Có một người như anh...nhưng trân trọng em cả đời?

hoa phù dung buồn

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
28/10/2011
Bài viết
995
55455188-1336621333-em-nho-anh-1.jpg

Tia nắng cuối cùng cũng tắt, hoàng hôn khép lại trong cái mơ hồ của bóng tối. Thế là anh đi, không có dấu chân cho những ngày tháng em tìm kiếm. Anh đi mang cả niềm vui, giận hờn, ngọt ngào, tất cả theo anh cả rồi. Em chợt nhận ra em không còn là em nữa, không còn giận anh những lúc anh hay trễ hẹn, dù cái hẹn rất nhỏ nhoi. Em cũng không còn buồn vì anh nữa, vì nỗi buồn trong em đã hóa thành gió rồi. Gió bay qua những cánh đồng không tên, mang theo những lưu luyến một thời yêu nhau.Em cũng không hận anh như mọi người nghĩ, thậm chí không thấy anh có lỗi. Trong một cuộc tình khi chia tay nhau đâu phải bao giờ cũng có người có lỗi. Chúng ta không sai, anh không sai, em cũng không sai. Chẳng qua tình yêu mình chưa đủ lớn để đưa nhau đi hết những tháng ngày mơ mộng.
Trời buổi tối rất đẹp, ánh trăng mơ màng trong khu vườn nhỏ. Em nhớ em từng ngồi hàng giờ trong góc vườn để nhắn tin cho anh. Hay hát vu vơ khi vui, và cũng ngồi trầm tư những lúc vắng anh. Thế nhưng góc nhỏ ấy giờ đây trong em là kỹ niệm, em không ngồi đấy nữa. Em sợ những lúc như thế, quanh em chỉ có những cảnh vật vô cảm, không có anh, không có tin nhắn, cũng không có nụ cười nữa. Anh đi, như đem theo tất cả, chỉ còn lại trong em mãnh cảm xúc hỗn độn.
Đêm nay em không chờ anh nhắn tin, hay điện thoại nữa. Không muốn bắt bản thân chôn mình trong một tình yêu đã vỡ. Đôi lúc em vẫn xem tin nhắn cũ và em nhận ra nó nhạt phai nhiều lắm. Em nghĩ mình ngốc quá, không nhận ra rằng mình không còn níu kéo nhau được rồi. Nước mắt không làm niềm đau vơi đi, không làm nỗi nhớ trong em về anh tắt liệm. Thế là em không khóc, không khóc ngay cả lúc mình quyết định làm người lạ. Em luôn nở nụ cười, luôn cố gắng nói với bản thân phải quên anh như chưa từng quen. Thời gian sẽ làm em quên anh, nỗi nhớ về anh sẽ phai mờ thôi.
Gió lại thổi, những chiếc lá rơi đầy trên thảm cỏ, ánh đèn từ nhà hắt ra mang vẻ mong lung quá. Em khép cửa sổ, nhìn quyển sách im lìm nằm trong góc tường. Thú vui đọc sách của em ngày càng được phát huy tối đa, không biết em đã đọc bao nhiêu sách, bao nhiêu câu chuyện tình yêu nhưng không câu chuyện nào giống anh và em. Người ta bảo yêu nhiều thì hận nhiều, nhưng em không biết hận ai cả. Với em cuộc sống vốn chỉ là khoảnh khắc, có thể ngắn ngủi nên không nên dùng nó để hận mà phải dùng nó để yêu thương.
Đã lâu rồi em không nghe radio, không xem tivi, em chôn mình trong cái thế giới ảo. Thật ra em vẫn không quên được anh, dù cố gắng đến đâu đi nữa. Em buông tay sao lại nặng nề như thế? Phải làm sao để em tìm được nguồn vui mới, có một người như anh, nhưng trân trọng em cả đời!
CPDM
 
×
Quay lại
Top