- Tham gia
- 7/7/2011
- Bài viết
- 204
Chap 64:
Màn đêm buông xuống phủ tỏa con người anh. Che lắp đi lí trí của anh, trong anh giờ đây chỉ có sự ích kỉ, tham lam. Anh vô tình bước vào 1 thế giới không lối thoát...
Diệp Quân ủ rũ bước đi ra khỏi cổng bệnh viên, nhưng cô chợt quay đầu lại vì sực nhớ rằng mình đã bỏ quên chiếc điện thoại trên bàn. Cô vội vàng chạy vào, mở toanh cánh cửa, cảnh tượng ập vào mắt cô làm cô kinh ngạc đến nổi khó tin.
Người anh trai luôn là niềm tự hào của cô đang cướp đi sinh mạng của 1 con người.
* ANH LÀM GÌ VẬY??? *
Anh giật mình. Ngoáy đầu lại nhìn thì thấy cô em gái đang tròn xoe ánh nhìn khó hiểu, pha chút tức giận nhìn thẳng mặt anh.
* Anh,... anh không làm gì hết *
* Vậy sao anh lại tháo ống thở? *
* Không phải anh tháo, anh chỉ là.... chỉ là.... *
* Anh... ấy... giúp... tôi... sửa... nó... lại... thôi... *
Giọng nói thều thào hơi thở của Phong. Phải, cậu đã tỉnh. Gương mặt hồng hào nay đã biến thành xanh xao, hốc hác. Trên đầu lại quấn chiếc khăn trắng, cộng thêm chút xíu máu đỏ tươi. Đôi môi vẫn nở nụ cười cong hoàn hảo, cố để che đậy cơn đau trong người.
* Anh hai về trước đi, tối nay em sẽ trực bên cạnh cậu ấy *
* À ừ, vậy anh về *
Căn phòng giờ đây chỉ còn lại 2 người. Ánh mắt bắt gặp nhau, khẽ bồi hồi, Phong mỉm cười.
* Sao em lại ở đây? *
* Thì tôi lo... à, tôi đến thăm xem anh đã chết chưa để còn chuẩn bị *
* Vậy à?. Vợ chưa cưới của tôi quan tâm tôi quá nhỉ?. *
* Tôi quan.... *
Chưa kịp nói hết câu cô đã bị Phong ôm chằm lấy, siết chặt vào lòng. Phong nói như thở vào tai cô.
* Anh... rất nhớ em, Quân à. Anh thật sự... rất... vui... khi thấy em lo lắng cho anh... như vậy *
* Cái gì?. Ai lo lắng cho anh chứ? *
Diệp Quân đẩy mạnh Phong ra. Cậu nhăn mặt khẽ chạm vào đầu, răng nghiến nhẹ vào nhau.
* Sao thế, đau hả?. Hay để tôi gọi bác sĩ nha?. Anh đau lắm hả?. Xin lỗi, đều là lỗi tại tôi *
Chụt !. Nụ hôn được đặt vào má cô nhẹ nhàng khi cô cuối xuống hỏi han Phong. Cô đỏ mặt một hồi nhưng cũng vội lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có.
* Tên khốn, anh làm gì vậy hả? *
Cô cốc đầu Phong. Phong khẽ mỉm cười vì tính nết trẻ con vẫn còn được lưu giữ trong con người anh đã từng yêu. À không, không phải là đã từng yêu mà anh sẽ yêu hôm nay, mai sau và cả tương lai.
Bệnh viện được 1 tràn cười nhờ có cặp đôi ngốc nghếch thích gây gỗ, ồn ào lớn tiếng, nhưng cũng không ít lời trỉ trích, than phiền từ các cô y tá và bác sĩ. ( vì nói quá to nên các phòng khác đều có thể nghe đài miễn phí ). Phong không còn cảm thấy cô đơn hay buồn rầu gì nữa vì bên cạnh đã có cô bạn gái ngốc luôn mang đến nụ cười cho anh. Và anh rất vui khi có cô bên cạnh, giống như cảm giác... của năm xưa....
Chap 65:
Diệp Quân ngồi bên cạnh Phong hồi lâu, đến khi cậu thiếp đi thì cô mới rời khỏi. Cô nhanh chóng đến điểm hẹn vì nhận được cú điện thoại uy hiếp. Nội dung uy hiếp là tính mạng của mẹ cô trong vòng 15p nữa nếu cô không có mặt thì bà sẽ chết. Cô phóng chiếc moto lướt nhanh đến khu phố bỏ hoang X-Z.
* Mẹ *
* Diệp Quân?. Con tới đây làm gì? *
* Mẹ à, con tới cứu mẹ *
* Con khờ quá, mau chạy đi *
* Khá khen cho tình mẩu tử cảm động lòng người *
Nhân vật đang ngồi tại chiếc ghế xoay bên cạnh mẹ cô là ai?. Cô không thể nhìn rõ mặt, cô cũng không thể đoán được mình đã đắc tội với ai. Nhưng cô có thể nghe được điệu cười man rợ và giọng nói chua ngoa của bà ta.
Bà ta đàm phán chuyện gì đó với hai mẹ con. Bà ta càng nói những gì thì bà Hồ phản khán lại chỉ vài ba câu thôi thúc cô bỏ đi. Nhưng như thế, thì bà Hồ đều nhận lãnh đủ cái tát của người phụ nữ lạ mặt. Diệp Quân nóng lòng muốn cứu mẹ nhưng lực bất tòng tâm. Cô xông đến thì bị bọn vệ sĩ giữ chân, đối với những chiêu mèo cào của cô thì không nhằm nhò gì với bọn đầu trâu mặt ngựa này.
Cô thắc mắc rằng tại sao người phụ nữ bí ẩn lại chọn cô làm đối tác?. Nhưng giờ không quan trọng. Qua cách nói chuyện, cô hiển nhiên ngẩm ra được bà ta là 1 vị phu nhân danh giá nào đó, vì bà ta rất kiêu ngạo và quyết đoán, phẩm chất đó thì đa số các vị phu nhân quý tộc đều có trong người.
Cô bị bọn vệ sĩ đánh đến nỗi khó gượng người dậy được. Mặc cho bà Hồ gào thét thế nào, thì cô vẫn ương bướng xông vào trận địa gai thép khó vỡ.
* Không cần phí thời gian nữa. Nếu cô không đồng ý điều kiện hợp tác của ta thì... ta đảm bảo gia đình cô sẽ chết không toàn thây *
Người phụ nữ đứng dậy, dưới lớp đen của căn nhà, cô chỉ thấy mập mờ chiếc bóng cao phản chiếu dưới sàn qua ánh đèn vàng nhòe nhoẹt.
* Sao hả?. Cô nhẫn tâm giết chết người mẹ mù lòa và người anh trai hết mực yêu thương cô? *
Bà ta cười giễu cợt. Đáng chết, rốt cuộc bà ta là ai?. Là ai thì cô cũng không cho phép đem tính mạng của gia đình cô ra đùa giỡn.
* Được...,tôi... chấp... nhận... *
23
Màn đêm buông xuống phủ tỏa con người anh. Che lắp đi lí trí của anh, trong anh giờ đây chỉ có sự ích kỉ, tham lam. Anh vô tình bước vào 1 thế giới không lối thoát...
Diệp Quân ủ rũ bước đi ra khỏi cổng bệnh viên, nhưng cô chợt quay đầu lại vì sực nhớ rằng mình đã bỏ quên chiếc điện thoại trên bàn. Cô vội vàng chạy vào, mở toanh cánh cửa, cảnh tượng ập vào mắt cô làm cô kinh ngạc đến nổi khó tin.
Người anh trai luôn là niềm tự hào của cô đang cướp đi sinh mạng của 1 con người.
* ANH LÀM GÌ VẬY??? *
Anh giật mình. Ngoáy đầu lại nhìn thì thấy cô em gái đang tròn xoe ánh nhìn khó hiểu, pha chút tức giận nhìn thẳng mặt anh.
* Anh,... anh không làm gì hết *
* Vậy sao anh lại tháo ống thở? *
* Không phải anh tháo, anh chỉ là.... chỉ là.... *
* Anh... ấy... giúp... tôi... sửa... nó... lại... thôi... *
Giọng nói thều thào hơi thở của Phong. Phải, cậu đã tỉnh. Gương mặt hồng hào nay đã biến thành xanh xao, hốc hác. Trên đầu lại quấn chiếc khăn trắng, cộng thêm chút xíu máu đỏ tươi. Đôi môi vẫn nở nụ cười cong hoàn hảo, cố để che đậy cơn đau trong người.
* Anh hai về trước đi, tối nay em sẽ trực bên cạnh cậu ấy *
* À ừ, vậy anh về *
Căn phòng giờ đây chỉ còn lại 2 người. Ánh mắt bắt gặp nhau, khẽ bồi hồi, Phong mỉm cười.
* Sao em lại ở đây? *
* Thì tôi lo... à, tôi đến thăm xem anh đã chết chưa để còn chuẩn bị *
* Vậy à?. Vợ chưa cưới của tôi quan tâm tôi quá nhỉ?. *
* Tôi quan.... *
Chưa kịp nói hết câu cô đã bị Phong ôm chằm lấy, siết chặt vào lòng. Phong nói như thở vào tai cô.
* Anh... rất nhớ em, Quân à. Anh thật sự... rất... vui... khi thấy em lo lắng cho anh... như vậy *
* Cái gì?. Ai lo lắng cho anh chứ? *
Diệp Quân đẩy mạnh Phong ra. Cậu nhăn mặt khẽ chạm vào đầu, răng nghiến nhẹ vào nhau.
* Sao thế, đau hả?. Hay để tôi gọi bác sĩ nha?. Anh đau lắm hả?. Xin lỗi, đều là lỗi tại tôi *
Chụt !. Nụ hôn được đặt vào má cô nhẹ nhàng khi cô cuối xuống hỏi han Phong. Cô đỏ mặt một hồi nhưng cũng vội lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có.
* Tên khốn, anh làm gì vậy hả? *
Cô cốc đầu Phong. Phong khẽ mỉm cười vì tính nết trẻ con vẫn còn được lưu giữ trong con người anh đã từng yêu. À không, không phải là đã từng yêu mà anh sẽ yêu hôm nay, mai sau và cả tương lai.
Bệnh viện được 1 tràn cười nhờ có cặp đôi ngốc nghếch thích gây gỗ, ồn ào lớn tiếng, nhưng cũng không ít lời trỉ trích, than phiền từ các cô y tá và bác sĩ. ( vì nói quá to nên các phòng khác đều có thể nghe đài miễn phí ). Phong không còn cảm thấy cô đơn hay buồn rầu gì nữa vì bên cạnh đã có cô bạn gái ngốc luôn mang đến nụ cười cho anh. Và anh rất vui khi có cô bên cạnh, giống như cảm giác... của năm xưa....
Chap 65:
Diệp Quân ngồi bên cạnh Phong hồi lâu, đến khi cậu thiếp đi thì cô mới rời khỏi. Cô nhanh chóng đến điểm hẹn vì nhận được cú điện thoại uy hiếp. Nội dung uy hiếp là tính mạng của mẹ cô trong vòng 15p nữa nếu cô không có mặt thì bà sẽ chết. Cô phóng chiếc moto lướt nhanh đến khu phố bỏ hoang X-Z.
* Mẹ *
* Diệp Quân?. Con tới đây làm gì? *
* Mẹ à, con tới cứu mẹ *
* Con khờ quá, mau chạy đi *
* Khá khen cho tình mẩu tử cảm động lòng người *
Nhân vật đang ngồi tại chiếc ghế xoay bên cạnh mẹ cô là ai?. Cô không thể nhìn rõ mặt, cô cũng không thể đoán được mình đã đắc tội với ai. Nhưng cô có thể nghe được điệu cười man rợ và giọng nói chua ngoa của bà ta.
Bà ta đàm phán chuyện gì đó với hai mẹ con. Bà ta càng nói những gì thì bà Hồ phản khán lại chỉ vài ba câu thôi thúc cô bỏ đi. Nhưng như thế, thì bà Hồ đều nhận lãnh đủ cái tát của người phụ nữ lạ mặt. Diệp Quân nóng lòng muốn cứu mẹ nhưng lực bất tòng tâm. Cô xông đến thì bị bọn vệ sĩ giữ chân, đối với những chiêu mèo cào của cô thì không nhằm nhò gì với bọn đầu trâu mặt ngựa này.
Cô thắc mắc rằng tại sao người phụ nữ bí ẩn lại chọn cô làm đối tác?. Nhưng giờ không quan trọng. Qua cách nói chuyện, cô hiển nhiên ngẩm ra được bà ta là 1 vị phu nhân danh giá nào đó, vì bà ta rất kiêu ngạo và quyết đoán, phẩm chất đó thì đa số các vị phu nhân quý tộc đều có trong người.
Cô bị bọn vệ sĩ đánh đến nỗi khó gượng người dậy được. Mặc cho bà Hồ gào thét thế nào, thì cô vẫn ương bướng xông vào trận địa gai thép khó vỡ.
* Không cần phí thời gian nữa. Nếu cô không đồng ý điều kiện hợp tác của ta thì... ta đảm bảo gia đình cô sẽ chết không toàn thây *
Người phụ nữ đứng dậy, dưới lớp đen của căn nhà, cô chỉ thấy mập mờ chiếc bóng cao phản chiếu dưới sàn qua ánh đèn vàng nhòe nhoẹt.
* Sao hả?. Cô nhẫn tâm giết chết người mẹ mù lòa và người anh trai hết mực yêu thương cô? *
Bà ta cười giễu cợt. Đáng chết, rốt cuộc bà ta là ai?. Là ai thì cô cũng không cho phép đem tính mạng của gia đình cô ra đùa giỡn.
* Được...,tôi... chấp... nhận... *
23