[Cổ Đại] Vô Song - Hạ Phi Nguyên

Rose_Jennyfer

Nguyệt Lão
Tham gia
18/9/2018
Bài viết
12
1854b6899a61733aef234bbb3d77a48d.jpg

Tác giả: Hạ Phi Nguyên.

Tình trạng: Chưa hoàn.

Thể loại: Ngôn tình, Ngược

Mô Tả:
Hồi ức là thứ mà người ta cất giữ lâu nhất, cho dù đi qua cả một đời cũng chẳng thể quên được dung mạo của người thương thuở thiếu thời. Mang theo bóng hình kia giữ lại trong tim để họ được sống mãi bên chẳng bao giờ xa vắng.

Thực ra, thế gian vốn không có gì là vô song, kể cả nàng… Cuối cùng, vẫn không thể cùng hắn, chúng ta tứ hải, tam san, lưỡng nhân, một đời. Biết trước thế này, vậy mà vẫn lao vào hệt thiêu thân lao vào lửa.

Cuộc sống vốn chỉ là một giấc mộng.
Hỷ, nộ, ái, ố; bi, hoan, ly, hợp;
Khi tỉnh mộng thì đều mới hết.

Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan
Nhân sinh như kịch, người tan kịch tàn…
 

Vô Song: Linh Lam Môn



Vô Song xuất thân từ thanh lâu. Nhưng nàng không phải là kỹ nữ. Đó là một mỹ nhân tuyệt sắc, thiên hạ vô song, hành tung vô cùng bí ẩn.



Linh Lam Môn.

“Hoa Ảnh tuân lệnh.” Nam nhân mặc áo gấm màu đen cúi người nghiêm nghị, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, từng đường nét như chạm ngọc, song toát lên vẻ lạnh lùng thanh đạm như sương, ẩn ẩn hiện hiện, chỉ cần nhìn hắn một lần liền nhớ cả đời.

“Phải nhớ thật kỹ, lấy được Linh Chi thánh thảo mới được về gặp ta. Bảo vệ tốt cho Khuynh Nguyệt.”

“Hoa Ảnh đã rõ.” Đôi mày nheo lại không làm gương mặt hắn thôi quyến rũ di một tấc nào, Hoa Ảnh cảm thấy, những lời nói này đều rất có vấn đề, nhưng hắn cũng không thể không tuân lệnh. Trong tâm hắn thấy, có chuyện không lành.

Sau đó một canh giờ, hắn cùng Khuynh Nguyệt lên đường đến Tây Vực hái Linh chi thánh thảo. Đoạn đường này nhanh thì ba tuần, chậm thì một tháng. Môn chủ ở đây là có ý đồ gì đó.

Môn chủ thấy hai người đã đi rồi, sau đó thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu kiểm tra toàn đồ đệ, võ công, ám khí, độc thủ,... đều đủ. Môn chủ nhìn lên trời, trong ánh mắt lạnh lùng chợt lóe lên tia bi thương, đuôi mắt dài nhắm lại, ngày này, tới quá nhanh.



Nữ nhân bạch y, từ nón cối dải một dải lụa dài ba thước màu trắng, vừa đủ khiến cho nhan sắc khuynh thành mang phần tà mị. Vô Song thúc ngựa đến Thành tây, dùng một ít dung lượng ở vài ngày trong khách điểm nhỏ. Đã bảy ngày trôi qua, tối nay trăng khuyết nhưng vẫn sáng, nàng không có một điểm buồn ngủ, ngồi ngay ngắn trên gi.ường vận nội công tu luyện.

Tiểu nhị thấy trời đã khuya, trong phòng vẫn sáng đèn, liền tốt bụng hỏi khách, gõ cửa, “Ở đây phục vụ cả bữa khuya, cho hỏi…”

Chưa nói dứt lời, cửa phòng đã mở ra, một cô nương xinh đẹp tuyệt trần mặc y phục trắng mỏng tang đứng trước mặt hắn. Có mơ hắn cũng không dám mơ đời này có thể gặp một nữ nhân khuynh quốc đến vậy. Khuôn mặt quốc sắc thiên hương tựa như tiên nữ Dao Trì phiêu lãng theo gió, mái tóc đen dài như suối buông xõa hững hờ xuống quá lưng, thân hình quyến rũ như ẩn như hiện trong lớp sa y mỏng khiến người ta mê mẩn.

Cô nương đó không nói gì, chỉ đưa cho hắn mảnh giấy nhỏ có hàng chữ viết rất đẹp, ‘Làm phiền mang cho một ít trà.’

Tiểu nhị mắt không dời được khỏi nàng, ngay cả nước miếng cũng rớt dài đến một thước. Hắn chỉ là phàm nhân, chỉ là phàm nhân bình thường, sắc đẹp kiều diễm kia làm sao có thể khiến hắn không mê mẩn nổi đây? Nhan sắc kia cho dù tiên nhân cũng không cưỡng lại được. Tĩnh thì động lòng người, động thì khiến người khác si mê.

Một lúc sau hắn đã quay lại, nhưng cô nương kia đã không còn ở đó nữa, trên bàn có một thỏi bạc kê lên trên tờ giấy hắn vừa đọc lúc trước, nến cũng đã tắt. Giống như hắn vừa nằm mơ ra nữ nhân đẹp tựa tiên nữ đó, vì ngây người mà nghiêng ấm trà trên tay đổ xuống chân, quá nóng mới thoát khỏi mộng, tiếc nuối cầm thỏi bạc khóa cửa đi ra.

Linh Dật Sơn ban ngày âm u đã khiến người ta sợ hãi, ban đêm trông như một nơi thiên la địa võng đáng sợ. Dưới chân núi, bạch y tiên nữ ngước đầu nhìn lên đỉnh núi bị phủ sương trắng xóa, đường lên đen như mực. Trên tay là kiếm nạm chuôi ngọc với những hoa văn tinh xảo bằng bạc. Mũi kiếm phản lại ánh trăng lóa lên một cái, Vô Song phi thân bay lên. ‘Khuynh Hạo, không ngờ cuối cùng ngày này cũng đến.’

Trên cùng Linh Dật Sơn chính là cửa vào Linh Lam Môn. Khuynh Hạo một mình một bàn cờ ngồi trong thư phòng, chén trà chưa đến nửa đã nguội lạnh, hương thơm cũng không nồng nàn như trước, hơi nóng cũng tan biến hết.

Tai hắn giật giật, miệng cũng chẳng buồn nhoẻn cười. Dù bố trí mai phục đến thế, chỉ một cái bóng của nàng những tên đó cũng chẳng biết được. Hắn đã đánh giá hơi thấp nàng, nhưng cũng rất tự hào, không hổ danh là nữ nhi của Hòa Uyển và… hắn.

“Nữ nhi của tiện nhân đó, ngươi đúng là rất giỏi. So với mẫu thân của ngươi, còn hơn mấy phần, phải không?” Hắn lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ đến dung nhan khuynh quốc của Hòa Uyển, có phải nàng chỉ hơn bà ở võ công?

Vô Song bỗng nhiên từ đâu tiến đến sát gần, dưới ánh đèn nến sáng trưng, nữ nhân mỉm cười như hoa quỳnh nở rộ trong đêm, khuôn mặt giống cố nhân như đúc, song còn mang nhiều nét sắc sảo hơn cả Hòa Uyển. Hình dung nàng chỉ có cụm từ ‘khuynh tẫn thiên hạ’, nếu dung nhan kia chỉ xếp thứ hai, vậy thì không ai có thể đứng thứ nhất.

“Ngày này tới thật nhanh. Không ngờ có ngày Khuynh Hạo này phải chết dưới tay nữ nhi của mình. Ngươi giỏi lắm, con gái của yêu nữ đó đúng là không tốt đẹp gì, lúc giết chết ả, lẽ ra ta nên giết chết luôn cả ngươi.”
 

Vô Song_Đao Kiếm Phụ Tử



Vô Song mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn hắn lóe lên, phải, nhưng ông đã không làm, ta nghĩ đó là điều ngu ngốc nhất trong đời này của ông. Để cuối cùng, dưới kiếm của ta là máu tươi của ông, Môn chủ ạ. Lẽ ra ông nên biết điều này khi nhìn mẫu thân ta hấp hối.

“Tất nhiên, kể cả cho ta chọn lại, ta vẫn sẽ giết chết ả tiện nhân đó trừ hậu họa cho nhân gian.” Khuynh Hạo cười tàn độc, khuôn mặt giống như quỷ.

Hai bên giao chiến. Vô Song ra tay hiểm độc, mỗi đòn tung ra đều vô cùng nhanh nhẹn, nàng không phòng thủ, nhưng lại tấn công vào những nơi yếu thế của đối phương, khiến cho người kia không thể không phòng thủ. Chỉ cần một đòn, cũng đủ lấy mạng.

Đao kiếm trong phòng vang lên, những đệ tử bên ngoài vô cùng kinh ngạc, đứng đây đã hai ngày đêm, một cái bóng cũng chưa từng nhìn thấy, lại có thể lẻn vào thư phòng chỉ trong chớp mắt. Đẩy cửa xông vào, chỉ thấy nữ nhân mặc bạch y tung đòn nhanh như cước, môn chủ chỉ biết chống đỡ, còn đang yếu thế dần dần.

Vô Song thấy vậy, mỉm cười, đẩy một chưởng lực, tất cả người kia đều bay xa mười thước, nằm sóng soài trên đất, có người còn thổ huyết. Vừa lúc đó, Khương Hạo cũng dồn toàn sức dùng chưởng lực tung đến chỗ nàng, tình hình vô cùng gắt gao, Vô Song nhanh chóng chống đỡ, xoay chuyển tình thế.

Vừa vặn, một đệ tử cao to dùng ám khí tẩm độc bắn trúng lưng áo nàng, màu đỏ thẫm nhanh chóng thấm ướt lớp sa y màu trắng tinh khôi. Vô Song rút đoản kiếm từ trong người, phi xuyên qua ngực của tên đó. Thổ huyết, quỳ xuống, rồi tắc thở, nàng không rảnh xem, mà còn đang đánh với Khuynh Hạo.

Những hành động vừa rồi chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, chưởng lực vừa rồi của Khuynh Hạo là toàn bộ nội công đã dồn vào, không ngờ chỉ cần một cái bay người đã được hóa giải, hắn không khỏi cả kinh, nhưng vẫn phải tiếp tục chiến đấu. Linh Lam Môn hắn đã gầy dựng, ít ra còn có thể nhờ cậy vào Khuynh Nguyệt.

“Tiểu Dao…”

Hắn gọi một tiếng, trong tim Vô Song liền nảy lên một nhịp, mười hai năm rồi, đáng lẽ người như ông không được nhớ tới cái tên đó. Ta là Vô Song, không phải người có cái tên Tiểu Dao đó. Đôi mắt lấp lánh như hồ nước sâu vạn trượng mở to đến kinh ngạc, chiêu đang ra bỗng cứng ngắc, Khuynh Hạo nhân lúc đó liền tặng nàng một kiếm xuyên qua vai trái.

Nhân lúc đó Khuynh Hạo chạy ra ngoài, nhanh chóng thả một con chim báo bay đi, thở phào một hơi. Quay lại, đã thấy Vô Song đứng ngay phía sau mình, tay phải lê lưỡi kiếm dưới đất. Ánh trăng hắt vào, lại phản ra một vầng sáng chói mắt.

Máu đỏ lại thấm ướt sa y màu trắng, không còn tinh khiết nữa. Vô Song ngẩn người tỉnh lại, vành môi đỏ mọng như hoa đào cong cong lên, đôi mắt ý bảo là, ‘ông đúng là ngu ngốc, nếu đâm vào tim ta, ít ra còn có thể xoay chuyển tình thế!’

“Ngươi…” Hắn kinh sợ, mọi động tác đều cứng ngắc, da mặt tái xanh, một kiếm vừa rồi nàng chẳng mảy may đếm xỉa tới nàng. Nữ nhi có thể tu luyện đến trình độ đó, so với Hoa Ảnh, không hề thua kém. Lúc nhắm mắt nhận một kiếm xuyên tâm, hắn nhếch môi, “Ngươi hãy nhớ đến ngày hôm nay.”

Trước khi hắn chết, là hình ảnh nàng đang mỉm cười, xinh đẹp như hoa quỳnh nở rộ trong đêm. Dung nhan đó lại khiến hắn nhớ đến một người từng yêu thuở thiếu thời, nàng cũng là một mỹ nhân khuynh tẫn, lúc nào cũng mỉm cười như tiên tử. Có điều, nàng chẳng thể so sánh với tiền đồ, của cải của hắn. Vì hắn là một dâm môi, nên phải theo lệnh người, nên nàng phải chết. Sau đó, cũng chưa từng thương yêu một ai…



Vô Song lê bước xuống Linh Dật Sơn, trời đã mờ sáng. ‘Mẫu thân, nữ nhi đã báo xong thù, người có thể an nghỉ tốt rồi…’ Sau đó ngã xuống đất, trong ngực rất khó chịu, miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Độc trong ám khí đã ngấm, vết thương trên vai bây giờ mới cảm nhận được, vô cùng đau đớn. Sau đó, còn vô số phản lực. Mồ hôi túa ra như mưa, bạch y đã thấm ướt nhuộm đỏ màu máu tươi, nàng giống như không thể sống nổi nữa.
 
×
Quay lại
Top