Hoạt động 2: Viết đoạn

Thùy Vi

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
10/2/2013
Bài viết
1.025
Chào các bạn!:KSV@01:

Viết đoạn là một trò chơi dành cho những thành viên yêu thích viết.;)) Luật chơi như sau: Người đầu tiên sẽ đưa ra ít nhất là hai cụm từ, người tiếp theo chọn một và viết một đoạn văn mà bao gồm từ ngữ đó, sau khi hoàn thành đoạn văn thì tiếp tục đưa ra những cụm từ tiếp theo. \m/

Chú ý: :KSV@06::KSV@06::KSV@06:
  • >> Không viết những đoạn văn mang nội dung khiếm nhã.B-)
  • >> Không viết tiếng Việt không dấu, không sử dụng ngôn ngữ teen và không chèn emo trong đoạn văn.[-X
  • >> Có thể viết đoạn văn bằng ngôn ngữ khác nhưng những cụm từ đưa ra bắt buộc phải là tiếng Việt có dấu và không quá bốn từ. :x:x
  • >> Không spam trong chủ đề này, có gì thì bơi hết vào đây nhé.:p
Bài viết nào phạm phải những điều trên thì sẽ bị xóa hoặc được nhắc để sửa lại, những người viết sau nếu thấy bài viết trước mắc những lỗi trên thì có thể bỏ qua bài viết đó và tiếp tục nối bài viết đúng.:KSV@04:
Mong các bạn ai tham gia thì tuân thủ đúng luật chơi. Mình xin chân thành cảm ơn.:KSV@03:Còn bây giờ mình xin phép được khởi động trò chơi. :KSV@10:

Ước mơ, Thành công hay Mơ mộng viển vông
 
1000 con hạc cho một ước mơ thành hiện thực.
Bạn đã từng nghĩ đến điều đó chưa hay tặc lưỡi cho rằng nó thật viễn vông, không xác thực?
Khi đứng ở ranh giới giữa hai bờ sống-chết dù là tỷ con hạc bạn hãy tin rằng chúng rất nhiệm màu, ước mơ là con đường dẫn đến thành công nếu ước mơ ấy trong sáng, niềm tin đó bạn giữ chặt nó nhé!
Ngày nhỏ, tôi đã từng mơ mình có thể bay và đấu kiếm như những nhân vật trong các bộ phim kiếm hiệp tôi xem. Thật khó tin nhưng nhiều đêm hình ảnh ấy thường xuất hiện trong những giấc mơ, tôi tự do bay trên bầu trời lộng gió, vài đường quyền tôi sử dụng thành thạo, có hôm bị rượt đuổi tỉnh dậy tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Tôi kể mẹ nghe, mẹ cười:"thật ngốc".
Conan bước vào cuộc sống của tôi qua lời dẫn của cô bạn về nhân vật RAN, tôi nhận thấy mình có chút như cô ấy về tính cách, và ước mơ được học võ của tôi cũng chớm nở qua từng nét vẽ khi cô ấy "trình diễn" màn Karate, cứ như vũ công múa ấy.
Bạn thì sao, đã từng có những phút giây hay khoảnh khắc ước mơ dù chúng ngớ ngẩn? Đừng để trưởng thành rồi bạn thốt rằng "giá như..."
Tuổi 19.Chênh vênh. Hoài bão.Tuổi bước vào ngưỡng cửa cuộc đời, sẽ lựa chọn, sẽ phân vân, sẽ đắng đo và vô tỷ tỷ thứ khác. Tuổi của rạo rực, của sức sống và yêu thương vậy nên đừng để những áp lực cuộc sống, thăng trầm cuộc đời, nỗi buồn, cô đơn không thành tên vùi lấp ước mơ, bạn có quyền ước mơ-một ước mơ để yêu, để sống, để chuyên tâm hướng tới. Không ai đánh thuế ước mơ đâu bạn nhé!
Dư luận là con dao hai lưỡi. "Thiếu gì đứa cũng mơ ước như mày, có đứa nào nên hồn đâu?Tiền không có, mơ mộng gì?Mơ mộng ít thôi. Học đi..." Bạn chắc một lần để tâm lắm đến những lời này, nhưng tôi tin lòng kiên định và nổ lực trong bạn sẽ chiến thắng.
Chúng ta không cô đơn vì bên mình luôn có những ước mơ làm bạn đồng hành, những ngày mưa, ngồi bên cửa sổ hãy lấy nó ra gặm nhấm và thực hiện thôi, đừng để nó hư hao và nhạt màu, bạn toàn quyền với ước mơ của với mình.
Này, bạn thân yêu, ước mơ ấp ủ của bạn là gì, nói nhỏ tớ nghe với:KSV@04:
 
Quá khứ
Tôi và bạn ai cũng có những mảnh kí ức mang tên gọi quá khứ mà chẳng thể xóa nhòa theo thời gian. Giả sử nếu có ai đó hỏi tôi rằng điều tôi cảm thấy vui nhất và buồn nhất là gì. Tôi biết câu trả lời của tôi sẽ không thuộc về tương lai cũng không phải hiện tại. Bởi vì tôi có thể thể mặc sức phát huy trí tưởng tượng của mình mà hình dung về những thứ sắp xảy đến nhưng tôi sẽ không biết được mùi vị thực sự của nó mãi cho cho tới khi nếm thử. Bởi vì con người thường chỉ nhận ra giá trị thực sự của một thứ gì đó mãi cho đến khi đánh mất. Và ta chỉ có thể cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa của nó khi ta đã trải qua nhiều thứ. Nhưng quá khứ sẽ chứa đựng tất cả buồn vui bao gồm cả những cái nhất đó. Những khoảng lặng thường dẫn đưa tôi đến một nơi xa xăm. Nơi chứa đựng những kỉ niệm buồn vui một thời để nhớ. Như một cuộn băng quay chậm, những hình ảnh lẫn lượt hiện ra trong đầu tôi. Đã nhiều lúc tôi cảm thấy khó hiểu với những cảm xúc của chính mình. Tự hỏi tại sao lúc ấy tôi lại hành động như vậy. Và đôi khi tôi cảm thấy buồn với cái hình ảnh hạnh phúc trong quá khứ... Đến một lúc nào đó, hiện tại và tương lai rồi sẽ trở thành quá khứ và tôi có một điều ước. Sau tất cả, tôi có thể mỉm cười hạnh phúc khi nhìn lại nó.

Mưa, Gió hay Trăng



 
Phố nhỏ, những ngày mưa, bình yên miền kí ức...
Ngày đầu đông, mưa giăng trắng ngoài ô cửa nhỏ, tôi nghiêng mình ngắm nhìn những giọt mưa thi nhau rơi vội chạm vào mặt đất rồi bật lên tí tách. Buổi sớm mai như thế tôi thấy thật bình yên.
Con phố nhỏ đắm mình trong làn mưa, nhìn dòng người vội vã chạy ngược xuôi để tránh mưa, nó khẽ cười khi bắt gặp cô bé trong tà áo dài lấy chiếc nón che đầu, mưa chỉ kịp chạm vào lưng áo và vương vương trên tóc. Hàng me già xòe tán cây to lớn hứng lấy từng giọt như cố giữ cho riêng mình hơi thở của đất trời thời khắc chuyển đông.
Ngắm cơn mưa, tâm hồn ta như được gột rửa những lo âu, phiền muộn hay toan tính giữa cuộc sống bon chen ồn ào ngoài kia, ta thấy lòng nhẹ hơn, miền kí ức ùa về-chân lấm bùn của buổi chiều cùng lũ bạn bắt ốc, đơm cá, mặt đứa nào cũng hớn hở với nụ cười toe khoe chiến tích của mình. Nhớ bữa cơm chiều cả nhà vây quanh bên mâm cơm nóng hổi, ta nhận ra dường như ngày mưa mẹ mới gác những công việc thường ngày để thảnh thơi, ta bỗng yêu thêm mưa một chút nữa, yêu thêm những thứ không gọi thành
Ngày ấy, người đi cùng ta dưới chiếc ô, người cố kéo ta sát lại-ta biết nhưng mưa vẫn đọng nhẹ trên vai ta, ta hờ hững chẳng nhận ra cảm xúc len lỏi trong người. Hôm nay, cũng mưa, cũng chiếc ô nhưng chỉ mình ta đứng giữa phố nhỏ, người đã bước sang ngã nào ta chẳng thấy, mưa ướt cả vạt áo sau lưng, lành lạnh...
Khoác nhẹ chiếc áo len mỏng, hứng giọt mưa, ta mỉm cười, ừ thì đã có mưa, ta buồn làm chi nữa.


Nụ Cười, Nước Mắt hay Khoảng Cách
 
Nước mắt

Nước mắt tôi rơi khi trò chơi kết thúc, khi mọi chuyện xảy ra không như dự đoán của mình. Mỗi giọt nước mắt tựa hồ đâm sâu vào trong lòng tôi. Không thể nào quên đi được khoảnh khắc cô đơn, trống trải khi phải rời xa bạn bè. Những người bạn mà tôi thật lòng quý mến, là những người đã đem lại cho tôi những nụ cười ấm áp, hạnh phúc sau gia đình của tôi. Nhưng một khi xa nhau thì cũng như một trò chơi không còn chỗ để bước. Nỗi buồn vằn vẹt không thể nào nói tên. Nó đã thấm vào sâu trong lòng của tôi ròi. Tôi chắc không thể quên được đâu, cố quên ròi cũng sẽ nhớ. thế cứ như tự nhiền. chuyện gì rồi cũng sẽ qa. Nhưng mà không biết nước mắt có còn rơi khi tôi nghĩ về bạn nữa hay không?

Tuổi thơ, tình bạn hay niềm vui
 
×
Quay lại
Top