Sau part này có thể tớ sẽ lặn mất tăm trong thời gian dài để tập trung học, nên tốc độ sẽ chậm hơn nhiều. Cảm ơn mọi người đã đọc. ^^
Chap 10 part 2: Those memories
Ran mở mắt, đã thấy trước mắt cánh đồng rộng mênh mông. Trời vào thu, nhũng cơn gió se lạnh thổi lá vàng rơi lả tả. Cô thích thú đưa tay lên định bắt lấy, nhưng chợt sững người lại khi thấy tay mình trong suốt xuyên qua một cách dễ dàng. Kaito đứng bên cạnh lắc đầu phì cười: "Đây là kí ức của tớ, cậu chỉ như đang xem phim thôi. Ran này... Cậu sẽ không hối hận về quyết định của mình chứ?"
Ran bĩu môi, chun mũi nhìn Kaito: "Gì mà hối hận nghe ghê thế. Tớ là đang quan tâm bạn mình đó nha. Không, không có hối hận đâu."
Kaito không trả lời, chỉ im lặng nhắm nhìn cô chăm chú. Cậu như xuất thần một lúc lâu, cho đến khi Ran gọi mới giật mình: "Kaito, Kaito. Cậu sao vậy?" Cậu lắc đầu cười cười, chỉ là thoáng nhớ chuyện cũ. Kaito đã từng sống vô cùng khép kín trước khi gặp cô ấy. Cậu đã có khoảng thời gian hạnh phúc nhất trên đời, đến nỗi khi đánh mất, Kaito sẵn sàng dùng Cấm thuật để lưu giữ kí ức theo cách này. Cậu biết rõ hậu quả, nhưng việc này là hoàn toàn xứng đáng.
Trong tầm nhìn của hai người, một bản sao hoàn hảo của Kaito đang tựa lưng vào gốc cây. Ran hết nhìn người bên cạnh lại nhìn cậu ta, quả thật không khác gì mấy. "Kaito" điềm nhiên đút tay vào túi quần, khoé miệng cong lên cười rạng rỡ.
Một cô bé từ xa chạy tới, miệng í ới gọi tên một người. Chỉ mới khoảng 4 tuổi, nên giọng cực kì dễ thương, trong trẻo như chim hót líu lo. Cô bé mặc một bộ váy hồng, chân lon ton đuổi theo vài chú bướm sặc sỡ. Tóc tết hai chùm, đung đẩy theo nhịp chạy. Giọng cười khanh khách vô lo, tươi vui ngày càng lớn hơn.
"Ken à, Ken. Ken đâu rồi? Em nhớ Ken a~."
Từ trên cây phát ra tiếng động nhỏ, cậu nhóc kia đạp chân một cái thoắt đã đứng trên cao, thân hình bị vài tán lá che khuất. Cô bé chạy vòng vòng một hồi khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng mệt quá ngã lăn ra nền cỏ.
"Kaito, đó là Ren sao?" Ran cất giọng, nhẹ bẫng như hoà với gió, thoáng một chút xa xăm.
Cậu gật nhẹ đầu, mắt đăm đăm nhìn vào cô gái nhỏ đang nghịch tóc. Lần nào cũng là cậu vào đây một mình, lần này đi cùng Ran nên có chút khác lạ. Cảm xúc trìu mến vẹn nguyên như ngày đầu, Ren của cậu giờ đây chẳng biết đang ở đâu. Nhóc có đang nhớ anh không vậy? Anh nhớ em lắm, quay về bên anh một lần nữa thôi, được không?
Ánh mắt cậu nhóc nhìn cô đầy ý cười, dịu dàng hiếm thấy. Ren tỏ ra giân dỗi một hồi, gọi tên Kai liên tục mà chẳng nhận được hồi âm, tức quá vung vẩy tay chân lăn qua lăn lại. Bộ đồ mới tinh bị chà đạp không thương tiếc, thêm cả tiếng lầm bầm tức giận của ai kia. Ngay phía trên đầu cô bé, cậu nhóc cuối cùng cũng chịu ló mặt.
"Ngoan ngoan. Ren tìm xem anh ở đâu nào."
Cô bé vừa ngước mắt lên, đã nhìn thấy một trời hoa anh đào trước mắt. Gió hiu hiu thổi, những cánh hoa rơi nhẹ nhàng, chạm khẽ lên tóc cô bé rồi trượt xuống. Vẻ mặt tức giận nhanh chóng được thay thế bởi sự bất ngờ, ai đó cười híp mắt lại, tay đưa lên, người nhổm dậy cố nắm lấy thêm vài cánh.
Kaito nhìn sang cô bạn kế bên mình, thấy cô đã tiến lên mấy bước, động tác trong vô thức cũng đưa tay hứng hoa, y hệt cô bé trước mặt. Cậu sửng sốt một lúc, đưa tay lên dụi dụi không tin vào mắt mình. Cậu vốn cho là mình ngộ nhận, nay sự thật như rành rành trước mắt. Cậu thầm so sánh hai người, mắt tím, tóc đen, cả dáng vẻ điệu bộ cũng không khác gì mấy. Nếu họ là một, Ren cuối cùng đã trở về. Nếu không phải, lẽ nào trái tim cậu lại mở ra đón nhận cô gái khác? Không, dù ở bên Ran rất thân thuộc, nhưng vẫn, nói sao nhỉ, trong tiềm thứ cậu lại vọng lên câu trả lời: "Có đôi chút khác." Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, gần đây cảm giác này lại trỗi dậy một lần nữa. Nếu Ran không phải Ren, lẽ nào là ai đó trong trường mà cậu chưa nhận ra?
Cậu nhóc kia đã nhảy xuống, đứng yên nhìn cô bé chạy tới sà vào lòng mình. Vòng tay qua người cậu, đầu nhỏ cạ cạ vào người, tuy hơi nhột nhột nhưng trong lòng cậu rất dễ chịu, dâng lên một cỗ ấm áp.
"Em nhớ Ken mà Ken không nhớ em. Không chịu đâu, không chịu."
"Làm gì mà không nhớ em? Ren của anh xinh đẹp như thế này, anh không nhớ sao được?" Cậu nhóc đáp lời, vừa dứt đã cúi đầu đặt lên trán cô bé một nụ hôn. "Anh thương em nhất trên đời, chỉ sợ em ghét anh thôi."
Ren vừa nghe đã lắc lắc đầu, xua tay lia lịa. "Không. Em cũng thương anh nhất, không ghét, không ghét đâu. Anh Kai cũng phải vậy, phải thương em nhiều vô, nhiều như vầy nè..." Vừa nói, cô bé vừa dang rộng tay ra hết cỡ, cười khúc khích xong lại vòng tay lại bá cổ cậu.
"Cõng em đi chơi đi anh Kai."
Kai cười, Kaito cũng cười. Cậu nhóc khuỵu chân xuống, giọng nuông chiều dễ thấy. "Được rồi, lên đi. Em phải giảm cân đi, chứ có ngày anh gãy cột sống đấy!"
Mắt Ren mở to tròn, ra chiều không hiểu gì cả: "Giảm cân sao? Là gì vậy anh Kai?" Kai lắc đầu, cậu quên mất cô bé mới có 4 tuổi. Tư duy xuất sắc của cậu, cứ ở bên cô bé này là vô dụng hết.
Đi được một đoạn, Kai lại thấy má mình âm ấm. Cô bé vừa nghiêng người hôn má cậu. "Kai, sau này anh không được bỏ rơi em. Kai mà làm vậy, em sẽ ghét anh luôn."
"Ngốc, anh thương em còn không hết, ai bỏ rơi em bao giờ." Cậu nhóc kia trả lời, chân bước chầm chậm. Trong ánh hoàng hôn, hai người cứ thế đi giữa cánh đồng hoa. Ran và Kaito cũng im lặng đi theo.
Tới giữa cánh đồng, Kai chợt dừng lại. Cậu lấy hết can đảm, hít sâu vào rồi mới từ từ cất tiếng: "Ren này... Sau này em sẽ cưới anh chứ?"
Cô nhóc đang tinh nghịch vỗ vỗ lưng cậu, chợt khựng lại. Ren cười khúc khích, vòng tay ôm cậu chặt hơn. "Em không biết cưới là gì đâu, nhưng nếu anh muốn là được. Cưới anh Kai à, chắc vui lắm a~. Em thích, em thích. Em muốn cưới anh bây giờ luôn."
Nhóc con 4 tuổi chưa hiểu chuyện đã trả lời làm Kai bật cười vui vẻ. "Chưa được. Lớn lên rồi em mới được cưới anh. Anh sẽ đợi em, ngốc à. Em cũng phải đợi anh đấy, biết không?" Cậu còn huyên thuyên thêm một lúc nữa, chợt thấy vai mình nằng nặng. Ren đã tựa vào cậu ngủ ngon lành.
"Ngủ ngon. Anh yêu em nhất đấy, nhóc à." Cô bé khẽ nhoẻn miệng cười, dường như đang mơ một giấc thật đẹp.
Kai đặt cô bé xuống, để cô ngồi gọn trong lòng mình. Động tác cậu dịu dàng không làm cô thức giấc. Đoạn, cậu rút từ túi ra chiếc vòng tay rất đẹp, nhẹ nhàng đeo lên tay cô. Vòng bằng dây đơn giản, lại có một viên ngọc trai to chính giữa làm điểm nhấn. Cậu nhìn thành quả của mình, cực kì phù hợp với cô ấy. Ren ngủ say, trong vô thức ôm lấy tay cậu làm gối ôm.
Ran nhìn Kaito, tâm trạng cực kì hào hứng. "Ra là cậu số đào hoa từ nhỏ kìa. À mà sao tớ nhìn cậu chẳng khác gì mấy so với trong đây vậy?"
Kaito nhún vai cười cười. "Tớ thuộc tộc Vaylen. Tớ bất tử mà, nên muốn bao nhiêu tuổi chả được. Còn Ren 4 tuổi, bây giờ bằng cậu đó. Chẳng biết bây giờ em ấy đang ở đâu nữa. Dù sao, tớ vẫn muốn tìm được cô bé ấy lần nữa."
"Tớ sẽ giúp cậu." Ran đưa tay ra. "Đập tay nào, chúc cậu tìm được Ren."
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Hai người mở mắt ra, phòng của Kaito đã hiện lên trước mắt.
Kaito trầm ngâm, "Ran, cậu có nhớ gì lúc cậu 4 tuổi không?"
"Tớ ấy hả? Tớ chẳng nhớ gì cả, một chút cũng không luôn. Sao vậy Kaito?" Cô biết rõ ý cậu, nhưng Ran chưa từng nghĩ mình là cô bé ấy.
"Không, không có gì. Lên lớp đi, sắp đến giờ ăn rồi đó."
"Okay, được rồi. Cậu cũng xuống đi nhé. Tớ đi trước đây."
Ran bước đến cửa, chợt quay đầu lại, "Cảm ơn cậu vì đã tin tưởng tớ, Kaito."
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Ran nhập nhóm với Shiho và Kazuha, còn Aoko bận làm bài nên đã lên thư viện trước. Ba người vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ, Shiho bỗng im lặng bất thình lình.
"Ran, Kazuha, che cho tớ. Đừng để tên đáng ghét ấy thấy tớ."
Ran còn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy Kazuha bụm miệng cười, chỉ cô người vừa mới tới.
"Chào hai quí cô xinh đẹp. Hai người có thể vui lòng nhường chỗ cho tớ? Tớ xin.." Giọng anh chàng chuyển thành tông rất trịnh trọng. "Hi sinh ngồi kế cô bạn già khó tính của hai cậu."
Hai cô gái không nhịn được cười lớn, trong khi Shiho mặt đỏ bừng bừng đầy sát khí. "Hakuba chết tiệt. Ai là bà già khó tính hả?" Cô nghiến răng, đồ đáng ghét.
Anh chàng kia coi như không có gì, lại lẩm bẩm nhại lại tông giọng của cô. "Hakuba thật đáng ghét, nhưng sao lại tốt như vậy với mình? Cậu ta làm vậy với mọi cô gái khác mà, đừng nghĩ linh tinh nữa Shiho ơi..".
"Cậu câm miệng ngay." Shiho nổi giận thật sự, vừa đứng lên định bỏ đi lại bị ấn xuống ghế.
Kazuha tròn xoe mắt, nhìn mặt cô bạn nóng lên rồi nhìn chàng trai bên cạnh, cuối cùng kết luận một câu. "Hai người có gian tình hả?"
Trong khi Hakuba hài lòng gật đầu, khen Kazuha thông minh thì Shiho chỉ hận không đào hố để chui xuống đất ngay bây giờ.
Chàng trai vòng tay qua người cô dỗ dành, giọng nửa đùa nửa thật. "Bọn tớ chỉ vừa mới chính thức hôm qua thôi, giờ tới đây mong hai cậu chúc phúc. Shiho coi vậy chứ rất ngại nha, nhưng tớ là con trai, dĩ nhiên không nề hà gánh trách nhiệm cho cô ấy. Oái!" Shiho vừa đưa tay ngắt anh một cái đau điếng. "Thật bạo lực nghen, nhưng mà... Tớ thích vậy. Chẳng có ý chọc cậu đâu. Đừng giận nữa."
Ran lắc đầu nhìn cặp đôi "người đấm người xoa" trước mặt, đẩy Shiho vừa nhích người ra xa tới gần Hakuba hơn. "Kìa, người ta xin lỗi cậu đó, làm hoà đi. Cơ mà kịch hay quá chừng, cảm ơn hai người."
Shiho mở miệng định cãi lại, nhưng ngay lập tức bị đút nguyên một miếng trái cây vào miệng. "Tớ mượn Shiho nhé, hai cậu cứ ăn vui vẻ." Ai đó mặt dày mấy tấc đã kéo cô đi, làm Shiho chỉ biết rủa thầm trong lòng ông trời cho cô hai đứa bạn quá tuyệt vời.
Tiễn hai người kia xong, Kazuha quay qua Ran: "Còn cậu thì sao? Tớ nghe nói đang có tin đồn cậu với Huynh trưởng Kudo đúng không?"
Ran đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy. "Làm gì có. Không... Làm sao có thể?"
"Đỏ mặt rồi kia. Mấy chữ "Thích người ta" hiện rõ trên mặt cậu rồi. Thổ lộ đi, tớ ủng hộ mà. À, còn Kaito với cậu là sao? Rắc rối quá."
"Kaito là một người bạn rất tốt, cứ như là người thân của tớ vậy. Cậu, cậu nghĩ tớ...tớ thích Shinichi à?"
"Of course. Không chỉ tớ mà ai cũng biết, chỉ có cậu anh ấy mới quan tâm như vậy. Với người khác, cứ như là tảng băng di động ý." Kazuha cười cười, lấy thêm một miếng khoai tây bỏ vào miệng. "Con gái chủ động, tớ nghĩ cũng nên ấy chứ. Cậu thừa nhận là cậu thích anh ấy rồi kìa. Hành động với phản ứng của cậu cũng đủ để chứng minh. "
Ran thừ người ra suy nghĩ. Ra là tất cả những cảm giác và suy nghĩ của cô dành cho anh là "thích" sao? Kazuha vỗ vai cô động viên. "Cố lên, anh ấy cũng thích cậu mà, nhiều hơn cậu là đằng khác."
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Ran định bụng tìm Shinichi để hỏi bài Phép thuật. Cô đi từ mấy dãy hành lang, lên cả thư viện rồi phòng sinh hoạt chung mà vẫn không thấy, cuối cùng đi xuống sân sau. Đi một hồi loanh quanh, bóng người quen thuộc hiện ra trước mặt. Ran bước tới gần hơn, dự định tạo bất ngờ cho Shinichi.
Cô sững người. Cô tìm được anh rồi, nhưng người con gái khác đang ôm anh thật chặt. Người nào đó cô không quen, nhưng cô ấy rất đẹp. Ran lùi lại, cô không tin vào mắt mình. Hai người họ, rất xứng đôi. Cô lặng lẽ quay đi, không để lại tiếng động nào. Nước mắt chực trào đã chảy ngược lại.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Shinichi đứng yên mặc người trước mặt muốn làm gì thì làm.
"Đủ chưa? Giờ buông anh ra, nói nhanh đi nhóc. "
Cô gái ngước đôi mắt đẹp đến mê hồn, lại ôm chặt hơn. "Em méc ba nè. Anh trai đối xử với em gái như vậy, thật không công bằng. Em vượt đường xa như vậy tới đây gặp anh là vì nhớ quá không chịu nổi, mà anh không thương em nữa."
"Rồi rồi, em làm anh nhức đầu quá. Sao, có tin gì cần chuyển cho anh?"
"Ba và hội đồng họp, nói kế hoạch đã chuyển sang giai đoạn 1. Anh cũng chuẩn bị đi."
1 tháng sau...
Ran không nói với ai về buổi tối hôm đó. Cô cũng tìm cách tránh mặt Shinichi. Như vậy tốt hơn, cô có thể giữ lòng mình không nổi sóng mà bình yên như bây giờ. Không sao, mọi việc vẫn bình thường, họ có thể là bạn mà. Ừ, chỉ là bạn.
Ran không ngờ mình có thể bình tĩnh tới thế. Cô hiểu cảm giác tim như bị bóp nghẹn lại vì một người là như thế nào. Chẳng lẽ đúng như Kazuha nói, cô đã yêu Shinichi? Anh ấy đối xử với cô rất tốt, nhưng đó là tất cả. Nếu cô chỉ là một người em gái của anh thì sao? Cô biết mình phải chôn giấu tình cảm này. Cô gái ấy và anh không hề có lỗi gì, và hơn hết, họ là đôi đẹp nhất mà Ran từng biết.
Ran lắc đầu, để đầu óc thả lỏng. Quên chuyện đó đi, còn nhiều thứ khác quan trọng hơn.
Cô đi vội. Cô nhớ mình đã nhìn thấy cái vòng của Ren ở đâu đó. Nhưng là ai mới được? Cô gõ gõ đầu mình, thật là tức mà. Ngay phút quan trọng nhất lại có thể quên được. Không sao, sớm muộn gì cô cũng sẽ tìm ra Ren giúp Kaito. Hai người ấy dễ thương như vậy, phải đoàn tụ hạnh phúc với nhau.
Cô cần nhớ lại kí ức đó. Kaito cần được giúp đỡ. Nhìn cậu ấy buồn như vậy, Ran không chịu được. Ran hít sâu giữ bình tĩnh, suy nghĩ dần thông suốt hơn. Chỉ duy nhất một người có thể giúp cô lúc này, người cô không muốn gặp nhất bây giờ. Là vì Kaito và vì Ren.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Aoko đang lục tung cả phòng để tìm món đồ quí giá nhất của mình. Chiếc vòng hôm qua còn được giấu trong ngăn bí mật cẩn thận, nay đã không cánh mà bay. Mắt cô gái ươn ướt như suýt phát khóc tới nơi. Đó là thứ duy nhất giúp cô tìm lại được anh ấy, người xuất hiện hằng đêm trong giấc mơ của cô nhưng lại không bao giờ nhìn rõ mặt.
Aoko sụp xuống tuyệt vọng. Cô giữ rất kĩ, chẳng hiểu sao lại có thể mất được. Lời ước hẹn của người ta và cô năm nào vẫn còn khắc sâu trong tâm trí. Anh à, anh là ai? Anh còn nhớ em không?
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Shinichi nằm trên gi.ường thoải mái thì nghe tiếng gõ cửa. Dạo này Ran tránh mặt anh, anh cũng chẳng hiểu tại sao. Anh uể oải với tay nhấn nút trên đầu gi.ường, vị khách ở ngoài giật mình hoảng hốt vì cánh cửa tự động bật ra bất ngờ.
"Vào đi Ran."
Cô đi vào, miệng mấp máy chào anh không thành tiếng vì vừa chạy quá nhanh. Anh nhìn bộ dạng của cô, bật dậy lấy cốc nước chanh đưa cô uống. Nhìn thấy cô, bao nhiêu mệt mỏi gần như tan biến hết.
"Kudo, anh giúp em một chuyện được không?" Ran cất tiếng, cố giữ giọng bình thường nhất có thể.
Shinichi nhíu mày, đầu tiên là cô tránh mặt anh, sau đó gọi bằng họ. Trái Đất đảo lộn hết rồi à? "Gọi anh là Shinichi. Em sao vậy Ran? Có gì không ổn? Nói đi, anh sẽ giúp mà."
"À vâng. Shinichi, em muốn anh dùng thuật Thôi Miên với em. Em cần nhớ lại một số thứ."