[Hắc Bạch Đồng Tử] Chúng ta luôn ở bên nhau

NagiHieu

Thành viên
Tham gia
17/3/2019
Bài viết
3
Đôi lời muốn nói
Câu chuyện này được ra đời bởi trí tưởng tượng và tình cảm của mình dành cho hai đứa nhỏ, dù chỉ là nhân vật viễn tưởng trong game.
==================================================
Nhân vật chính được lấy từ game Âm Dương Sư: Kuro Douji (Hắc Đồng Tử) và Shiro Douji (Bạch Đồng Tử).
 
Chương 1: Cậu bé ôm con mèo
- Shiro Douji, lấy cho bác hai cái bánh bao!

- Vâng, có ngay ạ!

Vóc dáng nhỏ của một cậu bé 10 tuổi thoăn thoắt lấy bánh bao trong nồi. Mái tóc đen dài được buộc gọn đến ngang vai, mặc bộ đồ nâu thuở xa xưa của Nhật. Đôi mắt màu ngọc bích ánh lên tính cách vui vẻ và thân thiện. Cậu bé đó tên là Shiro Douji.

- Của bác đây ạ! – Shiro Douji chìa tay đưa bọc bánh bao.

ShiroDouji sống cùng cha mẹ trong một căn nhà gỗ nho nhỏ, cậu bé là người con đầu lòng của họ. Cứ mỗi buổi sáng là cậu con trai phụ giúp cha mẹ làm và bán bánh bao, chiều đến là ra ngoài chơi cùng bọn trẻ con trong làng. Một cuộc sống nhẹ nhàng và bình yên cứ thế trôi qua đối với cậu bé này.

*
- Shiro Douji! Shiro Douji! Ra ngoài chơi với bọn tớ! – Những đứa trẻ trong làng cùa đến nhà của Shiro Douji.

Cậu bé đáp.

- Tớ đến đây!

Buổi chiều mát mẻ, ánh nắng nhẹ chiếu xuống mặt đất, những cơn gió dìu dịu như theo những bước chân ngây ngơ và tinh nghịch. Bọn trẻ bày ra nhiều trò chơi khác nhau. Khi thì chơi đuổi bắt, khi thì đánh trận giả, thi chạy,... rất nhiều trò chơi đã được đưa ra và luôn được bọn trẻ chơi hết mình.

Thế nhưng không giống như mọi ngày, hôm nay, bọn trẻ muốn tìm một trò chơi khác. Chúng ngồi suy nghĩ này suy nghĩ nọ mà cả đám vẫn chưa đưa ra được trò gì mới. Một cô bé níu tay áo của Shiro Douji.

- Shiro nghĩ ra trò nào chưa?

Shiro Douji cười và lắc đầu.

- Tớ chưa nghĩ ra. Còn cậu thì sao, Momo?

- Momo... cũng chưa nghĩ ra. – Cô bé nói lí nhí, khuôn mặt thẹn thùng hơi cúi khi thấy nụ cười của Shiro Douji.

Bất chợt có một cậu bé reo lên.

- Tớ nghĩ ra rồi! Các cậu, gần đây có một con sông ấy, chúng ta ra đó thi ném đá ra sông đi, ai ném ra hơn là người đó thắng. Các cậu thấy thế nào?

Shiro Douji lên tiếng.

- Không được, lỡ chúng ta ném đá trúng người khác thì sao, chúng ta sẽ bị la đó.

- Cậu lo gì – cậu bé đưa ra ý kiến nói – Có Aoi tớ đây đảm bảo với cậu là không trúng ai đâu.

Aoi nhe răng cười. Shiro Douji định phản đối thì nhiều cô cậu bé khác liên tiếp nói.

- Trò này hay đó Aoi!

- Tớ muốn chơi!

- Chúng ta ra bờ sông chơi.

- Thôi nào Shiro, cậu chơi cùng nha.

- Nhưng mà... - Shiro Douji muốn nói nhưng những ánh mắt ham chơi của các bạn như muốn kéo cậu bé đi cùng.

Theo các bạn nghĩ, Shiro Douji có chịu chơi cùng các bạn hay cố gắng thuyết phục nhỉ? Hm... đoán xem!

Shiro Douji mà, cậu ấy quyết định không chơi trò này cùng các bạn, dù có thuyết phục thì cậu lại không thể, đây đâu phải lần đầu đâu.

Lũ trẻ chạy ùa ra hướng có bờ sông, còn Shiro Douji thì đi vào rừng chơi.
Một khu rừng rộng lớn, những cái cây phía ngoài bìa rừng cao chót vót, tán cây chỉa rộng ra xung quanh. Xào xạc, xào xạc, xào xạc, ngọn gió thổi như một điệu nhảy chào mừng khi có người vào rừng chơi. Tiếng chim hót líu lo, âm thanh bay bổng chạm đến tận tầng trời xanh, đám mây trắng trôi lơ lửng trên bầu trời, yên tĩnh thả mình để gió đưa đi xa. Shiro Douji hít một hơi thật sâu và thở ra nhẹ nhàng. Không khí thật trong lành!

Shiro Douji tìm một gốc cây cổ thụ thật to gần bờ sông, ngồi chỗ có bóng mát rộng. Ánh nắng chiếu qua những tán cây làm hiện lên rất nhiều những cục nắng nhỏ trên ngọn cỏ xanh. Con châu chấu thoắt ẩn thoát hiện ẩn nấp khi có người đến.

Shiro Douji tìm một cành cây nhỏ và ngắn để vẽ lên mặt đất. Đầu tiên là Aoi, cậu bạn có tính cách tinh nghịch và luôn bày trò chơi. Tiếp theo là Momo, cô bạn hay nhát gan với tính cách hiền lành. Cậu bạn tên Aka sôi nổi, năng động. Và còn nhiều người bạn khác nữa, Shiro Douji điều vẽ họ trên mặt đất.

- Meow~ meow~~~

Có tiếng mèo, có lẽ là mèo rừng. Con mèo có bộ lông màu đen mượt nhảy đến bên cạnh Shiro Douji, nó nhìn bức tranh dưới đất thật kỹ rồi kêu "meow~" và quay đuôi chạy đi. Trước khi đi, con mèo ấy dùng chân dẫm dẫm bức tranh.

Shiro Douji không hiểu "Tại sao con mèo này làm vậy?" và thế là cậu bé đi theo nó.

Cái đuôi màu đen nho nhỏ xinh xinh của con mèo cứ lắc qua lắc lại, đi được vài bước, nó quay lại nhìn Shiro Douji bằng ánh mắt khó chịu. Shiro nhìn nó mỉm cười rồi từ từ bước từng bước đến gần nó.

Con mèo xù lông lên, giơ móng vuốt sắc nhọn ra hù dọa, không muốn cho Shiro Douji đi theo.

- MEOWW!!!

- Cho ta ôm ngươi nhé?

- MEOWWW!! - Con mèo đen đe dọa.

- Vậy là đồng ý rồi nhé!

Shiro Douji cười tít mắt, cậu bé đến trước mặt con mèo rồi bế nó lên. Đúng thật, lông con mèo mượt và mềm mại quá, Shiro Douji vuốt ve bộ lông của nó từ đầu đến đuôi, sờ sờ cái đuôi nhỏ xinh xắn. Và rồi...

- MEOWWW!!!!

- Đau quá! (Itai!)

Móng vuốt nhọn đã vạch lên má của Shiro Douji. Một đường ngắn màu đỏ hiện ra trên má của cậu bé, cảm giác đau rát cứ gây nhức nhối trên gương mặt. Thật sự rất đau.

Từ đâu đó, như một cách tình cờ theo duyên phận mà người ta hay bàn tán, một cậu bé với mái tóc trắng dài đến chấm gót chân, đôi mắt lặng lẽ nhìn Shiro Douji, trên khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, mặc bộ đồ hakama phía dưới màu đen, phía trên màu xám. Cậu bé có vẻ bằng tuổi với Shiro Douji.

- Đừng động vào vết thương.

Âm giọng trầm ấm, nhẹ nhàng và nghe có vẻ hơi lạnh lùng, khó gần gũi. Cậu bé lạ ấy đến gần Shiro Douji băng vết thương. Khuôn mặt trắng như tuyết, lúc ở gần như thế này Shiro Douji mới thấy rõ đôi mắt màu vàng trong trẻo ấy.
"Đôi mắt cậu ấy đẹp thật." cậu bé trầm trồ nghĩ trong đầu.

Hành động băng vết thương của cậu bé này thật nhanh và chuẩn xác, cứ như đã làm rất nhiều lần. Băng vết thương xong, cậu bé mặc bộ hakama đen kia ôm con mèo rồi lặng lẽ rời đi, không nói một câu nào. Thật kỳ lạ! Tạo sao con mèo không hung dữ như khi nãy chứ?

- C... cảm ơn cậu! - Shiro lên tiếng cảm ơn.

Cậu bé đó vẫn cứ bước đi vào trong rừng, không biết cậu ta có nghe được lời cảm ơn của Shiro không nhỉ? Shiro Douji nhìn bóng dáng ấy cho đến khi mất hút trong rừng sâu.

Shiro không đứng đó nữa, cậu bé đi ra phía bờ sông nhìn các bạn chơi. Bầu trời thay màu, chuyển sang màu đỏ vàng trước khi tối. Ngọn gió thổi từ những cái lá vàng bay tận lên trời. Tiếng bọn trẻ cười đùa với nhau làm người ta hoài niệm về những ngày còn nhỏ.

- Shiro, chúng ta về thôi!

Shiro Douji không nhìn khu rừng nữa, cậu quay gót chân đi cùng những đứa trẻ trong làng.
 
Chương 2: Cậu bé ôm con chó

Một buổi chiều mát, những cơn gió tung tăng vuốt ve mái tóc dài bay bay và đi theo đôi chân trần nho nhỏ đang hối hả chạy. Cậu bé ấy ôm một bọc bánh bao trong người, miệng không ngừng gọi.

- Shiba!... Shiba!... Từ từ... chờ tớ đi...

Chú chó tên Shiba có bộ lông màu nâu vàng ngừng lại, nhìn cậu chủ nhỏ đang đứng thở sau một thời gian mệt nhọc cố chạy theo nó. Shiba vẫy đuôi. Shiro Douji lúc này mệt bở hơi tai, mồ hôi chảy trên gương mặt cậu.

- Lại đây, Shiba.

Chú chó đi đến gần Shiro, tai nó cụp xuống rồi kêu ư ứ tỏ vẻ xin lỗi.

- Giờ cậu đi cùng tớ đến nhà của trưởng làng nhé. Đừng chạy nhanh như lúc nãy nữa.

Shiro Douji cười, tay xoa xoa đầu chú chó nhỏ. Chiều nay cậu bé không đi chơi cùng các bạn, hôm nay khác với mọi ngày, cậu giúp mẹ chuyển bọc bánh bao to này đến nhà của trưởng làng. Đường đi đến nhà trưởng làng rộng, hai ven đường đều mọc những bụi cây cỏ dại xanh xanh, những bông hoa trắng be bé lắc lư mình trong gió nhẹ. Trời xanh thật xanh, màu của biển cả, những đám mây trắng mỏng ung dung trôi lơ lửng. Chẳng mấy chốc, Shiro Douji đã đứng trước nhà của trưởng làng.

- To thật! Phải không Shiba? - Cậu bé trầm trồ, chú chó "gâu gâu" đồng tình.

Cánh cổng trước được làm từ loại gỗ quý hiếm, có bức tường cao bao bọc ngôi nhà. Shiro Douji nắm lấy cái vòng phía trước gõ cửa. Một cô gái trong nhà mở he hé cửa đưa đầu ra, nhìn cậu bé, hỏi.

- Xin cho hỏi, cậu bé đến đây có việc gì vậy?

Shiro Douji giơ bọc bánh bao to ra.

- Em đến giao bánh bao cho trưởng làng ạ.

Cô gái đó mở to cánh cửa và nói Shiro Douji có thể vào nhà. Cậu bé bước qua cánh cửa. Một khu vườn rộng lớn là thứ đầu tiên ập vào tầm nhìn của cậu. Có bụi tre, trúc, nhiều loại cây ăn quả, một mảnh sân nhỏ trồng riêng dành cho những loài hoa, ở giữa là cái hồ nuôi cá chép, con nào con nấy đều thật là to và đẹp. Shiro Douji vừa đi vừa ngắm, cậu bé cảm thấy hôm nay thật tuyệt, có thể thấy được những thứ mà tầng lớp dân thường như cậu thì tựa trong giấc mơ.

Vừa đi được vài bước thì Shiro Douji gặp được vị trưởng làng. Một người đàn ông cao lớn, đôi mắt sâu thăm thẳm, đôi lông mày đen dày, khuôn mặt uy nghiêm lạnh lùng mà tàn khốc, mái tóc được buộc gọn gàng thành một chùm ở sau đầu, bộ đồ hakama xanh dương màu tối làm cho khí chất càng thêm nghiêm nghị.

Shiro Douji cúi đầu cung kính.

- Shiro Douji bái kiến trưởng làng.

Trưởng làng nhìn cậu bé thật kỹ, từ đầu đến chân không thiếu một chi tiết nào cả, nhất là gương mặt.

- Ừ - trưởng làng nhìn cô gái bên cạnh Shiro Douji - Mang bánh bao vào trong.

- Vâng. - cô gái cung kính rồi nhận túi bánh bao từ Shiro Douji.

Cậu bé nhỏ mỉm cười rồi cúi chào cô gái.

- Con có muốn chơi trong vườn của ta không? - Đột nhiên trưởng làng hỏi.

Shiro Douji tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên.

- Con được phép chơi ạ?

- Tất nhiên rồi.

- Tuyệt quá!- Cậu bé hét lên sung sướng - Shiba! Chúng ta đi chơi thôi!

- Gâu gâu!

Những bước chân nhỏ nhanh nhẹn cất bước, Shiro Douji chạy cùng chú chó Shiba. Đôi chân trần chạy trên bãi cỏ xanh mướt, cậu bé cảm thấy mềm mại nơi lòng bàn chân, cứ như đang ở thảo nguyên vậy. Gió thổi tán lá cây trong vườn phát ra tiếng rì rào nhẹ nhàng, vuốt ve đôi má hồng hồng mềm mại của trẻ thơ, lướt qua. Mái tóc Shiro Douji bay bay. Một sợi, hai sợi rồi cả nhiều sợi tóc đen mảnh lất phất trong gió.

Chợt Shiro Douji dừng lại.

- Chào thầy đi con. - Một người phụ nữ mặc bộ kimono màu sáng trông trẻ trung và xinh đẹp cất tiếng nói dịu dàng. Khuôn mặt nõn nà trắng trẻo, đôi má hồng hào trông mềm mại như cánh hoa anh đào, môi đỏ nở nụ cười hiền dịu.

Người phụ nữ ấy đang nói với cậu bé nhỏ mặc bộ hakama xám. Mái tóc trắng dài đến tận gần gót ấy có vẻ được chải chuốt rất cẩn thận, Shiro Douji nhìn và tự sờ sờ vào tóc của bản thân.

Hm... không dài mà cũng không chải chuốt gọn gì tất, có lẽ chạy nãy giờ nên hơi bị rối rồi.

Shiro Douji vuốt tóc cho thẳng lại một tí, xong, cậu bé tiếp tục nhìn về phía của người phụ nữ đó. Nhưng không, cậu không thấy người phụ nữ kia đâu, thay vào đó, cậu bé tóc trắng đó đang nhìn về phía cậu. Lúc này, Shiro Douji mới nhận ra rằng cậu bé đó chính là người đã băng vết thương cho cậu cách đây vài hôm. Vẫn là ánh mắt lặng lẽ, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.

Con mèo đen hôm đó cũng ở đây, nó đi quấn quanh chân cậu bé tóc trắng như muốn làm nũng, con mèo đó yêu quý chủ nó thật! Shiro Douji chủ động đến làm quen, cậu bé ôm Shiba vào trong lòng để không gây rắc rối gì với con mèo. Thấy vậy, cậu bé mặc hakama xám ấy cũng ôm con mèo vào lòng rồi từ ngoài hiên đi ra vườn.

- Này! Cậu chờ tớ với! - Shiro Douji lên tiếng nhưng cậu bé đó không đáp lại, vẫn cứ đi về phía trước.

- Này cậu hakama ơi! Đợi tớ với! - Shiro bắt đầu chạy.

Mái tóc bay bay vừa mới được vuốt thẳng giờ đã rối lại. Shiro Douji đã đuổi kịp, cậu bé đưa mặt lại gần để nhìn, vừa định bụng nói "Chào cậu!" thì bạn tóc trắng kia rẽ qua một hướng khác và chạy biến đi.

"Ơ!? Mình chưa kịp nói gì mà... Không lẽ mình đáng ghét như vậy ư?..." Shiro buồn bã, lủi thủi ôm Shiba đứng đó.

Đột nhiên chú chó vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Shiro Douji, chạy theo hướng cậu bé kia.

- Shiba! - Shiro gọi to - Đợi đã! - Shiro bắt đầu chạy theo.

Tiếng xào xạc tò mò của cỏ lá, tiếng gió vun vút bên tai cổ vũ nhiệt tình, đôi bàn chân nhỏ bé kia chạy, vẫn cứ chạy theo bạn nhỏ bốn chân. Chân đạp lá, mắt dõi nhìn, chỉ sợ không để ý một giây là Shiba không còn phía trước nữa. Một màu sắc xanh mơn mởn đã nhanh chóng chuyển sang màu sắc rực rỡ và chói nhòa. Shiba chạy ra ngoài từ cổng sau nhà trưởng làng, băng vào khu rừng phong lá đỏ bạt ngàn, Shiro Douji cũng chạy vào theo, môi nhỏ chưa ngớt tiếng gọi.

Cứ chạy được một khoảng là Shiba dừng lại, chú chó quay đầu nhìn phía sau rồi chạy tiếp cứ như muốn đảm bảo cậu chủ nhỏ phải chạy theo mình ấy. Mùa thu, rừng phong lá đỏ vàng như muốn che chở cho cả bầu trời.

Cuối cùng chú chó Shiba cũng đã dừng thật sự, nó lắc lắc cái đuôi đứng nhìn Shiro Douji thở dốc, từng giọt mồ hôi chảy xuống cằm.

- Shi... Shiba hư quá... vậy là... không được đâu... nhé - Cậu bé cố nói cho hết câu.

Đôi mắt đen long lanh của Shiba nhìn Shiro Douji, hớn hở vui mừng, cái đuôi đen cứ vẫy mãi. Rồi ánh mắt nó nhìn về một hướng khác.

Một vài cuốn lá phong vàng đỏ rời khỏi cành cây, đu mình trong gió rồi nhẹ nhàng đáp xuống chỏm đầu. Giữa một nền lá phong màu sắc rực rỡ là mái tóc trắng tinh khiết, những sợi tóc óng ả rủ mình trên đất, ngồi thoải mái trên bờ vai nhỏ bé. Khuôn mặt của trẻ thơ đang ngồi tựa lưng vào cây say giấc nồng, bàn tay đặt nhẹ lên một chú mèo đen đang ngủ trên đùi.

Nhìn mái tóc ấy đã làm cho Shiro Douji quên hết mệt mỏi của bản thân, nó làm cậu bé nhớ đến mẹ. Người mẹ của Shiro Douji có mái tóc đen dài lúc nào cũng phải buộc gọn lên cao để nhào bột, làm bánh, quét sân nhà và đủ việc khác, thật ít khi cậu bé thấy mẹ mình thả tóc cho thẳng, trừ những dịp lễ hội lớn.

Shiro ôm chú chó của mình vào lòng rồi thì thầm.

- Không biết cậu ấy làm thế nào cho mái tóc mượt như vậy nhỉ?

Cậu bé đứng đó nhìn vào mái tóc trắng ấy, nếu mẹ cậu lúc nào cũng thả tóc thì trông mẹ lúc nào cũng đẹp. Mái tóc của Shiro Douji đều do một tay của người mẹ chải chuốt, đôi lúc cậu bé muốn tự chải nhưng không bao giờ mượt như lúc mẹ làm. Shiro Douji hay đi chơi với bạn bè, chạy nhảy và đuổi bắt, lúc nào mái tóc cũng rối nên mẹ cậu hay buộc gọn cho tóc con mình đến ngang vai. Bàn tay chạm vào tóc luôn khiến cậu bé cảm thấy dễ chịu. Và rồi Shiro Douji đứng đó nghĩ về mẹ, cậu bé để bản thân chìm vào dòng suy nghĩ và tưởng tượng.

Những đứa trẻ còn quá nhỏ và hiếu động, lúc này chúng vẫn chưa thể chăm sóc bản thân thật tốt được.

*
Đợi cho người lạ kia ngủ say thì cậu bé mới mở mắt. Đôi mắt màu vàng lặng lẽ nhìn người đối diện đang ngủ, lưng tựa vào thân cây, bàn tay đặt nhẹ lên lưng chú chó.

"Mái tóc mượt?" Cậu bé mặc bộ hakama nhớ lại câu nói thì thầm của Shiro Douji.

Trong khu rừng phong yên tĩnh này, dù có nói nhỏ đến mấy thì người đối diện có thể nghe rõ được. Cậu bé đó ôm con mèo rồi đứng dậy, bộ đồ hakama xám được làm từ lụa cứng như muốn làm nổi bật bản tính cô độc thầm lặng của cậu. Cậu bé nhìn Shiro Douji.

Shiba tỉnh giấc, nó nằm yên trên đùi của cậu chủ nhỏ, đôi mắt đen láy nhìn cậu bé hakama.

* *
*​

Có gì đó ươn ướt trên má, cảm giác thật là nhột. Shiro Douji he hé mắt, cậu bé biết vì sao rồi.

- Nhột! Shiba, dừng lại! Ha ha ha!

Cậu bé ôm chú chó rồi vuốt ve bộ lông nâu vàng mềm mại. Bầu trời đã đổi qua màu đỏ cam, hòa hợp với màu sắc của rừng phong lá đỏ vàng. Trời sắp tối, Shiro Douji phải về nhà thôi, cậu bé nhặt một cái lá phong to, lấy tay phủi phủi cho sạch, tiếng gọi của trẻ con lại cất lên.

- Shiba à, chúng ta về thôi!

Chú chó "Gâu gâu!" đồng ý, cái đuôi vẫy vẫy.

Người lạ kia đi về rồi, cũng đã đến lúc cậu về thôi. Khuôn mặt lặng lẽ không biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt vàng lại nhìn Shiro Douji.
"Lại là cha nữa ư?"

*​

Người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp, khuôn mặt nõn nà trắng trẻo, đôi má hồng hào trông mềm mại như cánh hoa anh đào, mặc bộ kimono bằng lụa, tay áo dài chạm đến gót chân. Cô ấy bước đến bên cạnh người chồng mình.

- Chàng lại dẫn bạn về cho con à?

Khuôn mặt nghiêm nghị của trưởng làng vẫn còn đó, nhất là việc liên quan đến ba đứa con, hai trai một gái.

- Đúng vậy.

- Trước đây chàng cũng đã làm như vậy nhiều rồi, nhưng chúng không thích hợp với con trai mình, chàng ạ. - Giọng nói của người phụ nữ mềm mại.

- Nàng nghĩ ta chỉ đơn giản là dẫn bạn cho thằng bé sao? - Vị trưởng làng hơi nhếch môi.

- Thiếp không hiểu ý chàng.

- Đã là con của ta phải mạnh mẽ, ta muốn nó tiếp xúc với nhiều loại người, nhỏ gặp nhỏ, lớn gặp lớn. Kẻ tốt hay xấu khó biết trước điều gì.

- Thiếp đã hiểu ý chàng.

Cậu bé hakama về đến nhà, thấy cha mẹ mình đang đứng cùng nhau ở ngoài hiên. Vậy là đúng rồi, nhất định là do cha đã cố tình mang cậu ta đến đây. Màu sắc của bầu trời hôm nay sao lại khó chịu đến vậy.
 
×
Quay lại
Top