[Longfic] Lời Nguyền

IceAisi

Tự kỉ *Nam mô*
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/10/2011
Bài viết
186
Tile: Lời Nguyền.
Author: Ice
Rating: T
Status: On-Going
Disclaimer: Các nhân vật thuộc về tác giả Gosho Aoyama.
Pairings: Kể ra dài dòng =)) Đọc fic mình nhiều sẽ thấy rõ mình yêu những cặp nào mà =))
Genres: Horror, Drama, Psychological, Romance, Angst, Supernatural.
Note: Fic này nghĩ ra khi mình đọc xong một số truyện kinh dị và một số manga tâm lí. Mình cảm thấy mình viết thể loại Horror khá ổn đấy chứ =)) đằng nào cũng rút kinh nghiệm từ Căn phòng số 66. Đáng lẽ chưa định post đâu nhưng mà sợ để trong máy nó sẽ chìm vào quên lãng mất =))
Mọi người cứ cầm đao chém thoải mái đi =)) vì tớ thấy nó hơi ngu =))
Warnings: Vì đây là Fic hỗn tạp vừa Horror vừa Psychological, nên có thể sẽ có nhiều nhân vật bị hành hạ ^^.

P.s: Au muốn mang đi đâu là quyền của Au người khác không được phép mang đi mà chưa được hỏi ý kiến của mình. Tks ^^

Summary:
Nó đã chiếm lấy cơ thế tôi…
Len lỏi tới những góc khuất trong con người tôi…
Đánh thức những gì đen tối nhất…
Họ gọi tôi là quái vật...
Vì tôi đúng là như vậy…


Mở đầu
~o0o~


Mùa xuân năm đó, tôi đã đến đây và phát hiện ra những điều kinh khủng nhất,dường như mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu.
.
.
.
Bản tin ngày thứ 3.
Phát hiện ra hai xác chết một nam một nữ trong phòng học 11B trường trung hoc Teitan.
.
.
.
Bản tin ngày thứ 4.
Các giáo viên trong trường trung học Teitan đã mất tích ba người, thầy hiệu trưởng, giám thị và thầy giáo thể dục.
.
.
.
Bản tin ngày thứ 6.
Cảnh sát đã tìm thấy xác của Hiệu trưởng mất tích ở trong bồn cây.
.
.
.
Bản tin ngày thứ 7.
Có hai học sinh nhảy lầu, chưa xác định danh tính. Khuôn mặt bị dập nát toàn bộ.
.
.
.
Cảnh sát đã phong tỏa khu vực trường học nhưng vẫn chưa tìm được bất cứ manh mối nào....
.
.
.
Cậu có biết Toto không? Nghe nói cậu ấy vừa mới chết trong tuần đó…
Không phải đó là Thầy Fumata mà…Nhìn đi Toto vẫn ngồi kia…Cậu ấy ở ngay kia mà…
Đúng rồi là cậu ấy…Cậu ấy đang chơi trò trốn tìm đấy…Chúng ta cùng chơi được không?…
.
.
Chơi trốn tìm với Toto…..
.
.
.
Cậu có biết lời nguyền của dòng tộc đấy không?
Tớ nghe nói bọn họ là quái vật…
Chúng ta nên tránh xa họ ra vì họ là quái vật…
.
.
.
To be continue…...
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Temmmmmmmmmmmmmm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cái trò giật tem này thú vị phết =))
Ngay từ giây phút mở đầu fic này đã toàn là án mạng bí hiểm rồi, hứa hẹn tương lai bạo lực đẫm máu =)))) Đọc fic làm mình có tí liên tưởng đến Kỳ án ánh trăng - bộ truyện kinh dị làm mình sợ nhất từ trc tới giờ *xấu hổ*
Post tiếp đi bạn hiền ơi đọc chẳng đã j cả đang hay mà >.<
 
Temmmmmmmmmmmmmm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cái trò giật tem này thú vị phết =))
Ngay từ giây phút mở đầu fic này đã toàn là án mạng bí hiểm rồi, hứa hẹn tương lai bạo lực đẫm máu =)))) Đọc fic làm mình có tí liên tưởng đến Kỳ án ánh trăng - bộ truyện kinh dị làm mình sợ nhất từ trc tới giờ *xấu hổ*
Post tiếp đi bạn hiền ơi đọc chẳng đã j cả đang hay mà >.<


Cái đoạn đâu này cứ coi như Spoiler chẳng hạn =)) Mới chỉ là mở đầu thôi =)) Tớ edit chương 1 đã chắc nội trong hôm nay post thôi =)) Đấy là nếu tớ không lười =)) Kì án ánh trăng tớ cũng đọc rồi =)) Hãi muốn chết nhưng mà truyện ma đọc đến khúc cuối hầu như không sợ nữa hồi tớ đọc tấm vải đỏ cũng thế =)) đến đoạn cuối thôi mất cảm xúc =)) thế nên fic này có khi để kết thúc mở =))

phong bì
hay lém au uiiiiiiiiiiiii
lâu lém g` ms có bộ truyện horror để xem đó


Lần trước tớ có viết Horror nhưng có ma nào thèm đọc đâu cơ chứ =)))
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Úi, ủng hộ hai tay hai chân.
Kết mấy vụ kinh dị lắm lắm
 
Chương 1.


Mọi thứ mới chỉ bắt đầu….đúng không? Tôi là ai?...Thật sự tôi không thể nhớ bất cứ thứ gì cả….

Vào cái ngày đầu tiên tôi nhìn thấy Aoko, tôi đang ở trong một căn phòng không có điện, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào. Mặc dù căn phòng này tối đen nhưng tôi vẫn đoán chắc là nó màu trắng.

Tôi nhìn lên tấm biển trước ngực: Ran Mori – Bệnh nhân tâm thần phòng 13. Rồi tôi bật cười, ngơ ngác nhìn sang bên cạnh, vén lớp rèm chắn ngăn cách giữa hai buồng bệnh. Tôi thấy một người khác cũng đang làm hành động giống mình. Tôi đưa tay lên lớp băng đang che đi một bên mắt phải của mình và cô gái kia cũng làm điều tương tự với tấm băng bên mắt trái. Tôi khoan khoái khi biết được có một người giống hệt mình và tôi cảm nhận được cô ấy cũng thấy như vậy.

Cô ấy tên là Aoko Nakamori, một người giống tôi hoàn toàn, trừ cái tên, để nhận dạng bọn tôi thì không quá khó. Aoko luôn che đi con mắt bên trái bằng một dải băng trắng và tôi cũng như vậy nhưng lại là mắt phải. Tôi không biết tại sao chúng tôi phải che đi một bên mắt, chỉ cảm giác là không được phép cởi lớp băng đó ra……nếu không mọi chuyện thật sự rất tệ…….
.
.
.Mọi thứ cứ như là đã được sắp đặt từ trước rồi………..
.
.
.
“Mình sẽ muộn học mất!”

Ran cằn nhằn khi kéo chiếc ba lô nặng nề khoác lên lưng. Hôm nay là buổi học đầu tiên của cô ở Trường Trung Học mới. Thật khó chịu khi căn nhà trước đây cô đang ở bị giải phóng mặt bằng để xây những khu trung tâm lớn. Những người tự xưng là Chính phủ chẳng bao giờ quan tâm tới cảm nhận của dân cả, chỉ suốt làm theo ý mình để kiếm lời. Ran từ Tokyo tấp nập, hiện đại lại chuyển về vùng quê Komeru xa xôi, hẻo lánh. Tại bố mẹ cô nói rằng sẽ để cô về đó sống nhờ nhà Tamashi-họ hàng của họ.

Cô không về nhà Tamashi luôn mà mới chỉ chuyển đồ tới đó. Ran đến luôn trường học sau hàng giờ đồng hồ ngồi trên tàu điện ngầm. Một cảm giác không lành luôn đeo bám cô khi nhắc tới cái tên Tamashi. Đấy thật một cái tên kì lạ *Tamashi là linh hồn =))*, trực giác mách bảo rằng nên về sau khi kết thúc buổi học. Với lại hôm nay cũng là ngày khai giảng đầu tiên sau kì nghỉ xuân của trường Teitan.

Ran dụi dụi bên mắt trái đang thâm lại vì thức khuya, đi tàu là việc cô luôn ghét nhất. Cô nhìn qua cửa kính Taxi. Ngôi trường trung học đang dần hiện ra thấp thoáng sau những rặng thông già căn cỗi.
Bước ra khỏi xe Ran mở to chiếc ô và nhanh chóng chạy vào trong. Komeru là một vùng thường xuyên có mưa trong bất cứ mùa nào, hầu như toàn mưa rào.
Những giọt mưa càng ngày càng lớn, vỡ vụn trên nền đất, những hàng cây cổ thụ cũng phải gồng mình trước cơn gió to đang tạt tới, nhiều cây con còn bị bung rễ đổ bên vệ đường.

Đúng là trong những ngày mưa gió thế này thì ô có cũng như không, người cô ướt như chuột lột, cố gắng lê cái bộ dạng thê thảm đó vào trong trường. Các học sinh khác cũng đang có tình trạng như cô. Ran khẽ ho vài tiếng. Nếu cứ như thế này cô sẽ bị cảm lạnh mất thôi.

“Em là học sinh mới?”

Một tiếng nói từ đằng sau cô vọng tới, Ran quay đầu nhìn người đối diện. Trước mặt cô là một giáo viên nữ. Ran nhẹ gật đầu và nhận ra cô ấy đang nhìn chằm chằm vào dải băng bên mắt phải của mình. Cô cúi đầu xuống bất giác đưa tay chạm vào nó. Cô giáo cũng ngại ngùng quay sang chỗ khác và bắt đầu giới thiệu tên mình là Yuime Matashi, giám thị của trường. Yuime quay sang hỏi tên Ran.

“Ran Mori.”

Ran nhanh chóng trả lời và nhận thấy sự hoang mang trên gương mặt cô Yuime. Cô ấy lùi lại mấy bước, ngập ngừng bảo Ran tới phòng thể dục để thay đồ cho khỏi bị cảm. Ran thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng nghe theo mà không hỏi gì cả.

Quần áo ở phòng thể dục vẫn chưa có đồ của Ran, cô phải tự đi đến kho để lấy nó. Theo sơ đồ của trường, nhìn từ khuôn viên, kho quần áo nằm ở phía đầu hành lang, cầu thang thứ hai.
Ran bước lên từng bậc, cô như cảm nhận được một luồng khí nào đấy, bên mắt phải của cô sau lớp băng tự dưng nhức nhức. Ran tiến thêm mấy bước nữa, bên tai cứ văng vẳng âm thanh lạ lúc cao lúc thấp.
Dãy hành lang trước mặt cô tối om, cứ như là nơi này không có ai vậy. Nhưng rõ ràng có hàng đống lớp học ở đây. Ran tò mò khi thấy cánh cửa của căn phòng phía cuối khép hờ, cô quyết định tiến lại đó. Mỗi bước chân của cô như có người theo dõi vậy. Ran nhìn xung quanh, thấy cái biển lớp 11B khiến cô càng thấy lạ. Rõ ràng khi đăng kí chuyển sang trường này lớp của cô được ghi là 11B cơ mà? Ran nhòm qua khe hở, một không khí lạnh lẽo ùa ra mang theo một thứ mùi tanh tanh. Mắt phải cô vẫn cứ nhức như thế. Liệu cô có nên mở cửa ra……

“Em kia!”

Một giọng nói gay gắt vang lên từ phía kho để đồ, là một thầy giáo. Trông thầy ấy có vẻ sợ hãi, lại hét lên lần nữa: “Em mau lại đây!”

Ran giật mình tiến tới chỗ thầy. Nhưng đằng sau lưng cô cứ có một cảm giác lành lạnh bủa vây lấy. Bước chân cô như bị một lực hút vô hình hút về phía sau. Đau….Ran chạm vào bên mặt phải, rồi đưa hai tay lên ôm đầu….
Đầu của cô đau quá….Mọi thứ xung quanh của đều trở thành màu đen, mờ mờ ảo ảo. Cô không còn nhìn được gì cả chỉ nghe được những tiếng hét hoảng hốt vang vọng….Cô ngã xuống nên đất lạnh, không còn ý thức được chuyện gì đang xảy ra….
.
.
.
Toto ý cậu còn nhớ cậu ấy không?
.
Cậu ấy vẫn chưa chết phải không?
.
Không cậu ấy vẫn đang chơi trốn tìm mà….
.
Nhìn kia cậu ấy vẫn đang ở kia…
.
Các cậu có nhớ tên thật của Toto không?
.
À có cậu ấy tên là………
.
.
.
Mùi thuốc xát trùng xộc lên khiến Ran tỉnh giấc. Cô mở mắt nhìn xung quanh. Lại là cái phòng màu trắng. Cô đang nằm trong bệnh viện, có lẽ lúc ở trường đã bị ngất đi. Bên tai cô còn vang vọng tiếng của bác sĩ đang nói với ai đó rằng cô bị ngâm mưa nên mới ngất.
Ran từ từ ngồi dậy khi thấy cánh cửa phòng bệnh mở ra, một người phụ nữ quyến rũ với mái tóc váng óng ả bước vào nhẹ nhàng mỉm cười với cô.

“Cháu là Ran?”

Cô khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Người phụ nữ ấy giơ tay lên như muốn chạm vào lớp băng mắt của cô nhưng rồi lập tức rút tay lại, dịu dàng nói:

“Cô là Chris người nhà Tamashi.”

Ran không ngạc nhiên lắm, cô cũng đoán được đây là người nhà Tamashi khi nghe thấy cuộc nói chuyện với bác sĩ. Ở cái vùng Komeru xa lạ này thì cô có còn quen ai được chứ? Bố mẹ nuôi thì đang du lịch bên nước ngoài, họ sẽ chẳng mất công mà về đây đâu.

Chris ngồi đó một lúc, cô ta lấy cháo cho cô ăn, hỏi han tình hình sức khỏe của bố mẹ nuôi. Ran cũng chỉ ậm ừ không nói gì nhiều. Cho tới khi cô ta đi khỏi, cô mới bắt đầu bước xuống gi.ường. Chris nói họ sẽ để cô ở lại bệnh viện và sáng mai nhà Tamashi tới đón. Nhưng cô rất ghét bệnh viện….luôn luôn là như vậy…

Ran bước từng bước gập khiễng tới cửa. Cô giật mình đằng sau tấm kính cô nhìn thấy một người con trai đang đứng ở đó trong bộ đồ đen, gương mặt anh ta bơ phờ nhìn cô.
.
Anh ta đang nhìn mình….
.
Vẫn đang nhìn mình….
.
Một lần nữa, như có một cơn sốc điện dội tới, Ran ngã lăn xuống đất, rơi vào hôn mê…

Trong vô thức, cô nhớ tới hình ảnh cô gái kì lạ mà bảy năm trước cô gặp trong bệnh viện. Cô ấy đã nói với cô:

Cậu nhìn đi
.
Chúng ta giống nhau...
.
Bởi vì….tớ chính là một phần trong con người cậu...
.
Cậu không phải là duy nhất……..

To be continue…..
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chậm chân rồi :))
Fic hay lắm cậu ơi :* Bây giờ tớ mới hiểu tại sao chúng ta hợp nhau =))
Chap mới nhanh nào. Đọc vẫn chưa đã.
 
fic làm Sak rất tò mò nhưng vẫn chẵng hỉu gì cả, chap đi... hay lém
 
Phù nó linh tinh quá nhưng mình cứ tung ra =)) phải dần dần bí mật mới hé lộ mà =)) Nó là Horror nên có thể sẽ hơi khó hiểu *Hơi?* =))

Chương 2.

Ran tỉnh dậy khi những tia nắng ban mai len lỏi qua tấm rèm trắng chiếu rọi vào. Cô nheo mắt lại để dần thích nghi với ánh sáng của một ngày mới. Ran nhìn sang tay mình đang được truyền nước. Cổ tay cô khẽ cử động, nó mỏi và tê cứng.
Cô không nhớ rõ hôm qua mình làm sao, trong đầu chỉ hiện lên những hình ảnh rời rạc về một người con trai trạc tuổi cô, gương mặt lãnh đạm nhìn qua tấm kính chắn của buồng bệnh. Không hiểu sao thấy anh ta, toàn thân cô run rẩy, cơ thể không để nào đứng vững được, tim đập nhanh một cách nặng nề, mắt phải sau lớp băng bỏng rát rồi dần dần mọi thứ lại trở lại một màu đen sâu thẳm.

“Tỉnh rồi à?”

Chris bước vào, nhẹ nhàng ngồi xuống gi.ường bệnh, ánh mắt có chút kì lạ.

Ran khẽ gật đầu rồi đợi bác sĩ vào tháo dây chuyền nước ra. Cô nhìn Chris một lúc, nghe mẹ nuôi kể thì Chris Tamashi là con lai giữa hai dòng máu Anh-Nhật, thảo nào vì thế mà cô ấy hết sức xinh đẹp, khuôn mặt thanh cao, làn da trắng nõn với mái tóc vàng bồng bềnh. Mà có vẻ người nhà Tamashi là người tốt, cô chỉ là một đứa con nuôi của họ hàng mà cũng tận tình giúp đỡ như vậy.

Sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện, cô leo lên xe của nhà Tamashi rồi đi về cùng họ. Trên xe không chỉ có Chris mà còn thêm một người đàn ông tên là Ishii Tamashi, theo như cô đoán thì chắc đó là chồng của Chris, một người đàn ông lịch lãm khoác trên người bộ vest đen, nhìn chú ấy thấy có vẻ lầm lì, ít nói, từ lúc gặp ngay cả một cái nhếch môi cũng chưa từng nở ra trên khuôn mặt Ishii.

Ran mệt mỏi ngắm đường phố qua ô cửa, có vẻ vùng Komeru không rộng lớn và đông dân như những nơi khác. Cô nhìn cánh đồng trước mặt, những cơn gió lạnh lẽo ùa vào. Trong lòng cô có một cảm giác mơ hồ, không thể hiểu nổi. Ran nhoài người ra để nhìn kĩ hơn, trên cánh đồng có thứ gì đó. Nó là những ngôi mộ. Một, Hai…..Nó không chỉ có một, hai cái mà là rất nhiều, những ngôi mộ chen chúc, chất đống lên. Đã đi qua cánh đồng ấy nhưng Ran vẫn không rời mắt khỏi nó. Vùng Komeru có nhiều người chết như vậy sao? Hay là có dịch bệnh?

Cô thở dài, không chú ý tới vấn đề đấy nữa. Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà hay nói đúng hơn là một cửa hiệu, treo tấm biển to ‘Cửa hàng búp bê Tamashi’. Ishiii mở cửa xe theo phép lịch sự.
Ran bước vào trong cửa hàng, nơi này như tách biệt với thế giới bên ngoài vậy, xung quanh chỉ toàn là một màu đen tuyền bí ẩn, là một không gian nhỏ hẹp nhưng lại có sức thu hút lớn. Búp bê ở đây hầu như toàn mặc những bộ Gothic Lolita, Guro Lolita, còn nếu không phải thì lạ những bộ đồ quyến rũ gợi cảm khiến người ta liên tưởng tới những bộ phim ma quái. Bên gian trong là một kho chứa búp bê hỏng hóc. Những con búp bê chân tay rời rạc, mái tóc lòa xòa xuống không khác gì người thật.

Cô lùi lại phía sau ngắm nghía và chạm phải một chiếc hòm to. Không, nó không phải hòm, mà là một chiếc quan tài được chạm khắc tinh xảo. Ran tò mò, chắc hẳn búp bê bên trong rất đẹp nên mới được cất giữ cẩn thận như thế. Cô nhìn xung quanh như một tên trộm. Chris và Ishii vẫn đang ở ngoài xe lấy đồ.
.
Mở ra đi--
.
Ran nghe vang vọng trong tâm tư mình, một tiếng nói mơ hồ. Một lực hút lớn thúc giục cô nhanh chóng mở chiếc quan tài ra. Cô nhấc cái nắp lên, nó khá nặng, cứ như quan tài thật chứ không phải đồ chơi vậy. Nhưng sau một hồi vật lộn nó cũng đã được nhấc ra, cô nhìn vào bên trong và hoàn toàn cứng đơ. Trước mặt cô là một con búp bê giống hệt mình mặc trên người bộ váy ngủ hở hang, gợi cảm.

“Aoko?”

Cô lẩm bẩm gọi tên Aoko, không hiểu đó có phải cô gái kì lạ mấy năm về trước không. Ran đưa bàn tay đang run run của mình kéo nó lên. Búp bê là búp bê….Cô nhận ra khi chạm vào nó. Con búp bê này có chất liệu như bình thường nhưng lại rất nặng. Nó được dựng dậy, đôi mắt tự động mở ra. Ran ngạc nhiên khi hai bên mắt nó mang hai màu hoàn toàn khác nhau một bên tím biếc như mắt cô, một bên thì lại đỏ đục như máu đỏ bị ô nhiễm bởi những thứ bẩn thỉu nhất.

<Cạch>

Một tiếng động vang lên, Ran hoảng hồn đứng dậy khi có một bóng đen vụt qua. Nhưng rồi cô ngay lập tức chấn tĩnh lại, nó chỉ là một con chuột nhỏ mà thôi.
Cô quay xuống nhìn lại con búp bê kia nhưng thật kì lạ, ngay cả khi đã nằm xuống nhưng đôi mắt nó vẫn không nhắm lại, khóe môi còn như đang cười vậy. Cô nghĩ chắc nó đã bị hỏng hóc ở đâu nên mới bị vứt vào. Ran định đóng nắp quan tài vào nhưng bây giờ cô mới để ý, thì ra mặt trong của nắp là một chiếc gương dài nên mới nặng như vậy.
.
Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua tấm gương ấy rồi lại nhìn sang con búp bê. Đúng là tôi với nó hoàn toàn giống nhau chỉ trừ có đôi mắt bên phải, đôi mắt đó của tôi, tôi chưa từng được thấy nó. Lại một lần nữa cảm giác tò mò cứ lẫn chiếm mọi ngóc ngách trong đầu tôi.
.
.
Tính tò mò luôn dẫn người ta đến kết cục thảm thiết nhất….
.
.
Biết. Tôi biết điều đó chứ nhưng những âm thanh của sự tò mò trong đầu cứ không để cho tôi yên. Bất giác tôi đưa tay lên chạm vào lớp băng như muốn tháo nó ra rồi lại lập tức thu tay lại.
.
Aoko đã từng nói với tôi rằng tôi sẽ phải hối hận khi tháo lớp băng đó xuống. Nhưng lúc này tôi không thể nghĩ nhiều được như vậy. Cái cảm giác tò mò ấy như một còn quỷ cào xé lòng tôi, ép tôi phải tháo nó ra. Tôi hoảng loạn thật sự hoảng loạn…..Tôi phải làm gì đây…….
.
.
Toto là biệt danh chúng ta đặt cho cậu ấy mà.
.
Thế sao Toto lại bị người ta là đã chết vậy?
.
Tớ nghe nói, cậu ấy bị chôn sống……….
.
.
.
To be continue…
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Tem =))
Búp bê :)) Hỏng rồi, cái thứ này đi với gương thì thế nào cũng có chuyện hay xảy ra. Búp bê khơi nguồn cảm hứng cho các câu chuyện ma quái mà =))
Thực ra đọc đến chap 2 rồi mà vẫn thấy mơ hồ chả hiểu j *lo lắng* Lại phải hóng chap mới =))
 
Tem =))
Búp bê :)) Hỏng rồi, cái thứ này đi với gương thì thế nào cũng có chuyện hay xảy ra. Búp bê khơi nguồn cảm hứng cho các câu chuyện ma quái mà =))
Thực ra đọc đến chap 2 rồi mà vẫn thấy mơ hồ chả hiểu j *lo lắng* Lại phải hóng chap mới =))

Đây là một trò câu khách đến lạc lối của tớ *vừa nghĩ ra =))* Nó khó hiểu lắm =)) bao nhiêu người than rồi =)) cứ từ từ xem nào =)) Horror cơ mà =))
Búp bê tớ cũng thấy kinh =)) từ bé ghét búp bê thế ko biết nữa mắt con nào con nấy vô hồn =)) kinh đến hoảng =))
 
Không Spam nữa đăng chap tiếp đã =)) chap này tình tiết hơi nhanh hơi vớ vẩn một tí =)) Mà cũng ngắn nữa =)) Mình phải đi bây giờ nên chỉ đăng được vậy =))
Chương 3.
Đừng tháo nó ra…
.
.
Đừng bao giờ làm như vậy.
.
.
Tớ là cậu…
Cậu là tớ…
.
.
Mọi thứ đều đã được sắp đặt từ trước rồi…
Có một thứ gì đó như đang điều khiển tay tôi, kích thích trí tò mò trong đầu tôi. Con mắt sau lớp băng trăng dường như đang gào thét muốn thoát ra ngoài. Tôi đối mặt với sự cám dỗ, sợ hãi, chỉ có hai từ đó mới có thể nói lên tâm trạng tôi lúc này. Tôi sợ thật sự rất sợ không nghe theo lời Aoko, một cô gái kì lạ nhưng từng lời nói đều khiến tôi lắng nghe và tin vào điều ấy.
.
Dải băng đó cũng như chiếc hộp Pandora, thôi thúc trí tò mò của con người, cho tới khi họ mở nó ra và sẽ được biết những điều kinh khủng, tồi tệ nhất của thế gian này.
.
Tay tôi chạm vào tai phải, nút thắt của lớp băng cũng được cởi ra. Con mắt trái giật giật như báo hiệu điềm xấu. Không không được bỏ nó ra! Tôi tự nhủ thầm, tay vẫn giữ lớp băng che kín mắt rồi thắt nó lại.

Tôi quay sang con búp bê, nó vẫn đang mở to đôi mắt vô hồn, lạnh lẽo. Tôi đưa tay chạm vào nó, con mắt đỏ đục như quay sang nhìn tôi. Là tôi hoa mắt hay là sự thật? Khóe môi nó càng ngày càng nhếch lên, nở nụ cười rộng hơn trước. Gương mặt nó bỗng chốc trở nên lở loét, tróc ra từng lớp da. Một mùi thịt thối rữa xộc lên thật kinh tởm. Cái gì thế này? Chuyện gì đang diễn ra.
.
Mày chỉ là một kẻ ngu ngốc…
.
“Cháu làm gì vậy?”

Một tiếng gọi hoảng hốt vang lên. Ran quay về phía cửa, Chris đang đứng đấy gương mặt ánh lên vẻ hoang mang. Cô ấy chạy tới chỗ con búp bê vội vàng đóng nắp quan tài vào. Tuy Chris đứng chắn trước mặt, Ran vẫn có thể nhìn lách qua người cô ấy và thấy được con búp bê. Nó vẫn lành lặn, không còn cái mùi hối thối của thịt nữa, khóe môi cũng trở lại bình thương nhưng đôi mắt kia vẫn như nhìn theo cô cho tới khi nắp được sập xuống.

“Đừng bao giờ mở nó lên.”

Chris kéo cô ra ngoài, gương mặt cô ấy trở nên nghiêm túc lạ thường. Ran khẽ cúi đầu xin lỗi, đúng là cô đã sai khi tự tiện lục đồ người khác như vậy. Chris cũng không nói gì nữa, cô ấy bảo cô lên phòng mình ở tầng hai rồi sẽ có người mang cơm lên.

Nhà Tamashi này thật sự kì lạ, hai vợ chồng họ như hai người xa lạ, mỗi người một phòng, không có phòng ăn. Việc ăn uống trong nhà đều do người giúp việc làm rồi mang đến tận nơi.
Ran ngồi ăn một mình trong căn phòng nhỏ, có chút trống trải, đưa mắt một lượt nhìn xung quanh. Đây có vẻ đúng là phòng dành cho con gái, sơn tường cũng là gam màu hồng nhạt, khắp nơi đều có gấu bông. Ngắm nghía một lúc cô chợt thấy lạ, rõ ràng nhà họ bán búp bê vậy mà trên phòng này không có lấy một con nào. Nhưng Ran cũng không để ý chuyện bao đồng, cô vẫn còn thấy mệt từ hôm qua tới giờ nên đành ngủ một giấc từ đấy đến tận tối.
.
.
Không ai có thể cưỡng lại được trí tò mò của mình…….
.
.
Màn đêm đã buông xuống, bóng tối tràn ngập căn phòng, hôm nay trời không trăng nhưng vẫn có vài ánh sáng mờ mờ chiếu vào. Gió đêm bắt đầu thổi mạnh qua những ngọn cây tiếng gió rít tựa như tiếng hét của ma quỷ. Khung cảnh như vậy khiến bất cứ con người nào thấy cũng phải có chút sợ hãi.
Ran không hiểu sao nửa đêm cô lại giật mình tỉnh giấc, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ cô nhìn ra ngoài cảm giác như có một cái gì đấy. Đó là một bóng đen. Nó treo ngược lên ở ngoài cửa sổ, mái tóc dài xõa xuống, những giọt nước chảy từ dài xuống mỗi lúc. Gương mặt ấy ngày càng rõ, cô nhìn được những vết nứt, mưng ủ trên gương mặt ấy. Ran hoảng sợ ngồi bật dậy nhưng bóng đen đó lại biến mất. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
.
.
Cậu có biết không? Toto từng bị những học sinh khác đánh đập đấy….
Không chỉ vậy cô ấy con bị bạo hành nữa….
Tên Toto cũng là bọn họ đặt cho cậu ấy từ tên chú chó cạnh trường đấy…
Bọn họ thật sự rất khinh bỉ Toto…
Còn lí do tại sao thì phải đề cập tới vụ thảm sát lần đấy….
.
.
.

To be continue……..
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chap mới của cậu có mấy chỗ phải chém nhưng tớ sẽ nói sau vì đang onl dt mà :))
Câu chuyện vẫn còn mập mờ chưa rõ nhỉ, mong chap mới xem diễn biến thế nào chứ tớ đọc vẫn thấy nó mơ hồ lắm =))
Hi vọng cậu đọc Creep nhiều ko bị ám ảnh, chứ hồi đầu tớ đọc Kỳ án ánh trăng, lúc đi lên mấy tòa nhà cao tầng ko hiểu sao có thứ j cứ thôi thúc tớ thử nhảy xuống xem sao =))

Nhà Tamashi này thật sự kì lạ, nhưng hai người xa lạ, hai vợ chồng mỗi người một phòng, không có phòng ăn.

"Nhà Tamashi này thật sự kì lạ, hai vợ chồng mỗi người một phòng như hai kẻ xa lạ, trong nhà không có phòng ăn."



Gương nó trở nên lở loét, tróc ra từng lớp da


Chắc là "Gương mặt nó bỗng chốc trở nên lở loét, tróc ra từng lớp da."



Tôi sợ thật sự rất sợ không nghe theo lời Aoko, một cô gái kì lạ nhưng từng lời nói đều khiến tôi lắng nghe và tin vào điều ấy.

Tớ đọc đoạn này không hiểu lắm.

Có thế thôi, cậu sửa những đoạn tớ quote là chap này hoàn hảo rồi. Nhanh nhanh ra chap mới đừng lười nhé =))
À nói nhỏ cho cậu biết luôn, tớ từng ngồi vắt vẻo trên sân thượng tầng 3, ánh trăng lúc ấy khi mờ khi tỏ, và tớ đã có ý định nhảy xuống =)) =)) =))
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
"Nhà Tamashi này thật sự kì lạ, hai vợ chồng mỗi người một phòng như hai kẻ xa lạ, trong nhà không có phòng ăn."






Chắc là "Gương mặt nó bỗng chốc trở nên lở loét, tróc ra từng lớp da."





Tớ đọc đoạn này không hiểu lắm.

Có thế thôi, cậu sửa những đoạn tớ quote là chap này hoàn hảo rồi. Nhanh nhanh ra chap mới đừng lười nhé =))
À nói nhỏ cho cậu biết luôn, tớ từng ngồi vắt vẻo trên sân thượng tầng 3, ánh trăng lúc ấy khi mờ khi tỏ, và tớ đã có ý định nhảy xuống =)) =)) =))


Cảm ơn cậu =)) đúng mấy đoạn hồi chiều tớ đọc rồi phát hiện ra =)) Tại hồi sáng viết vội đọc lại mà ko để ý lỗi type thế =)) chiều onl đt mới biết =)) cảm ơn cậu đã nhắc =)) cái đoạn Ran nói Aoko là ngưới đáng tin thật ra tớ định chỉ để cho m.người biết Ran tin Aoko thôi =)) Nhưng ko nhận đọc nó hơi ngu ngu =)) Tớ sẽ edit lại lỗi type cảm ơn cậu :3

Cơ mà tớ mà biết cậu ngồi ở đó tớ liệng gạch ngay =)) chưa viết xong fic mà dám ngồi đó =))
 
Tớ đã gặm xong rùi ice, tớ nhận xét nhé...
Trước hết truyện của cậu kích thích trí tò mò của tớ..
Thứ hai cậu ko hề mắc lỗi diễn đạt
Nói chung là ko có gì để tớ chặt chém cả ^^
Viết tiếp đi nha! Tớ muốn thấy nhìu đoạn ghê hơn nữa.
 
Fic rất hay. Nhưng Kai chưa thấy bất kỳ sự liên kết, logic nào của các chi tiết trong cốt truyện. Qua 3 chương mà thật sự là nữ chính vẫn rất mờ ảo. Tình tiết truyện chưa có sự liên kết, khiến ng đọc ko ấn tượng lm. Còn lại thì đều rất tốt. Kai rất thích.
Nhưng spam quá nhiều. Lội trang quá mệt và spam là ko tôn trọng ng đọc fic.
Au thông cảm t ns thật.
 
Mình đã đọc cái fic căn phòng số 66 của Au rồi và rất có ấn tượng với fic đấy
Qua fic này thì mình thấy nó kinh dị hơn cái trước =))
cảm giác ghê rợn như đang xem phim ma í 8->
Mong t/g nhanh cho ra chap mới :Conan09: chứ cứ spam kiểu này, lội page mệt lắm :Conan13:
 
kaiw296 nói:
Fic rất hay. Nhưng Kai chưa thấy bất kỳ sự liên kết, logic nào của các chi tiết trong cốt truyện. Qua 3 chương mà thật sự là nữ chính vẫn rất mờ ảo. Tình tiết truyện chưa có sự liên kết, khiến ng đọc ko ấn tượng lm. Còn lại thì đều rất tốt. Kai rất thích.
Nhưng spam quá nhiều. Lội trang quá mệt và spam là ko tôn trọng ng đọc fic.
Au thông cảm t ns thật.

@kaiw296 Mình công nhận là tình tiết còn mờ ảo, mình cũng đang nghĩ cái này sắp trở thành non-pairings vì đặt là Short mà sợ nó sẽ kéo dài lê thê, nhân vật nữ mình cũng chưa muốn lộ diện nhiều từ từ sẽ rõ còn về vấn đề spam phải lội Page thì KSV dạo này thoáng qua nếu mà mọi người thấy bất tiện mình sẽ đặt link lên đầu còn ai muốn đọc lại mà ko phải lội thì vào https://aisiice.wordpress.com/ đọc ^^
Cảm ơn bạn đã góp ý ^^ Mình rất thích những góp ý thẳng thắn ^^

@RAN S2 SHINICHI Ừ cảm ơn bạn ^^ mình sẽ đặt link lên đầu sau, nếu bạn muốn đọc lại thì vào https://aisiice.wordpress.com/ nhé ^^ Cảm ơn ^^
 
Hiệu chỉnh:
giờ nầy cả nhà ngủ hết mình thức đọc truyện của bạn,cảm giác lạnh lạnh sợ sợ thú vị làm sao...nhưng ....lại chờ nữa rồi...buồn 5 phút.
KenhSinhVien-60.gif
 
×
Quay lại
Top