Chương 1: Từ Vinh (1)
Cánh của Vĩnh Thọ cung bật mở, một thân hình mềm mại bị đẩy ngã xuống. Vệ Yến Uyển còn muốn tiếp tục vẫy vùng, đáy mắt vẫn loé lên tia bất phục yếu ớt đến đáng thương. Cô ta đau đớn lật người, chiếc miệng xinh xắn đã quen buông những lời ngon tiếng ngọt phút chốc tựa hồ máu đỏ tươi, huyết dịch không ngừng trào ra, lượn quanh khuôn mặt thanh tú của nàng ta, cơ hồ điểm trang cho cái chết đến gần.
Dục Hồ cô cô lúc nãy có nói gì đó, có điều, Yến Uyển bên tai ong ong tiếng rên thống thiết của bản thân, những lời đó vốn dĩ chỉ như gió thoảng mây bay chỉ lướt qua rồi đột ngột tan biến. Nàng ta ngửa mặt lên, tay ôm lấy bụng đau quặn, thân hình quằn quại trên tấm thảm hoa, khí chất Hoàng quý phi đã sớm bị độc dược một cước đạp đổ. Trong mơ hồ, nàng cố sức nắm lấy chiếc nhẫn năm nào. Bên ngoài, vầng dương đã sắp vươn lên sau những đám mây u ám. Yến Uyển giơ chiếc nhẫn hồng bảo thạch lên, tay run run, bất luận đầu ngón tay đau như ngàn vạn mũi kim sắc nhọn châm chích không thôi, sắc đỏ tối của viên đá dưới ánh bình minh diễm lệ đến lạ, cơn đau thấu xương tuỷ phần nào như dịu đi, nàng ta nhìn hình ảnh đám mây bên cạnh con chim én được khắc chìm phía sau viên đá, nhìn thật kĩ, lại nhớ đến những lời Lăng Vân Triệt khi xưa đã từng nói: “Đám mây này là huynh, con én này chính là muội…”
Vệ Yến Uyển có chút chua xót, bàn tay trắng mịn của ả độc phụ cuối cùng vẫn không giữ được vật định tình xưa cũ kia, để nó rơi xuống bên cạnh mình, trong mắt hiện lên vẻ nuối tiếc vô hạn. Trong khoảnh khắc, nàng vươn tay với lấy chiếc nhẫn, nước da trắng nơi cổ tay lộ ra dưới lớp xiêm y tầng tầng lớp lớp xộc xệch, đầu bất giác nhớ tới Tiến Trung, hắn mê đắm bàn tay nàng ta, lại càng mê đắm nước da này, vì nó mà làm bao nhiêu chuyện xấu xa bỉ ổi tận trung tận tuỵ, có điều, hắn cũng đã không còn trên cõi đời này nữa rồi, không phải chính nàng đã giết chết hắn ta sao?
Lúc trước ở Dưỡng Tâm điện, nàng từng đanh thép nói nàng ta đối với Hoàng Đế, một chút thật lòng cũng không có, chỉ là bây giờ nhìn lại, bên nàng ta còn mấy kẻ trung thành?
Vệ Yến Uyển với lấy được chiếc nhẫn, cố đeo nó vào tay, lúc làm Hoàng quý phi cai quản lục cung, việc này vốn chẳng đáng để ả ta bận tâm, nghĩ lại bây giờ lại khó muôn vàn. Vật vã nửa ngày, nàng mới nhét ngón tay vào nhẫn được, cũng có thể coi là có chút mãn nguyện. Nàng ta nhìn lên trần, hoa văn được tô vẽ trên đó thật là đẹp, mỹ miều, hào nhoáng, nhưng rồi cũng sẽ phai nhạt đi.
——————
Như Ý đang quỳ trước ban thờ thì có tiếng động truyền đến, Dung Bội vội vã ra xem rồi liền hớn hở chạy vào trong, từ lúc bị cấm túc đến giờ, ý cười trên khuôn mặt cô ta chưa bao giờ lại rạng rỡ đến thế.
Dung Bội hoan hỉ nói: “Nương nương, Dực Khôn cung của chúng ta đã được giải cấm túc rồi, lúc nãy nô tì có nhìn thất mấy tiểu thái giám đến mở khoá liền vào đây báo cho người một tiếng! Hơn nữa các hạ nhân trước đây bị đưa đi đều đã được đem trả lại rồi ạ!”
Như Ý nhìn Dung Bội giây lát, ngoài mặt cười lấy lệ nhưng trong lòng đã sớm chẳng thể cảm nhận được gì nữa rồi.
Cô nói: “Vậy… còn Vệ thị?”
Dung Bội có chút hả hê, nhưng cũng xen chút ái ngại, nói: “Đêm qua ả ta đã bị ban Khiên Cơ dược quằn quại tới sáng, sau đó thì Hoàng Thượng đã…”
Như Ý có chút cau mày: “Đã sao?”
Dung Bội tiếp lời: “Không biết sống chết ra sao!”
Như Ý không vui không buồn, sắc mặt vô vị, để tràng hạt trên tay sang một bên, vốn dĩ không muốn làm gì cả, có điều, Dực Khôn Cung chốt khoá then cài đã lâu, nay là dịp hỉ sự, cũng nên để cho các hạ nhân trong cung vui vẻ, liền quay sang nói với Dung Bội: “Ngươi nói Ngự thiện phòng nấu ít món ngon, thêm chút bánh trái đem tới đây, sẵn ban cho các hạ nhân trước từng hầu hạ ở đây coi như ăn mừng.”
Chỉ nghe thấy Dung Bội “dạ” một tiếng rồi lẳng lặng lui xuống, vừa đi đến cửa thì thấy phía trước có Du phi Hải Lan tiến đến, cô nhìn về phía Như Ý, thấy nàng gật đầu nhẹ như không.
Dung Bội nói khẽ: “Du chủ tử ở lại nói chuyện với Hoàng Hậu nương một lát, nô tì cáo lui!”
Hải Lan từng bước nhẹ nhàng đến bên Như Ý, nàng nói: “Hay chúng ta qua kia ngồi nói chuyện đi!”
Như Ý đứng lên, nhưng đầu gối đau mỏi, toàn thân không chút sức lực, Hải Lan vùa đỡ nàng ngồi xuống, đã thở dài: “Thời gian qua, đã khiến muội bận tâm rồi!”
Hải Lan cười nhẹ, đáp: “Để trả lại trong sạch cho tỷ tỷ, muội không bận tâm chút nào!”
Như Ý cũng cười, nhưng trong ý cười dường như có chút nuối tiếc. Thấy bầu không khí gượng gạo đang dần bao lấy, Hải Lan nói tiếp: “Tỷ tỷ à, muội nghe nói rằng Hoàng Thượng đã có ý mang sách bảo đem trả lại cho tỷ rồi đó, có lẽ lát nữa người của Nội Vụ phủ sẽ mang tới thôi!”
Như Ý không cười, cúi đầu nói: “Vô nghĩa cả thôi!”
Hải Lan nói: “Ý tỷ là…”
Như Ý thở hắt ra, cơ hồ trút đi được chút gánh nặng: “Tỷ không muốn làm Hoàng Hậu nữa!”
Hải Lan đang định nói thêm, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo. Dung Bội còn chưa về tới, hơn nữa cô ta trước giờ ít nói, từ khi nào có thể huyên náo như vậy?
Như Ý cùng Hải Lan bước ra cửa, bên ngoài là mấy tiểu thái giám, còn có Lý Ngọc công công đang đợi sẵn, trên tay họ chính là những khay đựng sách bảo Hoàng Hậu khi trước.
Vừa trông thấy nàng, Lý Ngọc vội quỳ xuống thỉnh an rồi tươi cười nói: “Hoàng Hậu nương nương, hôm nay Hoàng Thượng đã kêu nô tài đích thân mang những sách bảo này trả lại cho người, xin người hãy nhận cho!”
Như Ý nhìn sang Hải Lan đang hoan hỉ ở bên cạnh mà nói: “Những sách bảo này, e rằng bổn cung không thể nhận!”
Lý Ngọc biến sắc, hắn hỏi lại: “Hoàng Hậu nương nương, người…”
Như Ý cười nhạt, nhưng nụ cười vừa nở đã tắt ngấm, mang theo tấm chân tình mấy mươi năm của Ô Lạt Na Lạp Thanh Anh và Ái Tân Giác La Hoằng Lịch mà lụi tàn. Ngay từ khi Hàn Hương Kiến bị ép nhập cung, thì tình lang thời niên thiếu của Như Ý cũng theo cái tên khi xưa của nàng mà đổi thay, người bây giờ mang danh phu quân của nàng chỉ là một Hoàng Đế xa lạ của Thanh triều chứ không phải người mà nàng đã từng quen biết nữa rồi. Kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tình cảm thâm sâu giữa Thanh Anh và Hoằng Lịch có lẽ đã thay đổi rồi, hơn nữa còn thay đổi đến mức chẳng còn có thể nhận ra. Nếu đã không còn nhận ra nhau, hà tất cưỡng cầu? Ngay từ giây phút Như Ý cầm con dao sắc bén trên tay cắt đứt đi lọn tóc của mình, nhìn nó phiêu diêu tự tại mà rơi xuống, nàng đã chẳng còn ý muốn quay lại.
Trong mắt Hải Lan cơ hồ có chút bất tuân, nhưng chỉ đành đứng một bên. Như Ý có hơi ngẩng đầu, nhưng ý cao ngạo đã tiêu tan, bây giờ trên khuôn mặt ấy chỉ có vẻ mãn nguyện thanh thản. Không còn là Hoàng Hậu nữa cũng tốt, không cần phải bị gông cùm từng chiếc từng chiếc tròng vào cổ, ngột ngạt như muốn giết người.
Như Ý bình thản nói: “Ta không nhận cũng không muốn nhận những sách bảo này! Có điều ta muốn nhờ Lý Ngọc công công một chuyện…”
Lý Ngọc vội cúi đầu: “Nương nương cứ nói! Nếu giúp được, nô tài sẽ giúp hết mình!”
Như Ý gật đầu hài lòng: “Ta nhờ công công nhắn lại với Hoàng Thượng ngày mai hãy mang bức hoạ mà năm xưa Lang Thế Ninh từng hoạ ta và người tới.”
Lý Ngọc “dạ” rồi nuối thương ra về. Trong Dực Khôn Cung chỉ còn lại Như Ý và Hải Lan nắm tay nhau an ủi.