Akai mỉm cười lắc đầu:
- Chưa nói được, bởi vì chưa đến lúc.
Ran mở to mắt nhìn về phía Akai. Có gì mà chưa nói được cơ chứ? Có phải thông tin tuyệt mật của cơ quan anh ta đâu chứ? Cô cảm thấy hơi bực bội nhưng không còn cách nào khác là mỉm cười. Cô nổi giận thì được ích gì chứ? Như đọc được suy nghĩ của tôi, Akai lạnh lùng nói:
- Tôi biết cô cảm thấy việc tôi nói rất vô lý nhưng bây giờ cô biết cũng chẳng giúp gì được cả.
Ran âm thầm đánh giá Akai. Anh ta có mắt thần sao? Chuyện gì cô nghĩ anh ta cũng biết hiết. Hít một hơi thật sâu, Ran cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ nhảm nhí trong đầu này đi. Cô mỉm cười:
- Huynh, muội muốn đi dạo phố!
Mắt Akai khẽ chớp rồi mỉm cười:
- Tốt lắm, thích ứng hoàn cảnh rất nhanh. Đi thôi, chúng ta từ đây thành bằng hữu....
Thân ảnh hai con người dần khuất sau bóng cây nhưng tiếng cười thanh thúy của ran vẫn vọng lại.
Một lúc sau, có một bóng người từ gốc cây bên cạnh bước ra, nghiến răng nghiến lợi:
- Ran Mori, thật hay cho cô. Dám cướp đi đại sư huynh của tôi. Hai người nói cái gì vậy chứ? Gin, súng..... Hừ, chẳng hiểu gì hết. Hai người cứ đợi xem.....
Nói xong, bóng người ấy cũng bỏ đi. Không gian nhất thời tĩnh lặng đến quỷ dị và cũng chẳng ai biết rằng, một thân ảnh khẽ lắc mình rồi biến mất......
Trong lúc đó, Ran và Akai đang được chiêm ngưỡng sự giàu có và xa hoa của kinh thành. Hai bên đường, hàng quán buôn bán tấp nập. Người người đi lại như trẩy hội. Quả thực, vượt qua đám người này không phải dễ, mệt đứt hơi. Ran vừa thở hổn hển, vừa hỏi Akai:
- Trời ơi, chúng ta xui xẻo chết đi được, người gì mà đông vậy cơ chứ?