Chap 12: Ứng chiến- Bất ngờ của Ran
Sau khi Sonoko sinh con được 7 ngày, Ran từ biệt bạn để về Moon. Nhận được thư khẩn của anh trai, cô không dám chậm trễ, lập tức lên đường ngay. Makoto cho một đạo quân hộ tống bạn về, vì anh nghĩ con gái thì không tiện đi một mình, vượt hàng ngàn cây số, chưa kể đến những hiểm nguy khó lường được. Mặc dù Ran hết sức từ chối, nhưng anh chỉ có một lý do rất đơn giản: “ anh không muốn bị Sonoko băm ra nấu cháo cho Sâu bé bỏng ăn đâu”(Sâu bé bỏng là tên yêu của Ranoko, con trai của vợ chồng Sonoko)
Đoàn quân vượt qua bao đồi núi, thung lũng, sông ngòi. Một hôm, người chỉ huy tới gặp Ran:
- Công nương, chúng ta sắp qua Sa Mạc Sư Tử, sau khi vượt hết Thung lũng Chó. Tôi e rằng sẽ có cướp khi chúng ta vượt qua. Làm thế nào bây giờ ạ?
Ran suy nghĩ.Cô từng đi qua chỗ ấy một lần. Đúng là lũ cướp trên sa mạc Sư Tử rất hung bạo, và đoàn quân sẽ chết trước khi về tới Moon.
- Ta sẽ trực tiếp tới gặp chúng. Hãy đi do thám tình hình. Có lẽ gặp chúng là điều chúng ta không tránh khỏi.
Khi mặt trời đi yên giấc và nhường chỗ cho bóng đêm dày đặc, đoàn người đã đi đến bìa của sa mạc. Sa mạc này không giống sa mạc bình thường. Khí hậu ở đây rất lạnh, đêm xuống khoảng âm vài độ, nhưng không có tuyết rơi. Ở đây, không có loài cây nào trừ vài bụi cỏ lá dài cũng gần khô héo. Cô tưởng chừng như không khí xung quanh mình đông lại. Cảm giác sợ hiện lên trong tâm trí cô gái. Hừm, ngươi mà còn biết sợ sao? Ran cười khẩy. Sau bao nhiêu hiểm nguy ngươi đã vượt qua, hiện tại ngươi lại hèn yếu đến mức này sao? Trong thâm tâm Ran, cảm xúc của cô giống như một cơn lốc xoáy. Hỗn độn…
Cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, một người lính bước vào, nói đút quảng trong từng nhịp thở hổn hển:
- Công nương, chúng tới…tới rồi…
Không nói một lời, Ran đứng lên, giắt vào lưng hai thanh kiếm, đeo quanh eo một bộ dao găm. Cô không quên gắn xuống giầy hai bộ kim, đã được bôi thuốc độc. Ran ấn vào mỗi csnh tay và ống chân bộ khiên bằng thép. Cô chầm chậm ra ngoài, mặc cho lời can ngăn đầy run sợ của người lính.
Trước khi đi, Ran căn dặn người chỉ huy:
- Nhớ, nếu ta không trở về, ngươi hãy dẫn quân đến ngay vương quốc Moon, phụng sự cho hoàng đế ở đó.
- Công nương, chúng tôi sẽ liều chết để bảo vệ công nương, chỉ cần công nương sống sót, chúng tôi chết cũng cam lòng.
- Ta sẽ không để ai chết vì ta nữa.
Bước…..
Như vị thần canh giữ địa ngục đang mở cửa chờ sẵn cô…
- Báo. Người chỉ huy của đoàn người đó xin được yết kiến đại vương.
- Không yết ung gì hết. Giết hắn cho ta. Cướp sạch như mọi khi.
Tên cướp rung đùi, trên tay còn ôm một mĩ nhân, xung quanh kẻ hầu người hạ tấp nập.
- Tên nó nói nếu đại vương không tiếp, hắn sẽ giết tất cả chúng ta
- Atsoki, Ra xử nó đi. – Hắn mệt mỏi vẫy tay. Người đó lập tức đứng dậy đi ngay.
- Đại vương, nó đã giết chết 50 tên gác. Phó vương Atsoki chết rồi.Tính sao đây đại vương?- Một tên nữa chạy vào.
Tên tướng cướp ngạc nhiên quá. Từ ngày hắn đi cướp tới giờ, chẳng có ai làm vậy cả. Tất cả mọi người đều run sợ trước hắn, mặc cho hắn muốn chém muốn giết. Tên này không biết sợ sao?
Hắn lồng lộn như con thú hoang bị thương, với lấy cây đao trên tường, chạy nhanh ra ngoài. Hắn kinh hoàng. Quân triều đình đã không ít lần kéo quân tới định dẹp loạn, nhưng không có ai sống sót trở về, mà hắn cũng không mất một người một ngựa nào. Thế mà, chỉ có môt tên thôi, hắn giết gần hết anh em trong hội….. Sự bình tĩnh lạnh lùng của hắn thường ngày biến mất. Không…..Không thể nào….
Dưới Ánh trăng sáng vằng vặc, Ran dùng vũ khí đánh nhau uyển chuyển như một cô vũ nữ. Mái tóc dài thả bay trong gió. Đến chính bản thân cô cũng không thể nghĩ là mình ngày hôm nay có thể giết người không chớp mắt như thế này. Cô tự cười cho chính mình.
Rút hai cây dao phóng qua hai bên, cắp đung giữa cổ của hai đứa. Cô xoay người, dùng kiếm nhảy lên không, lướt một hàng vài tên. Cô phóng lên một con ngựa gần đấy, điều khiển nó đi qua hàng chục xác chết, tóm lấy nhưng cây thương của chúng. Cho ngựa phi nước đai, Ran bất ngờ ép mình sat lưng ngựa đi đẩy 10 cây thương ra cùng một lúc. Chúng lao vun vút như xé gió, cắm ngập vào ngực của những tên còn lại. Xong, cô cho ngựa đứng trước lều dành cho tên cướp, cắm một cây lao xuống đất, ngồi dựa lưng vào đó, chờ…
Tên cướp lao ra. Tay cầm cây đại đao. Là một cô gái. Cô ta có phải là người không vậy??
- Ngươi là Kay sao? Đứa con gái đó lên tiếng
- Là ta- Hắn tự trấn áp bản thân, làm giọng lạnh lùng nhất có thể- Ngươi là ai? Tại sao giết hết người của ta?
- Ta là ai, đâu quan trọng- Nó bật cười lớn, khoanh tay trước ngực- giá như ngươi chịu gặp ta lúc nãy, có phải tốt hơn không?Ta muốn xin giấy thông hành thôi, xin lỗi nhé. Hơi nặng tay.
Hắn không chịu nổi nữa, rõ là nó đang khinh thường mình. Mắt long lên như một con sói, hắn huýt sáo một cái. Lập tức có một con ngựa đen, mình to vạm vỡ, chạy ngay đến bên hắn. Kay lao lên, thúc ngựa chạy tới chỗ Ran đang đứng. Ran không nhúc nhích. Hắn cầm thanh đao, chém ngang qua người cô. Ran dùng chân lộn nhào trên không để tránh đòn, đồng thowifrust hai thanh gươm chém sau lưng hắn. Kay đỡ được, hắn thúc ngựa chạy vòng quanh Ran, Đồng thời nhảy lên đấu gươm với cô. 3 thanh kiếm chạm vào nhau chan chát. Tóe lửa. Ran dùng một đòn karate trứ danh mà cô đã không ít lần hạ đối thủ, một cú hậu cước thúc vào bụng Kay khi hắn sơ hở. Hắn té nhào xuống đất, cảm nhận được khung xương của mình gần như vỡ vụn.
Ran đưa kiếm của mình chĩa ngay cổ Kay. Hắn nhắm mắt lại, chờ cho cái chết đang đến gần. Nhưng cũng ráng thu hết tàn hơi nói một câu:
- Được chết trong tay kiếm sĩ như ngươi, ta cũng cam lòng.
- Ai nói là ta sẽ giết ngươi? - Ran thu kiếm, xoay người toan bỏ đi
- Vậy nếu người đã tha mạng cho tôi, tôi thề sẽ trung thành đi theo người suốt đời.- Kay cố hết sức, quỳ xuống chân Ran
Ran mỉm cười. Cô đỡ Kay dậy và nhìn anh bằng đôi mắt dịu dàng nhất. Tim hắn khẽ nhói lên một cái, rồi đập thình thịch….. Yêu nhanh vậy sao?
Ran đỡ Kay ngồi lên một con ngựa rồi trở về đoàn quân của mình trong sự reo hò của 100 người lính. Nhưng sau khi biết Kay chính là vì thủ lĩnh của toán cướp nổi tiếng, họ không ngừng xin cô giêt hắn., để tránh hiểm họa về sau. Nhưng Ran chỉ cười , nụ cười ôn nhu như nước mùa thu, lắc đầu khuyên họ. Rồi một vài tiếng sau, Kay chính thức nhập cuộc, coi những người bạn mới là anh em của mình.
Hành trình vẫn tiếp diễn nhưng cũng sắp tới ngày kết thúc. Nhưng có một số chuyện bây giờ mới bất đầu.
Dạo này Ran cứ thấy trong người khang khác. Cô thèm đủ thứ, nhất là chua và cay. Trong người cứ bồn chồn và mệt mỏi. Tuy nhiên do công việc, cô phải cố gắng điều khiển người đi đến Moon. Nhưng thấy chủ nhân mệt, Kay xin làm mọi thứ, Ran tin tưởng giao cho hắn điều hành cả đoàn.
- Chúng ta còn một tuần nữa là sẽ đến kinh đô của Moon. Khi vượt qua thị trấn này, mình sẽ dừng lại cho lính nghỉ và mua lương thực. Sau đó mình sẽ qua chỗ này….- Kay vừa nói vừa chỉ trên bản đồ cho Ran và một số tiểu đội trưởng xem
Những lời nói của Kay không làm Ran chú ý. Đầu óc cô hoa lên, họng tào lên một chất gì đó chua lòm khó chịu. Mắt cô tối xầm lại, đầu óc trống rỗng, Ran ngất xỉu.
Mọi người hốt hoảng, Kay bình tĩnh bồng Ran vào phòng. Hắn bắt mạch cho Ran. Cái này…chẳng lẽ….
Kay kê một đơn thuốc rồi đưa một người lính đi mua ở một ngôi làng nhỏ gần đấy. Dặn kĩ nếu được hỏi thì bải là mua cho vợ. Hăn dọa nếu nói ra chuyện này, tên kia sẽ mất đầu ngay tức khắc.
Dĩ nhiên là tên lính run sợ không dám làm trái ý Kay, vội vã lên đường ngay.
Ran tỉnh dậy. Khắp người cô chỗ nào cũng đau nhức, xen lẫn cảm giác khó chịu. Chất lỏng chua chua quen thuộc trào lên, cô nôn ngay ra cuối gi.ường. Có một cái chậu để sẵn ở đó, kèm cả khăn lau mặt và nước ấm.
Vừa lúc đó Kay bước vào.
- Chủ nhân sao rồi, có thấy khó chịu không? Chờ một chút sẽ có người mang thuốc lên cho chủ nhân
- Không sao, phiền anh quá. Em chỉ mệt thôi( Ran đã coi Kay như anh trai)
- Chủ nhân không biết gì sao? Người có thai được 2 tháng rồi. Giờ đừng lo lắng gì cả, ngỉ ngơi điều độ. Tôi sẽ trực tiếp chăm sóc.
Ran bất giác sờ tay lên bụng mình. Trước giờ cô chưa ăn nằm với bất kì người đàn ông nào, chẳng lẽ….chẳng lẽ đây là con của Shinichi sao?
Ngoài trời…tuyết vẫn rơi….
End chap 12
P/s: các cảnh đánh nhau của Ran đều được tác giả hư cấu Made in Phim kiếm hiệp.
Tiế tục ủng hộ nha m.n. Có lý do riêng nên tác giả đã không nói về Shinichi như đã hứa. Rất mong m.n thông cảm