~~Thư gửi vào trong gió~~
Hàng liễu đung đưa theo gió, ngả xuống mặt hồ
Bầu trời không chút vẩn đục, thư thả tĩnh lặng
Cô gái đạp xe ngược chiều gió về phía thủ đô, dừng lại trước hòm thư ngoài bưu điện, bỏ vào đó phong thư mới cứng.
Trời tối, trên con đường cũ lại xuất hiện bóng dáng cô gái trẻ ban chiều, phóng xe như bay, lúc đi ngang căn biệt thự bỏ hoang, đột nhiên phanh gấp, lặng người nhìn khung cảnh tiêu điều, cổng sắt, khóa sắt gỉ ngoèn, cỏ mọc cao ngang người, tiếng chó sủa vang, cô tỉnh lại trong giấc mộng, đạp xe về trước cổng một khu chung cư nhỏ, bác trung niên từ nhà bảo vệ thò đầu ra:
- Tiểu Yên về rồi à? Ông bà đang đợi cháu đấy.
- Vâng, chào bác cháu lên trước.
Yên Yên để xe vào bãi, khoác túi chạy nhanh lên tầng.
Ông bà đang ngồi xem ti vi, mâm cơm để đó, nguội ngắt.
- Tiểu Yên, con đi tắm đi rồi còn ăn cơm.
- Vâng ạ.
Yên Yên không biết nói sao, cô rất nhiều lần nói muốn ông bà cứ ăn cơm trước, nhưng luôn bị gạt đi, từ sau khi mẹ mất tích, ông bà càng thêm săn sóc, có lẽ họ muốn cô với bớt nỗi buồn, ông bà là người thân duy nhất của cô, cô không muốn họ phiền lòng nên bên ngoài luôn tươi cười, nhưng làm sao có thể coi như không biết gì...
---
Họ tên: Phong Tử Yên
Ngày sinh: 15/7/2103 (20 tuổi)
Nghề nghiệp: sinh viên năm hai khoa Kinh tế học viện Hoa Diêu, làm người giao hàng ở khu chợ gần nhà.
Gia thế: bình thường, sống cùng ông bà ngoại ngoài 70 ở một căn hộ nhỏ, không rõ bố là ai, mẹ Phong Tiểu Uyển, 45 tuổi, hiện đi làm xa, hàng tháng đều gửi tiền về.
Học lực: hạng A
Tính cách: ngang ngược, thẳng thắn.
Nổi bật: chỉ số vũ lực cao, đồ đệ ở võ quán Phong gia (không có quan hệ với thế gia võ học Phong gia).
Ngắn gọn, không nổi bật, đây là những thông tin cơ bản trong hồ sơ của Yên Yên. Việc làm sao cô có thể vào học tại học viện tư thục của Mạc - Diệp hai đại thế gia, nằm trong top 17 trường đại học tư thục chất lượng trên thế giới, trong khi không có tài cũng không có quyền, được coi là bí mật số 2 trong chín điều bí mật của Hoa Diêu, chỉ xếp sau thân phận thực sự của cặp đôi truyền kì Nguyệt Du năm ấy.
Giao dịch ngầm, có kim chủ chống lưng,... vô số giả thuyết được đặt ra, cũng chỉ vì Yên Yên có một khuôn mặt xinh đẹp, cô cực không cam lòng, luôn than phiền với Bộ Manh, gương mặt xinh đẹp hóa ra là lỗi của cô sao?
---
Ăn cơm xong, Yên Yên đi rửa bát, ông bà ngồi xem ti vi nói chuyện phiếm, cô rửa quýt lúc chiều mua được, đem lên mời ông bà. Bà cười cười:
- Yên Yên có việc gì nhờ ông bà à?
Yên Yên xấu hổ, ho khan vài tiếng:
- Ông bà, con... muốn đi làm thêm.
- Không phải con đang làm ở chợ sao?
- Công việc ở chợ không ổn định, ngày có ngày không, con và Bộ Manh muốn vào trong thành phố tìm việc.
Bà lão trầm ngâm, quay sang nhìn ông lão, hai ông bà khẽ gật đầu, năm nay Yên Yên đã hai mươi, cũng đến lúc nó được biết.
- Được rồi, vẫn phải học hành đàng hoàng đấy.
- Vâng ạ, con cảm ơn ông bà.
Yên Yên cười vui vẻ, gương mặt cũng rạng rỡ hẳn lên, loáng thoáng bóng dáng một bậc mĩ nhân năm nào.
Sau khi cô lên gác học bài, hai ông bà mới thủ thỉ nới chuyện với nhau. Ông lão hỏi:
- Bên Phong gia vẫn chưa có thông tin?
- Ừ, cũng đã gần chục năm. Mà Tiểu Quân và Tiểu Hồng cũng về nước rồi, bọn chúng, cũng tra không ra.
Thế lực nhà họ Mạc lớn thế nào chứ, vậy mà, haiz, chỉ e Uyển Uyển lành ít giữ nhiều.
---
Yên Yên rời nhà sau khi làm đồ ăn sáng, gói theo một phần xôi để ăn trưa. Bây giờ mới hơn sáu giờ, vậy mà trên đường đã có rất nhiều người đi lại, chủ yếu là đi xe đạp, tất nhiên cũng không thiếu xe búyt, nhưng phương tiện cá nhân như xe máy hay ô tô thì rất ít, dù sao ngoại ô cũng chẳng có siêu xe sử dụng năng lượng sạch.
Bộ Manh hẹn cô ở phố ấm thực quảng trường Thời Đại, cô nàng thiên tài ấy rất ham ăn.
Bảy giờ mười bảy phút, Bộ Manh đến.
- Xin lỗi, tớ đến muộn. - Bộ Manh tiếp tục công việc hối lỗi thường ngày.
Cô nàng đi xe búyt, đoán chừng lại lỡ chuyến.