Hãy nói cho nó biết nó phải làm gì - Tâm sự của một cô gái bất hạnh

angelran1999

Yêu Ran hơn bất cứ thứ gì
Thành viên thân thiết
Tham gia
12/11/2011
Bài viết
156
Cái này tôi viết giùm nhỏ bạn , hoàn cảnh nó nhìn xơ thì rất bình thường . Nhưng thực sự rất đáng thương . Nó đang rất khổ tâm và cần người hiểu nó , nói cho nó biết nó phải là gì .

Cuộc sống của nó vốn sẽ rất bình thường nếu sẽ không có chuyện gì xảy ra khi nó vào lớp cuối của bậc tiểu học . Đáng lẽ ra ... nó vẫn được cấp sách đến trường , được tự hào nói ra câu " Tôi là học sinh lớp 7 " Nó sẽ được như bao học như bao học sinh khác , như tôi ... .

Vậy mà ... Bây giờ nó phải chôn chân ở nhà . Một mình ... Kiến thức nó , không chứa những bài tập , những kiến thức lớp 7 mà thầy cô dạy . Nó chỉ dừng ở ở những bài học lớp 5 và những hình ảnh đã ám ảnh nó suốt thời gian qua .

Nó đã luôn trách mình vì đã quá hén nhát , không dám đối mặt ... Nhìn thấy nó khóc , tôi cũng cảm thấy buồn lắm , tại sao nó lại bất hạnh như vậy . Chỉ vì một sự hiểu lầm mà tương lai nó đã bị sập đổ .

.... Như mọi người đã biết , sau mỗi lần thi học kì xong thì trường sẽ tổ chức đi chơi , Suối Tiên , Đầm Sen ...... Nó đã rất háo hức chờ đợi ngày đó . Nhưng vì gia đình nó thiếu thốn và một phần thì nó cũng không muốn ngửa tay xin tiền ba mẹ . Nó đã tự để dành tiền , rất cố gắng để có đủ tiền đóng phí đi chơi .

Cách một ngày trước ngày đi chơi , số tiền nó để dành suốt mấy tháng trời bỗng dưng không cánh mà bay . Nó đã khóc , khóc rất nhiều . Chờ đến giờ tan học , nó ở lại để tìm số tiền đó . Và tôi cũng đi cùng với nó . Nhìn cảm nó vừa lúi húi dưới gầm bàn vừa khóc thực sự kiến tôi không thể cầm lòng . Nhưng kết quả .... Chúng tôi trở về nhà với sự vô vọng . Thế là nó đã không thể đi chơi vui vẻ với bạn bè ....

Sáng hôm sau , tôi và nó cùng đến lớp . Không hiểu sao , nguyên cả lớp đã đứng sẵn ngoài sân nhìn chăm chăm vào chúng tôi , hay nói đúng hơn là nhìn nó . Có một vào đứa lên tiếng : " Bà làm gì hôm qua bà còn nhớ không ? , Bà làm gì thì bà nhận đi ! "
Nó ngạc nhiên lắm , nó thực sự khôg hiểu và tôi cũng vậy . Một thằng trong lớp bước ra chỉ thẳng tay vào mặt nó :" Tại sao mày lấy tiền của con Ngân ? " ..........

Nó bị người ta nói là ăn cắp tiền , nó khôg thể chối vì có người đã thấy nó lục cặp cả lớp . Nhưng tôi cũng ở đó mà ? Tôi chứng kiến tất cả , nó không lấy bất cứ thứ gì . Dù tôi biết là hành động tự ý lục cặp người khác là khôg tốt nhưng , nó không còn cách nào nữa ...

Từ đó , nó phải sống trong sự chướng mắt của mọi người , khôg ai tin nó . Ngay cả thầy cô , hàng xóm , bạn bè . Ngay cả ba mẹ không tin nó . Chỉ có tôi , nhưng tôi làm đc gì ? Dù tôi đã cố giải thích nhưng họ khôg nghe .

Và rồi , nó khôg thể chịu đc áp lực đó . Nó nghỉ học từ đó , nó trốn tránh . Và giam mình trong bốn bức tường .

Đến giờ cũng gần 2 năm rồi , nó phải thổ thẹn khi người ta hỏi nó " cháu học lớp mấy , trường gì " nó thực sự chỉ muốn bỏ chạy . Tôi hiểu , tôi đang đứng cạnh nó , nhưng tôi không biết phải làm gì hơn , tôi cảm thấy mình thực vô dụng .

Đôi lúc nó vẫn thường mơ mộng nói với tôi là :" Tôi muốn trở thành một cảnh sát , tôi muốn một lần được đặt chân đến Nhật Bản , nơi mà tôi rất muốn đến . Nhưng ... mỗi lần như vậy thì ba tôi , ba tôi nói ra một câu khiến tôi khôg muốn nghĩ tiếp những " Vậy thì tại sao bỏ học "

Câu nói sao mà đơn giản nhưng tôi hiểu nó đã bót chết niềm mơ ước nhỏ moi của nó . Mẹ nó tạo điều kiện để nó đi học buổi tối . Nó đồng ý , nó mừng lắm . Nó nói là nó sẽ bắt đầu lại , nói sẽ trở thành một cảnh sát và quên đi những chuyện đã qua . Tôi cũng rất mừng cho nó .

Nhưng rồi ..... một tháng , hai tháng , .... Nó chờ mãi nhưng sao không có tin tức gì hết . Mẹ nó nói chuyện gì cũng từ từ . Có phải vì nó đã quá nôi nóng chăng ? Nhưng thực sự nó muốn được bình thường như bao người khác . Cũng muốn đi học , cũng muốn làm bài tập , cũng muốn nghe giảng bài ,.....

Và hôm nay , khi đang đi qua nhà nó ăn cơm ( ăn nhờ ) tôi nghe mẹ nó nói về chuyện đi làm . Có một công ti gì đó đang nhận người mà không phận biệt tuổi tác . Bề ngoài nó trông chững chạc , nhìn sẽ không nghĩ nó mới 13 tuổi đâu . Mẹ nó bàn , buổi sáng đi làm , buổi tối đi học . Nghe cũng có hợp lý đó . Nhưng .... Nó lại phân vân , tôi một phần nào cũng hiểu . Vì nếu vừa đi làm vừa đi học như vậy thì nó sẽ không còn đâu thời gian nữa . Nó sẽ không đc đi chơi với tôi , không có nhiều thời gian cùng gia đình . Và nó sẽ như là một người lớn .

Nó khóc và nói với tôi , nói rất nhiều . Nhưng cuối cùng thì nó lau đi nước mắt nó cười rồi nói với tôi : Có lẽ lúc đầu thì có hơn bất tiện nhưng tôi sẽ cố gắng , tôi phải trở thành một cảnh sát

Nó thật kiên cường , tôi không thể được như nó . Nhưng mà sao .... Tôi muốn nói một cái gì với nó . Nhưng chính tôi cũng không biết là điều gì .

Tôi chạy ngay về nhà để viết bài này đây , mọi người nghĩ sao ? Khi phải nhìn thấy đứa bạn của mình phải chịu bất hạnh như thế này ?

XIN HÃY GIÚP TÔI , NÓI CHO NÓ BIẾT NÓ PHẢI LÀM GÌ ? :KSV@18:
 
tại sao từ 2 năm trước e ko giải thích cho nhuẽng ng bạn kia hiểu là "nó" ko lấy trộm tiền
và có e chứng kiến!:KSV@13:
 
Nhìn thì thấy dễ đó chị nhưng thực sự là một chuyện vô cùng khó và họ còn nghĩ em thông đồng với nó ăn cắp nữa . Mà khôg hiểu sao cô giáo ko nói gì trước tình hình đó . Từ đó cả trường bắt đầu xa lánh nó . Nó vì áp lực quá nên cũng phải nghỉ nghỉ học :KSV@08:
 
họ nói là em thông đồng với nó
vậy họ có tẩy chay e ko?
và tại sao 1 vụ lớn như vậy mà cô giáo lại ko tham gia chứ?
 
mình koo biết nhưng nó giống mình quá!!! hehe
 
Vì nó chỉ là một học sinh bình thương , và vì cô giáo thật vô tâm . Nó học ko giỏi , nó chẳng nổi bật nên cô giáo cũng chẳng quan tâm gì đấn nó hết . Còn về em thì bĩ tẩy chai suốt cho đến khi gần lên lớp 7
 
ss cũng hiểu tâm trạng của em mừ!
ss nghĩ điều mà e nên làm là
hãy lun ở bên cạnh nó để chia sẻ với nó mọi chuyện
có thể để nó đi học chính quy lại là rất khó,nhưng lại rất dễ để e và bạn ấy có cơ hội để hiểu nhau hơn mà,phải ko?:KSV@18:
 
thứ nhất: phải đối mặt với chuyện đó. phải kiên cường lên.
thứ hai: nhận lỗi đã có lục cặp người ta, nhưng cũng nói rõ nguyên nhân (người ta sẽ có người này người khác nói ra vào, nhưng cách sống và học tập sau này sẽ chứng mình điều đó)
thứ ba: nếu bạn làm vậy người ta sẽ nghĩ là bạn thừa nhận điều đó. vậy thì (nếu số tiền bạn kia mất koo lớn) cố gắng trả ngay(mất 1 ít tiền êm chuyện) còn nhiều thì nói sẽ trả góp (nhưng phải luôn khẳng định rằng: tiền đó không phải do mình lấy, nhưng vì mọi người không tin nên đành phải làm vậy)
bạn đó quá hèn nhát như vậy ra như thế cũug là lỗi bạn ấy! (xin lỗi nếu mếch lòng) vì bạn ấy còn có bạn mà!!!!!
còn hơn mình.........................ko có ai. nhưng mình đã vượt qua và học đại học.




còn cách bây giờ là: tìm việc làm đi, mình nói thật đấy. cách làm việc và cách sống sẽ làm thay đổi mọi chuyện. đừng như mình, mãi đau khổ rồi chỉ đi học mà vẫn trốn trong cái vỏ bọc của con sên. sau này, bạn kiếm đcj tiền tiết kiệm và bắt đầu học lại vì người ta nói: " bắt đầu lại không khi nào là muộn" hơn nữa nếu có thể hãy tự học để thấy học có lớp 5 mà có một trí óc không kém ai. thì ai cũng phải phục. thật đấy!!!!

còn bạn. đừng bao giờ bỏ rơi bạn ấy. thường liên lạc và quan tâm khi có thể. bởi vì cảm giác cô đơn , bị bỏ rơi đáng sợ lắm!!!!

chỉ là suy nghĩ của mình. nếu áp dụng được thì áp dụng.
 
em thấy ss nói rất đúng
nhưng mà bạn ấy còn quá nhỏ(mí có 13tuổi) vẫn chưa đủ tuổi lao động
làm việc để kiếm tiền có phải là 1 điều thực sự cần bi h ko?:KSV@13:
 
Vâng , có giải thích tất cả với cô giáo rồi nhưng câu trả lời mà tụi em nhận được là " Cứ từ từ cô sẽ xem lại " Cứ thế mà 2 năm đã trôi qua rồi . :KSV@18:
 
vậy bây giờ cậu ấy sẽ làm gì??? ở nhà chơi hi vọng được đi học lại? hiệu quả không?
nó không quan trọng nhưng có thể giúp cậy ấy vượt qua cảm giác đau khổ.
nhưng nói cái nữa nhé. đừng bảo lắm lời nhé. nếu có thể thì vượt qua mặc cảm mà đăng kí đi học chính quy lại bình thường đi. thật chẳng ai làm khó đâu. lớp mới có biết chuyện cũ không. chuyện lâu như vậy rồi mấy ai nhớ nữa không? việc gì phải sợ?
mặc cảm hay là k muốn đi học? nếu muốn thì sao ko có lý do để đi? chẳng phải mẹ cậu ấy cũng muốn cậu ấy đi học sao?
đi học muộn 2 tuổi không phải là sai. và cũng không phải là chuyện hiếm. nếu cậy ấy kiên quyết muốn đi học. sợ gì?
bộ cậu ấy không có ai thông cảm sao? vậy thì chần chờ gì nữa?

đừng nói cô giáo không giải quyết. chính cô cũng đã im lặng. tức là cô cũng có tin. nhưng cô làm gì đc, khi cô là cô giáo mà không có bằng chứng ngoại phạm cho cậu ấy? cô là cô giáo, không phải là người làm việc vì lẽ tình thương riêng, cái gì cũng phải có cơ sở rõ ràng. hơn nữa, trốn trành là câu trả lời tự thùa nhận rồi. ngốc ạ!!!!!
 
hix tốt nhất là đi học lại thui
ko học đk ở trường này thì chuyển sanh trường khác thui em ạ
hãy động viên "nó" như vậy nhaz
dù sao bên cạnh nó vẫn luôn có em mà!!!!!!!!!!!
 
Đôi lúc nó vẫn thường mơ mộng nói với tôi là :" Tôi muốn trở thành một cảnh sát , tôi muốn một lần được đặt chân đến Nhật Bản , nơi mà tôi rất muốn đến . Nhưng ... mỗi lần như vậy thì ba tôi , ba tôi nói ra một câu khiến tôi khôg muốn nghĩ tiếp những " Vậy thì tại sao bỏ học ?"
 
Nè ! Sao chị nói em ngốc , em chỉ nói giùm nhỏ bạn thôi mà . Phải nói làm sao nhỉ ? Vì em là bạn nó chứ không phải là nó . Em đôi khi cũng không hiểu có muốn gì nhưng ... Năm ngoái nó đã một lần vượt qua sự mặc cảm đó và đến trường . Nó đã giấu đi chuyện cũ và cố hòa hợp với mọi người .

Nhưng lại chính cô giáo mới của nó đã kể cho lớp nghe , nói nó là kẻ ăn cắp không đáng để họ chơi . Cô giáo mà còn dâm sau lưng học sinh thì còn ai có thể thông cảm nữa . Và từ ngày đó không bao giờ nó đc yên nữa . Vì học 2 bữa mà chị , trưa thì nó về nhà và để cặp lại . Chiều vào học tiếp . Vào buổi chiều hôm đó ( theo như nó kể ) Thì sách vở đã bị xé , bút viết bị lấy hết .

Chị nghĩ đi , chỉ mới ở tuổi đó mà đã chơi trò hèn như vậy . Nó lên nói với cô giáo thì cô chỉ dỗ cho nó nín khóc rồi im luôn . ít ra thì cũng phải hỏi " Ai đã làm vậy với bạn " chứ . Cô gì mà vô tâm . Dù em không chứ kiến nhưng em cũng đã hình dung được cảnh nó phải quỵ xuống khóc dưới bài .

Mấy ngày sau , mấy đứa bạn đó hẹn nó ra nói chuyện gì đó . Và .... Vài ngày sau nói đã bỏ học .

Học là học cho mình . Mình nghỉ thì mình dốt . Em đã nói với nó như vậy . Nhưng em cũng hiểu hoàn cảnh của nó . Học mà không có ngày nào đc yên . Đi đâu cũng bị người ta coi là ăn cắp ăn trộm . LÀm rõ làm như thế nào ? Ai sẽ nghe chúng em ? Ngay cả ba mẹ nó còn nghĩ nó như vậy thì còn ai chịu nghe chúng em .
 
cô giáo này cần bị kỉ luật mí phải
ko giúp học sinh của mình giải nỗi oan thì thôi lại còn hùa theo lũ con nít nữa là sao?
cả ba mẹ nó nữa, ngay cả con cái mình mà ko tin thì thử hỏi tại sao người ngoài ko tin con họ?
 
Thì đó ! Có thể nói em là một bằng chứng nhưng họ cũng không tin em . Nó vốn yếu đuối nên sốc , không thể cầm cự nỗi nữa nên .... Cũng nghỉ luôn . Em viết là nó thực ngu ngốc nhưng mình cũng phải hiểu cho nó
 
13 tuổi em chưa thể hiểu hét và có những suy nghĩ chính chắn đc đâu ......ngay cả giờ chị đã 19 mà còn lầm tưởng những sai lầm là cá tính của mình , muốn lao mình như cơn bão để mọi người thấy mình luôn muốn nổi trội trong cuộc sống ...nhưng tất cả là sự thất bại.......Đó là lỗi của em, em ko dũng cảm để đối mặt trong giây phút đó nên em đánh mất nhiều thứ...........ở tuổi đó mọi suy nghĩ dễ bị lung lay và rồi mềm yếu bị lấn át ...........nhưng quả thật vào hoàn cảnh như em thì có lẽ chắc chị cũng sẽ chạy trốn như thế:)........có điều là mình đã ko mạnh mẽ hơn để bảo vệ mình đúng ko em ..........Đi học thêm buổi tối , và sáng thì đi làm ...cũng tốt , để đầu óc thoải mái và có đà cho những niềm vui mới quên đi ám ảnh của chuyện đã qua .....nhưng thật sự phải quyết tâm và cần những người bạn ...bước lại 1 chặng đường mới luôn khó khăn , rồi sẽ lại có lúc muốn bỏ cuộc ............Cố gắng lên nhé em ....có gì thì liên lạc với chị để chị em mình cùng chia sẻ nhé :)..rất sẵn sàng
 
:D sao giống chuyện phim quá trời vậy nhỉ????
^^ cô giáo gì gì á!
 
hazz mình là sinh viên 21 cái nồi bánh trưng rùi mà vừa học vừa làm nhiều lúc còn phát điên lên chứ nói chi đến cô bé 13 tuổi.
bây giờ cách tốt nhất là khuyên cô bé thui,1 cách nhẹ nhàng,hay kể thử các câu truyện mà tương tự như hoàn cảnh của bé ấy,hi vọng bé sẽ hiểu. mong ông trời giúp bé ấy có thêm nghị lực để đạt đk ước mơ.....
 
×
Quay lại
Top