Hôm nay là một ngày mệt mỏi và căng thẳng với Shinichi.Cậu đã phải tiếp những đối tác vô cùng kĩ tính và đa mưu,trong đó đặc biệt là Melkior Cavados-một doanh nhân trẻ tài năng đầy tham vọng cùng cô thư kí riêng Sara Hitomi. Bằng trực giác nhanh nhạy của mình,Shinichi có thể dễ dàng nhận ra ánh mắt xảo quyệt tinh ranh như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn ngay khi ngồi vào bàn đàm phán .Cậu cũng từng nghe đến danh tiếng của người thừa kế gia tộc Cavados,hắn ta giỏi giang không thua kém gì cậu,lại sở hữu những phương thức kinh doanh siêu độc với châm ngôn ''đuổi cùng giết tận''.Có lẽ Melkior là người duy nhất mà cậu phải dè chừng trong lần làm ăn kinh doanh này.
Shinichi buông một tiếng thở dài,cậu nhấn công tắc mở mui xe,làn gió mát lạnh xế chiều làm cậu tỉnh táo hẳn,xương cốt giãn ra thoải mái.Shinichi lái xe chầm chậm để tận hưởng bầu không khí hiếm hoi này.Nhiều khi cái văn minh hiện đại cũng phá hỏng đi những gì vốn có của thiên nhiên,điều hòa hay quạt hơi nước đều không thể đem lại thứ cảm giác sảng khoái khi hứng gió trời như vậy
Một mùi thơm dậy lên trong không gian,thoang thoảng mà đậm đà, tựa như hơi thở ấm áp của con phố nhỏ chiều lạnh.'' Mùi yaki imou '' Shinichi nhủ thầm.Cậu dừng xe ở một chỗ kín đáo,đưa mắt nhìn lũ trẻ bu quanh chiếc xe đẩy sắt kiểu cũ với lò than to đỏ lửa của một bà cụ.Khuôn mặt và ánh mắt bà thật phúc hậu,bà trao cho chúng những củ khoai nướng thơm ngọt,bùi bùi và nóng hổi,miệng không ngừng nhắc chúng cẩn thận kẻo bỏng.Shinichi để ý thấy cái áo khoác mỏng tang của bà cụ, nghĩ thầm giữa tiết trời lạnh như thế này không biết th.ân thể gầy còm ốm yếu ấy có chịu được không.
-cậu biết vì sao bà ấy lại chịu đựng được lạnh chỉ với cái áo đó không?
-không
............
-vì bà ấy nhận được hơi ấm từ những củ khoai nướng và lũ trẻ. mẹ mình đã nói vậy đấy.
………………….
. –mình thích ăn yaki imo lắm.Nó thật thơm và bùi.mình thích cả bà cụ bán hàng nữa.
…………...........
-cậu có thích yaki imou không?cho cậu một củ nè.
.........................
-cẩn thận kẻo bỏng,vừa ra lò đó.phù……..uuuu.ù
…..
.oishiiiiiiiiii
-hahaha,mặt cậu đen nhẻm rùi kìa.
..........................
-sao cậu nói ít thế...
..........................
-Shinko-kun, shin -ko -kun.............
. Những kí ức thân thương lại hiện về, từ củ khoai nướng thơm lựng gói trong mảnh giấy bạc đến cách ăn khoai vụng về mà ngộ nghĩnh của Shinichi,còn có cả tiếng cười nắc nẻ trong veo của một cô bé .Nhẹ nhàng như một đoạn phim tua chậm.Shinichi gặp cô vào khoảng thời gian tăm tối nhất của cuộc đời cậu-khi mà người chị cậu hết mực yêu quý ra đi mãi mãi.Cô bé đến bên cậu, không ồn ào ,không vồn vã hỏi han, chỉ lặng im cùng ngồi với cậu trên chiếc ghế đá lạnh băng.Cứ như thế,từ từ từng chút một,ngày qua ngày cô đã thắp sáng lên ngọn lửa yêu thương trong cậu.Biết Shinichi là con trai của một gia đình giàu có,không ít người đã đang tâm lợi dụng,chơi với cậu chỉ vì tiền bạc, thế nên mỗi khi gặp ai lạ muốn làm quen,cậu chỉ xưng tên là Shinko.Cô bé đó cũng không phải là một ngoại lệ.Cậu không hỏi tên cô,mà chỉ gọi cô bằng biệt danh Angel.Một angel xinh đẹp với khuôn mặt thánh thiện và nụ cười trong sáng như ánh mặt trời,một angel nhân từ vị tha đã sưởi ấm trái tim băng giá của cậu.Vậy mà………………
Tiếng chuông điện thoại bài Futari No Kimochi vang lên ,kéo Shinichi về với thực tại.Là mẹ cậu.
-Shin-kun à,con tới cô nhi viên được không?
-vâng, khoảng 1 tiếng nữa thì con đến nơi.
Shinichi mở ngăn đựng đồ ra để lấy bản đồ dò đường,đập vào mắt cậu là một hộp quà màu tím gói nơ bạc rất sang trọng.Đó là món quà mà cậu dự định sẽ tặng mẹ mình vào hôm sinh nhật,vậy mà nhiều chuyện xảy ra quá khiến cậu quên mất. Khoan đã nào,hôm nay là……ngày mùng 2 tháng 2……………………….
Trong khi đó,tại bệnh viện Beika,
-Ran chan không về à?
-Xe máy mình hỏng rồi,chị Shiho thì về cô nhi viện trước chuẩn bị một số việc.sao mà số đen quá đi .
-tiếc quá nhà mình lại gần đây nên cậu không đi quá giang được.Xin lỗi nha.
-không sao mà,Saynonara,
Tiếng chuông điện thoại vang lên,Ran vội bắt máy;
-moshi moshi
-Ran –chan à,sao em chưa về vậy.kẹt xe hả?
-không,xe em bị hỏng rồi.thôi để em bắt taxi vây.À việc chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cô Yukiko thế nào rồi.
-chị đang sống dở chết dở đây.mẹ thì đang bận tắm cho bọn trẻ,hai đứa kia đã phá tan cả căn bếp giờ thì lại quay sang đấu đá nhau,Mệt quá.
Không cần Shiho miêu tả gì thêm ,chỉ cần nghe thấy hàng loạt ’’ phụ âm’’ từ điện thoại là đã đủ hiểu,Ran chỉ biết lắc đầu thở dài:
-Gomene,em sẽ cố gắng về sớm.
-ừ.có chuyện gì thì nhớ gọi cho chị.
Ran dập máy,rồi vội lao ra cổng bắt taxi ,thật là đen đủi,hôm nay cũng có nhiều người đi taxi quá,chật cứng cả đường.Xe bus thì không có chuyến đỗ gần cô nhi viện.Ran lo lắng nhìn đồng hồ,cứ đà này cô khó mà về được nhà .Đang bối rối không biết làm thế nào thì cô bỗng thấy bóng một đứa bé chạy ra giữa đường để nhặt bóng.Cùng lúc ấy có một chiếc ô tô đang lao tới ,bấm còi inh ỏi vang cả con phố.Không nghĩ ngợi gì thêm Ran bèn ôm đứa bé ngã lăn sang một bên,cứu nó thoát chết trong gang tấc.
Thoát nạn, thằng bé hãi quá khóc váng lên,Ran phải ôm nó vào lòng mà dỗ dành
- nín đi bé ngoan,không sao,không sao rồi mà
- Thay vì cưng nựng thằng trẻ ranh đó thì hãy xin lỗi tôi đi cô bé.
Một giọng the thé vang lên. Ran quay lại, tay vẫn ôm chặt thằng bé đang run lẩy bẩy vì sợ.Đó là một cô gái rất xinh đẹp, mái tóc nâu lượn sóng xõa dài ,vận bồ đồ khá hở hang .Xem cung cách của cô ta thì đúng là một tiểu thư nhà giàu chính hiệu.Ran bình tĩnh đáp lại:
-nhưng cô là người đã suýt đụng vào thằng bé đó.Đáng lẽ cô mới phải là người xin lỗi.
-xin lỗi ư, thật nực cười,Ayako Suzuki này chưa bao giờ phải cúi đầu trước người khác cả.Chỉ vì thằng nhóc không biết điều này mà xe của tôi đã đụng phải cái cây chết tiệt kia đó,Xước hết cả rồi đấy cô biết không?
……..
-sao ,không nói nổi hả anh hùng rơm.Có giỏi thì đền xe cho tôi đi,tôi sẽ cho qua vụ này.
Ayako mỉm cười đắc thắng,cô ta biết khi giở trò này thì Ran chỉ còn nước chào thua.Con xe đời mới nhất cô ta đang đi có lẽ phải đáng giá ngang một gia tài.Đám người đi đường hiếu kì chỉ dám nhìn lén Ran với ánh mắt thương hại mà không dám ho he gì.Thật không may cho cô,hôm nay cô đã đụng phải Ayako-lệnh tiểu thư quái chiêu của một trong những nhà tài phiệt lớn nhất Nhật Bản- Sakuko Suzuki.
- Cô đã sai rành rành mà còn muốn người ta xin lỗi sao...Xem ra da mặt cô không mỏng đâu. Ayako Suzuki
Một giọng trầm lạnh đầy uy quyền vang lên, khiến khuôn mặt Ayako chuyển từ đắc thắng sang sợ hãi thấy rõ
-Mel…Melkior,anh đến từ lúc nào?
-vừa kịp lúc để xem màn kịch đáng ghê tởm của cô.
- Em…em đâu có làm gì sai.Anh xem,con xe kia em mới tậu đấy,vậy mà chưa đi được một ngày đã xước tùm lum vầy rồi.hứ
Ayako giở giọng nũng nịu với Melkior ,đôi mắt hắn bỗng dưng tối sầm lại,xoáy thẳng vào cô như muốn cảnh cáo.
-Tôi sẽ đền cho cô ,giờ thì lái nó về nhà tu sửa đi,biết đâu sau vụ này lại được hai cái xe.
Melkior chợt đổi giọng,khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ đùa cợt.Điều này làm cho cô tiểu thư khó ưa kia gần như phát điên lên.
-Anh,sao anh có thể………chỉ vì con bé đó ……….Chú Gin và bố em nhất định sẽ không tha cho anh đâu
-định đe dọa tôi đấy à,tốt nhất là hãy cuốn xéo đi,nếu cô không muốn bị lên trang nhất của tờ báo ngày mai.
Melkior gằn giọng,có vẻ hắn thấy khó chịu vì mất quá nhiều thời gian với cô tiểu thư chảnh chọe này.Nhận thấy sự tức giận trong giọng nói của hắn,Ayako nín thinh,vùng vằng leo lên xe ,khuôn mặt tức tối không phục,trước khi đi cô ta còn kịp ném cho Ran một ánh mắt căm thù:’’Đợi đấy,tôi sẽ làm cho cô suốt đời phải nhớ đến cái tên Ayako Suzuki’’
Melkior đến đỡ Ran dậy, cô vẫn còn bàng hoàng vì những chuyện vừa xảy ra,kể cả người đàn ông đã đến giải vây cho cô và thằng nhóc.Melkior liếc nhìn cô,nét đẹp của cô thật thuần khiết,rất giống với người con gái định mệnh trong kí ức của hắn.hắn cũng không thể tin được mình vừa ra tay cứu giúp một cô gái,bình thường hắn vốn chẳng tốt đẹp gì ,lại không thích lo chuyện bao đồng.Thậm chí hắn còn làm phật lòng Ayako Suzuki- người tạm gọi là hôn thê của hắn .Melkior không ưa cô ta một chút nào,nếu không vì lợi ích của tập đoàn và áp lực từ ông chú đáng kính của hắn thì hắn sẽ không bao giờ qua lại với hạng đàn bà như thế.Quá chảnh lại thích chưng diện,từng đường nét trên người cô ta đều nhờ đến công nghệ thẩm mỹ, dao kéo,nghĩ đến mà hắn đã thấy buồn nôn,chứ đừng nói là yêu với đương.
-Arigatou ,tôi ….tôi có thể biết tên anh được không?
-Melkior Cavados,đứng lên đi ,tôi sẽ trở cô về.
-không sao tôi sẽ bắt taxi.Sau này có dịp nhất định tôi sẽ báo đáp anh.
-tôi không tin là cô có thể bắt taxi vào tầm này đâu.Nhà cô ở …?
-ngoại ô thành phố.
-lên xe đi ,trước khi tôi đổi ý.
Ran còn hơi ngập nhừng ,nhưng nghĩ đến cảnh mình phải ở đây đến đêm làm cô sợ hãi,thôi thì phó mặc cho số phận .Cô leo lên xe của Melkior mà không biết một điều,cuộc gặp mặt ngày hôm nay là mở đầu cho một bi kịch tình yêu của ba người………………….
Ngồi trên xe mà Ran cứ thấp thỏm không yên,chốc chốc cô lại quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.Melkior cũng cảm thấy hơi khó chịu với bầu không khí ngột ngạt này,hắn đột nhiên quay sang nhìn thẳng vào Ran,làm cô giật nảy mình
-sao vậy,cô sợ tôi giở trò hả. Đường là do cô hướng dẫn đấy.
-khô..ông phải vậy,tôi chỉ thấy hơi ngại khi bắt anh phải đi quãng đường xa như vậy
Nhìn nét mặt ngượng ngùng đáng yêu của Ran, Melkior bỗng bật cười,một tiếng cười sảng khoái,làm cô thấy mình quê tột độ.
- không sao,lâu lâu tôi cũng muốn dạo xe ra ngoại ô thư giãn.Cô không cần phải thấy áy náy.
Khuôn mặt Ran giãn ra ,một nụ cười nở trên khuôn mặt khả ái của cô.
-vậy chúng ta làm bạn nha.Tôi nợ anh lần này đó.
Nghe đến từ ‘’bạn’’,Melkior thấy ngạc nhiên ,và còn ngạc nhiên hơn nữa khi hắn lại nói ‘’ đồng ý’’.Không hiểu sao hắn cảm thấy cô gái này khá thú vị,khác hoàn toàn với những người hắn đã gặp trước đây .vừa rồi lại còn nói muốn kết bạn với hắn.
-thôi anh cho xe dừng ở đây đi.Tôi còn có chút việc.
-được thôi.
……………
-tạm biệt nhé anh bạn.
Melkior không đáp,hắn cho xe quay đi khi thấy bóng Ran khuất con đường.Trên miệng hắn vô thức nở một nụ cười ‘’Chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều đấy,Mori Ran ‘’
Ran bước thật nhanh ,chỉ còn vài bước chân nữa là đến cô nhi viện.Cô thầm nghĩ chắc chị Shiho bây giờ trông thê thảm lắm, vừa nấu nướng vừa phải quản lí hai tên quỷ chỉ trực chảnh chọe nhau.Ran thấy vui khi nghĩ đến bà Yukiko ,dù là một người có xuất thân cao quý nhưng bà ấy cư xử thật dễ mến ,khác hẳn với cô nàng Ayako Suzuki mà cô vừa đụng hồi nãy.Mãi suy nghĩ nên cô đã đụng phải một người.
Cốp
-ui da ,đau quá.Xin lỗi tôi đang ………
Ran ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là một thanh niên cao ráo ,có khuôn mặt vô cùng điển trai ,đặc biệt hơn là hình như cô đã đụng phải anh hôm trước.,khi cô trễ hẹn với bạn.Shinichi cũng ngạc nhiên không kém, trái đất này quả là rất tròn.
-Lần sau cô nên cẩn thận hơn.
Giọng nói trầm của Shinichi vang lên khiến Ran như bừng tỉnh. Thấy cậu định quay gót bước đi,cô vội kéo tay cậu lại;
-hình như hôm trước anh vào cô nhi viện Wisteria đúng không?
-có liên quan đến cô sao?
-có chứ,tôi sống trong đó mà.Bữa nọ anh đến làm gì vậy?
-tìm mẹ.
-cô Yukiko à? Vậy anh là Shinichi Kudo à.Hôm nay anh cũng đến dự sinh nhật của cô ấy sao?
-ừ,
Cách trả lời nhát gừng của cậu khiến cô thấy thật quen thuộc ‘’Giống cậu ấy quá ‘’.Bấy giờ Shinichi mới để ý tay mình đang bị nắm chặt,cậu vội bỏ ra, quay nhanh đi che giấu khuôn mặt ……..hơi đo đỏ của mình.
-vậy đi cùng thôi.
Hai người cùng vào cô nhi viện,vừa đến sân đã thấy bọn trẻ đang tíu tít trang trí bữa tiệc.Bà Yukiko nhìn thấy liền đi đến:
-Shin’kun,ran-chan,hai con về rồi à?
-hai
-Hai đứa đi tắm đi,Shin-kun con mặc đỡ quần áo của Hakuba nhé 1
Đợi Ran đi rồi,Shinichi vội kéo tay mẹ lại ,thì thầm:
-Con thấy không ổn mẹ ạ,con không thích chỗ đông người.
- daijobou,mọi người ở đây đều rất thân thiện và vui tính.Con đừng lo,mẹ đã nói với họ rồi.Thôi con mau đi tắm đi.Hôm nay là sinh nhật mẹ mà.Ý kiến mời con đến đây là của họ đấy.
-thôi được,thật là………..
-ê Genta,chị Angel về rồi kìa.
-đâu đâu…..
Lũ trẻ ùa ra , bao quanh lấy Ran tíu tít hỏi thăm cô.
Khuôn mặt Shinichi chợt khựng lại’’ chị Angel sao ‘’.
-Đừng ngạc nhiên thế chứ con trai,con bé tên là Mori Ran, một trong hai cô gái mà mẹ đã kể cho con đấy.Bon trẻ ở đây vẫn gọi con bé như vậy …Angel….Angel…thật là hợp quá đi.
Shinichi dường như chẳng để ý đến lời mẹ mình nói, nơi đáy mắt cậu nhen nhóm lên một thứ ánh sáng….nhưng rồi lại tắt vụt đi.‘’ chắc mình nghĩ nhiều quá rồi.Chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi mà’’