Giấc mơ biển và gió

Sun Glare

Tân Sinh Viên
Thành viên thân thiết
Tham gia
26/6/2009
Bài viết
2.855
Anh đã đến bên nó và ra đi như một cơn gió. Anh là gió, một cơn gió vô tình. Gió đến rồi gió lại đi, gió có bao giờ ở lại nơi đâu?

Trời đang mưa, những cơn mưa bất chợt và vô tình. Chúng bất chợt rơi trên vai nó và vô tình chạm vào trái tim nó. Trái tim đang rỉ máu và mong muốn được hồi sinh một lần nữa để biết thế nào là hạnh phúc, là niềm vui.
Anh đã đến bên nó và ra đi như một cơn gió. Anh là gió, một cơn gió vô tình. Gió đến rồi gió lại đi, gió có bao giờ ở lại nơi đâu? Nhưng đó là một làn gió ấm áp và dịu dàng. Gió hôn lên má nó mỗi lúc nó buồn, gió đến mang theo mùi thơm nhẹ nhàng của hương ổi, mang theo một ít vàng nhạt của nắng và thổi bùng vào nó một chút sinh khí. Nó cảm thấy cuộc sống thật dễ chịu, thật ấm áp khi có gió bên cạnh… Rồi gió đã đi mất. Gió ra đi, mang theo cả tình cảm mà nó dành cho gió. Chỉ còn nó, ở mãi nơi đây, trông chờ theo từng bước chân của gió, nhưng biết đến khi nào thì gió trở lại…
• Hạnh phúc
Nó chỉ là một con bé bình thường, anh là chàng trai được nhiều cô gái ngưỡng mộ. Chắc anh không biết là nó đã thích anh từ khi nó học lớp 5 đâu nhỉ? Lúc đó nó thấy anh học thật giỏi, có nụ cười thật dễ mến và nó đã thích anh ngay từ lần gặp đầu tiên đó. Đến giờ, cảm xúc ấy trong nó vẫn còn rõ mồn một. Nó nhớ rất rõ gương mặt anh, nụ cười của anh. Nó nghĩ chắc là nó đã thần tượng anh mất rồi…
Thời gian trôi qua, nó lên cấp II và nhận được sự quan tâm của nhiều bạn nam cùng lớp. Hình ảnh của anh trong nó cũng dần phai nhạt. Đến năm lớp 9, nó nhận được tin nhắn Yahoo của anh: “Hôm nay rảnh không? Chúng ta đi chơi nha!” Cảm giác rối bời xen lẫn buồn vui khó tả bất chợt hiện lên trong đầu nó.
Nơi nó và anh hẹn nhau không phải quán cà phê hay tiệm trà sữa mà là ở nhà sách. Lần hẹn hò đầu tiên của nó. Nó đến đó như đến gặp người quen lâu rồi không gặp, với mái tóc mới cắt xong, ăn mặc thì luộm thuộm. Vừa gặp anh nó đã nhận ra ngay, vẫn ánh mắt nhìn nó trìu mến đó, vẫn nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ trên môi. Lúc này tim nó đập loạn nhịp. Dường như lồng ngực nó sắp vỡ tung ra, chính lúc đó nó biết rằng mình vẫn còn tình cảm với anh.
3701%281%29.jpg
Anh cùng nó dạo quanh nhà sách, vừa hỏi nó có sách gì hay không giới thiệu cho anh. Nó miên man giới thiệu cho anh hàng loạt sách tâm đắc. Theo giác quan của một người con gái thì dường như anh đang lén nhìn nó. Anh đặt tay vuốt nhẹ lên mái tóc nó. Nó nhìn anh, anh vội quay đi nơi khác. Nó cảm nhận được cái cảm giác ấm áp đến lạ lùng khi nó ở bên cạnh anh, cái cảm giác mà nó không bao giờ nhận thấy khi đi bên cạnh những người con trai khác. Con tim nó xao xuyến và thực sự hạnh phúc khi ở bên anh.
Anh mang đến cho nó sự bình yên, sự tĩnh lặng trong tâm hồn, sự thoải mái, hồn nhiên khi nó được thực sự là chính nó, không phải bắt ép mình thùy mị, dịu dàng như bao người con gái khác. Nó mến anh bởi điều đó. Ở bên anh, lúc nào nó cũng cười đùa thật vui vẻ, anh chưa bao giờ làm cho nó phải khóc.
Nó và anh liên lạc nhiều hơn, anh thường xuyên hỏi han, lo lắng cho nó từng chút một. Với nó, anh là một hình mẫu tuyệt vời, anh an ủi những lúc nó buồn, anh luôn là bờ vai vững chắc để nó có thể dựa vào và khóc, anh chăm sóc khi nó bị bệnh, luôn động viên những lúc nó vấp ngã… Nó nhớ mãi cái lần anh nắm tay nó thật chặt, nó nhớ mãi cái nhéo má hôm nào, nhớ luôn từng câu nói ấm áp anh trao, nhớ con gấu bông anh tặng và nhớ da diết hình bóng của anh.
Những ngày tháng có anh nó như sống trong mơ, một giấc mơ toàn màu xanh của trời, của biển, và điểm thêm sắc vàng cuối thu. Một giấc mơ không choáng ngợp, không sắc đen của cuộc đời, chỉ có gió và biển. Nó thích biển, nó thích màu xanh ấy, thích những làn sóng trắng gợn qua, biển hiền hòa, êm đềm và nhẹ nhàng, lúc nào cũng cho người ta có cảm giác vô cùng dễ chịu.
3702.jpg
Biển êm ả như một người con gái đẹp, không giận dữ, luôn vui vẻ và hạnh phúc vì biển biết luôn có gió ở bên cạnh. Gió mang đến cho biển sự ấm áp, sự yêu thương mà trước đây biển chưa hề cảm nhận được khi ở bên sóng hay bên nắng. Cái cảm giác không tên ấy cứ thôi thúc biển phải yêu thương gió nhiều hơn và biển nghĩ không điều gì có thể khiến gió và biển xa nhau.
• Đánh mất
Nó đã ví anh như là một giấc mơ, một giấc mơ thoáng qua trong cuộc đời nó thì cuối cùng nó cũng phải tỉnh dậy và đối diện với hiện thực. Hiện thực mà nó luôn muốn trốn tránh.
Cuối năm lớp 9, nó phải chuẩn bị cho kì thi chuyển cấp nên thời gian nó và anh gặp nhau không còn nhiều như trước, thậm chí chỉ gặp nhau qua Yahoo mà thôi. Khoảng thời gian đó với nó là ngắn ngủi bởi nó chỉ vùi đầu vào sách vở. Thi chuyển cấp xong lại lao vào học không ngừng nghỉ để chuẩn bị cho kì thi sát hạch đầu năm, vậy mà tình cảm giữa hai người vẫn được duy trì bền chặt. Lên cấp III, nó và anh học chung trường nhưng sự trùng hợp đó lại không dẫn đến hạnh phúc. Người ta nói xa mặt cách lòng nhưng đối với nó thì không phải. Nó và anh ở ngay bên cạnh nhau, chỉ cách một dãy lớp học mà sao thấy xa quá.
3704.jpg
Cái cảm giác ấm áp ngày nào chợt không còn nữa. Không hiểu vì sao lại như vậy? Nó cứ đi tìm cái cảm giác không tên như trước kia nó đã từng cảm thấy khi ở bên anh. Anh và nó đi chung trên cùng một con đường. Nó hồn nhiên, cười đùa vui vẻ còn anh thì chỉ mãi đi. Bao lần anh giấu nó vẻ mặt của mình và chỉ gượng cười. Nó biết anh đang giấu nó, nó biết anh chỉ giả vờ vui vẻ khi đi bên nó mà thôi. Ngay bây giờ đây, nó muốn anh nắm lấy tay nó thật chặt, cùng nó bước tiếp trên con đường ấy. Nó chờ anh rất lâu, nhưng anh không làm vậy. Nó nhìn vào mắt anh, đôi mắt ấy bây giờ không còn chan chứa niềm yêu thương dành cho nó nữa. Anh và nó đã đi hết con đường nhưng không ai nói chuyện với ai.
Nó vào nhà, lên phòng, đóng sầm cửa và bật khóc. Những giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt tuyệt đẹp của nó. Nó nhớ anh. Sao anh lại làm như vậy với nó? Nó không hiểu gì cả, không biết chuyện gì đang diễn ra và tại sao lại như vậy. Lúc này nó rối bời. Sinh nhật năm nay nó cũng không nhận được quà từ anh. Có lẽ giữa anh và nó đã có một khoảng cách…
Những ngày sau đó, nó lao đầu vào việc học hành để quên anh, quên người đã làm cho nó hạnh phúc rồi lại rời bỏ nó. Anh thì khác, anh vẫn mãi là anh. Vẫn là một người được nhiều cô gái ngưỡng mộ. Nó nhớ có lần anh đang giải hộ cho nó bài toán thì không biết ở đâu ba, bốn cô gái chạy tới, xin nick chat và số điện thoại, còn làm cho nó ngã nhoài xuống đất. Nó ghét như vậy. Nhưng chuyện đó thì cứ liên tục xảy ra. Chiều nay nó phải học thêm toán ở trường. Thật buồn, hôm nay trời mưa. Trước kia nó thích mưa lắm, nó thích hắt những giọt nước mưa vào mặt anh. Nhưng từ ngày anh đi, nó không thích mưa nữa, vì mưa rất lạnh, mà lại không ai ở bên cạnh nó để chọc cho nó cười, hay áp tay vào tay nó cho nó quên đi cảm giác lạnh.
3703.jpg
Một buổi chiều cuối thu trời đổ mưa rả rích. Những chiếc lá vàng bay phất phơ trong gió. Nó ngồi ngắm mưa, ngắm những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, cũng như rơi vào trái tim đang lạnh buốt của nó. Nó nấc lên từng tiếng. Nó lại nhớ anh nữa rồi. Làm sao xua đi những suy nghĩ mông lung trong đầu nó ngay bây giờ? Làm sao để nó thôi không nghĩ về một người? Nó cứ mãi suy nghĩ vẩn vơ, nó đi lang thang trong mưa, không biết đâu là điểm dừng. Dường như đó đã đánh mất một điều quan trọng đối với nó. Nó cứ đi, cứ suy nghĩ.
Về đến nhà, nó ngồi ngay vào bàn, mở cuốn nhật kí ra và viết: “Ngày … tháng … năm… hình bóng của anh vẫn ở trong trái tim tôi đã 5 năm rồi, một khoảng thời gian khá là dài nhỉ? Nhưng có lẽ giờ đây tôi đã mất anh thật rồi, tôi đã buồn, đã khóc nhưng điều đó không khiến anh trở về với tôi. Tôi phải tiếp tục là chính mình, là con người thật của tôi. Cho dù tôi có đau buồn thế nào đi nữa thì quy luật cuộc sống vẫn không thay đổi, nước vẫn tiếp tục chảy, mưa vẫn tiếp tục rơi và anh… vẫn là anh.”
Cuối cùng gió đã ra đi, đã rời xa biển. Biển vẫn mong ngóng, vẫn đợi chờ nhưng có lẽ gió sẽ không về nữa đâu. Gió ra đi, biển không thể níu kéo vì biết mình không thể ương bướng giữ gió lại ở bên mình, nhưng những kỉ niệm đẹp đó biển sẽ mãi chôn giấu vào những lớp cát sâu…

Dù là mật ngọt, dù là trái đắng, dù là nắng hay gió, biển… tình yêu đều mang đến những trải nghiệm, cảm giác khó mà ta có thể quên được… Đó có thể là nỗi đau, niềm vui sướng hay là điều… không muốn nhớ đến…
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Dù là mật ngọt, dù là trái đắng, dù là nắng hay gió, biển… tình yêu đều mang đến những trải nghiệm, cảm giác khó mà ta có thể quên được… Đó có thể là nỗi đau, niềm vui sướng hay là điều… không muốn nhớ đến…
Hehe,khó có thể quên,ko cần nói cũng có thể cảm nhận đc những thay đổi trong tâm hồn..
 
×
Quay lại
Top