Lời hứa…gió bay

Cuonlennho

"Cuộc đời yên ổn, năm tháng bình yên."
Thành viên thân thiết
Tham gia
5/3/2010
Bài viết
1.776
(MTO 2 - 21/2/2012)
Đã bao giờ bạn thử bình tâm ngồi lại để suy nghĩ một điều tưởng chừng như rất vu vơ như thế này chưa:

Một năm qua, hay một tháng qua, hay một tuần qua…bạn đã bao nhiêu lần trao lời hứa cho người khác, và có bao nhiều lời hứa của bạn trở thành hiện thực.



Có một lần, tôi đã tự ngồi để nhẩm tính như vậy thì mới giật mình biết được rằng: Mỗi tuần, tôi có không dưới 5 lời hứa, và hiếm lắm, mới có tuần, tôi thực hiện được một trong số những điều mình đã hứa với người khác.

Từ ngày biết lớn khôn đến giờ, tôi đã được bạn bè gọi bằng cái tên mà lúc đầu tôi rất lấy làm khoái trí: Kẻ thất hứa.

Nhưng rồi, đến bây giờ, tôi mới nhận ra được hậu quả khôn lường của những lời hứa…gió bay của mình.

Tôi có một cô bạn học cùng cấp III ngày trước. Bây giờ chúng tôi đều học đại học trên Hà Nội. Từ ngày còn đi ôn thi đại học cùng nhau, tôi đã hứa với cô ấy, nếu hai đứa cùng được lên Hà Nội học, việc đầu tiên là tôi sẽ đưa cô ấy đi ăn kem Thủy Tạ ở Bờ Hồ, và đi một vòng trong Phố Cổ.

Nhưng rồi, khi lên đây học, vì quá bận rộn với bài vở trên lớp, với công việc đi dạy thêm, làm thêm, tôi đã quên mất lời hứa hôm nào. Đã mấy lần cô bạn rủ tôi đi chơi, nhưng tôi luôn có lý do mình quá bận rộn để từ chối.

Rồi những năm học đại học mau chóng qua đi, lời hứa ngày đi ôn thi vẫn còn nguyên vẹn. Một chiều ngày cuối năm, cô bạn nhắn cho tôi: “Chiều mai cậu rảnh không? Chẳng lẽ mấy năm học trên này chúng mình vẫn không thể thực hiện được lời hứa ngày còn đi ôn thi sao? Tớ đợi cậu ở Bờ Hồ nhé?” – “Lần này thì tớ sẽ không còn là “kẻ thất hứa” nữa đâu? Tớ hứa đấy!”

Nhưng sáng hôm sau, mẹ tôi ở quê gọi điện lên báo rằng: “Lúa ở nhà đang bị ngập nước rồi. Nếu con được nghỉ học thì tranh thủ về gặt cho mẹ nữa. Nếu không thì sẽ hỏng hết lúa.”

Đó là điều mà tôi không thể lường trước được. Và thêm một lần nữa, tôi lại là “kẻ thất hứa” đúng như bạn bè vẫn thường gọi.

Rồi ra trường, cô bạn tôi vào Nam đi làm, còn tôi vẫn ở ngoài Hà Nội học. Hai đứa tôi đã mỗi đứa ở một đầu đất nước. Chắc rằng lời hứa ngày cấp III ấy, sẽ chẳng bao giờ tôi thực hiện được nữa. Đúng như lời nhắn của cô ấy cho tôi trước lúc vào Nam: “Cậu lúc nào cũng là kẻ thất hứa. Chẳng thế thay đổi được.”

Một lần khác, tôi có quen một cô em gái trong Sài Gòn qua báo Mực tím. Hai anh em vẫn thường hay nói chuyện điện thoại, yahoo, email…Tôi đã nói rất nhiều với cô em mình rằng: “Khi nào em ra Hà Nội, anh sẽ đưa em đi chơi khắp Hà Nội để em biết. Anh đưa em đi ăn ốc luộc này, đi uống trà đá vỉa hè này, ăn kem ốc quế Tràng Tiền này…” Nhưng rồi ngày cô ấy ra Hà Nội thật, thì đúng lúc tôi bận tối mắt tối mũi vào đống bài tập, tiểu luận sắp đến hạn nộp. Vậy là những lời hứa khi xưa của tôi đã thành gió thổi qua. Tôi vẫn còn nhớ, tin nhắn cô em gái ấy gửi lại cho tôi khi rời Hà Nội về Sài Gòn: “Em ghét anh! Nếu với người khác thì em đã nghỉ chơi lâu rồi. Nhưng với anh thì em không tin anh là một người như thế. Anh đừng đánh mất niềm tin của em nhé!”

Tin nhắn đã làm tôi suy nghĩ rất nhiều. Thực sự có phải tôi quá bận rộn như vậy không? Tại sao tôi lại có thể hứa với người khác để người ta ngóng trông, rồi thất vọng như vậy?

Lúc đó, tôi mới hiểu ra rằng, lời hứa không đơn giản chỉ là lời hứa. Đó còn là danh dự, là niềm tin, là hình ảnh của mình trong lòng bè bạn. Tôi quyết tâm sửa thói xấu đó của mình. Nếu không làm được thì không nói. Đã nói thì dù khó khăn thế nào cũng phải thực hiện.

Qua câu chuyện nhỏ này, tôi chỉ muốn gửi đến các bạn một điều rằng: Dù trong hoàn cảnh nào, cũng phải nghiêm khắc với những lời hứa của mình. Bởi niềm tin một khi đã mất đi thì không thể lấy lại được. Lời hứa chính là niềm tin mà những người thân yêu đã trao gửi cho bạn. Bạn hãy trân trọng nó!

Vũ Viết Tuân
 
lời hứa gió bay
hứa cugnx nhiều
thất hứa cũng quá nhiều
 
có những trường hợp ta không muốn phải như vậy
nhưng dù sao thì cug cố gắng giữ lời hứa
một cách tôn trọng người khác và cug là tôn trọng chính bản thân mình
 
cố giữ những lời mình đã hứa nhé!
 
×
Quay lại
Top