Lời xin lỗi muộn màng tới người chị đã khuất

heokool

Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?
Thành viên thân thiết
Tham gia
22/9/2011
Bài viết
14.934
Vừa thi xong môn cuối học kỳ, em nhận được điện thoại của ba gọi em về quê vì chị sắp mất. Em chết lặng trước cửa phòng thi...

Ngày em vào lớp mười, lúc đó ba mẹ nợ chồng chất sau đợt mất trắng vụ tôm. Gia đình mình khó khăn, chị bỏ lớp 12 đi làm cho xưởng may để đỡ đần cho ba mẹ và còn để em được tiếp tục học. Ba năm em học cấp 3, chị ngày nào cũng đèo em đi học rồi lại đón em về. Khi em thích có xe đạp đi học như bạn bè, chị bán cái xe cũ của chị rồi góp tiền mua cho em cái xe mới, còn chị đi bộ đến xưởng may cách nhà 3 cây số. Ba năm cấp 3 ấy, chị là người lo cho em gần như tất cả, còn bố mẹ phải lo trả hết nợ cho ngân hàng.

Rồi những ngày này năm ngoái, là lúc em thi tốt nghiệp và chuẩn bị thi đại học, nhà mình tuy nghèo nhưng cả chị và ba mẹ chẳng để cho em thiếu thốn thứ gì. Chị bảo “Chị làm được nhiều tiền nên em thích gì cứ bảo chị mua". Thế mà em cũng tin! Em còn nhớ lắm trước ngày em cùng ba ra Sài Gòn thi đại học, mâm cơm chị làm toàn những đồ ngon cho em… Những đĩa thịt đĩa tôm, chị không ăn một miếng. Em chạnh lòng muốn khóc, nhưng chị từng nói là con trai phải mạnh mẽ trước những khó khăn nên em không khóc. Em quyết tâm phải cố gắng thi thật tốt và đỗ đại học bằng mọi giá. Rồi lúc nhận được kết quả, nghe tin em đỗ chị chạy từ xưởng may về nhà, gương mặt ướt đẫm mồ hôi và rơm rớm nước mắt, trông chị còn mừng hơn cả em chị biết không.

Trước khi em nhập học, vì bố ốm nên chị thay bố ra Sài Gòn tìm nhà trọ cho em. Chị chọn một căn phòng giá 1 triệu rưỡi và dặn em cứ yên tâm ở đây, chị sẽ lo hết tiền nhà. Em ở Sài Gòn học tập, chị ở quê làm kiếm tiền phụ giúp ba mẹ và còn gửi tiền cho em học. Mỗi tháng, chị đóng tiền nhà cho em rồi lại cho em 200 ngàn tiền tiêu vặt. Chị bảo em là con trai phải ăn nhiều, khỏe mạnh mới làm được việc lớn để giúp gia đình nên đưa em gần 2 triệu tiền ăn mỗi tháng để em không phải tiết kiệm. Chị dặn tháng nào em cũng phải về nhà một lần cho ba mẹ yên tâm rồi chị đưa em ra Sài Gòn để xem em ăn ở ra sao.

Ngày còn ở quê, bạn bè chẳng ai có nhiều quần áo như em, vì chị làm ở xưởng may nên quần áo chị đều may cho em hết. Nhưng khi em ra Sài Gòn, bạn bè ai nấy đều có quần áo đẹp và đắt tiền, còn mấy cái áo sơ mi chị hay may cho em trở thành lỗi mốt. Em đến trường thấy tự ti với các bạn nên dành dụm tiền ăn để mua quần áo mới mà không cho chị biết. Rồi chị thấy em gầy và xanh hơn trước, chị nghĩ em học hành vất vả. Chị lại cố làm thêm để cho em thêm tiền ăn. Lúc đó em thật nông cạn và thiếu suy nghĩ...

Kỳ đầu của năm thứ nhất, em học hành không tốt. Tết em về nhà, chị mắng em không biết thương ba mẹ. Em còn cãi lại do chị hay lên Sài Gòn vào lúc em đang thi, lại còn mắng em nhiều khiến em mất tập trung không học được. Lần ấy chị bị ba mắng còn em lại dửng dưng như không phải lỗi của mình. Ngày em ra Sài Gòn, chị bảo chị không lên cùng em nữa để em tập trung học tốt, chị xin lỗi em vì làm ảnh hưởng đến em. Lúc đó, em cũng đã thấy mình sai, nhưng vì trót nói dối và sĩ diện mà em không dám thừa nhận làm chị phải buồn. Nghĩ lại em thấy hối hận nhiều lắm…

120605dschi_ea51d.jpg

Chị đã hy sinh tất cả để chăm lo cho cuộc sống của em (Ảnh minh họa)​

Cũng từ cái Tết vừa rồi, chị không ra Sài Gòn thăm em nữa, chị ở nhà làm để gửi tiền lên cho em ăn học. Ba thay chị lên thăm em rồi cho em tiền ăn học. Có lần ba lên ở cùng em mấy hôm, ba kể ngày xưa chị học rất giỏi nên khi chị phải nghỉ học, chị chỉ còn ước mơ cho em ăn học tử tế. Lúc ba kể, ba đã khóc thương chị nhiều lắm. Em ân hận thực sự, tự hứa với lòng rằng không đua đòi theo bạn bè nữa vì em biết mình đang sống trên mồ hôi và công sức của chị.

Ngày 29 tháng 5 năm 2012, cái ngày kinh khủng ấy em không thể quên. Vừa thi xong môn cuối học kỳ, em nhận được điện thoại của ba gọi em về quê vì chị sắp mất... Em chết lặng trước cửa phòng thi. Chị ơi, em không còn mạnh mẽ được như lời chị dặn, sao nước mắt em cứ tràn ra không chịu ngừng lại. Bạn em đưa em ra bến bắt xe về quê. Em run cầm cập và khóc ngon lành trên xe, vậy mà em cũng không kịp nhìn chị lần cuối, chỉ nghe lời chị nói trong điện thoại mà không rõ được thành câu.

Em về đến đầu nhà, mọi người vội ào ra nhìn em khóc thật to. Chị đi rồi, em quỳ xuống bên gi.ường chị, tiếng mẹ khóc em cũng không còn nghe thấy nữa. Nhìn chị, có ai tin được chị là một cô gái đang tuổi đôi mươi. Gương mặt chị xám lại, đôi mắt thâm mệt mỏi, làn da xanh xao gầy gò của chị làm em đau đớn đến ngột thở, vì em thấy như chính em đã giết chết chị gái mình. Hóa ra ba mẹ đã biết bệnh của chị, nhưng giấu để em tập trung thi tốt. Rồi ba cầm quyển nhật ký chị gửi lại cho em trước khi nhắm mắt và dặn em sau khi lo xong đám cho chị thì mở ra đọc.

“Em trai thân mến, mấy tháng nay không biết em có còn giận chị vì chị đã làm em xao nhãng học tập không? Chị xin lỗi em nhé. Hì. Dạo này chị có bệnh rồi em à. Chị thấy mệt mỏi quá. Có mấy lần chị bị chảy máu cam. Hay do người chị nóng quá. Em ở Sài Gòn, nhớ học tốt nhé. Chị dành dụm được nhiều tiền để cho em học lắm, nên em cứ chăm chỉ học, đừng lo lắng để ảnh hưởng đến học tập.”


“Khánh à, chị ốm thật rồi. Tuần này em đang phải thi thì cố gắng thi cho tốt nhé. Thi xong rồi về gặp chị nhé. Chị em mình đi chơi.”


“Nếu một ngày chị không gặp được em nữa, em đừng giận chị nhé. Em nhớ phải lớn hơn, trưởng thành hơn để chăm sóc ba mẹ nhé. Khi chị hết sức thì chị nhờ em đấy.”

Em khóc trắng đêm ôm quyển nhật ký của chị mà tưởng như chị vẫn còn đứng bên cạnh dặn dò và nhắc nhở em… Em phải làm gì mới mang chị quay trở lại bên em, để em được nói lời xin lỗi với chị thân yêu?!

Hôm nay, đi thăm mộ chị về, em mở quyển nhật ký có mấy tấm ảnh những ngày chị còn ở bên em. Chị biết không, em khóc nhiều, nói với chị nhiều nhưng vẫn chẳng thấy chị về với em. Chị ơi, em xin lỗi chị vì những ngày tháng sống bên chị, em đã có nhiều lúc bướng bỉnh và không biết nghe lời. Giờ em chỉ ước một điều, còn có chị như ngày nào để em nghe lời mỗi lúc chị mắng em.

Ba đưa cho em 17 triệu 300 ngàn, là số tiền chị chắt chiu tiết kiệm cho em học đại học. Chị không mua cho mình bất cứ thứ gì, chỉ để dành cho em ăn học, dành cho em những thứ tốt nhất mà em không biết trân trọng nâng niu. Ngay lúc này đây em thấy mình sống quá ích kỷ và vô tâm, em đã không xứng đáng với tình yêu thương và sự hy sinh vô điều kiện của chị dành cho em. Em đau lòng biết bao khi em biết chị vẫn còn rất nhiều dự định trong tương lai mà vẫn chưa thực hiện được. Căn bệnh ung thư máu quái ác đã mang chị của em đi mãi mãi…

Ngày hôm nay, không còn cơ hội cho em được chị chăm sóc, quan tâm và dạy bảo nữa rồi. Nhưng chị cứ yên tâm, em sẽ không đua đòi, sẽ cố gắng học hành và giúp đỡ ba mẹ. Em sẽ không để chị phải thất vọng về em trai chị đâu, chị thân yêu!


Sưu tầm :KSV@18:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
:KSV@17::KSV@17:
hãy trân trọng những j ta đang có
đừng để khi mất đi mới cảm thấy cần nó vô cùng
 
đồng cảm, xúc động thật :KSV@18:
 
:KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16:
cuội đời này chẳng công bằng gì nhỉ...cái kết này bùn thật...........
 
Trời ơi!
Ngày 29-5-2012, gần đây thôi sao,cậu Heo ơi,cậu làm tôi không thể viết gì được hết,,,,
Gửi Khánh:
Vậy thì sau những lời thú tội muộn màng này hãy sống thật tốt nhé,Khánh!
Chắc chắn người chị tuyệt vời của bạn sẽ rất vui khi nhìn bạn vui sống và trưởng thành mỗi ngày!
Và chắc chắn bạn sẽ vượt qua được ! tôi tin như vậy!
 
×
Quay lại
Top