Hoàn Cứ Như Thế Cho Đến Lúc Nào - Lê Nghiêm.

Trạng thái
Chủ đề đang đóng.

Lê Nghiêm

Thành viên
Tham gia
14/7/2021
Bài viết
23
CỨ NHƯ THẾ CHO ĐẾN LÚC NÀO...
Tác giả: Lê Nghiêm.
untitleddesign_1_original-1.jpg

Mục lục:
1. 2. 3. 4. 5. 6. 7.
Giới thiệu:

Lại là vị ngọt này, như thuốc an thần vậy. Tôi không thể khóc được dù rất rất muốn. Thêm một người bước chân qua cuộc đời mình mà chẳng chịu dừng chân. Họ chỉ muốn nán lại nghỉ ngơi vì mệt mỏi, sau đó nói lời chào tạm biệt và tiếp tục bước đi.

Tôi cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ không đi tiếp nữa, mà sẽ chọn dừng chân ở lại cùng mình. Sau bao nhiêu lần nỗ lực níu kéo, tự mình lấp kín nơi tình cảm thiếu sót, và đủ mọi lý do để biện minh duy trì trong mập mờ. Cuối cùng tôi cũng mệt mỏi mà buông tay, để cô tự do.

Lần gặp đầu tiên, lần gặp thứ hai và tôi đã nghĩ, nếu gặp lại thêm lần nữa sẽ chẳng dễ dàng để cô cứ thế mà đi được. Nếu không bản thân sẽ hối hận mất.

Nhưng sau những gì đã trải qua, đoạn thời gian ngắn ngủi mà tôi đã làm theo trái tim mách bảo. Mới ngộ ra một điều, là ông trời đang trừng phạt mình, khi tự ý níu chân một người và ép buộc họ ở lại bên mình quá lâu.

Và mọi chuyện đã lỡ..

Ngồi phía sau cô ấy, tự nhủ thầm trong lòng rằng "đây chính là người mà mình cần". Nhưng tôi sớm biết khoảnh khắc này rồi cũng sẽ trôi qua nhanh chóng, giống như bao người bước qua cuộc đời mình lúc trước.

Vậy thì cần gì phải lo lắng ngày mai, chẳng còn cần thiết nữa. Vì chỉ cần ngay bây giờ tôi cảm thấy vui vẻ, cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy thỏa mãn và đủ đầy.

Trân trọng thời gian ngắn ngủi ở bên cô ấy, được nghe giọng cô ấy nói.

"Ngọn gió thổi bay mái tóc cô, mùi hương làm tôi xao xuyến. Tôi đã mong được ở bên cô ấy nhiều hơn, rằng con đường này dài thêm một chút" .




 
1. LẦN GẶP MẶT ĐẦU TIÊN.

Cô ấy nghe được cuộc đối thoại giữa tôi và người chị làm cùng, khi cả ba đang ở trong phòng thay đồ. Nguyên nhân bởi ngăn tủ của mình ở gần đó. Dù không muốn nghe hay bận tâm đi chăng nữa, thì câu chuyện vẫn sẽ lọt vào tai, khi bất đắc dĩ phải ngồi ngay bên cạnh.

Tan tầm sớm hơn mọi ngày, và bản thân đang nhờ người đưa về, thay vì phải đứng đợi xe buýt thêm một giờ nữa. Tôi yên tâm vội đến ngăn tủ của mình thay đồ vì sợ chị đợi. Nhưng bỗng một giọng nói cất lên từ đằng sau gây chú ý, bắt đôi tay ngừng bận bịu xoay người.

"Chị ơi! Em có đi ngang ký túc xá, để em đưa về".

Chiếc khẩu trang che kít mít, chỉ thấy được đôi mắt đang nhìn thẳng vào mình sau gọng kính đầy cuốn hút. Cộng thêm mái tóc nhuộm vàng được tự do buông thả sau ngày dài làm việc. Cuối cùng tôi đã đồng ý.

Nhưng chỉ vì không nhận ra nhau, bởi chiếc khẩu trang đáng nguyền rủa. Bỏ người đang đợi mình ở ngay gần cổng nhất, để bước lên chuyến xe buýt thất thường, tưởng chừng sẽ không bao giờ xuất hiện vào giờ đó mà trở về, mang trong lòng là một mớ ngổn ngang.

LẦN GẶP MẶT THỨ HAI.

Ngày hôm sau, chúng tôi lại vô tình gặp lại nhau ở phòng thay đồ.

Cô ấy có quyền được lựa chọn lướt qua và không gì nữa. Nhưng sai lầm đã xảy ra vì cô ấy đã chọn dừng chân.

Cô hỏi rằng, sao ngày hôm qua đợi mãi chẳng thấy tôi. Đôi ba lời giải thích, một chút cảm giác khác thường bắt đầu len lỏi, dường như đang rút ngắn khoảng cách giữa hai người xa lạ.

Cuối cùng thì sao ư? Có lẽ như một sự đền bù thích đáng cho tôi, và để lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đối với bản thân chính cô ấy, tôi nghĩ vậy.

Bởi cô là kiểu người thích giúp đỡ người khác. Tôi ngồi sau lưng cô ấy mà chẳng biết nói gì nữa. Nhìn hai bên đường hàng cây thẳng tắp xẹt qua mắt, ngẩng đầu lên là cả bầu trời rực đỏ. Sự kết thúc đẹp đẽ nhất mà tôi từng thấy.

Cô ấy bắt chuyện trước, có lẽ là người vui tính hoạt ngôn. Nhưng bởi vì gió, tôi đã không thể nghe được rõ tên của cô.

"Phương" hay là "Thương". Và tôi đã từ bỏ việc hỏi lại lần nữa vì ngại ngùng.

NỘI TÂM.

Những cuộc gặp gỡ tình cờ hay ngẫu nhiên đều diễn ra hết sức chóng vánh.

Vào một ngày chẳng đẹp trời, công việc lại chẳng đâu vào đâu. Sự mệt mỏi đang bao trùm lấy đầu óc nhỏ bé muốn được trở về nhà này.

Trong vô số những người lướt qua tôi ngày hôm đó, kỳ diệu thay đã xuất hiện một người đáng để nhớ..

Trong vô số những người lướt qua tôi ngày hôm nay, tất cả đều bị làm cho bay biến bởi vì sự nhận định rõ ràng hơn khi cô ấy xuất hiện.

Trái tim thủ thỉ: "Muốn gặp lại cô ấy lắm phải không? Nếu đã tha thiết như vậy, thì nên tìm cách đi chứ?"

"Chắc chắn ngày mai sẽ được gặp thôi mà".

Đáp trả cho trái tim bớt rạo rực không yên, tôi mỉm cười tự ru mình vào cõi mộng mơ.

CẢM NẮNG.

Tôi muốn xin về sớm trước một giờ, chỉ hy vọng mình sẽ may mắn gặp lại cô ấy thêm lần nữa.

Nhưng mà.. với lý do gì đây? Nhìn kim đồng hồ chầm chậm lướt qua con số năm, trái tim tôi hụt hẫng vô cùng. Cố gắng tiếp tục với công việc, dù đầu óc hiện tại đã bị mang bay bổng đi đâu.

* * *

Cảm giác này thật khó diễn đạt bằng lời, nhưng mà tôi chắc chắn nó từng in hằn lên một đoạn thanh xuân cũ rích của mình.

Xen lẫn cảm giác cảm xúc vẩn vơ ấy, là cơn gió mát lạnh hiếm hoi thổi vụt qua, giữa lòng thành phố Sài Gòn tháng tư nóng bức. Cùng dẫn dắt, hòa nhịp cho đoạn câu chuyện không nên, không nên xuất hiện trên con đường mình đi sắp sửa bắt đầu.

Tôi bất chợt sửng sốt nghĩ đến hai chữ đang hiện lên ở trong đầu, như rõ ràng ngay trước mắt. "Cảm nắng" có nhanh thế không? Khi chỉ vô tình gặp nhau hai lần.

Thở hắt một hơi trước khi bước lên chuyến xe buýt. Đêm nay sẽ dài lắm, sẽ không thể ngủ được với trái tim đang "khó ở".

NHỚ

"Tôi thích con gái", ừ thì cả nhà đều đã biết hết. Nhưng để đổi lấy sự thanh thản, khi nói ra được bốn chữ đơn giản mà nhẹ nhàng kia, tôi phải trả giá nhiều lắm đấy.

Phần tủ trong góc tường trống vắng, chẳng còn lần gặp ngẫu nhiên nào nữa, và hôm nay là ngày tan tầm thứ hai khiến bản thân mong ngóng.

Tôi chẳng thể nhớ được gì nhiều sau hai lần gặp ngắn ngủi. Ấn tượng nhất có lẽ là cặp kính cận gọng đen, và cái hất đầu bảo mình lên xe mà không thể nói lời từ chối.

Kẻ cô đơn lâu năm, kẻ chỉ biết vùi đầu vào đống sách dày cộm cùng list nhạc cũ rích. Không ngờ một ngày mình lại được quay về thời thanh xuân, thơ thẩn, thất thần thêm lần nữa.

Nó thật sự là câu chuyện hài hước khi kể cho gia đình nghe qua điện thoại. Tại sao vậy? Trong khi chính tôi lại đang chán nản buồn phiền.

Nhắm mắt lại, và tôi đang "nhớ" về cô ấy. Gặp nhau trong mơ nhé!

* * *

Có lẽ, lòng tốt của cô ấy đã chạm vào nơi yếu mềm nhất của trái tim. Dù đang ngủ đông, nhưng vẫn phải rục rịch tỉnh giấc nồng. Để rồi đón nhận thứ cảm xúc, mà tôi đã từng cho là đẹp đẽ nhất trên đời.

Mong ngóng, nhung nhớ, rồi hụt hẫng thở dài. Là những cung bậc mà bắt buộc tôi đang và sẽ trải qua với những ngày dài tiếp theo. Đó là điều bản thân không hề muốn chút nào cả.

Công việc xem như tạm ổn, dù mỗi ngày vẫn phải gặp áp lực, nhưng mà tôi chịu đựng được. Nó chẳng đáng để bận tâm, hay nói cách khác khi trở về trên chuyến xe buýt nó hoàn toàn bị bỏ rơi lại ở phía sau.

Ngủ là phần việc quan trọng cuối cùng trong ngày khi trở về. Vậy mà giờ đây, tôi phải san sẻ gần như một nửa cho người xa lạ ấy, người mà mình mới chỉ gặp có hai lần.

Tin vào định mệnh, tin vào hai lần gặp ngẫu nhiên đầy bất thường. Và lần nữa ngây thơ tin rằng, sẽ còn may mắn gặp lại cô ấy lần thứ ba.

Rồi tự hứa với bản thân, tôi sẽ không để cho cô ấy lướt qua mình vô tình như thế nữa. Nhưng mà nhớ thật đấy!

* * *

Tôi bắt đầu quan sát nhiều hơn, thay vì ánh mắt luôn thẳng một hướng về phía trước. Chỉ vì muốn tìm kiếm bóng dáng của cô ấy.

Cậu bạn gay dễ thương, người đầu tiên tôi quen được lúc mới vào đây làm. Cũng là người đầu tiên lắng nghe, ân cần khuyên bảo cho nỗi lòng đang dần lớn lên mỗi ngày.

Cậu dập tắt nó, đập tan luôn cái suy nghĩ huyễn hoặc mà bản thân tự cho là định mệnh. Dù biết tất cả đều đúng, nhưng mà tôi không thể tiếp thu và làm theo được.

Tâm sự hay cần lời khuyên, tất cả hoàn toàn là vỏ bọc dối trá, đơn giản vì tôi chỉ cần người chịu lắng nghe mà thôi.

Tôi muốn làm theo ý mình, muốn tìm gặp lại cô ấy. Dù trái với ý trời, hay duyên phận chỉ đến đó. Kết quả có ra sao, sự trừng phạt đáng sợ thế nào, tôi nguyện chấp nhận hết.

Vì chữ "nhớ" đã lớn thêm một chút.

* * *

Dù biết đó chẳng phải người mình đang tìm kiếm, nhưng mà.. tôi vẫn không thể kiềm chế được, mà nhìn họ lâu hơn vì dáng dấp gần giống với cô ấy.

Đôi mắt mòn mỏi trông đợi điều mà bản thân dù biết vẫn cố chấp phủ nhận. Thật tệ, tôi biết mình không xong rồi.

Chẳng bao giờ tin được rằng, sẽ có một ngày cảm xúc ấy lại trở về và vẫn mãnh liệt như thế.

Thực chất tình cảm vốn là thứ nguyên thủy ban sơ nhất, chỉ cần gặp được thứ mà mình muốn, sẽ sinh sôi nảy nở không ngừng.

Vì cô ấy xuất hiện, mà giờ phút này tôi biết mình lại đang đong đầy lại tình cảm. Chẳng thể khô khan, vô cảm được nữa.

Bản chất yếu lòng, hay lo nghĩ không đâu, dễ rơi nước mắt.. tất cả bỗng bị tháo bỏ hết xiềng xích.

Nhớ đến một người dưng xa lạ là điều không nên, nhưng mà.. tôi đã tìm về được bản chất thật sự của mình.
 
2. ĐÈN FLASH, CÂY BÚT CHÌ, GIẤY A4.

Một tháng trôi qua..

Bạn nghĩ rằng tôi đã quên ư? Nhưng không, với tôi tất cả dường như chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua và bây giờ mới là thời khắc sắp sửa bắt đầu..

Con đường ấy, bầu trời ấy, cô trong tôi vẫn sắc nét hội tụ đủ các màu sắc chẳng thể phai nhòa. Tôi muốn xin lỗi cô ấy, vì điều mà bản thân sắp sửa phải làm.

Đèn flash của điện thoại rọi sáng, từng dòng chữ in hoa xuất hiện trên nền giấy A4 trắng tinh.

Đọc thầm lần nữa, nhưng cảm thấy lý do chẳng hợp lý tẹo nào. Lại cặm cụi dùng cục tẩy màu vàng mềm mại xóa đi, viết đè lên phần nét đã in hằn. Cuối cùng thì.. vẫn phải bỏ luôn tờ giấy đó. Viết lại, viết lại nào..

* * *

NHẬN ĐƯỢC HỒI ÂM.

Điều ngớ ngẩn, và người đang cố dán mảnh giấy lên bức tường cũng ngớ ngẩn theo.

Những cặp mắt đổ dồn đằng sau lưng, nhưng mà tôi chẳng còn biết xấu hổ đâu.

* * *

Tôi suy diễn nhiều thứ trong đầu, dù đôi tay và mắt vẫn tỏ vẻ chăm chú làm việc.

Cô ấy có nhìn thấy mảnh giấy đó không? Hay chẳng hề quan tâm mà bỏ qua, và tồi tệ hơn là không còn làm ở đây nữa.

Giờ tan làm đến, bước chân nhanh hơn chen chúc giữa dòng người đông nghịt. Chỉ vì muốn biết số phận của mảnh giấy, mà mình đã đặt trọn vẹn tất cả hy vọng.

* * *

Đôi chân dần chậm lại và đứng yên.

Một, hai, ba, tôi xoay người về ngăn tủ của mình, và mí mắt nặng trĩu nhìn chiếc chìa khóa tra vào ổ. Cầm lấy túi xách, định nhìn mảnh giấy thêm lần nữa trước khi ra về. Nhưng lòng chợt hoảng hốt, vì bức tường trống rỗng.

Nó đâu? Cô ấy đã lấy nó, mảnh giấy mà tôi viết. Đuổi theo phải đuổi theo.. Là mái tóc ấy, phong thái ấy, trên tay vẫn đang cầm mảnh giấy vừa đi vừa đọc.

Chỉ cách khoảng hai dòng người, nhưng mà tôi không thể mở miệng gọi tên cô. Cô ấy vội vàng, mọi người cũng vội vàng và tôi chính thức bị bỏ rơi càng xa hơn. Mất dấu cô, tôi chỉ muốn ngồi sụp xuống để chậm rãi hô hấp.

* * *

Thói quen nhìn đèn đường trong những lúc đứng đợi xe buýt.

Muốn an ủi tôi sao?

Miệng thì thầm hỏi câu chẳng rõ với ánh vàng dịu nhẹ. Chẳng một lời đáp trả. Tôi ngồi bệt xuống thảm cỏ, tay xoa bóp vội đôi chân vì mỏi. Túi xách rung lên, vệt sáng xuyên qua lớp vải mỏng.

Là cô ấy, cô ấy gởi lời mời kết bạn với tôi. Bàn tay đặt lên ngực, trái tim bắt đầu rộn ràng náo nhiệt. Đôi chân muốn nhảy cẫng lên, muốn hét vang vì vui sướng.

Những chờ đợi, những thổn thức mà bản thân cố gắng ép lòng phải chịu đựng, giờ được đền đáp gói gọn trong hai chữ "đồng ý".

Ngón cái "rung rung" chạm khẽ. Và câu chuyện cũng vì thế bắt đầu.

KHÔNG ĐỀ.

"Phương" giờ thì không thể nhầm được nữa. Tôi hứa sẽ luôn ghi nhớ, dù sau này chúng tôi có như thế nào.

Sau này? Lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi. Bỏ qua đi.

Những dòng tin nhắn ngày một dài hơn, và sự chủ động luôn dành về phía tôi. Người đã bất chấp tất cả để níu kéo.

Chỉ cần cô ấy chịu trả lời, chịu tiếp tục duy trì mối quan hệ nhạt nhòa chẳng rõ, thì chẳng cần gì hơn nữa.

Đáng sợ hơn ngoài sức tưởng tượng là vỏ bọc mà tôi cố gìn giữ, bảo vệ mình bấy lâu nay sớm đã tiêu tan chỉ vì sự xuất hiện đột ngột của cô.

Tự dâng hiến phơi bày, bộc bạch chẳng chừa lại thứ gì..

Sài Gòn đẹp lắm! Tất cả mọi người đều nhận định rõ như vậy.

Ngược lại trong mắt tôi, Sài Gòn vẫn đẹp đấy, nhưng chỉ đẹp lúc chưa đặt chân đến và chưa là nơi sinh sống hiện tại mà thôi.

Những cơn mưa bất chợt, thay cho nắng vàng rực rỡ khi nhìn thấy trên tivi. Lối sống quá ư là nhộn nhịp, đối với người hướng nội thì chỉ như cơn ác mộng dai dẳng kéo dài.

Con ốc sên lặng lẽ, chậm chạp trên quãng đường dài xa tít. Mặc kệ tất cả, mặc kệ bị bỏ rơi lại phía sau một mình đơn độc chẳng bận tâm.

Nhưng rồi khi gặp được cô ấy, nó không còn thể dửng dưng được nữa. Chấp nhận trút đi lớp vỏ thân yêu nặng nề, dẫu rằng sẽ bị tổn thương nếu không có thứ bảo vệ.

Và rồi chỉ cần tiến thêm được một bước, hay rút ngắn được khoảng cách hiện tại, thì nó đều chấp nhận trả giá.

* * *

SAO TÍM VÀ BÁNH NGỌT.

Tôi hỏi cô:

"Khi nào chúng ta mới được gặp lại nhau".

Và câu trả lời làm tôi ước gì mình chưa từng hỏi.

"Nếu có duyên thì sẽ gặp lại".

Duyên gì ở đây chứ? Chẳng còn cái duyên nào ở đây nữa hết. Đáng lẽ, tôi và cô chẳng thể nhắn tin, hay chuyện trò hàng ngày và mỗi đêm như bây giờ.

Tại sao?

Tại sao cô ấy lại không chịu hiểu?

Khi tất cả đều do đôi tay nhỏ bé này tạo nên.

Cần một bó hoa và bánh ngọt ngay bây giờ để đánh lừa bộ não. Mỗi lần nó chuẩn bị lên dây cót, là y như rằng đêm đó tôi sẽ không thể ngủ được.

Rất hữu hiệu đấy nhé!

Thay ngay bộ đồ ngủ trên người. Vớ đen dài, và đôi giày búp bê màu trắng suýt chút nữa thì bị lãng quên. Tô chút son đỏ chỉ vì cần phải thế, nở nụ cười ưng ý, giờ thì đi nào.

Tiệm bánh quen thuộc chứa các vị thuốc an thần. Giúp đánh lừa bộ não mê man trong sự dịu ngọt ấy, và cũng là dư vị cuối cùng tôi cảm nhận được rằng tốt đẹp nhất trên đời.

Mắt rực sáng ngắm nhìn chúng, thật chẳng muốn bước ra khỏi đây. Vì chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa in bóng mình ở trước mắt, tôi sẽ lại căng thẳng mệt mỏi.

Cô nhân viên tận tụy giúp tôi đẩy cửa, và không quên nói lời cảm ơn.

Một bó hướng dương rực rỡ cho ngày bớt tẻ nhạt. Nhưng thật thất vọng, đành mua salem vậy. Tôi nghĩ.

Nhưng nghĩ là một chuyện, đến lúc đi tìm tận cửa hàng thứ ba, tôi mới bất đắc dĩ ôm bó sao tím trong tay.

Những lúc buồn bực chán chường như thế, vẫn là tình cảnh chẳng hề rộng lượng bao dung.

Gần mười giờ tối, trên con đường trở về ký túc xá vắng vẻ. Có một người tay trái ôm hoa, tay phải xách túi nhỏ màu trắng. Mà trong đó là loại bánh mình yêu thích duy nhất.
 
3. KHÔNG ĐỀ.

Cho đến một ngày tôi cảm nhận được rằng, cô ấy không còn muốn tiếp tục duy trì những cuộc trò chuyện này nữa.

Đối với một người xa lạ chẳng quen biết, nếu như tiếp tục mối quan hệ phức tạp chẳng rõ sẽ không tốt lắm đâu. Có lẽ cô ấy suy nghĩ như vậy.

Và tôi đã khóc.. không, không phải, chỉ hơi ướt mi chút thôi à.

Nhưng tôi vẫn chưa biết lấy gì để cám ơn cô. Chẳng lẽ bao nhiêu công sức tìm lại, rồi cứ kết thúc như thế.

Cô ấy đã từ chối khéo léo khi tôi ngỏ ý muốn gặp mặt, thì hết cách thật rồi. Giờ phút này nói không hối hận thì quá dối lòng.

Lời cậu bạn khuyên chân thành lúc bữa lại ồ ạt kéo về. Thật đau đầu, tôi ngả người lên gi.ường hai tay vò rối mái tóc.

Nhưng mọi chuyện đã lỡ làm hết cả, giờ sao đây?

* * *

Chuông báo tin nhắn đến, người vẫn ngủ say chẳng động tĩnh. Đợi lúc điện thoại mất kiên nhẫn rung lên, bàn tay mới mò mẫm lướt tắt. Đôi mắt đang nhắm tịt, bỗng dưng mở to nhìn trần nhà sững sờ.

Tôi vùng dậy cầm điện thoại lên kiểm tra, thôi chết..

Kiệt! Xin lỗi cậu nhiều lắm..

Lấy nón đội đầu, xỏ vội dép liền chạy nhanh xuống lầu. Chắc cậu phải đợi rất lâu, nên mới đứng nép bên giàn hoa giấy tránh nắng, tay xách túi bánh nhìn thật đáng thương.

Cậu lúc nào cũng chu đáo và tử tế, thật tiếc cho một đời trai, và là một tấm chồng tốt. Đùa chút thôi mà, vì bọn tôi hiện tại vẫn rất ổn.

Nhìn bóng cậu đã đi xa, tôi hơi chột dạ vì điều ngớ ngẩn mà mình sắp phải làm tiếp theo. Lại là giấy, và bút, giờ thì còn thêm cả bánh.

NGĂN TỦ KHÔNG KHÓA.

Tờ giấy A4 kín mít chữ chẳng phải đôi ba dòng như lần đầu, được xếp gọn bằng hai lần gấp.

Tôi kiếm cớ nhờ cô đưa đồ giúp bạn, và người bạn làm chung ở gần đó. Bất ngờ cô ấy đã đồng ý thật, ngăn tủ không hề khóa.

Nhưng mà làm gì có người bạn nào làm chung với cô chứ, chỉ là một cái cớ vụn về sơ hở. Bỏ vào ngăn tủ phong thư màu trắng cùng bánh. Và tôi đã nghĩ hôm nay chúng kết thúc thật sự.

Cả buổi làm việc, trong lòng cứ rối rắm khó chịu, nên nhìn ai cũng chẳng thấy vừa mắt. Tôi cố gắng cứ im lặng và mặc kệ cho đến hết ngày, nếu bị la mắng cũng sẽ gật đầu nhận lỗi cho qua. Thay vì phải biện hộ nếu bản thân chẳng làm gì sai.

Nhưng cuối cùng thì chuyện tệ hại như thể sắp đặt từ trước và chờ con mồi là tôi sa bẫy. Rõ là muốn yên ổn đâu có được.

Cô bạn mới chuyển vào làm cùng, ngày hôm qua vẫn vui vẻ đùa giỡn với mình. Thế mà hôm nay lại trở mặt.

"Tránh xa tôi ra"

Là câu cuối cùng cô bạn nói với tôi. Khi nghe xong bản thân như bị hắt nước lạnh vào người vậy. Tay nắm chặt run rẩy, nhưng miệng chẳng thể nào phản bác.

Vì tôi lỡ lời, và nghĩ rằng ở một thành phố cởi mở như Sài Gòn, mọi thứ không bị trói buộc gò bó như quê nhà. Là bản thân xiêu lòng, đã chia sẻ hết với người đó.

Và cuối cùng là chuyện khiến tôi bận tâm nhất. Chỉ là bánh để cảm ơn thôi mà, nhưng lại biến thành hiểu lầm to lớn sâu sắc.

Hai chuyện xảy đến trong một ngày, làm tôi tổn thương và không thể tiếp tục tỏ vẻ thản nhiên được nữa.

CÔ ẤY MẮNG TÔI.

Cô từ chối lấy bánh và chỉ nhận lá thư.

Bánh tôi thích ăn nhất, vậy mà nỡ lòng nào từ chối. Lòng tự trọng như bị đạp đổ trong tích tắc.

"Bạn không ăn thì có thể bỏ nó, và thùng rác nằm kế bên".

Tôi đã trả lời như thế. Có đáng không? Vì nó, vật chẳng tồn tại cảm xúc, mà nói những lời làm tôi đau lòng.

Cô ấy cũng chẳng vừa trả lời lại rằng:

"Hai cái bánh của bạn to lắm sao?"

* * *

Ừ nó to lắm đấy, nó còn lợi hại nữa. Chỉ cần nuốt trọn một cái vào bụng thôi, cũng đủ làm tôi vui vẻ cả ngày. Điều tốt đẹp nhất, loại bánh thích nhất, chỉ muốn san sẻ với cô ấy. Đổi lại, là phải nghe những lời quá đáng này.

Chưa được tiếp xúc hay gần gũi, hay gặp nhau kể từ lần đó, nên tôi chẳng biết nên làm gì?

Mà bánh ngọt cứ hiện lên to đùng ở trước mắt, mọi cô gái đều thích ăn bánh ngọt, tôi, và cô cũng chẳng phải ngoại lệ.

Nhưng mà lần này dường như bản thân đã lầm. Tôi mặc kệ, sẽ không bao giờ lấy lại đâu.

Tự dưng trong đầu nảy sinh một chút xấu xa. Cần một đàn kiến nhỏ đánh hơi được mùi bánh ngọt, và bò hết vào trong ngăn tủ của cô ấy và khiến cô bực mình.

Đầu óc xấu xa nghĩ như vậy đấy, tôi đâu muốn và chẳng thể ngăn cản được. Suy diễn, và suy diễn không ngừng. Vì có người dám từ chối bánh mình đưa và còn làm mình mất mặt.

SỢ .

Căn phòng vốn yên tĩnh, bầu bạn cùng người ngồi ngốc bận suy tư. Nhưng chỉ trong chốc lát không gian riêng bị phá vỡ, chiếm trọn bởi những cuộc điện thoại không ngừng.

Người ngồi ngốc giật bắn mình nhìn dòng số lạ hiện lên, nhưng lại quen thuộc đến đáng sợ. Trái tim chuyển chế độ qua đập nhanh và liên hồi. Chẳng để cơ thể kịp thích ứng.

Cô ấy gọi kìa..

Dũng cảm nghe máy đi chứ, nếu như bản thân cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả..

Ai đang hối thúc tôi vậy? Im lặng nào..

Đấu tranh thật căng thẳng quyết liệt. Kết quả là lí trí hay trái tim đều bại dưới một ngón trỏ. Tôi thật sự không muốn như vậy đâu, tại vì cô ấy đang làm cho trái tim này phải lo lắng và e sợ.

Đôi mắt trừng to dán chặt vào màn hình, nhìn ngón trỏ vô tình gạt từ chối nhiều cuộc gọi đến của cô. Không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi sẽ dũng cảm thêm một lần này. Chuyển điện thoại qua chế độ rung, và tôi bắt đầu cố nhắn tin thật nhanh nhất có thể.

Dũng cảm ở đây đâu bắt buộc là phải nghe máy phải không nào?

* * *

Ừ thì.. thì tôi đang sợ cô ấy đấy!

LÀM HÒA.

Nhận được tin nhắn từ tôi, cô mới thôi dừng khủng bố tinh thần. Và bắt đầu chất vấn.

"Tại sao bạn lại viết lá thư đó?"

* * *

"Không biết"

* * *

Thực tế là biết nhưng chẳng thể nói. Cô cũng biết mà, dễ dàng để nhận ra ẩn ý nằm trong đó nhưng cứ muốn làm khó tôi.

Nếu tôi kiên trì im lặng, thì mọi chuyện chắc chắn sẽ sớm được giải quyết.

Do vì ích kỷ muốn cô cũng phải giống mình, trải qua cảm giác bất lực này. Nhưng không hề có ác ý, hay muốn đổi lấy sự thương hại. Bản chất chỉ giỏi mạnh miệng, toàn nói ngược với lòng mình.

Thậm chí chẳng thể nhớ nổi bản thân đã viết gì cho cô nữa. Đặt bút xuống là viết, cứ thế mà bày tỏ. Rồi sao.. chúng tôi lại làm hòa mất tiêu.

Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài ý muốn, nhưng tôi không thể cất giấu được nụ cười đang hiện rõ trên môi.

Tất cả tựa như một vở kịch để gây sự chú ý và quan tâm hơn từ cô vậy. Sau đó thì.. mục đích chính chẳng thành hiện thực. Nhưng nhờ đó tôi mới phát hiện ra điều hay ho.

Chẳng lẽ về sau cứ phải bày trò này để cô ấy quan tâm đến mình hơn.

* * *

Không đâu, thật sự rất mất hình tượng mà. Và chỉ có trẻ con mới làm như thế thôi.
 
4. LẦN GẶP MẶT THỨ BA.

Chẳng thể tin nổi, vì tôi sắp được gặp lại cô ấy. Nhưng mà dường như ông trời chẳng vừa ý vì những việc mà đứa con ghẻ này đã làm.

Mây mù kéo đến, gió to nổi lên và hạt mưa đầu tiên đã rơi xuống làn đường nóng hổi. Mưa ngày càng nặng hạt hơn, và cuộc hẹn sớm muộn gì cũng bị cô dời vào một ngày khác.

"Cuộc hẹn?" Nói cho thêm phần đặc biệt và thú vị vậy thôi, chứ thật ra tôi lại kiếm cớ, tạo ra cơ hội mới khác để được gặp cô.

Cô thích giúp đỡ mọi người mà, cứ lấy lý do đó là được. Vì chẳng thể nào từ chối, nên sẽ liền đồng ý mà đưa tôi đi. Trong khi bản thân đang cần mua một số thứ thật. Lợi dụng điểm yếu của người ta là không nên, nhưng tôi đã hết cách.

Từ lúc biết cô, tôi cảm thấy mình chẳng còn chút liêm sỉ nào nữa. Dù chỉ một ngày không thấy tin nhắn đến, cũng đủ khiến cho tôi hôm đó mất ăn mất ngủ. Bởi vì thế, thay vì phải chờ đợi, tại sao lại không chủ động.

Đỡ tốn sức chờ đợi, khỏi phải mệt mỏi cõi lòng.

Nhưng chủ động mãi đã biến thành thói quen, nên đôi khi ngồi một mình thơ thẩn, ấm ức mà chẳng biết kể với ai.

Là vì.. bản thân dù biết trước kết quả, vẫn cố chấp tiếp tục mà. Trách ai được chứ?

Tin nhắn đến, hẹn tôi một ngày khác đẹp trời hơn. Bản thân chẳng thấy bất ngờ, nhìn bầu trời đầy tiếc nuối kèm thất vọng.

"Tôi biết ông thương đứa con ghẻ này lắm mà, nhìn thấy tôi buồn bã ông mới cảm thấy vui vẻ hay sao? Đổi cách khác, để yêu thương đứa con ghẻ này thêm một chút có được không"?

Cô không đến, và chẳng còn cuộc hẹn nào nữa. Nhưng nhất định hôm nay, tôi phải ra ngoài cho bằng được, dù trời mưa có lớn hơn, hay sấm chớp đùng đùng.

"Tôi cứ phải ra ngoài vào hôm nay đấy, rồi ông sẽ làm gì để cản đường tôi đây?"

* * *

Như thể, chẳng làm lay động được trái tim nhỏ bé này nhụt chí mà từ bỏ. Một tia sấm chớp xẹt ngang bầu trời, sáng rực mảng đỏ đến sởn gai óc, khiến người đang đứng bên cửa sổ rúc đầu vào chẳng kịp.

"Vẫn ương bướng cố chấp bước trên con đường xa vời và mơ hồ. Vậy thì đừng bao giờ hối hận với quyết định ngày hôm nay. Ta chờ ngày con khóc lóc và giãy nảy đòi sự công bằng".

Tôi lại bắt đầu suy diễn lời cảnh tỉnh của ông trời. Thật hài hước.

Khuôn mặt ủ dột, bàn tay dùng sức "rầm" đóng phăng cửa sổ. Nằm xấp lên gi.ường, miệng lẩm bẩm than thở.

Đừng mưa nữa..

Đừng mưa nữa mà.. Hôm qua sao không mưa? Hôm kia sao cũng không mưa? Lại chọn đúng chiều hôm nay?

* * *

Lúc sắp đi vào giấc ngủ, bên tai chợt yên ắng lạ thường. Lật đật ngồi dậy với đôi mắt đầy mơ màng, mới phát hiện mưa đã ngưng từ lúc nào.

Phải đi, phải đi chứ tôi đã lỡ mạnh miệng rồi. Điện thoại thông báo có tin nhắn, khi tôi đang vội vàng sửa soạn. Và khi nhìn thấy người nhắn đến là ai, tôi liền ném bỏ lại tất cả trong tay.

Nhanh chóng nằm ì xuống gi.ường, để được trò chuyện cùng với cô. Tôi phải ra ngoài, phải đi mua một số thứ ngay bây giờ vì trời đã tạnh mưa. Tôi nhắn vậy, vốn để câu chuyện được tiếp diễn.

Không ngờ lại trỗi dậy lòng áy náy trong cô.

* * *

Chỉ mới đây, người nào đó còn ai oán, bực dọc, nằm ì ra gi.ường suy nghĩ mông lung cho đến khi suýt ngủ quên..

Bị mang ra trêu đùa mà vẫn vui vẻ như được cho bánh ngọt. Ông hãy cứ tiếp tục vì tôi chẳng còn gì để mất nữa đâu.

Hiện tại thay thế cho niềm vui, lại là nỗi lo lắng chẳng thể hiểu rõ.

Mấy phút nữa, người bản thân muốn gặp sẽ đến, rồi sao? Thật chẳng dám nghĩ tiếp..

Đáng lẽ tôi phải vui mới đúng chứ? Nhưng không hiểu sao lại cảm thấy sai sai ở đâu đó. Nhưng mà đôi chân lạnh quá.

Đứng đợi trước cổng ký túc xá, tôi hứa sẽ nhận ra cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên chắc chắn luôn.

Và..

* * *

Từ đằng xa khi nhìn thấy cô ấy, tôi đã không ngần ngại mà chạy đến.

Tất cả những lo lắng bâng quơ nãy giờ, chỉ toàn là điều thừa thải. Vì chợt vừa nhìn thấy cô, bản thân chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.

Vừa mới gặp lại sau quãng thời gian dài, nhưng sự chú của tôi đều đặt hết vào đôi chân trắng muốt ấy. Nếu biết được suy nghĩ hiện tại trong đầu mình, liệu cô có xem tôi là kẻ biến thái không?

Nhưng mà đôi mắt chẳng thể rời, cho đến khi cô ấy tiến đến gần mình.

Mùi hương ấy, mái tóc ấy.. ôi tôi chết mất thôi.. tại sao lại thơm đến thế. Cũng là con gái, nhưng mùi hương trên cơ thể không cuốn hút được bằng cô. Tự dưng tôi cảm thấy có chút tự ti.

Rồi ngại ngùng, tim còn đập nhanh nữa. Dù bên ngoài rất thản nhiên vô tư ở bên cô ấy.

Sau đó chúng tôi đã tìm được chủ đề chung để trò chuyện suốt quãng đường dài.

Ngồi phía sau cô ấy, tự nhủ thầm trong lòng rằng "đây chính là người mà mình cần". Nhưng tôi sớm biết khoảnh khắc này rồi cũng sẽ trôi qua nhanh chóng, giống như bao người bước qua cuộc đời mình lúc trước.

Vậy thì cần gì phải lo lắng ngày mai, chẳng còn cần thiết nữa. Vì chỉ cần ngay bây giờ tôi cảm thấy vui vẻ, cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy thỏa mãn và đủ đầy.

Trân trọng thời gian ngắn ngủi ở bên cô ấy, được nghe giọng cô ấy nói.

Ngọn gió thổi bay mái tóc cô, mùi hương làm tôi xao xuyến. Tôi đã mong được ở bên cô ấy nhiều hơn, rằng con đường này dài thêm một chút.
 
5. CHẲNG THỂ SÁNH ĐÔI.

Đều sinh cùng một năm, đến ngay cả chiều cao cũng bằng. Hai con lợn tròn xoe mắt nhìn nhau, và chiếc đuôi ngoe nguẩy, trông thật đáng yêu. Đó chính là tôi và cô ấy.

Tại sao không thể đi cạnh nhau, mà cứ phải tôi đi trước cô theo sau. Thực ra tôi chẳng hề nhút nhát, thiếu tự tin hay sợ đám đông.

Đơn giản là không muốn hòa nhập mà thôi. Và chỉ muốn san sẻ cuộc sống, không gian riêng với người mình thích và quý mến.

Cánh cửa này vốn sẵn sàng mở rộng, chỉ để chào đón một mình cô. Nhưng có lẽ ngay từ giây phút đầu tiên, cô sớm đã từ chối thật nhẹ nhàng.

Mà người ngu ngơ là tôi, cho đến tận sau này mới ngốc nghếch nhận ra vấn đề.

Tôi đâu khờ dại đến nỗi bắt cô theo sau canh chừng, lâu lâu lại nói vài câu chỉ dẫn như bản thân thật sự là một đứa trẻ, hay một người nhà quê mới lên thành phố.

Cái tôi cần là người sánh vai cùng đi bên cạnh để chuyện trò. Nếu không muốn thì cũng nên đi trước chỉ đường cho tôi chứ.

Cứ hễ ngoái đầu về sau tìm cô ấy, vì sợ mình đã đi sai đường, thì y như rằng lại bắt đầu phải nghe những lời đó. Dù cố đi chậm, nhưng kết quả vẫn vậy.

Nếu như cô biết được tình cảm trong tôi sớm đã đổi khác, vị trí ban đầu của cô ở trong lòng tôi cũng đã thay đổi. Liệu còn dám đi cùng tôi như thế này không?

Cô lại đang nhắn tin với ai nữa vậy?

Tôi không thể ngăn cản điều trái tim đang khúc mắc, vì chỉ vô tình lướt xem những dòng trạng thái của cô. Nhưng lấy tư cách gì để hỏi câu hỏi ngớ ngẩn này đây?

Suy nghĩ, đắn đo cho lắm vào. Cuối cùng, bản thân cũng chẳng thể ngăn cản được cái miệng xấu xa.

"Sắp cưới à?"

Hỏi xong mới bắt đầu hối hận, lúc nào mà chẳng thế, rồi bối rối nắm chặt góc áo, chờ đợi..

Một người trước một người sau cứ thế bước đi. Tôi lại theo bản năng quay người nhìn cô, để biết rằng mình vẫn đi đúng đường. Nhưng lần này không may mắn cho lắm, vì khi quay người cô đã đứng đằng sau mình.

Chúng tôi va vào nhau, và cô lại bắt đầu..

Vì đang vui vẻ nhé!

Câu trả lời lúc nãy tháo gỡ mọi khúc mắc trong lòng, bây giờ thì chẳng còn điều gì có thể cản đường tôi đến bên cô nữa.

Nên nếu cô muốn mắng tôi, hay tiếp tục cằn nhằn như thế thì cứ tận hưởng và lắng nghe thôi.

Ra đến bãi đỗ xe, tôi vẫn còn đắm chìm trong niềm vui đơn giản ấy. Thế mà chỉ vì nghe được một câu nói từ cô, tôi bỗng chốc đứng hình, tất cả hóa tiêu tan, ngọn lửa nhỏ trong lòng chợt nổi lên.

Tôi đang vui mà..

* * *

Cô ấy lặp lại y nguyên câu bản thân tôi vừa nói, với giọng giống như đúc.

Đúng!

Chính là như vậy!

Tôi muốn giận dỗi, cáu gắt nhưng không thể. Miệng gượng cười, trong lòng là nghẹn đắng. Vì chưa ai làm như thế với tôi cả.

Tôi biết giọng miền trung rất khó nghe. Hầu hết mọi người làm chung với mình đều nói thế. Mỗi lúc cần trao đổi công việc, họ chẳng hiểu, nên phải vất vả hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần.

Cô chẳng cố ý, nhưng nó làm tôi bận tâm.

* * *

Sau đó thì những câu chuyện khác lại tiếp diễn, và nó nhanh chóng bị lãng quên.

Bởi con người tôi là thế.. chỉ cần một chút ngọt, chút dịu dàng và vài câu quan tâm cô mang đến, thì nói gì cũng gật đầu răm rắp.

Chúng tôi băng qua từng con đường, từng vũng nước đọng lại sau cơn mưa. Mà hình ảnh phản chiếu trên đó, là tôi và cô như hòa vào làm một.

Tôi muốn cô chỉ tập trung vào mình, rằng mình là trung tâm, và mình chính là nhân vật chính cho đêm nay. Thay vì chiếc điện thoại đáng ghét, mà cô đang cắm đầu nhìn và liên tục bấm không ngừng.

Qua cửa kính của tiệm bánh quen thuộc. Cô đang đợi tôi và lại tranh thủ bấm điện thoại. Còn tôi ư? Tôi đang đợi người bán hàng lấy bánh và lại tranh thủ ngắm nhìn cô.

NHỮNG NGÀY ĐẸP TRỜI.

Tôi phát hiện mình bắt đầu cười nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, thay vì suốt ngày cứ luôn đeo khuôn mặt lạnh lùng dửng dưng.

Thậm chí còn có thể hùa theo, pha trò góp vui cùng với mọi người. Dường như những ngày tẻ nhạt lúc trước đã biến mất tăm, từ khi cô ấy xuất hiện.

Mọi thứ cứ êm đềm, công việc thuận lợi trôi qua từng ngày khiến lòng sợ hãi. Bản thân không hề quen với tình trạng tốt đẹp ở hiện tại. Chưa từng có, hoặc đã từng có nhưng rất lâu rất lâu về trước.

Tất cả đang tốt đẹp, tôi phải nên vui mới đúng. Nhưng mà.. tại sao? Tại sao lại luôn cảm thấy sợ hãi và bất an.

Âm thanh quạt gió thổi vù vù trong căn phòng tối. Nơi góc nhỏ, ánh sáng mờ nhạt hắt lên đủ rọi rõ gương mặt đang mỉm cười.

Tôi quên mất mình vừa mới ưu tư sầu não như thế nào. Rõ ngốc nghếch, lo xa. Nhưng bản tính đã vậy, suy nghĩ cứ mãi hình thành không ngừng, rồi sẽ rối thành mớ bòng bong.

Thật may vì cô ấy kịp kéo tôi thoát khỏi sự tự đày đọa, trước lúc nó chuẩn bị rối tung. Dễ như trở bàn tay giúp tôi an ổn ngủ. Chẳng còn suy nghĩ nào xâm chiếm được, cho đến lúc chuông báo thức đáng ghét réo gọi.

* * *

LẦN GẶP MẶT THỨ TƯ.

Giờ thì không còn gì để nghi ngờ hay băn khoăn nữa. Bởi vì tôi biết rằng, mình thật sự đã thích cô ấy.

Chẳng phải là cảm nắng thông thường, rồi sẽ nhanh chóng khỏi. Ngầm cho bản thân thời gian suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn phải tìm cách liên lạc với cô ấy đó sao.

Với chấp niệm sâu thẳm, hy vọng đến lúc gặp sẽ vơi bớt đi. Nếu tốt hơn sẽ không còn làm lòng day dứt nữa. Nhưng mà tôi đã sai khi suy nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy.

Vì khi đứng trước mặt cô, bản thân mới càng cảm nhận được rõ và mãnh liệt hơn.

Khuôn mặt thu nhỏ, phản chiếu trong đôi mắt cô đang mỉm cười vì hạnh phúc, chứ không còn đơn thuần là vui vẻ nữa.

Đọc lại tất cả những dòng tin nhắn mới đây, hôm qua, hôm kia và thậm chí lâu hơn. Tiếng lòng được gởi gắm trong từng câu chữ, như đang viết chính tả.

Mà người nhắn là chính bản thân còn đang mơ hồ chẳng hề biết. Bị thôi miên, sai khiến bởi tiếng lòng, bất giác muốn dịu dàng, làm nũng hay nói những lời yêu thương với cô ấy.

Muốn nhìn vào đôi mắt cô lâu hơn, nhưng chỉ trong thoáng chốc, trên mắt kính lại sáng lên khi cô bận bịu nhìn vào điện thoại..

Thế là tôi hụt hẫng quay đầu.

* * *

Những điều mà mình nói ra đều được cô đáp ứng dễ dàng, vì thế nên tôi bắt đầu nổi lòng tham.

Cứ nghĩ gặp lại đã tốt lắm rồi, và chẳng mong cầu gì hơn. Nhưng cho đến lúc gặp được, một chút, chỉ một chút, sau đó là càng tha thiết muốn nhiều hơn.

Muốn gặp cô ấy dẫu rằng trời đã khuya, liệu bản thân có quá đáng.

* * *

"H muốn gặp Phương"

Và tôi không ngần ngại, suy nghĩ đi đôi với hành động thật nhanh gọn. Đến lúc nhận ra thì chẳng thể thu hồi được, cũng như chẳng còn lời đáp trả nào, tất cả rơi vào im lặng..

Có phải mình làm cô ấy sợ rồi không? Tại sao dừng cuộc trò chuyện?

Tại sao chứ?

Tôi kiên nhẫn nhìn vào màn hình và tiếp tục chờ đợi.

* * *

* * *

Ít phút sau, điện thoại khẽ rung lên. Dù đang đợi tin nhắn của cô, nhưng tôi vẫn là lo lắng chẳng dám nhìn ngay.

Và khi vừa đọc xong, tôi phải ngồi dậy ngay tức khắc, mặc kệ mái tóc mình đang rối bời, liền vơ vội áo khoác chạy nhanh ra ngoài.

Dù chẳng biết cô hiểu thế nào khi nhận được tin nhắn ấy. Nhưng mà vì cô đã đến. Và vì tôi đã lỡ thích cô mất rồi !

Khi nhìn thấy người mình muốn gặp lấp ló bên ngoài cổng lớn, tôi đã dễ dàng rung động, mắt chẳng rời khỏi cô được nữa. Tất cả dường như chỉ còn lại hai chúng tôi mà thôi.
 
6. TỎ TÌNH.

Cô ấy là một cô gái tốt, tốt đến làm bản thân ngỡ ngàng. Tôi sợ, sợ mình chậm chân thì sẽ để vuột mất cơ hội.

Vì có rất nhiều chàng trai khác đang theo đuổi, thậm chí còn sẵn sàng chờ đợi một cái gật đầu từ cô. Lúc này thì tôi không thể ngăn cản được trái tim đang nôn nóng của mình.

Dẫu biết hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác xa nhau. Tôi vẫn luôn vững tin vào cuộc gặp gỡ giữa hai người. Từ lúc gặp cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên tâm trí thanh sạch đến thế. Vì đơn giản chẳng còn gì để nghĩ ngợi. Hoặc bởi trước đó đã suy nghĩ quá nhiều.

* * *

Hai sự lựa chọn rõ ràng, một là có được, hai là mất hết tất cả. Thật dễ dàng đưa ra quyết định như vậy, mà chẳng còn băn khoăn do dự.

Vỏn vẹn ba chữ "tôi thích bạn" lập lòe trong mắt. Cô sẽ hiểu chứ?

* * *

Cô hỏi lý do tại sao tôi lại thích cô ấy? Và tôi không tìm được lý do nào cả.

Cô bắt đầu tự chê bai bản thân mình, và lôi đủ tật xấu ra để hù dọa tôi, khiến tôi thiếu kiên nhẫn mà rút lui.

"Tui cộc tính, tui không đẹp..".

Và gì nữa.. nhưng mà tôi quên mất. Ai cần nghe những lời này đâu. Câu trả lời thậm chí còn ngắn gọn hơn cả lời tôi tỏ tình mà, sao cô lại dông dài đến thế.

Rốt cuộc thì cô thành công làm tôi bực mình.

"Ừ thì bạn xấu tính, lại hay cáu gắt với tôi. Còn nữa, mắt thì lúc nào cũng lừ đừ như người bị thiếu ngủ".

Tôi nghĩ nếu mình nói vậy, thì cô ấy sẽ thêm tin chắc rằng, việc mình thích cô chẳng hề liên quan gì đến vẻ bên ngoài cả. Ngay cả bản thân còn không biết, thì sao cho cô một câu trả lời thích đáng được.

Vậy mà cô lại lấy nguyên câu tôi vừa nói, để đem ra bắt bẻ vì đã chê cô ấy xấu. Cô tự chê mình, thì tôi cũng phụ thêm một tay thôi chẳng phải sao? Vậy rồi câu trả lời của cô là gì?

* * *

TỪ CHỐI.

Từ lúc nói cho cô ấy biết tình cảm của mình. Dù không nhận được câu trả lời chính xác nhất, nhưng qua lời cô bộc bạch lại cho bản thân chút hy vọng.

Thôi thì.. tôi hiểu mà, cứ cho cô thời gian vậy. Kể từ đó, tôi chẳng còn kiểm soát ngôn từ mỗi khi nói chuyện với cô hay nhắn tin nữa.

Nói nhớ cô ấy. Nói thích cô ấy. Tự do thổ lộ mỗi ngày, thích nói lúc nào cũng được rồi ngại ngùng thích thú.

Tôi chờ đợi phản ứng từ cô ấy, và lăn lộn trên gi.ường như kẻ ngốc. Nhưng cuối cùng người mất kiên nhẫn vẫn là chính mình.

Vào ngày mọi chuyện vẫn đang rất ổn, tôi tự dưng muốn kiếm chuyện. Tôi đòi hỏi muốn cô cho mình câu trả lời thật dứt khoát, nếu không thì đừng tiếp tục nữa.

Làm bạn? Xin lỗi tôi chẳng cần thêm một người bạn nào nữa và nhất là cô. Ích kỷ, chẳng bận tâm đến suy nghĩ của đối phương. Dù biết đây là lần đầu tiên cô gặp người cùng giới tỏ tình với mình.

Thật là vấn đề nan giải cho cô. Nhưng mà tôi vẫn cứ làm theo ý mình muốn, cố chấp, hối thúc. Nóng vội thì sẽ lãnh hậu quả cho sự nóng vội.

Câu trả lời là cô ấy đã từ chối.

* * *

Tôi hờn dỗi, tôi vùng vằng lên không muốn tiếp tục câu chuyện dang dở.

"Đừng bao giờ gọi điện hay nhắn tin cho tôi nữa".

Chấm dứt, chấm dứt thật sự. Và cô ấy đã làm theo.

Gì vậy?

Phải níu kéo tôi đi chứ, vì chỉ cần thêm vài câu của cô tôi sẽ lại mềm lòng, chẳng thể xù lông lên tức giận vô cớ. Đơn giản lắm mà.

Cuối cùng cô bắt tôi chờ đợi.. Cứ mãi chờ đợi trong ấm ức, một ngày tựa như cả tuần dài lê thê. Đồ đáng ghét, tại sao dám đối xử với tôi như thế?

Miệng không ngừng mắng mỏ, nhưng đôi tay lại tìm đến xem trang cá nhân của cô. Đọc những dòng trạng thái, xem những bức hình từ rất lâu, khi cả hai còn chưa nghĩ đến việc mình sẽ gặp nhau.

* * *

"Phương!"

"Xin lỗi!"

"Đừng có không quan tâm đến H"

* * *

Và đây là minh chứng cho việc lời nói cùng hành động chẳng liên quan gì đến nhau.

Liêm sỉ, lòng tự trọng, sự kiêu hãnh.. Cứ nghĩ đến cô ấy là con gái thì.. Thì những điều ấy chẳng còn quan trọng nữa.

LÀM NŨNG VỚI CÔ ẤY.

Cô ấy mang thuốc đến khi nghe tôi nói đau dạ dày. Còn hỏi muốn ăn gì để mang vào nữa, thế đấy! Nỡ lòng nào lại đi lừa cô chứ.

Hãy tin tôi, lúc sáng đau thật, nhưng giờ thì chẳng còn thấy đau nữa. Nhưng vì muốn gặp cô ấy nên.. tôi xin lỗi!

Thời tiết Sài Gòn buổi trưa nắng gắt. Nhìn thấy cô đến, tôi chẳng thể thốt lên được lời nào. Cô đưa thuốc dặn dò trong bối rối, sau đó thì một mực muốn tôi đi lên trước. Cái lắc đầu không nỡ, và cô mặc kệ nhanh chóng bỏ về. Tán phượng đung đưa, chỉ còn lại một mình tôi.

* * *?

Cô ngại ngùng, bởi vì đã biết hết tâm tư của người đang đứng trước mặt mình. Đừng như thế, vẫn muốn cô của trước kia hơn. Nói nhiều, và hay ra lệnh cho tôi.

Còn bây giờ, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt khi nói chuyện. Tôi đang làm nũng với cô mà, chẳng phải cố ý muốn làm cho cô sợ đâu.

* * *

Tôi dần phát hiện tính cách của cô ấy chẳng khác nào bản sao của mình cả. Đủ thứ chuyện xảy ra vì những thứ nhỏ nhặt nhất.

Chẳng ai chịu nhường ai, mà cứ liên tục giận hờn cãi vã. Nếu là bản sao của nhau, thì phải hiểu nhau hơn ai hết mới đúng chứ.

Hôm nay lại xuất hiện thêm một vấn đề lớn khác. Qua điện thoại, từng câu từng chữ rõ ràng và vang dội, như con dao nhỏ sắt bén đâm vào tim tôi. Hết năm nay cô sẽ về nhà, lập gia đình, và ở gần chăm sóc bố mẹ vì hai người đã già.

Tôi hỏi cô:

"Còn tôi thì sao?"

Cô trả lời rằng:

"Lỡ đâu bạn gặp được người thích hợp hơn tui, mà chúng ta có đi đến được đoạn thời gian đó không?"

Ai cho phép cô tự tính toán trước con đường rút lui cho mình? Trong khi còn một kẻ ngốc là tôi, vẫn luôn chờ đợi hy vọng ngày được đáp lại tình cảm.

Cô rõ ràng đang dối gạt. Biết tôi nặng lòng với mình, nên luôn mang hai chữ gia đình ra để đè nặng, khiến bản thân thêm chơi vơi và càng mông lung hơn.

* * *

Tôi chợt hỏi, điều gì giữ chân mình kiên nhẫn ở bên cô chờ đợi trong vô vọng như thế?

Là những lời bộc bạch mà cô lo sợ, khi mình đã tỏ tình làm bản thân mủi lòng?

Hay quan trọng hơn cô là một cô gái bình thường?

Tại sao không hắt hủi xua đuổi tôi đi, đối xử tốt với tôi như thế để làm cái gì?

Thật quá đáng. Tôi lại quên mất việc lập gia đình, việc mà bắt buộc cô gái bình thường nào cũng sẽ làm trong tương lai.

Cuối cũng vì chẳng thể tự mình quyết định, tôi lần đầu tiên do dự mãi mới cầu cạnh người em gái ruột thịt của mình.

* * *

THÔI THÌ DỪNG LẠI.

Tại vì sao đã biết trước kết quả mà vẫn cố chấp muốn làm? Và giờ thì lại buông tay dễ dàng như vậy? Lại nghĩ tôi bắt đầu kiếm chuyện với cô? Không.

Vì tất cả mọi thứ liên quan về cô ấy đã xóa hết chẳng còn gì nữa. Đã đến lúc phải trả giá rồi sao? Trả giá cho việc làm trái với ý trời. Tôi thua trọn vẹn cho tất cả, với những gì mình bỏ ra để được lại gần cô.

* * *

Điều tôi mong mỏi nhất trở thành hiện thực. Những câu làm trái tim chết lặng, xuất phát từ cô. Im lặng lắng nghe, cho đến khi chẳng thể nghe được nữa mà tắt máy.

Tình trạng này kéo dài thì quả hay ho, sẽ tốt cho cả hai hơn. Ghét nhau, và chẳng còn gì nữa. Nhưng câu cuối cùng của cô mới làm tôi day dứt.

* * *

Cô điên rồi. Có biết mình vừa nói cái gì không?

* * *

THÍCH .

Nếu đây là sự trừng phạt của ông trời, thì quả là đáng sợ. Ông biết điều đứa con ghẻ này khao khát, và điều đứa con ghẻ này muốn đạt được.

Nhưng mà xin ông đừng đem cô ấy ra để trừng phạt tôi. Chỉ với câu chốt ngắn gọn, cô thành công giúp ông trời thu phục tôi trong lòng bàn tay.

Và điều quan trọng hơn là cô ấy đã chịu thích tôi. Nắng vàng lại rực rỡ, tất cả xảy ra ngày hôm qua lại tựa như một trò hề. Dành cho tôi, người đáng để nhận nó.

Cái tôi đâu? Ý chí đâu? Lòng kiên định đâu?

Ngay cả một chữ "thích" cũng chẳng tốn công sức để hạ bệ kẻ yếu đuối. Kẻ thất bại, thì vẫn mãi mãi là kẻ thất bại. Nhưng cớ sao kẻ thất bại, lại đang cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc chứ?
 
7. TÔI LẠI PHẢI GHEN.

Khi bản thân đang mặc kệ tất cả, để đắm chìm trong sự ngọt ngào tệ hại này. Thì cô lại cho tôi thêm một bất ngờ nữa. Về chàng trai đang theo đuổi mình, và sẵn sàng chờ đợi vô điều kiện.

Giọng cô kể đầy thương cảm, và chẳng biết nên làm gì. Cô buồn, vì sự đeo đuổi của người ta kéo dài qua từng ngày, mà chẳng chịu buông tha. Tội nghiệp cho sự cố chấp chờ đợi, tựa như tôi vậy.

Thật sự mà nói, thì tôi nghĩ mình chẳng khác nào chàng trai đó là mấy cả. Chữ "thích" ở đây phải khiến tôi chùn bước mà suy nghĩ. Phải chăng vì bản thân là cơn gió lạ đầy mới mẻ, phải chăng vì cô ấy chưa từng gặp người giống như mình..

Và những cuộc cãi vã nối tiếp nhau, đầy mệt mỏi. Cô nói tôi chẳng hiểu gì hết. Ừ thì.. tôi chẳng hiểu gì hết. Bởi vì tôi đang ghen.

* * *

CÁI MIỆNG XẤU XA.

Khi bản thân đang giận cô, mà chẳng biết phải làm gì. Tôi chẳng thể kiềm chế được nữa, chỉ biết mắng mỏ, dùng lời lẽ khó nghe để giải phóng tất cả những tiêu cực trong lòng, mà người nghe là chính cô ấy.

Rồi sao? Cô đòi tìm người khác cho tôi, vì chẳng thể chịu đựng nổi tính tình khó ưa này. Chẳng bao giờ nghe được lời ngọt ngào, tôi biết mà.

Ai cần.. ai cần tìm người khác giúp tôi? Trong khi biết rõ người tôi thích là ai mà vẫn cứ đem tình cảm của tôi ra làm trò đùa giỡn.

Và cuối cùng thì xin lỗi. Hai chữ xin lỗi nhẹ tênh, nhưng để lại trong lòng là cả một tảng đá lớn đang đè nặng. Nhưng mà tôi không thể từ bỏ cô được.

Từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, rõ ràng là bản thân chẳng hề tin tưởng vào mối quan hệ này, luôn cảm thấy bất an.

Và mong sao chỉ cần nghe được một câu khẳng định, để gạt bỏ hết nỗi lo lắng không đâu. Nhưng mà tôi cứ đợi, và cứ đợi..

* * *

Sau những trận cãi vã, là số lần nói dừng lại và chấm dứt ngày càng nhiều hơn. Nhưng chúng tôi sẽ làm hòa nhanh chóng trong mấy ngày ngắn ngủi.

"Miss you"

Chỉ vỏn vẹn có thế, nhưng tôi đã mủi lòng làm hòa trước với cô. Thậm chí chẳng thể nói ra được bằng tiếng việt, bởi vì cô cảm thấy rất khó.

Sự giải thích chẳng thể nào nghe lọt tai. Nếu cứ mãi đợi sau hai chữ "miss you" là gì? Thì chẳng còn nữa đâu. Vì cô chẳng còn ý định nói thêm gì với tôi nữa.

Cô biết điểm yếu của tôi, biết tình cảm mình dành cho cô nhiều thế nào. Nên mới dễ dàng tin tưởng, với hai chữ không đâu đó sẽ dễ dàng lay động trái tim yếu đuối này.

Thứ tình cảm ít ỏi chỉ tựa như sự thương hại dành cho mình. Nhưng một khi đã quá đắm chìm, tôi ngu muội nghĩ rằng là.. Có còn hơn không.

* * *


LỜI THỀ CHẾT TIỆT.

Nếu còn nói chuyện với tôi cô ấy ra đường sẽ bị xe đụng. Sự quyết tâm thể hiện rõ ràng, khi cô dám lấy mạng sống của mình ra để lập lời thề.

Rất nhiều cách để bỏ rơi tôi mà không cần đến lời thề đó. Và cô đã không làm được, nguyên nhân lớn nhất chẳng phải bắt nguồn từ tôi, lỡ như..

Một khi dám can đảm, dùng mạng sống của mình để từ bỏ thứ đang ràng buộc. Thì trong lúc ấy cô thật sự đã hết cách. Tôi biết mình đã sai.

* * *

Thói quen thức khuy sẽ làm cho con người ta mất hết sức sống. Nhưng nhìn cô hoàn toàn trái ngược, vì lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và tích cực.

Tôi nghĩ cô sẽ không bao giờ biết buồn, mà ngay cả chính bản thân cô đã gật đầu xác nhận. Vậy mà khi biết được cũng có lúc vì cãi nhau với mình, cô lại không ngủ, và ngồi ngốc đến hai, ba giờ sáng.

Điều gì biến cô trở nên như vậy? Nếu như bản thân đừng xuất hiện trước mắt cô, thì mọi chuyện đâu đến nỗi như hôm nay.

Nhìn đôi chân chi chít mẩn đỏ vì muỗi đốt, tôi tự trách bản thân mình nhiều hơn nhưng thay đổi được gì đây. Ông trời! Ông đang vui lắm có phải vậy không? * * *

Nhiều lần tôi hù dọa rằng mình sẽ kể chuyện này cho chị gái của cô biết. Vì chỉ muốn xem phản ứng và câu trả lời của cô như thế nào.

Cô chẳng hoảng loạn lên, cũng chẳng trách mắng gì tôi cả. Nhưng mà lỡ sau đó nó khiến cô bận tâm thì sao. Đành củng cố, và làm cô yên tâm vậy.

"H thương Phương"

"H muốn nhìn thấy Phương hạnh phúc".

Cuối cùng thì chữ thích đã chuyển thành chữ thương, và thay thế cho chữ "yêu" nặng nề.

THÍCH.

Cô muốn tôi nói mình thích cô khi cả hai gặp mặt nhau.

Việc gì phải sợ chứ. Tôi đợi cô bận bịu lấy đồ, rồi lại nhìn cô mải miết nghe điện thoại, và mình phải lẽo đẽo theo sau.

Nghe được giọng cô khuyên bảo người ta mua thuốc hạ sốt, dặn dò đủ thứ y như ngày đem thuốc dạ dày đến cho mình. Với ai cô cũng sẽ tốt như vậy.

Chợt nhớ đến mấy ngày trước, mình cũng sốt đến mơ sảng, thậm chí còn thấy cô cả trong giấc mơ. Nhưng mà lúc ấy cả hai lại đang giận nhau.

Đứng trước cửa nơi ra vào làm việc của mình, và chẳng định ăn sáng vì đã muộn.

Trong biển người đông nghịt, lần này thì tôi không còn một mình nữa, cũng chẳng phải ngóng trông tìm kiếm bóng dáng của cô. Bởi vì chúng tôi đang ở bên nhau, cơ thể đụng chạm trong thoáng chốc và tôi đã nói ra ba chữ ấy, như điều mà cô muốn.

..


CƠN GHEN CHẲNG CHỪA MỘT AI.

Cô là ca sĩ, diễn viên kpop xinh đẹp. Tuy không thần tượng, nhưng tôi vẫn hay nghe nhạc, và từng xem một số bộ phim mà cô là nữ chính. Rồi sao? Mọi chuyện vẫn sẽ tốt đẹp nếu như cô ấy không hỏi tôi về cô ca sĩ đó. Và thậm chí còn thích cô ta.

Xin lỗi vì tôi ghét cô rồi. Từ nay về sau, tôi thề mình sẽ không bao giờ nghe nhạc của cô và phim có cô diễn nữa.

Là tôi vô cớ ghen tuông, là tôi lỡ thích người vô tâm.

* * *

Đơn giản chỉ đi ăn chung với nhau trên công ty, cũng khiến cô lo sợ. Chữ "sợ" làm tôi thêm chuyện để suy nghĩ. Tại sao lại phải sợ, nếu cô muốn tôi có thể đi chung với bạn cô mà.

Đều là con gái, mọi người nghi ngờ gì được chứ. Tôi lặng thinh nghe cô giải thích, cuối cùng vẫn là những câu hờn trách..

Gạt tắt máy, vì chẳng thể nghe thêm được nữa.

Là tôi sai sao?

* * *

KHOE KHOANG.

Tôi khoe khoang với một cô bé khi đi ăn cùng. Rằng cô ấy rất tốt, tôi nói gì cũng làm theo và mình luôn là người chủ động trong mọi chuyện.

Cô ấy là người đầu tiên quan tâm đến mình nhiều như thế ngoài gia đình và người thân. Khi biết được tôi tranh thủ giờ nghỉ ngơi để làm việc, cô đã gần như là mắng mỏ.

Sau đó thì giải thích, chỉ bảo rất nhiều thứ. Kể từ đó tôi không còn đứng làm việc một mình, khi xung quanh mọi người đã nghỉ ngơi hết.

* * *

Rằng khi nhìn thấy cô ấy miệng tôi chẳng thể nào ngừng cười. Những lúc giận dỗi, vẫn phải kìm nén cảm xúc để giữ khuôn mặt lạnh lùng. Vì chỉ cần đối diện với cô, tôi sẽ không thể giận nỗi mà mỉm cười mất thôi.

Bữa ăn nhanh chóng trôi qua, cô bé thì vẫn chăm chú lắng nghe.

Cả hai trở về nơi làm việc, và cô bé vẫn tin tưởng cô ấy là một chàng trai.

* * *

SỮA VÀ BÁNH.

Cô từng nói tôi là người tẻ nhạt. Có lẽ vậy nên cả hai mới gặp được nhau, vì chính cô sẽ giúp tôi lấp đầy phần mình thiếu sót.

Túi nhỏ đựng bánh và hộp sữa nhỏ. Xem như cám ơn mấy gói thuốc lúc trước. Chẳng đáng là bao đối với một người lòng tốt luôn luôn hiện hữu. Nhưng tôi không cho phép bản thân nhận lấy, mà chẳng đền đáp lại gì.

Cô ấy thẳng thắn, nói mình không thích đồ ngọt và muốn trả lại. Thật may mắn khi chúng tôi đang trò chuyện qua điện thoại, nếu không tôi chẳng biết nên nói gì thêm nữa.

Giá như đừng nghe máy thì đâu có cảm giác sượng sùng khó chịu này.

Tôi gợi ý, vậy thì đưa bánh cho bạn thân sống cùng phòng ăn giúp, dù lòng không muốn.

Nhưng bạn của cô cũng không thích đồ ngọt.

* * *

Sau lần đó tôi từ bỏ luôn ý định mua bánh cho cô vì xấu mặt lắm rồi.

Và tôi biết cô ghét đồ ngọt.
 
8. DÂY DƯA.

Mối quan hệ cứ tiếp diễn, chẳng trọn vẹn, chẳng đong đầy và chẳng ra sao cả. Nhưng tôi vẫn chấp nhận kéo dài. Tôi khóc nhiều hơn, dường như mỗi đêm đều phải giải tỏa một trận.

Cô muốn trả lại bánh và hai ba lá thư lúc trước tôi gởi, nên nhắn đừng khóa ngăn tủ.

Quyết định lần này là bỏ tôi thật?

Lúc chiều nhận được tin, tôi đã tự đấu tranh và dằn vặt bản thân rất nhiều. Tại sao phải đợi ngày mai? Ngay hôm nay sẽ cho cô như ý.

* * *

Tan tầm, tôi liền ghé vào tiệm thuốc gần nhất, tìm đúng loại hôm bữa cô mang đến. Vừa đi vừa gọi điện tìm nơi cô ở, nhưng chẳng thể nhớ. Cô nghe máy. Và tôi chỉ việc đứng yên đấy chờ đợi.

* * *

Cô xuất hiện, trái tim tôi lại bắt đầu gõ trống khua chiêng. Nó thật sự đang rất vui, nên tôi ngoài ý muốn chẳng thể ngăn cản.

Đúng là chẳng phân biệt được thời khắc. Lúc này thì cần phải nên lạnh lùng, và thật nghiêm túc vào chứ.

Tôi trả cô túi thuốc. Nhìn cô bỏ vội mấy lá thư vào cùng túi bánh đã mua, như muốn đuổi mình đi cho khuất mắt. Tôi cầm lấy, và chẳng nhìn cô ấy thêm lần nào nữa mà rảo bước trở về.

Đi qua thùng rác thứ nhất, thùng rác thứ hai, và cuối cùng tất cả đều được rơi tự do vào đó. Cô ở đằng sau nhìn thấy trọn vẹn khoảnh khắc túi bánh, mấy lá thư tôi bỏ đi.

* * *

Cứ nghĩ cô đã đi rồi.

Giọng nói vang vọng từ đằng sau, cô đuổi theo muốn biết vì sao lại bỏ nó. Nhưng tôi chẳng chịu dừng. Bàn tay nhanh chóng nắm được áo tôi ngay giữa đường, bất đắc dĩ phải dừng chân và bốn mắt nhìn nhau, cô mặc kệ tôi giãy dụa.

"Nếu tui ném bỏ đồ bạn đưa bạn có chịu được không?"

Cô ấy hỏi, trên tay cầm túi thuốc vừa nãy tôi mới trả.

"Thích làm gì thì làm"

* * *

"Tại sao lại ném bỏ?"

"Của ai?"

* * *

Lần này cô chịu buông tay và chẳng hỏi lý do nữa.

* * *

Tôi bị bỏ rơi. Thật sự bị bỏ rơi từ hôm nay. Cứ nghĩ như thế là xong, nhưng mọi chuyện chưa chịu dừng ở đó. Vì cô đến tìm tôi.

Chẳng còn gì để nói trong lúc đó, khi chính cô là người muốn trả hết và muốn chấm dứt với tôi. Vì không chịu nghe máy, lần này cô còn kéo theo cả em gái tôi vào nữa.

Đa nhân cách?

Ai mới là người đa nhân cách chứ?

Đọc được những dòng chữ cô gởi cho em gái, tôi đành bỏ hết đống đồ chưa giặt xong mà chạy vội xuống lầu.

* * *

Trên chiếc ghế đá, tôi đưa lưng về phía con người đáng ghét. Phần tay áo liên tục bị kéo nhẹ, muốn tôi quay qua để nói chuyện.

"Ai đa nhân cách?"

* * *

"Tại bạn không chịu nghe máy nên tui mới làm thế".

* * *

Tất cả là đều tại tôi?

Cô ấy cứ lại lặp đi lặp lại những câu nói quen thuộc, quen đến nỗi cứ mỗi lần nghe xong đêm đó tôi lại trằn trọc ngủ chẳng được.

Đợi cô nói hết, cả hai đều rơi vào im lặng. Chưa bao giờ, ở bên cô làm bản thân ngột ngạt như đêm nay. Cuối cùng tôi đỏ hoe đôi mắt bỏ cô lại một mình và lên trước.

* * *

Cầm điện thoại sau khi giặt xong đống đồ. Mới phát hiện tin nhắn mùi mẫn mà cô gửi đến ban nãy.

"Thương quá giờ bỏ không được" "Xuống đây"

"Phương thương H"

* * *

* * *

Tôi không hề biết đến những dòng tin nhắn này lúc xuống gặp cô. Nếu như biết trước, tôi sẽ không bỏ cô lại một mình mà lên trước.

Tiếp tục dây dưa cả buổi tối vì tin những câu mà cô nhắn cho mình. Tôi thật ngây thơ, thật khờ dại.

Chỉ vài ngày sau cô trở mặt. Bắt xóa bỏ hết, xóa hết những lời đó. Tại sao? Nhưng mà cô hãy yên tâm, vì tôi đã xóa hết vào đêm hôm đó khi đọc xong.

Cô từng mắng tôi như thế nào? Rằng tôi chỉ dám nhắn tin, và nói thích cô qua điện thoại. Nhưng cuối cùng thì sao? Tôi đã đáp ứng đứng trước mặt cô và nói. Còn cô?

* * *

HƠI MEN VÀ NỤ HÔN ĐẦU LÊN MÁ.

Nỗi bất an ngày một lớn dần. Tôi tự dưng chỉ muốn mặc kệ tất cả, mà tiếp tục ở bên cô ấy và làm những điều mình muốn làm.

Cô mua bánh và lại ngồi nơi cũ đợi tôi. Và đêm đó chúng tôi không còn cãi nhau nữa. Nói những chuyện vụn vặt, không đầu không đuôi mà say sưa đến quên cả giờ giấc.

Đến lúc chị gái gọi điện cho cô, nhìn đồng hồ tôi mới biết trời đã khuya. Dạo gần đây xảy ra vài vụ cướp, và chị ấy không yên tâm.

Nhìn đồng hồ nhíu mày không nỡ. Đợi thêm ba mươi phút nữa, chỉ xin thêm ba mươi phút nữa thôi, tôi sẽ cho cô về.

Tôi muốn nắm tay cô ấy, khi ngồi gần như vậy. Nhưng..

Ba mươi phút trôi qua, tôi nhắc nhở cô nên về, kẻo chị gái lại lo lắng.

* * *

Chúng tôi chia tay nhau trong không gian tĩnh lặng, xung quanh thật vắng vẻ. Chút hơi men đọng lại lúc chiều làm tôi hưng phấn.

"Lại đây H nói nhỏ cái này"

* * *

Sao cô lại nghe lời đến vậy, sao lại ngoan ngoãn đến vậy?

Và một nụ hôn in lên má, mà má cô cũng thơm nữa.

* * *

Nụ hôn đầu của tôi đấy!

* * *

STICKER .

Hàng ngày đến công ty, như thói quen được hình thành từ rất lâu, tôi sẽ không cầm lòng được nhìn ngăn tủ phía cuối góc tường.

Dù giận hờn, vui vẻ hay đủ thứ chuyện khác xảy ra. Và hôm nay, tôi không còn đứng từ xa để nhìn nữa, vì đang ngồi trước ngăn tủ của cô.

Dán miếng sticker hình có hai con lợn xấu xí. Một đen một trắng.

Tôi là con lợn màu đen.

Cô là con lợn màu trắng.

Và hai con đứng bên nhau.

HOA HƯỚNG DƯƠNG.

Vào lúc đang ăn trưa, thì cô gửi tin nhắn đến, một bức hình hoa hướng dương cùng dòng tin nhắn kèm theo.

"Hướng dương vàng người ta đã bán hết, giờ chỉ còn màu trắng".

"Ừ.. hết rồi thì thôi"

Cô nhớ đến cuộc trò chuyện hôm bữa, vì tôi đi tìm mua hướng dương nhưng không có.

Chỉ cần đơn giản như thế, đã đủ để khiến tôi vui vẻ.

Không gặp được nhau, nên chúng tôi trò chuyện qua điện thoại nhiều hơn. Những cuộc trò chuyện mà bản thân một mình độc thoại.

Tin được không? Vì cô ấy chưa bao giờ gọi tên thật của tôi cả. Liệu có khi nào cô ấy đã quên luôn cái tên này.

* * *

Điều bản thân vui nhất khi nói chuyện với cô là được nghe giọng cười và tiếng "ơi" mỗi khi mình gọi tên. Và còn cả âm thanh ngập ngừng, mỗi khi tôi bất ngờ nói nhớ cô, thương cô nữa.

Những đoạn trò chuyện dở hơi nhất mà không nghĩ bản thân sẽ làm. Là gọi tên cô ấy không ngừng nghỉ, nhưng vẫn được đối phương đáp trả và hưởng ứng theo.

"Phương"

"Ơi.."

"Phương"

"Ơi.."

* * *

* * *

Tôi dở hơi, nhưng vẫn có một người bất chấp dở hơi theo.

Cứ như thế, cô vẫn kiên nhẫn trả lời.

"Sao gọi tên tui mãi"

"Thì thích"

"Thích là gọi à!"

"Ừ"

Và cả hai lại vui vẻ cười.

* * *

Tôi muốn được một lần nghe cô gọi tên mình.. được không?

* * *

MẮT CHẠM MẮT.

Lần cuối cùng cô trao sự quan tâm dành cho mình. Mà tôi nghĩ cả đời này sẽ chẳng bao giờ quên được.

Loại thuốc đau dạ dày quen thuộc, thay thế bởi những gói thuốc lạ lẫm chỉ vì cô nói loại này tốt hơn. Và tôi đã chuyển qua dùng chúng cho đến tận hôm nay.

Cô mang đến vào buổi chiều mát mẻ, lúc tôi còn đang say giấc chưa tỉnh. Trong khi mặt trời đã tắt bớt nắng, chỉ còn vài tia vàng vọt, báo hiệu sắp kết thúc một ngày nữa trôi qua.

Nhưng nhìn cuộc gọi đến là ai, thì tôi chẳng thể trợn tròn mắt, vì có kẻ dám phá đám và quấy rầy giấc ngủ kim cương của mình.

Nhiều túi lớn nhỏ, kèm theo túi thuốc sau cùng.

Cũng là lần đầu tiên cô chịu nhìn vào đôi mắt tôi lâu đến như thế, lâu đến nỗi trái tim lại bắt đầu thổn thức.

Chỉ cần thêm chút nữa thôi, tôi nghĩ mình sẽ làm ra hành động ngốc nghếch, như nụ hôn vào buổi tối ngày hôm đó.

Rằng tôi muốn ôm cô, dù xung quanh đang có rất nhiều người.


KẾT THÚC.

Vẫn như bao lần, cô luôn là người bỏ đi trước.

Tối hôm đó, chúng tôi đã nói chuyện rất lâu. Bất giác tôi hỏi:

"Mình là gì của nhau?"

* * *

Đơn giản chỉ vì một câu hỏi sẽ chẳng bao giờ có được câu trả lời. Và chúng tôi đã kết thúc.
Lần này đã đủ đau, đã đủ thời gian để nếm trải và suy nghĩ. Nên bản thân không hề đắn đo và ảo tưởng trong mù quáng nữa.


Câu bản thân vẫn thường xuyên phải nghe thấy nhất từ cô, và tôi đã tự xem mình như một kẻ ích kỷ nhỏ mọn thật.

"Bạn sẽ không bao giờ hiểu được đâu"

Tôi không muốn hiểu, và sẽ không bao giờ muốn hiểu.

Tại sao luôn là một mình tôi phải chịu đựng cảm giác đó. Khi nghe chuyện về cô liên quan đến những chàng trai khác, mà không phải là mình.

* * *

Tôi sẽ không làm trò con nít với cô nữa. Cũng chẳng thèm mách chị gái cô, chuyện của hai người. Thế thì bố mẹ cô sẽ vẫn sống thật tốt và khỏe mạnh chứ?

* * *

CHỈ THÊM CHÚT XÍU NỮA THÔI.

Sau nụ hôn ngày hôm đó, tôi hỏi cô có cảm giác gì không?

"Có"

* * *

Tôi còn muốn làm nhiều thứ hơn nữa khi ở bên cô.

Như là nắm tay.

Ôm cô khi ngồi ở đằng sau. Và thật nhiều, thật nhiều những nụ hôn lên má vào mỗi ngày.


Cô ấy sẽ không còn thực hiện được những lời mà mình đã hứa với tôi. Ví như nhìn thẳng vào mắt nhau khi nói chuyện, bù đắp những lần đã làm cho tôi buồn, hay cho phép được nắm tay, ôm cô và..

Mà những điều ấy còn ý nghĩa gì nữa đâu.

Cứ như thế cho đến lúc nào?

Một câu hỏi mà cứ nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ, và mãi mãi có câu trả lời. Và tôi đã hết băn khoăn về câu hỏi đó, nó không còn tồn tại từ bây giờ cho trở về sau nữa. Vì chẳng còn những ngày chúng ta cứ như thế giữa cô và tôi.

Nhưng mà tôi sẽ cố đợi cô, chỉ thêm chút xíu nữa thôi.


HẾT.
 
Trạng thái
Chủ đề đang đóng.
×
Quay lại
Top