Chap 5 : Cửa địa ngục
Mưa như muốn trút hết toàn bộ nước trên trời. Đường phố vắng người. Hầu như chẳng ai muốn bước chân ra khỏi nhà, trừ bốn người. Đó là Doraemon, Nobita, Xeko và Chaien. Tất nhiên, họ đi với nhau từng đôi một.
Trước cổng trường cao 2.5 m, Chaien đang tìm cách leo lên, và kéo luôn cả chiến hữu. Hai đứa hi vọng ông bảo vệ sẽ không trông thấy chúng. Mà lạ thật, phòng bảo vệ không đỏ đèn. Thế là thế nào? Ngay cả đèn hành lang cũng không có. Xeko đành bật cái đèn mini gắn trên chiếc đồng hồ của cu cậu ra. Chaien cũng mang bên mình chiếc đèn pin nhỏ. Tên mập gan dạ hơn nên đi trước.
- Lên thẳng phòng 2-05 luôn nhá - Chaien thì thầm.
Xeko gật đầu; cảm giác lạnh cả sống lưng. Bất giác cậu ngoảnh lại và thấy có một cái gì đó ở đàng sau. Cụ thể là một bóng trắng đã vụt qua. Xeko bám chặt lấy tên mập hét lên: "MA............"!
Chaien cốc đầu mỏ nhọn:
- Ma gì chứ? Có cậu bị hoa mắt.
Xeko toan cãi lại, nhưng tên mập đã chạy lên cầu thang; cu cậu dù muốn hay không cũng phải chạy theo, chứ đứng một mình, cậu sợ ma ăn thịt.
Lên đến nơi thì bỗng đèn pin của Chaien và Xeko đều bị tắt. Tất cả tối như mực. Mỏ nhọn run bắn người, ôm lấy Chaien:
- Thấy chưa, tớ đã bảo có ma rồi mà.
Chaien cũng hết hồn. Bởi đèn pin của hai đứa không thể hư cùng lúc được. Ắt phải có thế lực siêu nhiên nào đó quấy nhiễu. Có ma thật chăng?
Cuối cùng, thắc mắc ấy cũng được giải đáp: Phòng 2--05 bật sáng khiến đám trẻ giật mình. Chaien cố thu hết can đảm nói:
- Phải bác bảo vệ không ạ?
Không có ai trả lời. Tất cả đều im ắng, và chỉ 10 giây sau, vang lên một tiếng cười ha hả. Đột nhiên trong phòng 2-05 có một đôi chân ... thòng xuống. Qua ô cửa kính, hai đứa trẻ nhận ra có một cái xác treo cổ.
MAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!
Bọn trẻ hét lên rồi bỏ chạy. Xeko va phải Chaien rồi hai đứa ngã lăn ra.
"Rầm"!!!
- Đau lắm không?
- Không!
Mỏ nhọn loạng choạng đứng dậy toan chạy tiếp, rồi ngớ người ra: Giọng nói này không phải của Chaien. Trước mắt hai đứa là một bóng người (Vì tối quá nên không nhìn rõ). Chaien đẩy bóng người ấy sang một bên rồi nắm lấy tay Xeko hét:
- Chạy mau đi! MAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!
Cái bóng ấy nắm lấy áo hai đứa, hỏi vồn vã:
- Có ma á.
Ầm!!!!!!!
Một tia chớp lóe lên trong cơn mưa nặng hạt. Trời ơi! Cái bóng ấy chính là người thanh niên treo cổ trong phòng 2-05. Hai đứa đã nhìn thấy mồn một trong ánh sáng tia chớp. Phải làm sao đây? Chạy trốn ư? Không! Không thể thoát được rồi.
Bỗng đèn dãy hành lang bật sáng. Tất cả các phòng học đều có bóng một thanh niên treo cổ, cái lưỡi đã thè ra, còn sau cặp kính cận là một cặp mắt lồi. Và.... hắn đang đứng trước mặt các "thám tử".
- Ngươi...ngươi muốn gì?
- Chơi một chút.
Đoạn, con ma lẩm nhẩm trong miệng: "kaze".
Tức thì trong không khí, ngoài những hạt mưa rơi rớt còn có cơn gió mang hơi độc.
- Thuốc mê đấy. Bịt mũi lại đi.
_Doraemon! Cậu đã đến - Chaien và Xeko đồng thanh hét lên.
- Còn tớ nữa chứ.
- Nobita!
Đoạn, mèo ú lục trong túi ra chiếc quạt siêu tốc và vặn hết cỡ, thổi bay hết gió độc. Sau đó, cu cậu lôi ra lọ kem siêu tốc rồi bôi vào chân từng đứa: "Chạy mau".
Bốn đứa trẻ chạy vụt trong cơm mưa. Doraemon vừa chạy, vừa lục tìm cái lọ "hương đuổi tà ma" nhưng không thấy đâu. Lúc thì mèo ú lôi ra một đôi dép tông, khi là một đôi đũa. Sao trong lúc cấp bách, Doraemon toàn vậy nhỉ?
- Nấp vào đây thôi!
Doraemon ra hiệu cho các bạn chạy vào một nhà kho cũ gần cổng sau trường học. Xong đâu đấy, Mèo ú cố lục ra chuông báo nguy. Nếu có địch lại gần, chuông sẽ rung lên. Tất nhiên là nó không gây ra tiếng.
*****************************************
Giữa lúc ấy, Xuka đang ngồi trên bàn học, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài trời đen đặc và thở dài.
- Chán đời hả nhóc?
Giọng nói lạ làm Xuka giật mình. Cô bé ngoảnh lại nhưng chẳng có ai. Bỗng một làn gió mang mùi hương nhè nhẹ thoảng qua...
Xuka ngất lịm đi. Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm sát một cánh cửa kì lạ. Trong phòng ấy không hề có cửa sổ, mạng nhện lại chăng đầy. Xung quanh ngổn ngang xương người. Xuka thấy sợ tột cùng.
- Đây là đâu.
Cô bé ngơ ngác pha lẫn sợ hãi. Người cô co rúm lại.
- Đây là cánh cửa địa ngục.
Trước mặt Xuka là một đứa con trai chừng 16, 17 tuổi, đeo kính cận, khuôn mặt lốm đốm tàn nhang. Cô bé ngó quanh, rồi nhìn xuống đôi tay mình. Cô bé đã bị trói bằng một loại dây xích đặc biệt. Xuka thốt lên:
- Vậy ra tôi đã....
- Đã chết. Xin chào mừng đến với cánh cửa địa ngục - Một nơi chỉ có đến mà không có về.