Chương 24: Đi vặt khế
Mời các bạn nghe bài hát: Katy katySáng tác: Đức trí
Thể hiện; Ca sĩ Lam Trường
Lam Trường - Katy Katy - YouTube
-------------------------------------
Sang nhà bác Thấm nhưng không có ai ở nhà tôi liền quay về:
- Bác Thấm không có nhà bác ạ.
- Ối giời ơi, cần gì phải có nhà. Cứ vặt đi tí về báo cáo sau cũng được. - Bác Duyên bó tay trước độ ngây ngô của con cháu.
- Cháu cũng định mà cao lắm không với được bác ạ.
- Đâu, để anh đi với em. - Anh Móm buông đàn lên tiếng.
- Tao đi với nữa. - Anh Khải Ca cũng chạy theo.
Thế là ba anh em chúng tôi kéo nhau đến cây khế cạnh bờ ao nhà bác Thấm. Ngày xưa ông ngoại tôi nhiều đất đủ để chia cho bốn người con trai mỗi người con một mảnh rộng, cất nhà sống quây quần lại với nhau trong xóm. Hết gạo hết muối cũng tiện sang xin, hay có miếng ngon miếng ngọt thì cùng nhau chia sẻ. Đương nhiên là thi thoảng cũng chí chóe đấy. Những hôm như thế tôi lại được mẹ dẫn đến chơi, làm công tác tư tưởng. Lại được ăn, nhà bác Thấm nhiều cây ăn quả cực. Cứ gọi là bốn mùa cây gì cũng có. Con cháu tha hồ hưởng lộc.
- Uây… mùa này mà cũng lắm quả nhỉ? - Anh Khải trố mắt trầm trồ.
- Thế là còn ít đấy, đến tầm tháng mười á có mà bật cả gốc lên ấy chứ!
Anh Móm ví von. Công nhận là vườn nhà bác tôi tốt đất thật. Trồng cây gì cũng sai trĩu trịt.
- Thế cơ á? chẳng bù cho cây khế nhà tao. Bói mãi mới được vài quả.
- Đây khế chua nên mới thế đấy. - Anh Móm giờ đã chễm chệ trên cây nói vọng xuống.
- Nhà tao cũng khế chua mà. Nhà có muối ớt không? - Anh Khải hỏi.
- Vào trong bếp có đấy. - Anh Móm chỉ vào bếp rơm nhà bác Thấm đằng sau chúng tôi.
- Tự tiện vào lấy nhà bác ấy, bác ấy quật chít. - Tôi cảnh báo.
- Tý muối hột thôi mà có phải tý vàng tý bạc gì đâu mà lo. Mày ăn thì cứ vào lấy đi. Ớt thì ở cây kia. Tao bảo kê. - Anh Móm tặc lưỡi.
- Nhớ đấy. Có gì tao không chịu trách nhiệm đâu.
Anh Khải nói rồi chui vào bếp mò muối, còn tôi thì giương rổ ra đỡ lấy chùm khế anh Móm đưa cho.
- Vặt nhiều nhiều tí tao ăn nhá. - Tiếng anh Khải từ trong bếp vọng ra.
- Biết rồi. - Anh Móm quát lại.
Anh Khải mò ra. Đầu bám đầy tro bếp. Vừa đi vừa lắc vừa phủi như chó rũ lông.
- May vớ được con dao ghẻ này.
- Bố mày, dao bà ấy bổ cau đấy. Tối nay về lại có trầu cay ăn thì vỡ mồm. - Anh móm dòm xuống.
- Tý ăn xong rửa, chứ lo gì? Không thì lấy tay mày cắt ớt à?
- Lấy cái đũa dằm dằm nó ra, ngu hết phần thiên hạ!
Tôi cứ thế mặc kệ cho hai ông đôm đốp với nhau. Anh Khải vặt ớt, kê thớt lên thành hồ nước với núi đá con con cạnh nhà để thái. Rồi anh hỏi:
- Hòn non bộ này thuê đâu làm trông đẹp thế?!
- Anh nhà tao làm chứ ai?
- Ông ấy tự làm được á? Giỏi nhỉ. Giờ mà đi nhận làm cái khoản này cũng khối tiền ra ấy chứ. Bảo sao xây cái nhà to bổ chảng ra thế này.
- Nhà này toàn là tiền ông bác tao gửi từ miền nam về xây ấy chứ ông ấy được đồng nào?
Tài thì có đấy nhưng cứ thích lông bông cơ. Bảo tu chí làm ăn trát cái nhà nó đi hẳn hoi. Mà vẫn để trơ ra đây. Không trát nhanh, gạch nó lại mòn hết đi cho cơ.
Cái anh mà anh tôi đang nói đến là anh Trung mà hôm trước mượn xe ấy. Anh ấy đúng là có lắm tài nhưng cũng nhiều tật. Từ đàn hát, vẽ vời, xây xướng. Cái gì anh cũng làm rất hơn người. Nhưng tính lại hay khoe khoang khoác lác. Xong cứ lông bông đá đưa mỗi thứ một tý. Làm một chơi mười. Nên đến bây giờ vẫn trắng tay. Nếu anh tôi chịu tu chí. Giả sử như nhận vẽ hoặc hát rạp cưới thì đảm bảo nhà cu Đạt Sâm sập tiệm. Rồi đi xây, sau mấy năm cắm đầu đóng gạch thì nay người ta cũng có đủ vốn thi nhau cất nhà ào ào rồi. Chớp lấy thời cơ ấy thì có mà hốt bạc, làm quanh năm cũng không hết việc. Cơ mà cứ chê. Thấy cái nào cũng không xứng tầm. Đến khổ!
Anh Móm hái xong, nhẩy cái bịch cái xuống. Nhặt lấy bốn năm quả rồi đưa lại cả rổ.
- Đấy ăn đi.
- Em có ăn không? - Anh Khải hỏi tôi.
- Có ạ. Lâu rồi em cũng không ăn khế chua. - Tôi nói. Mấy quả khế xanh vàng căng mọng, da trơn bóng loáng yên vị trong rổ, nhìn thôi cũng chảy cả nước miếng ra rồi.
- Thế hai đứa bây ngồi đây ăn đi còn trả giá bà Thấm. Anh về trước. - Anh Móm hất đầu về nhà ra hiệu.
- Ơ thế anh không ăn à? - Tôi quay ngoắt lại.
- Không, chua loét, chứ báu bở gì. Mang về cho bà Duyên còn nấu cá nữa không tối nghỉ ăn.
- Vâng thế anh về trước đi, lát em về.
Anh Khải nãy giờ đã lụi cụi chế xong đĩa chấm muối ớt. Bê để lên bờ gạch cạnh ao. Anh giục:
- Xuống ao rửa tay đi rồi còn ăn.
- Anh không biết là cái nhà vệ sinh kia chẩy (chảy) thẳng xuống ao này đấy à?
Tôi chỉ vào cái nhà vệ sinh ở góc ao nói rồi vòng ra bể.
- Thế cái bể này lấy nước ở mái nhà đầy cứt chim cứt chuột em không biết à? Tưởng sạch
lắm đấy. Đây còn có cá nó ăn cho nhé!
- Ít ra thì nó cũng được lọc qua cái trụ cát này. Vẫn hơn. - Chê vậy mà anh ấy cũng lẽo đẽo mò ra chỗ tôi. Rửa tay rửa luôn cả khế.
- Oa, trông cứ như bát muối chấm dái mít ấy nhỉ? - Tôi dòm vô bát muối trầm trồ. Những mảnh ớt mỏng manh tươi rói đan xen quấn quýt lấy những viên muối hạt có phần gai góc xù xì, khiến cho chúng cũng phải xiêu lòng mà ngả màu đo đỏ. Không quá đỏ đến nỗi phồng miệng, nhưng cũng không còn trắng tinh khôi nữa. Một sự kết hợp vừa tầm và hoàn hảo.
- Thì nó cùng một loại mà. Mấy thứ chua chua chát chát này thì cứ phải đi với cay mới hợp. - Anh đáp.
- Trộn vào nhau lại thấy ngon ha.
- Lại còn nghiện ấy chứ. Ngọt mãi lại chán.
Xong xuôi anh Khải đến chỗ tôi ngồi ở bờ ao, thả chân xuống bậc thềm. Để giá khế và bát muối ở giữa cho dễ chấm. Tôi nhặt quả vàng nhất lên, cọ cọ vào áo rồi lấy tay tách từng múi. Cắn một miếng:
- Úi chua quá. Cứ tưởng quả chín như thế nầy phải ngọt chứ! - Tôi ré lên.
- Này có sao không đấy?… Ha ha... Làm gì có cái tưởng ở đây.
Anh Khải cũng nhặt lên, cầm cả quả cắn cái rộp. Bắn cả nước xuống ao. Tạo lên những vòng tròn lan ra như những bông hoa đua nở trên mặt nước. Tôi buồn cười quá, chăm chú dõi theo xem anh ấy ăn ngon lành thế nào nào? Ấy vậy mà anh ấy cũng co rúm người lại, cái mặt nhăn nhăn, cái môi chum chúm.
- Ối chua thật, cái cây này hút nhiều nước phân quá hay sao mà chua thế? Gấp đôi nhà anh.
Tôi bật cười.
- Ha ha ha... Thấy chưa? Em bảo mà. Quả nhiên là nên thử kiểu “chua cay” thì may ra mới nuốt trôi được đống này.
Tôi dùng răng cắn cắn cái viền cứng và nhạt ở múi khế rồi chấm muối rồi ăn tiếp. Đúng là đỡ hơn hẳn. Miếng khế chua mềm, mọng nước cứ như tan chảy ra trong vòm họng cùng với muối hột sần sật, miếng ớt tê tê trên đầu lưỡi. Chẳng mấy chốc mà đám khế “chim chê quạ bỏ” này sẽ chui tuột vào bao tử của chúng tôi đấy thôi. Tôi cười thích thú.
- Nói chuyện với em vui thật đấy! Lúc nào cũng thấy em nói cười nhỉ?
Đột nhiên anh Khải lên tiếng. Không lẽ khóc? Tôi dừng lại quay ra nhìn, anh ấy cũng chấm một miếng. Ra vẻ tự đắc:
- Ưm, quả nhiên là ngon lành hơn hẳn. Uây.. Không biết ai pha muối mà siêu thế ta! Bái phục.
Tay tôi trùng xuống. “Nói chuyện với em chị thấy rất vui” một giọng nói quen thuộc chợt vang lên trong đầu.
- Ơ sao thế? không ăn đi?
Múi khế trên tay bỗng nặng như quả tạ, nhấc mãi không lên nổi.
- Trời ơi nhiều thế, lại phồng môi lên đấy. Anh nói thế có phải bảo em chấm nhiều vào đâu. Đây được rồi đấy. - Anh Khải cầm tay tôi rũ rũ cho hạt muối long bớt ra. Trong khi tôi vẫn im lặng. Thấy vậy anh tiếp tục:
- Sao thế?! anh nói gì sai à? Hay là thích chấm nhiều cơ. Đâu đưa đây anh chấm lại cho.
Sao phải dỗi.
Anh giơ tay định lấy nhưng tôi giật lại.
- Không, không phải thế. Chỉ là…
- Là sao…?
- Thì câu anh nói ấy, bảo là nói chuyện với em rất vui ấy. - Tôi ngập ngừng.
- Ờ, sao thế?
-Trước đây cũng có một người bạn nói với em như vậy...
- Biết ngay mà, người yêu cũ chứ gì? Hay là thằng Thương mà anh còn nghe nói em còn
yêu thằng Quốc nữa đúng không? Trông vầy mà hót phết ấy nhỉ. Các anh trong trường cứ gọi là tranh nhau.
Như chọc vào chỗ ngứa anh ấy phun cho một tràng. Tôi gân cổ lên cãi:
- Không phải, toàn là tin đồn thất thiệt. Đã bảo em chưa có người yêu mà. Sao anh lúc nào cũng yêu với đương thế. Thế giới này đâu chỉ có mỗi tình yêu đâu. - Tôi càu nhàu, thở phì một cái.
- Lại còn chối. Thế không người yêu thì là ai? - Anh ấy bĩu môi.
- Là bạn, bạn nữ ấy. - Tôi khẳng định lại.
- Thế thì có sao mà buồn?
- Buồn chứ, vì người bạn đó không muốn chơi với em nữa rồi.
Hùng hổ một hồi rồi tôi lại xìu xuống, cúi gằm mặt, viên viên miếng khế dở. Nước chua chảy ra làm vết xước trên tay đau nhói. Sao mình lại nói chuyện này với cái anh nầy cơ chứ?
- Sao tự nhiên lại không chơi nữa?
Tôi thở ra một tiếng lấy lại tinh thần. Nhai miếng khế trong miệng mà bỗng thấy chua cay hơn bình thường.
- Em không biết, bạn ấy không nói. Như em nói đấy anh mới nói chuyện với em thì thấy vậy thôi. Dần dần anh sẽ tin.
- Ý em nói là cứ tiếp tục nói chuyện với em tìm hiểu em nhiều hơn đi đấy hử? Em thích anh rồi phải không? - Anh Khải nhe răng trêu cho câu chuyện bớt căng thẳng.
- Không hề. Đề nghị anh bớt hoang tưởng. Ý em là, em không được như những gì ban đầu người ta tưởng đâu. Rồi thì anh sẽ chán, sẽ thấy em phiền phức nói lắm cho xem. Và rồi anh cũng rời đi như bạn kia thôi.
Tôi khua tay xong lại cúi xuống. Đấy! ai bảo là tôi lúc nào cũng nói cười cơ chứ? Thấy vậy anh Khải mới nghiêm túc:
- Không có chuyện đó đâu.
Tôi bất ngờ ngước lên nhìn anh. Anh đặt miếng khế xuống bát tiếp tục:
- Anh không biết chuyện của em thế nào. Nhưng có thể không phải em xấu, không phải là không còn thích chơi với em nữa, biết đâu người đó có lý do gì bất khả kháng gì đó thì sao?... Em đừng tự trách mình.
Khải Ca mà cũng nói được những lời sâu sắc như thế này sao? Làm tôi ngơ ngác.
- Ban đầu em cũng nghĩ như thế đấy, nghĩ là chắc chắn bạn ấy có lý do gì đó. Rằng bạn ấy chỉ đang nói dối mình thôi. Rằng bạn ấy chỉ đang muốn tốt cho em mà thôi... Nhưng mà...
Anh dừng lại quay ra nhìn tôi:
- Em băn khoăn như vậy sao không đi hỏi rõ ngọn ngành, rồi làm hòa với nhau đi.
Tôi lắc đầu quầy quậy, nhăn mũi nói:
- Không quan trọng nữa rồi. Người ta không muốn nữa. Hơn nữa…
Tôi ngập ngừng, cầm miếng khế đã nát trên tay đáp tòm xuống ao. Rồi quay ra đối mặt với anh Khải nói tiếp:
- Nếu chơi với nhau mà không cảm thấy vui, thì chẳng phải chia tay cũng là một cái kết có hậu sao?
Anh Khải bất ngờ trước vẻ “Bà cụ non” của tôi đến nỗi không nói lên lời. Đứng hình mất mấy giây. Mãi sau mới miễn cưỡng đưa tay xoa đầu tôi mấy cái rồi cầm múi khế lên đưa cho tôi nói:
- Đây ăn đi chứ… Biết thế là tốt rồi.
Tôi mỉm cười một cái thật tươi, đưa tay nhận lấy.
- Hay là để anh cắn viền cho nhé.
- Thôi không cần đâu ạ. - Tôi giật nhanh miếng khế rồi đưa lên miệng. Anh Khải cũng đưa
miếng khế lên miệng.
- Úi cha chua quá. - Anh hét lên.
- Ha ha ha...
Thấy vẻ lúng túng của anh tôi cười. Làm gì mà anh ấy sốc thế kia chứ? Anh ấy cũng bật cười. Cơn gió tháng ba ùa đến mơn man làn tóc, thổi lên những sóng nước lăn tăn, rồi lại rì rào rì rào với tán cây trước mặt, thật nhẹ nhàng và êm ái.
- Tóc anh bay hết rồi kìa. Lại bổ đôi ra rồi. - Tôi chỉ.
- Ối ối... Anh Khải Ca lắc lắc đầu, lấy tay chải chải. - Chắc phải một thời gian nữa nó mới quen ngôi.
- Lại còn nhuộm nữa chứ.
- Sao, em thấy có đẹp trai không?
Tôi phủi tay, dơ lên nắm lấy mặt anh, nhìn cho rõ. Xoay trái xoay phải, giả bộ quan sát kỹ lưỡng, rồi nghiêng đầu buông lời bình phẩm:
- Môi trái tim bên chìm bên nổi, mắt bồ câu bên lồi bên lõm, mũi dọc dừa bên thừa bên thiếu. Xấu thật.
Nghe xong mà anh ấy tức phọt cả hạt khế ra.
- Trời ơi, anh làm gì mà xúc động thế. - Tôi la lên.
- Vì thế nên em mới không thích hả?
- Đúng vậy.
Tôi trả lời tức thì, bất giác buông tay ra phủi nhưng chỉ được một, bên kia tay phải đã bị anh ấy
nắm lấy:
- Tay em ấm thế… - Đôi mi anh khép hờ, nhẹ nhàng dụi dụi mặt vào lòng bàn tay tôi. Anh lại nói: - Hệt như tính cách em vậy.
- Anh luyên thuyên cái gì thế? trời nóng như thế này tay mát chẳng thích hơn à?
Tôi rụt tay lại nhưng vẫn không được anh ấy càng ghì chặt hơn. Những ngón tay dài, thon và trắng muốt như thạch cao đặt lên tay tôi mát lạnh. Anh quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi:
- Thật không?
Cái giọng nghiêm túc đến rùng mình. Tôi nuốt nước miếng cái ực, cảm nhận như vừa có dòng điện chạy qua người. SẸT SẸT từ cọng tóc cho đến ngón chân. Chưa kịp định hình thì anh ấy tiếp tục:
- Em…
Tôi giật phắt một cái thật mạnh. Rồi bật dậy chạy đi. Một đoạn tôi mới ngoai ngoái lại ngập ngừng:
- Em… Em còn dị ứng với mùi thuốc lá nữa.
Anh ấy cũng bật dậy chạy đến cầm khửu tay tôi kéo sát vào bờ tường. Đập vào những mảnh vữa khiến chúng bung ra rơi lộp bộp xuống đất, bắn cả vào chân. Cảm giác mùn đỏ của viên gạch cũ đang chảy ra lờm xờm sau lưng áo. Ngước mắt lên, chưa kịp phản ứng gì thì anh ấy đã tiến, bàn tay nghệ sĩ dương cầm mát lạnh đặt lên má. Có cái gì đó chạm hờ trên môi. Mềm mềm như miếng khế... Chua loét.
- Á á á.. Anh điên à.
Tôi đẩy ra cái bịch, hét toáng lên. Rồi đưa tay liên tục quẹt miệng. Ối không. Không thể nào? Á Á á á…
- Con bé này mày bị động kinh à. Đau chết đi được. - Giọng ai đó quát.
- Hả???!!!
- Có chuyện gì thế mấy đứa kia, đang đêm đang hôm thế này không để cho ai ngủ à?
Một giọng nói khác tiếp tục. Chuyện gì vậy? Tôi ngơ ngác không biết mình đang ở đâu. Phải mất mấy phút mới định hình lại được.
Sáng dậy cô Chi trêu:
- Hôm qua cái Oanh mơ được anh Duẩn hôn sướng quá rú lên như còi tàu. Ha ha ha...
- Anh Duẩn nào hôn cơ chứ? Ác mộng thì có. Tại cô gác tay lên mặt cháu mới thế đấy. Tí nữa thì cháu tắc thở rồi.
- Sao thế đã hôn chưa? thấy thế nào…? - Cô Chi vẫn hớn hở quay lại chòng (trêu chòng, trêu chọc).
- Cháu đã bảo không phải rồi mà.
Thế quái nào mà cô ấy lại đoán ra được thế nhỉ? Không lẽ cô ấy cũng đã gặp cảnh tương tự rồi?
- À đúng rồi, chuyện cô với Khải Ca thế nào rồi?
Tôi hỏi liền, cô Chi liếc ông bà Sáng rồi buông giọng hững hờ:
- Thế nào là thế nào? Bình thường.
- Không phải cô thích anh ấy sao? - Tôi biết điều hạ giọng xuống.
- Suỵt, ai thèm thích cái thằng dở người ấy.
- Cô đúng đấy, trai đẹp ngoài kia đầy mà, tội gì đâm đầu vào cái hố ấy.
Tôi đồng tình dữ dội khiến cô tôi thoáng chút bất ngờ. Cô ấy trố mắt ậm ừ.
- Ờ, ừm.
Phù… May quá chỉ là mơ. Kinh khủng quá! Vậy đến đâu là thật ta?
Đến cái đoạn tôi nói ghét mùi thuốc lá ấy là đã bỏ đi rồi. Còn nhớ về đến nhà Bác Duyên tôi chui ngay vào nhà xí. Tim đập thình thịch như muốn vỡ tung. Vừa hồi hộp vừa cay cú bị cướp đi mất cái nắm tay đầu.
Người ta bảo, à tôi đọc trên báo “Hoa học trò” thấy bảo: “Tay” chính là ăng-ten của trái tim. Nó sẽ bắt sóng những tín hiệu tình cảm truyền về trái tim. Nhưng nay tôi khẳng định đó là bốc phét. Phét phét phét... Ăng ten gì chứ? Tôi nghĩ nó phải là cái “cột thu lôi”. Giật một phát muốn tung cả người lên ấy chứ.
Mãi sau bình tĩnh lại tôi mới chui ra khỏi cái chỗ hôi hám, tạm biệt cái lũ giòi bọ lúc nhúc đầy dưới bể phốt ấy ra ngoài. Mọi người lại còn cứ tưởng tôi bị táo bón. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy mình hoảng hốt đến như vậy.
Ăn cơm xong, tôi lấy cớ học bài về sớm trong sự ngại ngùng. Ngại với anh Khải. Ngại vì bị trêu táo bón nữa chứ.
------------------------------------------------------
Chương 25: Dưới chân đài liệt sĩ
Ảnh minh họa: Ối lại kiếm được cái ảnh giống thế không biết. Làm tôi cứ tưởng là ảnh hồi đó mình chụp luôn ấy. (@.@) Khác cái là cái rổ to hơn và tàn tạ hơn cái này xíu. màu đỏ nữa.