Đất nước mình ngộ quá phải không anh ?

Đất nước mình kỳ diệu phải không em !
Bốn ngàn năm, cha ông ta dựng nước,
Trong bom đạn, vẫn vươn lên phía trước,
Để hôm nay, trên bục giảng có em.

Đất nước mình giản dị phải không em !
Dù giờ đây, đủ cơm ăn, áo mặc.
Chiếc bánh chưng vẫn để ba ngày tết.
Cặp lá yêu thương, vẫn khát vọng đổi đời.

Anh cũng đã đi quá nửa trái đất rồi,
Ngắm những tượng đài uy nghi, hùng vĩ.
Nhắc lại chiến công trước đây hàng thế kỷ,
Mình xây tượng đài cho lịch sử, nên chăng ?

Đừng nói không với sắt thép, xi măng !
Xe đạp, ô tô, máy bay, tàu thủy,
Trường em giờ, khác xưa nhiều, em nhỉ !
Vậy làm bằng gì, nếu chỉ chọn cá với rau.

Chuyện môi trường, không chỉ nước mình đâu !
Quốc tế năm nào chẳng họp hành, tranh cãi.
Nếu Vũng Áng bớt đi vài đồng lãi,
Xử lý nước rồi, chắc lòng cá chẳng đau.

Chẳng xã hội nào thật hoàn hảo được đâu !
Tham nhũng bất công, rau nào sâu ấy.
Rau có sâu, chịu khó tìm bắt vậy.
Trách nhiệm của ta, chứ không phải kêu đòi.

Đất nước ta, vẫn rừng, biển, bầu trời,
"Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc"
Đồng đội anh vẫn ngày đêm giữ biển,
Những con thuyền vẫn đánh cá Hoàng Sa.

Em đừng nghe kẻ nấu thịt nồi da,
Kích động chiến tranh, biểu tình, bạo loạn.
Gia đình mình, đôi khi còn khó quản,
Huống chi ta còn hàng xóm, láng giềng.

Đất nước mình, em nhỉ, rất bình yên
I rắc, xy ri đang chìm trong bom đạn
Nên hãy vui lên, đừng bao giờ oán thán
Vì em còn... là cô giáo, phải không em !

(KH - 0 giờ ngày 30/4/2016)
Nguồn: Chu Xuân Bảo - Tặng cô giáo Trần Thị Lam - Trường chuyên... | Facebook

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
 
×
Quay lại
Top