Chương 3: Trái tim hủ nữ
***
Kì thực, cái tư thế hiện giờ khó chịu chết được. Nàng cảm tưởng tay mình như muốn rụng khỏi thân luôn rồi. Nàng có nói gì sai đâu, ở thế giới của nàng sống. Chuyện này còn được chấp nhận công khai ý chứ.
“Nàng còn giám nói ta là ‘đoạn tụ’ nữa không?”. Hắn siết chặt tay hơn, nhưng lời nói có phần run như đang chìm vào mê sảng.
Mao Lợi Lan kiên quyết: “Thái tử gia, ta khuyên người nên thành thật với bản thân mình. Hoặc chí ít để ta tâm sự cùng người!”.
Như núi lửa phun trào, hắn vô cùng tức giận. Tay trái vòng qua eo, tay phải giữ chặt dưới cằm nàng. Lần này, lực hắn dùng rất mạnh. Nàng nghĩ nàng là ai? Một nữ nhân không rõ lai lịch, còn giám vô phép với hắn. Xem hắn xử nàng ra sao.
“Đau…đau!”.
“Biết đau thì xin tha đi!”. Hắn nhếch mép cười.
Tiểu mĩ thụ a~ sao phải khổ sở che giấu sở thích thật của mình thế. Nàng đang cố giúp hắn nhìn thẳng vào sự thật mà. Nàng là nàng có ý tốt chứ!!
“Đoạn tụ thì đã sao? Người hãy mạnh mẽ lên, ta ủng hộ người!”. Nàng đã dùng hết sức mà không thể đẩy tay hắn ra khỏi người mình.
Ai da…trên đời này có nhiều chuyện tình cờ đến dở khóc dở cười. Hiện tại đây, cả nàng và hắn đều đâu ngờ tới người khác sẽ xuất hiện đúng lúc này. Còn là lúc dễ gây hiểu nhầm nữa chứ.
Lăng Kì vương, anh họ của đương kim Thái tử điện hạ. Hai người thân nhau từ nhỏ, Thái tử là người khó gần, có lẽ hay nói chuyện nhất là với biểu ca. Thường thường khi đến thăm Thái tử, Lăng Kì vương luôn tự thân vào, không cần người bẩm báo.
“Thái tử. Sắp tới là mừng thọ…”
Đôi mắt dừng trước cảnh tượng vừa thú vị vừa buồn cười….
“TA NÓI TA KHÔNG PHẢI ĐOẠN TỤ!”. Hắn hét lên, khiến nóc nhà cũng muốn bật tung. Chim muông nháo nhác sợ hãi bay đi trốn. Tiếng hắn lớn đến nỗi vang cả Đông cung.
Lăng Kì vương : ‘…’
Đám cung nữ cùng thị vệ : ‘…’
Ông trời cũng ác đi, để hắn nói xong câu nói chết người ấy rồi mới cho hắn nhìn thấy có người đang tròn mắt nhìn.
Thiên a~ Hình tượng của hắn, thanh danh hắn nay còn đâu? Tay hắn buông lơi, thả Mao Lợi Lan ra. Đứng đó thất thần, hắn không nói lên lời.
‘Haha…’. Nàng không nhịn được, bật cười. ‘Mạnh mẽ lên Thái tử gia!’. Sau đó vỗ vỗ vai hắn.
Sau vài giây quan sát, bấy giờ Lăng Kì vương mới lên tiếng. Trên môi không giấu nổi nụ cười ẩn ý : ‘Ồ, cái đó hay đấy Tân Nhất’
Thái tử ngồi xuống ghế, xoa xoa trán nói : ‘Huynh đừng mỉa mai đệ nữa đi! Không thế thì đệ cũng thảm lắm rồi’
Đôi khi ông trời cũng không phải quá đáng lắm đâu. Đột nhiên Mao Lợi Lan thấy, ông đối với nàng không tệ. Cho nàng gặp tiểu mĩ thụ trong mơ, bây giờ lại cho nàng gặp thêm…soái ca này!
Tiểu nữ Mao Lợi Lan xin đa tạ !
Lăng Kì vương bước đến bên Thái tử, vỗ vai hắn. ‘Sao mà thảm ?’.Sau đó quay qua nàng, cười mỉm : ‘Do nàng ta sao ?’. Thật khó để hiểu, trước giờ Thái tử chưa từng để tâm đến nữ nhân, chứ đừng nói chủ động chạm vào. Nếu không nhầm thì tình huống lúc nãy phải gọi là chuyện lạ trên đời rồi.
Thái tử nhìn Mao Lợi Lan, bất lực.
Còn Mao Lợi Lan, nàng cảm thấy như mình đang nằm mơ. Cảnh tượng trước mắt thật quá đẹp đi. Tiểu mĩ thụ ngồi trên ghế, đôi mắt ủ dột sầu não. Soái ca đến bên, ai ủi.
‘Kẻ nào làm gì đệ. Huynh quyết không tha !’ Sau đó soái ca đến trước mặt cảnh báo kẻ to gan dám động đến bảo bối của mình. Ánh mắt hình viên đạn, làm cho kẻ kia hồn tiêu phách tán.
Ôi…trái tim hủ nữ của nàng đang tung bay rộn ràng. Thật không uổng khi sống đến hôm nay a~
‘Tiểu cô nương, cô tên gì?’. Soái ca mở lời, nàng sao có thể không đáp đây?
‘Ta tên Mao Lợi Lan, sống ở thế kỉ XXI. Tình cờ xuyên không đến đây’
Trăm phần trăm là chẳng ai hiểu nàng nói gì. Lăng Kì vương bật cười : ‘Thú vị! Ta đang thắc mắc, nữ nhân nào có bản lĩnh khiến Thái tử phải giữ lại bên cạnh như thế.’
Mao Lợi Lan phủ nhận : ‘Người đừng hiểu lầm, ta chỉ là tình cờ đến đây thôi.’ Ngàn lần đừng nghĩ linh tinh nhé soái ca. Nàng chỉ là nữ tử nhỏ bé, tình nguyện làm kẻ đứng ngoài chứ không đời nào phá hoại hạnh phúc của hai người đâu.
‘Là hiểu lầm hay thật, có lẽ sau này sẽ rõ! Haha’. Lăng Kì vương cầm vò rượu giắt ở đai lưng lên đưa cho Thái tử. Cầm lấy vò rượu, hắn tu một hơi cho hả giận. Thật không còn mặt mũi nào bước ra ngoài mà!
Uống rượu hả? Phải dưới trăng mới lãng mạn a~ Nghĩ thôi Mao Lợi Lan đã thấy phấn khích rồi. Không biết trước đây hai người có hay làm thế không nhỉ?
‘Nếu không còn chuyện gì thì cô nương nên về phòng. Ta có chuyện cần nói với Thái tử’. Lăng Kì vương nhẹ nhàng nói, kèm theo nụ cười đốn tim.
Được được. Ý của người ta là nàng không nên làm kì đà cản mũi đây mà. Để họ có không gian riêng tư a~
Mao Lợi Lan vui vẻ : ‘Vậy ta về phòng, hai người cứ thoái mái đi a~ Bye Bye !’
Cảm giác không khí thật dễ chịu khi bước ra khỏi Thư phòng, hôm nay trời đặc biệt đẹp hơn mọi ngày. Nàng cùng Tiểu Hoa về phòng, trái tim hủ nữ của nàng vẫn chưa hết phấn khởi.
‘Tức chết mà!’. Thái tử đập tay xuống bàn, đống sách rơi xuống đất nằm la liệt. Hắn không tức chết mới lạ.
Lăng Kì vương nhặt gọn đống sách, nói : ‘Tức đến thế sao đệ không giết cô nương ấy đi.’
‘Giết nàng ta dễ dàng thì còn gì thú vị nữa chứ. Đệ sẽ khiến nàng ta khổ sở mới hả giận!’. Nàng đừng nghĩ chọc tức hắn là xong, hắn đây sẽ cho nàng biết tay mới thôi.
Hắn đường đường là Thái tử, không lẽ một nữ nhân nhỏ bé hắn cũng không trị được thì còn mặt mũi nào cai trị thiên hạ trong tương lai.
‘Thôi thôi, bỏ qua chuyện cô nương ấy. Hôm nay ta tìm đệ có việc.’ Lăng Kì vương từ tốn, trên tay cầm cuốn sách lật giở từng trang.
Thái tử uống thêm một ngụm rượu, đáp : ‘Chứ đệ tưởng huynh đến thăm đệ?’. Kể ra cũng khá lâu rồi, hắn chưa cùng biểu ca uống rượu tán ngẫu.
Lăng Kì vương nhìn hắn trêu chọc : ‘Ồ, mong ta đến thăm đệ thôi hả ? Có lẽ nào giống Mao Lợi Lan nói. Đệ là ‘đoạn tụ’ thật à ?’
Chỉ cần nghe hai từ đó cũng đủ làm gân xanh trên trán hắn nổi ầm ầm. Hắn ném vò rượu về phía Lăng Kì vương : ‘Khoái Đấu! Huynh muốn chọc tức đệ đến khi nào hả ?’
‘Được rồi, không chọc đệ nữa. Sắp tới mừng thọ Hoàng Thái hậu rồi. Đệ tính thế nào ?’
‘Thế nào là thế nào?’. Hắn vờ như không nghe.
Lễ mừng thọ sắp tới, hắn muốn trốn cũng không xong. Hoàng Thái hậu muốn hắn lấy vợ, trong ngoài cung ai cũng biết. Mọi năm hắn đều viện cớ đang dẹp loạn ở biên ải chưa yên nên không tính chuyện chọn Thái tử phi. Năm nay thì khác, Hoàng Thái hậu dọa nếu hắn không thành thân sớm thì sẽ tự tay chọn vợ cho hắn. Khổ không cơ chứ.
‘Xem ra đệ khó lòng thoát rồi.’ Lăng Kì vương vừa thấy thương vừa thấy thú vị với chuyện của Thái tử.
‘Huynh còn lo cho đệ hả? Huynh cũng khó mà thoát đấy. Sau đệ sẽ đến huynh cho coi!”. Hắn khẳng định chắc nịch. Hoàng Thái hậu thương hai đứa cháu là hắn và biểu ca nhất. Càng thương thì càng mong có cháu bế.
Lăng Kì vương phe phẩy chiếc quạt, cười nói: “Ta còn muốn chu du đây đó, chưa muốn bị kìm chân đâu!”
Càng nhắc càng thấy đau đầu. Chuyện của Mao Lợi Lan, hắn còn chưa tính sổ, bây giờ lại thêm họa nữa. Nghĩ thôi cũng khiến hắn muốn nổ tung rồi.
“Mà chuyện đệ nhờ huynh sao rồi?”. Hắn bỗng đổi chủ đề.
Lăng Kì vương trầm tư giây lát, đôi mắt chàng trở nên nghiêm nghị: “Phong Vân giáo của ta trước nay làm việc chưa bao giờ thất bại. Đúng như đệ nghi ngờ đấy!”
“Hắn quả nhiên có ý tạo phản, lại còn liên minh với nước chư hầu định đảo chính sao? Uổng công phụ hoàng tốt với hắn như vậy!” Chuyện gian thần hoạn quan đầy rẫy như mạ ngoài đồng, kể cũng hết nguyên ngày. Phải nghĩ cách sao cho hợp để trừ hậu họa về sau.
“Vậy tạm thời cứ tiếp tục theo dõi động tĩnh của chúng. Tránh bứt dây động rừng”. Lăng Kì vương gấp quạt trong tay nhìn Thái tử.
Hắn gật đầu. Tay chống cằm suy ngẫm.
“Tân Nhất, có gì ta sẽ báo với đệ. Nhưng hết sức cẩn thận với hắn đấy!”. Nói rồi Lăng Kì vương nhún chân, trong chớp mắt đã biến mất.
Ai da…Làm Thái tử đâu phải chuyện dễ dàng. Sung sướng thì ít mà thấy khổ thì đầy rẫy. Hắn thở dài .
***
“Tiểu thư, cô mau xuống đây! Nguy hiểm lắm!” Tiểu Hoa hoảng hốt, hai tay như che như đậy, sợ sệt không giám nhìn lên.
Chẳng là… Mao Lợi Lan – nữ tử trời không sợ đất không sợ đang cố sức trèo lên…mái nhà. Mái nhà làm bằng ngói thì không sao, đây lại làm bằng lưu ly. Đúng là giàu quá không biết làm gì cho hết đây mà.
Trơn…trơn…rất rất trơn. Nàng cẩn thận dò dẫm, ai bảo nàng dùng lực mạnh qúa làm quả cầu lông gà văng lên tận trên mái. Trong hoàn cảnh bị giam lỏng thế này, làm sao nhờ người lấy giúp cơ chứ.
Nàng từng giành giải leo núi, leo mái nhà thì có gì đáng sợ đâu. Hận nỗi, y phục nàng mang trên mình quá vướng víu. Tiện tay, nàng xé chúng ngắn bớt đi cho mát, cũng thuận lợi cho việc leo trèo.
“Tiểu thư xuống đi! Nô tì sẽ lên lấy!”. Tiểu Hoa cố gắng can ngăn, lỡ có chuyện gì, nô tì nhỏ bé như nàng ta sao gánh nổi.
“Yên tâm đi Tiểu Hoa, cô ở đấy chờ ta!”. Mao Lợi Lan rõng rạc nói.
Leo lên cao hơn chút, nàng thấy hoàng cung dần dần hiện rõ trước mắt. Quy mô hoành tráng, đầu tư công phu. Tuyệt tác, tuyệt tác! Mà khoan, leo qua mái này, có khi nàng sẽ trốn được ra ngoài cũng nên. Đột nhiên đôi mắt nàng sáng lên.
“Tiểu thư…cô tìm được chưa? Mau xuống đi!”.
“Tiểu Hoa ơi Tiểu Hoa, tôi thật xin lỗi cô. Biết là cô sẽ gặp rắc rối nhưng tôi phải rời khỏi đây”. Nàng thấy có lỗi với Tiểu Hoa. Nàng đi rồi, tiểu mĩ thụ sẽ làm gì Tiểu Hoa không biết chừng, mà nếu không tìm cách trốn thì cả đời nàng bị giam ở đây mất.
Nàng thực không muốn vùi tuổi xuân nơi đây đâu!!
Mao Lợi Lan đảo mắt một vòng, phía dưới là một hoa viên rộng lớn. Bên trong vườn trồng rất nhiều hoa thược dược. Chúng đang vươn mình khoe sắc, được ánh mặt trời tưới lên một lớp óng ánh rực rỡ.
Hoa thì đẹp thật đấy nhưng thứ khiến nàng chú ý là cánh cổng nhỏ đang ẩn hiện sau đám liễu rủ bên hồ. Có khi nào vận may đến với nàng rồi không?
“Chuồn thôi!”. Nàng tự nhủ rồi chuẩn bị nhảy xuống khoảng sân gạch của hoa viên. Nhưng may rủi thế nào nàng lại trượt chân…là rơi xuống chứ không phải nhảy xuống nữa rồi.
Kì lạ ở chỗ, không nghe thấy tiếng va đập mà thay vào đó là tiếng kêu la đau đớn.
“Ủa? Sao ngã không đau thế?”. Mao Lợi Lan thắc mắc.
“Là ngươi ngã vào ta, không đau mới lạ??!!”. Tiếng ai đó vang lên lanh lảnh.
Mao Lợi Lan giật mình: “Sao tôi lại ngồi lên cô thế?”
Cô nương đi qua lúc nào không đi, lại đi đúng lúc nàng định nhảy xuống. Tệ a~
Nữ nhi kia tức giận quát lớn: “Ta hỏi ngươi mới đúng đấy! Mau đứng dậy đi, đau chết ta rồi!”
“Ồ, xin lỗi xin lỗi!”. Mao Lợi Lan đứng dậy. Nàng nhìn nữ nhân trước mặt, nàng ta có vẻ mặt kiêu kì mặc y phục đính minh châu, trang sức bằng vàng. Chuẩn con nhà đại gia a~
Còn nàng ta, vẻ mặt tối sầm. Vừa đau ê ẩm vừa tức giận: “Hỗn xược! Nhìn thấy ta mà không hành lễ sao? Còn giám mạo phạm!”
“Cô nương, ta biết cô là con ông cháu cha rồi. Nhưng nào biết cô là phi tần của nhà vua hay vị phu nhân nào đâu?”. Mao Lợi Lan thở dài. Trong cung cũng lạ quá đi, hở tí lại hành lễ, biết ai với ai đâu mà hành với chả lễ.
Nữ nhi tức giận đùng đùng, quát lớn: “Hỗn lão, ta còn chưa lấy chồng!”. Chưa bao giờ có kẻ giám xấc xược như kẻ đứng trước mặt nàng ta lúc này đây.
Y phục thì luộm thuộm, lại còn ngắn quá mức. Màu tóc khác người, lại còn buộc lên phía sau. Chưa kể mạo phạm đến Lục Hạ công chúa là nàng ta thì chỉ có tội chết.
Bỗng Mao Lợi Lan bật cười: “Haha, ta tưởng cô có mấy con rồi ấy!”
Lục Hạ công chúa: “…”
Tai họa thường hay bất ngờ ập đến từ lời nói lắm. Người ta nói cái miệng làm hại cái thân. Quả không sai nha Mao Lợi Lan ơi~
“Ngươi…ngươi được lắm.Người đâu!”. Lục Hạ công chúa gân xanh nổi rần rần, hô to. Thấy tiếng, chả biết bọn thị vệ cung nữ có tai thính đến thế nào mà nhanh như chớp đã xuất hiện.
Thế này cần gì điện với chả thoại. Hô một cái đến luôn. Quá nhanh, quá nguy hiểm!
“Coi kìa, hơi tí là gọi hội đến. Sao người thời xưa thích đánh hội đồng thế nhể?”. Mao Lợi Lan não nề, lần này chưa kịp trốn thì lại gặp thêm rắc rối rồi.
Đám thị vệ hung hăng chĩa kiếm về nàng. Còn mấy cung nữ hốt hoảng chạy lại, rối rít nói: “Nô tì đáng chết, công chúa có sao không ạ?”
Lục Hạ công chúa lạnh lùng: “Trương Liên! Vả cho ta!”.
Cung nữ được gọi tên vội vàng thưa vâng rồi vênh váo đi đến giơ tay định làm theo lệnh thì bị Mao Lợi Lan chặn lại. Sức của một cung nữ yếu ớt không bằng người tập thể thao như nàng đâu.
“Ngươi…! Sao ngươi giám?”. Trương Liên trợn mắt, tức giận.
“Ta vô ý mới ngã vào cô ta. Cô ta chưa đến nỗi nhập viện à nhầm truyền thái y. Với lại ta cũng xin lỗi rồi’. Nàng kiên quyết, có quyền có thế thì làm gì cũng được sao? Nàng đọc nhiều ngôn tình, cũng biết cung cấm khắc nghiệt thế nào. Cứ cam chịu, để bị ngược lên ngược xuống như mấy nữ chính thì chỉ có thiệt thôi. Nàng không như thế! Nàng không sợ cũng đừng hòng ai bắt nạt.
‘Còn dám cãi lại! Các ngươi giết ả cho ta!’. Đám thị vệ giật thót, cả lũ vâng lời lao đến đánh hội đồng.
Chơi xấu a~
Chủ câu lạc bộ kiếm pháp không phải là hữu danh vô thực nhé. Nàng né những đường kiếm sắc nhọn rất nhanh, nhưng tay không mà đáp trả thì có superman thôi a~ nàng không vũ khí hơn nữa kiếm pháp của Nhật khá khác của chúng.
Ỷ thế đông ăn hiếp người đây mà, nếu cứ kéo dài. Nàng thua mất!
‘Dừng tay!’
Giọng nói đanh thép, dứt khoát, khẩu khí cao ngất. Còn ai ngoài nam chính của chúng ta a~
Hắn đột ngột xuất hiện khiến đám thị vệ không kịp phản ứng, đúng lúc chúng đưa lưỡi kiếm về phía nàng. Hắn kéo nàng về phía mình, lưỡi kiếm sắc mảnh sượt qua vai hắn, sước vào d.a thịt.
Đám thị vệ thất kinh, quỳ rạp xuống đất buông kiếm xin tha mạng.
‘Biểu ca!’. Lục Hạ công chúa tái xanh, chạy đến chỗ hắn nhưng không dám lại gần quá 1 mét. ‘Huynh có sao không?’. Nàng ta bật khóc nức nở.
‘Muội đang làm cái gì vậy?’. Hắn nghiêm giọng, tay vẫn không buông Mao Lợi Lan ra.
Tiểu mĩ thụ a~ làm thế chồng anh ghen đấy. Nàng thấy ái ngại thay, nếu soái ca kia mà nhìn thấy nàng biết giải thích thế nào?
‘Muội sẽ cho người lôi đám thị vệ này ra chém đầu, huynh đừng giận.’
‘Ta không có ý này. Ta hỏi muội đang định làm gì với nàng ấy?’. Hắn nói rồi đưa mắt nhìn Mao Lợi Lan.
Lục Hạ công chúa nhìn lên, lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy biểu ca chạm vào nữ nhân mà còn ôm trong tay như vậy. Kể cả nàng, còn chưa từng được động vào Thái tử, mỗi lần nói chuyện hay gặp mặt chỉ được phép đứng cách xa một mét.
Vậy mà tại sao…một nữ nhân không hiểu phép tắc kia lại có thể… ?
‘Biểu…ca…’. Lục Hạ công chúa nước mắt lưng tròng, đứng bất động.
Ây da… Mao Lợi Lan thấy bản thân mình thảm quá đi ~ lần nào định trốn cũng gặp phải hắn. Tiểu mĩ thụ à, ngươi về với chồng ngươi đi. Nàng chỉ là muốn rời đi thôi mà... !!
‘Tâm Nhi. Từ giờ trở đi, muội tránh xa nàng ấy ra. Nghe rõ chưa ?’. Hắn nói rồi lôi tuột nàng khỏi đó, bỏ lại Lục Hạ công chúa tức tối không thể thốt lời.
‘Ngươi là cái gì mà dám động đến biểu ca của ta! Trương Liên, đi điều tra!’. Lục Hạ công chúa trở về phòng, tức giận hất tung tất cả đồ đạc. Thứ gì của nàng ta thì đừng hòng ai cướp đi hoặc đụng vào.
Trương Liên tuân mệnh, lui ra ngoài. Còn Lục Hạ Tâm Nhi, nàng ta ngồi xuống, nhìn vào gương đồng, nở một nụ cười nửa miệng.
Hậu cung là thế, yêu, hận, ghét, thủ đoạn. Con người nơi đây sống chung với những điều đó.
***
P/s: Chương này viết nhanh nên còn nhiều lỗi type T.T au sẽ edit sau, rất xin lỗi mọi người.