[Longfic] Phía sau hoàng hôn

iromnar66

Thành viên
Tham gia
18/11/2017
Bài viết
11
  • Title: Phía sau hoàng hôn
  • Author: Iromnar.
  • Status: Đang sáng tác
  • Pairing: Always Ran Mouri x Shinichi Kudou
  • Disclaimer: Chỉ có nhân vật thuộc về Gosho Aoyama, còn cốt truyện và tính cách nhân vật do tôi sở hữu. Mọi tình tiết trong truyện đều là hư cấu, ngoài trí tưởng tượng còn được kết hợp từ nhiều nguồn tham khảo như: lịch sử Nhật Bản, tài liệu hình ảnh của các vật dụng hay kiến trúc dùng để miêu tả.
  • Genre: General, Romance, Comedy...
  • Rating: K+.
  • Notice: Không được repost ở nơi khác khi không được sự cho phép của tác giả.
Nếu hình thức trình bày có gì thiếu sót hay không đẹp, nội dung có gì không phù hợp, cầu xin mọi người tận tình chỉ giáo vì đây là lần đầu tiên mình viết fic :)
Mình đăng lại fic vào mục này và sẽ xóa fic này trong mục bên ngoài, nhưng mình vẫn chưa biết làm sao để xóa. Xin các bạn thông cảm.
 
Chương 1

Phần 1

Tà dương đỏ rực soi bóng Hoàng cung Kudo cổ kính, uy nghi xuống Ngọc Thạch hồ yên tĩnh, hệt như một bức xích họa đẹp say lòng người, tuy cô liêu nhưng yên bình đến lạ.

Thiên nhiên trầm mặc, con người cũng ưu tư.

Trong thư phòng, ánh nến lung linh hắt bóng hai nam nhân cao lớn lên bức bình phong khắc hình long phượng.

“Tình hình chiến loạn nơi biên ải diễn biến ngày càng khó lường. Giặc Cao Ly không hề dễ dàng đối phó như chúng ta nghĩ. Bảy ngày nữa, Tướng quân Mori sẽ trực tiếp điều binh đến Kita Kyushuu để tăng binh lực và hi vọng thay đổi cục diện.” - Thiên hoàng Yusaku day day mi tâm, lời nói không giấu nổi sự lo lắng.

Thái tử khẽ đăm chiêu: “Lần ra quân này, có phải còn điều đặc biệt, thưa phụ hoàng?”

“Hoàng nhi, con đã biết sao?”

“Nhi thần không chấp nhận!!!” – Shinichi nét mặt lạnh như băng nhưng lòng trùng trùng sóng dậy, chợt cất lên thanh âm âm trầm nhưng dứt khoát.

“Trẫm biết hoàng nhi sẽ phản ứng như vậy, nhưng nếu con có thể ngăn cản, con cứ làm. Trẫm không ép…” – Yusaku chợt mỉm cười thú vị, nét mặt trầm tư giãn ra đôi chút.

“Nếu không ngăn cản được, con sẽ cùng Mori Tướng quân ra trận!” – Shinichi xoay thẳng ánh nhìn về phía phụ hoàng, lời nói vô cùng cương quyết.

“Thái tử! Trẫm không nghĩ đó là điều hay. Con không cần phải để tâm đến mức ấy, con cần phải tin tưởng vào khả năng của nàng ta! Vả lại, khoảng thời gian đó, đoàn sứ thần Tinh Vệ quốc sẽ ghé thăm chúng ta! ”

“Hoàng nhi xin cáo lui. Phụ vương an miên.”

Yusaku im lặng dõi theo bóng Thái tử vụt khuất sau cửa thư phòng: “Hài tử này vẫn bướng bỉnh và bất cần như vậy…”


Chuyện hôm qua:

Đông cung buổi sớm mùa thu.

“Bẩm Thái tử điện hạ, tiểu thư Taira xin được cầu kiến!”

“Cho vào!” – Shinichi phẩy tay về phía cung tỳ, đôi mắt lim dim còn ngái ngủ, đặt quyển binh thư xuống bàn. “Không biết nàng ta tới đây có đem theo điều gì thú vị? Mấy ngày nay cảm phong nhiệt, chỉ nằm một chỗ thật nhàm chán…”

Đám cung tỳ nhìn thấy Kyumi đến, bỗng trở nên xôn xao:

“Taira Kyumi là thiên kim tiểu thư Tể tướng. Gần đây, nàng được đặc cách gặp Thái tử bất cứ lúc nào để tìm hiểu, cũng nhờ ơn cứu mạng của Taira Tể tướng với Hoàng thượng. Sau này có thể được chọn làm Thái tử phi.”

“Nhưng Thái tử có vẻ không lưu tâm lắm…”

“Taira tiểu thư so với Mori tiểu thư mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười, Thái tử xem ra phải đắn đo đây!”

“Nhắc đến Mori tiểu thư á, nàng vừa mới vào cung cùng Tướng quân đấy! Có khi cũng sẽ ghé thăm Thái tử. Lại sắp có khẩu chiến a!!!”

Taira Kyumi đẹp tựa như nước, đôi mắt biếc đa tình, đôi môi đỏ quyến rũ cộng với những bước đi thướt tha uyển chuyển làm mê hoặc biết bao nam nhân trong kinh thành. Phải nói là đúng kiểu tiểu thư yểu điệu thục nữ, liễu yếu đào tơ, ai ai cũng muốn bảo vệ. Hôm nay, Kyumi đến gặp Thái tử để tặng chàng một điệu vũ nàng mới học được. Nàng đem theo một a hoàn và hai nghệ nhân gảy đàn cùng hợp tấu cho vũ khúc mới.

“Thần thiếp tham kiến Thái tử điện hạ!”

“Chúng nô tài tham kiến Thái tử điện hạ!”

“Miễn lễ!” – Shinichi lúc này đã rời bàn đọc sách, sang gian phòng lớn dùng cho việc tiếp khách bên cạnh và yên vị trên chiếc nệm bọc gấm đen giữa phòng. Trên chiếc bàn gỗ sưa quý là ấm trà nhài nghi ngút khói. Shinichi nhấp một ngụm trà, lòng cảm thấy vô cùng khoan khoái.

“Đa tạ Thái tử điện hạ! Nghe nói Thái tử vừa hồi phục sau cơn cảm phong nhiệt, thần thiếp đến mong tặng Ngài một điệu vũ, giúp phần nào thư giãn tinh thần.” – Kyumi tỏ vẻ thẹn thùng khi chạm nhìn vào đôi mắt màu đại dương sâu thẳm.

Shinichi nhếch nhẹ mày ngài, cảm thấy đôi chút hứng thú trước lời đề nghị này. Chàng vốn là một nam tử, tuy binh thư yếu lược, chính trị quốc gia vẫn chiếm đa phần mối quan tâm nhưng không phải là không có một chút say mê tửu sắc…(ây dà).

“Được lắm! Nàng biểu diễn thử cho ta xem, nếu hay sẽ có thưởng!”

Âm thanh thâm trầm nhưng mạnh mẽ của đàn Koto chợt ngân lên, khúc dạo đầu có phần nỉ non, ảo diệu. Đôi bàn chân nhỏ nhắn ẩn trong hài lụa của Kyumi bắt đầu nhịp nhịp và lướt đi nhẹ nhàng về phía sau rồi ra phía trước, thỉnh thoảng nàng lại nhún mình và uốn thân trên một cách uyển chuyển. Và rồi khi tiếng sáo Shakuhachi bỗng cất lên, réo rắt, réo rắt quyện hòa vào tiếng đàn khi trầm lúc bổng khiến cho vũ khúc thêm phần bí ẩn. Đột nhiên, Kyumi vung tay thoát lớp ngoại y, để lộ trang phục nửa kín nửa hở bên trong với chiếc kimono nhung đỏ thêu hoa thủy tiên trắng trễ vai. Chiếc váy được xẻ làm 4 tà với dây lụa đan xen tinh tế, tung bay theo mỗi chuyển động xoay vòng của nàng, để lộ đôi chân trắng nõn. Từng ánh mắt, nụ cười đều là tình ý gửi đến Shinichi – người đang ngồi ngẩn ngơ theo từng tiếng nhạc, từng động tác. Kyumi nhìn thấy thế thì lấy làm hài lòng lắm, càng mạnh dạn thực hiện nhiều động tác uốn lượn, gợi ra vô vàn cảm xúc.

Ai ai nhìn vào cũng chỉ nhận thấy, hiển nhiên là một khung cảnh phong tình hưởng lạc của Thái tử điện hạ, không ngoại trừ thiên kim tiểu thư Tướng quân – Ran Mori…

Tiểu thư Mori thật ra đã đứng trước Đông cung từ lâu, sau khi cùng Mori Tướng quân yết kiến Hoàng thượng, bàn về việc chiến loạn. Việc nước vừa xong, nàng vội vàng ghé thăm Thái tử, ngờ đâu phải chứng kiến một cảnh khó chịu, nhức mắt như thế này!!! Tuy vậy, nàng vẫn ngăn bọn cung tỳ vào bẩm báo, khi vũ khúc đang dở dang, sợ làm gián đoạn tâm tình Thái tử.

Tiếng song tấu đàn sáo vừa dứt, Kyumi đã kịp xoay một vòng, lướt ngay vào lòng Thái tử, nhưng sao chàng không có phản ứng gì.

“Thái tử, vũ khúc đã hoàn rồi, sao hồn chàng vẫn còn nơi nào thế?” – Kyumi tỏ vẻ nũng nịu.

Shinichi như tỉnh mộng, bất ngờ nhìn Kyumi đang ngả sát vào mình, ngập ngừng: “Ta, ta vẫn còn vương vấn điệu vũ.. Tuyệt lắm! Điệu vũ ấy tên là gì?”

“Đa tạ Thái tử đã ban khen. Đó là “Vũ khúc Hồ ly thoát xác”. Nếu Thái tử thích, thần thiếp sẽ thường xuyên biểu diễn cho Người xem!”

“Được! Ta nghĩ nàng có thể dạy lại nó cho một số cung nữ và…” Shinichi nghĩ ngợi đôi chút rồi bỏ lửng câu nói mà chuyển sang ý khác: “À, nàng có thể biểu diễn nó trong buổi đón tiếp sứ thần Tinh Vệ quốc sắp tới.”

“Tạ ơn Thái tử, thần thiếp sẽ cố gắng hết sức!”

“Tốt lắm! Nàng đứng lên được chưa. Ta hơi tê chân rồi…” – Shinichi khẽ nhếch mày, mỉm cười ẩn ý , thầm nghĩ: “Nàng ta không phải đã hơi tự tung tự tác rồi sao?”

Kyumi có chút e thẹn, bước ra khỏi lòng Thái tử. Lúc này, Shinichi cho vời cung nữ vào, định truyền lệnh ban thưởng cho Kyumi.

“Bẩm Thái tử điện hạ, có tiểu thư Mori xin cầu kiến!” – Người cung nữ chớp nhanh lấy cơ hội, bẩm báo ngay với điện hạ về Mori Ran – người từ nãy đến giờ, gương mặt đã xám đen như tro ngoài cửa.

Shinichi sắc diện chợt thay đổi, đôi con ngươi dường như sáng lên, mày ngài giãn ra hứng thú: “Mori tiểu thư? Nàng vừa đến?”

“Tham kiến Thái tử điện hạ! Thần thiếp đã đến được nửa canh giờ rồi!” – Ran Mori lạnh lùng hồi đáp, nét mặt có phần dửng dưng nhưng tâm tự nhiên phừng phừng lửa đốt.

“Nàng khách sáo rồi! Đã đến từ lâu, tại sao không vào?” – Shinichi tỏ vẻ ngạc nhiên xen lẫn chút khó chịu vì nhận ra trong giọng điệu của nàng có phần băng lãnh.

Ran Mori đưa ánh mắt trong vắt và tĩnh lặng như nước hồ thu về phía Thái tử, khiến tim chàng lỡ một nhịp. Đó chẳng phải là ánh mắt khiến chàng ngẩn ngơ trong từng nhịp vũ Hồ ly khúc sao? Shinichi đã nhìn thấy bóng hình Ran phảng phất qua vũ khúc phong tình kỳ ảo ấy, tưởng như điệu múa lúc nãy được biểu diễn bởi nàng, chứ không phải ai khác!

“Ta không muốn làm gián đoạn lạc thú của Thái tử! Vũ khúc Hồ ly thoát y ấy chẳng phải là rất hấp dẫn, mê hoặc hay sao?”

“Mori tiểu thư! Là Vũ khúc Hồ ly thoát xác!” – Kyumi bực mình lên tiếng, cảm thấy như bị lãng quên trước câu chuyện đang diễn ra.

Đám cung tỳ, thị vệ lại có cảnh hay để xem, bắt đầu tụ tập ngoài cửa, dỏng tai giương mắt chứng kiến.

“Có gì khác nhau, đằng nào thì Taira tiểu thư cũng cởi ngoại y trong lúc thoát xác cơ mà!” – Ran Mori mở to đôi thu thủy, hồn nhiên đáp trả.

“Ran Mori tiểu thư, được rồi! Người đâu, mang chiếc vòng ngọc cống vật của Nguyệt quốc tặng cho Taira tiểu thư và 10 lượng vàng tặng cho hai nghệ nhân đây!” – Shinichi lớn tiếng ra lệnh, cắt ngang cuộc khẩu chiến vừa mới khai hỏa.

“Đa tạ Thái tử điện hạ anh minh!”

“Đã đến lúc nàng nên về rồi. Người đâu, tiễn Taira tiểu thư hồi phủ.”

Kyumi về phủ, song trong lòng còn hậm hực lắm. Nàng ta từ lâu đã coi Ran Mori là cái gai trong mắt, cản bước nàng tiến gần hơn đến với Thái tử. Sau sự việc hôm nay, cái gai này còn mọc dài ra hơn nữa, làm Kyumi ngày càng nhức nhối. Nhưng không sao, Thái tử dường như vẫn thích thú với màn biểu diễn của nàng. Ran Mori dù sắc đẹp khuynh thành nhưng suốt ngày chỉ biết luyện võ, th.ân thể cứng như cành khô, làm sao sánh được với nàng?

Hết phần 1.
 
Hiệu chỉnh:
Mình xin đăng tiếp phần 2 và rất mong chờ góp ý của mọi người để các chương tiếp theo trở nên hay hơn ạ!
Chương 1

Phần 2:


Lại trở về với chuyện ở Đông cung.

“Tại sao nàng lại thích gây chuyện thế?”

“Ta chỉ nói sự thật thôi mà! Màn trình diễn của Kyuubi* quả là xao xuyến tâm hồn nha…!”

“Nàng còn gọi người ta là Kyuubi? Vậy mà không phải muốn gây chuyện sao?” – Shinichi chợt thả một nụ cười nửa miệng đầy cuốn hút. “Hay là nàng cũng học điệu múa ấy, rồi múa cho ta xem!”

“Thái tử…Ta không thực hiện được một điệu múa lả lơi phong sương như vậy đâu! Nếu Ngài thích, Ngài cứ cho vời Taira tiểu thư!”.

“Ừ nhỉ, Mori tiểu thư tuy bề ngoài có phần yêu kiều nhưng tay chân lại vụng về, xơ cứng, làm sao có thể thực hiện một điệu múa mềm mại, thoát tục như vậy? Nếu nàng điều khiển một dải lụa, quả thật chỉ như gỡ một cuộn chỉ rối.” – Shinichi đưa tay bẹo má Ran một cái, làm chiếc má phính của nàng phiếm hồng, không cần những động tác lả lơi, cũng tự nhiên mà mê đắm.

“Mặc kệ ta!” - Ran bĩu môi, khinh bỉ lời chê bai của Thái tử, đôi mày liễu nhíu lại, thầm ấm ức suy nghĩ: “Điệu múa thoát tục??? Thật ghê tởm!!!”. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, nàng lấy lại được vẻ điềm tĩnh, vừa nói, tay vừa lôi ra một hộp gỗ nhỏ, được chạm khắc tinh xảo:

“Thôi, ta không đùa nữa. Thật ra hôm nay ta đến đây là muốn gửi cho Ngài một loại binh khí mới.”

Bên trong chiếc hộp có chứa 3 chiếc phi tiêu shuriken bằng thép pha bạch kim. Chiếc thứ nhất có hình tinh thể bông tuyết với 5 cạnh cực kỳ sắc nhọn; chiếc thứ hai có hình như chiếc quạt 4 cánh cong, sắc và khoằm vào trong; chiếc thứ ba thì trông như một mũi tên. Với tài nghệ bắn cung bách phát bách trúng của Thái tử thì việc phóng loại ám khí này chắc hẳn sẽ gây ra những thương tổn lớn đối với kẻ thù.

“Thật tiện lợi và không kém phần thú vị! Nàng lo lắng cho sự an nguy của ta đến vậy ư?”

“Là sư phụ lo lắng cho Ngài!” – Ran mặt hơi đỏ, nhanh chóng trả lời.

“Thật sao?” – Shinichi tỏ ý hơi thất vọng… “Ta sẽ đến cảm ơn sư phụ sau. Dẫu sao nàng cũng đã cất công tới tận đây, hãy cùng ta ra hoa viên uống trà, ăn bánh một chút!”

“Tuân lệnh Thái tử!”.

Hai người cùng một số hầu cận vòng ra hoa viên phía sau Đông cung, rồi dừng chân tại nơi có bộ bàn ghế bằng đá cẩm thạch đã được bày biện trà bánh. Không gian thoang thoảng hương của các loài kì hoa dị thảo cộng với vẻ yên ả của mặt hồ sen bên kia cây cầu gỗ khiến cho khung cảnh trở nên vạn phần thơ mộng.

Nhâm nhi trà được một lúc, Shinichi liếc nhìn nữ tử trước mặt:

“Nàng có điều gì muốn nói phải không, sao từ nãy đến giờ nàng cứ mân mê cái bánh mà chưa chịu ăn thế?”

“À…Ta...ta muốn hỏi Thái tử cảm thấy thế nào…Ngài đã khỏe hẳn chưa nhưng nhìn sắc diện hồng hào thế này chắc là cũng 8, 9 phần hồi phục rồi!”

Đám cung tỳ, hầu cận vội tròn mắt, nhìn nhau khi nghe lời hỏi thăm từ Tướng quân tiểu thư. Thái tử điện hạ cũng không ngoại trừ. Chằm chằm nhìn Ran Mori trong giây lát, Kudo Shinichi bật cười: “Cũng một phần nhờ Ngân kiều tán của nàng đó.”

“Thái tử khỏe mạnh trở lại thật tốt! Đây là hũ mật ong rừng, mấy ngày trước lên núi gặp sư phụ, ta kiếm được đó. Nó sẽ giúp thanh mát cho yết hầu của Ngài.”

Đám cung tỳ, hầu cận mở mắt to gấp đôi lúc nãy, dù không thốt ra lời nào nhưng xôn xao trong tâm trí: “Chuyện lạ thế gian à nha!”.

Shinichi ánh mắt trở nên ôn nhu, xao động khiến Ran chợt e thẹn, mặt cúi gằm, uống vội ly trà nhài đang tỏa hương thơm phức: “Ngài nhìn cái gì, ta chỉ hơi lo cho sức khỏe của Ngài thôi. Ngài trông cao lớn, cường tráng như vậy mà chỉ qua một đêm đã nhiễm bệnh!”

“Đấy là ta bị trúng gió độc, nếu không có vòng bạc hóa giải một phần độc tính thì chắc nội thương khó lành…Nhưng mà, nàng hôm nay có vẻ nữ tính dễ thương hơn mọi ngày! Có chuyện gì bí ẩn chăng?”

“Ý Ngài là ta từ xưa đến giờ giống nam tử lắm? Hứ!”

“Ta nói đúng thôi. Nếu nàng không tin, đám người hầu cận đây có thể làm chứng.” - Shinichi liếc nhìn bọn cung tỳ, nô tài đang đứng bên cạnh, hòng tìm đồng minh. Song, chàng đâu biết rằng bọn họ đã ngửi thấy mùi chuyện lạ thế gian dần nhường chỗ cho một diễn biến quen thuộc.

Ran lườm lườm nhìn Shinichi: “Không cần…Ngài nói đúng! Ta biết từ nhỏ đã luyện võ nên không thể uyển chuyển mềm mại như nữ nhi thông thường. Ta cũng không có thời gian để tập múa cái điệu hồ ly tinh lẳng lơ ấy như tiểu thư thoát tục nhà Tể tướng kia đâu.”

Shinichi thở dài, lắc đầu: “Nàng thật nhỏ nhen, lại lôi Taira Kyumi vào chuyện này.”

Ran mím môi, nhíu mày, lặng thinh giây lát, ánh mắt giận dỗi nhưng nhanh chóng vô ưu trở lại:

“Ta không làm phiền Ngài nữa đâu. Ta….sắp ra trận cùng phụ thân nên phải chăm chỉ rèn luyện binh pháp! Hôm nay ta đến để từ biệt Ngài trước khi lên đường. Chắc cũng phải cả tháng nữa mới có dịp hội ngộ.”

Shinichi bỗng dừng mọi hoạt động, trừng to mắt, lộ rõ vẻ bất ngờ và tức giận, gằn giọng hỏi lại: “Nàng vừa nói gì???”

“Ta nói ta sắp cùng phụ thân đi đánh Cao Ly!”

“Không được!”

“Tại sao?”

“Nàng là phận nữ nhi, đi theo chỉ vướng chân vướng tay, làm rối đội quân thôi!”

“Thái tử, Ngài đừng coi thường ta! Võ công của ta cũng thuộc hàng thượng thừa. Vả lại, chẳng phải Ngài vừa nói ta cũng như nam tử sao? Ta muốn võ nghệ của ta được sử dụng đúng chỗ! Ngài từ trước tới giờ vẫn không xem ta là con gái. Ngài bảo ta thô cứng như đá, Ngài nói ta không có nam nhân nào màng để ý vì nữ công không ra hồn, trong khi ta nấu ăn cũng được lắm mà, chỉ là thêu thùa may vá không được giỏi…Ta chỉ có tài nghệ võ thuật này để tự hào một chút thôi, Ngài không được chê cười!”

“Một nữ cường nhân thì chỉ biết gây khó dễ cho nam nhân, ta nói không phải sao? Nàng thật bướng bỉnh! Chiến trường đầy nguy hiểm, cái chết đến lúc nào không biết. Nàng vụng về, lơ đãng như vậy liệu có thể toàn mạng trở về?”

“Ta dẫu có một kiếp cô đơn hay bỏ mạng nơi sa trường cũng không phiền Thái tử lo lắng! Thái tử cũng như bao nam nhân phong lưu khác, chỉ thấy cái đẹp của những tiểu thư đài các thục nữ vẹn toàn. Ta không phải Kyumi hay Kyuubi nào hết, nên ta sẽ không ngồi đây trơ mắt nhìn đất nước loạn lạc mà học ba cái điệu vũ phong tình ấy, làm vui mắt mọi người!”

“Rầm!!!” – Thái tử mặt biến sắc đỏ, tay nắm thành quyền, đấm mạnh xuống mặt bàn, nứt đôi một đường, làm kinh hồn bạt vía những người chứng kiến.

“NÀNG NGU NGỐC! Ta,…ta không phải dạng đàn ông phong lưu đào hoa như vậy! Nàng đừng vì ghen tuông vô cớ mà sỉ nhục ta hay tiểu thư Taira. Nàng ấy không liên quan đến chuyện này! Mật ong của nàng, ta không cần! ”

“Ta không ghen tuông! Ta cũng không khách sáo, Ngài không cần thì ta cầm về. Thái tử, xin cáo từ! Sayuri, chúng ta về!!!”

Ran đùng đùng kéo theo a hoàn Sayuri hồi phủ, trong đầu không ngừng chửi rủa: “Tên Thái tử trẻ con, ngạo mạn, cái gì mà thanh tao thoát tục, lúc nào cũng bênh Hồ ly tinh! Ai thèm ghen tị chứ!!! Lúc nào cũng khinh thường taaa, thật tức chết đi được!!!”.

Đám cung tỳ hầu cận vẻ mặt ngao ngán. Kết thúc câu chuyện luôn luôn là một cuộc khẩu chiến nảy lửa. Sau đó chúng lại phải tìm cách đối phó với lò lửa phừng phừng đang ngồi đằng kia…

NGƯỜI ĐÂUUUU!!! THU DỌN CHIẾN TRƯỜNG RỒI CHUẨN BỊ NƯỚC TẮM CHO TA!!!”

NHA ĐẦU THỐI THA KIA! THẬT BIẾT CÁCH LÀM TA PHÁT ĐIÊN!

Kết thúc hồi tưởng

Chú thích:

*Kyuubi: tiếng Nhật nghĩa là hồ ly 9 đuôi

Hết phần 2.
Hết chương 1.
 
Hiệu chỉnh:
×
Quay lại
Top