất giác đưa tay lên hai chiếc răng nanh và tự phân vân, cô thở nhẹ
-Éc, chúng có thể bay và xé thịt chúng ta! Sợ hãi, một đứa kêu lên
Trời ạ, ngu ngốc, không đời nào
-Vậy có cách gì để tiêu diệt chúng không? Một người thắc mắc
-Dĩ nhiên là có, nhớ lấy, nếu cậu đưa thánh giá ra thì chúng sẽ bị thiêu sống ngay lập tức vậy nên các cậu hãy mang theo một cái bên mình đề phòng!
-Ồ, thật à? Có vè như khá nhiều người tin
Ánh mặt trời len lỏi qua khung sắt và chiếu những tia sớm vào Ran, ánh bạc óng lên những tia nắng dội, cây thánh giá trên chiếc cổ hiện ra, một sự thật phũ phàng nếu ai tin vào lời nói thánh giá sẽ khiến ma cà rồng bị thiêu
Giờ ăn trưa, đề tài này vẫn không chấm hết
-Có lẽ chúng không ăn đồ ăn bình thường, phải, chúng rất sợ tỏi.
CẠCH! Tiếng đũa vang lên khi Ran khẽ gắp nhánh tỏi và đưa lên miệng ăn, thậm chí giờ nghỉ chơi cô vẫn chỉ có một mình mặc dù cũng nhận được khá nhiều lời mời mọc từ các cô bạn cùng lớp..



Như mình đã nói từ đầu rằng đây chỉ là fic mình viết theo đúng như bộ truyện trên, mình không nhận công mình tự sáng tác, dù sao mình cũng chỉ muốn đem lại hương vị mới cho mối tình đẹp trong Conan nên nếu ai muốn ủng hộ thì cứ ủng hộ còn ai muốn dừng thì mình sẽ dừng chứ làm ơn đừng ném đá. Dù kết cục có thể sẽ khác truyên, ai muốn nói mình đạo thì cứ nói:KSV@07:

Làm ơn chỉ mình cách post nhạc trên ksv, please:KSV@18:

 
Gặp gỡ

▶️

Hình như cô gái này đã mau chóng chuyển thành đề tài mới để bọn con gái lắm điều bàn tán xôn xao rồi thì phải, một cô nói:
-Này, tớ vừa mời nhỏ đó ăn nhưng nó từ chối đấy. Tớ chưa bao giờ thấy nhỏ đó nói chuyện với ai từ khi chuyển đến, nó nghĩ nó hơn mọi người chắc? Đồ dở hơi
-Hả, ý cậu là Ran Mouri à, chắc cậu ý thích như thế. Một người bạn cùng bàn đỡ lời "Mà nói cho cùng cũng xinh đấy chứ, thế nên mọi người mới gọi là Công chúa băng"
-Gì cơ? Ghê quá đi. Cô ta cố tình la to lên cố ý để Ran nghe thấy, mặc dù vậy, cô vẫn phớt lờ đi, hình như bên kia bàn, một nhỏ có mái tóc màu nâu đang chăm chú nhìn Ran.
Trong nhà vệ sinh không còn một bóng người, mấy tia nắng khó khăn lắm mới xuyên qua những lỗ hổng bên khung cửa, tiếng nôn ọe phát ra bên trong căn buồng nhỏ, rõ ràng không ai khác mà là tiếng của Ran Mouri "Mình không chịu nổi nữa rồi, đây là cách con người sống chứ không phải dành cho mình. Tiếng nước xả vang lên, bao nhiêu đống thức ăn cô đã cố nuốt gần như được đẩy ra ngoài hết, ngồi dậy và cầm lấy bịch máu lợn còn tươi dán mác nước ép cà chua, cô nhẹ nhõm cắm ống hút và "ăn" lấy "ăn" để.
Tới khi ma cà rồng tuyệt chủng, họ phát hiện máu lợn có khả năng thay thế máu người.. "Thật là ngu ngốc, mình chưa bao giờ uống máu người, kể cả ba mẹ mình cũng vậy" và cô bắt đầu nhớ lại cách suy nghĩ của mấy người bạn cùng lớp mình về ma cà rồng "Có chút không công bằng, nhưng thôi kệ, cứ lờ họ đi vì đây đâu phải lần đầu tiên họ nói những điều như thế", cô bé nhận xét với tâm trạng dường như đã khá lên một chút.

Chuyến xe tàu điện sắp bắt đầu, Ran đứng chờ ở trạm và nhận được cuộc gọi từ người chú họ tên Hakuba Saguru, nội cung dường như là ông chú ấy đã có gì đó nhầm lẫn và hút máu của "ai đó" mà thậm chí còn chẳng biết "ai đó" có phải là con người hay không, khi say dường như ông ấy quên hết mọi thứ và hầu như không còn phân biệt được gì nữa. Cô gái trẻ chỉ suy nghĩ được duy nhất một sự thật rằng "Mình thật sự rất ghét con người"
LẠC CẠCH..LẠCH CẠNH, tiếng cửa tàu đang mở, Ran bước lên và chọn một chỗ ngồi cho mình, hôm nay cô thấy quá mệt mỏi vì nhận được tin tức từ người chú của mình và dự định làm một giấc mặc dù lo sợ sẽ bị trễ tàu như lần trước, thật là đoảng! XOẠCH, lại một người kế đến bước vào, gương mặt này đối với các cô gái thì không còn xa lạ nữa, chính xác thì anh ta là tên thám tử nổi tiếng trong trường với biệt danh "Hoàng tử" tên Shinichi Kudou, trên tay cầm cuốn sách trinh thám dày cộm, tai đeo dây phone và ung dung tiến đến ngồi gần cửa sổ, vô tình ngồi cạnh một đứa con gái đang ngủ khò khò quên hết trời trăng mây nước. Bất giác mũi Ran như đánh hơi được thứ mùi gì đó..ngọt và thơm kinh khủng, tất cả mọi giác quan đều bị kích thích mạnh mẽ.."Mình..mình muốn ăn nó
-Này, này! Ddang mê man mơ màng trong hương thơm ấy đột nhiên có một giọng nói trầm và ấm vang lên bên tai, cô nàng chớp mắt lơ đãng và nhìn thấy một gương mặt sợ hãi xanh mét, dần nhận thức được và Ran phát hiện ra, môi mình đang chạm vào làn da trên cổ anh chàng ấy, chừng 10s sau hay khoảng chừng ấy thời gian cô bật ra xa và chỉ kịp lấy tay che miệng kêu "A" lên một tiếng.
Thật không may, anh ta không có vẻ gì là bình tĩnh và thậm chí mồ hôi còn ròng rã trên mặt, sợ hãi:
-CC..Cậu làm gì vậy? Giọng cậu ta run run và như thể đang kinh tởm lắm
Ran chỉ kịp sợ hãi há hốc "Chết thật, mình gặp rắc rối rồi!!
 
Chap 2: Tính hay quên

▶️​
Chiếc tàu điện chạy dập dồn vang lên những tiếng kêu LẠCH CẠCH thật phiền phức, gương mặt họ gần như chạm nhau, ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh như muốn nói điều gì đó "Chết rồi, mình vừa làm gì vậy chứ?"
Có vẻ cô nàng đã gặp may, cửa tàu mở và tiếng loa thông báo làm cô giật mình và lợi dụng ngay lúc đó đứng bật dậy trong suy nghĩ duy nhất "Chạy thôi!"
-Phù ~ Bên ngoài cánh cửa sắt đã đóng Ran thở phào thật nhẹ nhõm khi nghĩ rằng mọi thứ đã ổn và để chắc chắn hơn cô quay lại nhìn vào khoang tàu, thật bất ngờ, gương mặt của chàng ta tím tái đi, môi cắn chặt không rời mắt khỏi cô..tàu vẫn lướt qua cô mau chóng khi cô không nhìn về nó nữa.
"Mày đã nhầm lẫn gì cơ chứ? Hình như cậu ta mặc đồng phục trường mình. Mình nên bình tĩnh lại vì dù sao mình cũng đâu làm gì đáng ngờ?! Phải, nên quên chuyện này đi....ỦA? Nhưng mà mình đang ở đâu!!

-Thôi nào con, cũng đâu có hại gì, đâu phải con chưa bao giờ phạm lỗi này? Bà Eri nhẹ nhàng khuyên nhủ cô con gái cưng khi đang dọn bữa ăn có món gan lợn tươi máu trên bàn, thật sự bà khá là bình tĩnh khi nghe con mình kể về chuyện đã xảy ra hôm nay của nó
-Nhưng trước giờ con chưa làm gì sai cả mẹ. Cô ngúng nguẩy khó chịu biện hộ khi cho một miếng gan vào miệng mình
-Để xem nào, con bắt đầu tới trường mới và ăn cơm giống người thường đúng không? Có khi nào là tác dụng phụ không nhỉ? Bà tự hỏi khi nói với cô
-Con không biết, con chỉ không muốn chuyển trường nữa con mệt mỏi vì phải trốn chạy mọi thứ lắm rồi. Mà con thấy no lắm, con lên phòng đây
Cô đứng bật dậy khỏi chiếc bàn ăn và bước lên lầu trong im lặng để lại mình bà mẹ ngồi yên trong căn bếp trống không..
Nhưng Ran lại nhớ đến lời của chú mình và đi ra ngoài phòng khách xem tin tức về ông, thật ngạc nhiên "Đêm qua chúng tôi đã bắt được một Vampire sau khi gây chuyện ở một quan rượu địa phương, ông chủ đã xác nhận tên này uống 50 chai rượu nhưng không tính tiền, chuyện này xảy ra khi họ định lột quần áo của anh ta....." tiếng phát thanh viên đang tường thuật vụ việc bên cạnh một cảnh xô xát trong quán được người ta ghi lại, thật nực cười khi thấy hình ảnh đó của Saguru, một ông chú rất trẻ và đẹp trai của Ran, "Thật là, sao chú lại làm vậy chứ?...

CẠCH..tiếng mở cửa của bố cô khi ông từ văn phòng thám tử trở về, bà Mouri bước đến và giúp ông cởi áo khoác, ông nhìn Ran và mỉm cười "Bà này, càng ngày con bé càng xinh đẹp giống mẹ hồi trẻ nhỉ, ho ho ho! Thế ở trường mới thế nào, con quen được nhiều bạn chưa?" ông hỏi
-B..Bố nói gì vậy? Con không làm bạn với con người. Cô phản bác
-Vậy à, thôi mình vào ngủ em ạ. Ông mau chóng quàng tay lên vai vợ và mệt mỏi khi được dìu vào phòng ngủ, cô chỉ nghĩ rằng "Sao nhà này ai cũng vô tư vậy nhỉ?

Đóng chặt phòng mình và lê từ từ lên gi.ường, một bên dây của chiếc áo cô mặt tuột khỏi vai nhưng Ran chẳng buồn chỉnh sửa, nằm xuống gi.ường và miên man nghĩ ngợi về những người bạn bố cô nhắc tới, "Bạn ư? Phải rồi, cô cũng từng có bạn mà, từ lúc cô còn rất nhỏ cơ, họ cũng chơi đùa cùng cô, cùng cười, cùng học, cùng làm mọi thứ nhí nhố trẻ con. Nhưng ánh mắt của họ.......KHÔNG, mình không cần những thứ như thế!"
Hai ngày sau
Ding dong..ding dong..chuông reng báo hiệu giờ ăn trưa tới, lại cái tiếng ồn áo của lắm đứa vang oang oang "Ôi trời, tớ sắp chết đói đây", "Nhanh mua đồ ăn đi", "Làm gì đấy, tớ bỏ cậu bây giờ"...........
SOẠT..SOẠT..tiếng lục lọi túi đồ của nhân vật chính Ran "Hả, kì lạ? Mình quên đem rồi sao?
Cô lang thang trên hành lang dài hẹp với đôi chân xiêu vẹo không vững "Đói quá. Mình thấy như nóng lên vậy, mình cần ăn cái gì đó, có nên gọi thử cho dì không nhỉ.., mãi suy nghĩ về cơn đói mà không để trước mặt mình có bóng ai đó nên cô cứ đi thẳng tới..BỘP, tiếng đầu cô đụng vào ngực của người đối diện
-A! Hả? Cô kêu lên khi ngước mặt nhìn, một kẻ có gương mặt thanh tú và rất đặc biệt với dáng cao khỏe, làn da trắng mịn và thái độ..kì cục
-Chào. Cậu nhớ tôi chứ?
"Cậu ta là ai? Sao lại nói vậy, mình thấy mệt quá, làm ơn tránh ra đi.. đáp lại lời chào của hotboy cô chỉ im lặng và lập tức lùi lại khi cậu ta ghé sát mặt vào mình
-??
-Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?...." nói gì?"
Bỗng dưng đôi mắt của cô mờ hẳn đi, mọi thứ trống rỗng và trở nên trắng toát lạ thường, hình ảnh duy nhất đập vào mắt cô là cái màu máu tươi thắm đang chảy trong huyết quản của kẻ đứng trước mặt, một vết màu hồng trên cổ của anh ta khiến cô thấy choáng
"Tôi đói."
 
Chap 3: Mất kiểm soát

▶️​
-Này Masumi, tớ nghe nói cậu đã tỏ tình với Kudo-kun rồi đúng không? Chuyện đó sao rồi? Ai đó đang hỏi chuyện với cô gái có mái tóc ngắn như con trai cùng gương mặt vô cùng xinh xắn, có vẻ như là một tiểu thư đặc biệt lắm, nàng ta không nói gì một lúc rồi mỉm cười đưa tay lên cằm như suy nghĩ:
-Ai có thể trách tớ chứ, cậu ấy đỏ mặt rồi nói lắp bắp đáng yêu a! Nhưng vì chúng tớ không biết nhau nhiều nên tớ nghĩ làm bạn trước sẽ hay hơn. Đưa tay hất mái tóc ở gáy thật kiêu kì, nhỏ đáp trẻ
-Ôi, hay quá đi, cậu thật tuyệt đấy! Tiếng reo khẽ vì ngưỡng mộ
-Có gì đâu.. Cô làm ra vẻ khiêm tốn nhưng thật ra chả ai biết được ngay lúc này, tâm trạng cô như hố đen sâu thẳm vì tức tối, chuyện xảy ra ngày hôm qua....

Hừ, Kudou Shinichi..
Ánh mặt trời buổi trưa chói gắt khiến mồ hôi của chàng ta đổ như tắm nhưng cũng khiến gương mặt anh thêm..quyến rũ, cầm chiếc khăn và lau lấy lau để nên anh không để ý đến người đang đứng trước mặt mình
-Kudou-kun, cậu chơi bóng đá hay thật, khi xem cậu, tim tớ cứ đập liên hồi. Cô ta thản nhiên nói về mình với gương mặt thẹn thùng
-Vậy? Ừm, cậu ta chỉ thắc mắc điều gì sau đó thôi
-Đi chơi với tớ và trở thành bạn trai tớ nhé!?
-Gì cơ? Anh kinh ngạc
-Hì, có vẻ cậu không biết nhiều về tớ, thôi được rồi, tớ tự giới thiệu vậy: Tớ tên Sera Masumi, tớ học năm hai như cậu và cũng là một thám tử nghiệp dư, gia đình tớ giàu có và cộng thêm một điểm nữa..tớ rất đẹp, thế đã đủ điều kiện để cậu đồng ý chưa?
-............Ừ, phải đấy, cậu rất đẹp nhưng có lẽ cậu đang khoe mẽ quá đáng đấy. Xin lỗi, tớ không có ý định đi chơi với cậu! Và rồi anh ấy bước thẳng đi thế nhưng Sera-chan đã kịp túm chặt tay cậu và...sự việc không ngờ tới, cậu ta lập tức thay đổi thái độ và nổi giận trừng mắt gào lên "THẢ TÔI RA, cậu nghĩ bàn tay bẩn thỉu ấy được phép chạm vào tôi à, kinh quá đấy! rồi đi một nước không quay đầu lại"

Có lẽ trong cuộc đời của cô tiểu thư này chưa bao giờ bị xúc phạm một cách nặng nề như thế, tự nhủ với lòng rằng nhất định sẽ trả thù hắn ta, cái tên thám tử đã kiêu ngạo quá thể như thế đấy.

Trở lại thực tại bên đây~
Ánh ban mai của buổi sáng trong lành, trên hành lang vắng vẻ ấy có hai con người đối mặt với nhau, cậu trai cúi xuống thật gần với cô gái và mỉm cười nửa miệng "gian tà": "Cậu không có gì để nói với tôi sao? Nhanh nào!"

Đầu óc quay quay như chong chóng, Ran thầm nhủ "Mùi này..chắc chắn mình đã từng ngửi
-Tôi không có. Cậu muốn tôi nói gì với cậu chứ? Ran hỏi bâng quơ lạnh nhạt
-Gì cơ? Cậu không biết tôi? Cậu thám tử hỏi như nghi ngờ
-Không. Cậu là ai? Cô hỏi lại khiến cậu bối rối
-Cậu không nhớ tàu điện ngầm ư? Kiên quyết làm cho cô gái "kì kì" này phải nhớ đến việc đã làm với mình, anh chàng cứ dai như đỉa
Tại sao lại khó điều khiển chính mình vậy, mình không thể hiểu, chóng mặt quá..
-Nhìn đi rồi cậu sẽ nhớ. Sao? Cậu chỉ tay vào vết đo đỏ trên cổ mình như một vết hôn và ý muốn gợi cô nhớ về việc cô đã "hôn" cổ cậu ấy trên tàu như thế nào
-Cậu bị muỗi cắn à, sao lại nói với tôi? Cô ngây thơ hỏi
-Cái gì? Tôi rất ngạc nhiên về chuyện đã xảy ra và tự hỏi một người như thế nào mà lại dám hành động như thế thì hoá ra cô còn ghê gớm hơn tôi nghĩ, nhỉ? Giọng điệu cậu ta mỉa mai đến phát ớn
"Chát", tiếng động vang lên khi cô tự tay tát mạnh vào má mình trước mặt kẻ lạ khiến cậu giật mình và còn nói với cậu "Tôi thay cậu làm rồi đấy, giờ cậu có thể đi chưa?", lại hững hờ như thế Ran lướt qua mặt Shinichi và đi nhưng cậu không cho phép điều đó, đứng chắn ngay trước mặt cô và chặn lại bằng cách dùng tay đập mạnh để dồn cô vào trường đến "RẦM" một phát
-Cậu mà bỏ đi thì mọi chuyện thêm phức tạp đấy. Khoảng cách bỗng dưng rất gần đến mức cô nghe thấy mùi hương thoang thoảng của cậu
"Sau ch.uyện ấy tôi không tài nào ngủ được, đó là lần đầu tiên chuyện như vậy xảy ra với tôi, tôi không biết đó là gì nữa. ch.uyện ấy thật quái đản nhất là đối với một người lạ, không, một kẻ như cô mới phải. Nên đừng có giả vờ nữa mà chí ít phải xin lỗi vì đã làm tôi mất ăn mất ngủ chứ? Tôi thật sự không muốn bận tâm đến một kẻ như cậu nữa" Cậu ta nói thật nhiều trong khi ran cúi mặt để tránh né
Nhưng đột nhiên cô ngẩng mặt lên và cậu hốt hoảng thật sự, đôi mắt bỗng dưng sáng lên lạ thường và mạnh bạo bước nhanh đến cậu gần hơn nữa mặc cho cậu oai oái lên hỏi cô đang làm gì nhưng vẫn không quan tâm, cô đang rất đói và chỉ muốn "ăn" nó, năm chặt cánh tay của Shinichi và giống như là...đang cố ôm lấy cậu vậy, trong tích tắc ấy dường như thời gian chậm lại, gió thổi tung mái tóc cô khi đã nằm gọn trong vòng tay anh, trông họ bây giờ chẳng khác gì một đôi tình nhân đang ..hò hẹn vậy..
Cố làm gì đó đến mức nhón chân thật cao mặc dù chúng đang run bần bật, cô như muốn nhảy cẫng lên và...chu môi ra để "hành sự" gì đấy tuy nhiên một sự thật đau thương rằng *Cô ấy quá lùn*. Cô ấy cứ tiếp tục run bần bật để cổ anh nhưng vô vọng, không biết tự dưng sao anh ta lại dịu dàng "Đứng yên đi" và chừng vài giây sau, cô giật mình tỉnh khỏi cơn mộng mị giữa ban ngày vụt chạy như bay khiến cậu không kịp đuổi theo.

Lúc đấy bỗng dưng một tên bạn của Shinichi bước tới.....
 
Chap 4: Tính tò mò

▶️​
-Này Shinichi, cậu đang làm gì đấy? Ai đó bước tới gần chàng trai trẻ đứng làm thinh giữa hành lang trông không và đặt tay lên vai cậu hỏi
-Không gì hết. Cậu ta chỉ cộc lốc trả lời như thế rồi quay đi

Giữa buổi sáng vào giờ nghỉ trưa đột nhiên có một sự kiện làm nhốn nháo học sinh trong khuôn viên trường, ai nấy cũng xuýt xoa trầm trồ khi tiếng giày cao gót vẫn nện cồm cộp trên mặt đất và đi đằng trước "thứ" gây chú ý ấy là một chú cún lông vàng nho nhỏ đáng yêu, họ khen gợi khi nhìn thấy một thân hình mĩ miều của cô gái lạ:
-LỘNG LẪY QUÁ!!
-SIÊU QUYẾN RŨ! Và cứ trố mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có mái tóc màu bạch kim chóe lên khiến mọi người cứ nổ mắt, ông thầy giật mình khi mùi hương ngọt lịm bay ngang qua, người phụ nữ ấy hất nhẹ mái tóc một cách kiêu kì và cười mỉm bí ẩn, đoán đúng rồi bạn ạ, chính là dì của Ran, Vermouth.
Bước vào lớp của Ran để tìm con bé, cô tiến đến gần hai đứa trẻ đang đùa giỡn và định hỏi "Này, các cháu..." thì "BỐP", tay của Sonoko đã đập thẳng vào gương mặt xinh đẹp đó chỉ vì lỡ tay, Vermouth trừng mắt trong khi hai đứa con gái kia chả biết mình đã làm gì rồi đột nhiên cô tiểu thư kia rú lên "ÔI TRỜI, đúng là gu của mình"
"Hở, con bé nói gì thế nhỉ?"
"Nhìn ngực của cô ấy kìa", cô thì thầm vào tai cô bạn mình
-Gì cũng được, thế ran đâu cháu? Bà dì rốt cuộc cũng đã nói ra vấn đề chính mà bà cần tìm với mấy con nhóc
-Chắc là bạn mới chuyển đến, kia kìa cô ạ, cháu nghĩ bạn ấy đang ốm?! Nhỏ chỉ tay về phía cô gái đang nằm gục trên bàn gần cửa sổ, mái tóc đen rủ xuống mệt mỏi. Không nói gì, dì Ran bước đến gần con bé, đặt tay lên vai nó và lo lắng "Này, cháu ổn chứ? Dì đã nói với thầy rồi. Đi đây với dì chút nhé?" nhưng chỉ nhận được cái gạt phắt từ con cháu vì Ran cứ tưởng lại một người bạn nữa đến "làm phiền", dì gái cũng chẳng kém khẽ cúi xuống nói vào tai Ran "Ran Mouri, là dì của cậu mà". Nhận ra giọng nói dì, cô bé bật dậy với vẻ mặt xanh xao "Dì? Dì đây rồi"
Cô khẽ xoa trán Ran và lôi cháu ra ngoài vườn "ăn trưa"

Dưới gốc cây táo lớn ở bên tường rào cổng, hai dì cháu ngồi đó và ngắm cảnh, chốc chốc tiếng chim cứ "Kreccccc keeeee" trên mấy tán cây um tùm, mặt nước trong long lanh dưới tia nắng làm dịu bớt tâm hồn "đầy ứ" của nhỏ..Ran hút RỘT RỘT bịch máu tươi dì cô đưa cho và thỏa mãn với cơn đói cồn cào trong bao tử từ sáng và rồi họ nói về nhiều chuyện, chuyện trường lớp, bạn bè...
-Còn một bịch nữa nè, cháu uống không? Người đàn bà tóc vàng mỉm cười duyên dáng nhìn cháu
-Nếu họ phát hiện ra cháu là ma cà rồng thì chắc chắn họ sẽ phân biệt đối xử, rồi sau đó lại phải chuyển đi, cháu thực sự không muốn đâu! Cô bỗng dưng lo sợ
-Hahaha, nghiêm túc đó chứ? Dạo gần đây cháu mất kiểm soát sao? Vui nhỉ, hai lần rồi à
-Không phái chuyện cười đâu, cháu chưa bao giờ như thế và cũng không thích họ
-Đừng quá lo, ở tuổi cháu dì cũng vậy, rất khó kiềm chế trước những người có dòng máu ngọt. Bà trấn an
-Nhưng dì ơi, dì đã bao giờ uống máu người chưa ạ? Nó có vị như thế nào nhỉ, có ngon hơn máu lợn không?
-Chà, dì chưa bao giờ uống nhưng dám cá là tuyệt nhưng chỉ cần một lần thì cháu sẽ nghiện nó, rất đau đớn để từ bỏ mà không có biến chứng, hơn nữa còn ảnh hưởng dài lâu. Nhưng mà thôi dừng ở đây nhé, tò mò quá sẽ không hay đâu, con hiểu ý dì mà, phải không? Rồi bà xoa đầu cô bé, bước ra sân trường rồi đến khi leo lên chiếc mô tô đen vẫn không ngừng vẫy tay "Đừng quên buổi biều diễn cuối tuần nhé"
-Vâng ạ! Mouri đáp
"Mình tò mò, mình tự hỏi với mùi hương ngọt ngào đó nó sẽ có vị gì" Ran lê bước đi và nhớ lại hình ảnh chiếc cổ thơm nức mùi máu của anh ta nhưng rồi lại tự bảo quên đi là hơn.

Sân bóng vắng lặng không còn ai ngoại trừ một chàng trai, đôi chân không ngừng tâng bóng nảy lên nảy xuống với đôi lông mày đầy vẻ suy tư
"Chuyện gì vậy nhỉ? Cô ấy bị điên à, làm mấy chuyện như vậy..rồi giả vờ như không biết gì sau đó ôm thì mình.." má hắn đột nhiên nóng bừng và đỏ gay, quả bóng được tâng mạnh hơn nữa, mạnh tới mức muốn bắn đi
"Phải, cô ấy thật kì lạ...và mình cũng vậy"
 
Chap 5: Điều kỳ thú

▶️​
Sau khi đã dọn dẹp sân trường mệt bở hơi tai, Ran vô tình nhìn thấy một căn nhà kho cũ kĩ và hơi tồi tàn tuy nhiên khi ghé mắt nhìn qua tấm kính cửa sổ bị vỡ một lỗ to cô bắt gặp chiếc đàn ghita lấp lánh được dựng cạnh chiếc ghế xoay (Ran rất mê đàn ghita cũng như chơi giỏi), cô đỏ mặt nghĩ "Muốn chơi ghê" rồi nghiêng người và phát hiện cửa mở, chẳng khác nào "mỡ treo trước miệng mèo", nàng loay hoay nhìn quanh như đang định chôm chỉa gì đấy rồi bước nhanh vô phòng kho.
Cầm chiếc đàn trên tay và ngồi xuống ghế, cô điều chỉnh dây đàn lên âm và "Bắt đầu", những sợi dây cước rung rinh phát ra âm thanh khiến Ran hài lòng mỉm cười. "Tôi thích ghita, vì khi chơi nó tôi không màng gì đến xung quanh nữa" rồi cứ như thế cô miệt mài say mê chơi một bản cổ điển cho đến khi kết thúc, thở mạnh nhẹ nhõm với gương mặt rạng ngời hạnh phúc mà không biết rằng có ai khác đang "BỐP BỐP BỐP" vỗ tay"
-Hay, hay quá! Tiếng nói làm cô giật mình vụt lại nhìn, thì ra là bạn nữ tóc ngắn có chiếc cài trên mái tóc cùng lớp cô
"Suzuki, sao cậu ấy lại ở đây?" cô tự hỏi khi nhìn thấy vẻ mặt ngái ngủ của cô gái đó, hình như từ lcus đầu cậu này đã có chủ ý trùm kín chăn và vùi mình ngủ một giấc ở đây, thế rồi cô đến và...chuyện sau đó các bạn tự hiểu.

Cô ấy chạy đến bên tôi và không ngừng nói "Học sinh chuyển trường-cậu thật tuyệt, tuyệt-quá tuyệt!" rồi nắm chặt lấy tay tôi mà rằng "Tham gia cùng chúng tớ nhé?"
-Sao? Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy đến nữa rồi
Dãy núi bên kia sông in đậm xuống mặt hồ, mặt trời chạng vạng đỏ như màu máu chiếu bóng tôi nằm dài lên mặt đất và còn thêm bóng của một người nữa, Sonoko, cậu ta vẫn đi theo sau tôi như thế từ lúc về đến giờ khiến tôi bực mình:
-Sao cậu cứ đi theo tớ hoài thế? Ngọn gió thật đáng ghét làm tóc tôi bay rối tù mù
Lại bước tiếp và làm ra chiều ngây thơ cậu ta bảo "Ơ? Không, nhà tớ cũng đường này mà :D. Nhưng này, cậu chơi ghita từ khi nào thế?" Nhưng đáng tiếc tôi đã chạy nhanh thật nhanh với hi vọng thoát khỏi cậu ta ấy vậy mà vẫn không yên lỗ tai
-Này, cậu tham gia ban nhạc đi? Nài nỉ tôi và làm mặt đầy đáng thương nhưng tôi vẫn thản nhiên
-Đã bảo tớ chơi cho vui mà! Quả thật tôi nói đúng suy nghĩ của mình, tôi chỉ chơi đàn để xả xì-trét thôi
-"Chơi cho vui" sao? Cậu không thấy uổng phí tài năng của mình sao? Hãy tập cùng nhau và biểu diễn một show hoành tráng ở lễ hội, đó là ước mơ của tớ và tớ cần cậu để hoàn thành nó! Tôi chán ngấy với việc lắng nghe người khác khi họ cần tôi "giúp đỡ" cho lợi ích của họ
-Đã bảo là tớ không muốn mà, cậu cần tớ lặp lại bao nhiêu lần nữa đây? Tôi kiên quyết đến ngang bướng
-Tại sao chứ? Nếu cậu vào ban nhạc thì cậu sẽ được chơi ghita tùy thích, bất cứ lúc nào cậu muốn. Hay cậu có vấn đề gì ngại thì cứ nói với tớ? Tớ sẽ giúp cậu. Lời đề nghị ngon ơ của cậu ấy làm tôi hơi lựng khựng tìm lí do
-Tớ phải học
-SAO? HỌC? ỌE! Tôi ngạc nhiên khi thấy thái độ đó của cậu ta, chẳng nhẽ do đó tệ đến thế sao "Bạn tôi ơi, cậu nhàm chán nhỉ, dồn hết tuổi trẻ để học sao? Cậu tính trải qua thời học sinh mà không có chút kỉ niệm nào sao? Còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, cậu thích bỏ thời gian quý báu ấy chỉ để học sao? Ngàn tỉ tỉ việc cậu ta nói tôi đều đã nghe qua và tôi không có ý định đổi khác chúng
-Ừ, đúng thế đấy tuy nhiên tớ vẫn mong thời gian ấy sẽ trôi nhanh hơn, tớ sẽ chơi ghita ở nhà và tớ thích ở một mình. Tôi chặn họng cô ấy vì biết trước mấy câu khác cô sẽ nói, quả đúng như tôi đoán cậu ta bực lên và la lớn "Chúng tớ sẽ làm tốt mà không cần có cậu, rồi cậu sẽ hối tiếc cho mà xem"
-Vậy thì chào! Chỉ đợi có thể tôi nhanh quay đi nhưng "PẶC", cậu ấy vội nắm lấy tay tôi "Quên hết những gì tớ vừa nói đi, vào đi mà, tớ cầu xin cậu đấy" rồi túm lấy tay tôi bằng cả hai bàn như thể cần tôi lắm nhưng..nhất quyết không là không, tôi từ chối lần cuối
-Thế thì sáng mai bàn tiếp vậy! Cô túm lấy túi xách của mình rồi đi, Ôi trời ơi, tôi chưa bao giờ thấy ai dai như thế cả, đời tôi muốn yên bình mà sao không ai để tôi yên hết vậy? Lúc đi cô ấy quay lại nhìn và hỏi tôi "Cậu có thể mỉm cười không, như thế này này" rồi trưng ra một nụ cười toang hoác ngớ ngẩn hơn bao giờ hết thế nhưng tôi im lặng và cậu ta chỉ bảo "Thật là công chúa băng à?"
Nắng chưa tắt và gió quật qua lại, vờn mãi đầu tóc tôi, nụ cười vẫn không hiện lên trên đôi môi màu hồng của chính mình..
Đêm, ngước nhìn qua khung sắt sơn màu trắng đục tôi thấy ánh trăng hiện rõ mồn một qua đám mây âm u, ôm chặt chiếc đàn trên tay và vẫn không ngừng nghĩ ngợi đến lời mời của bạn cùng lớp ."Vui đấy"

Thầy giáo đang bảo cả lớp đem dụng cụ gì đó và như mọi khi tôi vẫn chẳng đem, xung quanh thật chán và ồn ào quá thể, Sonoko cùng cô bạn nữa tiến về phía tôi đề nghị cho tôi mượn dụng cụ, tôi nói mình tự làm được và cậu ta tức giận ném xuống bàn làm tôi giật nảy cả lên:
-Thôi được-vậy tiếp tục chuyện hôm qua nhé?
Tự dưng mồ hôi xuất hiện trên trán khi cậu ta cười khẩy một cái thật gian tà......
 
Chap 6: Không thể chịu nổi cậu

▶️​
-Tớ đã nghe rồi, cô ấy đàn hay lắm, hê hê! Giọng cười bán nước của tiểu thư nhà tài phiệt Suzuki khiến người ta dễ sợ, bạn của Sonoko, Kazuha Toyama thích thú "Thật không? Tớ cũng muốn nghe nữa, cậu có chơi lại không, cậu sẽ ghé vào câu lạc bộ và chơi chứ?"
-Không, tớ còn phải đi về sớm nữa. Ran lãnh đạm trả lời
-Chuyện đó không quan trọng, quan trọng ở chỗ là tớ phát hiện ra tài năng này, giấu những thứ như thế chẳng phải rất hèn hạ sao Ran Mouri? Nham hiểm đến mức ghi rõ hai chữ lên mặt ấy, Sonoko che miệng khúc khích và rồi làm bộ la toáng lên "Tớ tin rằng sô phận đã sắp đặt để chúng ta gặp nhau. LÀ DO SỐ PHẬN! SỐ PHẬN!" Rồi cô ả mau chóng khều Kazuha như để ra hiệu, cô kia cũng không vừa lập tức ùa theo "Tớ cũng nghĩ như vậy"
"Họ làm sao vậy nhỉ?" Ran tự hỏi và với sự gây chú ý của họ, Masumi bên dãy kia đã cáu gắt "Các cậu to mồm quá đấy. Sao mà tập trung được" nhưng đáp lại cái ánh lườm nguýt của cô ta, Sonoko chỉ quay sang làm bộ mặt "thiệt đáng sợ".
-Dù sao thì cậu đã nghĩ về nó chưa? Cậu thay đổi ý định rồi phải không? Đừng có ngại ngùng, nếu muốn tham gia thì cứ nói đi! Nàng ta dây dưa mãi cùng với Toyama "Phải đó, cậu hãy tham gia đi"
-Hôm qua tớ đã nói rồi mà, tớ không muốn và tớ mong các cậu đừng hỏi chuyện này nữa, thật đấy. Cô thật tâm kiên định về việc sẽ không tham gia vào bất cứ chuyện gì liên quan đến cộng đồng của con người
-Nhưng cậu không thể suy nghĩ lại ư? Dù bọn tớ đã cố sức lập ra câu lạc bộ nhưng không giỏi mấy, tớ đã rất vui khi nghe kể về cậu. Bọn tớ cần học ai, cần thu nạp điều gì thực chất còn chẳng biết...Kazuha thật lòng thật dạ nói những suy nghĩ của mình
-Xin lỗi. Cô đáp nhẹ
Sau một hồi ưu tư suy nghĩ cuối cùng "cô gái đỏng đảnh" cũng lại bắt đầu:
-Được, tớ hiểu! Nếu thấy khó quá thì cứ đến thử xem? Cứ thử một lần trải nghiệm cảm giác ở CLB đã rồi hẵng quyết định. Thế nào, tuyệt quá chứ hả? Sau đó bọn tớ hứa sẽ không nói gì về lựa chọn của cậu đâu! Lời đề nghị cuối cùng của cô, nắm chặt lấy tay Ran và khẩn thiết đến mức tội nghiệp..
-Thử á? "Thế thì có khác gì tham gia đâu"
"Nếu Ran Mouri mà tham gia thì bọn sẽ làm bất cứ việc gì, bất kì việc nào làm cậu hài lòng", Sonoko ngửa mặt lên trời mà rằng làm Ran phì cười, cô nhỏ nhẹ "Cho dù các cậu có làm những việc này thì......" nhưng chợt thấy mấy bản mặt ròng rã nước nên lại thôi "Thôi được rồi, tớ sẽ đi, chỉ bây giờ thôi", cô thở dài ngao ngán.
"HOAN HÔ, HOAN HÔ, vui quá đi" Không thèm quan tâm đến xung quanh, hai cô gái nhảy cẫng lên vỗ tay nhau vui sướng đến phát run, bên kia dãy bàn, bức tượng gỗ điêu khắc lên hình gương mặt anh chàng Shinichi đang bế cô gái tóc ngắn Sera dưới con dao hiện ra.. "Liệu tụi nó có hiểu được tác phẩm đầy sáng tạo tỉ mỉ này" (T/g phì cười :)))


Sau mấy rặng cây xanh thắm trong sân trường rải đầy nắng vàng ươm, bóng mát che phủ hai con người "rảnh rỗi", anh chàng có nước da ngăm đen và giọng nói Kansai đậm chất đang ngồi đối mặt với anh chàng đẹp trai nổi tiếng nhất trường, Kudou Shinichi
-Được rồi, tớ bắt đầu đây! Anh da ngăm còn cố tình đeo thêm cặp kính râm bí hiểm
-Ừ. Tên thám tử đáp gọn
Đây là bạn của Kudou mới chuyển từ thành phố miền Tây đến đây học, là một tên hám gái (sr fan) và chuyên gia chụp hình của mấy nàng xinh xinh tuy nhiên, anh ta là một thám tử tài ba chỉ kém nhà họ Kudou một vế trong cách xử lí vụ án.
KenhSinhVien.Net-hattori-heiji1.jpg


"Tên: Mouri Ran; Tuổi: 17; Giới tính: Nữ", "Tớ biết cả rồi" Cậu ta nhảy vào họng tên bạn ngồi
Hattori tiếp tục nói khi nhấn nút trên chiếc ipad và chuyển đổi hình ảnh gương mặt của Ran to lên, một tiếng bíp nhỏ vang lên
"Cô ấy mới chuyển đến đây, mọi người gọi cô ấy là công chúa băng. Xinh xắn nhưng ít nói và thái độ cũng lạnh lùng đó là lsi do mà cô ấy bị gọi như vậy. Có lẽ cũng vì vậy mà cô ấy không có bạn và luôn cô đơn, nếu như cô ấy hoạt náo thêm tí nữa chắc chắn cô ấy sẽ rất nổi bật, chán thật.." cứ sau mỗi lời giới thiệt như thế cậu thám tử này lại chuyển một hình ảnh mới ở mọi góc độ của nàng "công chúa" cho đến khi xuất hiện một bức ảnh làm Shinichi...đỏ mặt tuy chỉ là thoáng qua vẫn kịp nhìn rõ, cậu lập tức hỏi:
-Cái gì vậy? Rõ ràng không giấu vẻ tò mò và bực bội
-Đó là một bí mật, thôi bỏ qua đi. Tên láu cá mau chóng đổi hình khác "E hèm, dù sao thì, tiếp tục thôi, có rất nhiều người đã tỏ tình với cô ấy nhưng đều bị từ chối hết", hắn khẽ rùng mình khi nhớ về hôm nọ bạn hắn bị từ chối thật nhanh gọn..

-Hãy hẹn hò với tớ! Gương mặt như cà chua cúi gằm không dám nhìn thẳng vào đối phương e ngại đưa bó hoa choa Ran nhưng tuyệt nhiên cô bước thẳng kèm với một câu "Không"
"Nhưng đó có thể là điểm hấp dẫn của cô ấy, rất nhiều chàng trai đã tỏ tình với cô ấy, tớ thất cô ấy cũng dễ thương nhưng không phải kiểu của mình, đó là tất cả những gì tớ biết", chàng trai kết thúc.
-Không. Tớ muốn biết cổ có cư xử thô lỗ hay không hoặc là cô ấy thích ai hay thích cái gì đó? Anh chàng này thắc mắc về điều kì lạ nhất mà Heji từng thấy
-Ôi, sao cậu có thể nói vậy về một người dễ thương như cô ấy chứ, cậu đúng là đồ tồi, Quí-Ngài-Ghét-Phụ-Nữ ạ! Lão da đen cười nham nhở
-Vậy lén chụp ảnh con gái thì có nên làm không, cậu là biến thái à? Shinichi không vừa trả đũa
-Nhưng tại sao một Kudou Shinichi, người ghét "nữ" trong từ "phụ nữ" lại có hứng thú với một cô gái như cô ấy? Sao cậu tò mò thế, thích cô ấy rồi à? Lại tiếp tục tra tấn tên bạn của mình và cười như điên lên, Shinichi ngó lơ quay sang chỗ khác và trả lời bâng quơ:
-Không có gì, chỉ là tớ không biết cô ấy thuộc kiểu người nào? Mà cậu nói cái quái quỉ gì vậy, tớ mà thích kẻ như cô ta sao?
-Kekekeke, nhìn cậu cứ như đang giả vờ, mà cũng đỡ. Tự dưng tên láu lỉnh tiến đến chạm vào vai Shinichi "Nói thật, tớ cứ tưởng cậu hứng thú với tớ" và lãnh ngay một cú vật đau điếng "CHẾT NÀY!!" của Shin-chan.
Khi chỉ còn lại một mình với cái ipad mà anh bạn "tốt bụng" cố ý để lại, cậu nằm dài dưới gốc Sakura và trông lên đám mây có hình thù kì lạ nghĩ ngợi mông lung, những hình ảnh cậu tưởng tượng khi cô từ chối kẻ khác và khi cô đột nhiên hôn cổ cậu ["Công chúa băng" và "kẻ tâm thần"]
"Càng tìm hiều về cô nàng này lại càng thấy bí ẩn hơn, cái quái gì vậy chứ? Thật là..Phải, không còn gì để nghĩ nữa đâu"
Một lần nữa cầm lên và xem những bức ảnh trong chiếc máy, cô nàng cũng bình thường như những cô gái khác mà thôi, hay nghe nhạc bằng chiếc phone, học nữ công gia chánh..., chỉ tại vì cô đã làm mấy hành động kì quặc đó mà làm cậu phải nghĩ nhiều quá thế này.

Shinichi POV
Tôi đang ngắm nhìn hình ảnh của một cô gái sao? Mà thậm chí còn rất ư là xa lạ nữa chứ...haizzzz
Đột nhiên bức hình lúc nãy làm mắt tôi như muốn nổ, phải rồi, cái tấm vừa nãy làm mặt tôi nóng ran lên, trong phòng thay đồ dưới cái ánh nắng chói chang của mặt trời, nước da cô ấy trắng ngần mặc dù tôi chỉ nhỉ nhìn được nửa cái lưng khi cô ấy kéo áo lên thay.....ĐỒ CHẾT TIỆT!! Tại sao tôi lại có thằng bạn biến thái thế này? Nhấn xóa không do dự, tôi ghét chúng, hay đúng hơn là..ghét ai nhìn thấy chúng.

"Tại sao vậy? Tớ lại không....ghét cô gái như cậu"
 
Chap 7: Hiểu lầm (p1)

"VÙ" một cái, cơn gió nào đi qua đây mang theo bóng hình của người tôi đang mong "nhớ", phải rồi, mái tóc đen óng dài quá lưng, nước da trắng mịn và đôi mắt thật lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cái máy nghe nhạc nhỏ xíu trên tay, tôi như bị mất hồn và dán mắt không rời khỏi gương mặt nghiêng nghiêng trong gió chiều ấy. Một khoảng nắng in lên bờ má hồng nhạt khi mấy cành cây trên cao xen kẽ nhau, lông mi dài cong vút làm tôi đứng nhịp thở...
"Tại sao tớ..lại không ghét cô gái kì quặc như cậu?

Ran Mouri POV
Tôi đang ngồi dựa lưng vào một thân cây nhỏ đằng sau sân trường, từ đây có thể ngắm đằng xa xa là những dãy núi trùng trùng điệp điệp được bao phủ bởi mấy đám mây mở ảo nhiều hình thù kì lạ, với những nóc nhà rải đầy dưới chân núi..và rồi nghĩ ngợi đến thái độ của hai cô bạn cùng lớp, họ thật thú vị, tôi tự hỏi họ tính làm gì khi không biết chơi chứ? Nhất định tôi sẽ tìm dịp tốt để từ chối họ, có lẽ đó là những suy nghĩ cuối cùng trước khi đám không khí trong lành lùa qua làm tôi chìm dần vào cơn mê êm dịu. "Khịt khịt", tôi hít hà nhiều hơi khi biết "Lại là cái mùi máu ngọt ngào ấy", nhất quyết không chịu mở mắt ra và đưa tay bịt lấy mũi. Ưm, cảm giác khó chịu quá rồi cố bóp chặt hơn "Chỗ này chắc có nhiều người có mùi máu thơm như vậy, mau đi đi! Tôi im lặng ra lệnh trong..đầu

Có lẽ khi nhắm chặt mắt cô gái ma cà rồng này đã không tưởng tượng được rằng cái dáng vẻ cao lêu nghêu của tên đó đang cúi xuống ngắm nhìn mình trong câm nín và rồi hắn đưa tay sờ vào một bên chiếc headphone màu hồng nhạt trên tai của Ran; "Này", chàng trai trẻ kêu lên
-!. Ran bất ngờ mở mắt ra ngay lập tức
-Giờ cậu có thể nghe tớ nói, tớ đang gọi cậu đấy, không nghe thấy à? Đôi mắt cậu không biểu lộ cảm xúc gì cứ như trống rỗng và kề sát mặt cô
-Sao? Cậu muốn gì? Ran hỏi với giọng bình tĩnh "Chuyện gì vậy...sao cậu ta.."
-Cậu có chuyện cần giải quyết đấy, cậu và tớ, chúng ta... Cậu hơi bối rối khi nhìn gần cô
-Không! Ran chỉ đáp lại với ánh mắt cực kì khó chịu rồi đưa tay lên bóp mũi một lần nữa trước sự kinh ngạc của Shinichi
"Có nên chống lại không nhỉ, có lẽ mình nên quen dần.." Ran thả tay ra để thở lại bình thường và đứng dậy thật nhanh nhưng chợt bị Shinichi dùng tay..ấn đầu cô ngồi xuống nghe tiếng "BỘP" một cái
-Ở yên đấy, tớ có chuyện muốn hỏi : Nhìn tớ này, cậu có thấy khuôn mặt xanh xao này không? Do ai biết không? Cậu chỉ tay lên mặt mình mong cô sẽ hiểu, Ran im lặng như trời trồng rồi bảo "Tôi không biết cậu đang nói gì. Tại sao tôi lại...và cậu đang làm gì thế hả?", cô ám chỉ việc anh đặt tay lên đầu mình như thế, Kudo chả nói thêm mà chỉ buông ra rồi tiếp lời:
-Đó là vì tớ đã nghĩ về cậu suốt đêm và không ngủ được, vì không thể không nghĩ về nó được. Về cậu: khuôn mặt của cậu cứ lảng vảng trong đầu tớ cứ như tớ không còn là tớ..vì tớ cứ suy nghĩ chuyện đã xảy ra giữa hai chúng ta"; Cậu ta đang nói về cái gì vậy?
"Và tớ rốt cuộc đã tìm ra nguyên do..đó là vì tớ đang yêu. Điều này còn khá mới mẻ với tớ, sao lại có chuyện tớ thích một cô gái kì lạ như cậu. Cậu rất xinh nhưng tại sao lại cư xử kì quặc như vậy?" và Shinichi cứ nói mãi không thôi về điều đang xâm lấn trái tim và lí trí cậu
"A... cậu ta trông rất ngon mắt...cậu ta có..vị như thế nào nhỉ?...", mặc cho sự cố gắng đến mấy khi nói những ngượng ngịu này của Shinichi thì Ran lại đỏ mặt nghĩ về "mùi vị" của cậu và rồi cô nghĩ mình thật điên, tiếp tục đưa tay giữ cánh mũi mình không hít thêm chút gì cái vị ngọt lành đó nữa. Shinichi khi nhìn thấy hành động đó của cô nàng thì chỉ còn cách chụp lấy bàn tay cô và nói "Cậu lại cư xử kì cục rồi. Đừng có làm như vậy nữa" tuy vậy mà hết lần này tới lần khác, cậu chụp tay này thì cô lại đưa tay kia lên và cứ thế họ đấu "võ tay" đến khi mệt nhoài và thở hồng hộc...
 
Chap 7: Hiểu lầm 2

▶️​
"PẶC" "PẶC" "PẶC"
PHẠCH PHẠCH PHẠCH PHẠCH PHẠCH
Tiếng múa tay của hai kẻ ngớ ngẩn nhất trần đời đang thi nhau, người nắm người tiếp tục giật ra đến khi cả bàn tay cô đã nằm gọn chặt trong cái nắm tay của anh, mồ hôi rơi đồm độp trên gương mặt của hai người và cuối cùng Shinichi vẫn là người mở lời:
-Cho tớ hỏi một câu: Tại sao cậu lại làm thế với tớ? Cậu có thích tớ không? Không do dự chàng ta vào thẳng vấn đề cần nói
-Cái gì? Ran vẫn chưa ngừng thở gấp hỏi ngược lại
-Tớ hỏi là cậu có thích tớ hay không? Nếu cậu làm vậy vì có tình cảm với tớ thì tớ sẽ xem cậu như bao người bình thường khác. Tớ cũng có thể coi cậu là nhút nhát và nói dối không biết mình đã làm gì, trả lời đi, tớ nói có đúng không? Cậu tự tin với những mớ suy luận mà bao đêm đã dằn vặt tìm ra mong cô xác nhận chúng nhưng có vẻ như cậu không đúng rồi, Ran cúi mặt nhìn xuống đất rồi cất tiếng cười "Haa Haa...để tôi đi", cô ra lệnh
-Hả? Cậu bỡ ngỡ
-Buông tay tôi ra và khoan, đứng yên tại đó! Cô tuột khỏi tay cậu và bảo cậu như thế khi cậu định bám theo, Ran lùi lại và lùi lại đến khi cô thấy an toàn với khoảng cách này sẽ không nghe thấy mùi thơm của máu nữa "Được rồi, cậu đứng đấy nói đi". Chậc, đó là một khoảng cách không hề gần chút nào và rồi Kudo bước đến thêm nhưng cô nhanh chóng bảo:
-Tôi đã nói với cậu lời xin lỗi rồi còn gì, chỉ là nhầm lẫn thôi và tất cả chỉ có vậy, không phải là tôi thích thú với cậu hay yêu mến gì cậu đâu. Cô giải thích thật rõ ràng và tàn nhẫn
-Thật vậy sao? Anh cố xác thực điều mình vừa nghe thấy
-Đúng! Cô kiên nhẫn đáp
Và cậu chàng lại được thể tiến thêm hai ba bước "Hôm qua cậu có đi tàu điện không? Tất cả đều chỉ là nhầm lẫn sao? Cậu không nhớ thật à, hay cậu là một diễn viên đại tài?", anh nói những lời đó khi đã tiếng sát vào người cô và giọng anh thất vọng "Bây giờ trông cậu như một con nhỏ thích làm mấy trò kì quặc. Cậu là cái gì chứ, cậu là ai mà khiến tôi lúng túng như vậy? Sao tôi phải mất công vì một kẻ điên như cậu, cậu phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng" Anh hét lớn, đôi mắt xanh ánh lên vẻ bực tức hiếm thấy
-Ai cần cậu hiểu? Tôi có bắt cậu phải hiểu đâu, tôi không nghĩ là phải giải thích cho cậu hiểu, tôi cũng không định ra vẻ tốt đẹp trước mặt cậu đâu nên cậu nghĩ sao thì tùy. Và tôi cũng không định dây dưa với cậu thêm nữa, nếu cậu chấp nhận xem nó là nhầm lẫn thì hãy quên chuyện này đi, tôi đi đây, tôi mong là cậu đừng cư xử như cậu quen tôi. Và cô quay lưng lạnh lẽo bước đi trong buổi chiểu không có nắng ấy với vẻ mặt không biểu cảm, khi cậu nói những lời lẽ công kích với Ran đã làm nàng bực dọc lắm còn riêng anh, cảm xúc như chợt vỡ tan ra làm ngàn mảnh vậy.

"Vậy là sao? Đó là lỗi của mình nhưng mình nghĩ cậu ta đã đi quá xa rồi, gọi mình là kẻ điên và chuyện này.......cái quái gì vậy". Đôi mày của Mouri nhíu lại vào nhau khó chịu, cô nắm lấy tai phone và đeo vào tiếp tục nghe nhạc trong tâm trạng không hề vui chút nào.

"Chậc! Ai lơ ai chứ, cô ta nghĩ là mình thích cô ta chắc? Mình dám chắc là đầu cô ta bị gì rồi, đúng là một nhỏ điên...!" còn chàng trai, với vốn sĩ diện cao ngút trời đã không thể chấp nhận sự thực mình vừa bị từ chối.

Nhưng khi đi được một quãng khá xa rồi Ran đột nhiên khựng lại "Nhưng tại sao lại liên quan đến tàu điện nhỉ? Lần đó..."
Và rồi những mảnh ghép kí ức rời rạc được chắp nối, từ lần trên tàu điện cô đã "hôn cổ" một chàng trai và vẻ mặt kinh hãi của anh ta dành cho cô...Vụt, nhanh nhìn lại nơi lúc nãy Ran thấy được cái dáng đi lững khững của Shinichi "Cậu ta là anh chàng đó!"

Đột nhiên Sera ở đâu lù lù xuất hiện trước mắt chàng thám tử, cô ta giả vờ quay mòng mòng rồi kêu rên "Chóng mặt quá!"rồi ngã xuống đất trước mặt Shinichi những vô tình như không có tim, cậu ta đi thẳng không ngoái đầu lại......Kẻ ở lại bỗng bật dậy nghiên răng ken két "Cậu...KUDOU SHINICHI".... Hoàng hôn màu vàng rực rỡ như phủ một lớp đường lên cả khu rừng của trường nơi Ran đi ngang qua, cô nghĩ ngợi lung tung "Tất cả là vì cậu ta, mình nghĩ cậu ta chỉ là một trong vô số người ngọt ngào đó, máu của cậu ta có vị ngọt", những kí ức lại tiếp tục ùa về, lần trên hành lang và cả mới sáng hôm nay khi anh ta chạm vào Ran như thế.....Bất ngờ làm sao, cô phát hiện ra phái trước có bóng người "quen quen lạ lạ" đang đi về phía ngược lại, cậu ta đang nhìn chăm chăm vô chiếc điện thoại trên tay mình đang có tin nhắn mới
Bé Shin của mẹ!
Con không quên là phải gặp mẹ vào cuối tuần đấy chứ?!
đó là nội dung tin nhắn của anh chàng. Và rồi cũng mau chóng Shinichi đã biết cô gái đang đi về phía mình là ai, trên chiếc cầu đó, trong buổi chạng vạng hôm nay khi mặt trời chỉ còn một nửa khuất dãy núi cao và mấy tòa nhà im ắng, họ cũng nhìn nhau mà chẳng nói lời nào rồi lại cất bước đi nhanh "Phải..như vậy tốt hơn nhiều..Chỉ cần mình tránh mặt cậu ta thì sẽ không có rắc rối gì nữa. Mình thật sự rất tò mò không biết cậu ta có vị như thế nào nhưng sẽ tốt hơn nếu mình quên đi tất cả"

Và khi tấm lưng đã đối nhau, họ vờ như không hề biết đến sự tồn tại của đối phương nữa nhưng liệu hai con người xa lạ đang tìm cách tránh mặt người còn lại này sẽ có điều gì đặc biệt? Một con ma cà sống khép kín không muốn kết bạn với con người và sống một quãng đời thầm lặng với cậu bạn nổi tiếng nhất trường, bạn có tin tình yêu sẽ đến với họ hay không...........
 
Xin lỗi mọi người rất nhiều vì sắp tới đây em có chuyến đi xa nên tạm hoãn mọi fic lại mong đừng trách móc em, ai có nhu cầu em làm fic tiếp thì cứ comment em nhất định sẽ về sớm và hoàn thành nhanh nhất có thể
Han-sam-mi-ta:KSV@04:
 
Chap 8: Cho tôi ra khỏi đây

Ơ Ơ Ơ, am sò ri, vì mai mốt em mới đi nên nhận thấy sự phản ứng kịch liệt này em gắng gượng trong bện hoạn làm chap mới, mong..khục..khục..ủng hộ ạ!
▶️​
Dưới cái khí trời mơn man của buổi chiều mát rượi, trong căn nhà nhỏ vang lên những tiếng thì thào ấm cúng với căn phòng khá yên tĩnh. Ông Mouri nằm trên đùi vợ mình và bà đang ngoáy tai cho ông, bà cất tiếng nhỏ nhẹ:
-Hôm nay là chủ nhật, mình nên dẫn con bé đi đâu chơi chứ hả? Với bà Ran vẫn còn bé bỏng lắm, nó cần được quan tâm nhiều hơn vì sự mất mát vốn không nên dính liền với cuộc đời nó. Ông Mouri cười khì khì hướng mắt vào cái ti vi đang phát chương trình đua ngựa và hỏi lại:
-Bây giờ là mùa thu rồi nên tiết trời se lạnh, lỡ nó lại bị cảm lạnh thì sao? Tốt hơn chúng ta nên đi nghỉ ngơi thậm chí là vào ngày chủ nhật, anh lo nó sẽ không chịu lạnh được. Ông ra vẻ quan tâm con cái mặc dù chính ông cũng ngại cái khí tiết "hơi lạnh" đối với con người này, với ma cà rồng thì thời tiết dẫu thế nào họ cũng phải mang khăn choàng và áo khoác.
-A, Ran đâu rồi, sao anh không thấy nó? Nhận ra sự vắng mặt của con trong ngày chủ nhật ông bật dậy hỏi
-À, nó đang ở trường. Sáng nay em nói đùa với nó là trễ giờ học rồi sau đó thì nó vội chạy đến trường luôn, coi như là một bài học cho nó! Bà trả lời tỉnh bơ và cười sảng khoái, thế là hai vợ chồng cười cùng nhau, họ cho rằng thật vui khi lừa phỉnh con mình.
CẠCH..Và nắm cửa được mở ra, Ran hét lên "MẸ, LẠI NỮA!!" và nhận lấy mấy tiếng cười khoái chí của ông bà thân sinh "BAKA"
-Không buồn cười tí nào, tại sao ma cà rồng lại ngốc như vậy chứ! Ran nhăn mặt than thở
Màn hình phẳng trên chiếc TV lại chiếu một bộ phim nào đó, cô thay một bộ đồ "nửa kín nửa hở" và ngồi giữa bố mẹ nhìn thẳng về phía gương mặt điển trai đang chiếu trên phim mặc kệ ông bố đang nựng mãi bên má mình
-Hôm nay con lại ra tiệm cafe POIROT à? Con ra ngoài nhiều như vậy chắc có gì vui lắm. Bà Eri vừa đan len vừa mỉm cười
-Chỉ tại bố không làm được gì cả từ khi mở văn phòng nên con chỉ muốn giúp thêm thôi mà. Lời nói của cô làm ông bố giật mình mà rưng rưng nước mắt "Ra đó là lí do sao? Ôi con của bố thật là ngoan mà"
-Và bố dừng lại mấy cái việc đua ngựa uống bia gì đó đi, lo kiếm khách mà làm ăn kìa! Cô bực dọc nói ông bố
Mũi kim xuyên qua lại trên mảnh len khi bà mẹ nói "Rồi chúng ta sẽ phải chuyển đi nữa thôi, không thể biết trước được! Bà bình thản nói làm Ran ngay lập tức đứng bật dậy và hỏi:
-Tại sao mẹ lại nói vậy? Chúng ta phải sống như vậy bao lâu nữa đây? Con ghét như vậy lắm rồi. Con chán nản khi phải chuyển chỗ ở mãi như vậy, chúng ta không thể ở một nơi lâu hơn vậy sao?.......Lâu một chút, chúng ta không thể sống như người bình thường sao? Tiếng nói trong vắt ấy làm cả hai người còn lại đều im lặng và rồi chính cô cũng nín khẽ, nhìn về đống chuột bố cô bắt và nhốt nó trong chiếc lồng sắt sẵn sàng cho mấy cơn đói thất thường của ông đang xổng chuồng và chạy loăng quoăng một góc nhà, cô rùng mình "KYAA, VỨT HẾT ĐI"
Khi đã đứng một mình dựa vào cửa phòng, cô thầm nhủ "Mình thật sự mệt mỏi quá rồi, chơi ghita thôi!"

Khung thành bóng loáng bị nắng chiếu dội lại làm ánh lên lóa mắt trong nắng nhạt, hàng cây trong trường vơi dần lá, mấy hòn đá chơ vơ nằm đó nhìn lên các đám mấy như mớ bông bồng bềnh trôi theo gió, quả bóng màu đen trắng lăn lông lốc rồi dừng lại, hai chàng trai nằm xuống sân và thở dốc vì mệt, mồ hôi đang thấm dần chiếc áo có tên Hakuba Saguru, dấu tích của việc vật lộn với trái banh trên sân, chàng trai có mái tóc màu vàng nhạt và nét mặt giống người Tây quay sang nhìn Shinichi và cười nói:
KenhSinhVien.Net-saguru.jpg


-Thật sự thì tìm được một nàng mà cậu không ghét là một tin tốt đó chứ, chúng ta có nên ăn mừng không? Cô gái đó lạ lùng lắm à? Chàng ta thắc mắc
-Thật là, tại sao lại là một người như cô ta chứ? Tại cậu chưa gặp cô ta đó thôi, thật sự cô ta rất kì quái. Chàng thảm tử nói về cảm nhận của riêng anh với Ran
-Cô ấy trông như thế nào? Hakuba thích thú
-Dễ thương, tất cả đều ổn. Nhưng tớ cũng không hiểu tại sao cô ta lại cư xử khác lạ vậy! Shinichi che mắt cho khỏi chói và tiếp tục thở mạnh
-Gì? Vậy tốt quá rồi, cậu còn đòi hỏi gì nữa. Thử xem sao! Cậu thật khờ quá..Nếu cậu thật sự thích một ai đó cậu sẽ không cần quan tâm đến người ta như thế nào cả, cậu sẽ yêu ai đó. Cậu không cần phải hiểu gì hết, cậu chỉ cần biết rằng cậu yêu họ thôi, tớ nghĩ là cậu không hề nhận ra là cậu đang yêu đâu! Tớ biết cậu không có quan điểm như vậy, dù sao thì tớ cũng muốn gặp người đã thu hút cậu đến thế. Saguru ra vẻ thông thái và cười hiền lành
-Tớ không tin những điều vô lí như vậy, với lại không cần phải gặp đâu. Cậu trai cầm lấy chai nước và nốc một hơi khi nghĩ đến những điều cô đã nói với cậu lần trước mà chán nản. Chuông điện thoại reo lên và cậu trả lời với câu kết thúc "..Được, gặp mẹ sau"
-Bây giờ cả hai có vẻ đã tốt hơn rồi nhỉ, lúc trước còn không thèm nói chuyện. Hakuba lại cười và lấy cái khăn lau qua mái tóc ướt đẫm của mình

7h tối tại quán POIROT
KenhSinhVien.Net-yu.png
Người phụ nữ tuổi trung niên với mái tóc uốn cong úp vào gương mặt còn xuân sắc trẻ trung, cô ta ngồi đối diện với chàng trai trẻ và cầm tách cà phê sữa nóng trong tay, mái tóc dài xõa ra màu nâu đậm, gương mặt tươi tắn với nụ cười thoải mái. Đây là mẹ của Kudou Shinichi, Yukiko Kudou, bà khẽ hỏi con trai:
-Con có vẻ không khỏe. Con bị sao vậy?
-Mẹ không cần biết, sao lại muốn gặp con? Và anh lạnh tanh đáp, mặt quay đi không nhìn bà
-Bé Shin à, mẹ muốn chúng ta cùng ăn món đồ mẹ nấu và đi dạo biển như những ngày trước. Môi bà chu ra lộ vẻ trẻ con ra mặt
-Thức ăn do mẹ làm à? Con đi đây. Shincichi vỗ bàn đứng dậy và ngay lập tức Yukiko la lên "A, mẹ đùa thôi mà! Thực ra mẹ muốn đề nghị con một việc. Mẹ định lập Club dành cho một ban nhạc và không biết con có muốn tham gia hay không. mẹ cần có người phối dàn nhạc và chơi nhạc cụ"
-Lời đề nghị không hay chút nào. Tại sao con phải làm điều đó? Mẹ còn xa lạ gì cái giọng "oanh vàng" của con mà lại bảo con vào ban nhạc như một lời nói đùa thế, con chỉ muốn làm thám tử. Cậu từ chối và bàn tay không ngừng xoa mấy phím để nghịch điện thoại
-Tại sao? Bà hỏi cậu con trai ương bướng
-Vì đó là lời đề nghị từ mẹ. Và Kudo muốn kết thúc cuộc nói chuyện này, cậu chống tay lên cằm trả lời tàn nhẫn
-Bao lâu rồi mà con vẫn cư xử như vậy? Mẹ đã nói mẹ xin lỗi rồi nên con đừng cư xử như vậy nữa được không? Bà nói với giọng không cảm xúc
-Con cứ nghĩ là mình sẽ không lớn lên, khi mẹ bỏ rơi con ấy. Con đã ở nơi đó hai năm trời, cho dù không quá tệ về vật chất nhưng nó kinh khủng về tinh thần mẹ ạ. Và bây giờ mẹ muốn con xem hai năm đó như chưa từng tồn tại, chẳng phải như vậy quá dễ dàng cho mẹ sao? Sao con phải ở đây mà nghe mẹ nói chứ. Cảm xúc của anh băng giá như thế đó, đã từ lâu con tim anh mất cảm giác thế rồi, anh nói trong nhẹ nhàng
Và bà rời khỏi ghế, quỳ xuống trước mắt anh và cúi xuống "Mẹ xin lỗi, mẹ thật sự xin lỗi con, thật sự xin lỗi con, chắc con không hiểu mẹ làm gì và sống như thế nào bao lâu nay phải không?" bà thỏ thẻ khi mắt anh liếc xuống nhìn mẹ
-Mẹ đùa chắc. Mẹ đừng đóng kịch nữa, dừng lại đi trước khi mọi việc đi quá xa, dù gì thì con sẽ không làm đâu nên mẹ tìm người khác đi! Rồi cậu đứng lên và mặc kệ bà ngồi yên đó, lại bỏ tay vào túi quần và chầm chậm bước đi, tấm lưng dài ấy trông thật cô đơn.
"Gah..nó giống ai mà cứng đầu thế không biết" Cô diễn viên trẻ quay lại nhìn đứa con nhăn nhó, màn kịch vừa không thành thật là một sự sỉ nhục dành cho giới diễn viên như cô.

"Chậc", Shinichi tặc lưỡi ngán ngẩm khi bước qua khung cửa sổ trong vắt trông như mấy hàng cây được vẽ lên để ra ngoài bỗng dừng lại, âm thanh làm anh đứng sững và nhìn về nơi phát ra tiếng hát, trong như đóa hồng trắng chưa ai kịp chạm tới, như giọt sương chực chờ rơi nhẹ, du dương thiết tha "Trái tim em như là một nơi hoang phế, không ai đếm xỉa đến. Điều duy nhất em có thể làm là nhìn ra bầu trời tối tăm đó và những lúc như vậy em lại nghĩ về chúng ta. Xin hãy quay về và đưa em ra khỏi nơi đây. Em không thể làm được gì cả nhưng nếu được xin hãy đến và ôm chặt lấy em, trao cho em hơi thở. Hãy ôm chặt em trao cho em sức sống, xin hãy bên cạnh em...và đưa em ra khỏi nơi này..đưa em ra khỏi nơi này"............... Từng lời bài hát như đang được anh cố nghe hết, cố nuốt hết chúng vào tận sau trong tâm khảm để gìn giữ, cô đang ngồi bên chiếc đàn ghita và hát, liệu có phải nắng vàng quá nên trông cô như đang được đèn chiếu rọi trên khuôn mặt, mọi nơi có tiếng hát cô..phải chăng anh đang hoang tưởng bờ má mình nóng bừng và đỏ lên như thể bị tát, tim anh đang bị ai bóp chặt nên thắt lại từng cơn và đập điên lên như thế, như hơi ấm dần truyền đến, lớp băng đang bọc lấy thứ trong lồng ngực anh dần nứt nẻ....
 
Chap 9: Câu chuyện buồn (P1)

Bên khung cửa sổ màu vàng nhạt thỉnh thoảng loé lên mấy tia nắng, Ran vẫn ngồi đàn hát say sưa quên tất cả mọi thứ xung quanh, từ đằng xa, Vermouth tựa lưng vào thành quầy trong quán cạnh cô chủ nhà hàng lặng lẽ ngắm cháu gái mình trong những tiếng trầm trồ "Cô bé đó là cháu gái của chị phải không quản lí, cô bé hát thật tuyệt quá đi, tôi yêu cô ấy mất rồi~"
-Thật lãng phí khi nó chỉ ngồi quanh quẩn nên chị đã mang nó tới đây, con bé chơi ghita rất hay! Cô gái nhìn vẻ Tây Tây có mái tóc vàng óng được buộc túm lên cao nhận xét nhưng lại mau chóng gạt đi "Nhưng mà chị không thấy vui vì cứ nghĩ khi trở về nhà, nó chỉ là đứa trẻ hết sức cô đơn" Và cô kết thúc câu nói bằng mấy cái hít hà thật sâu trong không khí, vừa ngẫm vừa ngó nghiêng để tìm ra "A, mùi vị thơm ngon ấy đến từ đâu nhỉ?" và bất chợt cô nhìn về phía trước, chàng trai trẻ có đôi mắt xanh dương đượm một nỗi buồn giấu kín sâu với mái tóc đen ngang ngạnh không theo nếp, làn da trắng mịn đang chằm chằm không rời khỏi cô cháu đang ngân lên mấy khúc hát của mình trên sân khấu tới mức hé môi ra một cách vô thức.

-Này, con chưa đi à? Con đang đợi mẹ đấy ư? Hửm! Yukiko đã đến cạnh đứa con trai mình tự lúc nào và thấy bất ngờ khi nó không trả lời, bà nhìn theo mắt con "WWoa! Xinh quá, con biết cô ấy không?" Tuy nhiên, Shinichi vẫn tiếp tục bất động như thế thêm vài giây nữa và quay thẳng đi khỏi quán
-Á! cái thằng này. Bà hét lên và quay sang đi đến chỗ Vermouth, cô bạn chí cốt của bà chào tạm biệt "Ver, tôi về đây"
-Này, con trai chị rất tuyệt đấy! So handsome!! Cô đưa ngón tay cái lên và làm điệu bộ rất chi thích thú khiến phu nhân Nam Tước che miệng cười khả ố và ra vẻ khiêm tốn "Chị biết đấy, nhờ tôi cả đấy, ha ha ha. Mà thôi tôi về nhé, tôi sẽ trở lại sau, tạm biệt. Ôi con trai chờ mẹ với" Nhanh như cái chong chóng xoáy tròn bà lại ầm ầm kêu Shinichi đã đi tự lúc nào
"Chậc chậc, cô ấy chẳng thay đổi gì cả"

Biển dạt dào vỗ từng con sóng vào bờ cát trắng được nhuộm vàng theo màu nắng, mặt trời như quả trứng gà đang nhỏ dần giữa hai ngọn núi sáng trắng chói lọi in xuống mặt nước, nhỏ đang ngồi thở hắt ra nhẹ nhõm bên chiếc xích đu nhìn ra biển lớn bên chú cún của cô dì thân yêu..
 
×
Quay lại
Top