Để vỗ về mình khỏi những nỗi đau...

hana28

Thành viên
Tham gia
20/4/2011
Bài viết
13
Em ko biết phải sống tiếp những ngày qua như thế nào nữa... Có ko anh, niềm tin cho nụ cười em trở lại??? Đêm qua em đã khóc ...... cạn nước mắt, ngực đau thắt, chân tay run rẩy... Em hoảng loạn ...........ko biết mình phải làm gì, phải như thế nào nữa...Em biết kết cục này chắc chắn sẽ xảy ra. Ngay từ khi bắt đầu, em đã ngăn cản mình rất nhiều lần... Nhưng sao em ko thể dừng lại được, em ko tỉnh táo được... Sao em ngốc thế, sao em yếu đuối đến thế?

Em ko bao giờ nghĩ được rằng mình sẽ yêu 1 người kém tuổi, em luôn ý thức được rằng dính vào mối quan hệ ấy, em sẽ là người chịu thiệt thòi, vậy mà tại sao em lại thích anh, tại sao anh lại đáp trả tình cảm ấy? tại sao anh lại động viên để em tin tưởng vào tình cảm này, rằng sẽ ko sao,...Em đã một lần thất bại trong tình yêu, con nhóc ngày ấy hồn nhiên, mơ mộng và chân thành lắm, cứ yêu cứ tin tuyệt đối, để rồi khi bị người ấy vứt bỏ, đã ko thể đứng dậy suốt 1 thời gian dài... khủng hoảng, sợ hãi, đau đớn... 2 năm trôi qua ......em ko dám để ai lại gần mình, em sợ bản thân sẽ bị tổn thương 1 lần nữa, như thế em sẽ gục, sẽ kiệt sức mất... Thế mà em lại yêu anh, và đắm chìm trong hạnh phúc, khi được anh ôm thật chặt, được nghe anh nói em là chất gây nghiện, được cười khúc khích, được ngồi sau hít hà mùi thơm của lưng áo anh... Mỗi khi tan làm, em chỉ muốn về nhà thật nhanh, muốn nấu cho anh những món ăn ngon bằng cả tấm lòng của mình, muốn nhìn thấy gương mặt anh phụng phịu mỗi khi bị em trêu đùa... Anh chơi gunny, hăng say, mê mải, quên mất cả em, cả kì thi đến gần, em lo, em giận... nhưng anh chỉ dỗ dành ít phút rồi lại hăm hở với những thú vui của mình... Những hôm đi làm về mệt nhoài, ước ao được anh an ủi, nhưng anh ko để ý, những khi gặp chuyện buồn, áp lực, muốn anh lắng nghe nhưng anh chẳng có thời gian dành cho em...Em trách anh vô tâm nhưng chẳng giận anh được lâu... Em cho rằng anh còn ham vui, em ko nên ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của anh, phải để cho anh sống đúng với độ tuổi của mình, cứ thế, cứ thế, em cứ tự vui, tự buồn 1 mình... Sao anh nói yêu em, sao anh nói với anh em là tất cả, để em cứ tin, cứ tha thứ... Nhiều khi em tự hỏi chúng ta là gì của nhau? Những khi em cần anh, anh ko có mặt, còn những khi anh buồn bã, anh đau ốm, em luôn ở bên cạnh, lo lắng cho anh, cố gắng làm tất cả mọi thứ để anh vui vẻ... Em là đứa con gái có lòng tự ái rất cao, nhưng em ko hiểu sao khi em yêu anh, em lại có thể bỏ qua tất cả... Vì em sợ sẽ mất anh chăng... Có đôi lần em mơ hồ cảm nhận trái tim anh ko chỉ dành cho riêng em, thậm chí em chỉ là 1 phương cách để anh lấp chỗ trống, em ghen, em buồn, nhưng vẫn dõi theo anh, sợ mình ngu ngốc, nghĩ lung tung, sợ mình làm anh mệt mỏi, em cứ mắng mình và cứ chịu đựng, cho qua, tự an ủi mình phải tin tưởng ở anh...
Mẹ đứa bạn thân em mất, em vội vã trở về nhà... Em buồn vì sự ra đi đột ngột của 1 người em rất gắn bó, yêu thương, em xót xa cho đứa bạn thân của mình... Sau đám tang, em ốm... Chỉ mong tin nhắn hỏi thăm của anh.... 3 ngày ko thấy, em giận, nhưng luôn tự dỗ dành mình rằng tại anh mải chơi điện tử, tại anh ham vui... Em định sẽ làm mặt giận với anh mấy hôm cho bõ tức... Em mong chờ ngày được anh ôm vào lòng, an ủi những mất mát, những mệt mỏi mà em vừa phải trải qua... Em giận anh được 1 ngày ... lên fb thấy anh ủ rũ, anh để những dòng status đầy tâm trạng, em lại thương, lại vui, lại hạnh phúc. Em tưởng anh buồn vì em... em tưởng những " người ấy" với "cậu" mà anh nhắc đến một cách đầy thương nhớ là em, em định sẽ về làm lành với anh, hỏi han anh, an ủi anh... Trên cả quãng đường về, em đã vui vẻ hát ca và mong gặp anh nhường nào... Vậy mà anh hất tay em ra, anh nhìn em với ánh mắt đáng sợ... Em giận, em không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa... rồi anh nt cho em, nói với em rằng "quên hết mọi chuyện đi, tất cả đã kết thúc rồi", rằng anh muốn làm lại từ đầu, anh bảo em tỉnh táo lại đi, định u mê thế mãi à, rằng "chị" phải tỉnh táo lại để mấy nữa còn dạy "em" học tiếng anh. Anh đơn thuần và đơn giản quá anh ạ,,, Hay anh trẻ con đến nỗi ko ý thức được mình vừa làm gì, hoặc anh ko yêu em nhiều và sâu sắc như em tưởng, nên anh ko thể hiểu nỗi em sẽ trải qua những cảm giác gì, sẽ đau đớn ra sao, sẽ ê chề thế nào? ... Em đã chạy đi và khóc như 1 đứa ngốc trước ánh mắt tò mò của bao nhiêu người... Em sợ hãi, hoang mang ko thể hiểu nổi mình đã làm gì sai để anh phải như thế...
Em trách mình ngốc ngếch, lớn bằng từng này tuổi rồi vẫn cứ ngây thơ tin tưởng vào những phép màu ko có thực, tin rằng anh yêu em, mà ko biết được rằng em là thứ xấu xa anh cần rũ bỏ để bắt đầu 1 cuộc sống tốt hơn, 1 tình cảm khác tốt hơn... Biết làm sao được, như lần trước, em chỉ biết đứng nhìn và chấp nhận... Ts em cứ dễ dãi để hết người này đến người khác làm tổn thương mình thế nhỉ. em ghét bản thân mình cứ hiền lành, cứ nhu nhược, cứ ngây thơ quá đáng như thế........ Anh cứ sống cuộc sống hạnh phúc của anh đi, em sẽ ko vô duyên chen vào và làm đảo lộn nó nữa đâu, anh hãy cứ yêu người con gái mà anh vừa nhận ra anh cần họ nhường nào, hãy cứ rũ bỏ 1 người anh ko yêu và làm ảnh hưởng xấu đến cs của anh để đến với họ đi...
Còn em sẽ ra sao nhỉ? Em cứ định nằm ủ rũ mãi thế này sao, cứ nung nấu ý định giải thoát cho mình khỏi những nỗi đau quá sức chịu đựng thế này mãi sao?
 
×
Quay lại
Top